• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-376

Chương 379: Không đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72569.png

Xem ảnh 2
72569_2.png
Họ Bàn Cổ, thương hiệu tìm đường chết chuyên nghiệp lâu đời.



Cho đến tận bây giờ, Phong Tiểu Tiểu chưa từng gặp người nào biết tận dụng cơ hội triệt để hơn hắn.



Dường như toàn bộ ý nghĩa sống của đối phương đều đã dùng hết và việc làm thế nào để khiến mình và Phục Hy khó chịu. Không còn bất kỳ chuyện gì khác có thể làm dao động quyết tâm của hắn...



Đương nhiên, khi nãy mọi người nói chuyện, chẳng ai ngờ rằng hắn cũng có mặt.



Dù sao thì không ai biết khi một linh hồn độc lập trú ngụ trong cơ thể của người khác sẽ ra sao cả. Ví dụ như lúc bình thường hắn có ý thức hay không? Sẽ treo máy online suốt 24 giờ hay mỗi ngày tỉnh lại xong sẽ đồng bộ phần trí nhớ đã được lưu?



Thế là, cuối cùng Bàn Cổ giơ cao tấm bảng “Tôi không nói lời nào cả, tôi chỉ im lặng nhìn thôi”, cho mọi người biết đáp án - ông đây vẫn đang núp lùm đấy!!!



Im lặng, tất cả đều im lặng...



Tôn Nguyên Hạo đột nhiên phát hiện ra cuộc đời mình có lẽ là một bi kịch. Bất kể là Kim Thiền Tử hay Bàn Cổ, cho tới giờ, không một đại ca nào hắn đi theo mà 7có chỉ số thông minh đáng để tin tưởng được cả.



“... Anh Bàn, anh...” Phong Tiểu Tiểu sa mạc lời, đen mặt nhìn Bàn Cổ nửa ngày mới đắn đo đưa ra một đánh giá tương đối uyển chuyển: “Tinh thần phấn đấu của anh thật là khiến người khác cảm động. Thế nhưng mấy vật như đá Tam Sinh... Trước tiên chúng ta không bàn đến chuyện tôi có trúng chiêu này hay không, điều quan trọng là... Anh có dám chắc là sau khi biết chuyện này, anh Hy sẽ không mang roi ra quất anh một trận không?”



“Đá Tam Sinh làm sao?”



Giọng nói âm trầm truyền tới từ phía sau cánh cửa. Mấy người trong phòng khách bị hù giật cả mình. Cả đám quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Phục Hy không biết đã đứng tựa lưng vào cửa từ lúc nào.



“Anh Hy?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc. Ngay sau đó, cô thấy một làn khói đen bay qua trước mắt.



Như thể nhận ra điều gì đó, cô quay đầu lại nhìn thì quả nhiên, Bàn Cổ đã logout. 007 mờ mịt sờ gáy mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có phải tôi lại vừa ngủ gật không?”



“...”



Phục Hy nghẹn một cục tức trong bụng, thở ra không được mà nuốt vào cũng không xong. May mà anh chưa bị tên ngốc kia làm tức chết.



Nói thế nào đi nữa thì bọn họ đều là những sinh linh cùng được hỗn độn sinh ra khi nó mới hình thành. Tuy rằng trong lòng anh chỉ có một mình Nữ Oa, nhưng anh cũng không thể hoàn toàn coi Bàn Cổ là không khí.



Trước khi sáng tạo ra thế giới, ba người bọn họ đã cùng sống chung trong hỗn độn. Nữ Oa chịu trách nhiệm sáng tạo thì hiền hòa dịu dàng. Bàn Cổ chịu trách nhiệm khai phá thì hăng hái đầy nhiệt huyết. Mà Phục Hy, bởi vì chức trách bẩm sinh của anh là lập ra và chỉnh sửa các pháp tắc nên từ khi sinh ra, anh đã bình tĩnh đến mức gần như vô tình. Do vậy, đương nhiên tính tình của anh cũng trưởng thành hơn hai người kia một chút.



Cũng bởi lẽ ấy, lúc đầu hình thức ba người ở chung quả thực giống như anh cả Phục Hy dẫn theo hai đứa em nhỏ ngây thơ.



Mãi đến tận sau này, mặc dù anh vì một vài suy nghĩ ích kỷ cá nhân mà cố tình nuôi em gái thành đóa hoa trong nhà, cho nên ban đầu là bồi dưỡng tình cảm và làm tan rã kẻ địch tiềm tàng trong im lặng. Còn sau này là vì anh không có thời gian rảnh để quản lý “em trai”, dẫn đến cách thức anh đối xử với hai người cũng dần dần chia thành những tiêu chuẩn khác nhau. Nhưng... Cho dù như thế nào đi nữa, tốt xấu gì cũng là thằng em nhà mình. Nếu như anh thật sự không lo lắng cho hắn thì cũng sẽ không cần phải ném tất cả những vị thần Bắc Âu, những người vốn rõ ràng là người bị hại, vào vực sâu Vô Tận.



Bao che khuyết điểm thì sao? Mặc dù làm vậy là ngược lại với sự công bằng mà mình vẫn luôn bảo vệ, nhưng Phục Hy vẫn không hề do dự một chút nào.



Thế mà khi anh quay đầu nhìn lại thì tên ngốc này đang làm cái gì vậy hả?



Phục Hy híp mắt đầy nguy hiểm, nhìn 007 hừ lạnh một tiếng. 007 nhất thời rụt cổ lại, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng cũng nghĩ ra - khẳng định mình là bị đổ tội rồi.



Đậu mèo!!!



Trong người mình ẩn giấu một phần tử khủng bố nguy hiểm hàng đầu còn chưa tính, thường xuyên bị mất ý thức, bị người ta cưỡng ép logout cũng có thể làm quen dần. Nhưng người này ba ngày hai bữa lại lôi kéo thù hận lên đầu mình thì tính sao đây?



Phong Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào 007 với vẻ mặt “Tôi thật thất vọng với chỉ số thông minh của anh”. 007 cứng đờ xoay cổ, mắt rưng rưng lệ nhìn cô. Trông dáng vẻ anh ta quả thực không thể tủi thân hơn được nữa.



“Anh Hy, bỏ đi!” Phong Tiểu Tiểu không còn cách nào, cũng không thể ném 007 ra chịu chết được. Cô chỉ đành bất đắc dĩ chuyển đề tài: “Loại chuyện này căn bản không thể đi tranh luận với Bàn Cổ được. Hắn ta là người thế nào không phải đến giờ chúng ta mới biết...”



Thấy Phục Hy không đáp lời nào, Phong Tiểu Tiểu lại nói tiếp: “Thực ra, mấy hôm trước phóng viên Hoàng đây có đề cập đến một chuyện. Anh ta muốn hỏi anh có cách nào phong ấn để trấn áp Bàn Cổ không... Nếu không chúng ta cứ bị động nhìn Bàn Cổ lâu lâu lại chui ra như vậy, có muốn phòng cũng không phòng được.”



Giác ngộ của 007 cuối cùng có thể coi đã cứu anh ta được một lần. Phục Hy nghe nói mấy ngày trước, người này đã chủ động đề xuất ý kiến giải quyết, vẻ mặt anh rốt cuộc cũng dịu xuống. Tối thiểu thì khi đối mặt với 007, anh không còn nghiêm nghị như trước nữa.



Sau khi nghe Phong Tiểu Tiểu kể lại nội dung cuộc nói chuyện lần trước của hai người khi 007 chủ động đến tìm cô, Phục Hy nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Vốn dĩ A Bàn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Tuy rằng gần đây khi tỉnh lại hắn cũng có hồi phục thêm, nhưng vẫn còn xa mới bằng được ngày trước... Mặc dù vậy, những vị thần bình thường khác vẫn không thể so sánh được với hắn. Nếu như hắn cố ý nằm im thì người bên ngoài e rằng không ép hắn ra ngoài được đâu.”



007 họ Hoàng hai mắt rưng rưng, hỏi: “Vậy tôi cứ bị trói buộc với hắn như vậy sao? Sau này hắn gây chuyện, tôi lại phải đổ vỏ à?”



Trong khoảng thời gian này, phóng viên 007 cũng xem như đã hiểu ra, tên Bàn Cổ trong người mình căn bản là một tên không chịu nổi cảnh ăn không ngồi rồi.



Nếu như hắn ta đừng lên cơn nhảy nhót high đến thế thì vẫn còn chấp nhận được. Đằng này, hắn ta lại hết lần này đến lần khác toàn trêu chọc mấy đối tượng không dễ đối phó, hở ra một cái là chạy đến trước mặt những nhân vật nguy hiểm cấp độ cao thể hiện sự tồn tại của bản thân... Chơi chán rồi mà thấy tình hình không ổn thì quyết đoán lặn xuống nước trước, lại còn đẩy mình ra gánh họa giùm. 007 bị hắn quang minh chính đại chơi đểu như thế vài lần, anh cảm thấy có nguyên ngụm máu nghẹn trong cổ họng đã lâu mà không biết nên nhổ về phía ai.



Phục Hy lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, làm như không thấy mà đi vào phòng khách. Anh ngồi xuống ghế xô pha, chau mày rũ mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “... Chuyện này thực ra không phải hoàn toàn không có cách.” Chỉ là cách làm sẽ hơi phiền phức mà thôi.



Phong Tiểu Tiểu rất hiểu ý, lời Phục Hy còn chưa nói hết cô đã biết chuyện này có hy vọng. Cô rót một cốc nước, đưa cho anh để lấy lòng: “Ý của anh là?”



Phục Hy cười, không cầm lấy cốc nước mà vuốt tóc Phong Tiểu Tiểu: “Mấy ngày trước có người phàm đến đăng ký hồ sơ. Anh thấy thằng nhóc họ Vũ cầm đầu cũng có chút hơn người, hắn ta dùng võ nhập đạo à?”



“Đúng là vậy...” Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Bàn Cổ?



Phong Tiểu Tiểu không hiểu rõ ý Phục Hy muốn nói cho lắm.



Trong mắt Bàn Cổ, những võ tu cũng là một trong những đối tượng cản đường cần loại bỏ, tuy cấp độ ưu tiên thấp hơn Phục Hy và Nữ Oa, nhưng cũng không quá thấp... Từ việc lúc trước hắn sai Ứng Long đi đánh du kích, săn các nhân sĩ giang hồ thì cũng có thể nhìn ra điều này.



Kết cục của những người khác thế nào thì không bàn đến, nhưng hiện tại anh Vũ là người đầu tiên thực sự nhập đạo. Mấy ngày trước, khi anh ta đến đây lấy thông tin của 007, không thể có chuyện Bàn Cổ không chú ý đến anh ta được... Chẳng lẽ anh Hy định chơi trò gắp lửa bỏ tay người?



Phong Tiểu Tiểu vừa mới hít một hơi khí lạnh, Phục Hy vô cùng hiểu cô đã lắc đầu bật cười - chỉ nhìn biểu cảm đơn thuần sinh động trên mặt cô, anh đã có thể biết được cô đang nghĩ gì. Mạch tư duy của hai người không giống nhau, chắc chắn không cùng một tần số.



Phục Hy chỉ vào 007 và kiên trì giải thích cho Phong Tiểu Tiểu: “Nếu chúng ta muốn lôi A Bàn ra khỏi thân thể này thì sợ rằng không dễ dàng gì. Nhưng nếu người cần lôi ra là người một bình thường, vậy thì lại dễ dàng hơn nhiều.”



“???”



“Tiểu Oa, chắc em cũng biết, thức tỉnh kiểu này nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì ký ức kiếp trước phải hoàn toàn cắn nuốt nhân cách của kiếp này.” Phục Hy giảng giải tỉ mỉ như đang dỗ trẻ con, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh: “Ví dụ như Tôn Nguyên Hạo, Nữ Bạt, Hình Thiên, Phi Liêm... Mặc dù tính tình của bọn họ có thể bị ký ức kiếp này ảnh hưởng, nhưng thực ra nhân cách kiếp này đã bị nhân cách kiếp trước thay thế hoàn toàn, giống như đoạt xác sống lại vậy... Với khả năng của A Bàn, kể cả có chậm đi nữa thì ba đến năm năm sau hắn ta cũng có thể cắn nuốt hết hồn phách của người này. Mà đã như vậy, không bằng cho người họ Hoàng này tách ra, xem như là quyết định tương lai cho bản thân.”



Nói cách khác, chính là thay đổi người làm chủ cơ thể này.



Suy nghĩ ban đầu của mọi người là làm sao để trục xuất Bàn Cổ ra khỏi cơ thể của 007. Dù sao thân thể đó cũng là thân thể của người ta, Bàn Cổ chỉ là người đến sau. Dựa theo lối suy nghĩ thông thường, ai cũng sẽ nghĩ như vậy.



Thế nhưng bây giờ, ý của Phục Hy lại nói rõ cho mọi người rằng, Bàn Cổ dù có yếu đi nữa thì cũng là Tổ thần, tính toán của mọi người căn bản là không cần nghĩ thêm nữa, chuyện đó hoàn toàn là chuyện không có khả năng xuất hiện. Nhưng nếu như muốn tách hai người đó ra mà muốn bọn họ không làm ảnh hưởng đến nhau, vậy thì thật ra 007 có thể chủ động nhường thân thể của mình cho Bàn Cổ. Làm vậy cũng là tìm một đường lui cho chính mình sau này, tránh cảnh cuối cùng rơi vào kết cục bị hắn cắn nuốt hoàn toàn...



Lúc đầu, 007 vừa nghe xong thì lặng đi một hồi. Theo phản xạ có điều kiện, anh ta cảm thấy rất tủi thân... Dựa vào cái gì chứ? Thân thể của anh ta, gia đình của anh ta, thành tựu của anh ta, tại sao anh ta lại phải tặng không cho một kẻ chẳng đâu vào đâu cơ chứ?



Thế nhưng, sau khi tỉnh táo suy nghĩ lại, 007 thấy hình như đúng là chỉ có duy nhất cách này.



Tự phân tích rõ lợi hại trong lòng xong, cuối cùng 007 cắn răng, gật đầu dứt khoát: “Được. Chỉ cần sau này có thể tách khỏi hắn thì chuyện gì cũng dễ nói.”



Bây giờ ly hôn có khi còn bị vơ vét hết một nửa tài sản, nói gì đến tôn thần mà mình muốn tiễn đi lại là Bàn Cổ. Đẳng cấp của hắn ta cao hơn nhiều so với mấy cô nàng đào mỏ ngoài kia.



Theo ý mà mọi người nói, kể cả bây giờ mình không chịu thì đợi qua vài năm nữa, cả thân thể và những thứ khác vẫn thuộc về hắn ta mà thôi. Đã như vậy, đau dài không bằng đau ngắn, giải quyết vấn đề cho sớm ít nhất còn giữ lại được cái mạng.



Phong Tiểu Tiểu rất vui mừng. Thực ra cô cũng không biết nên khuyên anh ta thế nào. Nếu như 007 không thể nghĩ thông suốt, vậy thì mọi người chỉ đành tiếp tục dây dưa như vậy thôi.



“Anh Hy, anh định làm thế nào?” Phong Tiểu Tiểu quay đầu lại hỏi Phục Hy: “Vừa nãy anh nhắc đến anh Vũ. Chẳng lẽ anh muốn cho phóng viên Hoàng nhập đạo?”



“Đúng vậy.” Quả nhiên Phục Hy gật đầu: “Người này không có nội tức, nhưng nếu muốn tu hành thì chỉ ba đến năm tháng là được. Mà người lấy võ nhập đạo chỉ có mỗi thằng nhóc kia. Nếu như cậu ta chịu chỉ điểm, chắc chắn có thể làm ít ăn nhiều...”



Tu nội tức trước, sau đó mới luyện khí... Chỉ cần nhập môn được rồi thì nhập đạo chỉ còn là vấn đề cảm ngộ mà thôi.



Những chuyện khác có thể Phục Hy không giỏi, nhưng tiện tay hướng dẫn một hai người tu hành thì không vấn đề gì... Không phải chỉ cần giảng đạo thôi sao? Pháp tắc vạn vật chính là đạo. Anh vốn là người trực tiếp tạo ra pháp tắc, muốn điểm hóa cho một hai người nhập đạo thì có gì khó?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom