• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (5 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-431

Chương 434: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72624.png

Xem ảnh 2
72624_2.png
Cậu, con mẹ nó, đang đùa tôi sao?



Tóc húi cua thật sự rất muốn hét thẳng vào mặt tên mập một câu như vậy, nhưng ngay sau đó anh ta mới phát hiện đối phương không phải đang nói đùa.



Con chim nhìn có vẻ không biết là giống gì kia kêu to một tiếng, bay ba vòng trên đầu mọi người, sau đó gật gật đầu xoay người bay theo một hướng nào đó, có vẻ muốn bảo mọi người mau đi theo nó.



Tóc húi cua ngờ vực, trầm ngâm một lát, sau đó dứt khoát lên trực thăng đi theo. Thời buổi bây giờ, có nghe nói qua về bồ câu đưa thư, chó nghiệp vụ, nhưng chưa nghe thấy chuyện có loại chim dẫn đường bao giờ… Chẳng lẽ là sản phẩm khoa học kỹ thuật mới?



Tượng đất to con không thể nhét lên trực thăng, tóc húi cua đành phải bảo vài quân nhân xuống bảo vệ đối phương và đợi trực thăng trở lại. Mấy người lính vốn thô kệch cao lớn nhưng khi đứng cạnh tượng đất, trong nháy mắt đã được biến thành nền, nhỏ nhắn yếu đuối khiến người ta muốn yêu thương... Tóc húi cua nhìn thấy mà nhức cả mắt, tình cảnh này ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu.



Có Tinh Vệ dẫn đường, đội cứu viện quả nhiên thuận lợi tìm được thôn dân cùng nhóm khách du lịch con ông cháu cha đang trú nạn trên đỉnh núi nào đó. Công việc kế tiếp là tính đầu người, rồi sắp xếp từng nhóm để vận chuyển. Một tiếng sau, đám Phong Tiểu Tiểu là nhóm đầu tiên về đến thôn nhỏ ngoài núi, tạm thời dừng chân chờ xe tới đón, trùng hợp là, nơi tóc húi cua chọn làm trạm dừng lại chính là gia đình nơi nhóm người Phong Tiểu Tiểu từng xin ở nhờ một đêm trước khi vào núi.



Thời tiết thế này ông chủ nhà cũng không đi làm mà ở trong nhà, vừa nhìn thấy mấy người Phong Tiểu Tiểu thì lập tức bị sặc khói thuốc: “Lại là cô cậu à?!”



Phong Tiểu Tiểu im lặng, thiết nghĩ hình như bản thân vẫn chưa mang đến ký ức đau thương nào cho đối phương thì phải, có đến mức phản ứng dữ dội như vậy không.



Chắc ông chủ nhà cũng cảm thấy mình hơi quá, ngượng ngùng cười hai tiếng, nói: “Lần này hoàn toàn bao ăn ở, mọi người tiếp tục ở đây một đêm sao?”



“Cái đó thì không cần, cảm ơn.” Phong Tiểu Tiểu ra hiệu bảo Ngao Tiềm gọi điện liên lạc cho tài xế, thuận tiện giải thích với ông chủ nhà, “Bọn cháu có xe tới đón, chỉ ngồi ở đây một lát thôi ạ.”



Để đảm bảo an toàn, tài xế lái xe đi hơi xa, cách vùng núi này khoảng một giờ đi xe, lại thêm một Nghê Nhân Ất, liên hệ xe mới cũng cần nhiều thời gian hơn. Nếu để giết thời gian, dưới tình huống không có trò giải trí nào khác thì tất nhiên chỉ còn có thể nói chuyện phiếm.



Ông chủ nhà nhìn mấy người Phong Tiểu Tiểu, phát hiện hình như thiếu cái gì đó, nhịn không được hỏi: “Tôi nhớ hình như còn một cô bé nữa mà? Lúc trước, tài xế lái xe kia đi ra hình như không thấy cô bé ấy đi cùng.”



“…” Phong Tiểu Tiểu theo phản xạ liếc qua Tinh Vệ đang đậu trên chuồng gà nhìn ra xa, cười gượng nói: “Con bé có việc, đi trước rồi ạ.”



“À.” Ông chủ nhà cũng không hỏi thêm nữa, câu có câu không tán gẫu với bọn họ, cùng nhau chờ xe.



Khoảng gần nửa tiếng sau, xe chưa tới, Nghê Nhân Ất lại được đưa đến trước. Bởi vì khổ người quá cỡ, tên này ngồi trực thăng chẳng khác gì được ngồi chuyên cơ đưa đón, những người khác đều được nhân viên cứu hộ đưa ra ngoài thành từng nhóm từng nhóm, nhóm người Phong Tiểu Tiểu cũng là đi cùng tên mập và mấy người thôn dân. Duy nhất một mình Nghê Nhân Ất này là được đưa đến một mình.



“Anh giai này cũng đến rồi đấy à?” Tên mập tràn đầy thiện cảm với anh trai ngu ngơ vẫn luôn cõng mình trong mưa lũ, nhiệt tình kéo người lại: “Mau vào đây ngồi, lúc trong núi đã phiền anh quan tâm chăm sóc chúng em lâu như vậy.”



Nghê Nhân Ất ngây ngốc nhìn tên mập, có vẻ có chút không hiểu tại sao cậu ta lại nhào đến, sau đó ánh mắt chuyển tới trên người Phong Tiểu Tiểu liền sáng lên, bước vài bước đến đứng ngoan ngoãn sau lưng cô.



Ông chủ nhà lại bị sặc: “Người này…” Người này ăn cái gì mà lớn vậy?!



Cao gần ba mét, đó là khái niệm gì?! Về cơ bản thì cửa nhà bình thường đều thấp hơn hắn, thêm vào đó để đảm bảo cái khung kiên cố mà lúc ấy Phong Tiểu Tiểu còn cố tình nặn ra người ta thật cường tráng…



Anh giai tượng đất đã được đưa về, trực thăng lại quay vào núi, nhanh chóng bay ra bay vào mấy lượt, đưa mấy người quan trọng ra, sau đó… đến lúc nên trở về rồi.



Khi đám con ông cháu cha đã tập hợp đầy đủ, còn đang hi hi ha ha mày vỗ tao đánh kêu số mình may mắn, tóc húi cua bất đắc dĩ xen mồm nhắc lịch trình tiếp theo. Sau đó bị một đống người yên lặng kinh ngạc nhìn về phía mình, anh ta vội xấu hổ giải thích: “Nhiên liệu không đủ, nhiên liệu còn lại chỉ đủ trở về căn cứ, sau khi bổ sung đầy đủ nhiên liệu sẽ đưa thêm mấy cái trực thăng quay lại đây.”



Chung quanh im lặng thật lâu.



Trong bầu không khí này, Tinh Vệ đột nhiên xông vào phá vỡ tình thế, xù lông kêu to về phía tóc húi cua. Tên mập khôi phục lại tinh thần, sắc mặt lập tức có chút xấu hổ, cậu ta đương nhiên biết cái kiểu nói quanh co này là gì, những người dân miền núi bình thường không có sức ảnh hưởng gì như thế này, cũng sẽ chỉ có thể nhận được cứu viện loại thường. Cho dù tóc húi cua có ý quan tâm, e là căn cứ cũng chưa chắc sẽ tích cực phái người đi.



Lúc trước trực thăng đến nhanh như vậy, nói trắng ra cũng là vì chịu ảnh hưởng lớn bởi đám người của tên mập kia mà thôi, đây là vì tìm người, không phải vì cứu nạn.



“Mưa đã tạnh hẳn, chắc cũng không cần lo lắng đến vấn đề nguy hiểm đến tính mạng của những người trên núi nữa, nhưng sao em cứ cảm thấy khó chịu là sao nhỉ.” Phong Tiểu Tiểu chậc lưỡi, đưa tay chọc chọc Ngao Tiềm.



Ngao Tiềm cười khổ: “Tài nguyên vĩnh viễn không có khả năng dùng chung, với số tài nguyên có khả năng chia đến cho chúng ta, thôn dân không nhận được đãi ngộ giống như đám tên mập cũng là chuyện bình thường.”



Tên mập càng xấu hổ hơn, hai người này nói chuyện thế mà cũng chẳng chịu nhỏ tiếng chút, không định cho cậu ta chút thể diện nào sao… Tất nhiên, thực ra cậu ta cũng không làm chủ được chuyện này, chỉ là sau khi cùng gặp nạn, bản thân thoải mái thoát thân, còn thôn dân vẫn nhịn đói chịu lạnh chờ cứu hộ kiểu thường, sự tương phản như vậy quả thực cũng đủ làm người khác tự cảm thấy đỏ mặt.



Cho nên ngay từ đầu, hai người Phong Tiểu Tiểu đã xem cậu ta như con tin cũng không phải không có lý do. Một khi sự uy hiếp của bọn họ đã được xóa bỏ, sự chú ý và chăm sóc của mấy người ngồi trên tự nhiên cũng biến mất… Chẳng qua là Phong Tiểu Tiểu không ngờ tới, đối phương cứu được một nửa rồi lại thả tay giữa đường, mặc dù nhiên liệu quả thật là lý do, nhưng ở thời điểm này thì lý do gì cũng chỉ là ngụy biện.



Tinh Vệ tức giận vỗ cánh muốn nhào lên mổ tóc húi cua, tóc húi cua nghẹn đỏ mặt cố gắng giải thích: “Bọn tôi nhất định sẽ quay lại, thật đấy.”



Phong Tiểu Tiểu không thèm nghe những lời này, quay đầu hỏi tên mập: “Cậu thấy sao?”



“Tôi?!” Tên mập đột nhiên sâu sắc cảm nhận được trách nhiệm to lớn, sợ hãi hỏi những người khác, “Anh em thấy thế nào?”



Bản chất của mấy tên nhà giàu X đời này thật ra không xấu, tuy ham chơi, nhưng mấy chuyện kiểu thương thiên hại lý thì quả thật là chưa từng làm. Thường ngày, họ đều biết mình được hưởng nhiều đặc quyền hơn người bình thường, nhưng trong tình huống này mà hưởng thụ đặc quyền ấy thì tâm tình khó tránh khỏi có chút rối rắm.



“Nếu trực thăng vẫn còn quay lại, vậy thì chúng ta cứ từ từ rồi về.” cả lũ đưa mắt nhìn nhau, có một thiếu niên người đầy bùn đất nhìn có vẻ nhếch nhác cuối cùng cũng lên tiếng, vô tư nhún vai: “Lúc trước ở trên núi tao ăn đồ của người ta, đã hứa phải trả lại rồi.”



Có người đi đầu, cả đám cũng hăng hái tỏ thái độ.



“Đúng vậy, lúc chạy lên núi nếu không có người bên cạnh túm thì e rằng tao đã sớm rớt xuống nước rồi.”



“Hành lý của tao cũng là nhờ người ta mang giúp.”



“Chỉ có tên mập vô dụng, tròn như quả bóng, chạy chưa đến một phần ba chặng đường đã không thấy tăm hơi, nếu không cũng không đến nỗi bị tụt lại.”



“Dù sao cũng chơi chưa đã, chúng ta ở đây đốt lửa trại mở tiệc đêm, ngày mai hẵng đi?”



“Up!”



“Duyệt!”



Mày một lời tao một câu, sắc mặt tóc húi cua lúc trắng lúc đỏ, thật sự nghe không nổi nữa. Tình huống này chẳng khác gì bản thân anh ta là ác ma làm loạn đang bị anh hùng chính nghĩa ra tay dọn dẹp.



Tuy rằng chưa nói thẳng ra, nhưng ý tứ của mấy người anh em nhóm tên mập đã rõ ràng, bọn họ muốn ở lại đây làm con tin, hoặc là cứu hết người ra, hoặc là bọn họ ở đây chịu khổ với người ta, xem ai áp lực lớn hơn.



Tóc húi cua không biết nên vui hay buồn, xét về mặt tình cảm, anh ta rất muốn những người này lại quậy nhiều thêm chút nữa, nhưng theo lý trí thì anh ta hiểu rõ nhiệm vụ lần này xem như đã thất bại một nửa.



Bất đắc dĩ, nhân viên cứu viện đành lấy thiết bị liên lạc ra, nhanh chóng liên lạc với căn cứ, báo cáo lại tình huống ở đây. Người ở đầu dây bên kia nhất thời cũng không biết nói gì, hết mấy ông già gây sức ép giờ lại đến mấy thằng nhóc con gây sức ép, họ thật sự cho rằng điều trực thăng đi là chuyện dễ dàng như vậy sao?!



Báo cáo không cần viết? Nhiên liệu không cần bổ sung? Tin tức không cần che giấu hả?



Mẹ nó, sớm biết vậy thì đã không điên mà nhảy vào vũng nước đục này rồi.



Cuối cùng căn cứ vẫn phải thỏa hiệp, đồng ý rằng sẽ lập tức điều đến đây thêm vài chiếc trực thăng giúp cứu người, về phần tóc húi cua thì lập tức trở về căn cứ. Mấy vị công tử muốn ở thì ở, dù sao bọn họ có di động, có thể tự gọi về nhà báo tin bình an.



Phong Tiểu Tiểu và Ngao Tiềm suy nghĩ một lúc rồi quyết định ở lại xem diễn biến về sau. Tinh Vệ vui sướng, kêu to hai tiếng sau đó hướng về phía tên mập vỗ vỗ cánh phải…



“… Ý nó là… muốn cho tôi ăn bạt tai sao?” Tên mập nghiên cứu động tác của Tinh Vệ, nửa ngày sau mới tủi thân mà chần chừ hỏi.



Tinh Vệ tức giận kêu một tiếng vì sự ngu ngốc của tên mập, Phong Tiểu Tiểu thân là người có quyền uy nhất đi ra giải thích: “Ý của nó hình như là muốn dựng ngón tay cái (like) cho cậu đấy.”



Tinh Vệ hài lòng gật đầu.



Tên mập: “…”



Sau khi nhận được điện thoại của Ngao Tiềm, điều đầu tiên mà tài xế làm là báo cáo lại cho Dương Nghiên, để hai người Phong Tiểu Tiểu thuận lợi ra khỏi núi, Dương Nghiên cố ý gọi điện lại cho Ngao Tiềm hỏi cụ thể tình hình, trong lúc trao đổi nội dung còn thuận tiện mang chuyện của tên mập ra nói. Dương Nghiên suy nghĩ một chút, hình như đúng là anh có biết một người như vậy.



Ông già của tên mập là lãnh đạo cục thuế, người chơi được với cậu ta trong cái giới kia cũng đều có bối cảnh không tầm thường. Là nhà giàu số một thành phố, thỉnh thoảng ông Dương có đưa Dương Nghiên tham gia một vài sự kiện đặc biệt có thể gặp được những người này, sau đó mọi người ngang hàng nói chuyện, thường xuyên qua lại coi như cũng có chút quen biết… Đương nhiên cũng không đến mức thân thiết gì, chẳng qua là đến độ gặp mặt cũng có thể hàn huyên vài câu mà thôi.



Có lẽ là vì gia thế của mấy người trong nhóm tên mập đều không chênh lệch lắm cộng thêm tính cách cũng không quá khó chịu, vì thế đề tài chung cũng nhiều hơn. Dương Nghiên thuộc loại người ngoài rìa, thi thoảng mọi người gọi một tiếng, làm khách tham dự một hai lần, nhưng đến giờ chưa hề bước vào nhóm người bọn họ.



“Bọn họ ghen tỵ tôi đẹp trai hơn cho nên bài xích thôi.” Dương Nghiên cười lạnh tổng kết.



Tên mập vẫn ở bên cạnh nghe, ban đầu còn đỡ, nghe đến đây cuối cùng nhịn không được: “Cậu nói vớ vẩn!”



Mẹ nó! Trước đây rốt cuộc là đứa nào nói Dương Nghiên cao quý lạnh lùng này nọ lọ chai?! Thằng nhãi này rõ ràng cùng một giuộc với đám người này mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom