Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-443
Chương 446: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Với tư cách là đồng nghiệp sẽ hợp tác với Hoàng Giam Ngôn trong suốt kỳ thực tập của anh, bạn gái Tang cảm thấy mình nên làm quen với mấy người trong tiệm gốm.
Dù sao, có vẻ như Hoàng Giam Ngôn sẽ phải sống ở đây trong một khoảng thời gian dài... Ước tính ít nhất cũng phải một hai năm... Nếu là như vậy thì trong tương lai, hai bên chắc chắn sẽ có rất nhiều dịp cần gặp mặt. Nếu như không làm quen, vậy thì sẽ rất bất tiện.
Thế là vì những lý do kể trên, lần này cô em họ Tang có ý đến đây chào hỏi với mọi người trước...
“Xin chào mọi người, tôi là Tang Uyển.” Cô em họ Tang vừa đi vào đã rất lịch sự tự giới thiệu bản thân với mấy người trong phòng khách, “Trên giang hồ, tôi cũng không có tên tuổi gì, bây giờ đang làm nhân viên văn phòng ở Lục Phiến Môn. Sau này, tôi và Hoàng Giam Ngôn sẽ hợp tác làm việc lâu dài, chính xác hơn là sẽ làm việc chung cho tới khi nào anh ấy có kết quả thực tập.”
Cô em họ Tang không tính là đẹp lắm, nhưng ngoại hình cũng không kém. Điểm xuất sắc nhất là từ cô là toát ra một bầu không khí ôn hòa, là dạng xinh xắn khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Nói một cách đơn giản, bất kỳ ai vừa nhìn thấy cô, ấn tượng đầu tiên chắc chắn sẽ nghĩ đến “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Chính là kiểu từ nhỏ đến lớn đều tuân theo nề nếp quy củ, ngoan ngoãn nghe lời, không chủ động cãi nhau hay tranh chấp với người khác, thành tích học tập chắc chắc cũng xếp đầu.
“Chào cô!” Thực ra đối với kiểu người khuôn mẫu này, Phong Tiểu Tiểu cũng không chê ghét gì cả, cô cười lịch sự và nói: “Tiểu Hoàng sắp ăn cơm xong rồi. Hay cô ngồi xuống đợi anh ấy một lát?”
“Không cần vội đầu. Lần này tôi đến đây không phải để tìm anh Hoàng đi tuần tra.”
“Vậy cô tìm anh ta...”
Tang Uyển đưa danh thiếp của mình ra: “Tôi chỉ đến chào hỏi gia đình anh Hoàng đang sống cùng... Đây là danh thiếp của tôi. Sau này có lẽ chúng ta còn cần tiếp xúc nhiều nên hôm nay tôi đến muốn làm quen trước với mọi người.”
Quả thực có rất nhiều người đã và đang sống nhờ trong nhà Phong Tiểu Tiểu. Dương Nghiên là dạng đặt chỗ lâu dài thì không nói đến. Còn có Khương Lễ, Ngao Tiềm, Vidar, bây giờ có anh em họ Tôn nữa, nhiều lắm... Bởi vì thân phận của mọi người và tầng hai tiệm gốm là phó bản đặc biệt nên trước giờ chưa lúc nào thấy nơi này vắng người cả. Nhưng người đặc biệt đến chào hỏi chỉ vì quan hệ chủ khách sống chung nhà như cô em họ Tang thì đúng là cho đến bây giờ chỉ có mình cô em này.
Vì vậy, Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không có kinh nghiệm tiếp đãi đồng nghiệp của bạn chung nhà, hơn nữa còn là người bình thường. Cô sửng sốt một lát, “À?!... Vậy cô có muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?”
Không ngờ tới Tang Uyển lại không hề khách sáo: “Được thôi.”
“...”
Tang Uyển đưa cho mọi người ít hoa quả làm quà ra mắt, sau đó cùng ăn bữa cơm, lại uống trà hàn huyên nói chuyện vài câu. Cuối cùng, cô lịch sự nói lời chào rồi ra về cùng Hoàng Giam Ngôn.
Toàn bộ quá trình đều theo một công thức định sẵn, rất lịch sự. Suốt thời gian đó, đối phương không đề cập đến bất kỳ vấn đề mẫn cảm hay gây khó xử... Ví dụ như mặc dù Tôn Nguyên Hạo biến thành nhân vật nổi tiếng trên mạng chỉ trong một đêm, nhưng Tang Uyển lại làm bộ như hoàn toàn không thấy một người như thế đang ngồi bên cạnh mình.
Sau khi tiễn người ta về, Phong Tiểu Tiểu nhìn hoa quả đặt trên bàn trà, gãi đầu mờ mịt nửa ngày mới quay đầu hỏi Phục Hy vừa xuống ăn cơm: “Anh Hy, anh thấy sao?”
Phục Hy đang định đi lên lầu xem cây Thế Giới, nghe thấy cô hỏi liền hỏi lại: “Thấy sao cái gì?”
“... Không, không có gì đâu.”
Cùng ngày hôm đó, Tôn Nguyên Hạo xin việc thành công trở về. Cô em họ Tang và Hoàng Giam Ngôn cũng vừa xong việc, thuận đường cùng đến tiệm gốm nói chuyện với mọi người vài câu rồi đi.
Vốn dĩ Phong Tiểu Tiểu cứ tưởng mọi chuyện thế là xong rồi. Ai dè mấy ngày sau, cô em họ Tang cứ nghiễm nhiên và liên tục xuất hiện trước mặt mọi người.
***
Một người xa lạ nên làm thế nào để lắp đặt thiết bị theo dõi và nghe trộm vào nhà người khác mà không bị nghi ngờ? Hơn nữa nơi cần lắp lại là nơi cất giấu bí mật rất quan trọng của người đó?
Phương châm của Tang Uyển là phải cẩn thận xâm nhập, cẩn thận thăm dò, tất cả đều không được vội vàng. Phải làm từng bước một, đầu tiên là làm quen trước, sau đó chờ đến khi đối phương quen thuộc với mình thì thăm dò quy luật làm việc qua lại ở nơi thi hành nhiệm vụ, cuối cùng là tìm kiếm cơ hội ra tay...
Mặc dù giá trị vũ lực của Tang Uyển không cao, nhưng trí tuệ của cô cũng đủ để bù đắp khuyết điểm này. Hơn nữa, giá trị vũ lực không cao cũng có thế mạnh của nó, trong đó lợi ích quan trọng nhất cô đạt được là, bình thường mọi người sẽ không phòng bị một cô gái nhu nhược yếu đuối.
Vì vậy, sau một tuần liên tục đến thăm, Tang Uyển làm như vô tình đưa ra lời mời: “Tôi một mình ở thành phố này cũng không có ai quen biết, cuối tuần được nghỉ rất chán. Hay là mấy người chúng ta tổ chức tụ tập một buổi đi!”
“Hay đấy!” Trong mấy ngày này, Phong Tiểu Tiểu cũng coi như đã quen với Tang Uyển, cô hoàn toàn không cảm thấy đề nghị này có gì không ổn, “Cô định đi ăn ở đâu?”
“Chúng ta nhiều người như vậy, tổ chức ăn lẩu ở nhà được không? Vừa vui vẻ vừa thoải mái... Cuối tuần sau khi tan làm tôi sẽ tiện đường ra chợ mua đồ nhúng. Mọi người ở nhà chỉ cần nấu nước lẩu trước là được!” Tang Uyển vẫn bình tĩnh như thường, làm bộ như những lời vừa rồi chỉ là nghĩ ra liền nói.
Chuyện này không vấn đề gì. Thực ra Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình đã tách ra khỏi thế giới người thường quá lâu, thời gian gần đây cô chỉ nói chuyện với thần tiên yêu ma, đúng là nên hít thở bầu không khí của người bình thường một chút... Dù sao đến cuối tuần, cô chỉ cần đóng cánh cửa ở tầng hai lại, không cho người khác ra vào tùy tiện là được.
Vì vậy, mọi người vui vẻ quyết định lên kế hoạch cuối tuần tổ chức liên hoan. Chiều thứ sáu, khi cô em họ Tang đi theo Hoàng Giam Ngôn tới, còn xách theo mấy túi thịt cá rau dưa hoa quả theo thật.
Phòng bếp nhà Phong Tiểu Tiểu rất rộng. Dù sao thì người sống ở đây nhiều như vậy, nếu thiết kế quá nhỏ sẽ gây bất tiện cho mọi người.
Cô em họ Tang thân là khách lại chủ động đi theo Y Y vào phòng bếp, Phong Tiểu Tiểu cũng ngại ngồi không. Thế là mấy cô gái vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa cười nói vui vẻ, nhờ vậy mọi người cũng thân thiết với nhau hơn.
Tôn Nguyên Hạo đang ngồi xem hoạt hình với em gái nhà mình, Vidar cũng ngồi cùng bọn họ. Còn lịch làm việc của Phục Hy hôm này là tăng ca trồng cây ở thần đình, tiện thể trấn thủ, phòng ngừa có người lẻn vào lúc liên hoan. Còn Hoàng Giam Ngôn... bởi vì đủ các loại lý do chủ quan khách quan khác nhau, cuối cùng mọi người đều có chuyện để làm, chỉ có mình anh ta là rảnh rỗi mốc meo.
Ơ đậu! Sao không có ai chơi với ông!!!
Sau khi ăn xong, thấy vẫn còn sớm nên mọi người thoải mái xúm lại đánh bài, buôn chuyện, chơi game. Chơi bời chán chê, cô em họ Tang kéo Phong Tiểu Tiểu vào phòng ngủ, hơi ngượng ngùng hỏi cô sở thích của Hoàng Giam Ngôn. Cuối cùng, mãi cho đến khi anh Vũ gọi điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu, mất kiên nhẫn hỏi cô lúc nào buổi liên hoan mới kết thúc... Lúc bấy giờ đã vượt qua giờ giới nghiêm ban đêm lâu rồi, cho dù là người của Lục Phiến Môn thì cũng phải chú ý hình tượng.
Cô em họ Tang trốn trong phòng vệ sinh nhận điện thoại, sau khi quay ra thì trả lại điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu, áy náy nói: “Thật ngại quá! Hôm nay tôi xin nghỉ không trực đêm, vậy nên anh Vũ mới...”
Phong Tiểu Tiểu nhận lại điện thoại, đồng tình nói: “Không sao đâu không sao đâu. Nhưng mà sao anh ta không gọi vào điện thoại của cô vậy?”
“Điện thoại của tôi hết pin rồi, tôi cũng không chú ý đến.” Cô em họ Tang có vẻ rất ngượng ngùng, “Pin của smartphone có bao giờ đủ dùng đâu. Sáng sớm tôi sạc đầy rồi, nhưng chỉ đến giữa trưa là sập nguồn... Được rồi, tôi phải về đây. Hôm nay được chơi với mọi người, tôi rất vui.”
Sau khi chào tạm biệt đám người trong tiệm gốm, cô em họ Tang đi ra cửa một mình. Khu vực này ban đêm vẫn luôn có người của Lục Phiến Môn tuần tra nên cũng không ai phải lo lắng chuyện một mình cô đi trên đường có an toàn không.
Cô em họ Tang rời khỏi tiệm gốm, trở về căn phòng nhỏ mình đang thuê tạm. Cô đặt túi xách xuống, lấy máy tính xách tay của mình ra. Sau khi khởi động máy, cô gõ bàn phím một hồi, mấy điểm sáng màu xanh lục và ký hiệu một chiếc điện thoại nhỏ sáng lên trên màn hình.
“Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, điện thoại di động...” Cô em họ Tang vừa dùng mười ngón tay gõ bàn phím liên tục vừa thấp giọng lẩm bẩm. Ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu vào mặt cô, hiện lên vẻ lạnh lùng: “Nơi khả nghi nhất là cánh cửa lớn ở tầng hai, nhưng nơi đó không dễ đến gần... Bỏ đi, chừng này tư liệu hẳn cũng đủ rồi.”
Cô lần lượt kích hoạt thiết bị theo dõi. Đúng lúc này, màn hình thông báo của điện thoại di động sáng lên, có nghĩa là chủ của nó đang sử dụng tín hiệu di động. Cô em họ Tang lập tức ấn quay lại, sau khi xác định được việc điện thoại đang bật app Twitter, cô vội vàng lật lại nhật ký theo dõi.
Trên màn hình máy tính hiện ra trang chủ Phong Tiểu Tiểu đang xem, tên tài khoản Twitter là Hades, hai tiếng trước mới đăng tweet mới: [Cô gái tôi muốn theo đuổi bảo tôi đi chết đi. Vợ trước thì không chịu ly hôn. Rất muốn trả thù thế giới này, làm sao bây giờ?]
Bên dưới trạng thái này có vô số lượt chia sẻ. Ngoại trừ đủ các loại sticker của Trung Quốc và nước ngoài như “Chủ acc đúng tra nam nha”, “Cường hành cưỡng ép đê ha ha ha”, còn có vài bình luận khá là thu hút sự chú ý của người khác.
Poseidon: [Khí thế năm đó khi anh cướp Persephone về đâu rồi?]
Amphitrite: [Anh cả, hay là anh nói chuyện rõ ràng với chị dâu đi!]
J•rmungandr: [Muốn kết hôn với em gái tôi phải hỏi qua Fenrir trước đã!!!]
Fenrisulfr: […]
J•rmungandr: [???]
Fenrisulfr: [Loki đã đồng ý rồi…]
J•rmungandr: [!!!]
…
Poseidon, Amphitrite, Jormungand và Fenrir...
Cô nhanh chóng ghi nhớ mấy cái tên này vào trong đầu, so sánh với những cái tên đặc biệt của các vị thần trong truyền thuyết. Khóe miệng cô em họ Tang co rút, cô vỗ nhẹ vào mặt, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngay sau đó, lại thấy một bình luận mới của Phong Tiểu Tiểu: “Anh Hades lấy cả địa ngục Hy Lạp làm đồ cưới, sang chỗ Hela ở rể đi. Toàn tộc Bắc Âu nhất định sẽ ủng hộ anh!!!”
“...”
Em gái Tang đờ mặt, dịch chuyển tầm nhìn ra khỏi màn hình. Cô đột nhiên phát hiện mình phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng hơn mới có thể tiếp tục công việc theo dõi này.
Tuy rằng cô đã biết trước có khả năng sẽ có vài việc vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của mình, nhưng vượt xa đến mức độ này thì cũng quá...
Cô đang định tắt máy tính, cứ ngủ một giấc trước, đợi tỉnh lại rồi tính tiếp. Ngay khi cô vừa di chuột đến biểu tượng tắt máy, trên màn hình trước mắt lại nhanh chóng nhảy lên bình luận mới.
Lý Tiếu: [Nương nương, tôi nghe lão Hades nói Bàn Cổ muốn gia nhập đội quản lý trật tự thành phố???]
Phong Tiểu Tiểu: [Đó không phải đội quản lý trật tự thành phố, là Lục Phiến Môn.]
Lý Tiếu: [Đậu mèo!!!]
“Đậu mèo!!!”
Cô em họ Tang suýt nữa buột miệng chửi thề. Ngón tay cô không kìm được mà run rẩy, suýt nữa hất cả máy tính từ trên bàn xuống đất.
Thế là thế quái nào?
Câu bình luận kia thực ra là có ý gì vậy trời?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao, có vẻ như Hoàng Giam Ngôn sẽ phải sống ở đây trong một khoảng thời gian dài... Ước tính ít nhất cũng phải một hai năm... Nếu là như vậy thì trong tương lai, hai bên chắc chắn sẽ có rất nhiều dịp cần gặp mặt. Nếu như không làm quen, vậy thì sẽ rất bất tiện.
Thế là vì những lý do kể trên, lần này cô em họ Tang có ý đến đây chào hỏi với mọi người trước...
“Xin chào mọi người, tôi là Tang Uyển.” Cô em họ Tang vừa đi vào đã rất lịch sự tự giới thiệu bản thân với mấy người trong phòng khách, “Trên giang hồ, tôi cũng không có tên tuổi gì, bây giờ đang làm nhân viên văn phòng ở Lục Phiến Môn. Sau này, tôi và Hoàng Giam Ngôn sẽ hợp tác làm việc lâu dài, chính xác hơn là sẽ làm việc chung cho tới khi nào anh ấy có kết quả thực tập.”
Cô em họ Tang không tính là đẹp lắm, nhưng ngoại hình cũng không kém. Điểm xuất sắc nhất là từ cô là toát ra một bầu không khí ôn hòa, là dạng xinh xắn khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Nói một cách đơn giản, bất kỳ ai vừa nhìn thấy cô, ấn tượng đầu tiên chắc chắn sẽ nghĩ đến “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Chính là kiểu từ nhỏ đến lớn đều tuân theo nề nếp quy củ, ngoan ngoãn nghe lời, không chủ động cãi nhau hay tranh chấp với người khác, thành tích học tập chắc chắc cũng xếp đầu.
“Chào cô!” Thực ra đối với kiểu người khuôn mẫu này, Phong Tiểu Tiểu cũng không chê ghét gì cả, cô cười lịch sự và nói: “Tiểu Hoàng sắp ăn cơm xong rồi. Hay cô ngồi xuống đợi anh ấy một lát?”
“Không cần vội đầu. Lần này tôi đến đây không phải để tìm anh Hoàng đi tuần tra.”
“Vậy cô tìm anh ta...”
Tang Uyển đưa danh thiếp của mình ra: “Tôi chỉ đến chào hỏi gia đình anh Hoàng đang sống cùng... Đây là danh thiếp của tôi. Sau này có lẽ chúng ta còn cần tiếp xúc nhiều nên hôm nay tôi đến muốn làm quen trước với mọi người.”
Quả thực có rất nhiều người đã và đang sống nhờ trong nhà Phong Tiểu Tiểu. Dương Nghiên là dạng đặt chỗ lâu dài thì không nói đến. Còn có Khương Lễ, Ngao Tiềm, Vidar, bây giờ có anh em họ Tôn nữa, nhiều lắm... Bởi vì thân phận của mọi người và tầng hai tiệm gốm là phó bản đặc biệt nên trước giờ chưa lúc nào thấy nơi này vắng người cả. Nhưng người đặc biệt đến chào hỏi chỉ vì quan hệ chủ khách sống chung nhà như cô em họ Tang thì đúng là cho đến bây giờ chỉ có mình cô em này.
Vì vậy, Phong Tiểu Tiểu hoàn toàn không có kinh nghiệm tiếp đãi đồng nghiệp của bạn chung nhà, hơn nữa còn là người bình thường. Cô sửng sốt một lát, “À?!... Vậy cô có muốn ăn cơm cùng chúng tôi không?”
Không ngờ tới Tang Uyển lại không hề khách sáo: “Được thôi.”
“...”
Tang Uyển đưa cho mọi người ít hoa quả làm quà ra mắt, sau đó cùng ăn bữa cơm, lại uống trà hàn huyên nói chuyện vài câu. Cuối cùng, cô lịch sự nói lời chào rồi ra về cùng Hoàng Giam Ngôn.
Toàn bộ quá trình đều theo một công thức định sẵn, rất lịch sự. Suốt thời gian đó, đối phương không đề cập đến bất kỳ vấn đề mẫn cảm hay gây khó xử... Ví dụ như mặc dù Tôn Nguyên Hạo biến thành nhân vật nổi tiếng trên mạng chỉ trong một đêm, nhưng Tang Uyển lại làm bộ như hoàn toàn không thấy một người như thế đang ngồi bên cạnh mình.
Sau khi tiễn người ta về, Phong Tiểu Tiểu nhìn hoa quả đặt trên bàn trà, gãi đầu mờ mịt nửa ngày mới quay đầu hỏi Phục Hy vừa xuống ăn cơm: “Anh Hy, anh thấy sao?”
Phục Hy đang định đi lên lầu xem cây Thế Giới, nghe thấy cô hỏi liền hỏi lại: “Thấy sao cái gì?”
“... Không, không có gì đâu.”
Cùng ngày hôm đó, Tôn Nguyên Hạo xin việc thành công trở về. Cô em họ Tang và Hoàng Giam Ngôn cũng vừa xong việc, thuận đường cùng đến tiệm gốm nói chuyện với mọi người vài câu rồi đi.
Vốn dĩ Phong Tiểu Tiểu cứ tưởng mọi chuyện thế là xong rồi. Ai dè mấy ngày sau, cô em họ Tang cứ nghiễm nhiên và liên tục xuất hiện trước mặt mọi người.
***
Một người xa lạ nên làm thế nào để lắp đặt thiết bị theo dõi và nghe trộm vào nhà người khác mà không bị nghi ngờ? Hơn nữa nơi cần lắp lại là nơi cất giấu bí mật rất quan trọng của người đó?
Phương châm của Tang Uyển là phải cẩn thận xâm nhập, cẩn thận thăm dò, tất cả đều không được vội vàng. Phải làm từng bước một, đầu tiên là làm quen trước, sau đó chờ đến khi đối phương quen thuộc với mình thì thăm dò quy luật làm việc qua lại ở nơi thi hành nhiệm vụ, cuối cùng là tìm kiếm cơ hội ra tay...
Mặc dù giá trị vũ lực của Tang Uyển không cao, nhưng trí tuệ của cô cũng đủ để bù đắp khuyết điểm này. Hơn nữa, giá trị vũ lực không cao cũng có thế mạnh của nó, trong đó lợi ích quan trọng nhất cô đạt được là, bình thường mọi người sẽ không phòng bị một cô gái nhu nhược yếu đuối.
Vì vậy, sau một tuần liên tục đến thăm, Tang Uyển làm như vô tình đưa ra lời mời: “Tôi một mình ở thành phố này cũng không có ai quen biết, cuối tuần được nghỉ rất chán. Hay là mấy người chúng ta tổ chức tụ tập một buổi đi!”
“Hay đấy!” Trong mấy ngày này, Phong Tiểu Tiểu cũng coi như đã quen với Tang Uyển, cô hoàn toàn không cảm thấy đề nghị này có gì không ổn, “Cô định đi ăn ở đâu?”
“Chúng ta nhiều người như vậy, tổ chức ăn lẩu ở nhà được không? Vừa vui vẻ vừa thoải mái... Cuối tuần sau khi tan làm tôi sẽ tiện đường ra chợ mua đồ nhúng. Mọi người ở nhà chỉ cần nấu nước lẩu trước là được!” Tang Uyển vẫn bình tĩnh như thường, làm bộ như những lời vừa rồi chỉ là nghĩ ra liền nói.
Chuyện này không vấn đề gì. Thực ra Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình đã tách ra khỏi thế giới người thường quá lâu, thời gian gần đây cô chỉ nói chuyện với thần tiên yêu ma, đúng là nên hít thở bầu không khí của người bình thường một chút... Dù sao đến cuối tuần, cô chỉ cần đóng cánh cửa ở tầng hai lại, không cho người khác ra vào tùy tiện là được.
Vì vậy, mọi người vui vẻ quyết định lên kế hoạch cuối tuần tổ chức liên hoan. Chiều thứ sáu, khi cô em họ Tang đi theo Hoàng Giam Ngôn tới, còn xách theo mấy túi thịt cá rau dưa hoa quả theo thật.
Phòng bếp nhà Phong Tiểu Tiểu rất rộng. Dù sao thì người sống ở đây nhiều như vậy, nếu thiết kế quá nhỏ sẽ gây bất tiện cho mọi người.
Cô em họ Tang thân là khách lại chủ động đi theo Y Y vào phòng bếp, Phong Tiểu Tiểu cũng ngại ngồi không. Thế là mấy cô gái vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa cười nói vui vẻ, nhờ vậy mọi người cũng thân thiết với nhau hơn.
Tôn Nguyên Hạo đang ngồi xem hoạt hình với em gái nhà mình, Vidar cũng ngồi cùng bọn họ. Còn lịch làm việc của Phục Hy hôm này là tăng ca trồng cây ở thần đình, tiện thể trấn thủ, phòng ngừa có người lẻn vào lúc liên hoan. Còn Hoàng Giam Ngôn... bởi vì đủ các loại lý do chủ quan khách quan khác nhau, cuối cùng mọi người đều có chuyện để làm, chỉ có mình anh ta là rảnh rỗi mốc meo.
Ơ đậu! Sao không có ai chơi với ông!!!
Sau khi ăn xong, thấy vẫn còn sớm nên mọi người thoải mái xúm lại đánh bài, buôn chuyện, chơi game. Chơi bời chán chê, cô em họ Tang kéo Phong Tiểu Tiểu vào phòng ngủ, hơi ngượng ngùng hỏi cô sở thích của Hoàng Giam Ngôn. Cuối cùng, mãi cho đến khi anh Vũ gọi điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu, mất kiên nhẫn hỏi cô lúc nào buổi liên hoan mới kết thúc... Lúc bấy giờ đã vượt qua giờ giới nghiêm ban đêm lâu rồi, cho dù là người của Lục Phiến Môn thì cũng phải chú ý hình tượng.
Cô em họ Tang trốn trong phòng vệ sinh nhận điện thoại, sau khi quay ra thì trả lại điện thoại cho Phong Tiểu Tiểu, áy náy nói: “Thật ngại quá! Hôm nay tôi xin nghỉ không trực đêm, vậy nên anh Vũ mới...”
Phong Tiểu Tiểu nhận lại điện thoại, đồng tình nói: “Không sao đâu không sao đâu. Nhưng mà sao anh ta không gọi vào điện thoại của cô vậy?”
“Điện thoại của tôi hết pin rồi, tôi cũng không chú ý đến.” Cô em họ Tang có vẻ rất ngượng ngùng, “Pin của smartphone có bao giờ đủ dùng đâu. Sáng sớm tôi sạc đầy rồi, nhưng chỉ đến giữa trưa là sập nguồn... Được rồi, tôi phải về đây. Hôm nay được chơi với mọi người, tôi rất vui.”
Sau khi chào tạm biệt đám người trong tiệm gốm, cô em họ Tang đi ra cửa một mình. Khu vực này ban đêm vẫn luôn có người của Lục Phiến Môn tuần tra nên cũng không ai phải lo lắng chuyện một mình cô đi trên đường có an toàn không.
Cô em họ Tang rời khỏi tiệm gốm, trở về căn phòng nhỏ mình đang thuê tạm. Cô đặt túi xách xuống, lấy máy tính xách tay của mình ra. Sau khi khởi động máy, cô gõ bàn phím một hồi, mấy điểm sáng màu xanh lục và ký hiệu một chiếc điện thoại nhỏ sáng lên trên màn hình.
“Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, điện thoại di động...” Cô em họ Tang vừa dùng mười ngón tay gõ bàn phím liên tục vừa thấp giọng lẩm bẩm. Ánh sáng màn hình máy tính phản chiếu vào mặt cô, hiện lên vẻ lạnh lùng: “Nơi khả nghi nhất là cánh cửa lớn ở tầng hai, nhưng nơi đó không dễ đến gần... Bỏ đi, chừng này tư liệu hẳn cũng đủ rồi.”
Cô lần lượt kích hoạt thiết bị theo dõi. Đúng lúc này, màn hình thông báo của điện thoại di động sáng lên, có nghĩa là chủ của nó đang sử dụng tín hiệu di động. Cô em họ Tang lập tức ấn quay lại, sau khi xác định được việc điện thoại đang bật app Twitter, cô vội vàng lật lại nhật ký theo dõi.
Trên màn hình máy tính hiện ra trang chủ Phong Tiểu Tiểu đang xem, tên tài khoản Twitter là Hades, hai tiếng trước mới đăng tweet mới: [Cô gái tôi muốn theo đuổi bảo tôi đi chết đi. Vợ trước thì không chịu ly hôn. Rất muốn trả thù thế giới này, làm sao bây giờ?]
Bên dưới trạng thái này có vô số lượt chia sẻ. Ngoại trừ đủ các loại sticker của Trung Quốc và nước ngoài như “Chủ acc đúng tra nam nha”, “Cường hành cưỡng ép đê ha ha ha”, còn có vài bình luận khá là thu hút sự chú ý của người khác.
Poseidon: [Khí thế năm đó khi anh cướp Persephone về đâu rồi?]
Amphitrite: [Anh cả, hay là anh nói chuyện rõ ràng với chị dâu đi!]
J•rmungandr: [Muốn kết hôn với em gái tôi phải hỏi qua Fenrir trước đã!!!]
Fenrisulfr: […]
J•rmungandr: [???]
Fenrisulfr: [Loki đã đồng ý rồi…]
J•rmungandr: [!!!]
…
Poseidon, Amphitrite, Jormungand và Fenrir...
Cô nhanh chóng ghi nhớ mấy cái tên này vào trong đầu, so sánh với những cái tên đặc biệt của các vị thần trong truyền thuyết. Khóe miệng cô em họ Tang co rút, cô vỗ nhẹ vào mặt, cố gắng giữ bình tĩnh. Ngay sau đó, lại thấy một bình luận mới của Phong Tiểu Tiểu: “Anh Hades lấy cả địa ngục Hy Lạp làm đồ cưới, sang chỗ Hela ở rể đi. Toàn tộc Bắc Âu nhất định sẽ ủng hộ anh!!!”
“...”
Em gái Tang đờ mặt, dịch chuyển tầm nhìn ra khỏi màn hình. Cô đột nhiên phát hiện mình phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng hơn mới có thể tiếp tục công việc theo dõi này.
Tuy rằng cô đã biết trước có khả năng sẽ có vài việc vượt ra khỏi tầm tưởng tượng của mình, nhưng vượt xa đến mức độ này thì cũng quá...
Cô đang định tắt máy tính, cứ ngủ một giấc trước, đợi tỉnh lại rồi tính tiếp. Ngay khi cô vừa di chuột đến biểu tượng tắt máy, trên màn hình trước mắt lại nhanh chóng nhảy lên bình luận mới.
Lý Tiếu: [Nương nương, tôi nghe lão Hades nói Bàn Cổ muốn gia nhập đội quản lý trật tự thành phố???]
Phong Tiểu Tiểu: [Đó không phải đội quản lý trật tự thành phố, là Lục Phiến Môn.]
Lý Tiếu: [Đậu mèo!!!]
“Đậu mèo!!!”
Cô em họ Tang suýt nữa buột miệng chửi thề. Ngón tay cô không kìm được mà run rẩy, suýt nữa hất cả máy tính từ trên bàn xuống đất.
Thế là thế quái nào?
Câu bình luận kia thực ra là có ý gì vậy trời?
Bình luận facebook