• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-430

Chương 433: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72623.png

Xem ảnh 2
72623_2.png
Trong thời thơ ấu của tụi con trai, nếu muốn chọn ra hai thần tượng lớn trong thần thoại Trung Hoa thì chắc chắn số phiếu của Tôn Ngộ Không và Nhị Lang Thần sẽ vượt xa những người khác.



Cậu thanh niên hai mắt rơm rớm lệ như sắp ngã vật ra đất mà khóc: “Em có nghe nhầm không, cái tên này nào chỉ nghe qua mà còn như sét đánh ngang tai chị Phong à! Em chỉ muốn hỏi, trên thế giới này liệu có còn không gian cho người Trái đất thuần chủng như chúng em sống nữa không?”



“… Dù sao thì thành phố của chúng ta tuyệt đối là khu vực nhạy cảm.” Phong Tiểu Tiểu nhìn cậu thanh niên với vẻ đồng cảm. Có đôi lúc, biết nhiều quá quả thật cũng không phải là chuyện tốt lành gì.



Câu nói người không biết nên không biết lo không biết sợ quả là đúng trong mọi trường hợp.



Thấy Tôn Nguyên Hạo đi qua chỗ mình, Phong Tiểu Tiểu quay đầu hỏi: “Có thể kiếm chỗ nói chuyện không? Tôi hỏi xong chuyện sẽ đi.”



“Chị cứ tùy ý xài đi ạ!” Cậu thanh niên lập tức móc ra một chùm chìa khóa, “Mấy phòng này chị thích dùng phòng nào cũng được, thật ra quán bar này là do anh Dương bỏ tiền ra mà…”



“…” Tôn Nguyên Hạo vừa mới đứng vững nghe ông chủ dặn dò thì vừa hay nghe được câu đó. Sau một lúc im lặng, sắc mặt gã đột nhiên xấu đi. Gã hạ giọng, nghiến răng: “Anh đừng có nói với tôi rằng ông chủ chỗ này thật ra là Nhị Lang Thần nhá?”



“Ế…” Nghe nói Nhị Lang Thần và Tề Thiên Đại Thánh thật ra vẫn cứ yêu nhau lắm cắn nhau đau suốt. Có nên nói cho gã biết sự thật không nhỉ?



Cậu thanh niên đổ mồ hôi như thác…



Phong Tiểu Tiểu không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ cậu thanh niên lúc này, thế là cô kéo Tôn Nguyên Hạo đi: “Ây da, vấn đề này không quan trọng. Điều mấu chốt bây giờ là mau chóng giải quyết chuyện bên tôi…”



Một nam một nữ lôi lôi kéo kéo, thoáng cái đã mất hút sau cánh cửa nhỏ bên quầy pha chế. Cậu thanh niên vuốt mồ hôi, áp lực cuối cùng được giải tỏa. Cậu cảm thấy mình như vừa sống lại.



Mấy tên khách khứa rảnh hồn ở trước quầy pha chế thấy nam chính và nữ chính đã đi khỏi, lúc nãy không tiện nhiều chuyện thì bây giờ đều nhao nhao lên: “Ông chủ, đó là bạn gái của cậu Tôn à. Em gái đó đẹp đấy, cũng pha rượu ngon như cậu Tôn hả?”



“Chuyện này…” Cậu thanh niên thật sự bức bối. Giờ cậu ta mới biết lúc phỏng vấn Tôn Nguyên Hạo đã bốc phét. Cái gì mà có kinh nghiệm nhiều năm trong việc pha chế rượu, biết rất nhiều thủ pháp đẹp mắt?



Bây giờ hồi tưởng lại cậu ta mới nhớ ra chi tiết lộ ra lúc đó. Ban đầu đối phương vốn không thể hiện sự hiểu biết về tỉ lệ khi pha các loại rượu, Tôn Nguyên Hạo chỉ dựa vào khả năng biểu diễn với bình pha chế thì đã làm cho người ta tin rằng gã ta là cao thủ rồi… Đúng là cao thủ thật, nhưng rõ ràng là võ nghệ cao cường, dựa vào tay chân lanh lẹ để chống đỡ.



Hèn gì lúc pha chế rượu Tôn Nguyên Hạo thường một tay lắc bình, một tay nghịch điện thoại. Bản thân vốn tưởng là gã làm ra vẻ ngầu lòi, bây giờ mới biết sự thật. Phỏng chừng trong mấy ngày gần đây, thức uống được pha chế ở quán bar đều là gã nhận order từ khách xong thì mới dùng điện thoại để tìm phương pháp pha chế…



“Người đẹp đó cũng giỏi lắm.” Cậu thanh niên cuối cùng chỉ có thể nói một câu mơ hồ cho xong chuyện.



“Còn nghĩ gì nữa? Ông chủ mau gọi em gái ấy ra đi! Của ngon không thể để cho người ngoài hưởng!” Đám khách trước quầy pha chế đột nhiên phấn khích la hét ồn ào, “Người đẹp pha chế rượu!”



“…” Không phải người pha chế rượu, thật ra bọn họ đều là thần tiên, các người có tin không?



Cậu thanh niên sắp sửa khóc ròng tới nơi. Bản thân cậu ta cũng không muốn tin vào sự thật tàn khốc này…



Cùng lúc đó, trong phòng làm việc phía sau, Phong Tiểu Tiểu đã tự cách ly khỏi sự ồn ào bên ngoài. Lúc kéo theo Tôn Nguyên Hạo đi đến hành lang, thỉnh thoảng có vài nhân viên văn phòng và các nhân viên khác đi qua, họ đều không kìm được mà nhìn hai người với vẻ tò mò.



Tôn Nguyên Hạo là nhân vật có tiếng ở quán bar này, nếu mà gã có giá thì chắc còn cao hơn cả giá của ca sĩ vũ công hạng nhất.



Về chuyện việc kinh doanh đồ uống trong quán nhờ có tài năng của gã mà phất lên, các nhân viên trong quán đều không dám tin trong giờ làm việc mà gã còn có thời gian ra ngoài làm việc riêng.



Còn lý do quan sát Phong Tiểu Tiểu thì càng đơn giản hơn, cô gái này không phải người của quán, nhưng lại xuất hiện cùng với Tôn Nguyên Hạo. Cho nên xét từ góc độ thích hóng chuyện người khác, không tò mò về cô là chuyện không thể nào.



Phong Tiểu Tiểu tìm thấy một căn phòng với cánh cửa khá dày cũng thuộc vào hạng tốt nhất. Sau khi cô thử đưa chìa khóa vào và mở được cửa thì đã nhanh chóng cùng Tôn Nguyên Hạo tiến vào trong.



Còn mấy người còn đứng bên ngoài, sau khi thấy hai người vào trong phòng làm việc của ông chủ đã nhốn nháo lên đồn đoán rần rần cả hành lang.



Ôi ôi ôi, chuyện gì thế này?



Sau khi dẹp xong đám khách bên ngoài thì cậu thanh niên mới nhớ đến phía sau quầy cũng có nhân viên qua lại. Lúc hối hả chạy vào, cậu ta vừa hay bắt gặp cảnh tượng mọi người đang nhìn nhau liên tưởng đến đủ điều có thể xảy ra.



“Ông chủ, lúc nãy có người cùng Tiểu Tôn…” Có người phát hiện ra cậu thanh niên, vội vã tiến đến định báo cáo, tiện thể thám thính tình hình mới luôn.



Nhưng anh ta chưa nói xong thì đã bị cậu thanh niên cắt ngang: “Đừng ồn, đó là sếp lớn đến kiểm tra, tìm cậu Tôn có việc… Cần làm gì thì đi làm đi, không có việc gì thì tạm thời đừng vào trong.”



Sau khi đuổi mấy nhân viên mang vẻ mặt khó hiểu đi hết, cậu thanh niên suy nghĩ rồi đứng giữ bên cửa tránh cho người khác đến làm phiền. Cùng lúc đó, cậu ta lén móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho hai người anh em của mình.



Quán bar đứng tên của mình đột nhiên xuất hiện Tề Thiên Đại Thánh… Tin động trời thế này chỉ mình mình biết thì làm sao được? Nhất thiết phải chia sẻ với anh em tốt.



***



“Nói đi, cậu biết những gì?”



Vừa đóng cửa lại, Phong Tiểu Tiểu tìm đại cái ghế xô pha ngồi xuống. Cô cũng không khách sáo với Tôn Nguyên Hạo nữa, vì thời gian gấp rút nên cô hỏi thẳng vào vấn đề chính.



Tôn Nguyên Hạo nhìn quanh, cũng kéo một cái ghế lại, ngồi xuống, nheo mày giả ngu: “Vậy thì phải xem cô muốn biết chuyện gì đã.”



“…” Phong Tiểu Tiểu thở dài, suy nghĩ chút rồi nói: “Chuyện của Bàn Cổ rắc rối thế nào trong lòng cậu hiểu rõ. Cứ cho là muốn đền ơn thì cũng vẫn còn cách khác. Hơn nữa, nói thật, cậu nhìn việc anh Hy giữ tà thần Bắc Âu thì biết, chúng tôi cũng không muốn làm gì Bàn Cổ, chỉ là muốn áp chế hắn thôi.”



Tôn Nguyên Hạo vẫn không thoải mái: “Các người khống chế là chuyện của các người, tôi đâu có cản. Việc nhà của các người mà cứ muốn kéo tôi vào là sao?”



Phong Tiểu Tiểu thở ra một hơi, thật chẳng có tâm trạng biện luận vấn đề thị phi đúng sai với gã nữa. Cô dứt khoát nói ra hai từ: “Nguyệt Lão, đá Tam Sinh.”



“…” Tôn Nguyên Hạo nghiến răng: “Được, nhưng tôi không bảo đảm thông tin nói ra sẽ có ích cho cô.”



“Tùy.” Phong Tiểu Tiểu cũng không nghĩ rằng có thể tìm ra được câu chuyện đằng sau của Bàn Cổ trong thời gian ngắn. Cô đáp với vẻ bất cần, “Vừa hay tôi cũng không đảm bảo anh gọi điện cho Nguyệt Lão thì ông ấy sẽ bắt máy.”



Mặt Tôn Nguyên Hạo tối sầm lại, gã im lặng hồi lâu rồi mở miệng: “Bàn Cổ và những người được Bàn Cổ cứu sống lại đều có cùng một điểm chung là, oán.”



“Oán?” Phong Tiểu Tiểu chau mày.



“Không sai, chết oan, chết đột ngột, chết tức tưởi…Những cái chết không định sẵn đều có thể thành oán. Ngoại trừ đại đạo, thiên đạo không quản, nên cách nói số kiếp định sẵn thật ra không chuẩn xác.” Tôn Nguyên Hạo đăm chiêu nhìn Phong Tiểu Tiểu, “Còn cái gọi là số trời vốn dĩ chỉ tuổi thọ tự nhiên, tức là thời gian mà một người có thể trải qua nếu không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.”



“Trước trận chiến Trác Lộc giữa Hoàng Đế và Xi Vưu thì Nữ Bạt đã thành tiên, số mệnh của cô ta không nên bị đứt đoạn bởi Hoàng Đế. Hình Thiên, Phi Liêm cũng là dị nhân hào kiệt, bọn họ có thể lưu danh thiên cổ nhưng lại vì theo nhầm chủ mà chết bất thình lình, căn cơ ngọn nguồn đều là nhân quả do Hoàng Đế tạo ra.” Ánh mắt Tôn Nguyên Hạo hướng về chậu xương rồng nhỏ trên bàn, gã bình tĩnh nói: “Kẻ mạnh không phải chỉ cần một chén canh Mạnh Bà là có thể hoàn toàn quên đi chuyện kiếp trước. Chỉ cần trong thiên hồn còn một chút chấp niệm không tan, tất sẽ có khả năng bị thức tỉnh…”



“Bị thức tỉnh bởi cái gì không quan trọng.” Phong Tiểu Tiểu cắt lời, “Cái mà tôi muốn biết bây giờ, chủ yếu là quá trình đánh thức hoặc chính xác hơn là Bàn Cổ đánh thức các người thì có phải trả giá gì không?”



“… Điều này có quan hệ nhân quả với những gì tôi sắp nói tới đây. Cô có thể nghe cho hết rồi hẵng ý kiến không? Đường đường là mẹ thiên hạ mà còn không kiên nhẫn bằng tôi.” Tôn Nguyên Hạo không vừa ý đáp.



Phong Tiểu Tiểu thuận miệng chọc tức Tề Thiên Đại Thánh: “Phí lời. Tôi là mẹ cậu, cậu không kiên nhẫn thì nói không chừng là di truyền từ tôi đấy.”



Tôn Nguyên Hạo nhất thời không muốn trả lời cô nữa.



Nhưng chuyện đã hứa vẫn chưa nói hết, nhẫn nhịn thêm một lúc, cuối cùng Tôn Nguyên Hạo cũng nói tiếp: “Người được đánh thức đều ký cam kết với Bàn Cổ, đương nhiên không phải không có điều kiện gì. Mọi người tình nguyện để Bàn Cổ đánh thức từ cơn mê ngủ, phần lớn đều là vì muốn báo oán hận kiếp trước. Cho nên nửa cam kết thuộc về Bàn Cổ kia, cơ bản đều gắn với chấp niệm của những người này… Hắn nhất thiết phải chịu trách nhiệm cắt đứt những nhân quả ấy. Một ngày không cắt đứt được, cam kết sẽ mất thêm một ngày, một tháng không cắt được, cam kết sẽ mất thêm một tháng… Sau khi vượt quá thời gian quy định mà vẫn không thể thực hiện các điều kiện của cam kết, Bàn Cổ sẽ phải trả cái giá tương ứng.”



“Trả giá gì?” Mắt Phong Tiểu Tiểu sáng lên, cuối cùng cũng nghe được thông tin có ích rồi.



“Cái này thì không chắc.” Tôn Nguyên Hạo lắc đầu, “Mỗi người ký cam kết đều không giống nhau, nhưng cũng có thể đoán ra được. Ví dụ, Nữ Bạt đại khái là tìm Hoàng Đế báo huyết hận, Hình Thiên cũng tìm Hoàng Đế để báo thù, Phi Liêm cũng vẫn là tìm Hoàng …”



“Được rồi.” Phong Tiểu Tiểu ghê răng, “Người không biết còn tưởng cậu đang bơm đểu đấy. Chúng ta nói cái gì có ích chút đi.”



Hiên Viên Hoàng Đế quả nhiên đã gây ra không ít thù oán.



“… Chẳng hạn như tôi, tôi thuộc loại không có oán khí gì, nhưng vì Bàn Cổ đã đánh thức tôi sau khi cứu em gái tôi một mạng, nên tôi ký cam kết dùng một mạng để đền ơn… Bất kể mạng của tôi hay mạng của hắn đều được.” Tôn Nguyên Hạo nói, “Cam kết này khá thoải mái, không bắt ép phải có nghĩa vụ gì. Vậy nên đối với chúng tôi mà nói chỉ là hiệp định của quân tử. Nhưng hội Nữ Bạt thì không như vậy. Người khác tôi không biết, chứ Hình Thiên thì lại khá hợp với tôi, nói chuyện với nhau khá nhiều. Cam kết của anh ta là, nếu Bàn Cổ không thể giúp anh ta rửa nỗi nhục bêu đầu thì sau mười năm, Bàn Cổ phải tự dùng đầu của mình để đền…



“… Tự cắt đầu để đền?” Phong Tiểu Tiểu thở dài, không dám tin, cô hỏi, “Bàn Cổ?”



“Mười năm quá dài.” Tôn Nguyên Hạo nhìn cô đăm chiêu, bĩu môi đầy ác ý, “Nếu cô thật sự muốn chế ngự hắn, chỉ cần giết hết những người ký cam kết. Bàn Cổ không giữ được lời hứa, để những người ký cam kết lại chết thảm một lần nữa, đương nhiên hắn sẽ phải trả giá đắt sớm hơn. Đúng là không đánh mà thắng… Nương nương, cô dám không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom