• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-447

Chương 450: Olympus đua đòi quá đà




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72640.png

Xem ảnh 2
72640_2.png
Trong ấn tượng của Phong Tiểu Tiểu, lúc còn trong hỗn độn, anh bạn Bàn Cổ luôn dũng cảm tiến về phía trước, không bao giờ quay đầu trên con đường tự tìm cái chết.



Nhưng trong mắt của Phục Hy, cô vợ của mình cũng là một kẻ tiên phong quả cảm không sợ chết y như thế



Bởi vì Nữ Oa có pháp tắc cần phải bảo vệ, nên hết lần này đến lần khác có luồn liều mạng xông pha chiến đấu để thực hiện chức trách và niềm tin của mình



Thậm chí đến cuối cùng rơi vào bước đường phải xả thân vá trời.



Thế nên chỉ nghĩ thôi cũng biết, khi cô vợ thích tự tìm đường chết bằng đủ cách của anh đứng bên cạnh cười nhạo Bàn Cổ tự sạt hố vì chỉ số IQ, trong lòng Tổ thần Phục Hy với vẻ mặt điềm nhiên thật ra đang muốn chửi thề đến cỡ nào.



Trong cái nhìn của Phục Hy, tốt xấu gì thì người ta cũng là vì không đủ thông minh, còn vợ mình thì lại là tự hy sinh vô ích mà chẳng thấy có gì không đúng



Anh cảm thấy Nữ Oa chỉ ranh mãnh ngoài mặt chứ thật ra bản chất lại là một kẻ ngốc



Làm chuyện lớn thì khờ, cứ đem mạng ra đùa, chỉ toàn khôn vặt ba cái vụ lông gà vỏ tỏi..



Bàn Cổ cùng lắm thì chỉ đánh mất nửa cái mạng



Nhưng cái kiểu phụ nữ ngốc, chỉ cần không cẩn thận là tự chơi đến mức tiêu đời như vợ mình, không ngăn sức mạnh của cô lại, lẽ nào đợi cô tiếp tục anh dũng đi vá trời một lần nữa, vì đám sinh linh vớ vẩn kia mà để anh phòng không hiu quạnh cả tỉ năm sao? Cho nên nói tóm lại, Phục Hy có đủ lý do để cho rằng việc bản thân âm thầm hạ cấm chế không có gì là sai cả! Khi thật sự yêu ai đó sâu đậm, phần lớn mọi người đều sẽ có suy nghĩ muốn giữ người đó bên cạnh mình mãi mãi



Muốn mở mắt ra là có thể nhìn thấy người đó, muốn giơ tay ra là có thể chạm vào da thịt của đối phương..



Nếu yêu mà chỉ hy sinh thầm lặng, không có chút ham muốn và mưu đồ gì đối với đối phương, vậy thì thông thường chỉ chứng tỏ người này không đủ mạnh mẽ để phá vỡ mọi rào cản



Hoặc là..



chẳng qua anh ta tự thấy cảm động bởi chính tình yêu của mình mà thôi



Phục Hy có năng lực, lại đủ cứng rắn, trước giờ anh chưa từng có ý nghĩ yêu một người sẽ để cho người đó tự do



Vì vậy bắt đầu từ trong hỗn độn, Phục Hy đã nhận định rằng Nữ Oa chỉ có thể ở bên cạnh mình



Nhưng thật không may, Nữ Oa mà anh yêu cũng mạnh mẽ, hơn nữa cô còn có việc bắt buộc bản thân phải hoàn thành



Cho nên vốn dĩ cô không cách nào chỉ dõi theo anh, càng không cần dựa vào anh mà sống.



Thế là, vì muốn giữ chân con người này, hạn chế cô, không cho cô làm ra chuyện vá trời ngu ngốc ấy thêm lần nữa, Phục Hy chỉ có thể ra tay giành ưu thế trước..



Về phần ý kiến của đối phương? Cái đó không quan trọng



Nếu ý kiến của Nữ Oa là muốn vì chúng sinh mà rời khỏi cuộc sống của anh thêm lần nữa, vậy thì anh vĩnh viễn không bao giờ cho phép ý định đó có ngày được thực hiện ...



Hai con người mạnh mẽ như nhau, ở bên nhau, muốn yêu đương thì chắc chắn sẽ là một cuộc giằng co tiêu tốn nhiều thời gian



Phục Hy nhân lúc đối phương chưa thức tỉnh, giành trước phần thắng ở nửa trận đầu một cách ổn định



Chỉ cần Nữ Oa nhất thiết phải dựa vào anh thì anh có thể tùy ý khống chế giới hạn tối đa mà cô làm được



Nhưng Gaia đã phá vỡ mất sự cân bằng vi diệu đó ở nửa trận sau.



Nữ Oa phá vỡ cấm chế, chút linh khí nhỏ nhoi mà Thiên Đạo muốn vây lấy Nữ Oa bị anh giấu đi khi mới lập ra thẩn đình đã bị phát hiện...



..



Sớm biết có ngày hôm nay, anh nên sớm giết sạch cả chi huyết mạch của hệ thần làm hỏng việc này mới phải! Đáy mắt Phục Hy hiện lên một tia lạnh lùng, suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay chuyển



Anh nhìn bộ dạng giận dữ ngẩng đầu trừng mắt nhìn mình của Phong Tiểu Tiểu, đoạn mím môi rồi cất giọng lạnh lùng như cũ: “Nếu em đồng ý theo anh thì cần gì phải phá bỏ phong ấn, các thần tự thân vận động?”



Nhìn bộ dạng cứ xem mọi chuyện như lẽ đương nhiên của Phục Hy, Phong Tiểu Tiểu vốn dĩ hơi tức giận đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười bởi cách nhìn đúng lý hợp tình của anh.



Phục Hy vốn không cảm thấy bản thân làm sai, từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng muốn che giấu suy nghĩ của bản thân



Anh muốn bắt em trở về, không để em đi chơi với người khác đó!..



Quả thực chẳng khác gì một đứa trẻ cứ giữ bo bo thức ăn của mình.



Bạn không thể nào bàn về nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan..



với người này được



Bởi vì anh không hiểu, cũng chưa từng muốn hiểu



Xét từ phương diện của Phục Hy, giá trị quan phổ biến của người bình thường giống như các quy tắc trò chơi mà người lớn đặt ra cho các bạn nhỏ lúc ở nhà trẻ



Huống chi, thật ra Phong Tiểu Tiểu đã sớm hiểu rõ rằng vấn đề giữa bản thân và Phục Hy vốn dĩ không phải là yêu hay không yêu



Cả hai sớm đã nhận định đối phương là người họ sẽ không bao giờ buông tay, họ không cần thiết phải đi suy nghĩ về những việc vô vị ấy.



Vấn đề thật sự giữa hai người là: Trong hoàn cảnh mỗi người gánh vác một pháp tắc không giống nhau, nếu họ muốn ở bên nhau mãi mãi, vậy thì con đường sau này rốt cuộc nên đi như thế nào...



Vì vậy Phong Tiểu Tiểu cũng hiểu rằng, tất cả những gì Phục Hy làm chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường đến chẳng thể nào bình thường hơn được nữa



Giống như cô cố hết sức để kéo anh vào thế giới này, anh cũng sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn để kéo cô ra



Ganh đua, lôi kéo, khống chế nhau..



mãi cho đến khi xác định được thắng bại, xem rốt cuộc ai sẽ theo ai



Hoặc là tìm ra một điểm cân bằng chung mà cả hai đều có thể chấp nhận



Nếu như thế giới hiện tại là nơi để hai người họ quyết định thắng thua, Phục Hy cũng nhất định sẽ không chút do dự mà vung tay giết sạch hết, cho máu chảy thành sông.



Nhưng cô không định để anh làm vậy...



Những ngón tay run run từ từ bình thường lại, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng lấy lại được bình tĩnh sau cơn tức giận lúc ban đầu



Thân phận của hai người vốn dĩ không tầm thường



Lẽ nào cô còn phải phản ứng theo kiểu yêu đương đại trà như những cô gái bình thường là khóc lóc, trách móc sao anh lại có thể thế này thế nọ chắc?



Kẻ thua cuộc vốn dĩ không có quyền được khóc



Vì vậy cô không muốn, cũng không thể thua



“Em có việc mà mình nhất định phải làm.” Phong Tiểu định thần lại, cô ngẩng đầu nhìn Phục Hy một cái rồi nói, “Anh Hy, anh biết pháp tắc của em là gì



Nếu không thể bảo vệ sinh linh vạn vật, vậy thì em cũng không thể là Nữ Oa



Dù cho thế giới này thật sự lụn bại đến mức không còn cách cứu vãn thì em cũng nhất định phải là tia hy vọng cuối cùng trong thế cờ chết ấy



Đó là ý nghĩa cho sự tồn tại của em



Hơn nữa, bây giờ vẫn chưa nghiêm trọng tới mức đó..



Em không thể chỉ nhìn mỗi một mình anh, cũng như anh không thể vì em mà nhúng tay vào thế giới này thêm nữa vậy.” Vào giai đoạn sau, khi vấn đề ngày càng trở nên nghiêm trọng, Phục Hy không can thiệp bao nhiêu nữa



Một là vì để ép Phong Tiểu Tiểu



Hai là bởi mức độ tích lũy của những việc anh can thiệp đã gần chạm đến điểm chênh lệch..



Nếu thật sự bị lôi kéo hòa nhập quá nhiều vào thế giới này, việc sự cân bằng bị phá vỡ sẽ là không thể tránh khỏi.



Phục Hy nhất thời trầm mặc, im lặng nghe Phong Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Nói theo tục ngữ của thế giới hiện tại, anh và em không chung đường, vốn không nên hợp tác, càng không nên yêu nhau..



Nhưng nếu bây giờ chúng ta đã thế này rồi, vậy chỉ có thể tiếp tục tranh đấu thôi



Em không ép anh phá bỏ niềm tin pháp tắc của mình, anh cũng đừng khống chế em nữa.”



“Vì vậy, em muốn anh mở to mắt nhìn em bôn ba, bỏ lại anh vì đám người yếu đuối kia sao?” Phục Hy nhìn cô một cách lạnh lùng, “Trong tim anh chỉ chứa được một người, nhưng trong lòng em lại có cả thiên hạ? Vậy dựa vào đâu mà anh phải chấp nhận tình cảm này? Chẳng qua cũng chỉ mong manh hời hợt mà thôi..



Chỉ dựa vào mấy lời nói qua loa cho có lệ của em sao?”



Từ trước đến nay, điều anh muốn không chỉ là chuyện Nữ Oa ngẫu nhiên ngoái lại



Nhìn thấy Phục Hy không còn sự lạnh nhạt trước đây mà trở nên âm thầm tức giận, trái lại không biết tại sao Phong Tiểu Tiểu lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.



Phong Tiểu Tiểu gật đầu, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tự tin và thế mạnh của người ngang hàng khi nói chuyện với Phục Hy, như thể cuối cùng cô cũng tìm lại được thứ gì đó của mình: “Em biết chỉ dựa vào lời nói suông căn bản không thể thuyết phục anh, dù sao thì ngay từ đầu em cũng không hy vọng thuyết phục được...”



Dù là tính cách hay sự kiên trì thì hai người đều không phải dạng dễ dàng bị người kia thuyết phục



Vì tính cách, và hơn thế là vì sự cố chấp với cương vị của mình.



“Nếu lời lẽ căn bản đã không giải quyết được gì, nếu anh và em đều có thứ mà bản thân nhất định phải kiên trì, vậy thì chúng ta phần ai nấy lo vậy



Giống như chúng ta khi còn ở thuở hồng hoang...” Phong Tiểu Tiểu nhìn Phục Hy chăm chú



Lời lẽ của cô rành mạch, kiên quyết lạ thường, “Anh kiên trì với pháp tắc của anh, còn em kiên trì với pháp tắc của em



Anh không bằng lòng để em bôn ba khắp chốn, em cũng không muốn để anh cổ độc phiêu diêu



Vậy thì chờ xem, đến cuối cùng, niềm tin của ai trong hai ta mới có thể tiếp tục tồn tại.”



Đây là một chiến dịch.



Phục Hy dũng cảm tiếp nhận lời khiêu chiến, thản nhiên cười lạnh lùng: “Chỉ mong thế giới này của em sẽ bình an vô sự.”



“Cảm ơn, lời chúc phúc của Tổ thần chả tội gì mà không nhận cho phí.”



Phong Tiểu Tiểu vui vẻ buông vạt áo đang nằm trong tay ra, vẫy tay rồi quay đi



Sau vài bước chân, cô dường như nhớ ra điều gì đó bèn quay đầu: “Đúng rồi, nếu đã đánh cược, vậy chi bằng đặt cái gì đó đi?”



Phục Hy nghe mà hoàn toàn không hiểu



“Hình như chúng ta cũng chẳng thiếu thứ gì.” Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ, sau đó mỉm cười đầy mãn nguyện, “Hay là thế này đi..



Nếu cuối cùng, ai thua thì sau này đều phải ở dưới.”



Ở dưới?



Phục Hy vẫn cứ không hiểu.



Tổ thần ngây thơ vốn không thể hiểu được những trò đùa thầm kín đặc sắc này, dù anh đã có quan hệ vợ chồng thật sự với đối phương..



Nhưng điều này cũng không cản trở việc Phục Hy nghe ra ý đồ xấu hàm chứa trong giọng điệu của Phong Tiểu Tiểu, thế là anh đã bị khiêu khích thành công



Phục Hy kéo Nữ Oa qua



Khí tức mạnh mẽ cùng với uy áp dày đặc khiến đối phương thoáng chốc đã vô thức thả đuôi rắn ra để xua bớt áp lực trong không khí



Tiếp đó, cái đuôi rắn xanh thẫm quấn chặt lấy chiếc đuôi rắn màu trắng bạc



“Được, quần đuôi lập lời thề, kẻ bại vĩnh viễn không được ở trên!” Phục Hy nghiêm túc thề, ánh mắt khóa chặt vào Phong Tiểu Tiểu.



“...” Thật ra không cần nghiêm túc như vậy cũng được mà



Sau khi lời thề được lập, Phong Tiểu Tiểu bối rối bỏ chạy



Thật lòng cô không nghĩ Phục Hy lại làm nghiêm túc như vậy..



Nghe không hiểu còn dám thể bậy bạ? May người này không thích tự tìm cái chết như A Bàn, nếu không sẽ lọt hổ hoài luôn.



Cùng lúc đó, bên còn lại là Phục Hy thật ra cũng không có bình thản cho lắm



Anh vẫn cứ băn khoăn nội dung lời thề của mình rốt cuộc là có ý gì.



Sau khi đóng cửa suy ngẫm cả buổi trời mà vẫn không hiểu được, Phục Hy vẫn canh cánh lo rằng nội dung của lời thế này tuyệt đối không phải chuyện nhỏ



Cuối cùng, anh không an tâm nổi, bèn quyết định tìm người giải thích cho mình.



Ngẫm nghĩ điểm danh hồi lâu, hình như phân thân tàn hồn của mình từng có một đứa con gái...Thế là anh điềm tĩnh rút điện thoại, tìm số



Cuối cùng Phục Hy đã gọi được điện thoại cho Nữ Bạt vừa mới tổ chức đám cưới



Anh điềm tĩnh hỏi: “Nữ Oa muốn tôi từ nay về sau luôn ở dưới..



điều này có nghĩa là gì?”



“Phụt...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom