Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-379
Chương 382: Vô cùng cấp bách
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Sau khi tiễn cậu em họ và Điền Tố ra về, đến mười hai giờ khuya, còn vài phút nữa là thời gian đếm ngược đến giao thừa, đêm khuya yên tĩnh chợt vang lên tiếng pháo nổ đì đùng.
Đầu tiên là một, hai tiếng pháo sau đó tiếng pháo nổ liên tiếp, dường như cả thành phố đều bị đánh thức.
Vidar và Ganymede chưa từng gặp phải tình huống này, do vậy giật nảy mình.
Ganymede chạy đến cửa ló người ra tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phong Tiểu Tiểu rất có khí thế xem thường nhà quê: “Giao thừa đương nhiên phải bắn pháo rồi.”
Ganymede đắn đo dùng ngôn ngữ chính xác nhất hình dung cảm nhận của mình: “Nhưng vừa rồi còn đang là đêm khuya, còn rất yên tĩnh.”
Ganymede chốt câu: “Tôi cứ tưởng mọi người đều ngủ cả rồi.”
Phong Tiểu Tiểu thở dài phổ cập thường thức của nước mình: “Không đâu, mọi người đều ở trong nhà chờ đến giờ mới đi ra bắn pháo đấy, đây là tập tục.” Cô tạm dừng rồi bổ sung thêm: “Cả nước đều như vậy.”
Ganymede buồn bực: “Người của đất nước này che giấu ghê thật.”
“. . .” Cứ cảm thấy câu này rất thích hợp phê bình ấy nhỉ.
Trong giây phút tiếng pháo rền vang, năm cũ và năm mới chuyển giao, đột ngột nhưng cứ như một điều tự nhiên, dường như đất trời phương này có gì đó lặng lẽ thay đổi. Những tồn tại vốn mãi không được cảm nhận ra bỗng xuất hiện từ hư vô một cách chậm rãi mà vững chắc. Cứ như chúng vẫn luôn ngủ say, giờ phút này bị đánh thức nên tự nhiên hiện ra trước mặt mọi người để được thừa nhận.
Phục Hy nheo mắt bình tĩnh nhìn cánh cửa to bắt mắt trên tầng hai, chính giữa cánh cửa như có lốc xoáy xoay từ từ cuộn lên. Những khí vận thiên cơ bị hút vào trong cửa, chứng minh cho thần đình mới của tương lai không phải thùng rỗng như trước, mà đã thật sự được thiên đạo thừa nhận.
Được thừa nhận?
Phục Hy muốn cười lạnh.
Ai có tư cách thừa nhận anh? Anh cần kẻ nào nhìn từ trên cao xuống tỏ ý thừa nhận sao?
“Anh Hy?” Phong Tiểu Tiểu chạy lại xem cánh cửa, dụi mắt kinh ngạc hỏi: “Không phải ảo giác đấy chứ? Sao tôi cảm thấy cánh cửa của chúng ta trở nên cao cấp xa hoa thế nhỉ?”
Phục Hy nghiêng đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu: “… Không phải là ảo giác.” Phục Hy phát hiện cô chưa thể thấy được thứ gì đó, anh nhẹ phất tay như phủi bụi, vô cùng tự nhiên phất đi một luồng thiên cơ có ý đồ bám vào người Phong Tiểu Tiểu.
Tuy rằng Phong Tiểu Tiểu không thể nhìn thấy những thứ đó nhưng cảm giác vẫn rất nhạy, trực giác cho thấy vừa rồi cô đã bỏ lỡ điều gì đó.
Phong Tiểu Tiểu ngước mặt lên nghiêm túc nhìn Phục Hy, hỏi: “Có phải Anh Hy làm chuyện xấu gì không?”
“…”
Phục Hy nhìn Phong Tiểu Tiểu bằng ánh mắt kỳ quái: “Em cảm nhận được sao?”
Phong Tiểu Tiểu nghiến răng nói: “Tôi chỉ nói bừa thôi nhưng… trúng thật hả?”
Quả nhiên người này làm chuyện xấu!
Phục Hy giả bộ bình tĩnh hắng giọng, lúng túng quay đầu đi: “Không có gì, cũng không tính là chuyện xấu.”
Dưới thiên đạo có chín thánh, dưới thánh nhân có chư thần, dưới chư thần có chúng tiên. Địa vị của thánh nhân vô cùng cao quý, nhưng có được địa vị cao quý nhất trong thiên địa này chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thiên đạo vô tình, nó không thể coi như một sự tồn tại có tư duy, chỉ xem như một tập hợp pháp tắc trên đời. Mục tiêu mà thiên đạo theo đuổi là sự cân bằng, do vậy khi sức mạnh quá mức mạnh mẽ dẫn đến mất cân bằng thì thế gian sẽ diễn ra một lần thanh tẩy thế lực, khiến tất cả mọi thứ quay về điểm xuất phát.
Ví dụ long phượng kỳ lân, hai tộc vu - yêu, hay cuộc tranh giành đạo chính thống thuở phong thần. Những điều này vừa là do lúc bấy giờ đại năng tranh giành tài nguyên mà gây ra chiến tranh, nhưng nói trắng ra là thiên đạo nhân cơ hội để thanh tẩy mọi thứ trở lại thuở ban đầu.
Thoạt trông thánh nhân có vẻ cao lớn, nhưng luôn ở dưới thiên đạo, nhận địa vị cao quý do thiên cơ ban cho, nhưng cũng tương đương với ngầm chấp nhận vào vòng pháp tắc, tất cả thành tựu về sau đều bị hạn chế trong một góc thiên địa không thể thoát ra. Nữ Oa nặn đất tạo người, nhờ công đức vô lượng mà thành thánh được muôn đời ca tụng, nhưng đối với Phục Hy nó lại là mối hận cả đời…
Bàn Cổ, Phục Hy, Nữ Oa, ba người vốn tồn tại trước khi hỗn độn hóa vạn vật, thậm chí còn sinh ra trước thiên đạo. Bàn Cổ vì nghĩa lớn mà thân hóa giang sơn. Nữ Oa vì nghĩa lớn nên tạo người rồi trở thành thánh.
Phục Hy không ở hàng thánh nhân, đời sau tiếc nuối cho rằng, chính vì thế mà anh đành chuyển thế làm nhân hoàng. Nhưng chỉ có mình Phục Hy biết, anh ngủ say không phải vì không có thánh vị mà là vì mất vợ. Cô vợ ngốc của anh và Bàn Cổ bị thiên đạo lừa vào dòng nước đục, nếu không thì sau đó hai người đã chẳng thuận theo thiên đạo thúc đẩy mà chết đi.
Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại từ đầu, Phục Hy sẽ không để cô vợ ngốc lại bị thiên đạo chết tiệt lừa lần thứ hai.
Thánh nhân dưới thiên đạo? Ông đây vốn cùng đẳng cấp với mi, thậm chí cao hơn một bậc, dựa vào cái gì bị kéo vào pháp tắc, lép vế hơn?
Không thể sinh cũng chẳng sao, không sinh được trứng còn tốt hơn là không có vợ!
Những lời này, Phục Hy không thể nói với Phong Tiểu Tiểu, không phải vì anh kiêng kỵ không thể nói cho cô, mà chủ yếu là vì giải thích rất rắc rối. Phục Hy dứt khoát đánh dấu chủ quyền chứng tỏ người này đã có chủ, kẻ vô liêm sỉ đừng quấy rầy!
Phong Tiểu Tiểu cảm giác giữa hai hàng chân mày có thêm cái gì đó, cô thấy hơi ngứa định sờ thì bỗng không còn cảm giác đó nữa.
Nhóm Dương Nghiên không có loại bảo vệ “chống sói” của Phục Hy, bị thiên cơ kéo lại về thể chế, bỗng cảm thấy mức độ thức tỉnh sâu thêm mấy phần.
Đêm giao thừa cứ thế trôi qua trong không khí vi diệu.
Hôm sau, Dương Nghiên gọi điện thoại hỏi kỹ hơn về vé máy bay. Giữa trưa hôm đó, Lý Tiếu nhận được vé mà kinh ngạc, vui vẻ đóng gói hành lý ra nước ngoài tìm bạn mới.
Nhóm Phục Hy thì ở nhà ngủ đông.
Năm mới đã đến, chắc sẽ có dăm ba hàng xóm thân thiện đến chúc Tết, tuy bọn họ có thể mặc kệ người ta, bắt đầu tìm nền thần đình mới, nhưng một năm mới có một ngày đặc biệt, đừng khiến mình trở nên quá tách biệt với mọi người.
Hơn nữa, hợp đồng của chị Hera chưa đưa tới, rồi sau đó còn giao lưu đôi chút với chư thần, cộng thêm…
Phong Tiểu Tiểu chưa nhẩm tính xong việc nên làm trong mấy ngày này, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo dồn dập.
Phong Tiểu Tiểu nhìn màn hình hiện dãy số máy bàn xa lạ, cô thở dài bắt máy, giọng điệu lười biếng:
“A lô~~”
Sau đó là một khoảng lặng dài.
Khương Lễ mặc áo khoác lông xù nhảy ra khỏi phòng định tìm bố già xin tiền lì xì, thấy Phong Tiểu Tiểu ngồi trong phòng khách biểu cảm quái dị, liền hỏi: “Sao vậy Tiểu Tiểu?”
Phong Tiểu Tiểu quay đầu, biểu cảm vi diệu nhìn Khương Lễ một hồi lâu mới nói: “Tô Đát Kỷ khó sinh.”
“Hả?”
Vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu càng rối rắm: “Không, nói chính xác ra là mẹ ở kiếp này của Tô Đát Kỷ khó sinh. Hoàng Dung hỏi chúng ta có thần tiên nào phù hộ thuận sản không.”
Cuối cùng thì tuyệt đại yêu cơ cũng sắp được sinh ra, ngày này quả là không tồi, về sau mà đặt tên thì có thể lấy luôn tên là Nguyên Xuân. Nhưng ai ngờ hồ ly tinh đầu thai chuyển thế lại gặp phải chuyện khó sinh cơ chứ?
Khương Lễ cắn cắn ngón tay ngẫm nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Chẳng phải còn có sinh mổ sao?”
Phong Tiểu Tiểu lúng túng không nói nên lời: “… Hình như gặp chút vấn đề khi kiểm tra chỉ tiêu.” Để cô gái chưa kết hôn như cô thảo luận vấn đề sinh đẻ thật là làm khó nhau mà.
Khương Lễ nghe thế liền hủy kế hoạch ra ngoài, chạy chậm lại nghe điện thoại. Hoàng Dung ở đầu dây bên kia có vẻ rất căng thẳng, hồi hộp còn hơn cha ruột của người ta, cầm chặt di động nói năng lộn xộn cầu cứu, dường như sợ việc lão tổ tông của tộc mình hiếm lắm mới có lần chuyển thế lại biến thành tình huống dở khóc dở cười.
Khương Lễ nghiêm túc lắng nghe một lúc, tranh thủ lúc Hoàng Dung nghỉ thở vội nói:
“Đừng căng thẳng! Hay là để tôi đi giải phẫu giúp các người!”
Tuyệt đối chuyên nghiệp nha cưng! Không chắc bảo vệ được người lớn nhưng dư sức bảo vệ được đứa bé! Chỉ cần một trăm nghìn tệ, một trăm nghìn tệ là có thể được ôm tổ tông hồ ly của mình về! Cơ hội không nhiều hãy tranh thủ, phục vụ tận nhà! Nhất thời, toàn thân Hoàng Dung cứng đờ, suýt nữa thì tắc thở: “Không cần!”
Làm ơn đừng phá!
Phong Tiểu Tiểu vội đuổi Khương Lễ đi rồi giật lại điện thoại: “Cậu đừng quậy… À không, ý tôi là nói Tiểu Khương. Mà Hoàng Dung này, tình hình bên chúng tôi thì anh cũng biết rồi đấy, nhìn chung thì chuyên môn của mọi người đều không phù hợp, chỉ có mình tôi là có thể cứu chết không cứu sống thôi. Hay là… anh để cô ấy chết trước đi?”
Giúp sinh con thì Phong Tiểu Tiểu đành bó tay, nhưng muốn lấy con đứa bé ra, người lớn chết thì có thể thử một chút.
Hoàng Dung muốn khóc:
“Không có cách nào đáng tin hơn sao?”
Trong lúc tình hình rối ren thì chúa cứu thế Hera xuất hiện:
“Tôi gõ cửa nhưng không ai nghe thấy nên tự vào… Ơ, các người làm sao vậy?”
Hera mới đẩy cửa ra, mỉm cười chưa nói hết câu đã thấy hoa mắt, Phong Tiểu Tiểu đang ngồi trên sô pha phòng khách chợt xuất hiện trước mặt chị ta. Hera bỗng thấy tay nhẹ bẫng, hợp đồng bị rút ra ném cho cậu trai đằng sau.
Phong Tiểu Tiểu không quay đầu lại mà chỉ dặn: “Tiểu Khương, cầm nó đưa cho anh Hy!”
Sau đó Phong Tiểu Tiểu mắt long lanh tràn đầy mong chờ nhìn Hera chăm chú: “Chị Hera, tôi nhớ chị là thần sinh dục đúng không?”
May mắn thay, hôm qua sau khi bàn bạc xong Phong Tiểu Tiểu tiện tay lên mạng tra tư liệu của Hera, cô nhớ mang máng là nữ chiến thần này chuyên phụ trách các loại quyền lợi phụ nữ, ví dụ như hôn nhân và sinh dục.
“…”
Hera ra một hơi, nhìn Phong Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Cô không mang thai, không đẻ được à?”
Phong Tiểu Tiểu khó chịu nói: “Xì! Không phải, không phải vấn đề của tôi. Chúng tôi có một người bạn đang bị khó sinh, hình như không thể sinh mổ, không biết chị Hera có giúp được chuyện này không?”
Hera ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ý của cô là muốn tôi thi triển thần thông trước mặt phàm nhân hả?”
Hera không biết ở Trung Quốc thì thế nào, nhưng cô nhớ bên Hy Lạp không cho phép để người ngoài tùy tiện vào phòng sinh.
“Ôi kệ nó đi, đến trước rồi tính!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đầu tiên là một, hai tiếng pháo sau đó tiếng pháo nổ liên tiếp, dường như cả thành phố đều bị đánh thức.
Vidar và Ganymede chưa từng gặp phải tình huống này, do vậy giật nảy mình.
Ganymede chạy đến cửa ló người ra tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phong Tiểu Tiểu rất có khí thế xem thường nhà quê: “Giao thừa đương nhiên phải bắn pháo rồi.”
Ganymede đắn đo dùng ngôn ngữ chính xác nhất hình dung cảm nhận của mình: “Nhưng vừa rồi còn đang là đêm khuya, còn rất yên tĩnh.”
Ganymede chốt câu: “Tôi cứ tưởng mọi người đều ngủ cả rồi.”
Phong Tiểu Tiểu thở dài phổ cập thường thức của nước mình: “Không đâu, mọi người đều ở trong nhà chờ đến giờ mới đi ra bắn pháo đấy, đây là tập tục.” Cô tạm dừng rồi bổ sung thêm: “Cả nước đều như vậy.”
Ganymede buồn bực: “Người của đất nước này che giấu ghê thật.”
“. . .” Cứ cảm thấy câu này rất thích hợp phê bình ấy nhỉ.
Trong giây phút tiếng pháo rền vang, năm cũ và năm mới chuyển giao, đột ngột nhưng cứ như một điều tự nhiên, dường như đất trời phương này có gì đó lặng lẽ thay đổi. Những tồn tại vốn mãi không được cảm nhận ra bỗng xuất hiện từ hư vô một cách chậm rãi mà vững chắc. Cứ như chúng vẫn luôn ngủ say, giờ phút này bị đánh thức nên tự nhiên hiện ra trước mặt mọi người để được thừa nhận.
Phục Hy nheo mắt bình tĩnh nhìn cánh cửa to bắt mắt trên tầng hai, chính giữa cánh cửa như có lốc xoáy xoay từ từ cuộn lên. Những khí vận thiên cơ bị hút vào trong cửa, chứng minh cho thần đình mới của tương lai không phải thùng rỗng như trước, mà đã thật sự được thiên đạo thừa nhận.
Được thừa nhận?
Phục Hy muốn cười lạnh.
Ai có tư cách thừa nhận anh? Anh cần kẻ nào nhìn từ trên cao xuống tỏ ý thừa nhận sao?
“Anh Hy?” Phong Tiểu Tiểu chạy lại xem cánh cửa, dụi mắt kinh ngạc hỏi: “Không phải ảo giác đấy chứ? Sao tôi cảm thấy cánh cửa của chúng ta trở nên cao cấp xa hoa thế nhỉ?”
Phục Hy nghiêng đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu: “… Không phải là ảo giác.” Phục Hy phát hiện cô chưa thể thấy được thứ gì đó, anh nhẹ phất tay như phủi bụi, vô cùng tự nhiên phất đi một luồng thiên cơ có ý đồ bám vào người Phong Tiểu Tiểu.
Tuy rằng Phong Tiểu Tiểu không thể nhìn thấy những thứ đó nhưng cảm giác vẫn rất nhạy, trực giác cho thấy vừa rồi cô đã bỏ lỡ điều gì đó.
Phong Tiểu Tiểu ngước mặt lên nghiêm túc nhìn Phục Hy, hỏi: “Có phải Anh Hy làm chuyện xấu gì không?”
“…”
Phục Hy nhìn Phong Tiểu Tiểu bằng ánh mắt kỳ quái: “Em cảm nhận được sao?”
Phong Tiểu Tiểu nghiến răng nói: “Tôi chỉ nói bừa thôi nhưng… trúng thật hả?”
Quả nhiên người này làm chuyện xấu!
Phục Hy giả bộ bình tĩnh hắng giọng, lúng túng quay đầu đi: “Không có gì, cũng không tính là chuyện xấu.”
Dưới thiên đạo có chín thánh, dưới thánh nhân có chư thần, dưới chư thần có chúng tiên. Địa vị của thánh nhân vô cùng cao quý, nhưng có được địa vị cao quý nhất trong thiên địa này chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thiên đạo vô tình, nó không thể coi như một sự tồn tại có tư duy, chỉ xem như một tập hợp pháp tắc trên đời. Mục tiêu mà thiên đạo theo đuổi là sự cân bằng, do vậy khi sức mạnh quá mức mạnh mẽ dẫn đến mất cân bằng thì thế gian sẽ diễn ra một lần thanh tẩy thế lực, khiến tất cả mọi thứ quay về điểm xuất phát.
Ví dụ long phượng kỳ lân, hai tộc vu - yêu, hay cuộc tranh giành đạo chính thống thuở phong thần. Những điều này vừa là do lúc bấy giờ đại năng tranh giành tài nguyên mà gây ra chiến tranh, nhưng nói trắng ra là thiên đạo nhân cơ hội để thanh tẩy mọi thứ trở lại thuở ban đầu.
Thoạt trông thánh nhân có vẻ cao lớn, nhưng luôn ở dưới thiên đạo, nhận địa vị cao quý do thiên cơ ban cho, nhưng cũng tương đương với ngầm chấp nhận vào vòng pháp tắc, tất cả thành tựu về sau đều bị hạn chế trong một góc thiên địa không thể thoát ra. Nữ Oa nặn đất tạo người, nhờ công đức vô lượng mà thành thánh được muôn đời ca tụng, nhưng đối với Phục Hy nó lại là mối hận cả đời…
Bàn Cổ, Phục Hy, Nữ Oa, ba người vốn tồn tại trước khi hỗn độn hóa vạn vật, thậm chí còn sinh ra trước thiên đạo. Bàn Cổ vì nghĩa lớn mà thân hóa giang sơn. Nữ Oa vì nghĩa lớn nên tạo người rồi trở thành thánh.
Phục Hy không ở hàng thánh nhân, đời sau tiếc nuối cho rằng, chính vì thế mà anh đành chuyển thế làm nhân hoàng. Nhưng chỉ có mình Phục Hy biết, anh ngủ say không phải vì không có thánh vị mà là vì mất vợ. Cô vợ ngốc của anh và Bàn Cổ bị thiên đạo lừa vào dòng nước đục, nếu không thì sau đó hai người đã chẳng thuận theo thiên đạo thúc đẩy mà chết đi.
Giờ khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại từ đầu, Phục Hy sẽ không để cô vợ ngốc lại bị thiên đạo chết tiệt lừa lần thứ hai.
Thánh nhân dưới thiên đạo? Ông đây vốn cùng đẳng cấp với mi, thậm chí cao hơn một bậc, dựa vào cái gì bị kéo vào pháp tắc, lép vế hơn?
Không thể sinh cũng chẳng sao, không sinh được trứng còn tốt hơn là không có vợ!
Những lời này, Phục Hy không thể nói với Phong Tiểu Tiểu, không phải vì anh kiêng kỵ không thể nói cho cô, mà chủ yếu là vì giải thích rất rắc rối. Phục Hy dứt khoát đánh dấu chủ quyền chứng tỏ người này đã có chủ, kẻ vô liêm sỉ đừng quấy rầy!
Phong Tiểu Tiểu cảm giác giữa hai hàng chân mày có thêm cái gì đó, cô thấy hơi ngứa định sờ thì bỗng không còn cảm giác đó nữa.
Nhóm Dương Nghiên không có loại bảo vệ “chống sói” của Phục Hy, bị thiên cơ kéo lại về thể chế, bỗng cảm thấy mức độ thức tỉnh sâu thêm mấy phần.
Đêm giao thừa cứ thế trôi qua trong không khí vi diệu.
Hôm sau, Dương Nghiên gọi điện thoại hỏi kỹ hơn về vé máy bay. Giữa trưa hôm đó, Lý Tiếu nhận được vé mà kinh ngạc, vui vẻ đóng gói hành lý ra nước ngoài tìm bạn mới.
Nhóm Phục Hy thì ở nhà ngủ đông.
Năm mới đã đến, chắc sẽ có dăm ba hàng xóm thân thiện đến chúc Tết, tuy bọn họ có thể mặc kệ người ta, bắt đầu tìm nền thần đình mới, nhưng một năm mới có một ngày đặc biệt, đừng khiến mình trở nên quá tách biệt với mọi người.
Hơn nữa, hợp đồng của chị Hera chưa đưa tới, rồi sau đó còn giao lưu đôi chút với chư thần, cộng thêm…
Phong Tiểu Tiểu chưa nhẩm tính xong việc nên làm trong mấy ngày này, chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo dồn dập.
Phong Tiểu Tiểu nhìn màn hình hiện dãy số máy bàn xa lạ, cô thở dài bắt máy, giọng điệu lười biếng:
“A lô~~”
Sau đó là một khoảng lặng dài.
Khương Lễ mặc áo khoác lông xù nhảy ra khỏi phòng định tìm bố già xin tiền lì xì, thấy Phong Tiểu Tiểu ngồi trong phòng khách biểu cảm quái dị, liền hỏi: “Sao vậy Tiểu Tiểu?”
Phong Tiểu Tiểu quay đầu, biểu cảm vi diệu nhìn Khương Lễ một hồi lâu mới nói: “Tô Đát Kỷ khó sinh.”
“Hả?”
Vẻ mặt Phong Tiểu Tiểu càng rối rắm: “Không, nói chính xác ra là mẹ ở kiếp này của Tô Đát Kỷ khó sinh. Hoàng Dung hỏi chúng ta có thần tiên nào phù hộ thuận sản không.”
Cuối cùng thì tuyệt đại yêu cơ cũng sắp được sinh ra, ngày này quả là không tồi, về sau mà đặt tên thì có thể lấy luôn tên là Nguyên Xuân. Nhưng ai ngờ hồ ly tinh đầu thai chuyển thế lại gặp phải chuyện khó sinh cơ chứ?
Khương Lễ cắn cắn ngón tay ngẫm nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Chẳng phải còn có sinh mổ sao?”
Phong Tiểu Tiểu lúng túng không nói nên lời: “… Hình như gặp chút vấn đề khi kiểm tra chỉ tiêu.” Để cô gái chưa kết hôn như cô thảo luận vấn đề sinh đẻ thật là làm khó nhau mà.
Khương Lễ nghe thế liền hủy kế hoạch ra ngoài, chạy chậm lại nghe điện thoại. Hoàng Dung ở đầu dây bên kia có vẻ rất căng thẳng, hồi hộp còn hơn cha ruột của người ta, cầm chặt di động nói năng lộn xộn cầu cứu, dường như sợ việc lão tổ tông của tộc mình hiếm lắm mới có lần chuyển thế lại biến thành tình huống dở khóc dở cười.
Khương Lễ nghiêm túc lắng nghe một lúc, tranh thủ lúc Hoàng Dung nghỉ thở vội nói:
“Đừng căng thẳng! Hay là để tôi đi giải phẫu giúp các người!”
Tuyệt đối chuyên nghiệp nha cưng! Không chắc bảo vệ được người lớn nhưng dư sức bảo vệ được đứa bé! Chỉ cần một trăm nghìn tệ, một trăm nghìn tệ là có thể được ôm tổ tông hồ ly của mình về! Cơ hội không nhiều hãy tranh thủ, phục vụ tận nhà! Nhất thời, toàn thân Hoàng Dung cứng đờ, suýt nữa thì tắc thở: “Không cần!”
Làm ơn đừng phá!
Phong Tiểu Tiểu vội đuổi Khương Lễ đi rồi giật lại điện thoại: “Cậu đừng quậy… À không, ý tôi là nói Tiểu Khương. Mà Hoàng Dung này, tình hình bên chúng tôi thì anh cũng biết rồi đấy, nhìn chung thì chuyên môn của mọi người đều không phù hợp, chỉ có mình tôi là có thể cứu chết không cứu sống thôi. Hay là… anh để cô ấy chết trước đi?”
Giúp sinh con thì Phong Tiểu Tiểu đành bó tay, nhưng muốn lấy con đứa bé ra, người lớn chết thì có thể thử một chút.
Hoàng Dung muốn khóc:
“Không có cách nào đáng tin hơn sao?”
Trong lúc tình hình rối ren thì chúa cứu thế Hera xuất hiện:
“Tôi gõ cửa nhưng không ai nghe thấy nên tự vào… Ơ, các người làm sao vậy?”
Hera mới đẩy cửa ra, mỉm cười chưa nói hết câu đã thấy hoa mắt, Phong Tiểu Tiểu đang ngồi trên sô pha phòng khách chợt xuất hiện trước mặt chị ta. Hera bỗng thấy tay nhẹ bẫng, hợp đồng bị rút ra ném cho cậu trai đằng sau.
Phong Tiểu Tiểu không quay đầu lại mà chỉ dặn: “Tiểu Khương, cầm nó đưa cho anh Hy!”
Sau đó Phong Tiểu Tiểu mắt long lanh tràn đầy mong chờ nhìn Hera chăm chú: “Chị Hera, tôi nhớ chị là thần sinh dục đúng không?”
May mắn thay, hôm qua sau khi bàn bạc xong Phong Tiểu Tiểu tiện tay lên mạng tra tư liệu của Hera, cô nhớ mang máng là nữ chiến thần này chuyên phụ trách các loại quyền lợi phụ nữ, ví dụ như hôn nhân và sinh dục.
“…”
Hera ra một hơi, nhìn Phong Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới, nhướng mày hỏi: “Cô không mang thai, không đẻ được à?”
Phong Tiểu Tiểu khó chịu nói: “Xì! Không phải, không phải vấn đề của tôi. Chúng tôi có một người bạn đang bị khó sinh, hình như không thể sinh mổ, không biết chị Hera có giúp được chuyện này không?”
Hera ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ý của cô là muốn tôi thi triển thần thông trước mặt phàm nhân hả?”
Hera không biết ở Trung Quốc thì thế nào, nhưng cô nhớ bên Hy Lạp không cho phép để người ngoài tùy tiện vào phòng sinh.
“Ôi kệ nó đi, đến trước rồi tính!”
Bình luận facebook