Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-385
Chương 388: Thăm dò chứng cứ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Thế quái nào các người lại ở đây!”
Hình Thiên căm uất gầm lên một cách giận dữ, Phong Tiểu Tiểu và Y Y đều có chút ngỡ ngàng.
Các cô có thể hiểu việc tâm tình đối phương sẽ kích động khi nhìn thấy mình, nhưng mà kích động tới mức này thì có phải là hơi bị khoa trương quá không?
“...” Rốt cuộc là sao vậy trời?!
Phong Tiểu Tiểu và Y Y ù ù cạc cạc liếc nhìn nhau. Tiếp đó, chàng trai đi tới từ phía sau Hình Thiên cuối cùng cũng khiến Phong Tiểu Tiểu hiểu ra đã có chuyện gì.
“Cô chủ Phong?!” Chàng trai kia là một trong những thành viên của Lục Phiến Môn thường đi tuần tra phía sau anh Vũ. Hiện tại, cậu ta cũng thấy có chút bất ngờ khi gặp Phong Tiểu Tiểu và Y Y ở vùng nông thôn nhỏ bé này, “Sao các cô lại ở đây?”
Khi Hình Thiên nhìn thấy chàng trai nọ, mới đầu anh ta giật mình, sau đó thì chửi thẳng: “Mẹ kiếp! Âm hồn bất tán!”
Cậu trai kia cười hì hì, bỏ qua chuyện chào hỏi với Phong Tiểu Tiểu mà nghiêng đầu qua giải thích: “Khi nãy gặp trên đường hoàn toàn ngoài ý muốn. Thật ra nhiệm vụ của tôi vốn dĩ là đến nhà anh điều tra tình hình, vậy nên cho dù anh có bỏ tôi lại cũng vô dụng thôi, con đường này tôi không cần người dẫn cũng tìm tới được... Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, anh chạy nhanh thật đấy!”
Hình Thiên nghe thấy thế thì nhìn cậu trai kia bằng vẻ mặt đầy khó tin như thể nhìn người mắc bệnh thần kinh: “Ông đây chỉ vứt có mỗi cục giấy vụn, thế mà tên thần kinh họ Vũ kia còn phái riêng người đến đuổi bắt liên tỉnh à?”
Để tiện cho yêu cầu của công việc, khi anh Vũ phái người đi cũng không bốc thăm tùy tiện túm lấy một người mà anh ta chỉ định thẳng thuộc hạ đã tiến hành giáo dục tư tưởng và quản lý Hình Thiên trong lần bắt giữ trước đây. Chính vì vậy nên khi chàng trai này xuất hiện lần nữa, không ngoài dự đoán, Hình Thiên dễ dàng liên tưởng ngay tới lịch sử từng phải chịu uất ức.
“Mấy chuyện kiểu này ai thèm tra lại làm gì.” Phong Tiểu Tiểu cũng cạn lời với phản ứng của Hình Thiên. Với mấy câu nói vừa rồi, cô đại khái đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng kiểu tư duy của Hình Thiên khiến cho Phong Tiểu Tiểu thật không cách nào tiếp nhận được.
Chẳng lẽ anh ta thật sự cho rằng một người bình thường lại đặc biệt xuyên khu vực để tìm mình chỉ là vì một lần vi phạm quy định tổ dân phố thôi sao? Đương nhiên, đúng là anh Vũ cũng không thuộc dạng người bình thường thật...
Chàng trai kia đại khái cũng thấy IQ của Hình Thiên có chút khó khai thông, vậy nên cậu ta quay đầu lại, tiếp tục hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Cô chủ Phong đến chỗ này làm gì vậy?”
“Chúng tôi chủ yếu là...” Phong Tiểu Tiểu có chút bí từ, bản thân còn chưa kịp làm quen với bà cụ, nếu không thì làm bộ giả vờ giả vịt chút cũng có thể gạt cho qua chuyện được rồi, “Thật ra, hàng xóm sát vách của chúng tôi là đồng nghiệp với Hình Thiên, cô ấy nhờ chúng tôi tới thăm bác gái.”
“Nữ... Lã Thanh Y?” Hình Thiên cắn đầu lưỡi, cuống quít sửa miệng rồi hỏi dồn như thật, “Cô ta tìm mẹ tôi làm gì?! Đàn bà còn gái mới kết hôn không đi mà nịnh nọt mẹ chồng còn thích nhảy nhót lung tung.”
Nghe một cái là biết đúng chuẩn người quen, cậu trai kia cũng tin ngay: “Tôi đây có việc công, nếu như cô chủ Phong không có chuyện gì thì cứ đi dạo quanh chút đi nhé!”
Đi dạo?
Quê nghèo heo hút, nơi khỉ ho cò gáy này, cô đi dạo cái quần què ấy!
Phong Tiểu Tiểu cười híp mắt gật đầu: “Được đó.” Bị tách ra thì tách thôi, dù sao chuyện cũng còn đường hồi chuyển, “Hay là Hình Tung dẫn đường cho bọn tôi đi.”
Có tiếp cận bà cụ hay không đã không còn quan trọng nữa, tìm được chính chủ rồi còn lo đến bà cụ làm gì.
Cậu trai kia suy nghĩ một chút, nghĩ bụng hòa thượng chạy được chứ chùa sao chạy nổi bèn đáp: “Cũng được.”
“Này! Anh định làm gì mẹ tôi đấy?” Hình Thiên lớn tiếng, vẫn còn muốn gào lên. Bà cụ ở trong phòng, không biết nghe được mấy câu mà đã mắng ra, “Bảo bây dẫn đường thì dẫn đường đi, nhớ về trước bữa trưa đấy!”
“...”
Ra khỏi thôn, trên đường gặp những người dân bản địa, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, dường như rất hiếu kỳ với việc bên cạnh Hình Thiên đột nhiên xuất hiện hai cô gái.
Tuy là nơi nhỏ bé ít người không có gì giải trí, nhưng muốn làm chuyện không thể lộ ra ngoài cũng dễ dàng hơn. Đi được tầm nửa tiếng, đã cách thôn được cỡ một hai cây số, Phong Tiểu Tiểu dừng bước lại. Hình Thiên vẫn luôn hao tổn sức lực chú ý động tĩnh của hai người con gái đột nhiên cảnh giác hắn, cơ bắp toàn thân căng cả ra: “Cô tìm tôi đây rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói đi, ông đây không sợ!”
Nhưng những lời nói hùng hồn của Hình Thiên dường như không được chú ý đến. Phong Tiểu Tiểu quay đầu nhìn đường núi nhỏ phía sau. Cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thì quay về phía một cây đại thụ rồi bất đắc dĩ lên tiếng: “Ra đi, theo chúng tôi nửa tiếng đồng hồ rồi, không mệt à?”
Gió thổi cỏ lay, không gian yên tĩnh.
Y Y chớp chớp mắt, chạy bước nhỏ qua đó thăm dò. Cô nhìn nhìn về phía sau cái cây, sau đó quay người lại báo cáo: “Chị Phong, là một cô gái.”
Những người ở đây đều là những kẻ đặc biệt, ngũ quan nhạy bén, bị người không có chút kỹ thuật nào bám theo suốt đường đi, muốn họ không phát hiện ra là chuyện không thể. Phong Tiểu Tiểu sớm đã biết có người phía sau, chỉ có điều không ngờ đối phương cố chấp tới vậy, đi theo tới tận đây.
Hình Thiên thì vì tinh thần tập trung quá độ, do căng thẳng nên đã khá lơ là với môi trường xung quanh.
Đợi thêm lúc nữa, quả nhiên một cô em mộc mạc mặc quần vải, áo vải đang cố gắng giữ bình tĩnh từ xuất hiện từ sau cái cây. Đối phương không trang điểm, da mặt cũng hơi ngăm, có phần rám nắng do quanh năm làm việc ngoài trời. Trông có vẻ chừng hai mươi tuổi, mặc dù nhan sắc bình thường nhưng lại thắng ở bộ ngực không-bình-thường, toàn thân trên dưới đều rất gọn gàng sạch sẽ.
Hình Thiên nhìn thấy cô em này thì hơi sửng sốt: “Tiểu Phương?!”
Chà chà!! Cái tên thật là kinh điển. Phong Tiểu Tiểu âm thầm thả like, tiếp đó nghe thấy Hình Thiên ù ù cạc cạc hỏi: “Sao em cũng theo ra tận đây vậy?”
Cô em được gọi là Tiểu Phương mới đầu còn mang theo ý thù địch nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, sau đó cũng không nói chuyện mà bước lẹ qua lôi áo Hình Thiên: “Anh Tung, mẹ em bảo anh đến nhà ăn cơm.”
“Mới mấy giờ mà đã ăn cơm rồi?” Hình Thiên hoàn toàn không hiểu tấm lòng cố gắng tìm chủ đề để tiếp cận của cô em này, anh ta hỏi lại một cách vô cùng ngay thẳng.
“Sắp ăn cơm rồi!” Mặt cô em hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận hét to, “Trước khi ăn cơm cũng có thể đến nhà ngồi chơi mà, anh về thôn không tới thăm em, còn mang theo người con gái khác về là có ý gì chứ?”
Phong Tiểu Tiểu nhìn ra chút ý tứ: “Cô gái này là...”
Cô em nọ ưỡn ngực, ra vẻ đắc ý thị uy.
“... Tình nhân của anh à?” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng nói tiếp.
“Là vợ!” Cô em tức giận đáp.
Hình Thiên lập tức nhảy lên như phải bỏng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách ít nhất hai mét với cô em: “Em nói vớ vẩn gì thế!”
“Anh dám không thừa nhận à?” Hình Thiên vừa nói ra câu này, cô em lập tức chuyển ánh mắt căm phẫn từ Phong Tiểu Tiểu sang Hình Thiên rồi kêu lên, “Hôn sự đã được định từ khi cha anh vẫn còn sống rồi! Anh muốn bội tình bạc nghĩa sao?”
“... Câu thành ngữ này không dùng như vậy đâu.” Phong Tiểu Tiểu dở khóc dở cười nói chen vào một câu.
Cô em lại nhắm vào Phong Tiểu Tiểu, hét lên không khác gì với lúc hét với Hình Thiên: “Cô chê bai nông dân chúng tôi đấy à?”
“...” Thôi bỏ đi, mình vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.
Y Y tới nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu. Lực chú ý của Hình Thiên rất nhanh chóng lại bị cô em xông tới nắm chặt lấy quần áo của mình không buông tay thu hút mất. Y Y nhìn qua, thấp giọng nói đầy khó hiểu: “Hình Thiên cũng có thể kết hôn à? Anh ta chắc là không có nguyện vọng gì với vị trí Phong Thần nhỉ? Về lý thuyết thì chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, nhưng tìm một cô em người thường dù sao vẫn...”
Đây cũng không phải là kỳ thị. Nói trắng ra thì khái niệm môn đăng hộ đối chính là lối tư duy có ăn nhịp hay không.
Nếu như giống như Nữ Bạt, bên nữ sau khi kết hôn xong sẽ rút lui thì còn dễ nói. Nhưng tình hình của Hình Thiên lại không đơn giản vậy.
Ví dụ như một ngày nào đó Bàn Cổ hẹn anh ta đi giết người phóng hỏa, sau một đêm huyết chiến trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy vợ mình ngồi trên xô pha đợi để vặn hỏi hành tung...
Thường xuyên tăng ca đêm, thường xuyên không phát lương. Đã là đàn ông đơn thuần thì sẽ phải nuôi sống gia đình, thế nên cho dù anh có tham gia cuộc chiến Phong Thần một lần nữa thì trong mắt người thường cũng sẽ không phải làm công việc đàng hoàng gì.
Đậu phộng! Có bản lĩnh thì anh lấp đầy thùng gạo trong nhà đi rồi hãy nói!
Phong Tiểu Tiểu cũng không coi trọng cái người gọi là vị hôn thê này của Hình Thiên, nhưng cô rất xem trọng chuyện mất mặt, xấu hổ của Hình Thiên.
Phong Tiểu Tiểu cười trên nỗi đau của người khác thì thôi, cô lại còn đứng ở bên cạnh kéo Y Y lại rồi thêm dầu vào lửa: “Cô em à, đừng hiểu nhầm. Chúng tôi với người này chẳng có quan hệ gì đặc biệt cả. Là do gần đây ông chủ của anh ta lẩn trốn, không cần anh ta nữa, chúng tôi tới để tìm hiểu tình hình chút thôi...”
Hình Thiên không phản bác được, cô em kia nghe được nội tình thì vô cùng kinh sợ, sau khi thoáng sửng sốt liền chửi ầm lên: “Chẳng trách anh Hình lại trở về lúc này... Đậu! Có phải tên quản lý lòng dạ độc ác kia đã cuỗm mất tiền công của anh rồi không? Để bà đây bắt được thì phải cho bọn chúng...”
Tài ăn nói của cô em này thật đúng là tuyệt vời. Cô nàng cứ thao thao bất tuyệt như vậy mãi, mắng chửi say sưa suốt mười phút mà không hề trùng lặp.
Phong Tiểu Tiểu vuốt cằm, đột nhiên lại nảy ra ý mới. Thế là nhân lúc cô em đang chửi bới một cách sảng khoái, cô tới bên cạnh bảo Y Y lén lẻn về nhà một chuyến. Mười phút sau, Y Y mang tới một trang giấy. Phong Tiểu Tiểu quay đầu, hòa nhã ân cần túm lấy cô em Tiểu Phương, trò chuyện đầy thân thiết: “Em Tiểu Phương này, thật ra chúng tôi thấy Hình Tung rất có tiềm lực phát triển, vậy nên muốn tìm anh ta tới... tới công ty làm việc. Em không cần lo lắng vấn đề tiền lương hay phúc lợi, Hình Tung kiếm nhiều tiền hơn một chút cũng tốt, sẽ tích lũy đủ tiền sính lễ cưới em sớm hơn một chút, có đúng không? Nào nào, ở đây có bản hợp đồng...”
“Dừng tay!” Hình Thiên gầm lên, mà sau đó lại thấy không hợp lý, “Không phải! Câm miệng! Tôi sẽ không nương nhờ các người đâu!”
Cô em kia nghiễm nhiên đã coi mình là người nhà họ Hình, nghe tới đây thì bèn vỗ “bốp” một tiếng vào cánh tay Hình Thiên. Tiếng kêu thanh thúy vang dội, nghe có vẻ là xuống tay tàn nhẫn lắm: “Tại sao không đi? Chỉ cần lương hợp lý, chuyển xi măng ở đâu mà không phải là chuyển... Ơ, bây giờ chuyển xi măng cũng phải ký hợp đồng sao?” Câu nói cuối cùng là chuyển qua hỏi Phong Tiểu Tiểu.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi là công ty chính quy, đăng ký kinh doanh đàng hoàng rồi đó.” Phong Tiểu Tiểu nói dối một cách hùng hồn, “Hơn nữa ký ‘hợp đồng’ thì mọi người đều có thể yên tâm mà! Nếu như chúng tôi chạy, các cô vẫn có thể đi kiện được...”
Kiện cái con khỉ ấy!!!
Đó rõ ràng là khế ước lệ thuộc, mặc dù cũng ghi lương lậu, phúc lợi để che mắt người khác, nhưng hoàn toàn chẳng có chút liên quan tới công ty ở nhân gian,... Hình Thiên quả thực căm uất tới nỗi không chịu nổi.
Những lời này đều không thể nói với người khác, một khi đã ký khế ước bán thân rồi thì sẽ khó mà đổi ý được. Đến lúc đó, chẳng lẽ mình còn cầm khế ước tới tòa án của nhân gian nói là mình muốn kiện cáo Nữ Oa được sao?
Cô em kia vừa nghe thấy quy trình chính quy này, mặc dù không hiểu là chuyện gì lắm, nhưng lại thấy có vẻ rất lợi hại. Thái độ của cô em nhất thời cũng trở nên nghiêm túc: “Cái này mà ký rồi là các người sẽ không thể lấp liếm tiền lương của anh Hình nữa à?”
“Đúng vậy...” Phong Tiểu Tiểu cảm động. Thật là một cô em tốt biết bao, lòng dạ thuần khiết đến vậy cơ mà... May mà người nghe thấy câu hỏi này là mình. Nếu như là cấp trên thông thường thật mà hỏi vặn thế này, cho dù e ngại điều khoản hợp đồng không dám làm gì quá đà đi nữa thì biện pháp để âm thầm chỉnh cấp dưới đúng là dùng cả tháng cũng không hết.
Cô em này thấy yên tâm bèn quay đầu lại khuyên Hình Thiên: “Anh ký đi!”
“...” Có chết cũng không thể ký được.
“Anh không ký em sẽ nói với dì Lưu!” Cô em uy hiếp.
“...”
Nhìn bề ngoài thì khế ước hoàn toàn không có vấn đề gì.
Dù sao thì điều khoản vẫn là mấy điều khoản thế thôi. Y Y quay về tìm Dương Nghiên làm giả, trực tiếp lên mạng tìm hợp đồng lao động, thêm ma văn lưu sẵn trong máy vào rồi in ra.
Điều khoản duy nhất có hiệu lực thật sự trong hợp đồng là ma văn trận pháp góc bên phải trang giấy: Phục tùng vô điều kiện.
Về những điều khoản có cũng được mà không có cũng được khác thì thuần túy là viết để cho người khác xem thôi.
Thế là, ngoại trừ Hình Thiên biết rõ nội tình lại chết cũng không muốn cúi đầu kia ra, ai nhìn thấy bản hợp đồng này, ví dụ như Tiểu Phương hay mẹ Hình Thiên thì cũng không tìm ra chút khuyết điểm nào cả...
Mẹ Hình Thiên đặt bản hợp đồng mà mình đã đọc gần nửa tiếng đồng hồ xuống, bà thật sự là đã đọc kỹ từng câu từng chữ. Việc đầu tiên là bà dụi dụi mắt, sau đó mới nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Các cháu đến để thuê Tiểu Hình à?”
“Đúng thế, dì Lưu.” Tiểu Phương không coi mình là người ngoài, nói chen vào, “Anh Hình không chịu ký, dì mau khuyên anh ấy đi!”
Bà lão quả nhiên chuyển hướng sang Hình Thiên, giơ bản hợp đồng lên hỏi: “Sao con không ký?”
Nếu chỉ từ điều khoản thì bà lão cũng không tin sẽ có chuyện tốt thế này. Ví dụ như nội dung được liệt kê ra ở điều khoản phúc lợi cũng rất kỳ cục... Bà không tin sẽ có bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng lại càng không tin con trai mình có đủ IQ để né tránh “đĩa bánh nóng”.
Hình Thiên ấp úng không nói nên lời, bà Hình suy nghĩ rồi đặt hợp đồng xuống: “Vậy thì đợi một thời gian đã rồi tính.”
Tiểu Phương sốt ruột, dãy số 0 liệt kê ra trên hợp đồng khiến cô em này rất động lòng: “Dì Lưu...”
“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.” Bà Hình chỉ dùng một câu nói đã đập Tiểu Phương cứng họng, “Muốn làm con dâu nhà này thì đừng có suốt ngày khoa chân múa tay chỉ đạo đàn ông.”
Bà Hình tùy tiện nói mấy câu đuổi Tiểu Phương đi, rồi lại khách khí mời hai người Phong Tiểu Tiểu ra ngoài đi dạo.
Phong Tiểu Tiểu đồng ý, dắt theo Y Y ra khỏi cửa rồi quay người đứng ở vách tường phía sau gian phòng. Cô nghe bà hỏi Hình Thiên: “Cậu trai khi nãy hỏi chuyện con có phải là võ lâm thế gia không...?”
“Phụt...”
Phong Tiểu Tiểu phun ra, vội bịt miệng lại. Hình Thiên rất sợ mẹ nghe được điều không nên nghe bèn vội vàng giải thích: “Mẹ, người đó đầu óc có vấn đề đó!”
“Mẹ biết con không phải.” Bà lão bình tĩnh rồi nói chắc nịch, “Nhưng những chuyện xấu mà cậu ta nói đúng là con làm phải không?”
“???”
Hình Thiên và Phong Tiểu Tiểu đều cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao bà Hình lại kiên định nghi ngờ con trai mình như vậy. Đặc biệt là Hình Thiên cũng có dự cảm chẳng lành.
Yên lặng, yên lặng hồi lâu.
Không khí trầm mặc khiến người ta có chút khó thở. Dường như bà Hình cũng không biết nên mở miệng thế nào cho phải. Mãi một lúc sau, trong phòng mới lại vang lên giọng nói của bà: “Năm ngoái khi con về nhà ở, ngủ tới nửa đêm thì mẹ nghe thấy có tiếng động trong phòng con. Vốn dĩ mẹ cho là có đồ đạc rơi hoặc là có trộm vào, cho nên mới dậy qua phòng con xem xem.”
“...” Sau đó thì sao?
Dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt hơn, Hình Thiên căng thẳng đến nuốt nước miếng.
“Sau đó...” Bà lão trầm mặc một hồi, “Mẹ nhìn thấy đầu con rơi xuống đất... còn ngáy khò khò nữa...”
“!!!”
KHẾ ƯỚC
Không phải ai cũng có thể bình thản, ung dung đối diện với sự thay đổi của người thân.
Đặc biệt trong tình huống nếu như người thân này thay đổi quá nhiều, như thể biến thành một người khác chỉ trong chớp mắt, phải dùng từ đột biến để hình dung.
Nếu như nói về đám Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên, nhân cách kiếp này là chính, việc dần dần hồi phục và hồi tưởng lại ký ức là phụ, có thể xem như quá trình diễn ra thuận theo thời gian. Gọi là thay đổi nhưng thực ra cũng chỉ là sự trưởng thành theo một ý nghĩa khác ở cùng một người mà thôi.
Còn những người bị Bàn Cổ thức tỉnh một cách thô bạo kia thì thật sự đã không còn là lột xác nữa mà là kịch biến rồi.
Nhân cách kiếp trước nuốt chửng lấy kiếp này, chỉ lưu lại trong tiềm thức một vài thói quen hay nguyện vọng mãnh liệt... Nói cách khác thì những người này đều lấy nhân cách kiếp trước làm chủ. Đối với họ, những gì đã trải qua trong kiếp này chỉ là một đoạn tin tức thôi.
“Trĩ trên người con, thói quen nói chuyện, một vài động tác nhỏ ngẫu nhiên, còn cả...” IQ của con... Bà nuốt xuống ví dụ cuối cùng, dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Những điều này đều không có thay đổi gì so với lúc trước, vậy nên mẹ thấy con vẫn là con trai của mẹ... Nhưng con của mẹ không thể nào lại rơi đầu rồi vẫn điềm nhiên ngủ như không. Con của mẹ cũng không có thân thủ, lực đạo gọn gàng nhanh chóng như khi mổ heo, càng không thể để lộ ra ánh mắt như thế với bài vị của Tam Hoàng mà chúng ta thờ cúng khi bái lạy ở từ đường vào dịp Tết.”
Bà bình tĩnh nhìn Hình Thiên, hỏi: “Con trai trước kia của mẹ đâu rồi?”
Từ sau khi phát hiện ra đầu của Hình Thiên có thể tách rời với cơ thể, bà vẫn luôn ở trong trạng thái rối rắm.
Như tất cả những gì bà vừa nói, từ tận đáy lòng Hình Thiên vẫn luôn hiếu thuận với bà, rất nhiều thói quen, hành động trong cuộc sống vẫn còn như lúc trước. Vậy nên, nhiều lúc bà cũng không cẩn thận mà quên mất cảnh tượng mà mình từng nhìn thấy khi đó.
Cho dù con trai có biến thành dáng vẻ như thế nào, không phải vẫn luôn là con trai ruột của mình sao?
Nhưng thi thoảng thấy vài chi tiết nhỏ không đúng lắm, bà lại đột nhiên có cảm giác xa lạ... Hai tâm trạng thường xuyên hoán đổi này không ngừng thay nhau xuất hiện, thật sự sắp giày vò bà đến mức mắc bệnh thần kinh luôn rồi.
Có lúc bà vẫn ân cần hỏi han con trai như thường, có lúc lại muốn bóp cổ, lật mặt với nó. Bà vốn dĩ chỉ muốn tự giày vò mình chứ cũng không định nói chuyện này ra, cho dù có phải giấu giếm cả đời cũng không sao. Nhưng hôm nay, người của Lục Phiến Môn mang theo thẻ công tác của cơ quan chấp pháp chính quy tới điều tra, lúc đó bà mới bừng tỉnh ngộ. Bà nhận ra rằng, mọi chuyện không thể cứ tiếp tục thế này mãi được.
Cho dù con trai có thay đổi không, hay là đã biến luôn thành người khác, bản thân nó sẽ sống thế nào... Những điều này, bà không có ý định quan tâm đến. Nhưng nếu như sự việc kinh động đến người của nhà nước, vậy thì bà không thể tiếp tục giả vờ ngốc được.
Đây cũng là lý do vì sao bà lại đột nhiên nói rõ mọi chuyện.
Bị bà nhìn chằm chằm như vậy, Hình Thiên đột nhiên có cảm giác chân tay mình trở nên luống cuống.
Hồi ức là hồi ức, cho dù trong lòng anh ta chỉ xem mình là Hình Thiên chứ không phải Hình Tung, nhưng cũng không thể không nói rằng tình cảm, ký ức của Hình Tung đã ảnh hưởng tới Hình Thiên. Trong đó, ngoại trừ thói quen, cử chỉ, lời nói, sự thay đổi rõ ràng nhất chính là tình cảm của anh ta với bà lão... Nhân cách trước thật sự là đứa con có hiếu không phải bàn, sau khi bị ảnh hưởng, Hình Thiên cũng kính nể, quan tâm, chú ý đến bà đủ điều.
Việc mẹ đẻ muốn lật mặt đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mình đúng là chuyện sét đánh ngang tai đối với Hình Thiên.
Nhìn thấy Hình Thiên ấp a ấp úng, sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, Phong Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, kéo theo Y Y đi vòng tới cửa chính, đi thẳng vào nhà.
“Bác à, thật ra con trai bác vẫn là con trai bác thôi, chẳng qua là kiếp trước anh ta hơi nổi tiếng xíu.” Phong Tiểu Tiểu lấp liếm một điểm quan trọng, đó chính là thiên hồn thức tỉnh sẽ nuốt mất nhân cách kiếp này. Cô chỉ dùng một câu nói đã thu hút được sự chú ý của bà cụ.
Đến cả Hình Thiên cũng không nhịn được mà thở phào, anh ta nhìn Phong Tiểu Tiểu đầy cảm kích, lần đầu tiên anh ta đưa ra đánh giá tích cực về nhân phẩm của Nữ Oa.
Thật ra bà Hình cũng âm thầm thở phào, về mặt tình cảm, bà không muốn tiếp nhận kết quả là con trai bà đã bị đổi thành một người khác. Nhưng nếu nói là ảnh hưởng từ kiếp trước, vậy thì người từ của thế hệ cũ như bà vẫn có thể chấp nhận được: “Cháu gái, lời cháu nói là có ý gì?”
Phong Tiểu Tiểu chỉ vào bản khế ước đặt trên bàn, ngay bên tay bà: “Bác đọc lại lần nữa xem.”
Bà Hình hoài nghi cầm bản khế ước lên, nhanh chóng đọc qua lại lượt nữa, không nhìn ra chỗ nào không đúng. Sau cùng, khi ánh mắt bà dừng lại trên ma văn trận ở dưới góc bên phải, bà để lại gần xem thêm mấy lượt: “Cái này?!”
“Thực ra đây là khế ước phục tùng.” Phong Tiểu Tiểu thành thật giải đáp, cô xé bản hợp đồng ra, chỉ giữ lại bộ phận có vẽ trận pháp ma văn rồi lại đặt lên bàn lần nữa, để bà nhìn cho rõ: “Bên cạnh là trận pháp và ma văn, tất cả những điều khoản ràng buộc đều ở trong trận pháp này. Chỉ cần con bác ký...” ngón tay cô chỉ chỉ vào chỗ trống ở giữa ma văn: “vào đây, ấn vân tay hoặc truyền linh khí vào thì tùy, thế nào cũng được. Tiếp đó, khế ước sẽ có thể có hiệu lực ngay, từ nay về sau anh ấy sẽ là... thuộc hạ của ông chủ cháu.”
Phong Tiểu Tiểu hào phóng tặng cho Phục Hy cái danh đại ca, nói mình có quan hệ với thần tiên và trực tiếp cho thấy mình là thần tiên, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Tự xưng là thần tiên sẽ khiến người ta kính sợ, còn nhận mình có quan hệ với thần tiên thì nghe thế nào cũng thấy giống đám lang băm giang hồ bán thuốc tăng lực... Mặc dù đều là tự biên tự diễn, nhưng rõ ràng là vế trước nghe có vẻ hàm súc hơn nhiều.
Bà lão cạn lời, cầm trang giấy bị xé mất non nửa, đột nhiên có cảm giác xoắn xuýt, không biết có nên tin hay không... Người này quả thật là không coi đồ của thần tiên ra gì.
Lời đã nói ra, mặc dù Hình Thiên cảm động Nữ Oa đã giúp mình giải vây, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu lên: “Mẹ, con không ký cái này đâu! Kiếp trước lão Hoàng Đế đã chặt đứt đầu của con, con thật sự không nuốt trôi được cục tức này!”
Trọng điểm đưa ra quá đầy đủ, bà Hình giật mình. Trong nháy mắt, bà đã biết ngay kiếp trước của con trai mình là cái quái gì rồi: “Hình Thiên?!”
“Mẹ, là con!”
“...” Sống được hơn nửa đời rồi, bây giờ bà Hình mới biết thế giới này kích thích đến nhường nào.
Phong Tiểu Tiểu lại cười híp mắt, nói xen vào: “Bác à, chân thân của Hoàng Đế là đại thần vô cùng cao cấp, người mà con trai bác muốn báo thù lại là một đại thần khác nữa... Quan hệ của mọi người trong chuyện này có hơi phức tạp, cháu xin phép không nói cặn kẽ nữa. Bác chỉ cần biết điểm này là được... Người mà con trai bác đầu quân đã bại trận rồi, hiện giờ đang rất ngoan ngoãn, bị cấp trên của cháu là Hoàng Đế nhốt ở nhà không ra ngoài được. Ký khế ước này xong thì sau này mọi người đều sẽ là cùng phe cả. Nếu như không ký thì khó mà đảm bảo được chuyện một ngày nào đó sẽ không đánh nhau nữa.”
Phong Tiểu Tiểu nói xong, thấy bà lão vẫn còn chần chừ, cô bèn tiếp tục mở miệng: “Nếu như bác không tin, cháu giúp bác hỏi mấy câu này...” Sau đó cô quay đầu nhìn Hình Thiên.
“Cô muốn nói gì?” Hình Thiên trợn tròn mắt.
“Tôi hỏi anh, có phải vì báo thù mà anh đã theo đại ca của các anh đi khắp nơi giết người phóng hỏa, cố ý khiến chúng tôi phải khó chịu không?”
Bà Hình trừng mắt nhìn qua, Hình Thiên lập tức nhận: “... Đúng vậy!”
Bà cụ suýt nữa thì lăn ra ngất.
“Vậy tôi lại hỏi anh, có phải giờ đại ca của anh đã bị chúng tôi bắt rồi không?” Phong Tiểu Tiểu thở dài, đọ trí thông minh với côn trùng thật tình không có chút cảm giác thành tựu nào cả. Đấy là còn chưa nói tới chuyện từ đầu đến chân người này toàn điểm yếu: “Có phải chúng tôi không hề làm gì hắn không?”
Hình Thiên khó chịu quay mặt đi, rất không tình nguyện mà đáp lại: “... Đúng!”
“Câu hỏi cuối cùng.” Phong Tiểu Tiểu hỏi, “Hiện giờ, Nữ Bạt, Luy Tổ đều đã quy thuận, cùng lui về ở ẩn. Hai người đó đều đã kết hôn, có gia đình hạnh phúc cả... Có phải là vì anh vẫn muốn báo thù, vậy nên mới không muốn ký khế ước, không đồng ý cúi đầu quy thuận đúng không?”
Lần này, không đợi Hình Thiên trả lời, bà Hình run run này giờ đột nhiên ngẩng đầu. Bà nhìn con mình, nghiến răng phun ra một chữ: “... Ký!”
“Mẹ!!!” Hình Thiên thật sự muốn rống lên.
Bà Hình vỗ một cái lên đỉnh đầu Hình Thiên, làm cho anh ta ngoan ngoãn: “Con mà không ký thì sau này đừng nhận người mẹ này nữa!”
Con trai của bà có thể không có tiền đồ, nhưng tuyệt đối không thể là phần tử khủng bố điên cuồng được.
Còn một điều quan trọng hơn nữa là, nếu như đối phương không có thành ý thì chỉ cần “làm thịt” con trai mình luôn là xong, giờ cũng không cần theo tới tận đây để yêu cầu nó ký khế ước.
Có câu ra lệnh của bà cụ, Hình Thiên vùng vẫy giãy chết cũng không thể phản kháng được gì, đành ngoan ngoãn bị mẹ mình túm ngón tay ấn xuống.
Một ngọn lửa đen bay từ ma văn lên, sau khi lẳng lặng nuốt chửng hết tờ giấy, khế ước lập tức được thành lập.
Phong Tiểu Tiểu cười híp mắt, vô cùng hài lòng. Cô hào phóng an ủi Hình Thiên: “Đừng bày ra vẻ mặt đó chứ! Thế giới hòa bình tốt đẹp biết bao, không cần phải ngày ngày đi theo ai đó đánh đánh giết giết... Cũng đừng nói tôi không chăm sóc người của mình. Cổ của anh chẳng được mấy ngày lại rơi cũng không phải chuyện hay, sau này đến tiệm gốm một chuyến đi, tôi tiện tay giải quyết giúp anh.”
Bà Hình cũng thấy lần giày vò này dường như thoáng chốc đã khiến mình già đi mấy tuổi. Bà thở dài, đứng dậy xua tay: “Bác đi nấu cơm đã. Cháu gái, các cháu ở lại ăn cơm rồi hãy đi nhé... Đúng rồi, người đến tìm con trai bác là ai đấy?”
“Là người lần theo manh mối mà con bác để lại khi phóng hỏa trong trận trước.” Phong Tiểu Tiểu xua tay tỏ ý không sao, “Chuyện này để khi quay về cháu sẽ xử lý giúp anh ấy, không sao đâu ạ.”
Quả thật giống như những gì mà Dương Nghiên nói, có nội ứng của Lục Phiến Môn, đôi khi đúng là thuận tiện thật.
Bà Hình nghẹn họng hồi lâu, vừa có cảm giác nói nhẹ nhàng thế này không được tốt, lại vừa thấy con trai mình có thể thoát tội là tốt rồi. Bà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra điều gì rõ ràng, bèn dứt khoát xem như chưa nghe thấy gì, quay người đi vào bếp.
Hình Thiên đợi mẹ đi vào rồi mới cười lạnh với Phong Tiểu Tiểu: “Cô đừng đắc ý, tôi quy thuận cô là xem như chủ động hàng địch. Mặc dù tôi phải trả giá nhưng Bàn Cổ có thể hồi phục một hai phần... Hắn sẽ mang theo phần của tôi, tiếp tục báo thù các cô!”
“Thật ra cũng không tính là hàng địch.” Phong Tiểu Tiểu vuốt cằm, “Khi nãy hình như tôi quên không nói, khế ước bán thân mà anh ký là thuộc về Dương Nghiên... Đầu quân cho Nhị Lang Thần thì không tính là phản đâu nhỉ?!”
Dù sao khi những người này ký khế ước thì Nhị Lang Thần vẫn chưa thức tỉnh, không ai biết được sau này anh ta có theo phe Phục Hy không... Phán đoán theo quy luật thì đây cùng lắm cũng chỉ là hành vi cá nhân.
Với mức IQ đó của Bàn Cổ thì cho được tên cô vào phạm vi “kẻ địch” đã là không tệ rồi.
“...”
Mấy người này thực sự là quá giảo hoạt!!!
Hình Thiên cảm thấy vô cùng căm phẫn.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hình Thiên căm uất gầm lên một cách giận dữ, Phong Tiểu Tiểu và Y Y đều có chút ngỡ ngàng.
Các cô có thể hiểu việc tâm tình đối phương sẽ kích động khi nhìn thấy mình, nhưng mà kích động tới mức này thì có phải là hơi bị khoa trương quá không?
“...” Rốt cuộc là sao vậy trời?!
Phong Tiểu Tiểu và Y Y ù ù cạc cạc liếc nhìn nhau. Tiếp đó, chàng trai đi tới từ phía sau Hình Thiên cuối cùng cũng khiến Phong Tiểu Tiểu hiểu ra đã có chuyện gì.
“Cô chủ Phong?!” Chàng trai kia là một trong những thành viên của Lục Phiến Môn thường đi tuần tra phía sau anh Vũ. Hiện tại, cậu ta cũng thấy có chút bất ngờ khi gặp Phong Tiểu Tiểu và Y Y ở vùng nông thôn nhỏ bé này, “Sao các cô lại ở đây?”
Khi Hình Thiên nhìn thấy chàng trai nọ, mới đầu anh ta giật mình, sau đó thì chửi thẳng: “Mẹ kiếp! Âm hồn bất tán!”
Cậu trai kia cười hì hì, bỏ qua chuyện chào hỏi với Phong Tiểu Tiểu mà nghiêng đầu qua giải thích: “Khi nãy gặp trên đường hoàn toàn ngoài ý muốn. Thật ra nhiệm vụ của tôi vốn dĩ là đến nhà anh điều tra tình hình, vậy nên cho dù anh có bỏ tôi lại cũng vô dụng thôi, con đường này tôi không cần người dẫn cũng tìm tới được... Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, anh chạy nhanh thật đấy!”
Hình Thiên nghe thấy thế thì nhìn cậu trai kia bằng vẻ mặt đầy khó tin như thể nhìn người mắc bệnh thần kinh: “Ông đây chỉ vứt có mỗi cục giấy vụn, thế mà tên thần kinh họ Vũ kia còn phái riêng người đến đuổi bắt liên tỉnh à?”
Để tiện cho yêu cầu của công việc, khi anh Vũ phái người đi cũng không bốc thăm tùy tiện túm lấy một người mà anh ta chỉ định thẳng thuộc hạ đã tiến hành giáo dục tư tưởng và quản lý Hình Thiên trong lần bắt giữ trước đây. Chính vì vậy nên khi chàng trai này xuất hiện lần nữa, không ngoài dự đoán, Hình Thiên dễ dàng liên tưởng ngay tới lịch sử từng phải chịu uất ức.
“Mấy chuyện kiểu này ai thèm tra lại làm gì.” Phong Tiểu Tiểu cũng cạn lời với phản ứng của Hình Thiên. Với mấy câu nói vừa rồi, cô đại khái đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng kiểu tư duy của Hình Thiên khiến cho Phong Tiểu Tiểu thật không cách nào tiếp nhận được.
Chẳng lẽ anh ta thật sự cho rằng một người bình thường lại đặc biệt xuyên khu vực để tìm mình chỉ là vì một lần vi phạm quy định tổ dân phố thôi sao? Đương nhiên, đúng là anh Vũ cũng không thuộc dạng người bình thường thật...
Chàng trai kia đại khái cũng thấy IQ của Hình Thiên có chút khó khai thông, vậy nên cậu ta quay đầu lại, tiếp tục hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Cô chủ Phong đến chỗ này làm gì vậy?”
“Chúng tôi chủ yếu là...” Phong Tiểu Tiểu có chút bí từ, bản thân còn chưa kịp làm quen với bà cụ, nếu không thì làm bộ giả vờ giả vịt chút cũng có thể gạt cho qua chuyện được rồi, “Thật ra, hàng xóm sát vách của chúng tôi là đồng nghiệp với Hình Thiên, cô ấy nhờ chúng tôi tới thăm bác gái.”
“Nữ... Lã Thanh Y?” Hình Thiên cắn đầu lưỡi, cuống quít sửa miệng rồi hỏi dồn như thật, “Cô ta tìm mẹ tôi làm gì?! Đàn bà còn gái mới kết hôn không đi mà nịnh nọt mẹ chồng còn thích nhảy nhót lung tung.”
Nghe một cái là biết đúng chuẩn người quen, cậu trai kia cũng tin ngay: “Tôi đây có việc công, nếu như cô chủ Phong không có chuyện gì thì cứ đi dạo quanh chút đi nhé!”
Đi dạo?
Quê nghèo heo hút, nơi khỉ ho cò gáy này, cô đi dạo cái quần què ấy!
Phong Tiểu Tiểu cười híp mắt gật đầu: “Được đó.” Bị tách ra thì tách thôi, dù sao chuyện cũng còn đường hồi chuyển, “Hay là Hình Tung dẫn đường cho bọn tôi đi.”
Có tiếp cận bà cụ hay không đã không còn quan trọng nữa, tìm được chính chủ rồi còn lo đến bà cụ làm gì.
Cậu trai kia suy nghĩ một chút, nghĩ bụng hòa thượng chạy được chứ chùa sao chạy nổi bèn đáp: “Cũng được.”
“Này! Anh định làm gì mẹ tôi đấy?” Hình Thiên lớn tiếng, vẫn còn muốn gào lên. Bà cụ ở trong phòng, không biết nghe được mấy câu mà đã mắng ra, “Bảo bây dẫn đường thì dẫn đường đi, nhớ về trước bữa trưa đấy!”
“...”
Ra khỏi thôn, trên đường gặp những người dân bản địa, họ chỉ chỉ trỏ trỏ, dường như rất hiếu kỳ với việc bên cạnh Hình Thiên đột nhiên xuất hiện hai cô gái.
Tuy là nơi nhỏ bé ít người không có gì giải trí, nhưng muốn làm chuyện không thể lộ ra ngoài cũng dễ dàng hơn. Đi được tầm nửa tiếng, đã cách thôn được cỡ một hai cây số, Phong Tiểu Tiểu dừng bước lại. Hình Thiên vẫn luôn hao tổn sức lực chú ý động tĩnh của hai người con gái đột nhiên cảnh giác hắn, cơ bắp toàn thân căng cả ra: “Cô tìm tôi đây rốt cuộc là có chuyện gì? Có gì thì nói đi, ông đây không sợ!”
Nhưng những lời nói hùng hồn của Hình Thiên dường như không được chú ý đến. Phong Tiểu Tiểu quay đầu nhìn đường núi nhỏ phía sau. Cô nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thì quay về phía một cây đại thụ rồi bất đắc dĩ lên tiếng: “Ra đi, theo chúng tôi nửa tiếng đồng hồ rồi, không mệt à?”
Gió thổi cỏ lay, không gian yên tĩnh.
Y Y chớp chớp mắt, chạy bước nhỏ qua đó thăm dò. Cô nhìn nhìn về phía sau cái cây, sau đó quay người lại báo cáo: “Chị Phong, là một cô gái.”
Những người ở đây đều là những kẻ đặc biệt, ngũ quan nhạy bén, bị người không có chút kỹ thuật nào bám theo suốt đường đi, muốn họ không phát hiện ra là chuyện không thể. Phong Tiểu Tiểu sớm đã biết có người phía sau, chỉ có điều không ngờ đối phương cố chấp tới vậy, đi theo tới tận đây.
Hình Thiên thì vì tinh thần tập trung quá độ, do căng thẳng nên đã khá lơ là với môi trường xung quanh.
Đợi thêm lúc nữa, quả nhiên một cô em mộc mạc mặc quần vải, áo vải đang cố gắng giữ bình tĩnh từ xuất hiện từ sau cái cây. Đối phương không trang điểm, da mặt cũng hơi ngăm, có phần rám nắng do quanh năm làm việc ngoài trời. Trông có vẻ chừng hai mươi tuổi, mặc dù nhan sắc bình thường nhưng lại thắng ở bộ ngực không-bình-thường, toàn thân trên dưới đều rất gọn gàng sạch sẽ.
Hình Thiên nhìn thấy cô em này thì hơi sửng sốt: “Tiểu Phương?!”
Chà chà!! Cái tên thật là kinh điển. Phong Tiểu Tiểu âm thầm thả like, tiếp đó nghe thấy Hình Thiên ù ù cạc cạc hỏi: “Sao em cũng theo ra tận đây vậy?”
Cô em được gọi là Tiểu Phương mới đầu còn mang theo ý thù địch nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, sau đó cũng không nói chuyện mà bước lẹ qua lôi áo Hình Thiên: “Anh Tung, mẹ em bảo anh đến nhà ăn cơm.”
“Mới mấy giờ mà đã ăn cơm rồi?” Hình Thiên hoàn toàn không hiểu tấm lòng cố gắng tìm chủ đề để tiếp cận của cô em này, anh ta hỏi lại một cách vô cùng ngay thẳng.
“Sắp ăn cơm rồi!” Mặt cô em hơi đỏ lên, thẹn quá hóa giận hét to, “Trước khi ăn cơm cũng có thể đến nhà ngồi chơi mà, anh về thôn không tới thăm em, còn mang theo người con gái khác về là có ý gì chứ?”
Phong Tiểu Tiểu nhìn ra chút ý tứ: “Cô gái này là...”
Cô em nọ ưỡn ngực, ra vẻ đắc ý thị uy.
“... Tình nhân của anh à?” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng nói tiếp.
“Là vợ!” Cô em tức giận đáp.
Hình Thiên lập tức nhảy lên như phải bỏng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách ít nhất hai mét với cô em: “Em nói vớ vẩn gì thế!”
“Anh dám không thừa nhận à?” Hình Thiên vừa nói ra câu này, cô em lập tức chuyển ánh mắt căm phẫn từ Phong Tiểu Tiểu sang Hình Thiên rồi kêu lên, “Hôn sự đã được định từ khi cha anh vẫn còn sống rồi! Anh muốn bội tình bạc nghĩa sao?”
“... Câu thành ngữ này không dùng như vậy đâu.” Phong Tiểu Tiểu dở khóc dở cười nói chen vào một câu.
Cô em lại nhắm vào Phong Tiểu Tiểu, hét lên không khác gì với lúc hét với Hình Thiên: “Cô chê bai nông dân chúng tôi đấy à?”
“...” Thôi bỏ đi, mình vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn.
Y Y tới nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu. Lực chú ý của Hình Thiên rất nhanh chóng lại bị cô em xông tới nắm chặt lấy quần áo của mình không buông tay thu hút mất. Y Y nhìn qua, thấp giọng nói đầy khó hiểu: “Hình Thiên cũng có thể kết hôn à? Anh ta chắc là không có nguyện vọng gì với vị trí Phong Thần nhỉ? Về lý thuyết thì chuyện này hẳn là không có vấn đề gì, nhưng tìm một cô em người thường dù sao vẫn...”
Đây cũng không phải là kỳ thị. Nói trắng ra thì khái niệm môn đăng hộ đối chính là lối tư duy có ăn nhịp hay không.
Nếu như giống như Nữ Bạt, bên nữ sau khi kết hôn xong sẽ rút lui thì còn dễ nói. Nhưng tình hình của Hình Thiên lại không đơn giản vậy.
Ví dụ như một ngày nào đó Bàn Cổ hẹn anh ta đi giết người phóng hỏa, sau một đêm huyết chiến trở về nhà, vừa vào cửa đã thấy vợ mình ngồi trên xô pha đợi để vặn hỏi hành tung...
Thường xuyên tăng ca đêm, thường xuyên không phát lương. Đã là đàn ông đơn thuần thì sẽ phải nuôi sống gia đình, thế nên cho dù anh có tham gia cuộc chiến Phong Thần một lần nữa thì trong mắt người thường cũng sẽ không phải làm công việc đàng hoàng gì.
Đậu phộng! Có bản lĩnh thì anh lấp đầy thùng gạo trong nhà đi rồi hãy nói!
Phong Tiểu Tiểu cũng không coi trọng cái người gọi là vị hôn thê này của Hình Thiên, nhưng cô rất xem trọng chuyện mất mặt, xấu hổ của Hình Thiên.
Phong Tiểu Tiểu cười trên nỗi đau của người khác thì thôi, cô lại còn đứng ở bên cạnh kéo Y Y lại rồi thêm dầu vào lửa: “Cô em à, đừng hiểu nhầm. Chúng tôi với người này chẳng có quan hệ gì đặc biệt cả. Là do gần đây ông chủ của anh ta lẩn trốn, không cần anh ta nữa, chúng tôi tới để tìm hiểu tình hình chút thôi...”
Hình Thiên không phản bác được, cô em kia nghe được nội tình thì vô cùng kinh sợ, sau khi thoáng sửng sốt liền chửi ầm lên: “Chẳng trách anh Hình lại trở về lúc này... Đậu! Có phải tên quản lý lòng dạ độc ác kia đã cuỗm mất tiền công của anh rồi không? Để bà đây bắt được thì phải cho bọn chúng...”
Tài ăn nói của cô em này thật đúng là tuyệt vời. Cô nàng cứ thao thao bất tuyệt như vậy mãi, mắng chửi say sưa suốt mười phút mà không hề trùng lặp.
Phong Tiểu Tiểu vuốt cằm, đột nhiên lại nảy ra ý mới. Thế là nhân lúc cô em đang chửi bới một cách sảng khoái, cô tới bên cạnh bảo Y Y lén lẻn về nhà một chuyến. Mười phút sau, Y Y mang tới một trang giấy. Phong Tiểu Tiểu quay đầu, hòa nhã ân cần túm lấy cô em Tiểu Phương, trò chuyện đầy thân thiết: “Em Tiểu Phương này, thật ra chúng tôi thấy Hình Tung rất có tiềm lực phát triển, vậy nên muốn tìm anh ta tới... tới công ty làm việc. Em không cần lo lắng vấn đề tiền lương hay phúc lợi, Hình Tung kiếm nhiều tiền hơn một chút cũng tốt, sẽ tích lũy đủ tiền sính lễ cưới em sớm hơn một chút, có đúng không? Nào nào, ở đây có bản hợp đồng...”
“Dừng tay!” Hình Thiên gầm lên, mà sau đó lại thấy không hợp lý, “Không phải! Câm miệng! Tôi sẽ không nương nhờ các người đâu!”
Cô em kia nghiễm nhiên đã coi mình là người nhà họ Hình, nghe tới đây thì bèn vỗ “bốp” một tiếng vào cánh tay Hình Thiên. Tiếng kêu thanh thúy vang dội, nghe có vẻ là xuống tay tàn nhẫn lắm: “Tại sao không đi? Chỉ cần lương hợp lý, chuyển xi măng ở đâu mà không phải là chuyển... Ơ, bây giờ chuyển xi măng cũng phải ký hợp đồng sao?” Câu nói cuối cùng là chuyển qua hỏi Phong Tiểu Tiểu.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi là công ty chính quy, đăng ký kinh doanh đàng hoàng rồi đó.” Phong Tiểu Tiểu nói dối một cách hùng hồn, “Hơn nữa ký ‘hợp đồng’ thì mọi người đều có thể yên tâm mà! Nếu như chúng tôi chạy, các cô vẫn có thể đi kiện được...”
Kiện cái con khỉ ấy!!!
Đó rõ ràng là khế ước lệ thuộc, mặc dù cũng ghi lương lậu, phúc lợi để che mắt người khác, nhưng hoàn toàn chẳng có chút liên quan tới công ty ở nhân gian,... Hình Thiên quả thực căm uất tới nỗi không chịu nổi.
Những lời này đều không thể nói với người khác, một khi đã ký khế ước bán thân rồi thì sẽ khó mà đổi ý được. Đến lúc đó, chẳng lẽ mình còn cầm khế ước tới tòa án của nhân gian nói là mình muốn kiện cáo Nữ Oa được sao?
Cô em kia vừa nghe thấy quy trình chính quy này, mặc dù không hiểu là chuyện gì lắm, nhưng lại thấy có vẻ rất lợi hại. Thái độ của cô em nhất thời cũng trở nên nghiêm túc: “Cái này mà ký rồi là các người sẽ không thể lấp liếm tiền lương của anh Hình nữa à?”
“Đúng vậy...” Phong Tiểu Tiểu cảm động. Thật là một cô em tốt biết bao, lòng dạ thuần khiết đến vậy cơ mà... May mà người nghe thấy câu hỏi này là mình. Nếu như là cấp trên thông thường thật mà hỏi vặn thế này, cho dù e ngại điều khoản hợp đồng không dám làm gì quá đà đi nữa thì biện pháp để âm thầm chỉnh cấp dưới đúng là dùng cả tháng cũng không hết.
Cô em này thấy yên tâm bèn quay đầu lại khuyên Hình Thiên: “Anh ký đi!”
“...” Có chết cũng không thể ký được.
“Anh không ký em sẽ nói với dì Lưu!” Cô em uy hiếp.
“...”
Nhìn bề ngoài thì khế ước hoàn toàn không có vấn đề gì.
Dù sao thì điều khoản vẫn là mấy điều khoản thế thôi. Y Y quay về tìm Dương Nghiên làm giả, trực tiếp lên mạng tìm hợp đồng lao động, thêm ma văn lưu sẵn trong máy vào rồi in ra.
Điều khoản duy nhất có hiệu lực thật sự trong hợp đồng là ma văn trận pháp góc bên phải trang giấy: Phục tùng vô điều kiện.
Về những điều khoản có cũng được mà không có cũng được khác thì thuần túy là viết để cho người khác xem thôi.
Thế là, ngoại trừ Hình Thiên biết rõ nội tình lại chết cũng không muốn cúi đầu kia ra, ai nhìn thấy bản hợp đồng này, ví dụ như Tiểu Phương hay mẹ Hình Thiên thì cũng không tìm ra chút khuyết điểm nào cả...
Mẹ Hình Thiên đặt bản hợp đồng mà mình đã đọc gần nửa tiếng đồng hồ xuống, bà thật sự là đã đọc kỹ từng câu từng chữ. Việc đầu tiên là bà dụi dụi mắt, sau đó mới nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Các cháu đến để thuê Tiểu Hình à?”
“Đúng thế, dì Lưu.” Tiểu Phương không coi mình là người ngoài, nói chen vào, “Anh Hình không chịu ký, dì mau khuyên anh ấy đi!”
Bà lão quả nhiên chuyển hướng sang Hình Thiên, giơ bản hợp đồng lên hỏi: “Sao con không ký?”
Nếu chỉ từ điều khoản thì bà lão cũng không tin sẽ có chuyện tốt thế này. Ví dụ như nội dung được liệt kê ra ở điều khoản phúc lợi cũng rất kỳ cục... Bà không tin sẽ có bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng lại càng không tin con trai mình có đủ IQ để né tránh “đĩa bánh nóng”.
Hình Thiên ấp úng không nói nên lời, bà Hình suy nghĩ rồi đặt hợp đồng xuống: “Vậy thì đợi một thời gian đã rồi tính.”
Tiểu Phương sốt ruột, dãy số 0 liệt kê ra trên hợp đồng khiến cô em này rất động lòng: “Dì Lưu...”
“Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm.” Bà Hình chỉ dùng một câu nói đã đập Tiểu Phương cứng họng, “Muốn làm con dâu nhà này thì đừng có suốt ngày khoa chân múa tay chỉ đạo đàn ông.”
Bà Hình tùy tiện nói mấy câu đuổi Tiểu Phương đi, rồi lại khách khí mời hai người Phong Tiểu Tiểu ra ngoài đi dạo.
Phong Tiểu Tiểu đồng ý, dắt theo Y Y ra khỏi cửa rồi quay người đứng ở vách tường phía sau gian phòng. Cô nghe bà hỏi Hình Thiên: “Cậu trai khi nãy hỏi chuyện con có phải là võ lâm thế gia không...?”
“Phụt...”
Phong Tiểu Tiểu phun ra, vội bịt miệng lại. Hình Thiên rất sợ mẹ nghe được điều không nên nghe bèn vội vàng giải thích: “Mẹ, người đó đầu óc có vấn đề đó!”
“Mẹ biết con không phải.” Bà lão bình tĩnh rồi nói chắc nịch, “Nhưng những chuyện xấu mà cậu ta nói đúng là con làm phải không?”
“???”
Hình Thiên và Phong Tiểu Tiểu đều cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao bà Hình lại kiên định nghi ngờ con trai mình như vậy. Đặc biệt là Hình Thiên cũng có dự cảm chẳng lành.
Yên lặng, yên lặng hồi lâu.
Không khí trầm mặc khiến người ta có chút khó thở. Dường như bà Hình cũng không biết nên mở miệng thế nào cho phải. Mãi một lúc sau, trong phòng mới lại vang lên giọng nói của bà: “Năm ngoái khi con về nhà ở, ngủ tới nửa đêm thì mẹ nghe thấy có tiếng động trong phòng con. Vốn dĩ mẹ cho là có đồ đạc rơi hoặc là có trộm vào, cho nên mới dậy qua phòng con xem xem.”
“...” Sau đó thì sao?
Dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt hơn, Hình Thiên căng thẳng đến nuốt nước miếng.
“Sau đó...” Bà lão trầm mặc một hồi, “Mẹ nhìn thấy đầu con rơi xuống đất... còn ngáy khò khò nữa...”
“!!!”
KHẾ ƯỚC
Không phải ai cũng có thể bình thản, ung dung đối diện với sự thay đổi của người thân.
Đặc biệt trong tình huống nếu như người thân này thay đổi quá nhiều, như thể biến thành một người khác chỉ trong chớp mắt, phải dùng từ đột biến để hình dung.
Nếu như nói về đám Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên, nhân cách kiếp này là chính, việc dần dần hồi phục và hồi tưởng lại ký ức là phụ, có thể xem như quá trình diễn ra thuận theo thời gian. Gọi là thay đổi nhưng thực ra cũng chỉ là sự trưởng thành theo một ý nghĩa khác ở cùng một người mà thôi.
Còn những người bị Bàn Cổ thức tỉnh một cách thô bạo kia thì thật sự đã không còn là lột xác nữa mà là kịch biến rồi.
Nhân cách kiếp trước nuốt chửng lấy kiếp này, chỉ lưu lại trong tiềm thức một vài thói quen hay nguyện vọng mãnh liệt... Nói cách khác thì những người này đều lấy nhân cách kiếp trước làm chủ. Đối với họ, những gì đã trải qua trong kiếp này chỉ là một đoạn tin tức thôi.
“Trĩ trên người con, thói quen nói chuyện, một vài động tác nhỏ ngẫu nhiên, còn cả...” IQ của con... Bà nuốt xuống ví dụ cuối cùng, dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Những điều này đều không có thay đổi gì so với lúc trước, vậy nên mẹ thấy con vẫn là con trai của mẹ... Nhưng con của mẹ không thể nào lại rơi đầu rồi vẫn điềm nhiên ngủ như không. Con của mẹ cũng không có thân thủ, lực đạo gọn gàng nhanh chóng như khi mổ heo, càng không thể để lộ ra ánh mắt như thế với bài vị của Tam Hoàng mà chúng ta thờ cúng khi bái lạy ở từ đường vào dịp Tết.”
Bà bình tĩnh nhìn Hình Thiên, hỏi: “Con trai trước kia của mẹ đâu rồi?”
Từ sau khi phát hiện ra đầu của Hình Thiên có thể tách rời với cơ thể, bà vẫn luôn ở trong trạng thái rối rắm.
Như tất cả những gì bà vừa nói, từ tận đáy lòng Hình Thiên vẫn luôn hiếu thuận với bà, rất nhiều thói quen, hành động trong cuộc sống vẫn còn như lúc trước. Vậy nên, nhiều lúc bà cũng không cẩn thận mà quên mất cảnh tượng mà mình từng nhìn thấy khi đó.
Cho dù con trai có biến thành dáng vẻ như thế nào, không phải vẫn luôn là con trai ruột của mình sao?
Nhưng thi thoảng thấy vài chi tiết nhỏ không đúng lắm, bà lại đột nhiên có cảm giác xa lạ... Hai tâm trạng thường xuyên hoán đổi này không ngừng thay nhau xuất hiện, thật sự sắp giày vò bà đến mức mắc bệnh thần kinh luôn rồi.
Có lúc bà vẫn ân cần hỏi han con trai như thường, có lúc lại muốn bóp cổ, lật mặt với nó. Bà vốn dĩ chỉ muốn tự giày vò mình chứ cũng không định nói chuyện này ra, cho dù có phải giấu giếm cả đời cũng không sao. Nhưng hôm nay, người của Lục Phiến Môn mang theo thẻ công tác của cơ quan chấp pháp chính quy tới điều tra, lúc đó bà mới bừng tỉnh ngộ. Bà nhận ra rằng, mọi chuyện không thể cứ tiếp tục thế này mãi được.
Cho dù con trai có thay đổi không, hay là đã biến luôn thành người khác, bản thân nó sẽ sống thế nào... Những điều này, bà không có ý định quan tâm đến. Nhưng nếu như sự việc kinh động đến người của nhà nước, vậy thì bà không thể tiếp tục giả vờ ngốc được.
Đây cũng là lý do vì sao bà lại đột nhiên nói rõ mọi chuyện.
Bị bà nhìn chằm chằm như vậy, Hình Thiên đột nhiên có cảm giác chân tay mình trở nên luống cuống.
Hồi ức là hồi ức, cho dù trong lòng anh ta chỉ xem mình là Hình Thiên chứ không phải Hình Tung, nhưng cũng không thể không nói rằng tình cảm, ký ức của Hình Tung đã ảnh hưởng tới Hình Thiên. Trong đó, ngoại trừ thói quen, cử chỉ, lời nói, sự thay đổi rõ ràng nhất chính là tình cảm của anh ta với bà lão... Nhân cách trước thật sự là đứa con có hiếu không phải bàn, sau khi bị ảnh hưởng, Hình Thiên cũng kính nể, quan tâm, chú ý đến bà đủ điều.
Việc mẹ đẻ muốn lật mặt đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mình đúng là chuyện sét đánh ngang tai đối với Hình Thiên.
Nhìn thấy Hình Thiên ấp a ấp úng, sắp không tiếp tục kiên trì được nữa, Phong Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, kéo theo Y Y đi vòng tới cửa chính, đi thẳng vào nhà.
“Bác à, thật ra con trai bác vẫn là con trai bác thôi, chẳng qua là kiếp trước anh ta hơi nổi tiếng xíu.” Phong Tiểu Tiểu lấp liếm một điểm quan trọng, đó chính là thiên hồn thức tỉnh sẽ nuốt mất nhân cách kiếp này. Cô chỉ dùng một câu nói đã thu hút được sự chú ý của bà cụ.
Đến cả Hình Thiên cũng không nhịn được mà thở phào, anh ta nhìn Phong Tiểu Tiểu đầy cảm kích, lần đầu tiên anh ta đưa ra đánh giá tích cực về nhân phẩm của Nữ Oa.
Thật ra bà Hình cũng âm thầm thở phào, về mặt tình cảm, bà không muốn tiếp nhận kết quả là con trai bà đã bị đổi thành một người khác. Nhưng nếu nói là ảnh hưởng từ kiếp trước, vậy thì người từ của thế hệ cũ như bà vẫn có thể chấp nhận được: “Cháu gái, lời cháu nói là có ý gì?”
Phong Tiểu Tiểu chỉ vào bản khế ước đặt trên bàn, ngay bên tay bà: “Bác đọc lại lần nữa xem.”
Bà Hình hoài nghi cầm bản khế ước lên, nhanh chóng đọc qua lại lượt nữa, không nhìn ra chỗ nào không đúng. Sau cùng, khi ánh mắt bà dừng lại trên ma văn trận ở dưới góc bên phải, bà để lại gần xem thêm mấy lượt: “Cái này?!”
“Thực ra đây là khế ước phục tùng.” Phong Tiểu Tiểu thành thật giải đáp, cô xé bản hợp đồng ra, chỉ giữ lại bộ phận có vẽ trận pháp ma văn rồi lại đặt lên bàn lần nữa, để bà nhìn cho rõ: “Bên cạnh là trận pháp và ma văn, tất cả những điều khoản ràng buộc đều ở trong trận pháp này. Chỉ cần con bác ký...” ngón tay cô chỉ chỉ vào chỗ trống ở giữa ma văn: “vào đây, ấn vân tay hoặc truyền linh khí vào thì tùy, thế nào cũng được. Tiếp đó, khế ước sẽ có thể có hiệu lực ngay, từ nay về sau anh ấy sẽ là... thuộc hạ của ông chủ cháu.”
Phong Tiểu Tiểu hào phóng tặng cho Phục Hy cái danh đại ca, nói mình có quan hệ với thần tiên và trực tiếp cho thấy mình là thần tiên, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Tự xưng là thần tiên sẽ khiến người ta kính sợ, còn nhận mình có quan hệ với thần tiên thì nghe thế nào cũng thấy giống đám lang băm giang hồ bán thuốc tăng lực... Mặc dù đều là tự biên tự diễn, nhưng rõ ràng là vế trước nghe có vẻ hàm súc hơn nhiều.
Bà lão cạn lời, cầm trang giấy bị xé mất non nửa, đột nhiên có cảm giác xoắn xuýt, không biết có nên tin hay không... Người này quả thật là không coi đồ của thần tiên ra gì.
Lời đã nói ra, mặc dù Hình Thiên cảm động Nữ Oa đã giúp mình giải vây, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu lên: “Mẹ, con không ký cái này đâu! Kiếp trước lão Hoàng Đế đã chặt đứt đầu của con, con thật sự không nuốt trôi được cục tức này!”
Trọng điểm đưa ra quá đầy đủ, bà Hình giật mình. Trong nháy mắt, bà đã biết ngay kiếp trước của con trai mình là cái quái gì rồi: “Hình Thiên?!”
“Mẹ, là con!”
“...” Sống được hơn nửa đời rồi, bây giờ bà Hình mới biết thế giới này kích thích đến nhường nào.
Phong Tiểu Tiểu lại cười híp mắt, nói xen vào: “Bác à, chân thân của Hoàng Đế là đại thần vô cùng cao cấp, người mà con trai bác muốn báo thù lại là một đại thần khác nữa... Quan hệ của mọi người trong chuyện này có hơi phức tạp, cháu xin phép không nói cặn kẽ nữa. Bác chỉ cần biết điểm này là được... Người mà con trai bác đầu quân đã bại trận rồi, hiện giờ đang rất ngoan ngoãn, bị cấp trên của cháu là Hoàng Đế nhốt ở nhà không ra ngoài được. Ký khế ước này xong thì sau này mọi người đều sẽ là cùng phe cả. Nếu như không ký thì khó mà đảm bảo được chuyện một ngày nào đó sẽ không đánh nhau nữa.”
Phong Tiểu Tiểu nói xong, thấy bà lão vẫn còn chần chừ, cô bèn tiếp tục mở miệng: “Nếu như bác không tin, cháu giúp bác hỏi mấy câu này...” Sau đó cô quay đầu nhìn Hình Thiên.
“Cô muốn nói gì?” Hình Thiên trợn tròn mắt.
“Tôi hỏi anh, có phải vì báo thù mà anh đã theo đại ca của các anh đi khắp nơi giết người phóng hỏa, cố ý khiến chúng tôi phải khó chịu không?”
Bà Hình trừng mắt nhìn qua, Hình Thiên lập tức nhận: “... Đúng vậy!”
Bà cụ suýt nữa thì lăn ra ngất.
“Vậy tôi lại hỏi anh, có phải giờ đại ca của anh đã bị chúng tôi bắt rồi không?” Phong Tiểu Tiểu thở dài, đọ trí thông minh với côn trùng thật tình không có chút cảm giác thành tựu nào cả. Đấy là còn chưa nói tới chuyện từ đầu đến chân người này toàn điểm yếu: “Có phải chúng tôi không hề làm gì hắn không?”
Hình Thiên khó chịu quay mặt đi, rất không tình nguyện mà đáp lại: “... Đúng!”
“Câu hỏi cuối cùng.” Phong Tiểu Tiểu hỏi, “Hiện giờ, Nữ Bạt, Luy Tổ đều đã quy thuận, cùng lui về ở ẩn. Hai người đó đều đã kết hôn, có gia đình hạnh phúc cả... Có phải là vì anh vẫn muốn báo thù, vậy nên mới không muốn ký khế ước, không đồng ý cúi đầu quy thuận đúng không?”
Lần này, không đợi Hình Thiên trả lời, bà Hình run run này giờ đột nhiên ngẩng đầu. Bà nhìn con mình, nghiến răng phun ra một chữ: “... Ký!”
“Mẹ!!!” Hình Thiên thật sự muốn rống lên.
Bà Hình vỗ một cái lên đỉnh đầu Hình Thiên, làm cho anh ta ngoan ngoãn: “Con mà không ký thì sau này đừng nhận người mẹ này nữa!”
Con trai của bà có thể không có tiền đồ, nhưng tuyệt đối không thể là phần tử khủng bố điên cuồng được.
Còn một điều quan trọng hơn nữa là, nếu như đối phương không có thành ý thì chỉ cần “làm thịt” con trai mình luôn là xong, giờ cũng không cần theo tới tận đây để yêu cầu nó ký khế ước.
Có câu ra lệnh của bà cụ, Hình Thiên vùng vẫy giãy chết cũng không thể phản kháng được gì, đành ngoan ngoãn bị mẹ mình túm ngón tay ấn xuống.
Một ngọn lửa đen bay từ ma văn lên, sau khi lẳng lặng nuốt chửng hết tờ giấy, khế ước lập tức được thành lập.
Phong Tiểu Tiểu cười híp mắt, vô cùng hài lòng. Cô hào phóng an ủi Hình Thiên: “Đừng bày ra vẻ mặt đó chứ! Thế giới hòa bình tốt đẹp biết bao, không cần phải ngày ngày đi theo ai đó đánh đánh giết giết... Cũng đừng nói tôi không chăm sóc người của mình. Cổ của anh chẳng được mấy ngày lại rơi cũng không phải chuyện hay, sau này đến tiệm gốm một chuyến đi, tôi tiện tay giải quyết giúp anh.”
Bà Hình cũng thấy lần giày vò này dường như thoáng chốc đã khiến mình già đi mấy tuổi. Bà thở dài, đứng dậy xua tay: “Bác đi nấu cơm đã. Cháu gái, các cháu ở lại ăn cơm rồi hãy đi nhé... Đúng rồi, người đến tìm con trai bác là ai đấy?”
“Là người lần theo manh mối mà con bác để lại khi phóng hỏa trong trận trước.” Phong Tiểu Tiểu xua tay tỏ ý không sao, “Chuyện này để khi quay về cháu sẽ xử lý giúp anh ấy, không sao đâu ạ.”
Quả thật giống như những gì mà Dương Nghiên nói, có nội ứng của Lục Phiến Môn, đôi khi đúng là thuận tiện thật.
Bà Hình nghẹn họng hồi lâu, vừa có cảm giác nói nhẹ nhàng thế này không được tốt, lại vừa thấy con trai mình có thể thoát tội là tốt rồi. Bà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra điều gì rõ ràng, bèn dứt khoát xem như chưa nghe thấy gì, quay người đi vào bếp.
Hình Thiên đợi mẹ đi vào rồi mới cười lạnh với Phong Tiểu Tiểu: “Cô đừng đắc ý, tôi quy thuận cô là xem như chủ động hàng địch. Mặc dù tôi phải trả giá nhưng Bàn Cổ có thể hồi phục một hai phần... Hắn sẽ mang theo phần của tôi, tiếp tục báo thù các cô!”
“Thật ra cũng không tính là hàng địch.” Phong Tiểu Tiểu vuốt cằm, “Khi nãy hình như tôi quên không nói, khế ước bán thân mà anh ký là thuộc về Dương Nghiên... Đầu quân cho Nhị Lang Thần thì không tính là phản đâu nhỉ?!”
Dù sao khi những người này ký khế ước thì Nhị Lang Thần vẫn chưa thức tỉnh, không ai biết được sau này anh ta có theo phe Phục Hy không... Phán đoán theo quy luật thì đây cùng lắm cũng chỉ là hành vi cá nhân.
Với mức IQ đó của Bàn Cổ thì cho được tên cô vào phạm vi “kẻ địch” đã là không tệ rồi.
“...”
Mấy người này thực sự là quá giảo hoạt!!!
Hình Thiên cảm thấy vô cùng căm phẫn.
Bình luận facebook