Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-415
Chương 418: Xuống âm phủ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thân phận?
Phi Liêm nghe ra được, tất nhiên biết Nữ Bạt đang cảnh cáo chính mình. Ông ta và Nữ Bạt đều được Bàn Cổ đánh thức, ngay từ đầu đã đứng ở bên đối địch với Phục Hy và Nữ Oa. Người như Dương Nghiên nếu như quen biết sớm thì còn được, nhưng bây giờ rõ ràng người ta đang đứng về phía Nữ Oa, bản thân lại gả con gái qua đó... Cho dù là Nhị Lang Thần chịu thì Bàn Cổ sẽ chịu sao?
Mà nghe vào tai của bác gái Lữ, cái từ thân phận này đại khái là chỉ thân phận nông dân của Phi Liêm có khoảng cách quá xa với nhà họ Dương.
Có ví dụ của cậu Liên nhiệt tình theo đuổi con gái mình, hiện tại bác gái Lữ không thích nhất là nghe người khác nói chim sẻ biến thành phượng hoàng là điều không thực tế. Lúc này bị con gái mình phá đám, nên lập tức lại lôi kéo: “Ngại thân phận cái gì, nghe nói nhà họ Dương cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chẳng lẽ còn khinh thường người khác sao? Hơn nữa bây giờ người trẻ có suy nghĩ riêng, chỉ cần cậu nhóc họ Dương kia muốn, chẳng lẽ ông già nhà cậu ta lại ép cậu ta cưới người khác chắc?”
Nữ Bạt liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, sau khi nhắc nhở một câu như vậy liền không hé răng nữa, cô ta tin rằng Phi Liêm có thể hiểu ý mình muốn nói.
Quả nhiên sắc mặt Phi Liêm cũng biểu hiện là đã hiểu, nhưng lực sát thương của phụ nữ trung niên quá dữ dội, loại người này thích nhất là đi phóng đại vô hạn những chuyện lông gà vỏ tỏi, khiến người ta cho là đi nhầm một bước sẽ hối hận cả đời, chứ đừng nói đến chuyện chung thân đại sự của con gái vốn không phải chuyện lông gà vỏ tỏi gì... Sau khi được bác gái Lữ nhắc nhở, ngoài thù oán thời hồng hoang ra, Phi Liêm không tránh khỏi suy nghĩ về chiều hướng sinh hoạt đời thường, bắt đầu lo lắng về chuyện hôn nhân của con gái mình trong tương lai.
Dân không đấu với quan, nghèo không tranh với giàu.
Ông ta không sợ Nhị Lang Thần, nhưng con gái sợ.
Ví như quy tắc ngầm là thần ma không nhúng tay vào thế tục, thế nên cũng phải xem là nên nhúng tay như thế nào. Nếu muốn gọi sóng thần vỗ chết người thì chắc chắn là không được, nhưng nếu dùng chút thủ đoạn của thế giới trần tục, ví dụ như thông qua quan hệ làm người ta mất việc, hoặc vu oan giá họa khiến người ta có vết nhơ thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Đây là chưa tính đến việc không thể trực tiếp giết chết đối phương, mà phải giữ lại một mạng, cho dù có làm đối phương tàn phế thì một nhà họ Dương cũng đủ để ép con gái ông ta không thở nổi. Chẳng lẽ còn muốn ông ta phải nói ra thân phận ra với con gái, sau đó mang theo cô gái nhỏ hiện đại yểu điệu ẩn cư nơi hoang dã sao?
Cái gì gọi là ném chuột sợ vỡ đồ? Cái này chính là ném chuột sợ vỡ đồ đó.
Vì thế ngày hôm sau khi Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu mang theo Xi Vưu, Yến Khê đến nhà nông của Phi Liêm, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị gây khó dễ, không ngờ kết quả là lại nhìn thấy một Phi Liêm vô cùng bình tĩnh. Thậm chí đối phương còn không lộ ra vẻ châm biếm, chế giễu gì, mà lại mang vẻ mặt phức tạp chờ Dương Nghiên đỗ xe xong, xoay người dẫn đường cho bọn họ.
Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên chọc Dương Nghiên một chút: “Đây là ông ta mất não hay chúng ta vậy?”
Cũng không biết người này đang suy nghĩ cái gì, lần gặp mặt trước còn tỏ thái độ cậu sống tôi chết với Dương Nghiên, lúc này lại “héo” đến nỗi giống như lão nông dân bình thường vậy.
Chẳng qua là Phi Liêm không có tâm trạng, tạm thời cần sắp xếp đầu óc một chút, nhưng điều này không có nghĩa ông ta không nghe thấy hai người phía sau lén lút nói gì. Ông ta lén lút nhìn về phía sau một cái, sau đó liền bị hoảng sợ.
Đệch!!!
Vừa rồi ông ta không biết là có hai yêu quái lớn như vậy ngồi phía sau xe.
Cái vẻ mặt phóng đãng kia, vừa nhìn là biết không phải người đàng hoàng, chín cái đuôi phía sau người đó không phải là ảo giác đó chứ? Thấy ông ta nhìn qua, đối phương còn ung dung mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng xinh đẹp, chút tia sáng xanh hiện ra rồi chợt lóe trên trán, đây rõ ràng là tộc Cửu Vĩ Thanh Khâu trong truyền thuyết đúng không?
Tên còn lại, ông ta cũng từng nhìn thấy trong điện thoại của Nữ Bạt, lại thêm màu máu tận trời phía sau đối phương cùng vẻ mặt bạo ngược kia... Mẹ nó! Ai dám nói đây không phải Xi Vưu bản gốc ông ta liền đánh người đó! Vấn đề là tại sao Xi Vưu bản gốc nhìn qua lại có vẻ chung sống hòa bình, thân thiết với đám người phía Nữ Oa như vậy?
Phi Liêm chấn động, vì con gái nhà mình, ông ta vốn đang chưa nghĩ ra xem có nên tiếp tục khiêu khích Nhị Lang Thần hay không, nhưng tình hình thế này thì nhìn là biết không được rồi. Bên này của ông ta có Nữ Bạt hỗ trợ, nhưng tay đấm bên người ta mang đến cũng mạnh không kém, nếu thật sự đánh nhau thì trở mặt xong là hết đường cứu vãn luôn, quan trọng hơn là phía ông ta còn chưa chắc đã được lợi lộc gì.
Vì thế Phi Liêm thu lại tâm tư, nhíu mày nhìn những người này bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu chuyên tâm dẫn đường.
Phản ứng của ông ta còn tốt, chứ như Nữ Bạt thì kém hơn nhiều. Chờ khi vào phòng, Nữ Bạt vừa nâng mắt nhìn lên, tay liền run lên làm vỡ chén trà lớn ngay tại chỗ.
“Xi...” Nhanh chóng nuốt xuống lời suýt nữa thốt ra, Nữ Bạt nhíu mày, quét mắt sang cậu Liên bên cạnh, có người ngoài ở đây thật sự là không tiện nói chuyện.
Đương nhiên Xi Vưu nhớ rõ ai là người đã đánh thức anh ta, nhưng anh ta không nhận cái ân tình này. Xi Vưu lạnh lùng đi theo Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống, không thèm liếc Nữ Bạt lấy một lần. Vidar bên người cậu Liên cũng trầm mặc đi qua, đứng ở phía sau Phong Tiểu Tiểu, lại thêm một hậu nhân của Cửu Vĩ Thanh Khâu nữa...
Thế này là có thể nhìn ra chênh lệch thực lực giữa hai bên rồi. Nữ Bạt kinh hãi, cầm chén trà lên rót trà lần nữa, xoay xoay chén trà trong tay hai vòng để bình tĩnh lại, nhướng mày: “Anh Dương và cô Phong tới nhanh thật.”
“Cậu Liên nhớ anh Nhị, nên đương nhiên phải tới nhanh.” Phong Tiểu Tiểu cười như không cười: “Chắc là cô Lữ cũng nhớ chúng tôi đúng không?”
Nữ Bạt cười nhìn cậu Liên: “Lúc trước cậu Liên gọi điện, tôi không biết gì cả.”
Cậu Liên rất đắc ý nâng cằm.
Mẹ nó, tên đồng đội heo như anh thì tự hào cái rắm ấy!
Phong Tiểu Tiểu cũng bưng chén trà lên bình ổn lại cảm xúc.
Dương Nghiên đã chuẩn bị sẵn, nên rất tự nhiên tiếp lời. Trước hết, anh ta ném túi quần áo và đồ dùng hằng ngày cho cậu Liên theo như yêu cầu của cậu ta, sau đó ra vẻ không có chuyện gì mà giới thiệu hai người ở đội mình: “Chắc cô Lữ và cậu Liên chưa từng gặp hai người này đúng không? Anh này là Yến Khê, quê gốc ở Sơn Đông, gần đây mới qua chỗ chúng tôi chơi. Một người khác họ Khương... Mọi người gọi anh ấy là A Vưu là được.”
Ban đầu Khương Lễ không thường xuyên ở lại tiệm gốm, về sau ở nhưng lại không mấy khi lộ mặt. Tóm lại là thời gian xuất hiện ít hơn nhiều so với Dương Nghiên, bác gái Lữ cũng chỉ biết là có người như vậy, chứ không quen biết.
Hơn nữa gần đây tiệm gốm nhiều người đến người đi, mỗi ngày đều có một đám người nước ngoài đủ mọi sắc tộc đến đây đều đặn như điểm danh đi làm, lại càng khó chú ý tới cậu em nhỏ ngại ngùng không mấy thu hút này.
Mí mắt Nữ Bạt và Phi Liêm đồng thời run rẩy. Họ Yến, quê ở Sơn Đông... Quả nhiên là đúng rồi, tuyệt đối là đến từ Thanh Khâu.
Về phần người còn lại, trong tình báo bọn họ thăm dò được, đối phương tên là Khương Lễ, hiện tại lại gọi là A Vưu.... Hu hu hu, thật muốn khóc quá. Anh Xi Vưu ơi, chẳng lẽ anh không nhớ Hiên Viên thị bên núi Thanh Khâu hàng nghìn, hàng vạn năm về trước sao?
Sao anh có thể vui vẻ với bạn gái của kẻ thù đã từng chặt đầu mình kiếp trước như vậy chứ!
Cậu Liên khá tự nhiên, hoặc phải nói là ánh mắt quyết định tư duy. Cậu ta hoàn toàn không nghe ra sát khí giấu giếm trong mấy câu nói đó, nhìn Xi Vưu rồi khó hiểu mà “í” một tiếng: “Người này không phải tên là Khương Lễ sao?”
“... Là anh em sinh đôi.” Dương Nghiên thuận miệng nói dối.
Nữ Bạt không thèm quan tâm là sinh đôi hay tâm thần phân liệt, dù sao người trước mắt chắc chắn là Xi Vưu, mà bằng ánh mắt của cô ta thì tất nhiên đã nhìn ra được ý thức thuộc về Khương Lễ vẫn bình an vô sự, chẳng qua chỉ tạm thời cuộn mình nghỉ ngơi mà thôi.
Đến mức này còn không nhìn ra là Xi Vưu đã đứng về phe Nữ Oa thì Nữ Bạt cũng không cần làm cấp dưới của Bàn Cổ nữa. Ngay cả đầu sỏ gây tội mà cô ta cũng liếc mắt một cái là có thể tìm ra, ngoài hồ ly tinh Thanh Khâu ra, thời buổi này còn có ai có thể tinh thông về phương diện thần hồn này nữa chứ?
Thấy đám người đối diện quá mạnh, Phi Liêm và cô ta lại bị mẹ ruột và con gái bó tay bó chân, tạm thời Nữ Bạt không thể không cố mà nuốt cơn tức xuống, buông chén trà xuống rồi cười lạnh: “Tôi thấy hơi không khỏe, xin phép đi trước, mọi người cứ từ từ chơi đi.”
Bác gái Lữ nhíu mày, vội sốt ruột theo sau: “Ấy, sao lại không khỏe? Con bé này...”
Bác gái Lữ ly hôn khi còn trẻ, một mình nuôi con gái khôn lớn, việc lớn việc nhỏ đều tự thân gánh vác, cuối cùng còn có thể đưa con gái ra nước ngoài du học, thật sự cũng có thể coi như là dồn hết tất cả tâm huyết lên người con gái.
Nhưng dù sao thì con gái cũng đã trưởng thành, rất nhiều lúc bác gái Lữ cảm thấy không theo kịp được suy nghĩ của con gái mình. Hơn nữa sau khi đối phương ra nước ngoài, tính cách dần dần thay đổi, có những mối quan hệ mà bác gái Lữ không thể biết được. Tuy trong đó một phần cũng là do Nữ Bạt thức tỉnh khiến tính tình thay đổi lớn, nhưng không thể không nói phần lớn là vì khoảng cách đã gây nên cảm giác xa lạ.
Ví dụ như hiện tại, bà ta không thể nào hiểu được, cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu khi bé, sao lại sẽ nên sắc bén phản nghịch như bây giờ?
Mẹ con họ Lữ trở về phòng, tất nhiên cậu Liên cũng muốn đi quan tâm an ủi, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại Phi Liêm.
Phong Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn xung quanh một lượt từ trên xuống dưới, đây là một ngôi nhà tường đất mái ngói mộc mạc đơn giản, điển hình cho phong cách nhà nông, tuy hơi đơn sơ, nhưng diện tích tuyệt đối có thể xứng với tiêu chuẩn biệt thự, cũng có có không ít đồ đạc nhìn qua có vẻ rất quý... Nhưng nên nói thế nào nhỉ? Trong phòng này vẫn lộ ra chút mùi tanh của bùn, cái loại mà cho dù trang hoàng bằng tơ lụa, đồ điện đắt đỏ nhiều hơn nữa cũng vẫn khiến người ta nhìn cái liền nghĩ ngay đến bốn chữ “nhà giàu mới nổi”.
Bộ đồ hằng ngày của Phi Liêm cũng mang hương vị nhà giàu mới nổi, quả thực không thể nào liên tưởng ông ta với kẻ điên cuồng gây ra gió lớn làm náo loạn vùng ngoại ô lúc trước, nhất là sau khi có một cô gái đi loạn vào...
“Ông...”
Phong Tiểu Tiểu vừa định mở miệng đánh vỡ tình hình bế tắc thì liền có một tiếng kêu to ngắt lời cô từ cửa truyền đến: “Cha, cha mau tới xem giúp con, vòi nước phòng tắm của con hình như... A!!!”
“Rầm!” Một cô gái mặc bộ đồ ở nhà họa tiết hình hoa màu xanh hét lên một tiếng, nhanh chóng đóng cửa phòng lại rồi chạy trở về.
Cô ta hoàn toàn không ngờ bạch mã hoàng tử trong mơ của mình mới sáng sớm đã tới nơi, cô ta còn chưa kịp tắm rửa thay quần áo nữa.
Biểu cảm vốn có chút nghiêm trọng của Phi Liêm lập tức biến đổi, ông ta lập tức hóa thân thành người cha già bình thường trước mặt đám người Phong Tiểu Tiểu, tiến lên gõ cửa: “Con yêu, làm sao vậy? Vòi nước hỏng à? Cha sửa giúp con nhé! Vừa dậy thì ra ăn chút gì đi, cẩn thận đừng để bụng đói, có muốn uống nước trái cây không? Hay là uống sữa? Con...”
Phong Tiểu Tiểu cũng đen mặt, nhìn Dương Nghiên: “Hay là chúng ta cứ đi về đi?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phi Liêm nghe ra được, tất nhiên biết Nữ Bạt đang cảnh cáo chính mình. Ông ta và Nữ Bạt đều được Bàn Cổ đánh thức, ngay từ đầu đã đứng ở bên đối địch với Phục Hy và Nữ Oa. Người như Dương Nghiên nếu như quen biết sớm thì còn được, nhưng bây giờ rõ ràng người ta đang đứng về phía Nữ Oa, bản thân lại gả con gái qua đó... Cho dù là Nhị Lang Thần chịu thì Bàn Cổ sẽ chịu sao?
Mà nghe vào tai của bác gái Lữ, cái từ thân phận này đại khái là chỉ thân phận nông dân của Phi Liêm có khoảng cách quá xa với nhà họ Dương.
Có ví dụ của cậu Liên nhiệt tình theo đuổi con gái mình, hiện tại bác gái Lữ không thích nhất là nghe người khác nói chim sẻ biến thành phượng hoàng là điều không thực tế. Lúc này bị con gái mình phá đám, nên lập tức lại lôi kéo: “Ngại thân phận cái gì, nghe nói nhà họ Dương cũng dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, chẳng lẽ còn khinh thường người khác sao? Hơn nữa bây giờ người trẻ có suy nghĩ riêng, chỉ cần cậu nhóc họ Dương kia muốn, chẳng lẽ ông già nhà cậu ta lại ép cậu ta cưới người khác chắc?”
Nữ Bạt liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, sau khi nhắc nhở một câu như vậy liền không hé răng nữa, cô ta tin rằng Phi Liêm có thể hiểu ý mình muốn nói.
Quả nhiên sắc mặt Phi Liêm cũng biểu hiện là đã hiểu, nhưng lực sát thương của phụ nữ trung niên quá dữ dội, loại người này thích nhất là đi phóng đại vô hạn những chuyện lông gà vỏ tỏi, khiến người ta cho là đi nhầm một bước sẽ hối hận cả đời, chứ đừng nói đến chuyện chung thân đại sự của con gái vốn không phải chuyện lông gà vỏ tỏi gì... Sau khi được bác gái Lữ nhắc nhở, ngoài thù oán thời hồng hoang ra, Phi Liêm không tránh khỏi suy nghĩ về chiều hướng sinh hoạt đời thường, bắt đầu lo lắng về chuyện hôn nhân của con gái mình trong tương lai.
Dân không đấu với quan, nghèo không tranh với giàu.
Ông ta không sợ Nhị Lang Thần, nhưng con gái sợ.
Ví như quy tắc ngầm là thần ma không nhúng tay vào thế tục, thế nên cũng phải xem là nên nhúng tay như thế nào. Nếu muốn gọi sóng thần vỗ chết người thì chắc chắn là không được, nhưng nếu dùng chút thủ đoạn của thế giới trần tục, ví dụ như thông qua quan hệ làm người ta mất việc, hoặc vu oan giá họa khiến người ta có vết nhơ thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Đây là chưa tính đến việc không thể trực tiếp giết chết đối phương, mà phải giữ lại một mạng, cho dù có làm đối phương tàn phế thì một nhà họ Dương cũng đủ để ép con gái ông ta không thở nổi. Chẳng lẽ còn muốn ông ta phải nói ra thân phận ra với con gái, sau đó mang theo cô gái nhỏ hiện đại yểu điệu ẩn cư nơi hoang dã sao?
Cái gì gọi là ném chuột sợ vỡ đồ? Cái này chính là ném chuột sợ vỡ đồ đó.
Vì thế ngày hôm sau khi Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu mang theo Xi Vưu, Yến Khê đến nhà nông của Phi Liêm, vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị gây khó dễ, không ngờ kết quả là lại nhìn thấy một Phi Liêm vô cùng bình tĩnh. Thậm chí đối phương còn không lộ ra vẻ châm biếm, chế giễu gì, mà lại mang vẻ mặt phức tạp chờ Dương Nghiên đỗ xe xong, xoay người dẫn đường cho bọn họ.
Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên chọc Dương Nghiên một chút: “Đây là ông ta mất não hay chúng ta vậy?”
Cũng không biết người này đang suy nghĩ cái gì, lần gặp mặt trước còn tỏ thái độ cậu sống tôi chết với Dương Nghiên, lúc này lại “héo” đến nỗi giống như lão nông dân bình thường vậy.
Chẳng qua là Phi Liêm không có tâm trạng, tạm thời cần sắp xếp đầu óc một chút, nhưng điều này không có nghĩa ông ta không nghe thấy hai người phía sau lén lút nói gì. Ông ta lén lút nhìn về phía sau một cái, sau đó liền bị hoảng sợ.
Đệch!!!
Vừa rồi ông ta không biết là có hai yêu quái lớn như vậy ngồi phía sau xe.
Cái vẻ mặt phóng đãng kia, vừa nhìn là biết không phải người đàng hoàng, chín cái đuôi phía sau người đó không phải là ảo giác đó chứ? Thấy ông ta nhìn qua, đối phương còn ung dung mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng xinh đẹp, chút tia sáng xanh hiện ra rồi chợt lóe trên trán, đây rõ ràng là tộc Cửu Vĩ Thanh Khâu trong truyền thuyết đúng không?
Tên còn lại, ông ta cũng từng nhìn thấy trong điện thoại của Nữ Bạt, lại thêm màu máu tận trời phía sau đối phương cùng vẻ mặt bạo ngược kia... Mẹ nó! Ai dám nói đây không phải Xi Vưu bản gốc ông ta liền đánh người đó! Vấn đề là tại sao Xi Vưu bản gốc nhìn qua lại có vẻ chung sống hòa bình, thân thiết với đám người phía Nữ Oa như vậy?
Phi Liêm chấn động, vì con gái nhà mình, ông ta vốn đang chưa nghĩ ra xem có nên tiếp tục khiêu khích Nhị Lang Thần hay không, nhưng tình hình thế này thì nhìn là biết không được rồi. Bên này của ông ta có Nữ Bạt hỗ trợ, nhưng tay đấm bên người ta mang đến cũng mạnh không kém, nếu thật sự đánh nhau thì trở mặt xong là hết đường cứu vãn luôn, quan trọng hơn là phía ông ta còn chưa chắc đã được lợi lộc gì.
Vì thế Phi Liêm thu lại tâm tư, nhíu mày nhìn những người này bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay đầu chuyên tâm dẫn đường.
Phản ứng của ông ta còn tốt, chứ như Nữ Bạt thì kém hơn nhiều. Chờ khi vào phòng, Nữ Bạt vừa nâng mắt nhìn lên, tay liền run lên làm vỡ chén trà lớn ngay tại chỗ.
“Xi...” Nhanh chóng nuốt xuống lời suýt nữa thốt ra, Nữ Bạt nhíu mày, quét mắt sang cậu Liên bên cạnh, có người ngoài ở đây thật sự là không tiện nói chuyện.
Đương nhiên Xi Vưu nhớ rõ ai là người đã đánh thức anh ta, nhưng anh ta không nhận cái ân tình này. Xi Vưu lạnh lùng đi theo Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống, không thèm liếc Nữ Bạt lấy một lần. Vidar bên người cậu Liên cũng trầm mặc đi qua, đứng ở phía sau Phong Tiểu Tiểu, lại thêm một hậu nhân của Cửu Vĩ Thanh Khâu nữa...
Thế này là có thể nhìn ra chênh lệch thực lực giữa hai bên rồi. Nữ Bạt kinh hãi, cầm chén trà lên rót trà lần nữa, xoay xoay chén trà trong tay hai vòng để bình tĩnh lại, nhướng mày: “Anh Dương và cô Phong tới nhanh thật.”
“Cậu Liên nhớ anh Nhị, nên đương nhiên phải tới nhanh.” Phong Tiểu Tiểu cười như không cười: “Chắc là cô Lữ cũng nhớ chúng tôi đúng không?”
Nữ Bạt cười nhìn cậu Liên: “Lúc trước cậu Liên gọi điện, tôi không biết gì cả.”
Cậu Liên rất đắc ý nâng cằm.
Mẹ nó, tên đồng đội heo như anh thì tự hào cái rắm ấy!
Phong Tiểu Tiểu cũng bưng chén trà lên bình ổn lại cảm xúc.
Dương Nghiên đã chuẩn bị sẵn, nên rất tự nhiên tiếp lời. Trước hết, anh ta ném túi quần áo và đồ dùng hằng ngày cho cậu Liên theo như yêu cầu của cậu ta, sau đó ra vẻ không có chuyện gì mà giới thiệu hai người ở đội mình: “Chắc cô Lữ và cậu Liên chưa từng gặp hai người này đúng không? Anh này là Yến Khê, quê gốc ở Sơn Đông, gần đây mới qua chỗ chúng tôi chơi. Một người khác họ Khương... Mọi người gọi anh ấy là A Vưu là được.”
Ban đầu Khương Lễ không thường xuyên ở lại tiệm gốm, về sau ở nhưng lại không mấy khi lộ mặt. Tóm lại là thời gian xuất hiện ít hơn nhiều so với Dương Nghiên, bác gái Lữ cũng chỉ biết là có người như vậy, chứ không quen biết.
Hơn nữa gần đây tiệm gốm nhiều người đến người đi, mỗi ngày đều có một đám người nước ngoài đủ mọi sắc tộc đến đây đều đặn như điểm danh đi làm, lại càng khó chú ý tới cậu em nhỏ ngại ngùng không mấy thu hút này.
Mí mắt Nữ Bạt và Phi Liêm đồng thời run rẩy. Họ Yến, quê ở Sơn Đông... Quả nhiên là đúng rồi, tuyệt đối là đến từ Thanh Khâu.
Về phần người còn lại, trong tình báo bọn họ thăm dò được, đối phương tên là Khương Lễ, hiện tại lại gọi là A Vưu.... Hu hu hu, thật muốn khóc quá. Anh Xi Vưu ơi, chẳng lẽ anh không nhớ Hiên Viên thị bên núi Thanh Khâu hàng nghìn, hàng vạn năm về trước sao?
Sao anh có thể vui vẻ với bạn gái của kẻ thù đã từng chặt đầu mình kiếp trước như vậy chứ!
Cậu Liên khá tự nhiên, hoặc phải nói là ánh mắt quyết định tư duy. Cậu ta hoàn toàn không nghe ra sát khí giấu giếm trong mấy câu nói đó, nhìn Xi Vưu rồi khó hiểu mà “í” một tiếng: “Người này không phải tên là Khương Lễ sao?”
“... Là anh em sinh đôi.” Dương Nghiên thuận miệng nói dối.
Nữ Bạt không thèm quan tâm là sinh đôi hay tâm thần phân liệt, dù sao người trước mắt chắc chắn là Xi Vưu, mà bằng ánh mắt của cô ta thì tất nhiên đã nhìn ra được ý thức thuộc về Khương Lễ vẫn bình an vô sự, chẳng qua chỉ tạm thời cuộn mình nghỉ ngơi mà thôi.
Đến mức này còn không nhìn ra là Xi Vưu đã đứng về phe Nữ Oa thì Nữ Bạt cũng không cần làm cấp dưới của Bàn Cổ nữa. Ngay cả đầu sỏ gây tội mà cô ta cũng liếc mắt một cái là có thể tìm ra, ngoài hồ ly tinh Thanh Khâu ra, thời buổi này còn có ai có thể tinh thông về phương diện thần hồn này nữa chứ?
Thấy đám người đối diện quá mạnh, Phi Liêm và cô ta lại bị mẹ ruột và con gái bó tay bó chân, tạm thời Nữ Bạt không thể không cố mà nuốt cơn tức xuống, buông chén trà xuống rồi cười lạnh: “Tôi thấy hơi không khỏe, xin phép đi trước, mọi người cứ từ từ chơi đi.”
Bác gái Lữ nhíu mày, vội sốt ruột theo sau: “Ấy, sao lại không khỏe? Con bé này...”
Bác gái Lữ ly hôn khi còn trẻ, một mình nuôi con gái khôn lớn, việc lớn việc nhỏ đều tự thân gánh vác, cuối cùng còn có thể đưa con gái ra nước ngoài du học, thật sự cũng có thể coi như là dồn hết tất cả tâm huyết lên người con gái.
Nhưng dù sao thì con gái cũng đã trưởng thành, rất nhiều lúc bác gái Lữ cảm thấy không theo kịp được suy nghĩ của con gái mình. Hơn nữa sau khi đối phương ra nước ngoài, tính cách dần dần thay đổi, có những mối quan hệ mà bác gái Lữ không thể biết được. Tuy trong đó một phần cũng là do Nữ Bạt thức tỉnh khiến tính tình thay đổi lớn, nhưng không thể không nói phần lớn là vì khoảng cách đã gây nên cảm giác xa lạ.
Ví dụ như hiện tại, bà ta không thể nào hiểu được, cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu khi bé, sao lại sẽ nên sắc bén phản nghịch như bây giờ?
Mẹ con họ Lữ trở về phòng, tất nhiên cậu Liên cũng muốn đi quan tâm an ủi, thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại Phi Liêm.
Phong Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn xung quanh một lượt từ trên xuống dưới, đây là một ngôi nhà tường đất mái ngói mộc mạc đơn giản, điển hình cho phong cách nhà nông, tuy hơi đơn sơ, nhưng diện tích tuyệt đối có thể xứng với tiêu chuẩn biệt thự, cũng có có không ít đồ đạc nhìn qua có vẻ rất quý... Nhưng nên nói thế nào nhỉ? Trong phòng này vẫn lộ ra chút mùi tanh của bùn, cái loại mà cho dù trang hoàng bằng tơ lụa, đồ điện đắt đỏ nhiều hơn nữa cũng vẫn khiến người ta nhìn cái liền nghĩ ngay đến bốn chữ “nhà giàu mới nổi”.
Bộ đồ hằng ngày của Phi Liêm cũng mang hương vị nhà giàu mới nổi, quả thực không thể nào liên tưởng ông ta với kẻ điên cuồng gây ra gió lớn làm náo loạn vùng ngoại ô lúc trước, nhất là sau khi có một cô gái đi loạn vào...
“Ông...”
Phong Tiểu Tiểu vừa định mở miệng đánh vỡ tình hình bế tắc thì liền có một tiếng kêu to ngắt lời cô từ cửa truyền đến: “Cha, cha mau tới xem giúp con, vòi nước phòng tắm của con hình như... A!!!”
“Rầm!” Một cô gái mặc bộ đồ ở nhà họa tiết hình hoa màu xanh hét lên một tiếng, nhanh chóng đóng cửa phòng lại rồi chạy trở về.
Cô ta hoàn toàn không ngờ bạch mã hoàng tử trong mơ của mình mới sáng sớm đã tới nơi, cô ta còn chưa kịp tắm rửa thay quần áo nữa.
Biểu cảm vốn có chút nghiêm trọng của Phi Liêm lập tức biến đổi, ông ta lập tức hóa thân thành người cha già bình thường trước mặt đám người Phong Tiểu Tiểu, tiến lên gõ cửa: “Con yêu, làm sao vậy? Vòi nước hỏng à? Cha sửa giúp con nhé! Vừa dậy thì ra ăn chút gì đi, cẩn thận đừng để bụng đói, có muốn uống nước trái cây không? Hay là uống sữa? Con...”
Phong Tiểu Tiểu cũng đen mặt, nhìn Dương Nghiên: “Hay là chúng ta cứ đi về đi?”
Bình luận facebook