• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-417

Chương 420: Bầy quỷ lặn sông




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72610.png

Xem ảnh 2
72610_2.png
Anh ta nói nói cái gì vậy?



Đường Cần vô cùng uất ức, cảm thấy mình quả thật còn oan uổng hơn cả tuyết rơi tháng sáu kia.



Đôi cẩu nam nữ này cũng không biết đào đâu ra lai lịch của mình, ngay cả anh ta cũng không biết từ bao giờ đã bị lộ sạch. Càng khiến người khác tức giận hơn là hai người xấu này cái gì cũng biết, nhưng lại không nói gì cả, đợi sau khi bản thân xem náo nhiệt ghiền rồi mới lôi ra ngoài treo nhà họ Khương lên cường thế trấn áp... Có còn thiên lý không vậy?



Tên nhỏ con đã quá quen thuộc với ánh mắt này của Đường Cần rồi, anh ta thở dài một tiếng: “Xem ra có cao nhân khác chỉ điểm rồi!”



Đường Cần lập tức cảm động, gật đầu như gà mổ thóc “Anh Triển, anh thật anh minh!”



Nhận được ánh mắt thăm dò của tên nhỏ con, Dương Nghiên nhún vai: “Bí mật thương mại.”



Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Giống như trên!”



Giống cái đầu cô ấy!



“...” Tên nhỏ con nghiến răng, gõ lên bàn: “Thôi, việc này cứ như vậy đi, dù sao cũng không phải chuyện to tát gì.”



Anh ta chăm chú nhìn Đường Cần, Đường Cần sờ cái mũi tự giác nói: “Em đã nhờ anh Viên tra xét giúp rồi, đến lúc đó có tin tức sẽ báo cho mọi người.”



Chuyện chính đã nói được tương đối, đúng lúc này đồ ăn cũng được bưng lên, mấy người Phong Tiểu Tiểu còn chưa kịp động đũa, mấy con ma men bên cạnh đã tranh giành nhau không còn chút phong độ nào nữa. Dương Nghiên nhấc đũa sững sờ mất một giây, đĩa thịt trước mặt chỉ còn lại miếng tỏi tươi...



Ken két ken két ken két!



Đám súc sinh này!



Dương Nghiên tức giận, một lần nữa xác định bản thân tuyệt đối không thể hợp tác được với đám người này!



***



“Hôm nay cảm ơn các anh đã chiêu đãi, hôm nào tôi mời mọi người tới tiệm của tôi ăn một bữa, anh Nhị nấu cơm ngon lắm.” Cơm no rượu say, thời gian cũng không còn sớm, mới đó mà đã tới mười giờ tối rồi, Phong Tiểu Tiểu nói lời tạm biệt... Chủ yếu là quả thực cũng không cần thiết phải nói chuyện gì với những người khác nữa, những người khác đều không ngoại lệ bị Dương Nghiên trút hận mà gục cả rồi.



Chơi với mắt Thông Thiên? Vậy không phải tự tìm chết sao...



Dương Nghiên nói một câu: “Cô ấy nói gì anh cũng tin sao? Đúng là tôi biết nấu cơm thật, nhưng cũng chỉ được vài món thôi.”



Tên nhỏ con cười ha ha: “Không sao đâu, đến lúc đó chúng ta tự mang mấy cân thịt gà kho tới, mấy người nấu mấy món chay là được.”



“Anh Triển...” Đường Cần lắp bắp tới gần, “Anh có thể cho em mượn ít tiền được không?”



Nhiệm vụ thất bại rồi, anh ta cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục đợi ở đây nữa, dù sao cũng không còn chuyện gì khác, chi bằng sớm về thành phố của mình nghỉ ngơi một thời gian, cũng dễ dàng xoa dịu trái tim bé nhỏ bị tổn thương này của bản thân.



Tên nhỏ con kinh ngạc, cúi đầu lấy ví tiền mình ra nhìn: “Hết rồi, tiền tôi vừa mang đi thanh toán xong chỉ còn dư hai mươi tệ, nếu cậu không chê thì lấy một nửa đi, chắc đủ để gọi xe đấy?!”



Đường Cần lập tức tan nát cõi lòng.



Dương Nghiên không nhìn được nữa chậc một tiếng: “Lát nữa tôi mua vé máy bay giúp anh.”



Đường Cần cảm động không nói nên lời, mình nhận vụ làm ăn với người ta, kết quả nhiệm vụ không thành còn được mục tiêu bám theo tự móc túi tiền mua vé đưa anh ta về tận nhà... Đây là chuyện quỷ quái gì vậy chứ!



Tên nhỏ con vỗ bả vai Dương Nghiên: “Được, trở về tôi trả lại giúp anh ta... Tiểu Dương không tồi đâu, sau này có thời gian lại tụ tập nhé.”



Anh em bằng hữu đa phần đều từ bàn rượu mà ra cả, kể từ lúc Dương Nghiên để lộ ra tuyệt kỹ đổ xúc sắc, ấn tượng của tên nhỏ con đối với anh ta lập tức tăng lên mấy bậc. Ngoại trừ có chút soi mói bề ngoài ra thì cảm thấy Dương Nghiên cũng không có khuyết điểm nào khác, hơn nữa cũng được tính là người nửa giang hồ... Có cơ hội vẫn nên qua lại với nhau nhiều hơn đi.



Mấy người sau khi nói lời chào tạm biệt liền đi ra khỏi quán, tên nhỏ con đang định chuyển từng người một bên cạnh mình lên xe đưa về nhà, không ngờ đám cầm thú kia mặc kệ, trong cơn mơ màng quỳ xuống mặt đất thề sống thề chết không chịu về nhà, không phải đã nói là đi tăng đêm nữa sao.



Ba người Phong Tiểu Tiểu khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt, Đường Cần ngược lại chạy tới giúp đỡ, đáng tiếc anh ta không quen với đám người này, lời nói căn bản cũng chẳng có chút trọng lượng nào.



Tên nhỏ con bất lực suy nghĩ một lát, rất có kinh nghiệm móc ví tiền của tên ma men gần nhất ra, khua tay: “Nhờ mọi người giúp một tay với, tôi đưa đám này tới quán bar gần đây thuê một phòng VIP ngủ vậy.”



“Ngủ ở phòng VIP?” Phong Tiểu Tiểu vui mừng nói ra ý tưởng hay ho, “Theo tôi nên trực tiếp đánh ngất rồi đưa về thì hơn, ngủ ở đó khó chịu lắm, còn phí tiền nữa.”



“Bọn này chỉ cần uống say là thích náo loạn, khi đã say sẽ ngu như lợn chết vậy, một tiếng nữa ngà ngà tỉnh là lại lên cơn nữa đấy, còn high hơn cả cắn thuốc ấy chứ.” Tên nhỏ con chau mày nói, “Thay vì để bọn họ nửa đường cấu véo tài xế taxi, chi bằng ném vào phòng VIP để bọn họ chơi... Dù sao ngày mai đợi đến khi bọn họ tỉnh ngủ, tôi tính sổ với cả đám là được.”



Khi nghe được kinh nghiệm phong phú khi đấu tranh với những con ma men này, Dương Nghiên cũng nhếch môi mỉm cười, vừa định bước tới trước giúp đỡ thì đột nhiên thấy kinh ngạc, ánh mắt vô thức nhìn về phía ngã tư đường bên cạnh...



Phong Tiểu Tiểu hòa nghi nhìn theo ánh mắt của Dương Nghiên, tiếp theo cũng kinh ngạc...



“Hi, lại gặp nhau rồi.” Tiểu Hắc trong trạng thái linh thể cầm một cái cờ chiêu hồn, mặt không chút cảm xúc bay tới.



Nếu như nói ở trong phạm vi ngoài phố Thành Hoàng nhìn thấy hình thái linh hồn của Tiểu Hắc thì còn chưa tính là gì, vậy thì nhìn thấy sau lưng một hàng cô hồn dã quỷ thì không thể gọi là đồ sộ được.



Ngao Tiềm dùng nắm tay che miệng ho vài tiếng, bị nghẹn đến mức không nói thành lời.



“Đây là...” Phong Tiểu Tiểu không nói gì nhìn Tiểu Hắc, thật sự không biết rốt cuộc tình huống hiện tại là gì nữa.



Càng buồn bực hơn là hiện tại bên cạnh còn thêm một đám ma men và một Triển Hiên tỉnh táo, cho dù cô hiếu kỳ đến mức bóp tim gãi phổi, trước mặt nhiều người như vậy cũng không thể hỏi kỹ Tiểu Hắc rốt cuộc là có chuyện gì được.



Cũng may, Tiểu Hắc mặc dù mặt lạnh, nhưng vẫn rất tinh ý, liếc mắt một vòng liền biết ngay Phong Tiểu Tiểu muốn nói gì, cô đanh mặt chủ động mở miệng: “Tôi cũng vừa mới biết thôi, hôm nay là ngày mùng một tháng mười âm lịch...”



“...” Cầu giải thích?!



Phong Tiểu Tiểu không nói gì tiếp tục biểu đạt bản thân đang rất nghi hoặc. Tên nhỏ con vác hai người lên vai mình, đang muốn đón xe nhét người vào bên trong, lúc này nhìn lại mới phát hiện mấy người vốn muốn giúp đỡ đều đang ngẩn ra nhìn ngã tư đường, bên cạnh ngoại trừ một Đường Cần ra căn bản không còn ai giúp nữa.



“Ba vị, mọi người đang nhìn cái gì thế?” Tên nhỏ con hét lên về phía này.



Phong Tiểu Tiểu quay đầu, trừng mắt hãi hùng nhìn một đám quỷ nhà quê khó khăn lắm mới ra khỏi phố Thành Hoàng vây thành vòng tròn nhìn đám người của tên nhỏ con.



“Hắt xì hơi…” Tên nhỏ con nhíu mày mày sờ mũi, “Đúng là gần sang thu có khác, tối đã lạnh vậy rồi...”



Tiểu Hắc thấy bản thân không chú ý một cái là đám kia đã chạy đi làm loạn, tức giận phất cờ chiêu hồn trên tay, giống như một lá cờ được đoàn du lịch sử dụng để thu hút khách du lịch vậy: “Chạy loạn cái gì? Lát nữa nếu chạy xa quá phải làm sao? Các ngươi có còn muốn quay về không?”



Cả lũ quay ra nhìn nhau, Dương Nghiên hơi gật đầu, nghiêng người ngăn Phong Tiểu Tiểu lại, đi tới giúp tên nhỏ con chuyển người, rời sự chú ý. Phong Tiểu Tiểu nhân cơ hội vội hỏi Tiểu Hắc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”



Tiểu Hắc xua đuổi đảm quỷ bên cạnh như lùa đàn gà thành một đống, đếm lại số đầu quỷ, xác nhận không có con quỷ nào tự tiện rời khỏi đoàn mới hài lòng, sau đó quay lại nói: “Trước kia công tác chuẩn bị của chúng tôi không đủ, không hiểu quá rõ ràng chuyện ở âm gian... Tết quỷ trong nước được lưu truyền lại có ba ngày, hai ngày mà mọi người đều biết là Thanh minh mười lăm tháng tư và tết Trung Nguyên mười lăm tháng bảy, vẫn còn một ngày ít ai biết đến chính là tết Hàn Y mùng một tháng mười.”



Dưới âm, lễ quỷ cũng như ngày nghỉ Tết, Quốc Khánh và ngày Quốc tế Lao động trong nhân gian. Trong ba ngày lễ quỷ, Quỷ Môn được mở ra, đến buổi tối âm khí toàn thành nặng nhất, cho nên đám quỷ cũng được tự do ra ngoài đi dạo.



Thành Hoàng vốn chỉ có chức năng đủ quản lý một con đường, nhưng trong ba ngày này thì phạm vi mà đám quỷ có thể hoạt động được cũng lớn hơn... Tiểu Hắc và Thành Hoàng đều là quan mới nhậm chức, hoàn toàn không hay biết mùng một tháng mười còn có cái gọi là tết Hàn Y này. Đám quỷ thật ra cũng không biết, nhưng không chống cự lại được cảm giác nhạy bén với âm khí của bọn họ.



Trước khi vừa đến thời điểm ban đêm, đám quỷ bắt đầu có chút cảm giác, sau đó càng về đêm, mọi người cảm giác trạng thái linh thể ngày càng tốt hơn, rốt cuộc có một con quỷ không chịu được nữa liền bước ra khỏi phạm vi phố Thành Hoàng, bất ngờ phát hiện rõ ràng không bị hạn chế khu vực như trước kia... Vì vậy, kế tiếp chính là đám quỷ bạo động đi tìm Tiểu Hắc và Thành Hoàng, tiếp theo đó là Baidu, tiếp theo đó lễ Hàn Y được quảng bá rộng rãi, đám quỷ yêu cầu mãnh liệt lần này luật định tổ chức ngày nghỉ đoàn thể ra đường du lịch...



Cứ như vậy, đến cuối cùng chính là tình huống mà mấy người Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy lúc này.



Tiểu Hắc hiển nhiên cảm thấy bất mãn khi đến tối còn phải tăng ca, vẻ mặt từ ban đầu vẫn chưa thể dịu bớt được: “Chồng tôi sợ những con quỷ này giải tán mất, ngộ nhỡ đến lúc nào đó du lịch bên ngoài mà không về được, hoặc giả như không cẩn thận gây ra chuyện gì xấu, không chừng còn liên lụy đến công đức của mọi người... Chịu thôi, tôi đành phải dẫn mấy đám nhóc này đi dạo một vòng.”



Dạo... phố đêm?!



Phong Tiểu Tiểu quả thực không còn gì để nói nữa rồi.



Tiểu Hắc liếc mắt nhìn Đường Cần: “Mọi người tốt nhất giám sát tên đó kỹ vào... Mấy ngày nay chớ ra ngoài lang thang, tôi không chắc trong mấy ngày sau, khi lễ Hàn Y kết thúc còn có khả năng có những quỷ hồn mạnh hơn ra khỏi phố Thành Hoàng hay không đâu.”



Phong Tiểu Tiểu cũng quay lại nhìn, Đường Cần đang thương lượng với tên nhỏ con đi tới quán bar, thứ nhất là có thể giúp anh Triển chăm sóc mấy con ma men này, tránh để một mình anh ta lo không xuể. Thứ hai, chắc hẳn cũng có mấy lời riêng muốn lảm nhảm với người khác, ví dụ như những chuyện cơ mật trên giang hồ...



“...” Phong Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, quay đầu lại: “Tôi sẽ gắng hết sức vậy.”



Ngao Tiềm đứng bên cạnh nghe xong, đại khái cũng hiểu tình huống trước mắt là gì, suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười quay đầu vẫy tay với Đường Cần: “Tiểu Đường! Chúng ta nên trở về thôi, nhanh chuyển người lên xe rồi mau về thôi.” Sau khi nói dứt lời, anh cũng nghiêm túc đề nghị với tên nhỏ con, “Mấy người cũng mau về nhà đi, đừng tới quán bar nữa, mấy ngày nay nghe nói sẽ liên tục có mưa to đấy, đừng để đến mai bị cảm lạnh.”



Tên nhỏ con cười ha ha: “Đùa gì thế, dự báo thời tiết có nói mấy ngày nay trời đều quang... ơ...”



Tên nhỏ con còn chưa nói hết lời thì trên chóp mũi đã bị một giọt nước lạnh buốt rơi xuống.



Sau đó, những hạt mưa từ thưa thớt đến dày đặc, chưa tới một phút sau đã nhanh chóng có những giọt mưa tí tách rơi xuống, trong nháy mắt trở thành cơn mưa xối xả như trút nước.



“Thấy chưa, trời mưa rồi.” Ngao Tiềm vô tội nhìn sang.



“...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom