• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-449

Chương 452: Athena nổi giận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72642.png

Xem ảnh 2
72642_2.png
Trong khoảnh khắc không khí bị bóp méo, Dương Nghiên hả hê đứng chờ xem kịch hay.



Nhưng người còn chưa xuất hiện thì một cây gậy đồng đã xé không gian rơi xuống trước.



Ánh mắt Phục Hy lạnh lẽo, nhấc đuôi đón lấy cây gậy, cuốn một cái rồi hất ra, đồng thời ôm lấy eo Phong Tiểu Tiểu tránh đi. Cây gậy đồng bị hất xuống đất kêu “keng” một tiếng. Phục Hy ôm Phong Tiểu Tiểu trượt lùi lại vài thước. Một giây sau, trong không gian bị xé toang, Tôn Nguyên Hạo mới xuất hiện trước mặt họ. Gã khom lưng cúi người, một tay hơi nắm thành quyền, duỗi thẳng cánh tay ấn xuống trong không khí. Gã vẫn giữ bộ dạng như đang cầm cây gậy gõ cái gì đó...



Phong Tiểu Tiểu im lặng: “...” Lẽ nào, trước khi bị triệu hồi thì tên này đang đánh nhau?!



Còn Phục Hy thì nổi giận: “Ngỗ nghịch bất hiếu!”



Giáo dục kiểu gì vậy?!



Đây là giáo dục kiểu gì thế hả?!



Cả gái lẫn trai đứa nào cũng chẳng ra sao là thế nào, phen này không dạy dỗ tử tế thì không được rồi!



Độ ngoan ngoãn hiếu thuận của con cái khác quá xa với tưởng tượng, tổ thần chân ướt chân ráo mới làm cha khó tránh khỏi cảm thấy cực kỳ tức giận.



Nếu như phản ứng tâm trạng của mọi người ở đây mỗi người một kiểu thì Tôn Nguyên Hạo lại là hoàn toàn ngỡ ngàng... Rõ ràng một giây trước gã còn đang đánh nhau sống chết với tên Lolicon Bắc Âu kia cơ mà, sao một giây sau đã cut đổi cảnh mới rồi?!



Hiện thực không cho phép gã nghĩ quá nhiều, một cái đuôi rắn lập tức hung hăng quất về phía gã.



Là một người cha, Phục Hy cảm thấy mình có đủ lập trường, đủ lý ngay lẽ thẳng để dạy dỗ đứa con không nghe lời. Phản ứng của Tôn Nguyên Hạo nhanh hơn não, lúc đuôi rắn quất tới gã đã một tay ôm một tay kéo, xoay người nhẹ nhàng lật đuôi rắn đang quét qua như loài vượn. Gã buông tay tung người nhào lên, lao về phía vũ khí mình vừa đánh rơi.



Gã cầm gậy đồng lên rồi lăn một vòng, còn chưa kịp xoay người lại thì một luồng áp lực cực lớn đã ập tới từ phía sau. Con ngươi Tôn Nguyên Hạo gần như đã co lại thành một lỗ kim, một lần nữa gã né được đuôi rắn đang quất xuống đầu mình trong thế ngàn cân treo sợi tóc.



Mắt Phục Hy khẽ lóe lên một tia hưng phấn: “Không hổ là con trai của Tiểu Oa.”



Xi Vưu là do máu giận dồn lên não nên đánh bừa, Nữ Bạt thì vốn thuộc hệ pháp thuật nên thân thủ cũng không đủ nhạy bén.



Phục Hy một ngày quất liên tục ba người, chỉ có tên cuối cùng này là tiếp được hai chiêu nên không khỏi có lời khen ngợi.



“Anh...”



Tôn Nguyên Hạo nổi cơn tam bành nhảy từ dưới đất lên, đang định nói gì đó thì ngẩng đầu lên lại thấy hình vảy rắn trên khóe mắt người đàn ông đối diện đã lặn vào thái dương một nửa rồi.



“Trệ!”



Các ký tự ào ạt xuất hiện, bao phủ trên không trung. Tôn Nguyên Hạo đột nhiên cảm thấy thân mình nặng nề, chân tay nhất thời như bị đổ chì không thể nhấc lên nổi. Không khí vốn dĩ chẳng có chút cảm giác tồn tại nào bây giờ dường như lại trở nên đặc sệt. Gã cảm thấy mình như đang ở trong nước, thậm chí còn khó đi lại hơn cả trong nước. Thân thủ linh hoạt nhạy bén trong phút chốc trở nên chậm chạp, như thể trong không khí đột nhiên tràn ngập lực cản vô hình đang chống lại tất cả hành động của gã.



“Trì...”



Trục thời gian bị kéo dài, màng nhĩ dường như có thể nghe thấy nhịp tim mạch máu cũng đang trở nên chậm lại. Thời gian của bản thân như đang bị ấn chậm lại, từng chút từng chút kéo dài vô tận, đến cả phản ứng tư duy cũng bị kéo lại, chậm chạp vô cùng.



Ngôn Xuất Pháp Tùy?!



Lời Bàn Cổ từng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu Tôn Nguyên Hạo, mà ngay cả việc nhớ ra điểm này gã cũng phải tốn không ít thời gian.



Thời gian và không gian đều bị ngưng lại rồi, vậy thì tiếp theo sẽ là gì?!



Tôn Nguyên Hạo rối loạn nghĩ, nhưng ngay sau đó gã chẳng cần nghĩ nữa. Ngay lập tức, một bóng đen nhanh như chớp (đặt bên cạnh sự chậm chạp của gã thì lại càng nhanh hơn) bổ xuống đầu gã. Dường như bóng đen chỉ vừa mới xuất hiện trước mặt, ngay sau đó gã đã cảm thấy toàn thân bị vật nặng vạn cân đánh vào.



Trên người vốn đã có vết thương, giờ lại thêm đòn nặng như này, Tôn Nguyên Hạo nhất thời không nén được cảm giác tanh tanh trong cổ họng, “phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu.



Định mệnh! Em gái ông còn đang...



Ngay đến cả ý niệm này cũng còn chưa chuyển xong thì ý thức Tôn Nguyên Hạo đã rơi vào bóng tối sâu thẳm mà chẳng thể nào kháng cự.



“...” Tàn nhẫn quá...



Khóe môi Dương Nghiên co giật, thầm đốt cho Thánh Phật xui xẻo đã ngã xuống sàn trong phòng khách một hàng nến.



Hoa văn hình vảy rắn màu xanh lại bắt đầu bò trở lại khóe mắt, Phục Hy xoa xoa mắt, nhìn người đang hôn mê dưới đất trầm ngâm một lúc. Sau đó cười với Phong Tiểu Tiểu đã sớm cạn lời với chút vui mừng: “Con của Tiểu Oa thiên tư không tệ nhỉ. Tuy vẫn còn non nớt nhưng mà sau này dạy dỗ chắc chắn sẽ có tiến bộ đáng kể.”



Ý nói đối với cái trách nhiệm dạy bảo này, người làm cha là anh đây có tới tám chín phần không thể thoái thác mà phải tiếp nhận rồi.



Đối mặt với cục diện này, Phong Tiểu Tiểu còn có thể nói gì nữa?! Ngàn câu vạn lời cũng chỉ có sót lại “hờ hờ” nữa thôi: “Anh Hy quyết định là được rồi...”



Nhịn một lúc, Phong Tiểu Tiểu vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cậu ta bị anh quật nặng như vậy, chắc là không có vấn đề gì chứ?!”



Nữ Bạt và Xi Vưu đều là bị quất bay, bây giờ thì hay rồi, tên này bị đuôi rắn nện thẳng vào nền nhà mới được buông tha. Lực đạo phải đỡ là một chuyện, sau này liệu có gì di chứng gì không?!



Với lại xem qua thì hình như trước khi đến đây đối phương cũng đã trúng không ít vết thương, lại bị Phục Hy đánh như thế chắc không ngỏm luôn chứ?!



Đáy mắt Phục Hy hiện lên một tia sáng xanh, anh quét mắt qua người đang nằm dưới đất một lượt, sau đó quay đầu lại thản nhiên nói: “Chỉ là hôn mê khoảng ba đến năm ngày thôi. Cho nó bớt không biết chừng mực.”



Ba đến năm ngày... Chắc là không có vấn đề gì đâu ha. Có thể tỉnh lại là tốt rồi. Hơn nữa nghe mấy đám thú cưng nói hôm qua em gái cũng đã được gã mang cặp sách với hành lý đưa lên xe. Có lẽ lúc này cô bé đang ở trong trường nội trú rồi...



Phong Tiểu Tiểu tính toán một lúc, chắc là trước kỳ nghỉ tiếp theo của em gái vẫn kịp trả lại cho cô bé một anh trai nguyên vẹn, trước đó có lẽ sẽ không ai khác phát hiện gã mất tích đâu. Vì vậy sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện này, cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng yên tâm, nháy mắt đã dẹp hết chuyện Tôn Nguyện Hạo hôn mê sang một bên. Cũng chỉ là tốn thêm gian phòng khách cho người khác nằm tí thôi mà!



Trong một diễn biến khác, một người cũng thương tích đầy mình là Vidar lại một mình lẳng lặng đứng trong gió đêm, tay cầm cây rìu dài cực kỳ mông lung và cô độc: “...” Sao cậu ta không quay lại nữa rồi?!



...



Vidar khổ công đợi một đêm vẫn không có kết quả, đến tận khi trời hửng sáng mới đạp trên những giọt sương sớm mai đọng lại trên cỏ trở về khách sạn.



Anh vốn chỉ là muốn xác nhận lại xem người đàn ông bỏ chạy giữa đường ấy có phải là muốn mượn cớ bỏ trốn không, nào ngờ sau khi nhảy vào căn phòng trong trí nhớ từ cửa sổ, anh lại phát hiện, sự tình hình như không hề giống như những gì mình tưởng tượng.



Em gái bé bỏng vẫn còn đang ngủ ngon trên giường đến mức nghe thấy cả tiếng ngáy, hoàn toàn thoải mái. Rõ ràng là cả đêm không bị ai đến quấy rầy... Vậy tức là tối qua cậu trai đó không quay lại?!



Vidar yên lặng nhảy xuống bệ cửa sổ, thay bộ đồ ngủ bằng bộ quần áo dự phòng mà Tôn Nguyên Hạo mua ngay từ hôm đầu tiên cho anh, đồng thời cũng quấn băng gạc lại một lần. Sau đó anh mới đến bên giường em gái bé bỏng đang ngủ, lặng lẽ đứng đó, nhìn cô bé đang mơ màng dụi dụi mắt do tiếng động của mình.



Cô bé há miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, lờ mờ mở mắt, quay đầu một lượt không thấy anh trai đâu nhưng thấy chú người quen, nên theo phản xạ tặng chú một nụ cười ngọt ngào êm ái: “Chào buổi sáng, chú~”



“...” Vidar chần chừ gật đầu một cái, sau khi đứng ngẩn người mất một lúc, anh cúi người xuống bế cả cô bé lẫn chăn lên.



Cô bé ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, khuôn mặt mũm mĩm tựa lên bờ vai săn chắc của Vidar, mắt nửa nhắm nửa mở lại híp lại, lẩm bẩm: “Thải Thải biết tự mặc quần áo mà.”



“...” Vidar ngẩn người, anh vốn cũng chưa nghĩ tới bước giúp cô bé thay quần áo. Sau đó anh nghe lời đặt cô bé trở lại giường.



Hai tay anh đỡ lấy cô bé đang ngọ nguậy, chờ cô nhóc mơ màng một lúc rồi cuối cùng tỉnh hẳn, Vidar mới thu tay về.



Cô bé nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng chậm chạp nhớ ra anh trai nhà mình, nghiêng đầu thắc mắc: “Anh trai cháu đâu ạ?”



“...” Vidar im lặng. Thật ra vấn đề này anh cũng rất muốn biết.



Chờ một lúc mà không nhận được câu trả lời, chắc là vì Vidar do Tôn Nguyên Hạo đích thân đưa về, lại thêm trên người Vidar có cảm giác thân thiết không thể nói rõ được, nên cô bé cũng không hề nghĩ tới việc có thể là mình bị dụ dỗ gì đó. Cô nhóc nghĩ một lúc, bỗng nhiên bừng tỉnh, tự cảm thấy mình thông minh mà đưa ra đáp án: “Có phải lại có người đến tìm anh trai cháu không ạ?”



Vì có làm thêm mấy việc lặt vặt nên trước khi thức tỉnh, quả thực Tôn Nguyên Hạo thường xuyên bị người ta gọi điện thoại gọi đi một cách đột ngột, bất kể thời gian.



Điện thoại?!



Đầu Vidar cũng nghiêng một chút như cô bé, mái tóc dài phía sau khẽ lay động, nếu nhớ kỹ lại thì tối qua quả thật là người đàn ông kia đã gọi điện cho gã...



Vì vậy Vidar gật đầu.



Cô bé nhận được đáp án, không vui dẩu môi lẩm bẩm vài câu. Theo kinh nghiệm phong phú của bé, trước đây anh trai ra ngoài chạy việc không có thời gian chăm sóc mình là sẽ gửi cô cho hàng xóm bên cạnh gì đó, bé liền lanh lợi hỏi lại: “Vậy mấy hôm nay cháu phải đi theo chú ra ngoài ở ạ?” Hay là về trường luôn nhỉ?!



Đi theo anh?!



Nhớ tới hôm qua, cơ thể bé nhỏ trong lòng sưởi ấm trái tim mình, Vidar lại chần chừ một lát, sau đó mới gật đầu một cái dưới cái nhìn chăm chú từ đôi mắt đen láy của cô bé.



Vidar chưa từng chăm sóc trẻ con, cuối cùng cũng vượt qua được một buổi sáng sớm lúng túng bối rối. Cũng may tuy cô bé yếu đuối ngây thơ nhưng cũng không phải dạng ngốc chuyện gì cũng cần dựa dẫm vào người khác. Ở nhà hàng xóm sẽ không có ai chiều chuộng cô bé vô điều kiện, cuộc sống ở trường nội trú lại càng rèn luyện đầy đủ cho cô bé năng lực tự lập.



Cô bé tự mặc quần áo xong, lại chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt hẳn hoi, đeo cặp sách lên, hào hứng nhảy đến trước mặt Vidar: “Thải Thải đói rồi ạ. Chú dẫn Thải Thải đi ăn sáng đi!”



“...” Hình như ăn sáng cần phải có tiền tệ của quốc gia này?!



Vidar im lặng một giây, sau đó không chút do dự dời ánh mắt sang quần áo trong va ly mà Tôn Nguyên Hạo để lại...



Mười phút sau, Vidar dắt theo em gái người ta, cầm tiền của người ta, vui vẻ bỏ trốn ra đường lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom