• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-401

Chương 404: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72594.png

Xem ảnh 2
72594_2.png
Sau khi nói chuyện sơ qua với Phi Liêm, Phong Tiểu Tiểu chú ý tới đến một hiện tượng rất thú vị.



Cô vẫn luôn nghĩ rằng những người mà Bàn Cổ đánh thức đều đã bị nuốt mất nhân cách kiếp này, mỗi người bọn họ thức tỉnh xong thì chỉ còn lại nhân cách đã dừng lại ở hàng vạn ngàn năm trước, là kiếp trước hoàn toàn khác với kiếp này... Nói cách khác thì chính là hai người khác biệt.



Nhưng sau khi Phi Liêm sầu não thổ lộ một phen, Phong Tiểu Tiểu bỗng nhiên phát hiện những tính cách bị mai một trong kiếp này chưa chắc là không ảnh hưởng đến thiên hồn thức tỉnh.



Đương nhiên, tính độc lập của con người là dựa trên ý thức hoàn thiện để phán đoán chủ thể. Cho nên dù vậy, cô cũng không thể lừa mình dối người mà phán đoán hai người này là cùng một người được, cùng lắm chỉ có thể suy đoán rằng tính cách của đám có năng lực lớn được thức tỉnh này đang càng lúc càng gần với hậu thế.



A tiêu diệt B, ý niệm còn lưu lại của B lại biến A thành dáng vẻ vốn có của B, vậy thì rốt cuộc là A hay B còn tồn tại?!



Phong Tiểu Tiểu gõ nhịp lên mặt bàn, chăm chú suy nghĩ vấn đề nan giải này. Chủ yếu là giờ cô cũng không có chuyện gì làm, dù sao thì rảnh rỗi cũng sinh nông nổi mà.



Lúc Hoàng Giam Ngôn trở về bắt gặp ngay Phong Tiểu Tiểu đang trông có vẻ vô cùng thâm sâu.



“... Phát tình à?!” Hoàng Giam Ngôn yên lặng quan sát nửa phút, vừa mở miệng liền thấy thiếu đấm.



Phong Tiểu Tiểu ném một gối tựa xô pha qua, khinh bỉ nói: “Kẻ lề mề đến tận giờ vẫn chưa giải quyết được người của anh Vũ thì không có tư cách nói chuyện với tôi.”



Hoàng Giam Ngôn bị chọt trúng nỗi đau, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ. Anh ta bước qua quăng mình lên một ghế xô pha khác mà than: “Muốn giao tiếp với kẻ ngốc đầu óc ngu si quá khó khăn, mà cô em Tang Uyển vừa đi, tôi cảm thấy tiến độ hoàn thành việc bái sư phải chậm lại ít nhất ba lần.”



“Cá nhân tôi cảm thấy đây chỉ là vấn đề phụ thôi.” Phong Tiểu Tiểu cũng than ngắn thở dài.



Hoàng Giam Ngôn mừng rỡ, nghiêm túc nhìn sang như thể đợi cô nói ra phần quan trọng tiếp theo.



“Quan trọng là anh vẫn đang ở giai đoạn thực tập, tiền lương không đủ để trả tiền thuê nhà với tiền ăn uống cho tôi nữa.” Phong Tiểu Tiểu nghiêm túc đưa ra vấn đề cấp bách hơn.



Sau khi Hoàng Giam Ngôn vào cô mới biết được phúc lợi của Lục Phiến Môn thấp đến chừng nào.



Hoặc là càng chứng tỏ rõ một chuyện, Lục Phiến Môn là một loại nghề nghiệp không dựa vào lương để sống, nghề nghiệp của họ giống với thợ săn tiền thưởng chịu sự quản lý của quốc gia hơn, chia hoa hồng dựa theo việc hoàn thành độ khó của nhiệm vụ... Loại như Hoàng Giam Ngôn chỉ có thể tuần tra hằng ngày kiếm chút cống hiến cho môn phái, căn bản còn không có tư cách tham gia nhiệm vụ lớn, mỗi tháng chỉ có thể nhận lương cơ bản 600 tệ.



Ngay cả Tôn Nguyên Hạo trước đây chẳng làm được gì giờ cũng đã giàu có hơn anh ta, đấy là chưa kể đến người ta còn nuôi một em gái nữa.



Phong Tiểu Tiểu lắc đầu, càng nghĩ càng thương xót: “Tôi nhớ trước đây anh nói tiền gửi trong ngân hàng nhiều hơn năm con số mà?! Tháng thứ nhất, thứ hai, thứ ba còn đỡ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù tôi bằng lòng bao anh ăn chùa ở đậu thì anh cũng không mua nổi quần lót mà mặc đâu.”



“...” Hoàng Giam Ngôn phất tay: “Tính mạng vẫn quan trọng hơn, tôi có thể tìm các anh em trong giang hồ để mượn quần lót!”



Cho dù tiền lương có thấp thế nào đi nữa, nhưng vì ôm đùi anh Vũ, Hoàng Giam Ngôn cũng phải cắn răng nghiến lợi ráng đeo đuổi công việc này tới cùng.



Phong Tiểu Tiểu không nói gì thêm, dù sao cô cũng chỉ thuận miệng nói một chút. Đương sự đã không để ý, vậy chắc chắn cô càng không ngại gì: “Thôi quên đi, không nói chuyện này nữa... Tuy là tốc độ vào biên chế chính thức của anh hơi chậm, nhưng gần đây cũng có chút chuyện tốt. Tay chân đắc lực của Bàn Cổ đều đã bị thu phục cả rồi, tuy không biết bên ngoài có còn ai khác nữa không, nhưng dù có cũng không làm ra chuyện lớn gì được.”



Nếu thật sự có con át chủ bài, trước đây đánh team nhiều vậy không thể nào không để lộ ra được. Thế nên giờ Phong Tiểu Tiểu nghĩ vậy cũng là hoàn toàn có lý: “Hiện tại Bàn Cổ đã phải trả giá hai lần rồi, cho Luy Tổ một trái tim, cho Nữ Bạt một dòng máu nóng... Tôi đoán hẳn là tiến độ khôi phục của hắn không thể bám theo kế hoạch được nữa rồi. Điều này tương đương với chuyện anh có thêm ít nhất vài năm hoãn thi hành hình phạt.”



Hoàng Giam Ngôn gật đầu: “Tôi cũng có cảm giác gần đây thân thể nhẹ nhõm hẳn ra, nguyên nhân chắc là áp lực do hắn gây ra ít đi.” Anh nghĩ một hồi rồi lại hơi nhíu mày, “Thế nhưng hình như sức mạnh của Bàn Cổ cũng ảnh hưởng đến thực lực của tôi. Có thể là trước đây hắn ở trong cơ thể của tôi rồi tăng cường sức mạnh cho tôi trong lúc vô thức, nên giờ thực lực của hắn bị tổn hại, thân thủ của tôi cũng theo đó mà chậm chạp không ít.”



Hoàng Giam Ngôn cảm thấy Bàn Cổ này cứ như tế bào ung thư, để mặc hắn tùy tiện lan tràn phá hủy thì sớm muộn gì cũng có ngày bị vờn đến chết.



Nhưng nếu trị liệu thì người ta đã dung hợp với mình, giết Bàn Cổ một nghìn, thân thể mình cũng phải tổn thất tám trăm... Trừ khi cắt bỏ hoàn toàn, bằng không cả đời này mình phải dây với Bàn Cổ là cái chắc rồi.



“Thân thủ kém?!” Phong Tiểu Tiểu cũng không ngờ là có vấn đề này. Sau khi sửng sốt một hồi, cô dẫn người đến phòng luyện công dưới đất. Hai đến trước chiếc máy kiểm tra sức mạnh, cô hất cằm với Hoàng Giam Ngôn ra hiệu: “Đá thứ này một cái coi.”



Hoàng Giam Ngôn từng chơi thử thứ này rồi. Nó cực kỳ tinh vi, nhưng về tổng thể thì chẳng khác gì cái loại trò chơi điện tử mà nhìn đâu cũng thấy trong các trung tâm trò chơi.



Nguyên lý cơ bản của máy này là kiểm tra xung lực của đòn đánh, mà xung lực là do hai chỉ tiêu sức mạnh và lực lượng và tốc độ quyết định.



Cho nên vì sao có những người có sức mạnh hơn người cũng chưa chắc đấm ra được đòn mạnh hơn những người có sức yếu hơn? Nguyên nhân chính là vì cái này.



Những kiểu kiểm tra khác quá phiền phức, mặc dù lập tức lên sàn so chiêu sẽ cảm nhận được rõ hơn, nhưng cũng không trực quan bằng so sánh số liệu được.



Vì vậy Phong Tiểu Tiểu bèn chọn cái máy này... Cứ cho là Bàn Cổ ảnh hưởng đến tố chất cơ thể của Hoàng Giam Ngôn thì cũng không thể nào còn ảnh hưởng đến cả chỉ số thông minh được. Thế nên chắc hẳn là độ thuần thục đối với chiêu thức và kinh nghiệm đối chiến không thay đổi gì cả. Mà hai yếu tố trụ cột của các chiêu thức chính là sức mạnh và tốc độ.



Hoàng Giam Ngôn luyện công phu thiên về chân, nên khi anh ta kiểm tra cũng là kiểu tra lực độ của cú đá.



Hoàng Giam Ngôn đứng vững trước cái máy, Phong Tiểu Tiểu hơi lùi lại sau quan sát. Hoàng Giam Ngôn hít sâu vài hơi làm chuẩn bị, sau đó chợt mở to hai mắt ra, nhanh nhẹn xoay người tung một cước.



Sau một hồi cỗ máy tính toán thì cho ra giá trị, Phong Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang kiếm tra, che mất tầm nhìn của Hoàng Giam Ngôn cũng đang nóng ruột nóng gan: “Ồ... Quả nhiên ít hơn nhiều so với đợt kiểm tra trước.”



“Rốt cuộc là ít hơn bao nhiêu?!” Hoàng Giam Ngôn sốt ruột, kéo Phong Tiểu Tiểu ra. Sau khi tự mình xem xong, anh ta kinh ngạc: “240 kg?!”



Con số này... thấp hơn lần trước đến hai phần ba.



“Trước đây, tố chất cơ thể của anh vốn thuộc phạm vi không bình thường.” Phong Tiểu Tiểu vỗ vai an ủi Hoàng Giam Ngôn, “Xương người cũng có giới hạn tải trọng lớn nhất. Ví dụ xương đùi của người bình thường có thể chịu được trọng lượng 300 kg, tính cả số liệu mật độ cơ bắp và chu vi các kiểu thì đá được 240 kg đã tiệm cận với giới hạn tiềm lực tối đa rồi... Cái lực đá hơn 700 kg của anh hồi trước tuyệt đối là thuộc về phạm trù người ngoài hành tinh.”



Lực chân 240 kg mạnh đến nhường nào?! Cứ dùng người mà tính toán đi cho dễ hình dung, nó có nghĩa là Hoàng Giam Ngôn có thể một cước đá bay ba người đàn ông trưởng thành với vóc người bình thường đấy.



Hoàng Giam Ngôn trông có vẻ hồn bay phách lạc. Tuy rằng về mặt lý thuyết anh ta biết là chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong phút chốc vẫn không thể nào chấp nhận ngay được.



Ví như một người bình thường bỗng nhiên gãy chân chỉ có thể chống nạng mà đi, bạn nói với người ta rằng không sao đâu, người trên toàn thế giới đều chống nạng cả mà. Ai mà nghĩ thoáng cho được?



Cảm giác hiện giờ của Hoàng Giam Ngôn tựa như một người đã quen với trạng thái bình thường vốn có, bỗng nhiên lại trở nên yếu đuối vô cùng... Quả là quá khiêu chiến sức chịu đựng tâm lý mà.



Đồ xấu xa Phong Tiểu Tiểu này lại còn thích xéo xắt. Cô nhìn số liệu cú đá của Hoàng Giam Ngôn xong cũng hứng thú muốn thử, bèn kéo đuôi ra vung lên... Sau đó, à thì không có sau đó nữa, cái máy đã bị nện đến mức chia năm xẻ bảy.



Hoàng Giam Ngôn: “...”



Trong nháy mắt anh ta có cảm giác tim mình cũng vỡ vụn giống như cái máy này là sao nhỉ?!



“Ha, ha ha...” Phong Tiểu Tiểu xấu hổ cười gượng mấy tiếng rồi vội vàng đỏ mặt biến trở lại, Cô ngồi xổm xuống, mang vẻ mặt đầy phiền muộn bắt đầu sửa máy móc... Nào là dán dính, nào là chỉnh sửa, nào là khôi phục.



Hoàng Giam Ngôn ôm ngực đau lòng lướt ra cửa, Phong Tiểu Tiểu đang bận rộn cũng quay đầu nhìn lại, thấy đối phương muốn vội vàng rời khỏi thì nhắc nhở một câu cuối cùng: “Được rồi, nhớ nói với anh Vũ chuyện gần đây thân thể anh suy yếu ra sao đấy. Không phải anh nói bên kia có hồ sơ tư liệu của từng người sao, đừng để đến lúc không cẩn thận mà nhận phải nhiệm vụ gì đó vượt qua khả năng hiện tại nha.”



Hơn nữa, tư liệu của người khác còn dễ nói, chứ khả năng đánh đấm của Hoàng Giam Ngôn trước kia cũng từng được đài truyền hình địa phương cho lên hình một thời gian dài.



Ấn tượng của mọi người đối với kẻ dũng mãnh là thâm căn cố đế. Lỡ như ngày nào đó anh Vũ nhận được một vụ án lớn, tiện tay phái Hoàng Giam Ngôn còn chưa kịp cập nhật số liệu đi... Đến lúc đó số liệu và tình hình thực tế chênh lệch quá lớn, hậu quả không thể lường được.



Hiện tại Hoàng Giam Ngôn thật không muốn nghe những thứ này nữa, anh ta buồn bực gật đầu qua loa vài cái rồi đi ra ngoài.



***



“Thân thủ yếu đi?!” Trong giờ cơm, Dương Nghiên gắp viên tôm mới cướp được lên, hơi sững người lại, nhíu mày, “Bình thường mà, vốn là có mất thì mới có được. Anh muốn thấy Bàn Cổ ngày càng lớn mạnh, một ngày nào đó anh ngủ quên rồi sẽ không tỉnh lại được nữa hả?! Hay là muốn yếu hơn một chút, sau đó bình yên sống hết nửa đời còn lại?!”



Hoàng Giam Ngôn mặt mày đau khổ cầm bát cơm suy nghĩ hồi lâu: “Không thể vẹn toàn đôi bên sao?!”



“Xùy...” Dương Nghiên lên tiếng chế nhạo, không nói gì thêm.



Phong Tiểu Tiểu phẫn nộ giành lấy tôm viên, liên tiếp giành lấy bảy tám viên để trong bát của mình rồi mới rảnh rỗi ngẩng đầu nói: “Thật ra nghĩ thoáng một chút thì những sức mạnh kia vốn cũng đâu phải của anh... Hiện giờ chẳng khác gì anh xài tiền của người khác mà ở nhà lầu lái xe sang. Bỗng nhiên có một ngày người cho anh mượn tiền phá sản, những thứ vật dụng xa xỉ đó cũng bị mang đi. Không lẽ anh còn muốn yên lòng mà xem những thứ ấy là vật sở hữu của mình sao?”



Ví dụ kiểu này rất có lý, nhưng không hẳn đã chính xác. Vấn đề quan trọng nhất là trước đây Hoàng Giam Ngôn vẫn luôn cho rằng những thứ này đều là của mình. Vì vậy giờ bỗng xảy ra chênh lệch như vậy, đương nhiên anh ta sẽ không tài nào chấp nhận ngay được.



Phong Tiểu Tiểu tiếp tục khuyên nhủ: “Muốn trở nên lợi hại thêm một lần nữa thì tự rèn luyện đi. Anh xem anh Vũ kìa, anh ta có thể đánh ra bao nhiêu kg tôi không biết, nhưng ngay cả Tề Thiên Đại Thánh và Nhị Lang Thần người ta còn chém tơi bời...”



“Này!” Dương Nghiên bị lấy làm ví dụ thì giận tím mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom