Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-351
Chương 354: Không đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi rời khỏi công viên Hồ Tâm, Tôn Nguyên Hạo không đến quán cà phê đón em gái ngay.
Vết thương trên người gã không đến mức nghiêm trọng, mấy phút là hồi phục gần như không nhìn thấy nữa. Nhưng quần áo thì bắt buộc phải thay, nếu không thì bộ dạng nửa đêm canh ba như bị ăn cướp này chắc chắn sẽ khiến cô bé sợ hãi.
Sau khi gã vất vả chạy vội về nhà thay quần áo rồi lại chạy vội trở lại thì mưa và sấm chớp đều đã ngừng. Lúc này cũng đã có nhiều xe đến công viên Hồ Tâm, có xe đến phỏng vấn lấy tin, cũng có xe cứu hoả. Tôn Nguyên Hạo liếc một cái rồi định chạy tiếp, nào ngờ bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tôn Nguyên Hạo phanh gấp, dừng chân lại, đứng tại chỗ ngẩn người một lúc sau đó mới bước đến vỗ vai người thanh niên đang cầm điện thoại kích động chụp ảnh.
“Phóng viên Hoàng!” Biểu cảm của Tôn Nguyên Hạo có thể gọi là rối rắm: “Anh đang làm gì thế?!”
007 họ Hoàng quay đầu lại nhận ra là Tôn Nguyên Hạo thì cũng rất phấn khởi, bèn nhiệt tình khoe ảnh của mình với gã: “Chụp ảnh đó! Cảnh tượng này rất hiếm gặp. Cậu xem, nửa đêm mưa xối xả sét đánh đến cháy rừng, mà lại còn là ở công viên trong thành phố nữa... Trùng hợp quá rồi ấy! Cảnh tượng thì chỉ xếp thứ hai thôi, cái hiếm gặp nhất là địa điểm này đây này, với lại nửa đêm nên cũng sẽ không có người nào thiệt mạng. Tôi tám trên weibo một lúc cũng sẽ không bị cư dân mạng phản đối lên án.”
“... Ý tôi là nửa đêm canh ba anh còn chưa về nhà ngủ à?!” Sắc mặt Tôn Nguyên Hạo rất khó hiểu.
007 họ Hoàng gãi gãi đầu: “Tôi lại bị mộng du rồi. Lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình đang lang thang gần đây... Ai da, cậu nói xem lần trước tôi mộng du tỉnh lại ở đây, lần này vẫn thế. Liệu có phải là chỗ khó hiểu này có kho báu gì chưa được khám phá không?!”
007 họ Hoàng nói lời này hoàn toàn là có căn cứ. Nói nghiêm túc thì chứng mộng du rất kỳ lạ, mà các cụ hay gọi là chứng ly hồn. Đương nhiên nó cũng là một loại hành vi bệnh lý, nhưng bệnh lại không có biểu hiện ra ngoài rõ rệt như những loại bệnh khác.
Mà các kiểu phản ứng của những người bị mộng du cũng rất đa dạng. Người bị mộng du thông thường đa phần sẽ chỉ bò ra khỏi giường đi lang thang gì đó chứ không có thêm các động tác hành vi gì khác. Đương nhiên hành động tương đối mạo hiểm thì không phải không có. Ví dụ như phương Tây có một nữ hán tử, mỗi lần tỉnh lại sau khi mộng du đều là ở trên ngọn cây. Đừng nói là bản thân cô không biết đã trèo lên thế nào, mà ngay cả nhân viên cứu hộ nhìn thấy độ cao của cái cây đó cũng còn phải quỳ.
Sở dĩ 007 họ Hoàng nghi có kho báu, chủ yếu cũng là do phản ứng mộng du của anh ta.
Cái tật này có thể coi là theo anh ta từ nhỏ đến lớn. Hồi nhỏ đi học bị người ta bắt nạt, đêm về anh ta mộng du tỉnh lại ở giữa đường. Hôm sau đi học là thấy thằng ngốc đó mặt mũi bầm dập, tay bó bột như bị tai nạn xe vậy.
Thời thiếu niên anh ta luyện võ gặp phải tình trạng thắt nút cổ chai (không thể tiến thêm được). Đêm tối mộng du tỉnh lại trong phòng tập, lập tức phát hiện ra kinh mạch toàn thân mình đã được đả thông.
Sau đi làm rồi bị đồng nghiệp chơi xấu, buổi tối không biết có mộng du hay không nhưng tỉnh lại ở trong nhà. Hôm sau đồng nghiệp khóc lóc rên rỉ chủ động nhận lỗi với lãnh đạo...
Với đủ mọi trường hợp khác nhau, sau khi trải qua bằng ấy lần mộng du lại gặp chuyện tốt như vậy, mới đầu 007 họ Hoàng cũng thấy kinh hoàng nhưng về sau lại dần chuyển sang vui vẻ bất ngờ về chứng mộng du của mình. Thậm chí anh ta còn cảm thấy nói không chừng là phần mềm hack game ông trời cho mình. Nói chung cứ mộng du là sẽ có kỳ ngộ.
Chính vì thế, sau hai lần liên tiếp mộng du tỉnh lại gần công viên Hồ Tâm, 007 họ Hoàng đã bắt đầu nghiêm túc mơ tưởng rằng mình sẽ có kỳ ngộ gì đó ở đây... Cũng có thể là nhặt được bí tịch tuyệt thế gì đó chăng?! Nếu không thì nhặt được mỹ nữ tuyệt thế chẳng hạn?!
“...” Tôn Nguyên Hạo hoàn toàn bất lực, đặt tay lên vai 007 ấn xuống, nghiêm túc khuyên nhủ: “Về nhà đi, đừng mơ nữa!”
Tuy là trong nhóm người mình cũng không có mấy người từng thấy diện mạo thật của Bàn Cổ, tuy đối phương một khi biến thân sẽ dùng lớp sương đen để bảo vệ thân thể thật trong nhiều năm, nhưng... nếu cứ tiếp tục lang thang thế này, lỡ như bị người của tiệm gốm đụng mặt vài lần, không cẩn thận sẽ dẫn đến nghi ngờ gây thù chuốc oán mất.
007 họ Hoàng dáo dác nhìn vào bên trong một lúc, trong sự hài lòng vẫn mang theo chút nuối tiếc. Anh ta nhanh chóng lưu lại ảnh rồi gõ vài dòng đăng lên: “Ừ tôi phải về đây, ngày mai còn phải đi làm nữa... À, em gái cậu vẫn khỏe chứ?”
Nhắc đến em gái mình, gương mặt Tôn Nguyên Hạo lộ ra ý cười: “Vẫn khỏe. Hình như lần bị trói đó cũng không để lại ám ảnh tâm lý gì với nó. Nhưng mà nó có quấn tôi hơn chút xíu. Một lát không thấy tôi đâu là lại chạy khắp nơi tìm.” Chính vì lý do này mà đứa em gái ngoan ngoãn nhà mình còn quen cả một tên mãnh thú có tiền sử bắt nạt anh mình.
“Em gái bé bỏng mà.” 007 họ Hoàng tỏ ánh mắt ngưỡng mộ.
Đám giang hồ bọn họ với anh Vũ đều như nhau. Vì nguồn gốc gia đình nên trong nhà nếu không phải là một đám tiểu tử thối, thì sẽ là con gái mạnh mẽ, dũng mãnh cứng rắn hơn cả kim cang... Đơn cử như em họ anh ta, mới đang học cấp một, bình thường trông cũng ngoan ngoãn nghe lời lắm. Kết quả là lần trước ở trường bị túm bím tóc, em ấy liền nhảy lên hét một tiếng đạp thẳng vào một đám nhóc... Lúc đó đám con trai trong lớp đều sợ ngây người.
Như vậy có thể thấy trong thế gia giang hồ muốn gặp được một cô bé ngây thơ thuần khiết đáng yêu là một việc khó khăn cỡ nào.
“Thải Thư cũng rất nhớ anh. Nó cứ nhắc đến anh mãi.” Là nhớ 007, chứ không phải nhớ Bàn Cổ... Đây là hai khái niệm khác nhau.
Tôn Nguyên Hạo vừa nói vừa nghĩ tới đây, hơi xúc động cười một cái, xua tay: “Tôi còn phải đi đón Thải Thư nữa. Nói chuyện với anh sau vậy. Gặp lại sau.”
“Bé Thải Thư cũng ở đây à?!” 007 trố mắt, vội cất điện thoại: “Chờ chút đi cùng đi.”
“Anh không đi làm nữa à?”
“Dù gì muộn cũng muộn rồi, muộn thêm chút nữa cũng không sao.” 007 họ Hoàng vỗ ngực bảo đảm: “Đồng hồ sinh học của tôi chuẩn lắm.”
Vì vậy họ vui vẻ cùng nhau xuất phát.
***
Ngao Tiềm lại ở trong quán cà phê thêm hơn tiếng đồng hồ, đến tận khi nhân viên phục vụ không nhịn được tới gõ cửa... Anh cảm thấy có lẽ người ta muốn xác nhận xem có phải anh ngủ luôn trong này rồi không... Sau khi bất đắc dĩ gọi thêm một tách cà phê. Không lâu sau cuối cùng cũng thấy hình ảnh hai người Tôn Nguyên Hạo đang đi lên từ cầu thang bên kia xuất hiện trên gương nước.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Phi Liêm vừa mở ra ra liền đối mặt với 007 họ Hoàng thì trố mắt ra.
“Là cậu à?!”
Phi Liêm gần như bày ra thế phòng thủ ngay lập tức. Hiển nhiên là ấn tượng về lần gặp mặt sau khi Lucifer bị cướp ở công xưởng phế liệu ấy rất sâu sắc... Mấu chốt là ông ta nhớ lần đó lúc tập kích, bên cạnh người này đột nhiên xuất hiện một con mãng xà màu đen khổng lồ.
Đương nhiên Zeus đã diệt nó lâu rồi, nhưng chuyện này cũng đủ để Phi Liêm nghi ngờ thân phận của 007.
“Hai người...” Tôn Nguyên Hạo hơi ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Về lý mà nói thì có lẽ Phi Liêm chưa từng thấy diện mạo thật của Bàn Cổ dưới lớp sương đen, mà kể cả có nhận ra thật thì cũng không nên có phản ứng này chứ...
Còn 007 họ Hoàng thì lại bị cho uống Vong Ưu Tán, nên khi ở trong trạng thái này đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì với Phi Liêm.
Anh ta chẳng hiểu ra sao nên ôm đầu hỏi Tôn Nguyên Hạo: “Tôi đắc tội gì với ông cụ này à?!”
“...” Khóe miệng ông cụ Phi Liêm giật mạnh, trong giây lát sắc mặt đã trở nên khó coi như bị táo bón.
Tôn Nguyên Hạo ho khan một tiếng, nháy mắt với Phi Liêm đang quay sang nhìn, tạo khẩu hình - “Bàn Cổ”.
Do đó lúc này cả khuôn mặt Phi Liêm đều bắt đầu giật mạnh dữ dội.
Lẳng lặng thu lại tư thế, Phi Liêm lúng túng né mình để hai người vào: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
“Không sao, không sao.” 007 họ Hoàng cũng rất rộng lượng, xua xua tay rồi bước vào, ánh mắt quét qua bên trong phòng một vòng, phát hiện ngay cô bé đáng yêu đang cuộn thành một cục trên sô-pha ngủ say sưa đến đỏ cả mặt: “Aiyo bé Thải Thải ngủ rồi sao?!”
Phi Liêm đã chui vào một góc để tự xoắn xuýt, Tôn Nguyên Hạo cũng cười cười đi đến, cẩn thận bế cô em gái bé bỏng vào lòng. Tuy động tác này gã đã nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng cô bé vẫn tỉnh giấc, đưa tay lên dụi mắt rồi ngáp một cái, êm ái nói khẽ: “Anh~”
“Ngoan.” Tôn Nguyên Hạo xoa xoa đầu em gái, túm áo khoác mà Phi Liêm đắp lên cho cô bé lại, rồi gã nắn nhẹ bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, cảm thấy cũng khá nóng, lúc này mới yên tâm: “Về nhà ngủ với anh thôi. Ở lại cảm lạnh mất.”
“Vâng~” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nằm trong lòng anh trai quả thực là không thể yên ổn ngoan ngoãn hơn nữa, y như chú thú cưng còn chưa cai sữa vậy: “Ông nói muốn dẫn Thải Thải về nhà. Thải Thải không muốn đi. Thải Thải muốn về nhà với anh...”
Thú cưng nhỏ tố cáo rồi.
“...” Phi Liêm cạn lời - đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần là bác rồi... Má nó! Râu tóc bạc cả đống còn không phải là do thức tỉnh sao? Cũng có phải mình thích tạo hình này đâu. Tại sao con gái với cô nhóc này đều không nhìn thấy được thật ra ông ta vẫn có một trái tim trẻ trung sung sức vậy?!
Mà má nó! Rõ ràng là tự con khỉ này nói, lỡ như cậu ta chết trên chiến trường rồi thì mình nuôi em gái giúp cậu ta... Mình chẳng qua chỉ là đặt nền móng trước, rỉ ra chút tin tức thôi mà, cũng tránh sau này đến lúc lỡ như thế thật thì không quá đường đột.
007 họ Hoàng cũng không chịu yên một mình mà nhảy qua kiếm chút cảm giác tồn tại: “Bé Thải Thải còn nhớ anh không?! Lần sau đến nhà anh chơi nhé? Hay là anh dẫn em đi vây quét tụ điểm đen nhé? Vui lắm luôn.”
Tôn Nguyên Hạo bực bội đẩy cái đầu đang lại gần ra: “Thải Thư vẫn còn nhỏ!” Chẳng trách mấy đứa em nhà anh đều như vậy, trong môi trường giáo dục như thế này mà có thể ngoan ngoãn được mới lạ ấy.
Cô bé rất ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Thải Thải vẫn nhớ anh.” Sau đó cô nhóc xoay thân người nhỏ nhắn lại dựa vào lòng anh trai, không nói gì thêm.
“...” 007 họ Hoàng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Tôn Nguyên Hạo: “Những gì vừa nãy cậu nói đều là gạt tôi?” Cái gì mà em gái tôi nhớ cậu... Định mệnh! Thế này mà là nhớ à?!
Tôn Nguyên Hạo bất đắc dĩ cười: “Nó buồn ngủ rồi.”
Sau một hồi chật vật, ba người lớn cùng một cô bé mới rời khỏi gian phòng đi về nhà.
Lại qua một lát sau, cánh cửa gian phòng khác cuối cùng cũng mở ra.
Ngao Tiềm bưng một cốc cà phê, biểu cảm phức tạp nhìn cửa cầu thang. Trên mặt cà phê trong tay anh vẫn còn hiện lên hình ảnh phản chiếu ra từ trong một gian phòng khác... Nếu như anh nhìn không nhầm thì khẩu hình mà lúc này người kia làm là - Bàn Cổ?!
Ngón tay thon dài cầm chắc chiếc cốc khẽ lắc, mặt cà phê trở lại màu nâu sẫm bình thường.
Ngao Tiềm trầm ngâm một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Phong Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu?!”
“... Anh mới gặp một phóng viên trong quán cà phê...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vết thương trên người gã không đến mức nghiêm trọng, mấy phút là hồi phục gần như không nhìn thấy nữa. Nhưng quần áo thì bắt buộc phải thay, nếu không thì bộ dạng nửa đêm canh ba như bị ăn cướp này chắc chắn sẽ khiến cô bé sợ hãi.
Sau khi gã vất vả chạy vội về nhà thay quần áo rồi lại chạy vội trở lại thì mưa và sấm chớp đều đã ngừng. Lúc này cũng đã có nhiều xe đến công viên Hồ Tâm, có xe đến phỏng vấn lấy tin, cũng có xe cứu hoả. Tôn Nguyên Hạo liếc một cái rồi định chạy tiếp, nào ngờ bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tôn Nguyên Hạo phanh gấp, dừng chân lại, đứng tại chỗ ngẩn người một lúc sau đó mới bước đến vỗ vai người thanh niên đang cầm điện thoại kích động chụp ảnh.
“Phóng viên Hoàng!” Biểu cảm của Tôn Nguyên Hạo có thể gọi là rối rắm: “Anh đang làm gì thế?!”
007 họ Hoàng quay đầu lại nhận ra là Tôn Nguyên Hạo thì cũng rất phấn khởi, bèn nhiệt tình khoe ảnh của mình với gã: “Chụp ảnh đó! Cảnh tượng này rất hiếm gặp. Cậu xem, nửa đêm mưa xối xả sét đánh đến cháy rừng, mà lại còn là ở công viên trong thành phố nữa... Trùng hợp quá rồi ấy! Cảnh tượng thì chỉ xếp thứ hai thôi, cái hiếm gặp nhất là địa điểm này đây này, với lại nửa đêm nên cũng sẽ không có người nào thiệt mạng. Tôi tám trên weibo một lúc cũng sẽ không bị cư dân mạng phản đối lên án.”
“... Ý tôi là nửa đêm canh ba anh còn chưa về nhà ngủ à?!” Sắc mặt Tôn Nguyên Hạo rất khó hiểu.
007 họ Hoàng gãi gãi đầu: “Tôi lại bị mộng du rồi. Lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình đang lang thang gần đây... Ai da, cậu nói xem lần trước tôi mộng du tỉnh lại ở đây, lần này vẫn thế. Liệu có phải là chỗ khó hiểu này có kho báu gì chưa được khám phá không?!”
007 họ Hoàng nói lời này hoàn toàn là có căn cứ. Nói nghiêm túc thì chứng mộng du rất kỳ lạ, mà các cụ hay gọi là chứng ly hồn. Đương nhiên nó cũng là một loại hành vi bệnh lý, nhưng bệnh lại không có biểu hiện ra ngoài rõ rệt như những loại bệnh khác.
Mà các kiểu phản ứng của những người bị mộng du cũng rất đa dạng. Người bị mộng du thông thường đa phần sẽ chỉ bò ra khỏi giường đi lang thang gì đó chứ không có thêm các động tác hành vi gì khác. Đương nhiên hành động tương đối mạo hiểm thì không phải không có. Ví dụ như phương Tây có một nữ hán tử, mỗi lần tỉnh lại sau khi mộng du đều là ở trên ngọn cây. Đừng nói là bản thân cô không biết đã trèo lên thế nào, mà ngay cả nhân viên cứu hộ nhìn thấy độ cao của cái cây đó cũng còn phải quỳ.
Sở dĩ 007 họ Hoàng nghi có kho báu, chủ yếu cũng là do phản ứng mộng du của anh ta.
Cái tật này có thể coi là theo anh ta từ nhỏ đến lớn. Hồi nhỏ đi học bị người ta bắt nạt, đêm về anh ta mộng du tỉnh lại ở giữa đường. Hôm sau đi học là thấy thằng ngốc đó mặt mũi bầm dập, tay bó bột như bị tai nạn xe vậy.
Thời thiếu niên anh ta luyện võ gặp phải tình trạng thắt nút cổ chai (không thể tiến thêm được). Đêm tối mộng du tỉnh lại trong phòng tập, lập tức phát hiện ra kinh mạch toàn thân mình đã được đả thông.
Sau đi làm rồi bị đồng nghiệp chơi xấu, buổi tối không biết có mộng du hay không nhưng tỉnh lại ở trong nhà. Hôm sau đồng nghiệp khóc lóc rên rỉ chủ động nhận lỗi với lãnh đạo...
Với đủ mọi trường hợp khác nhau, sau khi trải qua bằng ấy lần mộng du lại gặp chuyện tốt như vậy, mới đầu 007 họ Hoàng cũng thấy kinh hoàng nhưng về sau lại dần chuyển sang vui vẻ bất ngờ về chứng mộng du của mình. Thậm chí anh ta còn cảm thấy nói không chừng là phần mềm hack game ông trời cho mình. Nói chung cứ mộng du là sẽ có kỳ ngộ.
Chính vì thế, sau hai lần liên tiếp mộng du tỉnh lại gần công viên Hồ Tâm, 007 họ Hoàng đã bắt đầu nghiêm túc mơ tưởng rằng mình sẽ có kỳ ngộ gì đó ở đây... Cũng có thể là nhặt được bí tịch tuyệt thế gì đó chăng?! Nếu không thì nhặt được mỹ nữ tuyệt thế chẳng hạn?!
“...” Tôn Nguyên Hạo hoàn toàn bất lực, đặt tay lên vai 007 ấn xuống, nghiêm túc khuyên nhủ: “Về nhà đi, đừng mơ nữa!”
Tuy là trong nhóm người mình cũng không có mấy người từng thấy diện mạo thật của Bàn Cổ, tuy đối phương một khi biến thân sẽ dùng lớp sương đen để bảo vệ thân thể thật trong nhiều năm, nhưng... nếu cứ tiếp tục lang thang thế này, lỡ như bị người của tiệm gốm đụng mặt vài lần, không cẩn thận sẽ dẫn đến nghi ngờ gây thù chuốc oán mất.
007 họ Hoàng dáo dác nhìn vào bên trong một lúc, trong sự hài lòng vẫn mang theo chút nuối tiếc. Anh ta nhanh chóng lưu lại ảnh rồi gõ vài dòng đăng lên: “Ừ tôi phải về đây, ngày mai còn phải đi làm nữa... À, em gái cậu vẫn khỏe chứ?”
Nhắc đến em gái mình, gương mặt Tôn Nguyên Hạo lộ ra ý cười: “Vẫn khỏe. Hình như lần bị trói đó cũng không để lại ám ảnh tâm lý gì với nó. Nhưng mà nó có quấn tôi hơn chút xíu. Một lát không thấy tôi đâu là lại chạy khắp nơi tìm.” Chính vì lý do này mà đứa em gái ngoan ngoãn nhà mình còn quen cả một tên mãnh thú có tiền sử bắt nạt anh mình.
“Em gái bé bỏng mà.” 007 họ Hoàng tỏ ánh mắt ngưỡng mộ.
Đám giang hồ bọn họ với anh Vũ đều như nhau. Vì nguồn gốc gia đình nên trong nhà nếu không phải là một đám tiểu tử thối, thì sẽ là con gái mạnh mẽ, dũng mãnh cứng rắn hơn cả kim cang... Đơn cử như em họ anh ta, mới đang học cấp một, bình thường trông cũng ngoan ngoãn nghe lời lắm. Kết quả là lần trước ở trường bị túm bím tóc, em ấy liền nhảy lên hét một tiếng đạp thẳng vào một đám nhóc... Lúc đó đám con trai trong lớp đều sợ ngây người.
Như vậy có thể thấy trong thế gia giang hồ muốn gặp được một cô bé ngây thơ thuần khiết đáng yêu là một việc khó khăn cỡ nào.
“Thải Thư cũng rất nhớ anh. Nó cứ nhắc đến anh mãi.” Là nhớ 007, chứ không phải nhớ Bàn Cổ... Đây là hai khái niệm khác nhau.
Tôn Nguyên Hạo vừa nói vừa nghĩ tới đây, hơi xúc động cười một cái, xua tay: “Tôi còn phải đi đón Thải Thư nữa. Nói chuyện với anh sau vậy. Gặp lại sau.”
“Bé Thải Thư cũng ở đây à?!” 007 trố mắt, vội cất điện thoại: “Chờ chút đi cùng đi.”
“Anh không đi làm nữa à?”
“Dù gì muộn cũng muộn rồi, muộn thêm chút nữa cũng không sao.” 007 họ Hoàng vỗ ngực bảo đảm: “Đồng hồ sinh học của tôi chuẩn lắm.”
Vì vậy họ vui vẻ cùng nhau xuất phát.
***
Ngao Tiềm lại ở trong quán cà phê thêm hơn tiếng đồng hồ, đến tận khi nhân viên phục vụ không nhịn được tới gõ cửa... Anh cảm thấy có lẽ người ta muốn xác nhận xem có phải anh ngủ luôn trong này rồi không... Sau khi bất đắc dĩ gọi thêm một tách cà phê. Không lâu sau cuối cùng cũng thấy hình ảnh hai người Tôn Nguyên Hạo đang đi lên từ cầu thang bên kia xuất hiện trên gương nước.
Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Phi Liêm vừa mở ra ra liền đối mặt với 007 họ Hoàng thì trố mắt ra.
“Là cậu à?!”
Phi Liêm gần như bày ra thế phòng thủ ngay lập tức. Hiển nhiên là ấn tượng về lần gặp mặt sau khi Lucifer bị cướp ở công xưởng phế liệu ấy rất sâu sắc... Mấu chốt là ông ta nhớ lần đó lúc tập kích, bên cạnh người này đột nhiên xuất hiện một con mãng xà màu đen khổng lồ.
Đương nhiên Zeus đã diệt nó lâu rồi, nhưng chuyện này cũng đủ để Phi Liêm nghi ngờ thân phận của 007.
“Hai người...” Tôn Nguyên Hạo hơi ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Về lý mà nói thì có lẽ Phi Liêm chưa từng thấy diện mạo thật của Bàn Cổ dưới lớp sương đen, mà kể cả có nhận ra thật thì cũng không nên có phản ứng này chứ...
Còn 007 họ Hoàng thì lại bị cho uống Vong Ưu Tán, nên khi ở trong trạng thái này đương nhiên sẽ không có ấn tượng gì với Phi Liêm.
Anh ta chẳng hiểu ra sao nên ôm đầu hỏi Tôn Nguyên Hạo: “Tôi đắc tội gì với ông cụ này à?!”
“...” Khóe miệng ông cụ Phi Liêm giật mạnh, trong giây lát sắc mặt đã trở nên khó coi như bị táo bón.
Tôn Nguyên Hạo ho khan một tiếng, nháy mắt với Phi Liêm đang quay sang nhìn, tạo khẩu hình - “Bàn Cổ”.
Do đó lúc này cả khuôn mặt Phi Liêm đều bắt đầu giật mạnh dữ dội.
Lẳng lặng thu lại tư thế, Phi Liêm lúng túng né mình để hai người vào: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”
“Không sao, không sao.” 007 họ Hoàng cũng rất rộng lượng, xua xua tay rồi bước vào, ánh mắt quét qua bên trong phòng một vòng, phát hiện ngay cô bé đáng yêu đang cuộn thành một cục trên sô-pha ngủ say sưa đến đỏ cả mặt: “Aiyo bé Thải Thải ngủ rồi sao?!”
Phi Liêm đã chui vào một góc để tự xoắn xuýt, Tôn Nguyên Hạo cũng cười cười đi đến, cẩn thận bế cô em gái bé bỏng vào lòng. Tuy động tác này gã đã nhẹ nhàng hết sức có thể, nhưng cô bé vẫn tỉnh giấc, đưa tay lên dụi mắt rồi ngáp một cái, êm ái nói khẽ: “Anh~”
“Ngoan.” Tôn Nguyên Hạo xoa xoa đầu em gái, túm áo khoác mà Phi Liêm đắp lên cho cô bé lại, rồi gã nắn nhẹ bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái, cảm thấy cũng khá nóng, lúc này mới yên tâm: “Về nhà ngủ với anh thôi. Ở lại cảm lạnh mất.”
“Vâng~” Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, nằm trong lòng anh trai quả thực là không thể yên ổn ngoan ngoãn hơn nữa, y như chú thú cưng còn chưa cai sữa vậy: “Ông nói muốn dẫn Thải Thải về nhà. Thải Thải không muốn đi. Thải Thải muốn về nhà với anh...”
Thú cưng nhỏ tố cáo rồi.
“...” Phi Liêm cạn lời - đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần là bác rồi... Má nó! Râu tóc bạc cả đống còn không phải là do thức tỉnh sao? Cũng có phải mình thích tạo hình này đâu. Tại sao con gái với cô nhóc này đều không nhìn thấy được thật ra ông ta vẫn có một trái tim trẻ trung sung sức vậy?!
Mà má nó! Rõ ràng là tự con khỉ này nói, lỡ như cậu ta chết trên chiến trường rồi thì mình nuôi em gái giúp cậu ta... Mình chẳng qua chỉ là đặt nền móng trước, rỉ ra chút tin tức thôi mà, cũng tránh sau này đến lúc lỡ như thế thật thì không quá đường đột.
007 họ Hoàng cũng không chịu yên một mình mà nhảy qua kiếm chút cảm giác tồn tại: “Bé Thải Thải còn nhớ anh không?! Lần sau đến nhà anh chơi nhé? Hay là anh dẫn em đi vây quét tụ điểm đen nhé? Vui lắm luôn.”
Tôn Nguyên Hạo bực bội đẩy cái đầu đang lại gần ra: “Thải Thư vẫn còn nhỏ!” Chẳng trách mấy đứa em nhà anh đều như vậy, trong môi trường giáo dục như thế này mà có thể ngoan ngoãn được mới lạ ấy.
Cô bé rất ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, Thải Thải vẫn nhớ anh.” Sau đó cô nhóc xoay thân người nhỏ nhắn lại dựa vào lòng anh trai, không nói gì thêm.
“...” 007 họ Hoàng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Tôn Nguyên Hạo: “Những gì vừa nãy cậu nói đều là gạt tôi?” Cái gì mà em gái tôi nhớ cậu... Định mệnh! Thế này mà là nhớ à?!
Tôn Nguyên Hạo bất đắc dĩ cười: “Nó buồn ngủ rồi.”
Sau một hồi chật vật, ba người lớn cùng một cô bé mới rời khỏi gian phòng đi về nhà.
Lại qua một lát sau, cánh cửa gian phòng khác cuối cùng cũng mở ra.
Ngao Tiềm bưng một cốc cà phê, biểu cảm phức tạp nhìn cửa cầu thang. Trên mặt cà phê trong tay anh vẫn còn hiện lên hình ảnh phản chiếu ra từ trong một gian phòng khác... Nếu như anh nhìn không nhầm thì khẩu hình mà lúc này người kia làm là - Bàn Cổ?!
Ngón tay thon dài cầm chắc chiếc cốc khẽ lắc, mặt cà phê trở lại màu nâu sẫm bình thường.
Ngao Tiềm trầm ngâm một lúc, cuối cùng lấy điện thoại ra gọi cho Phong Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu?!”
“... Anh mới gặp một phóng viên trong quán cà phê...”
Bình luận facebook