• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (4 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-400

Chương 403: Trạng thái dị thường




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72593.png

Xem ảnh 2
72593_2.png
Đơn giản, thô bạo, nhưng lại vô cùng hiệu quả.



Chiếc kén ánh sáng được kéo xuống rồi bị Phong Tiểu Tiểu vo vo thành một nắm như vo viên tờ giấy. Sau đó, cô trực tiếp nhét luôn vào thân thể ông lão râu tóc bạc phơ vốn đang bị quấn trong kén.



Khối cầu sáng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ biến thành một khối vật chất dễ dàng dung hợp, vừa tiếp xúc với thân thể liền được hấp thu vào ngay.



Gabriel chậm rãi đáp xuống từ không trung, anh ta có phần kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra thế này?”



Quá trình dung hợp để trị liệu sao có thể cẩu thả như vậy được. Quá nhiều năng lượng tiến vào cùng lúc có thể sẽ dẫn đến phản ứng mạnh khi dung hợp. Điều này cũng tương tự như ban đầu thì thẩm thấu từ từ từng chút một, sau là lao tới ầm ầm… Nhưng kỳ lạ ở chỗ, cả sự đương nhiên trên mặt người trị liệu lẫn sự ổn định của người được trị liệu đều cho thấy rõ rằng phương pháp này chẳng gây ra phản ứng gì không tốt cả.



Phong Tiểu Tiểu phủi tay, quay đầu cười nói: “Nếu về vấn đề tu bổ trị liệu, tôi mới là chuyên gia.” Đây là vô chiêu thắng hữu chiêu, hiểu không! Dù bằng cách thức hay phương pháp nào, chỉ cần là vật chất, cô đều có thể khiến chúng thay đổi hình thái theo ý muốn. Hơn nữa còn khiến bên cho và bên nhận đều ngoan ngoãn phục tùng, không hề có hiện tượng bài xích nào cả.



Ánh mắt Phục Hy lóe lên, sắc mặt mặt tốt hơn không ít. Anh kéo Phong Tiểu Tiểu từ bên người chủ thần phương Tây ra, sau đó hạ giọng nói một câu tuyệt đối không hề thích hợp với bầu không khí hiện tại: “Quả nhiên là em đã hồi phục trí nhớ… Xong việc này chúng ta sẽ bàn tiếp.”



Bàn cái gì? Mà bàn kiểu gì mới được trời!



Phong Tiểu Tiểu bỗng chốc dựng hết cả tóc gáy, cô cảm thấy những lời này có ẩn ý vô cùng sâu xa.



Cô liếc mắt qua một cái rồi cắn răng thấp giọng: “Em đâu có vờ mất trí nhớ. Chỉ là, dù thế nào thì tính cách cũng có ảnh hưởng từ mười mấy năm nay…” Cho nên cảm thấy có khoảng cách với đôi phần xa lạ là không thể không có. Bởi vì nhớ lại ký ức từ thời viễn cổ chính là nhảy thẳng về điểm thời gian xa xưa ấy…



Phục Hy hừ nhẹ một tiếng, ngẩng đầu lên quay mặt đi chỗ khác. Trông đúng kiểu giờ tôi không muốn nghe em giải thích gì hết.



“…” Đậu xanh rau má!!!



Các thiên sứ thì lại chẳng quan tâm gì đến sóng ngầm cuộn trào bên này. Việc Jehovah hồi phục làm cho bọn họ mừng rỡ vô cùng, ai nấy thi nhau vây quanh. Đến cả người phụ trách cũng cẩn thận liếc trộm đôi lần, tựa như muốn ghi nhớ thật kỹ cảnh tượng cả đời khó gặp này… Mà nếu không thì cũng là định âm thầm tạo ít vitamin quan hệ để sau này chết rồi còn được cho vào list lên thiên đường.



Hừ, Phong Tiểu Tiểu sớm đã nhận ra chiếc vòng cổ hình thập tự giá giấu trong cổ áo anh ta, chưa biết chừng còn vừa khéo là giáo đồ Thiên Chúa giáo cũng nên… Cô bĩu môi nhìn người phụ trách.



Cái được gọi là kích thích ấy mà. Cứ kích thích hoài kích thích mãi, không cẩn thận vượt quá cực hạn là mở ra thế giới mới ngay… Từ từ đã, hình như có suy nghĩ kỳ cục nào đó lẫn vào đây thì phải.



Phong Tiểu Tiểu sờ cằm nhìn người phụ trách đã khôi phục tinh thần, hoàn toàn không hề trong trạng thái có thể ngất đi bất cứ lúc nào như hồi nãy. Cô đột nhiên phát hiện con người này có năng lực thừa nhận tốt ngoài mong đợi, hơn nữa nghiêm túc mà nói còn mang tiềm lực có thể khai phá nữa.



Trong các hệ thần trên thế giới, Ganymedes cũng được xếp vào hàng nhân viên phục vụ cấp cao. Trong khi các thiên sứ đang lo lắng nhao nhao lên đi xem tình trạng của Jehovah thì cậu cũng đã nhanh chóng tìm lấy hai chiếc ghế dựa thoải mái trong điện, mang tới phục vụ đôi vợ chồng mới chưa kịp kết hôn đã bỏ tới đây. Cậu còn tiện tay quơ luôn Chén Thánh của người ta… Tuy là dung tích hơi lớn, nhưng lúc này chỉ đành xài tạm vậy… Cậu cẩn thận rót rượu ra cho hai vị Tổ thần nhấp giọng.



Trà bánh thì không có, mà có cũng chẳng ai ăn. Phong Tiểu Tiểu đang cầm chiếc Chén Thánh do Phục Hy nhường qua, uống lấy vài ngụm. Chiếc chén thực sự chẳng nhỏ hơn đầu cô là bao. Phong Tiểu Tiểu vừa hồi sức được một tẹo đã thấy Jehovah dùng vẻ mặt đầy từ ái làm yên lòng các thiên sứ xong xuôi rồi. Giờ ông đang đứng trên mặt đất và nhìn về phía này.



“…” Thấy rõ thứ trong tay Phong Tiểu Tiểu là gì, gần như toàn bộ các thiên sứ đều trắng bệch cả mặt. Chòm râu của Jehovah run lên, ông thân thiết hỏi một câu:



“Con yêu, lẽ nào con không có… Ừm, không có phản ứng gì không ổn sao?”



Con yêu?



Phục Hy nâng mắt lên, uy áp từ kẻ bề trên liền ập tới không chút che đậy.



Các thiên sứ lập tức lao tới trước mặt Phục Hy để chắn lấy uy áp, cho thân thể đang run lên của Jehovah có cơ hội thở gấp.



Phong Tiểu Tiểu nhíu mày đầy hứng thú, cô tò mò ý một tiếng: “Không hổ là vị thần duy nhất ha. Ở các hệ thần khác tôi chưa từng thấy ai dám đứng trước mặt Thần vương mà phản kháng anh Hy hết.”



Thiên Chúa là một giáo phái rất kỳ lạ. Những hệ thần khác thì chú ý tới chuyện phân chia rõ ràng từng chức năng. Tuy Thần vương là người có quyền cao nhất, nhưng những vị thần chủ chốt hay phụ trợ khác cũng đều có năng lực mạnh mẽ và địa vị siêu nhiên. Dù sao thì gia phả quan hệ của cả hệ thần cũng quá phức tạp. Có khi những vị thần như Phong Tiểu Tiểu cũng có thể có quan hệ gì đó với Thần vương hoặc các trưởng bối. Cho nên mặc dù là Thần vương có tôn nghiêm tuyệt đối cũng không thể tùy ý khiển trách hoặc điều khiển các vị thần khác.



Nhưng Jehovah thì khác. Toàn bộ các thiên sứ đều là tôi tớ của ông. Người có địa vị cao thì sẽ được gọi là đứa con được yêu thương của Jehovah, nhưng vẫn chẳng có chức vị nào chính thức cả. Thứ họ có thể dựa vào chỉ có “sự yêu thương” và năng lực, chứ không hề có thân phận.



Nói một cách khác, các hệ thần khác chính là hình thức công ty cổ phần. Ví dụ như Ngọc đế, Odin, hoặc là Zeus chẳng hạn… Thần vương chính là cổ đông lớn nhất, hoặc là CEO do các cổ đông khác đề cử. Về mặt lý thuyết thì có quyền hành cao nhất, nhưng đồng thời các cổ đông kia cũng có quyền khoa chân múa tay với Thần vương. Thậm chí trong một vài thời điểm nhất định, họ còn có thể liên kết với nhau buộc tội CEO. Cho nên, ngoài việc tách biệt thì vị CEO này cũng có chút ít kiêng kỵ với bọn họ, không dám tùy tiện quá mức.



Chỉ có Jehovah là thuộc kiểu chuyên chế. Dưới thần tọa của mình, ông thích đạp kẻ nào xuống thì đạp, muốn nâng đỡ ai thì nâng. Lucifer vừa đẹp mã vừa có năng lực, cho nên được cất nhắc làm phó. Nhưng trải qua vài trăm ngàn năm, khi Jehovah nâng đỡ tới Jesus thì ông cũng có thể bỏ qua luôn mặt mũi của Lucifer, bảo anh ta quỳ xuống thề nguyện trung thành với một đứa con riêng của loài người… Ở các hệ thần khác, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.



Vậy nên có thể hình dung rằng, ở các hệ thần khác, chư thần đều có tính độc lập và sự kiêu ngạo nhất định, nhưng phía Thiên Chúa thì vẫn ở trong trạng thái chế độ thống trị tương tự với chế độ phong kiến thời xưa. Dù tất cả mọi thiên sứ đều có sự kính sợ dành cho Phục Hy theo bản năng khi đứng trước kẻ bề trên, nhưng khi xảy ra xung đột, bọn họ sẽ chỉ biết đến Jehovah mà thôi. Bởi vì đối phương có toàn quyền điều khiển và sinh sát với bọn họ… Bạn nói đã lâu như vậy lẽ nào không có ai phản đối lại ư? Đương nhiên là có. Cơ mà đám người không chấp nhận chuyện ấy chẳng phải đều đã sớm sa đọa cùng với Lucifer rồi sao.



Jehovah rung chòm râu, đẩy các thiên sứ đang vây quanh ra hai bên, tiến về phía trước một chút và mỉm cười vuốt cằm: “Xin đừng hiểu lầm, chỉ là tôi thấy tò mò thôi. Bởi vì vấn đề mang tính dung hợp của năng lượng, người thường, thậm chí thần thánh có lẽ cũng không chịu đựng được Chén Thánh… À, thật xin lỗi, tôi đã quên hai vị không phải người thường.”



Phong Tiểu Tiểu nhún vai tỏ ý không sao cả. Dù sao thì trong mắt cô, mọi năng lượng đều có thể trở về ban đầu: “Đừng phí lời nữa, hẳn là Raphael đã nói với ông về chuyện tứ kỵ sĩ Khải Huyền rồi đúng không? Tôi muốn hỏi một chút, bốn người kia hiện đang ở đâu?!”



Người phụ trách cảm thấy tình huống này đã hoàn toàn vượt qua khả năng lý giải của bản thân. Dù cho anh ta có trí tưởng tượng phong phú cỡ nào đi nữa, hiện giờ cũng không thể nào nắm bắt nổi tình hình. Vậy nên, sau khi thầm quỳ lạy thần tượng trong lòng mình - tức Thượng đế, người phụ trách phát hiện không ngờ đôi vợ chồng mới chạy đến công ty mình còn có thể cà khịa với Jehovah, thấy thế anh ta liền từ bỏ hoàn toàn ý định tìm hiểu tình hình trước mắt.



Anh ta ngoan ngoãn đứng qua một bên, chỉ hy vọng mấy người kia giải quyết xong chuyện vẫn còn nhớ sút mình về nhân gian.



Quả nhiên, Jehovah rút ra được trọng điểm từ lời Raphael một cách rất nhanh chóng. Tâm tình của ông cũng trở nên nặng nề: “Tứ kỵ sĩ Khải Huyền… Bọn họ đã rời đi sau khi mở ra thông đạo đày ải đám ma quỷ. Tôi không thể ngăn cản được. Bọn họ đại diện cho ý chí của tận thế.”



“Ý chí của tận thế?” Phong Tiểu Tiểu nhíu mày, cô quay đầu hỏi Phục Hy: “Anh Hy, anh thấy sao?”



Phục Hy gật đầu: “Thiên Đạo.” Trừ Thiên Đạo, anh không nghĩ ra còn ai khác có thể vừa phá hoại vừa dũng cảm đi tìm chết đến vậy.



Hơn nữa, trừ Thiên Đạo ra, anh cũng không nghĩ ra được ai muốn chư thần biến mất, chỉ để lại một thế giới với những quy luật đã gần như hoàn chỉnh… Đương nhiên, tên ngố Bàn Cổ thì không tính, tên này sinh ra cứ như kiểu chỉ để chọc điên Phục Hy và Nữ Oa vậy.



Liên tưởng đến một kẻ chẳng làm mình vui vẻ gì, rồi lại nghĩ tới tờ giấy mà người kia đưa tới, sắc mặc Phục Hy không khỏi trầm thêm vào phần.



Mà các thiên sứ thì lại hiểu lầm rằng đối phương đang bất mãn với thiên đường vì để tứ kỵ sĩ Khải Huyền trốn khỏi tay…



“Mọi người có thể nói chuyện vui vẻ bình thường với nhau được không?” Quả thực, Phong Tiểu Tiểu cảm thấy bất đắc dĩ. Cô chỉ vào Michael đã nâng nửa thanh kiếm lớn lên, cất giọng trách: “Chú Hoa, chú có thể bảo thuộc hạ của chú giữ trạng thái bình tĩnh chút được không?”



“Chú Hoa…” Chòm râu run lên, ông há miệng như thể muốn nói gì đó rồi lại ngậm vào. Ngẫm lại thấy không nhịn được lại há miệng, rồi lại tiếp tục ngậm vào… Bảo đối phương gọi thẳng tên mình? Hiển nhiên là mình cảm thấy không quen. Còn nếu bảo đối phương gọi mình là “chủ” như các thiên sứ?… Thôi chuyện này thì quên luôn đi.



Được rồi, chú Hoa thì chú Hoa vậy.



Jehovah kìm lại nguy cơ Michael hành động theo phản xạ có điều kiện, bỏ qua luôn vấn đề xưng hô khiến mình rối rắm. Ông quay về điểm chính cần chú ý một cách đầy sáng suốt: “Trước khi các vị đến, tôi cũng chưa từng nghi ngờ về nguyên nhân dân cư Địa Ngục xuất hiện cũng như thân phận của tứ kỵ sĩ Khải Huyền. Nhưng nếu dựa theo lời hai người, tôi cảm thấy tứ kỵ sĩ Khải Huyền hẳn là manh mối có tính mấu chốt nào đó… Các hệ thần khác cũng có lời tiên đoán liên quan đến lời tiên đoán về tận thế. Hai người cảm thấy liệu có vị thần siêu nhiên nào đến để “dự báo” tận thế như tứ kỵ sĩ Khải Huyền không?”



“Chúng tôi có nghĩ tới chuyện này, nhưng trước hết trừ chỗ của ông, không có nơi nào khác xuất hiện thiêu thân.” Phong Tiểu Tiểu gãi gãi đầu đầy nghi hoặc: “Thế quái nào lại chỉ có thiên đường các ông dính đòn?”



“…” Hóa ra nhân phẩm của thiên đường đã thấp đến thế này rồi sao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom