Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-380
Chương 383: Trả lại nhân quả
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người đàn ông này tên là Apolus. Trong lúc chính anh ta cũng không hay biết, anh ta đã bao nuôi Tisiphone được hai năm.
Đây là một câu chuyện khá hiếm gặp. Từ khi Tisiphone bắt đầu truy bắt tội phạm, chưa từng có bất kỳ người nào có thể chống lại sự sợ hãi và giày vò mà cô ta gieo xuống tâm hồn mình.
Trong tâm hồn con người vẫn luôn có những khoảng trống, hoặc có một thứ gì đó bản thân sợ hãi. Chỉ cần bạn để Tisiphone tìm được một khe hở trong tâm hồn, cô ta có thể xé rộng khe hở này ra, đi thẳng vào tận sâu bên trong tâm hồn bạn, dọa nạt và nguyền rủa bạn, mãi cho đến khi kéo được linh hồn bạn vào vực sâu Vô Tận mới thôi.
Nhưng khi Tisiphone đối mặt với Apolus, cô ta lại thấy hơi đau đầu.
Dường như trong trái tim người đàn ông này không có bất kỳ kẽ hở nào. Cho dù có là người máu lạnh đi nữa thì cũng sẽ có điểm yếu, nhưng hắn ta lại không hề có.
Quả thực là Tisiphone không tìm ra bất kỳ thứ gì đối phương quan tâm. Có đôi lúc cô ta thậm chí đã định vi phạm luật lệ, tự mình giết hắn ta luôn cho xong. Nhưng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại đã kéo cô ta về trạng thái bình thường đúng lúc... Thần ma không được phép trực tiếp nhúng tay vào số mệnh của con người. Những việc cô ta có thể làm chỉ giới hạn trong nguyền rủa và đe dọa tâm hồn đối phương, còn cả quyền xử lý đối phương sau khi hắn đã chết nữa.
Bởi vì phải đuổi theo hắn đi khắp thế giới nên Tisiphone thường đi vào phạm vi của các hệ thần khác. Ví như phương Đông, trước đây nơi này không còn thần đình nên cô ta có thể tự nhiên như nhà mình, nhưng bây giờ thần thánh ở đây đã xây dựng lại thần quyền mới, chủ thần nắm quyền cao nhất lại là kẻ mạnh mẽ đến mức khiến chư thần phải kính sợ. Vậy nên Tisiphone bắt buộc phải làm bé ngoan đến chào hỏi vị thần nắm quyền cai quản địa ngục ở đây, làm thủ tục đăng ký nhập cảnh và lập hồ sơ để bày tỏ sự kính trọng của mình.
Do thời gian thực hiện nhiệm vụ này rất dài nên Tisiphone cũng không thể tập trung hết tinh thần vào Apolus được. Cô ta và hai chị em khác của mình là người chịu trách nhiệm trực tiếp, có nhiệm vụ truy bắt toàn bộ tội phạm của Hy Lạp. Vì vậy, sau khi Tisiphone đăng ký xong, nhờ vào việc con sông Acheron nối liền với cả thế giới, cô ta lên thuyền ở sông Vong Xuyên, bồng bềnh suốt đường trở về Acheron. Cô chuẩn bị đi xử lý những tên tội phạm sắp bị giam vào vực sâu Vô Tận trước, đợi đến khi không quá bận nữa thì sẽ quay lại tiếp tục truy bắt Apolus...
***
“Anh đen như chó mực ấy!” Phong Tiểu Tiểu kết thúc cuộc gọi, quay sang nhìn Hoàng Giam Ngôn đầy thương hại, “Tisiphone bảo cô ấy đã về nước rồi, mà ít nhất phải hơn nửa tháng nửa mới quay lại cơ. Vậy nên bây giờ cổ cũng không biết Apolus đang ở chỗ nào để nói cho anh đâu... Nhưng chí ít cũng có thể khẳng định được chuyện hắn ta đã đi vào phạm vi lãnh thổ của chúng ta. Hắn đi máy bay đến đây. Từ đó đến giờ đã hai ngày trôi qua rồi, hắn ta lén chạy đến đâu khó thì nói được lắm.”
Hy vọng có thể bắt người trước hòng chiếm thế chủ động của Hoàng Giam Ngôn đã tan biến, anh ta thấy hơi thất vọng. Nhưng lúc sau nghĩ lại thì thấy thực ra cũng chẳng sao cả. Lục Phiến Môn chỉ bảo anh ta chuẩn bị phối hợp với bọn họ chứ không nói anh bắt buộc phải nhảy ra chiến đấu... Do Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đã trịnh trọng nhắc nhở (đúng hơn là đe dọa), nên Hoàng Giam Ngôn đã úp úp mở mở xin anh Vũ cho nghỉ.
Trung Quốc rộng lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại đen đến mức đụng trúng phải tên Apolus kia chắc?!
Nên nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn! Không biết chừng mấy ngày nữa lại nghe thấy tin anh Vũ đã bắt được người về quy án ấy chứ!
Ấn tượng về Bàn Cổ của các hệ thần đều rất tệ, vừa nghe đến cái tên này, các vị thần nước ngoài đều sẽ có tâm lý kháng cự phòng cháy phòng trộm phòng Bàn Cổ. Vì vậy nên tin tức về Hoàng Giam Ngôn cũng chỉ được mọi người rỉ tai nhau truyền đi trong phạm vi nhỏ, ngay cả Tisiphone cũng không biết có một người như vậy tồn tại.
Mà chuyện Apolus đồng ý nhận nhiệm vụ của phía trung tâm giải trí đối tác chỉ là hành vi cá nhân, nên ngoài trừ Tisiphone và cô em họ Tang thì không có ai khác biết được Hoàng Giam Ngôn đã trở thành mục tiêu mới của đối phương...
Trong trường hợp một bên cố tình giấu giếm, còn một bên lại hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, Hoàng Giam Ngôn suy nghĩ ngây thơ như vậy cũng chẳng phải việc kỳ lạ.
***
Sau một thời gian bận rộn đến mức chân không chạm đất, cuối cùng Lý Tiếu cũng giải quyết xong nhưng vị khách tu chân xuất hiện như nấm mọc sau mưa trong tiệm net do mình mở. Đến vài ngày sau anh ta mới có thời gian đến tiệm gốm ăn chực một bữa, tiện thể hái hoa thủy tiên đến địa ngục tìm Hades, gọi hắn ta lập nhóm cùng đi du lịch. Vừa nhìn thấy Hoàng Giam Ngôn, Lý Tiếu đứng ngẩn ra nửa phút, anh ta dụi dụi mắt: “Sao tôi lại thấy mặt cậu vẫn còn bẩn nhể? Rửa chưa sạch à?”
Hoàng Giam Ngôn: “...”
Phong Tiểu Tiểu thì như gặp được cạ cứng: “Tiếu Tiếu đang muốn nói ấn đường anh ta biến thành màu đen phải không? Tôi cũng thấy trên người anh ta có một luồng khí đen quấn quanh, đoán chắc là có ai muốn hại anh ta rồi... Anh Hoàng, khai thật đi, gần đây anh có làm chuyện gì xấu không” Phong Tiểu Tiểu cũng hoàn toàn không nắm được một vài tin tức nên không liên tưởng đến phía Apolus. Cô thấy nếu Hoàng Giam Ngôn đã nghe lời bọn họ khuyên không nhận nhiệm vụ này, vậy thì về cơ bản anh ta sẽ chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Trời sập thì còn có mấy người cao cao chống. Còn về ai sẽ là “người cao cao” đó, trong trường hợp bình thường thì là chỉ anh Vũ, còn trong trường hợp đặc biệt sẽ chỉ những người trong cửa tiệm, bao gồm cả chính cô... Nói một cách tương đối thì trong hoàn cảnh được nhiều người vây xung quanh bảo vệ như vậy, sự an toàn của Hoàng Giam Ngôn đã được đảm bảo ở cấp max.
Hoàng Giam Ngôn cũng thấy quái lạ. Bình thường Phong Tiểu Tiểu hay nói đùa là ấn đường của anh ta biến đen, anh ta còn có thể coi như mình đang nghe chuyện cười. Nhưng bây giờ lại có thêm một người nữa nói vậy... Chẳng lẽ hai người này bắt tay với nhau hù dọa mình chơi?
Hoàng Giam Ngôn xoa đầu, thấy não mình hình như đi lạc rồi: “Tôi không làm gì mà. Hay là mấy người nhìn nhầm?”
Thái Thượng Lão Quân tinh thông trận đồ Bát Quái, Phong Tiểu Tiểu thì có năng lực tinh thần và trực giác nhạy bén. Chỉ có Dương Nghiên là tay đấm chuyên nghiệp, mặc dù mắt Thông Thiên rất tinh, nhưng lại không giỏi trong việc nhìn mấy thứ này. Vì vậy, anh còn không thèm nghĩ đã quen miệng phun ra một câu cười nhạo: “Có khi nào là do anh ta xin nghỉ nên bị anh Vũ ghim không?”
Lâm trận lại chạy trốn. Đây quả thực là một lỗi lầm không thể tha thứ. Đừng nói đến anh Vũ là một thủ lĩnh yêu cầu đàn em của mình phải tuân theo luật lệ một cách cực kỳ nghiêm túc đến biến thái, e rằng cho dù là người giang hồ bình thường cũng sẽ đánh giá thấp về người như vậy.
“Ặc... Chắc không đến mức đó chứ?” Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc. Thực ra điều này không phải hoàn toàn không có khả năng, “Ấn tượng của anh Vũ về Hoàng Giam Ngôn kém đi là điều khó tránh khỏi, nhưng không thể nào đến mức muốn hại anh ta được...”
Mặc dù nói vậy nhưng Hoàng Giam Ngôn lại tựa như tìm thấy chân lý thật sự, hai hàng nước mắt chỉ trong giây lát đã trào ra: “Còn không phải gì nữa! Tôi thấy chuyện anh Vũ muốn hại tôi cũng không phải chuyện không thể xảy ra. Hôm qua chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta nhận xét về tôi vào trong sổ rất thậm tệ, còn gạch thêm một dấu đỏ to đùng nữa... Làm tôi vô cùng sợ hãi đó!”
Chuyện này...
Vừa nghe anh ta nói vậy, Phong Tiểu Tiểu cũng thấy có chút bất lực: “Anh chịu khó nhịn tí đi! Đợi Bàn Cổ bình thường lại chút rồi tính tiếp! Ai bảo anh không thành thật báo cáo với anh Vũ rằng sức mạnh của mình bị sụt giảm cơ.”
“Hai chuyện này không giống nhau.” Hoàng Giam Ngôn lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Sức mạnh sụt giảm, không thể hoàn thành nhiệm vụ. Nói chuyện này ra sẽ gây tổn thất về mặt thể diện. Còn từ chối không nhận nhiệm vụ mà không có lý do sẽ gây tổn thất về mặt đánh giá năng lực phẩm chất... Đối mặt với cùng một vấn đề, mỗi người lại có những cách nhìn nhận khác nhau, khó mà khẳng định sự lựa chọn nào mới là tốt nhất.
Thế nhưng đối với Hoàng Giam Ngôn mà nói, kết quả cuộc kiểm tra lực chân lần trước đã khiến anh ta có bóng ma tâm lý, cách biệt cực lớn khiến anh ta vô thức chọn cách từ chối đối mặt với sự thật. Vậy nên bây giờ, tất nhiên anh ta sẽ càng không mong nghe thấy người khác nhắc đến chuyện này nữa.
Phong Tiểu Tiểu lắc đầu: “Hờ, đúng là đàn ông...” Câu bệnh sĩ chết trước bệnh tim chính là để nói về cái đám gây đau đầu này đó.
“Nương nương, Lão Quân, cậu Nhị, mọi người chuẩn bị ăn cơm thôi!” Đúng lúc này, Điền Tố đã nấu cơm xong, Y Y đi theo sưng lưng cô. Hai cô gái ngoan hiền cùng nhau bê đồ ăn từ phòng bếp lên, mời cả đám “sếp lớn” ăn cơm.
“Cô cứ gọi tôi là Lý Tiếu hoặc là anh Lý cũng được.” Lý Tiếu vô cùng khó chịu với cách xưng hô này. Anh ta đặt mông xuống ghế, vội vã gắp thức ăn, “Đói chết mất đói chết mất! Tôi cố ý mò đến đây để thưởng thức tay nghề của Tiên Ốc sông Hán Thủy đấy. Hôm nay tôi nhất định phải ăn thêm một bát cơm!” Cô nàng Tiên Ốc chính là chuyên gia nội trợ chuyên nghiệp nhất thiên đình.
Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống bàn. Điền Tố xoa xoa tay, đứng bên cạnh Phong Tiểu Tiểu xin phép: “Nương nương, bây giờ tôi đã khôi phục tàm tạm rồi. Vậy nên...” Vậy nên cô muốn về nhà, còn cần phải chuẩn bị kịch bản giải thích, mấy ngày nữa là cô có thể về tìm bạn trai rồi. Cho dù Đường Cần có giỏi ăn nói thế nào đi nữa thì cũng không tìm ra được lý do giải thích tại sao cô lại mất tích lâu như vậy. Cô mà đợi thêm ít nữa mới về thì có khi anh ấy còn tưởng cô muốn chia tay luôn cũng nên.
“Cơ thể thì khỏe lại rồi, nhưng linh lực của cô hình như vẫn chưa khôi phục mà nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu cắn đũa, cũng đoán được chỗ khó xử của Điền Tố. Cô cũng không ép buộc đối phương, gật đầu: “Cô định trở lại ngôi nhà cũ trên danh nghĩa của mình, đã làm thì làm cho trót phải không? Lát nữa để Hoàng Giam Ngôn đưa cô đến ga tàu đi, dù sao ảnh cũng cũng xin nghỉ rồi.”
Nói gì thì nói, ít nhất Hoàng Giam Ngôn còn biết đánh nhau, chắc chắn sẽ có đủ khả năng bảo vệ sự an toàn cho Điền Tố đã mất hết linh lực, biến thành cô gái yếu ớt trói gà không chặt theo đúng nghĩa đen.
Điền Tố hơi há miệng muốn từ chối, đến giờ trong lòng cô vẫn có chút không tin tưởng Bàn Cổ. Nhưng ở đây cô không có quyền lên tiếng, hơn nữa vì muốn chứng mình mình là một người đàn ông chân chính đáng tin cậy mà Hoàng Giam Ngôn đã gật đầu đồng ý không hề do dự. Vậy nên câu từ chối này cô càng không thể thốt thành lời.
“... Vậy cũng được.”
Mọi người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện phiếm một lát. Sau đó Lý Tiếu hái hoa thủy tiên đến địa ngục, Dương Nghiên đi xem ti vi, Phong Tiểu Tiểu lượn qua thần đình xem Phục Hy thế nào, còn Điền Tố...
Sau một hồi thấp thỏm không yên, cuối cùng Điền Tố cũng lấy hết dũng khí mở miệng: “Anh Hoàng, hay chúng ta cũng đi luôn nhé?”
“À được thôi, đi nào.” Hoàng Giam Ngôn một tay lấy áo khoác, tay còn lại thì cầm điện thoại. Vừa nãy ở nhà gọi nhỡ cho anh ta mà anh ta không để ý đến, bây giờ gọi lại nhưng không có ai bắt máy. Xem ra chỉ có thể đợi lát nữa gọi lại xem sao.
Hoàng Giam Ngôn tiện tay thả điện thoại vào túi, sắm vai vệ sĩ đưa con gái nhà người ta về một cách vô cùng phong độ.
Hai người ra cửa bắt xe taxi, may mắn không gặp đoạn đường nào bị tắc nên bọn họ đi thẳng một mạch đến ga tàu. Hoàng Giam Ngôn đi mua vé tàu, còn Điền Tố thì đứng đợi ở một góc.
Hoàng Giam Ngôn đợi mãi mới đến lúc hàng người xếp hàng mua vé trước mặt anh chỉ còn lại hai người. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta kêu lên. Hoàng Giam Ngôn lấy ra nhìn, là số điện thoại bàn ở nhà.
“A lô, mẹ ạ?” Hoàng Giam Ngôn bắt máy, chưa nghe đầu bên kia nói gì đã nói luôn.
Bình thường, cha muốn tỏ vẻ mình là người lớn nghiêm túc nên khi không có chuyện cần thiết, ông sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh ta. Chỉ có mẹ là cứ vài ba ngày lại gọi điện thoại đến, hỏi han xem con trai dạo này thế nào.
Nhưng anh ta không ngờ mình lại đoán sai. Tiếng người truyền ra từ điện thoại không phải giọng của mẹ anh ta, cũng không phải giọng của bất kỳ ai mà anh ta quen cả.
Đó là giọng một người đàn ông cứng ngắc, có phần máy móc: “Là anh Hoàng Giam Ngôn phải không?”
“... Anh là ai?” Lòng Hoàng Giam Ngôn chợt chùng xuống.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đây là một câu chuyện khá hiếm gặp. Từ khi Tisiphone bắt đầu truy bắt tội phạm, chưa từng có bất kỳ người nào có thể chống lại sự sợ hãi và giày vò mà cô ta gieo xuống tâm hồn mình.
Trong tâm hồn con người vẫn luôn có những khoảng trống, hoặc có một thứ gì đó bản thân sợ hãi. Chỉ cần bạn để Tisiphone tìm được một khe hở trong tâm hồn, cô ta có thể xé rộng khe hở này ra, đi thẳng vào tận sâu bên trong tâm hồn bạn, dọa nạt và nguyền rủa bạn, mãi cho đến khi kéo được linh hồn bạn vào vực sâu Vô Tận mới thôi.
Nhưng khi Tisiphone đối mặt với Apolus, cô ta lại thấy hơi đau đầu.
Dường như trong trái tim người đàn ông này không có bất kỳ kẽ hở nào. Cho dù có là người máu lạnh đi nữa thì cũng sẽ có điểm yếu, nhưng hắn ta lại không hề có.
Quả thực là Tisiphone không tìm ra bất kỳ thứ gì đối phương quan tâm. Có đôi lúc cô ta thậm chí đã định vi phạm luật lệ, tự mình giết hắn ta luôn cho xong. Nhưng một tia lý trí cuối cùng còn sót lại đã kéo cô ta về trạng thái bình thường đúng lúc... Thần ma không được phép trực tiếp nhúng tay vào số mệnh của con người. Những việc cô ta có thể làm chỉ giới hạn trong nguyền rủa và đe dọa tâm hồn đối phương, còn cả quyền xử lý đối phương sau khi hắn đã chết nữa.
Bởi vì phải đuổi theo hắn đi khắp thế giới nên Tisiphone thường đi vào phạm vi của các hệ thần khác. Ví như phương Đông, trước đây nơi này không còn thần đình nên cô ta có thể tự nhiên như nhà mình, nhưng bây giờ thần thánh ở đây đã xây dựng lại thần quyền mới, chủ thần nắm quyền cao nhất lại là kẻ mạnh mẽ đến mức khiến chư thần phải kính sợ. Vậy nên Tisiphone bắt buộc phải làm bé ngoan đến chào hỏi vị thần nắm quyền cai quản địa ngục ở đây, làm thủ tục đăng ký nhập cảnh và lập hồ sơ để bày tỏ sự kính trọng của mình.
Do thời gian thực hiện nhiệm vụ này rất dài nên Tisiphone cũng không thể tập trung hết tinh thần vào Apolus được. Cô ta và hai chị em khác của mình là người chịu trách nhiệm trực tiếp, có nhiệm vụ truy bắt toàn bộ tội phạm của Hy Lạp. Vì vậy, sau khi Tisiphone đăng ký xong, nhờ vào việc con sông Acheron nối liền với cả thế giới, cô ta lên thuyền ở sông Vong Xuyên, bồng bềnh suốt đường trở về Acheron. Cô chuẩn bị đi xử lý những tên tội phạm sắp bị giam vào vực sâu Vô Tận trước, đợi đến khi không quá bận nữa thì sẽ quay lại tiếp tục truy bắt Apolus...
***
“Anh đen như chó mực ấy!” Phong Tiểu Tiểu kết thúc cuộc gọi, quay sang nhìn Hoàng Giam Ngôn đầy thương hại, “Tisiphone bảo cô ấy đã về nước rồi, mà ít nhất phải hơn nửa tháng nửa mới quay lại cơ. Vậy nên bây giờ cổ cũng không biết Apolus đang ở chỗ nào để nói cho anh đâu... Nhưng chí ít cũng có thể khẳng định được chuyện hắn ta đã đi vào phạm vi lãnh thổ của chúng ta. Hắn đi máy bay đến đây. Từ đó đến giờ đã hai ngày trôi qua rồi, hắn ta lén chạy đến đâu khó thì nói được lắm.”
Hy vọng có thể bắt người trước hòng chiếm thế chủ động của Hoàng Giam Ngôn đã tan biến, anh ta thấy hơi thất vọng. Nhưng lúc sau nghĩ lại thì thấy thực ra cũng chẳng sao cả. Lục Phiến Môn chỉ bảo anh ta chuẩn bị phối hợp với bọn họ chứ không nói anh bắt buộc phải nhảy ra chiến đấu... Do Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đã trịnh trọng nhắc nhở (đúng hơn là đe dọa), nên Hoàng Giam Ngôn đã úp úp mở mở xin anh Vũ cho nghỉ.
Trung Quốc rộng lớn như vậy, chẳng lẽ mình lại đen đến mức đụng trúng phải tên Apolus kia chắc?!
Nên nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn! Không biết chừng mấy ngày nữa lại nghe thấy tin anh Vũ đã bắt được người về quy án ấy chứ!
Ấn tượng về Bàn Cổ của các hệ thần đều rất tệ, vừa nghe đến cái tên này, các vị thần nước ngoài đều sẽ có tâm lý kháng cự phòng cháy phòng trộm phòng Bàn Cổ. Vì vậy nên tin tức về Hoàng Giam Ngôn cũng chỉ được mọi người rỉ tai nhau truyền đi trong phạm vi nhỏ, ngay cả Tisiphone cũng không biết có một người như vậy tồn tại.
Mà chuyện Apolus đồng ý nhận nhiệm vụ của phía trung tâm giải trí đối tác chỉ là hành vi cá nhân, nên ngoài trừ Tisiphone và cô em họ Tang thì không có ai khác biết được Hoàng Giam Ngôn đã trở thành mục tiêu mới của đối phương...
Trong trường hợp một bên cố tình giấu giếm, còn một bên lại hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, Hoàng Giam Ngôn suy nghĩ ngây thơ như vậy cũng chẳng phải việc kỳ lạ.
***
Sau một thời gian bận rộn đến mức chân không chạm đất, cuối cùng Lý Tiếu cũng giải quyết xong nhưng vị khách tu chân xuất hiện như nấm mọc sau mưa trong tiệm net do mình mở. Đến vài ngày sau anh ta mới có thời gian đến tiệm gốm ăn chực một bữa, tiện thể hái hoa thủy tiên đến địa ngục tìm Hades, gọi hắn ta lập nhóm cùng đi du lịch. Vừa nhìn thấy Hoàng Giam Ngôn, Lý Tiếu đứng ngẩn ra nửa phút, anh ta dụi dụi mắt: “Sao tôi lại thấy mặt cậu vẫn còn bẩn nhể? Rửa chưa sạch à?”
Hoàng Giam Ngôn: “...”
Phong Tiểu Tiểu thì như gặp được cạ cứng: “Tiếu Tiếu đang muốn nói ấn đường anh ta biến thành màu đen phải không? Tôi cũng thấy trên người anh ta có một luồng khí đen quấn quanh, đoán chắc là có ai muốn hại anh ta rồi... Anh Hoàng, khai thật đi, gần đây anh có làm chuyện gì xấu không” Phong Tiểu Tiểu cũng hoàn toàn không nắm được một vài tin tức nên không liên tưởng đến phía Apolus. Cô thấy nếu Hoàng Giam Ngôn đã nghe lời bọn họ khuyên không nhận nhiệm vụ này, vậy thì về cơ bản anh ta sẽ chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Trời sập thì còn có mấy người cao cao chống. Còn về ai sẽ là “người cao cao” đó, trong trường hợp bình thường thì là chỉ anh Vũ, còn trong trường hợp đặc biệt sẽ chỉ những người trong cửa tiệm, bao gồm cả chính cô... Nói một cách tương đối thì trong hoàn cảnh được nhiều người vây xung quanh bảo vệ như vậy, sự an toàn của Hoàng Giam Ngôn đã được đảm bảo ở cấp max.
Hoàng Giam Ngôn cũng thấy quái lạ. Bình thường Phong Tiểu Tiểu hay nói đùa là ấn đường của anh ta biến đen, anh ta còn có thể coi như mình đang nghe chuyện cười. Nhưng bây giờ lại có thêm một người nữa nói vậy... Chẳng lẽ hai người này bắt tay với nhau hù dọa mình chơi?
Hoàng Giam Ngôn xoa đầu, thấy não mình hình như đi lạc rồi: “Tôi không làm gì mà. Hay là mấy người nhìn nhầm?”
Thái Thượng Lão Quân tinh thông trận đồ Bát Quái, Phong Tiểu Tiểu thì có năng lực tinh thần và trực giác nhạy bén. Chỉ có Dương Nghiên là tay đấm chuyên nghiệp, mặc dù mắt Thông Thiên rất tinh, nhưng lại không giỏi trong việc nhìn mấy thứ này. Vì vậy, anh còn không thèm nghĩ đã quen miệng phun ra một câu cười nhạo: “Có khi nào là do anh ta xin nghỉ nên bị anh Vũ ghim không?”
Lâm trận lại chạy trốn. Đây quả thực là một lỗi lầm không thể tha thứ. Đừng nói đến anh Vũ là một thủ lĩnh yêu cầu đàn em của mình phải tuân theo luật lệ một cách cực kỳ nghiêm túc đến biến thái, e rằng cho dù là người giang hồ bình thường cũng sẽ đánh giá thấp về người như vậy.
“Ặc... Chắc không đến mức đó chứ?” Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc. Thực ra điều này không phải hoàn toàn không có khả năng, “Ấn tượng của anh Vũ về Hoàng Giam Ngôn kém đi là điều khó tránh khỏi, nhưng không thể nào đến mức muốn hại anh ta được...”
Mặc dù nói vậy nhưng Hoàng Giam Ngôn lại tựa như tìm thấy chân lý thật sự, hai hàng nước mắt chỉ trong giây lát đã trào ra: “Còn không phải gì nữa! Tôi thấy chuyện anh Vũ muốn hại tôi cũng không phải chuyện không thể xảy ra. Hôm qua chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta nhận xét về tôi vào trong sổ rất thậm tệ, còn gạch thêm một dấu đỏ to đùng nữa... Làm tôi vô cùng sợ hãi đó!”
Chuyện này...
Vừa nghe anh ta nói vậy, Phong Tiểu Tiểu cũng thấy có chút bất lực: “Anh chịu khó nhịn tí đi! Đợi Bàn Cổ bình thường lại chút rồi tính tiếp! Ai bảo anh không thành thật báo cáo với anh Vũ rằng sức mạnh của mình bị sụt giảm cơ.”
“Hai chuyện này không giống nhau.” Hoàng Giam Ngôn lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Sức mạnh sụt giảm, không thể hoàn thành nhiệm vụ. Nói chuyện này ra sẽ gây tổn thất về mặt thể diện. Còn từ chối không nhận nhiệm vụ mà không có lý do sẽ gây tổn thất về mặt đánh giá năng lực phẩm chất... Đối mặt với cùng một vấn đề, mỗi người lại có những cách nhìn nhận khác nhau, khó mà khẳng định sự lựa chọn nào mới là tốt nhất.
Thế nhưng đối với Hoàng Giam Ngôn mà nói, kết quả cuộc kiểm tra lực chân lần trước đã khiến anh ta có bóng ma tâm lý, cách biệt cực lớn khiến anh ta vô thức chọn cách từ chối đối mặt với sự thật. Vậy nên bây giờ, tất nhiên anh ta sẽ càng không mong nghe thấy người khác nhắc đến chuyện này nữa.
Phong Tiểu Tiểu lắc đầu: “Hờ, đúng là đàn ông...” Câu bệnh sĩ chết trước bệnh tim chính là để nói về cái đám gây đau đầu này đó.
“Nương nương, Lão Quân, cậu Nhị, mọi người chuẩn bị ăn cơm thôi!” Đúng lúc này, Điền Tố đã nấu cơm xong, Y Y đi theo sưng lưng cô. Hai cô gái ngoan hiền cùng nhau bê đồ ăn từ phòng bếp lên, mời cả đám “sếp lớn” ăn cơm.
“Cô cứ gọi tôi là Lý Tiếu hoặc là anh Lý cũng được.” Lý Tiếu vô cùng khó chịu với cách xưng hô này. Anh ta đặt mông xuống ghế, vội vã gắp thức ăn, “Đói chết mất đói chết mất! Tôi cố ý mò đến đây để thưởng thức tay nghề của Tiên Ốc sông Hán Thủy đấy. Hôm nay tôi nhất định phải ăn thêm một bát cơm!” Cô nàng Tiên Ốc chính là chuyên gia nội trợ chuyên nghiệp nhất thiên đình.
Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống bàn. Điền Tố xoa xoa tay, đứng bên cạnh Phong Tiểu Tiểu xin phép: “Nương nương, bây giờ tôi đã khôi phục tàm tạm rồi. Vậy nên...” Vậy nên cô muốn về nhà, còn cần phải chuẩn bị kịch bản giải thích, mấy ngày nữa là cô có thể về tìm bạn trai rồi. Cho dù Đường Cần có giỏi ăn nói thế nào đi nữa thì cũng không tìm ra được lý do giải thích tại sao cô lại mất tích lâu như vậy. Cô mà đợi thêm ít nữa mới về thì có khi anh ấy còn tưởng cô muốn chia tay luôn cũng nên.
“Cơ thể thì khỏe lại rồi, nhưng linh lực của cô hình như vẫn chưa khôi phục mà nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu cắn đũa, cũng đoán được chỗ khó xử của Điền Tố. Cô cũng không ép buộc đối phương, gật đầu: “Cô định trở lại ngôi nhà cũ trên danh nghĩa của mình, đã làm thì làm cho trót phải không? Lát nữa để Hoàng Giam Ngôn đưa cô đến ga tàu đi, dù sao ảnh cũng cũng xin nghỉ rồi.”
Nói gì thì nói, ít nhất Hoàng Giam Ngôn còn biết đánh nhau, chắc chắn sẽ có đủ khả năng bảo vệ sự an toàn cho Điền Tố đã mất hết linh lực, biến thành cô gái yếu ớt trói gà không chặt theo đúng nghĩa đen.
Điền Tố hơi há miệng muốn từ chối, đến giờ trong lòng cô vẫn có chút không tin tưởng Bàn Cổ. Nhưng ở đây cô không có quyền lên tiếng, hơn nữa vì muốn chứng mình mình là một người đàn ông chân chính đáng tin cậy mà Hoàng Giam Ngôn đã gật đầu đồng ý không hề do dự. Vậy nên câu từ chối này cô càng không thể thốt thành lời.
“... Vậy cũng được.”
Mọi người ăn cơm xong, ngồi nói chuyện phiếm một lát. Sau đó Lý Tiếu hái hoa thủy tiên đến địa ngục, Dương Nghiên đi xem ti vi, Phong Tiểu Tiểu lượn qua thần đình xem Phục Hy thế nào, còn Điền Tố...
Sau một hồi thấp thỏm không yên, cuối cùng Điền Tố cũng lấy hết dũng khí mở miệng: “Anh Hoàng, hay chúng ta cũng đi luôn nhé?”
“À được thôi, đi nào.” Hoàng Giam Ngôn một tay lấy áo khoác, tay còn lại thì cầm điện thoại. Vừa nãy ở nhà gọi nhỡ cho anh ta mà anh ta không để ý đến, bây giờ gọi lại nhưng không có ai bắt máy. Xem ra chỉ có thể đợi lát nữa gọi lại xem sao.
Hoàng Giam Ngôn tiện tay thả điện thoại vào túi, sắm vai vệ sĩ đưa con gái nhà người ta về một cách vô cùng phong độ.
Hai người ra cửa bắt xe taxi, may mắn không gặp đoạn đường nào bị tắc nên bọn họ đi thẳng một mạch đến ga tàu. Hoàng Giam Ngôn đi mua vé tàu, còn Điền Tố thì đứng đợi ở một góc.
Hoàng Giam Ngôn đợi mãi mới đến lúc hàng người xếp hàng mua vé trước mặt anh chỉ còn lại hai người. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta kêu lên. Hoàng Giam Ngôn lấy ra nhìn, là số điện thoại bàn ở nhà.
“A lô, mẹ ạ?” Hoàng Giam Ngôn bắt máy, chưa nghe đầu bên kia nói gì đã nói luôn.
Bình thường, cha muốn tỏ vẻ mình là người lớn nghiêm túc nên khi không có chuyện cần thiết, ông sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh ta. Chỉ có mẹ là cứ vài ba ngày lại gọi điện thoại đến, hỏi han xem con trai dạo này thế nào.
Nhưng anh ta không ngờ mình lại đoán sai. Tiếng người truyền ra từ điện thoại không phải giọng của mẹ anh ta, cũng không phải giọng của bất kỳ ai mà anh ta quen cả.
Đó là giọng một người đàn ông cứng ngắc, có phần máy móc: “Là anh Hoàng Giam Ngôn phải không?”
“... Anh là ai?” Lòng Hoàng Giam Ngôn chợt chùng xuống.
Bình luận facebook