• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-388

Chương 391: Buông cô dâu ra mau!




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72581.png

Xem ảnh 2
72581_2.png
Dương Nghiên cảm thấy hình như mình bỏ lỡ điểm bắt đầu của một cuộc gian tình.



Trước ngày hôm nay, Dương Nghiên cảm giác mọi người là bạn bè thuần khiết, có lẽ như là người nhà ỷ lại lẫn nhau. Không ngờ anh ta mới vào thần đình hỏi thăm tin tức một chút, mà bên ngoài đã tiến triển nhảy đến cục diện mới tinh, thật khó có thể chấp nhận! Ít ra cũng nên cho anh ta chút thời gian giảm xóc với chứ!



Cuối cùng Phục Hy rời đi, Dương Nghiên nghe Phong Tiểu Tiểu giải thích sơ qua về chuyện vừa rồi, liên tưởng đến vết chém to trên cửa đồng anh ta từng thấy ở vực sâu vô tận, không nhịn được buông tiếng thở dài.



Nhớ lúc Phục Hy mới đến, mọi người như gặp kẻ địch lớn, cảnh giác như sợ tên ác ôn cướp đi con gái nhà lành, không ngờ bây giờ sự đời thay đổi, phải dựa vào đối phương dốc sức xung phong miễn cưỡng giữ cân bằng thế giới.



Dương Nghiên vỗ vai Phong Tiểu Tiểu:



“Nói sao thì anh Hy giữ chân được Bàn Cổ cũng là chuyện tốt, chúng ta chỉ có thể lo tu sửa thần đình hoàn chỉnh trước khi sự việc đi đến bước tệ nhất, nhân tiện tìm cách nhanh chóng nâng cao thực lực. Tôi đoán ý của anh Hy là đến phút cuối không chống đỡ được thì không gian trong thần đình có thể miễn cưỡng bảo vệ một nhóm người trong tận thế.”



Giống như chiếc thuyền Noah bảo vệ các giống loài trong đại hồng thủy, dù không phải tất cả sinh linh có thể sống tiếp nhưng ít nhất vẫn có một số sống sót.



Phong Tiểu Tiểu sờ cằm trầm ngâm nói:



“Anh Hy gây dựng thần đình còn có ẩn ý này sao? Tôi cứ tưởng anh ấy đơn thuần bị chúng ta không trâu bắt chó đi cày, nghe nói thần hệ khác tính nuốt nơi này nên anh ấy tức giận làm ra nó.”



Dương Nghiên trợn trắng mắt rút tay lại:



“Đã bảo là tôi đoán vậy thôi!”



Dương Nghiên ngẫm nghĩ, hỏi:



“Dù sao cô cũng rảnh rỗi, nếu thấy chán thì hay đi tìm Lucifer với tôi đi?”



Phong Tiểu Tiểu nhàm chán vung roi quất thiên thần sa ngã, chỉ vào người ta nói:



“Thôi tôi không đi đâu, để anh ta đi cùng anh đi, mang cho cái điện thoại di động, có gì sai bảo anh ta là xong. Dù sao Lucifer cũng là chủ cũ của anh ta, có lẽ có thần giao cách cảm.”



Dương Nghiên dở khóc dở cười cười mắng một câu:



“Thần giao cách cảm con khỉ, cô nghĩ họ là cặp đôi sao?”



Dương Nghiên mang theo thiên thần sa ngã mặt nhăn nhó rời đi.



Phục Hy đã đi, Dương Nghiên ra ngoài tìm Lucifer, Lý Tiếu vội vàng về chỗ ở tạm luyện đan bổ sung hàng, Y Y đang chăm chỉ làm việc. Phong Tiểu Tiểu nhàm chán buồn bực, đi lòng vòng trong phòng ước gì moi ra chuyện để làm. Đáng tiếc vất vả lâu giờ bỗng nhiên rảnh rỗi, không có việc gì phải chạy ngược chạy xuôi nữa, Phong Tiểu Tiểu muốn tìm việc để làm cũng không ra.



Mấy tiếng sau đó, Phong Tiểu Tiểu sống trong game online.



Lúc chuông di động reo, Phong Tiểu Tiểu đang ở trong một đội chơi phó bản, Hắc Bạch Vô Thường trong trò chơi đã bị đánh sắp gục tuôn ra trang bị thì đột nhiên tiếng âm nhạc quen tai vang lên. Phong Tiểu Tiểu giật mình run tay cầm con chuột đẩy nhân vật trong game đến trước mặt Tiểu Hắc, sau đó bị kỹ năng phạm vi nháy mắt giết chết, giây sau cả đội hành hung NPC cũng chết theo, nhiệm vụ thất bại, không kịp sống lại. Vú em trong đội rất ức chế, không nghĩ ra tại sao em gái tay mơ này đột nhiên xin “ăn hành”.



Phong Tiểu Tiểu im lặng ba giây sau đó bực tức chộp di động nhìn, sau đó cô giật nảy mình.



Dãy số người gọi đến mới được nhập vào máy không lâu, là quỷ vương Tiết đã nhờ Lý Tiếu đi lấy thạch lựu giùm.



Mợ, quên mất nợ người ta một lời giải thích.



Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng tắt vi tính làm ra vẻ xung quanh yên tĩnh, rụt rè mở máy:



“A lô?”



Trong điện thoại truyền ra giọng đau khổ của quỷ vương Tiết:



“Cô Phong, có phải anh Lý chưa về không? Hay việc khó làm?”



Phong Tiểu Tiểu đổ mồ hôi lạnh:



“Ha ha...”



Dù gì quỷ vương Tiết đã sống mấy chục năm, trước kia không đi con đường tầm thường mà chọn tu chân, con đường người có đầu óc bình thường không chọn, nhưng không có nghĩa là ông ta hoàn toàn không biết sự đời. Thời gian dài nwh vậy mà Phong Tiểu Tiểu không gọi điện thoại, quỷ vương Tiết xem phản ứng liền biết chuyện không được bình thường. Tính thời gian lúc trước cô nói, giờ quỷ vương Tiết mới gọi điện thoại đến đã xem như khá muộn rồi, bên Phong Tiểu Tiểu không chủ động gọi, ông ta tính tới tính lui chỉ có hai nguyên nhân.



Hoặc là người làm việc bận đột xuất, gặp biến cố nào đó nên bị chẫm trễ. Hoặc trong quá trình làm việc xảy ra vấn đề, ví dụ thứ đó không hợp hoặc không thể lấy về.



Duỗi cổ hay rụt đầu đều là một đao, nghĩ tới nghĩ lui quỷ vương Tiết cảm thấy nên nhanh chóng hỏi rõ, dù không được cũng nên sớm tìm cách khác, tránh cho trái tim cứ treo cao.



Vì thế quỷ vương Tiết chủ động gọi điện thoại, nghe tiếng cười gượng gạo liền hiểu có dấu hiệu không may rồi.



“Có gì cô Phong cứ nói thẳng đi, tôi... chịu đựng được.”



Phong Tiểu Tiểu mặc kệ câu này là khách sáo hay cố chống đỡ, cô lau mồ hôi lạnh nói:



“Ông chịu đựng được thì tôi yên tâm, thật ra đã lấy được hạt giống thạch lựu về rồi, cũng có ích nhưng... nghe nói ông phải tự tay trồng nó, quá trình cần thời gian hơi lâu.”



Quỷ vương Tiết thở phào, nghe câu cuối lại treo tim, chờ Phong Tiểu Tiểu nói xong ông ta dè dặt hỏi:



“Cụ thể là bao lâu?”



“Nghe nói hình như khoảng năm trăm năm.”



Quỷ vương Tiết hít sâu một hơi, suýt trợn trắng mắt ngất xỉu.



Năm trăm năm!



Dù vợ của ông ta được bảo dưỡng tốt đến đâu thì năm trăm năm cũng đủ biến thành xương khô rồi.



Lòng quỷ vương Tiết cay đắng, ngẫm nghĩ không biết nên nói sao, bất đắc dĩ cười khổ nói:



“Tôi biết rồi, cảm ơn cô Phong.”



Phong Tiểu Tiểu không thấy biểu cảm của quỷ vương Tiết, mơ hồ nghe có người nói chuyện gần bên ông ta, hình như Tiểu Hắc và Thành Hoàng đang an ủi đối phương, nói đi nói lại chỉ có vài câu đơn giản, ngẫu nhiên nghe rõ vài từ then chốt hình như là muốn đặt hy vọng vào quầy hàng rong.



Nghe không có việc liên quan đến mình nữa, Phong Tiểu Tiểu thở dài cúp may.



Còn xoay sở được là tốt rồi, có hy vọng mới cố gắng làm, nếu bây giờ ngồi yên hoặc muốn làm cũng không có chỗ làm thì chỉ có nước buồn khóc.



Thương người xót cho mình, Phong Tiểu Tiểu bây giờ cảm thấy thật buồn, mọi người đều bận rộn chỉ mình cô rảnh rỗi.



Ngón tay Phong Tiểu Tiểu vô tình vạch trong hư không tìm tòi, giây sau một cục đất màu vàng lơ lửng trên lòng bàn tay, nó từ từ quay như một hành tinh.



Cục đất màu vàng không ngừng biến đổi hình dạng, rõ ràng là loại cát cứng rắn thô, nhưng lúc này lại mềm như cục đất sét. Trong không trung như có đôi tay vô hình nhéo chỗ này nắn chỗ kia, cục đất lơ lửng không ngừng biến đổi thành các hình dạng.



Vũ khí, quần áo, trang sức, đồ dùng gia đình... thậm chí là con người.



Thật ra tạo vật không quá khó, đối với Phong Tiểu Tiểu là quen tay hay việc. Cô chỉ không hiểu bản lĩnh này thì có ích gì.



Trước kia hù dọa người thường thì đủ dùng, nhưng nếu đụng phải Bàn Cổ, trong hỗn độn, thời gian và không gian bị vặn vẹo chẳng lẽ cô còn có thể nặn cục đất ném vào Bàn Cổ sao?



Hai bàn tay co lại, cục đất trở lại hình dạng cũ trong lòng bàn tay cô, Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nhún vai.



Muốn định vị cũng không làm được, hèn gì Phục Hy không thèm mang theo cô.



Một đêm qua đi, Dương Nghiên mãi chưa về. Người lớn đều có cuộc sống riêng tư, Phong Tiểu Tiểu sẽ không lo lắng cho tên dân bản xứ này.



Sáng sớm có vị khách đến làm Phong Tiểu Tiểu hơi bất ngờ. Athena mặc đồ nam thẳng tắp nhưng mặt lại đẹp như phái nữ, khuôn mặt nghiêm túc ngồi trên sô-pha phòng khách, mái tóc suôn dài xõa sau lưng rực rỡ như ánh mặt trời.



Phong Tiểu Tiểu xuống lầu thấy cảnh này, mỹ nhân nghiêm mặt khiến người đau lòng, ước gì đưa cả thế giới đến trước mặt cô, à không, là anh.



Phong Tiểu Tiểu vịn lan can ngắm một lúc sau đó mới bước xuống chào:



“Athena? Hi, đến sớm vậy? Muốn nhân thể cùng nhau ăn sáng không?”



Athena chợt đứng bật dậy vui vẻ hỏi:



“Cô đã tỉnh rồi?”



Phong Tiểu Tiểu rối rắm, chợt phát hiện hai người bọn họ toàn nói những câu vớ vẩn, cô hắng giọng nói:



“Đã tỉnh, xem bộ dạng của anh thì không lẽ xảy ra chuyện gì lớn rồi?”



Nếu không có chuyện lớn người này sẽ không đến tận đây tìm, dù sao hai người không quen thân gì. Hơn nữa Athena mới soán ngôi thần tối cao Olympus, dù trước đó chuẩn bị đầy đủ đến đâu thì bây giờ khó tránh khỏi bận rộn, ví dụ như cần củng cố quyền lực gì đó.



Athena gật đầu ngay, nhìn quanh rồi hỏi:



“Xin lỗi nhưng tôi thật sự có việc gấp, Zeus đâu?”



Tại sao cả thế giới đều tìm Zeus vậy?



Phong Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi ngược lại:



“Anh tìm hắn ta làm gì?”



Vẻ mặt Athena sốt ruột, Phong Tiểu Tiểu nói:



“Trước đó xảy ra chút chuyện, Zeus đang bị Lucifer của địa ngục phương Tây mang đi rồi, hôm qua anh Nhị bên tôi cũng tìm hắn...”



Phong Tiểu Tiểu chưa nói hết câu đã giật mình nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Athena, có vẻ rất khó xử.



Phong Tiểu Tiểu hỏi dò:



“Hay là trước tiên anh nói xem có chuyện gì được không? Tôi gọi điện thoại hỏi anh Nhị xem đã tìm được người chưa.”



Hai tay Athena đặt trước bụng, thói quen đoan trang mười ngón đan nhau, cắn môi dưới ngẫm nghĩ rồi nói:



“Hera bị bắt rồi.”



“...”



Phong Tiểu Tiểu im lặng một lúc, không phải vì bình tĩnh mà là đầu óc chết máy:



“À...”



Nói ra câu đầu rồi dễ bộc bạch hơn, Athena vội nói:



“Trừ Zeus ra bây giờ không có ai cứu được cô ấy! Tôi tận mắt thấy mấy ma quỷ phương Đông bắt cóc Hera, khi đó Vidar đang ở gần đấy, khi định cứu viện thì búa dài bị một người đàn ông phương Đông dùng vũ khí tương tự chém nát.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom