• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-397

Chương 400: Nguy cơ




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72590.png

Xem ảnh 2
72590_2.png
Thức ăn nhanh chóng được mang lên bàn. Nếu đã có người ngoài ở đây thì đương nhiên là nên ngậm miệng ăn cơm trước đã.



Cơm nước xong ngồi ở phòng khách một lúc, hai cha con nhà họ Khương cùng hai người Phong Tiểu Tiểu bắt đầu dời trận địa, trước khi đi còn thuận tay kéo cả Đường Cần theo.



Điềm Điềm đang ôm bụng ngồi trên sô pha ăn trái cây, nhìn Y Y tiếp tục sự nghiệp giám sát như thường lệ bằng ánh mắt kỳ quái… Cô em này làm việc càng lúc càng thấy chuyên nghiệp, chỉ cần thấy Phong Tiểu Tiểu hoặc Dương Nghiên mang ai đi nói chuyện riêng thì vô cùng thuận tay kéo những người không bị gọi tới sô pha ngồi… Liếc nhìn Y Y mấy cái, Điềm Điềm tò mò hỏi: “Sao tiểu Đường cũng vào theo thế?”



Bạn tốt lâu ngày không gặp với phụ huynh của người ta, một người ngoài xa lạ như Đường Cần đi theo làm cái quái gì?



“Không biết.” Y Y rất thuần thục lắc đầu giả ngu. Những chuyện không thể nói ra còn nhiều lắm, cô lại không biết bịa cớ gì để lấp liếm nhiều như vậy, rõ ràng giả ngu là tiện nhất, có hỏi thế nào đi nữa cũng không biết gì hết.



Điềm Điềm càng nghĩ càng tò mò: “Chẳng lẽ chú Khương với Đường Cần kia vừa gặp đã thân à?”



“Không biết.”



“Nhưng như vậy cũng không đúng nha, đang làm khách trong nhà người ta mà, có vừa gặp như thân đi chăng nữa cũng không thể kéo khách của người ta đi theo được.”



“Không biết.”



“Hơn nữa người mở miệng còn không phải là chú Khương mà lại là Phong Tiểu Tiểu…”



Điềm Điềm cũng quen rồi, căn bản cũng chẳng trông chờ gì vào việc sẽ có được đáp án từ Y Y, tự mình lẩm bẩm đoán mò là được, giết thời gian.



Mà lúc này không chỉ có Điềm Điềm ở ngoài cửa, chính Đường Cần ở trong phòng cũng cực kỳ hoang mang.



Sau khi Phong Tiểu Tiểu dẫn người vào, rót mấy cốc nước, bảo mọi người ngồi xuống, cũng không giải thích mà xách laptop khởi động máy, thuận miệng cười cười với ông Khương: “Chú Khương chờ chút, chuyện chúng ta từ từ nói sau, anh Nhị đang có chút chuyện, trước tiên muốn nhờ chú giúp một tay.”



Ông Khương cầm cốc, nho nhã cười, liếc Dương Nghiên một cái rồi gật đầu: “Chuyện của Tiểu Dương chú đương nhiên sẽ giúp, dù sao hai đứa cũng là bạn bè của thằng bé nhà này, nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải… Nhưng có điều, nếu tương đối khó giải quyết thì cần đưa đơn đặt hàng. Công tư phải rõ ràng mà.”



“Tuyệt đối không khó giải quyết, chỉ cần một câu của chú thôi.” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm, máy tính khởi động xong, mười ngón tay lạch cạch ấn phím, đăng nhập một trang web mà mọi người ở đây thấy đều hết sức quen mắt.



Sau đó, cũng không nhìn biểu tình trừng mắt như thấy quỷ của Đường Cần, lại đánh một chuỗi mã. Trang diễn đàn kỹ thuật ban đầu đã đổi thành trang web hoạt động của sát thủ tự do.



Đường Cần bịt miệng suýt thét lên trong sợ hãi, nhìn cha con nhà họ Khương, nhìn Dương Nghiên, vẻ mặt mọi người vẫn hết sức bình tĩnh, hiển nhiên cũng là người trong nghề… Nói như vậy, chẳng lẽ là mình nhận trúng đơn hàng giết đồng nghiệp?!



Giới sát thủ có một thứ như là luật bất thành văn, trong giao dịch nếu gặp phải trường hợp hai bên mâu thuẫn, bất đồng quan điểm thì phải giải quyết việc chung, chủ ai người đó làm, rồi tới lúc cần ra tay thì tuyệt đối không hạ thủ lưu tình.



Nhưng ngược lại, nếu có ai đó thuê một sát thủ đi giết một sát thủ khác đã xác nhận thân phận, vậy là phạm vào cấm kỵ.



Mỗi bên có khuôn phép quy củ riêng, giữa sát thủ tuy không giữ mối quan hệ thăm viếng tới lui, nhưng cũng sẽ không đối địch nhau nếu không cần thiết, trừ khi là được quốc gia hoặc các tổ chức sát thủ thuê để loại bỏ những sát thủ phụ chuyên dụng thuộc về các tổ chức khác. Nếu không, dù là sát thủ tự do hay chuyên nghiệp, bình thường đều từ chối những đơn hàng với những mục tiêu này.



Không biết thì thôi, đã biết mà vẫn làm là cố tình vi phạm. Sở dĩ có cái quy định như vậy không phải là vì đều là đồng nghiệp nên không thể phá lẫn nhau, cần duy trì tốt quan hệ cạnh tranh. Mà chủ yếu là sợ hai sát thủ đối đầu sẽ gây ra động tĩnh quá lớn.



Đã cùng là loại người kiếm tiền trên sinh mạng kẻ khác, không nghĩ cũng biết, ở phương diện này chẳng ai là đèn cạn dầu. Mọi người làm việc đều là vì tiền tài. Khi thân chủ hai bên đối địch nhau cùng thuê hai sát thủ giết chết đối phương, vậy thì phải xem ai nhanh tay hơn. Chậm tay thì thân chủ bị xử lý, lúc đó giao dịch chẳng khác nào coi như hủy bỏ, không cần thiết là anh chết tôi sống không buông tha.



Quan trọng hơn là, nếu bỏ mạng khi làm nhiệm vụ thì bị gọi là học nghệ không tinh, xem như tai nạn lao động. Nhưng nếu nguyên nhân đặc biệt là bị giết, thì đó lại là thù riêng…



Sát thủ nào cũng có hội nhóm và đồng bọn riêng, ví dụ như chỗ bán công cụ hành nghề quen thuộc, ví dụ như đồng nghiệp từng hợp tác, rồi nhiều khi có những thế lực đen tối không thể không mượn cái này cái kia để dùng… Càng là kẻ liều mạng lại càng có thể bán mạng vì bạn bè. Cũng không ai biết chọc phải sát thủ sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái. Đương nhiên, cũng sẽ không ngu ngốc đến mức vì một giao dịch mà tự chuốc lấy nhiều rắc rối như vậy, thậm chí còn có chút kiêng kỵ, tránh xa trường hợp này.



Đường Cần tuy là tự do làm thêm, nhưng lại rất hiểu luật lệ. Cho dù anh ta không nhận ra mấy người cùng nghề, nhưng cũng biết nếu bị đối phương xác nhận thân phận thì tốt nhất là nhanh chóng hủy bỏ giao dịch để tránh phiền phúc. Hơn nữa, bản thân lại là một kẻ không có chỗ đứng vững chắc trong cái nghề này… Và chỉ vậy thôi, Đường Cần cũng coi như là biết nguyên nhân vì sao gần đây luôn ra tay thất bại rồi.



“Các người đều là người trong nghề à?” Đường Cần bừng tỉnh nhìn bốn người nọ, cuối cùng ánh mắt dính chặt vào Dương Nghiên, hiển nhiên là không hiểu tại sao một thái tử của một nhà có gia sản hàng tỉ lại có hứng thú với cái nghề này… Cũng chính là vì của cải nhà họ Dương mà Đường Cần cho tới bây giờ đều không hề nghĩ đến chuyện đối phương có thể là đồng nghiệp.



Trong thời gian anh ta suy nghĩ, Phong Tiểu Tiểu đã nhanh chóng tìm ra đơn hàng gốc mà lão Hồ đăng lên, lúc này trên giấy ủy thác đã in nhãn “Đang tiến hành”, mà người nhận vụ này đương nhiên là Đường Cần ngồi bên cạnh.



Nghe thấy câu hỏi, Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm lắc đầu: “Chỉ có thể tính một nửa, tôi cùng anh Nhị là người ngoài, còn Tiểu Khương thì đã lăn lộn nhiều năm trong giới của các anh rồi.”



Khương Lễ nghe Phong Tiểu Tiểu giới thiệu về mình, vội phối hợp lấy danh thiếp ra đưa cho Đường Cần, ngại ngùng cười sau đó cực kỳ thành thạo giới thiệu: “Nhà tôi là thế gia trăm năm bảng hiệu lâu đời, từ đời ông cố đã bắt đầu cố gắng hết sức phát triển sự nghiệp, đến nay vẫn luôn không ngừng tiến bộ và đổi mới. Hiện giờ đã sở hữu được xxx sát thủ chuyên nghiệp, đầy đủ chất và lượng, cam đoan hoàn thành bất cứ đơn hàng nào với khả năng đạt yêu cầu và tốc độ nhanh nhất, cũng có danh tiếng tốt trong nghề…”



Ông Khương nhìn con trai mình thao thao bất tuyệt bằng ánh mắt tán thưởng, lâu lâu gật đầu tỏ vẻ cực kỳ hài lòng với thái độ tràn đầy nhiệt huyết của người nối nghiệp mình.



“…” Đường Cần chết lặng nhận danh thiếp, cúi đầu liếc mắt, sau đó liền bị nghẹt thở một cái.



Danh thiếp màu đen viền vàng, thiết kế ngắn gọn mà mạnh mẽ, mặt trên ngoài một dãy số điện thoại thì chẳng còn gì cả, thậm chí ngay cả tên cũng không có… Nhưng những thứ này đều chưa là gì, điều khiến Đường Cần chú ý nhất là con dấu hoa văn màu bạc trên nền đen. Hình của một cái huy chương, đường nét uốn lượn thần bí, người ngoài nghề nhìn vào chỉ thấy đẹp, nhưng trong giới sát thủ đều biết, đây là gia huy của gia tộc sát thủ đứng đầu thế giới…



Khiếp sợ trừng mắt nhìn danh thiếp ba phút, sau một lúc lâu Đường Cần mới thở dài ngẩng đầu lên, lắc lắc danh thiếp trên tay cười khổ: “Nếu là nhà họ Khương, các người nói sớm không phải là xong rồi sao, tội gì lãng phí thời gian của nhau như thế?”



Anh ta không hề nghi ngờ danh thiếp là giả, đối phương nếu đã biết được trang web sát thủ tự do thì dù không phải sát thủ thì chắc chắn cũng biết rõ về giới sát thủ. Người như vậy không có khả năng sẽ cố ý giả mạo thương hiệu của thế gia lâu đời kia, trừ phi bọn họ đã chuẩn bị tốt tâm lý bị người tới gây chuyện.



Cuối cùng, Đường Cần cũng đã hiểu lý do tại sao mà mấy tên đàn ông vạm vỡ - bạn bè của mình lại thảm hại như vậy dưới tay thằng nhóc Khương Lễ nhìn sáng sủa, hướng nội này. Ai mà nghĩ đến người ta căn bản không phải là mèo con vô hại, mà là con hổ hung hãn.



Khương Lễ mím môi ngượng ngùng cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu: “Ba nói ở bên ngoài phải khiêm tốn một chút.”



“Chúng tôi cũng không biết anh sẽ từ bỏ ý định nhanh như vậy.” Phong Tiểu Tiểu tiếp lời, quay đầu giải thích với ông Khương: “Chú Khương, chuyện là thế này, lúc trước anh Nhị có gặp chút phiền phức, có đứa con trai nhà quan lớn bị tuyệt tử tuyệt tôn, thế là ông ta đổ hết bực tức lên đầu anh ấy. Sau lại nghe nói ông ta thuê một tên sát thủ đến xử lý anh Nhị, sau đó nữa thì chúng cháu gặp Tiểu Đường…”



Cha con họ Khương nghe vậy liền hiểu ra, trước đó họ cũng thật sự không biết Đường Cần này lại là sát thủ. Vốn dĩ, nhìn phản ứng của Phong Tiểu Tiểu, bọn họ còn tưởng cậu ta là “người một nhà” vừa thức tỉnh, mà không giấu diếm chuyện sát thủ trước mặt đối phương có thể là vì đối phương có việc muốn nhờ… Thái độ của Khương Lễ rất chính trực, nhất thời khuôn mặt thanh tú bỗng nhìn Đường Cần bằng ánh mắt tức giận: “Anh bắt nạt Tiểu Tiểu?”



Đường Cần sắp khóc đến nơi rồi, nói chuyện phải nói lương tâm chứ, trong khoảng thời gian này, anh ta ở lại mới là người bị bắt nạt, làm gì có bản lĩnh đi bắt nạt người khác?



Ông Khương cũng hiểu được Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên muốn nhờ chuyện gì, trầm ngâm trong chốc lát: “Tiểu Đường này, dù sao cô Phong với cậu Dương đây cũng không phải người ngoài. Tuy rằng bọn họ không được tính là người trong giới của chúng ta nhưng quan hệ với con trai tôi cũng không tệ, hơn nữa sau này cô Phong còn có khả năng trở thành người một nhà… Theo luật mà nói, tôi muốn cậu nể mặt tôi một chút.”



Phong Tiểu Tiểu buồn bực, sao cô lại thành người nhà rồi? Vơ cái là thành người một nhà?



Đường Cần cũng buồn bực, nếu anh ta sớm biết trước vụ này nhiều phiền phúc như thế thì ngay từ đầu mới nhìn qua đã chẳng thèm rồi.



Đường Cần thay đổi sắc mặt, bất đắc dĩ lên tiếng: “Theo luật, vốn dĩ bạn bè của sát thủ không được cho là nằm trong phạm vi mục tiêu kiêng kỵ, đương nhiên người nhà thì khác, mặc dù bây giờ cô Phong với nhà hai người chưa có quan hệ gì… Nhưng nếu ngài Khương đã mở lời, tôi cũng không thể không nể mặt ngài được.”



Ông Khương vui mừng gật đầu, vẻ mặt từ ái ngồi bên cạnh Đường Cần nhìn đến khi đối phương hủy bỏ giao dịch, trực tiếp giải quyết xong mọi chuyện mới quay về ngồi lại chỗ cũ.



Dương Nghiên từ nãy vẫn không lời nào, chờ máy tính đóng lại mới cười cười: “Tôi biết trong giới giang hồ của các anh không đơn giản, lúc liều lên thì cũng chưa chắc đã sợ các sát thủ khác trong giới, nhưng mà anh cũng không cần cảm thấy bị uy hiếp. Kỳ thực cho dù vụ này có hoàn thành cũng không nhận được đủ tiền thuê đâu… Thân chủ của anh gồm hai người, một người sắp sửa rút phần, còn người còn lại thì chưa chắc đã đủ tiền chi trả.”



Đường Cần tiếp tục sợ hãi, lần này anh ta suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi sô pha, lắp bắp: “Anh, anh làm sao biết tôi là người trong giang hồ?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom