• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-386

Chương 389: Sơ hở trong hợp đồng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72579.png

Xem ảnh 2
72579_2.png
Hình Thiên có hồ sơ ở Lục Phiến Môn.



Tuy hồ sơ này không vẻ vang cho lắm, chẳng qua chỉ là vì anh ta vứt bậy cục giấy vụn trong khu vực quản lý của anh Vũ... Nói tóm lại là có tiền án tiền sự.



“Tại sao lại phải truy nã tên rác rưởi này bằng mạng nội bộ?!” Anh Vũ bước qua sau lưng cô em họ Tang, liếc mắt liền nhìn thấy ngay Hình Thiên ngốc nghếch trong màn hình máy tính, “Tôi nhớ trước đây từng bắt anh ta một lần. Lần đó là do vứt rác bừa bãi đúng không?! Anh ta lại làm cái gì rồi thế, hở?!”



“...” Anh đến từ lúc nào vậy!!!



Cô em họ Tang im lặng nửa phút, sau đó cô bình tĩnh đẩy kính mắt, quay đầu lại, dùng giọng điệu vô cùng chuyện nghiệp lại rất thuyết phục, chí công vô tư nói: “Theo phân tích, người này có sức chiến đấu cao cường, nghi là con cháu của một gia tộc giang hồ nào đó. Ngoài ra, theo đầu mối thu thập được, vụ nổ ở công viên Hồ Tâm trong thành phố cùng vụ phóng hỏa sau đó, cả hai đều có dấu vết của anh ta... Đương nhiên, tôi không có chứng cứ. Vậy nên chỉ muốn xếp anh ta vào đối tượng tình nghi là phần tử nguy hiểm để theo dõi một thời gian trước đã.” Đây tài liệu tuyệt đối đáng tin, do chính Dương Nghiên cung cấp.



“Anh ta?!”



Anh Vũ híp mắt lại, ánh mắt nhìn Hình Thiên trong màn hình máy tính trở nên nguy hiểm thêm vài phần. Phải biết rằng hai vụ án lớn ở công viên Hồ Tâm đó đều là mối hận cả đời của anh Vũ.



Vụ đầu tiên, tuy anh ta đuổi kịp nhân vật tình nghi đang bị thương nặng tới tận hiện trường, nhưng vẫn để hắn chuồn mất và đến nay chưa tóm được. Vụ thứ hai còn quá đáng hơn, rõ ràng là anh Vũ ở lại hiện trường chỉ đạo trồng cây, kết quả lại vẫn là chỉ biết trơ mắt nhìn cây cối bốc cháy, cả khoảnh rừng bị thiêu rụi... Hóa ra là có người phóng hỏa?! Hay lắm!



“Tôi mở rộng quyền hạn cho cô!” Anh Vũ lạnh lùng nói, “Lôi toàn bộ hồ sơ của tên rác rưởi này ra, in ra cho tôi!”



“Vâng, thưa sếp!”



...



Vì thế, khi Dương Nghiên nhận điện thoại lần tiếp theo, nghe cô em họ Tang báo cáo tóm tắt xong, anh cũng không nhịn được mà cảm thán một tiếng với số chó mực của Hình Thiên.



“Tôi biết rồi, vất vả rồi vất vả rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Dương Nghiên quay đầu lại nhìn Phong Tiểu Tiểu. Cô vừa mới từ trên lầu xuống, nhưng với thính lực của mình, cô vẫn nghe rõ nội dung mấy câu mang tính then chốt trong cuộc điện thoại vừa rồi.



Phong Tiểu bày ra vẻ mặt cảm thông y hệt, cô thở dài: “Bị anh Vũ để mắt tới là cũng đủ khổ cho anh ta rồi.”



Tuy rằng Hình Thiên lợi hại, nhưng anh Vũ - người dùng võ nhập đạo ấy - từ xưa tới giờ cũng rất ít khi phải nếm mùi thất bại. Đến cả Tôn Nguyện Hạo và Bàn Cổ cũng từng phải chịu không ít khổ trước anh ta. Không biết rồi Hình Thiên có thể chịu được trong bao lâu đây.



“Lần bị bắt chước, chứng minh nhân dân của Hình Thiên đã bị ghim rồi. Tên anh ta sử dụng bây giờ hình như là Hình Tung.” Dương Nghiên chậc chậc hai tiếng rồi nói, “Cô em họ Tang tra rồi, lần xuất hiện gần đây nhất của số chứng minh thư này là ở trên tờ khai thuế tính lương của một công xưởng nào đó vào hai tháng trước. Cô ấy tra theo đầu mối đó, dễ dàng xác định được vị trí của Hình Thiên. Sau đó, đang phát lệnh truy nã nội bộ thì không cẩn thận bị anh Vũ bắt được... Anh Vũ vừa mở quyền hạn cho cô ấy, tổ tông mười tám đời nhà Hình Thiên thoáng cái đã bị đào hết lên rồi. Ở dưới quê, anh ta còn một mẹ già, lại còn là thằng con có hiếu. Anh Vũ đang tính tìm người đi hỏi thăm cụ nhà, điều tra xem thân thủ của Hình Thiên là học được ở đâu.”



“Cô em họ Tang tra được rõ địa chỉ của bà cụ chưa?” Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm, “Ngày mai tôi bảo Y Y chạy qua đó một chuyến, xem thử có thể giành đón người về đây trước không.”



“Lát nữa có tài liệu sẽ gửi mail qua đây.” Dương Nghiên mở điện thoại đăng nhập email, “Mai tôi đổi ca. Cô đi với Y Y cả đi. Có điều, tối nay và ngày mai hai người đừng lộ mặt ở bên ngoài nữa. Nếu không lỡ sau này có người điều tra ra, cùng một ngày mà hai người vừa có mặt ở tiệm gốm, cùng lúc đó lại có ghi chép về việc thăm mẹ Hình Thiên bên đó nữa thì phần ghi chép này hơi bị đáng sợ đấy.”



Thôn ấy cách tiệm gốm cả một thành phố, kể cả bây giờ phóng với tốc độ cao cũng không thể đi thẳng đến đó được.



Tiên Ốc trong hồ cá phun bong bóng hẳn mấy ngày rồi, lúc này cuối cùng cũng thể hiện được thành quả trị thương điều dưỡng của mình. Một phần thịt ốc mềm lộ ra từ trong vỏ, lắc lắc như thể bàn tay con người đang vẫy, đồng thời vỏ ốc dưới nước cũng truyền ra giọng nữ nho nhỏ: “Cậu Nhị, nương nương. Ngày mai là A Tố khôi phục lại rồi. Tôi đến thay ca cho Tinh Vệ nhé!”



Để cậu Nhị thay ca?! Chuyện này nếu như để Vân Hoa tiên tử biết được thì mình chắc chắn sẽ bị giáo huấn một trận cho xem.



Dương Nghiên rất ngạc nhiên: “Cô hồi phục rồi à?! Vậy cũng được, ngày mai tôi ở lại sân sau trông chừng Bàn Cổ vậy, tránh để hắn bày trò quỷ quái.” Tập trung theo dõi sẽ có hiệu quả hơn. Hiện tại Bàn Cổ bị thương nặng, nói về thực lực thì chắc chắn giảm đi không ít so với trước đây, nhưng nếu nói về tâm trạng thì khẳng định là sốt ruột hơn trước nhiều.



Vậy nên hành trình hôm sau của Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đều đã được quyết định rõ ràng. Mọi người nghỉ ngơi một đêm, chỉ chờ đến hôm sau là xuất phát đi thăm người thân.



Vidar mang tin tức đám người Odin đều sẽ sống lại đến vực sâu Vô Tận. Sau khi quay lại tiệm gốm, tâm trạng anh đã bình tĩnh lại đáng kể, cũng không còn quá thù hằn với Hoàng Giam Ngôn nữa. Đương nhiên nếu như anh ta đột nhiên biến thành Bàn Cổ, Vidar vẫn sẽ thẳng tay bổ một rìu qua đó chẳng chút do dự.



Sau khi tâm trạng bình thản lại, khi trông nom em gái họ Tôn, đương nhiên là Vidar là sẽ tỉ mỉ hơn trước. Dù gì đối với anh ta, em gái này vẫn là một phần vô cùng đặc biệt, vô cùng mềm mại trong lòng mình.



Từ việc nhỏ như đánh răng, rửa mặt, làm bài tập, chơi đùa, đến việc lớn như đưa đi đón về, họp phụ huynh... Trong lúc Tôn Nguyên Hạo tập trung gần như toàn bộ tinh lực cho công việc ở quán bar, người giám hộ của cô bé vô tình bị thay thế thành Vidar từ lúc nào không hay.



Thậm chí cô bé đã quen với việc anh trai lớn này thay anh hai kể chuyện trước khi đi ngủ cho mình, đôi khi còn ngủ cùng luôn.



Đến hôm sau, vì phải ra ngoài, Phong Tiểu Tiểu dậy cực sớm. Cô vừa xuống lầu liền nhìn thấy ngay Tôn Thải Thư đeo cặp sách vẫn chưa ra khỏi cửa, dán mặt vào bể cá, đang tròn xoe mắt nhìn Tiên Ốc trong đó.



“...” Suýt quên, trước đây cô Tiên Ốc này còn là pet của người ta. Tuy chưa chắc cô bé đã nhận ra, nhưng cũng có thể vẫn có chút tình cảm chứ nhỉ.



Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật, cô đi xuống lầu, ngồi xổm trước mặt cô bé: “Tiểu mỹ nữ, đang nhìn gì thế?!”



“Suỵt...” Em gái Tôn Thải Thư quay sang, dùng vẻ mặt nghiêm túc che miệng ghé vào tai Phong Tiểu Tiểu, hạ thấp giọng như thể đang nói một bí mật quan trọng: “Thải Thải đứng trên lầu nhìn thấy một chị rất xinh đẹp xuất hiện trong bể cá...”



“!!!”



Định mệnh!



Phong Tiểu Tiểu quay phắt lại, ánh mắt sắc bén của cô nhìn chằm chằm bể cá. Nàng Tiên Ốc bên trong khẽ rùng mình một cái, vô cùng chột dạ phun ra một đám bong bóng - “Ục ục ục...”



“...” Phong Tiểu Tiểu lại quay đầu lại, nặn ra một nụ cười tính chuyển chủ đề: “Thải Thải ngoan, có phải em nên đi học rồi không?”



“Hôm nay đi du xuân ạ!” Cô bé quay lưng lại để Phong Tiểu Tiểu nhìn chiếc cặp căng phồng cả lên của mình,“Vi Vi lái xe đưa Thải Thải đến thẳng công viên, sẽ không bị muộn đâu ạ!”



“Ồ, ra là vậy ha...” Lại chuyển chủ đề, “Vậy Vidar đã dậy chưa nhỉ? Thải Thải mau đi xem xem, đừng để anh dậy muộn nhé.”



Lần này cuối cùng cũng thành công, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng. Vậy Thải Thải đi tìm Vi Vi đây ạ.”



Nói xong cô bé tung tăng chạy lên tầng hai.



Phong Tiểu Tiểu tươi tỉnh nhìn cô bé biến mất ở phòng Vidar. Sau đó cô mới quay đầu lại tức giận nhìn Tiên Ốc, tiếng nói như thể rít ra từ kẽ răng: “Rốt cuộc là sao lại thế này?”



Tiên Ốc yếu ớt phun thêm một đám bong bóng, sau đó mới lên tiếng lí nhí: “Vốn là tôi muốn dậy làm cơm sáng cho mọi người trước khi mở cửa tiệm, ai ngờ em gái họ Tôn này lại dậy sớm như vậy...”



Trẻ con mà, được đi du xuân không khỏi hào hứng. Hoặc là đêm hôm trước hào hứng quá mức không ngủ được, hoặc là sáng hôm sau sẽ dậy thật sớm vì không ngủ được nữa... Ờ, xem ra em gái họ Tôn là kiểu thứ hai.



Phong Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn Tiên Ốc: “Lần này bỏ qua, còn không nhân lúc con bé lên đó mà mau ra ngoài đi?”



Phong Tiểu Tiểu vừa nói vừa nặn ra một con ốc na ná, thả vào bể cá thế vào chỗ Tiên Ốc.



Bọt nước trong bể cá dâng lên, nàng Tiên Ốc vươn người đạp nước bước ra, cảnh tượng đẹp đẽ y hệt như Lạc Thần giáng thế.



Phong Tiểu Tiểu liền cảm thấy ga-tô: “Có thể phiền cô cắt giảm hiệu ứng lên sàn cho thích hợp chút được không? Ầm ĩ thế này là cố ý muốn bị lộ à?!”



Nói chuyện tốt thì chả bao giờ đúng đâu, nhưng chuyện xấu thì nói cái tới liền.



Phong Tiểu Tiểu mới dứt lời, từ tầng hai đã truyền đến ngay một tiếng “Oa” đầy kinh ngạc xen lẫn hào hứng.



Nàng Tiên Ốc vừa mới bước một chân ra khỏi bể cá, nghe thấy tiếng kêu kia liền ngã luôn ra ngoài.



Phong Tiểu Tiểu ngẩn người, hoàn toàn không muốn quay đầu lại đối diện với hiện thực tàn khốc. Ngay sau đó, tiếng bước chạy “bịch bịch bịch” từ tầng trên xuống lầu vang lên. Chỉ một chốc lát sau, em gái nhỏ hào hứng đến đỏ cả mặt chạy đến bên cạnh nàng Tiên Ốc. Hai mắt cô bé long lanh nhìn ngắm người ta.



“Chị ơi chị ơi, chính là chị ấy đó!” Cô nhóc rất nhiệt tình giới thiệu với Phong Tiểu Tiểu, ngón tay nhỏ bé chỉ nàng Tiên Ốc dưới đất.



“...” Phong Tiểu Tiểu bất lực ngẩng đầu lên nhìn Vidar cũng đang đi từ trong phòng ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta mau ra thu dọn chiến trường.



Vidar im lặng bước xuống lầu, nắm tay cô bé gật đầu nói: “Đi thôi.”



“Anh ơi anh, trong bể cá có chị xinh gái nè!” Trong lúc cô nhóc bị nắm tay dắt đi vẫn rất hào hứng kể chuyện.



“Ừ.” Vidar cực kỳ điềm đạm, vô cùng bình tĩnh nói, “Khi nào về bảo chị ấy biến... cho em xem tiếp.”



“...” Đừng như thế mà baby!



Vấn đề quan trọng bây giờ nên là lòe cho qua chuyện đó đi chứ.



“Vâng...” Giọng nói cô nhóc đã xa dần, “Vậy em có thể viết vào nhật ký được không ạ?”



“... Không được.”



“Tại sao ạ?”



“...”



“Tại sao thế anh?”



“...”



Đến tận khi âm thanh xa dần về phía sân trước, Phong Tiểu Tiểu cuối cùng không kìm được mà quay đầu lại, hung dữ nhìn nàng Tiên Ốc: “Điền Tố...”



“A Tố không cố ý mà!” Nàng Tiên Ốc quả thực sắp khóc đến nơi rồi, “Hay hay hay hay là đợi Đại Thánh xử lý chuyện này sau?!”



Cũng chỉ có cách như vậy thôi... Phong Tiểu Tiểu nhức đầu đỡ trán: “Tóm lại là cô nghĩ cách xử lý đi. Con bé còn nhỏ tuổi, tôi cũng không dám cho nó uống Vong Ưu Tán.”



“Tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Nàng Tiên Ốc vội gật đầu lia lịa.



Phong Tiểu Tiểu vừa mới yên tâm thì liền nghe thấy tiếng trẻ con mà đáng lẽ đã nhỏ dần ở ngoài cửa bỗng nhiên hào hứng lớn tiếng gọi: “Anh ơi!!”



“Ừ?” Giọng anh Vũ uể oải truyền tới, “Đi du xuân hả?”



“Vâng!” Giọng trẻ con mang đầy tự hào nói, “Ốc đồng nhà em biến thành chị gái xinh đẹp rồi nha!”



“...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom