• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-374

Chương 377: Đại náo minh giới




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72567.png

Xem ảnh 2
72567_2.png
Cậu em họ nhìn thấy, Đường Cần cũng nhìn thấy.



Ban đầu còn tưởng là ảo giác, nhưng dụi mắt vài cái mà rừng trúc vẫn là rừng trúc. Một trận gió nhẹ lướt qua, lá trúc lay động xào xạc, không khí thanh u yên tĩnh mơ hồ truyền ra. Trong rừng có một lối đi âm u được rải đầy đá cuội, cách đó không xa còn có một cái hồ lớn phản chiếu ánh mặt trời, toàn bộ đều được bài trí theo phong cách cổ xưa dào dạt lánh đời... Cái rắm ấy!



Cậu em họ ngây ngốc quay lại nhìn đằng sau mình. Lúc này, chốn phồn hoa đô thị bị màn đêm bao phủ, ánh sao tỏa sáng trong đêm đen tĩnh lặng. Vậy mà quay đầu lại, rừng trúc xanh bát ngát vẫn xào xạc dưới ánh mặt trời, trong hồ nước cách đó không xa còn đang lăn tăn gợn sóng...



Má ơi, đây là xuyên không gian trong truyền thuyết sao?



Cậu em họ đần người ra, mà Đường Cần ở phía sau cậu ta đã quỳ xuống, khóc thầm trong lòng, đờ đẫn không biết lát nữa nên giải thích thế nào. Anh ta chỉ cảm thấy có một vạn con lạc đà đang gào thét lao nhanh trong đầu mình, chân đạp ầm ầm chạy qua...



“Ông chủ?” Khương Lễ tiễn Odin đi, thuận thế đứng ở cửa giữ lại một cánh, ánh mắt lóe lên hỏi hai người trước mặt: “Ông chủ nhìn thấy cái gì vậy?”



“Hả...”



“... Ông chủ biết quá nhiều rồi đấy!” Khương Lễ nghiêm túc gật đầu, giống như đã biết đáp án của đối phương.



“...”



Cậu em khóc ròng mà chạy, cái người này giống như muốn giết người diệt khẩu là sao vậy? Không phải là ảo giác đấy chứ?



***



Không ai làm thuê đến suốt đời.



Sau khi Đường Cần khảng khái kiên quyết từ chối trả một tệ tiền thì Khương Lễ có đạo đức tốt đẹp chỉ đành tiếc nuối mà đưa hai người này vào tiệm gốm.



Trong quá trình xuyên qua hoa viên ngoài trời để tới khu rừng trúc ở thế giới khác, cậu em nhỏ đương nhiên hoảng hốt suốt dọc đường đi, trạng thái như đi vào cõi thần tiên, đại não giống như đơ ra, chẳng suy nghĩ được điều gì.



Cái cô gái có đuôi rắn màu trắng kia là ai? Tuyệt đối không phải là bà chủ tiệm mà cậu ta quen đấy chứ!



Còn anh chàng có cái đuôi rắn màu xanh kia lại là ai? Tuyệt đối không phải là người đàn ông của bà chủ tiệm này đấy chứ!



Phía sau, đám hình thù kỳ quái này là một khung cảnh sắp chói mù mắt người xem. Nào là đâu đâu cũng toàn người ngoại quốc, còn cả anh chàng tóc vàng, phía sau lưng có bốn cánh mở ra như thiên sứ, lại cả bạn gái mình muốn bí mật mang về cũng có một suất cổ trang trong đó… Mẹ nó, đây là tình huống gì vậy?



Đây tuyệt đối không phải là thế giới thực!



“Ồ? Tiểu Đường cũng tới à?” Phong Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng phát hiện ra mấy vị khách mới tới, vẫy tay xem như chào hỏi rồi lại tiếp tục phân phát hợp đồng cũng như danh sách tự nguyện đến thần đình mới làm việc. Nhưng mà vừa mới quay đầu lại thì dường như cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, Phong Tiểu Tiểu nghĩ một lát, bỗng nhiên trừng mắt lên thật to, nhanh chóng quay đầu lại: “Cậu em họ cũng tới?”



Khương Lễ dường như hơi lúng túng đỏ mặt chạy tới nhỏ giọng nói cho Phong Tiểu Tiểu nghe. Nghe xong, Phong Tiểu Tiểu nhất thời cạn lời.



Giao thừa tụ tập chư thần, lúc này lại có người thường đến chơi, hơn nữa còn không cẩn thận bị người ta thấy được vẻ “bất bình thường” của mình, tình huống này thật đúng là...



Và thế là, người vẫn luôn núp ở bên cạnh để ăn chút gì đó - Lý Tiếu - nhất thời nhận được ánh mắt chờ mong của Phong Tiểu Tiểu… Tình yêu à, cầu Vong Ưu Tán!



Vong Ưu Tán cần phải có ba đường nước Vong Xuyên làm chính, cái này rõ ràng là không mong đợi gì được. Sau khi nghĩ vậy, Phong Tiểu Tiểu cũng không khỏi thở dài một tiếng, trầm ngâm một cái rồi vẫy tay kêu cô gái ốc đồng đến: “Cô tự giải thích với anh ta đi nhé?”



“Tiểu Tố...” Cậu em họ cẩn thận gọi tên, đã không xác định được rốt cuộc vợ tương lai của mình là cái của nợ gì.



Cô gái ốc đồng hơi nhíu mày, quay qua nhìn vào mắt cậu em họ kia rồi lập tức quay lại nói: “Nói thật được sao? Nói cho anh ấy biết hết ư?”



“... Nói thật đi.” Phong Tiểu Tiểu buồn bực, “Thêm nữa, thực tế giải thích không quan trọng, quan trọng là cô nên nói cho cậu ta hiểu một chút. Hiện giờ chúng ta đang thiếu Vong Ưu Tán, chỉ có thể nghĩ cách để cậu ta tự nguyện giữ bí mật.”



Vì thế, cô gái ốc đồng hiền lành dịu dàng liền lôi ông xã tương lai lên tầng hai để khai thông tình cảm, thuận tiện để hiểu biết sâu sắc lẫn nhau hơn. Đường Cần lo lắng nên theo sau chuẩn bị lấy thân phận bề trên để giúp cậu em vượt qua chướng ngại tâm lý, còn Phong Tiểu Tiểu thì vẫn giữ lại thông báo tuyển người.



Trước đã từng giải thích rõ về cơ bản rồi, các hệ bằng lòng ở lại thần thị cũng đã lựa chọn ra đi, cái gọi là thông báo tuyển dụng này thực ra cũng chỉ đơn giản là mỗi người ký tên lên hợp đồng và danh sách để sau này bổ nhiệm cương vị mà thôi.



Mặt khác, không thể không nói các trong các thần hệ dường như đều có chủ thần ác ý hoặc tính cách không mấy dễ chịu ở thần thị. Một vài người thì chủ động gia nhập, thậm chí còn có chút không thể chờ đợi được, cứ như là bị chính thần hệ của mình ném ra làm bia đỡ đạn vậy. Nhưng dù nói thế nào thì số nhân viên Phong Tiểu Tiểu nhận được cũng khá đông.



Nhờ có dây chuyền sản xuất, chỉ chốc lát sau thủ tục hợp đồng của thần thị đó cũng xong xuôi hết, đêm nay bọn họ không cần ở lại nữa, chỉ cần chờ Phong Tiểu Tiểu yêu cầu nhân lực hoặc thành lập thần đình xong thì mới chính thức đi làm, vì thế mọi người đều đã rời đi.



Sau khi thần thị đi khỏi chưa được bao lâu, nhóm hoa yêu vui cười quay trở lại trong bức tranh. Phục Hy đưa tay lên, dỡ bỏ trận pháp, phòng khách lập tức khôi phục nguyên dạng. Mà lúc này thần thị ngoại hệ vẫn còn ở lại đây cũng chỉ có Vidar, Ganymede và một chị gái ngoại quốc xinh đẹp đoan trang.



“Xin hỏi cô là?!” Phong Tiểu Tiểu đánh giá đối phương, cảm giác người này không phải là một trong những người bị dẫn độ đến thần đình mới. Ít nhất thì vừa rồi bản thân cô cũng không có ấn tượng gì.



Ngự tỷ đưa mắt nhìn qua đây, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói ra một câu tương đối lạc đề: “Chòm sao Thiên Ưng đã chiếu sáng trên bầu trời này.”



“???”



Ngự tỷ hé mở đôi môi đỏ mọng mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Ganymede có vẻ kiêng kỵ: “Ta là Hera. Ganymede và Zeus không nhắc tới ta với các ngươi sao?!”



Đây là nữ chiến thần danh tiếng lẫy lừng! Phong Tiểu Tiểu lập tức nghiêm nghị kính nể.



Đương nhiên ở trận chiến ấy, Hera không nổi danh ở giá trị vũ lực mà là ở chỗ vô cùng dũng mãnh. Gả cho một ông chồng suốt ngày trăng hoa, lại còn nặng lời không hề kiêng kỵ gì. Nếu là cô gái khác thì đã ly hôn cả 800 lần rồi, nhưng nữ thần này không chỉ nhẫn nhục được mà còn không ngừng bôn ba, giải quyết tình nhân của chồng không biết mệt, thủ đoạn tàn nhẫn, ý chí chiến đấu sục sôi chưa từng sụt giảm lấy một ngày... Đây là người phụ nữ mạnh mẽ khiến người ta kính nể tới mức nào chứ!



Phong Tiểu Tiểu cảm khái một cái, sau đó liền quỳ lạy: “Chị Hera uy vũ! ... Đúng rồi, ngài vừa mới nói chòm sao Thiên Ưng là có ý gì?”



Hera cười giễu, thu lại ánh mắt từ trên người Ganymede: “Lúc trước Zeus có bắt con diều hâu của Ganymede về, đó chính là chòm sao Thiên Ưng. Mà nguyên nhân lúc này nó xuất hiện ở đây, có cần ta giải thích nữa không? Đương nhiên không thể là vì hắn - một tên hầu rượu.”



Sắc mặt Phục Hy lập tức đen thui, tới mức như là muốn nhỏ ra mực nước vậy.



Hera nghiệm chứng được suy đoán của mình, sau khi hiểu rõ liền cười lạnh: “Lá gan của hắn quả nhiên càng lúc càng lớn.”



“... Ngài rốt cuộc định làm gì?”



Hera dứt khoát lôi ra một bản hợp đồng, nói hết sức rành mạch: “Nói thẳng nhé! Tôi lấy danh nghĩa là mẹ của tân chủ thần, chuyển giao Zeus cho thần đinh mới!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom