Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-45
Chương 46: Xi vưu phải đi công tác
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Với cô em gái thì cái ôm của anh trai vẫn quen thuộc hơn một chút.
Vậy nên sau khi được vỗ về một cách không có trách nhiệm, Vidar đành ôm sự lạnh lẽo trống không mà nằm xuống một mình.
Tôn Nguyên Hạo dương dương đắc ý bế em gái mình lên, trước khi xoay người đi ra còn không quên ném lại cho Vidar một cái nhìn khiêu khích...
Đèn trong phòng đã bị tắt, lại mất nguồn nhiệt nho nhỏ vừa rồi nên sự cô đơn trống vắng lúc trước bị lãng quên lại bắt đầu dâng lên. Vidar nằm bất động trên giường, dường như đã đi vào giấc ngủ. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đôi mắt anh vẫn luôn thâm trầm bình tĩnh nhìn chăm chú lên trần nhà, tỉnh táo đến mức không có chút gì là buồn ngủ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô bé đang rúc trong lòng anh trai đã ngủ say như một chú heo con. Còn Vidar, dưới sắc đêm dần dần tĩnh lặng lại không tự chủ được mà nhớ đến chuyện xảy ra trong một đêm tối khác.
Odin muốn để anh trở thành chủ thần của thế giới mới nên cố ý lừa anh đến giấu ở dưới hang sâu trong lòng đất. Nhưng khi Heimdallr thổi kèn cho cuộc tiến công thì âm thanh hùng hồn đanh thép ấy vẫn khiến anh tỉnh lại.
Dưới lòng đất tối tăm vô tận chỉ có một mình anh, nhưng từng đợt từng đợt âm thanh chém giết lại không ngừng xuyên qua lớp đất đá sâu thẳm ấy truyền xuống. Anh ngửi thấy mùi tanh của máu trong bóng tối càng ngày càng nồng, dường như thấm đẫm nhuộm khắp mảnh đất này. Mùi tanh nồng ấy bao quanh cả người anh, gần như sắp khiến bản thân anh ngộp thở.
Một tiếng đồng hồ ngắn ngủi ấy đối với Vidar mà nói còn dài hơn cả ngàn năm trong rừng rậm nguyên thủy.
Mặt đất chấn động kịch liệt liên miên không ngừng cũng không thể nào phá hủy nổi lớp đá cứng rắn bên cạnh anh.
Tại sao không thả anh ra ngoài?!
Vidar yên lặng, hung hăng giẫm đạp đôi giày sắt lên huyệt đá bên cạnh.
Tại sao lại để một mình anh ở lại?!
Anh bắt lấy cây kích khổng lồ từ trong không trung, ra sức vung lên một cái nhưng lại chỉ khiến vách đá tóe lên chút lửa.
Tại sao?!
Anh cũng sẽ là một chiến binh dũng cảm mà!
Dù cho là cái kết của vận mệnh, dù cho phải ôm lấy nhau mà chết...
Mặt đất từ chấn động dữ dội từ từ yên ắng lại. Cho đến khi tất cả trở lại trạng thái bình lặng, cuối cùng anh cũng có thể bổ ra được một khe hở thật sâu từ bên dưới, trở lại trên mặt đất.
Chư thần đã về với hư vô, mặt đất chỉ còn lại tàn tích của vũ khí, giáp trụ vương vãi khắp nơi cùng với bùn đất đã bị máu tươi nhuộm thành một tấm áo đỏ lòm.
Giữa cánh đồng hoang vô tận ấy, một thiếu niên đang cô độc đứng dưới gốc cây Thế Giới khổng lồ.
Thiếu niên ấy vuốt nhẹ lên thân cây rồi quay đầu lại, nhìn về phía anh với chút ngạc nhiên: “Ha, vẫn còn cá lọt lưới cơ à?!”
... Giọng nói này, cả đời Vidar sẽ không bao giờ quên.
Đột nhiên tiếng rung của điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong gian phòng.
Tuy nhạc chuông đã bị tắt nhưng đối với kẻ thuộc thần tộc có năm giác quan đều nhạy bén mà nói thì trong tai họ, những âm thanh nhỏ xíu như thế này vẫn rõ mồn một.
Vidar bị kéo trở lại từ trong ký ức hỗn loạn, anh hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới. Lúc này Tôn Nguyên Hạo đang mò mẫm bên giường, sau đó gã lấy chiếc điện thoại bị nhét trong đống quần áo ra. Để không gây ồn làm tỉnh giấc cô em gái đang yên giấc, gã vừa cẩn thận vén chăn đứng dậy đi ra một góc phòng vừa hạ thấp giọng nghe điện thoại: “A lô?!”
Đầu bên kia cuộc gọi truyền đến giọng nói mà đến chết Vidar cũng không quên: “Đến Hy Lạp rồi. Cậu hiểu ý rồi đó.”
“...” Hiểu cái đầu mi ấy! Tôn Nguyên Hạo thật sự muốn chửi: “Hạn chót là ngày bao nhiêu?! Chỗ tôi...”
Còn chưa nói xong, khóe mắt gã đột nhiên liếc thấy một bóng đen mang theo uy thế cực lớn đang lao về phía mình. Tôn Nguyên Hạo thân thủ nhạy bén nhảy lùi về sau tránh, một giây sau, một đầu roi gần như sượt qua chóp mũi gã đáp xuống nền đất trước mặt.
Tôn Nguyên Hạo nhanh nhạy tránh xa được một khoảng, đến lúc ngẩng đầu lên phát hiện Vidar vốn ở trên giường không biết đã nhảy đến quỳ một gối đứng vững trước mặt mình từ lúc nào. Dưới giày sắt của anh ta, sau một chuỗi âm thanh rạn vỡ “rắc rắc...” nặng nề, nền nhà đã bị nứt thành một mạng nhện khổng lồ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được... Mẹ kiếp! May là ông đặt phòng tầng một!
Không ngờ phản ứng đầu tiên theo phản xạ có điều kiện của Tôn Nguyên Hạo lại là vui mừng. Nếu không phải điều kiện của tòa nhà này tốt thì lúc này có khi sàn nhà sập rồi cũng nên.
“Anh nổi điên cái quần què gì vậy?!” Sau khi hoàn hồn, phản ứng thứ hai của Tôn Nguyên Hạo chính là hạ thấp giọng chửi mắng: “Muốn cướp em gái người ta nên nửa đêm định giết người diệt khẩu à? Anh tưởng lão Tôn thật sự ăn chay hả?!”
Vidar im lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới mái tóc dài ấy lộ ra sự tĩnh lặng lạnh lùng đến thấu xương: “Bàn Cổ... sao?”
Giọng nói ngạc nhiên của Bàn Cổ từ điện thoại trong tay Tôn Nguyên Hạo tiếp tục truyền tới: “Con khỉ, hình như bên cậu đang có chút rắc rối hả?! Mà giọng nói này hình như nghe hơi quen.”
“...”
Tôn Nguyên Hạo phạm thượng thẳng tay ngắt điện thoại. Gật đầu với Vidar lúc này đã đứng lên: “... Thì ra là vậy.”
Xem ra đã có thể xác định được lai lịch của vị thần này. Đối phương không phải là thần lang thang gì đó mà là kẻ địch của Bàn Cổ.
Liên tưởng đến cây Thế Giới không lâu trước đây và chư thần Bắc Âu Aesir thì thân phận đối phương hoàn toàn rõ ràng rồi.
Tôn Nguyên Hạo ném điện thoại lên giường, xoay cổ tay một cái, không biết lôi từ đâu ra một cây gậy đồng. Gã xoay tay múa gậy nhướng mày nói: “Thần tộc Bắc Âu Aesir?!”
Vidar lẳng lặng lấy ra một chiếc rìu dài, chậm rãi gật đầu.
Tôn Nguyên Hạo nhìn em gái đang ngủ trên giường một cái... Ồ, heo con trở mình, coi bộ vẫn đang ngủ rất say.
Tôn Nguyên Hạo thở phào một cái, lại quay sang nhìn Vidar: “Ra ngoài đánh?”
Vidar cũng liếc qua cô nhóc bé bỏng trên giường, ánh mắt anh sâu thẳm không gợn sóng, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhưng điều khiến Tôn Nguyên Hạo có thể yên tâm là sau một hồi lâu, cuối cùng anh cũng gật đầu, vẫn chầm chậm mà bình tĩnh. “Được.”
***
Trong tiệm gốm, đã là nửa đêm canh ba nhưng đèn vẫn sáng trưng.
Sau khi trở về, Phục Hy trồng hạt giống ở trong thần đình. Còn về thi thể của Odin mà Phong Tiểu Tiểu từng nhìn thấy trên ngọn cây thì nghe nói khi cây Thế Giới hóa thành hạt giống, nó cũng tan biến theo rồi. Có thể nó đã bị cây Thế Giới thu nạp như một bộ phận, cũng có thể ngàn vạn năm sau sẽ lại mọc ra... Giống như sau Hoàng hôn của chư thần lần trước, khi cây Thế Giới sống lại thì chư thần cũng theo đó mà sống lại.
Trồng cây một lần nữa không phải là một công trình nhỏ. Mấu chốt là phải cân nhắc đến việc cẩn thận sắp đặt vấn đề cân bằng trong đó.
Dù cho nó có ngoan ngoãn phối hợp, nhưng các mảnh vỡ Hỗn Độn vẫn cần phải xử lý cẩn thận.
Vất vả lắm mới bố trí ổn thỏa cái cây đó. Tiếp theo tất nhiên Phục Hy sẽ dời sự chú ý sang hình vảy rắn trên đuôi mắt vợ yêu rồi.
Tuy là phong ấn thể hiện những chuyện cũ không vui, nhưng dù gì cũng là biểu tượng cho phạm vi sức mạnh đã thức tỉnh. Phục Hy dứt khoát bỏ qua chút khó chịu nhè nhẹ trong lòng, bắt đầu tiến hành tìm hiểu thăm dò nhân quả trước và sau khi hoa văn vảy rắn này xuất hiện.
“... Cũng có nghĩa… đây có lẽ là giác ngộ?!” Nghe xong quá trình Phong Tiểu Tiểu ra đại chiêu sau khi Trương Tam xảy ra chuyện, Phục Hy đăm chiêu: “Vận may của Tiểu Oa thực sự không tệ. Sau khi giác ngộ nếu không tĩnh tư nhập định, thì quá nửa là cảnh giới không được ổn định, bị thay đổi đôi chút cũng là chuyện bình thường...” Ví dụ trong manga đều là như vậy. Tiểu Vũ Trụ bùng nổ một lần sau đó vẫn có thể trở lại hình dáng ban đầu, nhân vật chính nào cũng nổ seed (bộc phát tiềm năng bản thân) đánh boss. Cơ mà trong tình huống bình thường thì ngay đến cả con tốt thí cũng chẳng xử được.
“Trùng hợp là em thu hồi được miếng đá Ngũ Sắc, khí tức vừa thông vừa khéo được giữ chắc ngay.” Phục Hy khá hài lòng với kết quả này: “Do may mắn cũng không sao. Anh tìm về thêm cho em vài vật cũ là được.”
Dương Nghiên đi dạo xong quay về cũng nghe nói qua câu chuyện bi thảm đau lòng xảy ra với Nữ Oa. Giờ nghe đến đây, anh không kìm được mà góp vui: “Tính ra thì thằng nhóc họ Tôn kia quả thực cũng tính là con trai của Tiểu Tiểu. Cậu ta được tạo ra từ linh khí đất trời được hấp thu trong đá Ngũ Sắc. Đá Ngũ Sắc lại là do Tiểu Tiểu tạo ra ở kiếp trước... Lần này hay rồi, đã có một Nữ Bạt giờ lại thêm cả Thánh Phật khỉ đá. Tiểu Tiểu cũng coi như có nếp có tẻ rồi.”
Phong Tiểu Tiểu ném gối về phía Dương Nghiên. Anh thuận tay đón lấy, chỉ chuyển tay một cái đã đưa gối qua lót sô-pha sau lưng, nhướng mày ác ý khiêu khích với Phục Hy: “Hay là anh Hy định cả khế ước hộ con trai của Tiểu Tiểu luôn đi?! Chưa cần nói việc này cũng là thọc gậy bánh xe với Bàn Cổ, mà kể cả bọn họ không có quan hệ gì thì chúng ta cũng không thể nhìn cốt nhục của Tiểu Tiểu lưu lạc đầu đường chứ.”
Anh vẫn nhớ chuyện lần trước bị con khỉ đó đè đánh... Mẹ kiếp! Nếu không phải mình còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nếu không phải đối phương ỷ vào kim thân linh thạch của trời đất thì lúc đó mình có đến mức bị thương nhiều thế không?!
Quả nhiên Phục Hy lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Anh trầm ngâm một hồi rồi tỏ thái độ cực kỳ thận trọng với Phong Tiểu Tiểu: “Nếu đã là con cháu của em, tất nhiên anh cũng coi như là người mình.”
“... Anh Hy, người ta nợ Bàn Cổ ơn cứu mạng đó. Kể cả có ký khế ước rồi cũng chưa chắc đã nghe theo chúng ta đâu.” Phong Tiểu Tiểu thật sự bất lực.
Tự nhiên dôi ra một đứa con gái thì cũng thôi đi, giờ lại thêm thằng con trai nữa là sao?!
Dương Nghiên lại tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Không thể nói như thế được. Con trai kết bạn với người xấu, thân làm phụ huynh đáng lẽ phải có trách nhiệm và quyền quản thúc. Hai người không thể vì con trai không nghe lời mà mặc kệ nó luôn được.”
Phục Hy vốn định thôi, nhưng nghe Dương Nghiên nói như vậy lại nghĩ thế nào cũng thấy hợp lý.
Cậu Nhị quả là tuyệt vời!
Tiên Ốc trong bể cá ra sức phun ra chuỗi bong bóng thả like - cái này nhất định phải ký.
Sau khi thận trọng suy xét, với tâm lý ký xong cũng sẽ chẳng còn kết quả nào bết bát hơn nên Phong Tiểu Tiểu lấy đá Ngũ Sắc đã được thuần phục từ trong người ra.
Con khỉ đá do đá Bổ Thiên thai nghén mà thành, nên đương nhiên bản thân đá Bổ Thiên cũng sẽ có mối liên kết không nào đó với gã.
Phục Hy cầm hòn đá trên tay rồi vuốt nhẹ một cái, đón lấy roi da mà Phong Tiểu Tiểu đưa qua. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi ấn ngược chuôi của cây roi xuống hòn đá. Hình vảy rắn màu xanh trên khóe mắt dao động hút vào thái dương. Triển khai Ngôn Xuất Pháp Tùy (Nói ra thế nào sẽ trở nên đúng như vậy)…
“Khế!”
Sau khi ánh sáng ngũ sắc lóe lên, không hề có lực cản, Phong Tiểu Tiểu nhận lại đá Ngũ Sắc. Cô đã cảm thấy trong đầu lại có thêm một sợi dây liên hệ mơ hồ như có như không nữa rồi.
“Có cần triệu hồi thử không?” Dương Nghiên hơi hả hê lên tiếng, hoàn toàn không thể chờ đợi được nữa vội xúi giục.
Phong Tiểu Tiểu bất lực nhìn con người này một cái. Thật ra trong lòng cô cũng rất nóng lòng muốn thử, bèn nhận lấy cây roi rồi nhanh chóng vung lên trên không một roi thật vang: “Triệu hồi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vậy nên sau khi được vỗ về một cách không có trách nhiệm, Vidar đành ôm sự lạnh lẽo trống không mà nằm xuống một mình.
Tôn Nguyên Hạo dương dương đắc ý bế em gái mình lên, trước khi xoay người đi ra còn không quên ném lại cho Vidar một cái nhìn khiêu khích...
Đèn trong phòng đã bị tắt, lại mất nguồn nhiệt nho nhỏ vừa rồi nên sự cô đơn trống vắng lúc trước bị lãng quên lại bắt đầu dâng lên. Vidar nằm bất động trên giường, dường như đã đi vào giấc ngủ. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đôi mắt anh vẫn luôn thâm trầm bình tĩnh nhìn chăm chú lên trần nhà, tỉnh táo đến mức không có chút gì là buồn ngủ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cô bé đang rúc trong lòng anh trai đã ngủ say như một chú heo con. Còn Vidar, dưới sắc đêm dần dần tĩnh lặng lại không tự chủ được mà nhớ đến chuyện xảy ra trong một đêm tối khác.
Odin muốn để anh trở thành chủ thần của thế giới mới nên cố ý lừa anh đến giấu ở dưới hang sâu trong lòng đất. Nhưng khi Heimdallr thổi kèn cho cuộc tiến công thì âm thanh hùng hồn đanh thép ấy vẫn khiến anh tỉnh lại.
Dưới lòng đất tối tăm vô tận chỉ có một mình anh, nhưng từng đợt từng đợt âm thanh chém giết lại không ngừng xuyên qua lớp đất đá sâu thẳm ấy truyền xuống. Anh ngửi thấy mùi tanh của máu trong bóng tối càng ngày càng nồng, dường như thấm đẫm nhuộm khắp mảnh đất này. Mùi tanh nồng ấy bao quanh cả người anh, gần như sắp khiến bản thân anh ngộp thở.
Một tiếng đồng hồ ngắn ngủi ấy đối với Vidar mà nói còn dài hơn cả ngàn năm trong rừng rậm nguyên thủy.
Mặt đất chấn động kịch liệt liên miên không ngừng cũng không thể nào phá hủy nổi lớp đá cứng rắn bên cạnh anh.
Tại sao không thả anh ra ngoài?!
Vidar yên lặng, hung hăng giẫm đạp đôi giày sắt lên huyệt đá bên cạnh.
Tại sao lại để một mình anh ở lại?!
Anh bắt lấy cây kích khổng lồ từ trong không trung, ra sức vung lên một cái nhưng lại chỉ khiến vách đá tóe lên chút lửa.
Tại sao?!
Anh cũng sẽ là một chiến binh dũng cảm mà!
Dù cho là cái kết của vận mệnh, dù cho phải ôm lấy nhau mà chết...
Mặt đất từ chấn động dữ dội từ từ yên ắng lại. Cho đến khi tất cả trở lại trạng thái bình lặng, cuối cùng anh cũng có thể bổ ra được một khe hở thật sâu từ bên dưới, trở lại trên mặt đất.
Chư thần đã về với hư vô, mặt đất chỉ còn lại tàn tích của vũ khí, giáp trụ vương vãi khắp nơi cùng với bùn đất đã bị máu tươi nhuộm thành một tấm áo đỏ lòm.
Giữa cánh đồng hoang vô tận ấy, một thiếu niên đang cô độc đứng dưới gốc cây Thế Giới khổng lồ.
Thiếu niên ấy vuốt nhẹ lên thân cây rồi quay đầu lại, nhìn về phía anh với chút ngạc nhiên: “Ha, vẫn còn cá lọt lưới cơ à?!”
... Giọng nói này, cả đời Vidar sẽ không bao giờ quên.
Đột nhiên tiếng rung của điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong gian phòng.
Tuy nhạc chuông đã bị tắt nhưng đối với kẻ thuộc thần tộc có năm giác quan đều nhạy bén mà nói thì trong tai họ, những âm thanh nhỏ xíu như thế này vẫn rõ mồn một.
Vidar bị kéo trở lại từ trong ký ức hỗn loạn, anh hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới. Lúc này Tôn Nguyên Hạo đang mò mẫm bên giường, sau đó gã lấy chiếc điện thoại bị nhét trong đống quần áo ra. Để không gây ồn làm tỉnh giấc cô em gái đang yên giấc, gã vừa cẩn thận vén chăn đứng dậy đi ra một góc phòng vừa hạ thấp giọng nghe điện thoại: “A lô?!”
Đầu bên kia cuộc gọi truyền đến giọng nói mà đến chết Vidar cũng không quên: “Đến Hy Lạp rồi. Cậu hiểu ý rồi đó.”
“...” Hiểu cái đầu mi ấy! Tôn Nguyên Hạo thật sự muốn chửi: “Hạn chót là ngày bao nhiêu?! Chỗ tôi...”
Còn chưa nói xong, khóe mắt gã đột nhiên liếc thấy một bóng đen mang theo uy thế cực lớn đang lao về phía mình. Tôn Nguyên Hạo thân thủ nhạy bén nhảy lùi về sau tránh, một giây sau, một đầu roi gần như sượt qua chóp mũi gã đáp xuống nền đất trước mặt.
Tôn Nguyên Hạo nhanh nhạy tránh xa được một khoảng, đến lúc ngẩng đầu lên phát hiện Vidar vốn ở trên giường không biết đã nhảy đến quỳ một gối đứng vững trước mặt mình từ lúc nào. Dưới giày sắt của anh ta, sau một chuỗi âm thanh rạn vỡ “rắc rắc...” nặng nề, nền nhà đã bị nứt thành một mạng nhện khổng lồ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được... Mẹ kiếp! May là ông đặt phòng tầng một!
Không ngờ phản ứng đầu tiên theo phản xạ có điều kiện của Tôn Nguyên Hạo lại là vui mừng. Nếu không phải điều kiện của tòa nhà này tốt thì lúc này có khi sàn nhà sập rồi cũng nên.
“Anh nổi điên cái quần què gì vậy?!” Sau khi hoàn hồn, phản ứng thứ hai của Tôn Nguyên Hạo chính là hạ thấp giọng chửi mắng: “Muốn cướp em gái người ta nên nửa đêm định giết người diệt khẩu à? Anh tưởng lão Tôn thật sự ăn chay hả?!”
Vidar im lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt dưới mái tóc dài ấy lộ ra sự tĩnh lặng lạnh lùng đến thấu xương: “Bàn Cổ... sao?”
Giọng nói ngạc nhiên của Bàn Cổ từ điện thoại trong tay Tôn Nguyên Hạo tiếp tục truyền tới: “Con khỉ, hình như bên cậu đang có chút rắc rối hả?! Mà giọng nói này hình như nghe hơi quen.”
“...”
Tôn Nguyên Hạo phạm thượng thẳng tay ngắt điện thoại. Gật đầu với Vidar lúc này đã đứng lên: “... Thì ra là vậy.”
Xem ra đã có thể xác định được lai lịch của vị thần này. Đối phương không phải là thần lang thang gì đó mà là kẻ địch của Bàn Cổ.
Liên tưởng đến cây Thế Giới không lâu trước đây và chư thần Bắc Âu Aesir thì thân phận đối phương hoàn toàn rõ ràng rồi.
Tôn Nguyên Hạo ném điện thoại lên giường, xoay cổ tay một cái, không biết lôi từ đâu ra một cây gậy đồng. Gã xoay tay múa gậy nhướng mày nói: “Thần tộc Bắc Âu Aesir?!”
Vidar lẳng lặng lấy ra một chiếc rìu dài, chậm rãi gật đầu.
Tôn Nguyên Hạo nhìn em gái đang ngủ trên giường một cái... Ồ, heo con trở mình, coi bộ vẫn đang ngủ rất say.
Tôn Nguyên Hạo thở phào một cái, lại quay sang nhìn Vidar: “Ra ngoài đánh?”
Vidar cũng liếc qua cô nhóc bé bỏng trên giường, ánh mắt anh sâu thẳm không gợn sóng, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhưng điều khiến Tôn Nguyên Hạo có thể yên tâm là sau một hồi lâu, cuối cùng anh cũng gật đầu, vẫn chầm chậm mà bình tĩnh. “Được.”
***
Trong tiệm gốm, đã là nửa đêm canh ba nhưng đèn vẫn sáng trưng.
Sau khi trở về, Phục Hy trồng hạt giống ở trong thần đình. Còn về thi thể của Odin mà Phong Tiểu Tiểu từng nhìn thấy trên ngọn cây thì nghe nói khi cây Thế Giới hóa thành hạt giống, nó cũng tan biến theo rồi. Có thể nó đã bị cây Thế Giới thu nạp như một bộ phận, cũng có thể ngàn vạn năm sau sẽ lại mọc ra... Giống như sau Hoàng hôn của chư thần lần trước, khi cây Thế Giới sống lại thì chư thần cũng theo đó mà sống lại.
Trồng cây một lần nữa không phải là một công trình nhỏ. Mấu chốt là phải cân nhắc đến việc cẩn thận sắp đặt vấn đề cân bằng trong đó.
Dù cho nó có ngoan ngoãn phối hợp, nhưng các mảnh vỡ Hỗn Độn vẫn cần phải xử lý cẩn thận.
Vất vả lắm mới bố trí ổn thỏa cái cây đó. Tiếp theo tất nhiên Phục Hy sẽ dời sự chú ý sang hình vảy rắn trên đuôi mắt vợ yêu rồi.
Tuy là phong ấn thể hiện những chuyện cũ không vui, nhưng dù gì cũng là biểu tượng cho phạm vi sức mạnh đã thức tỉnh. Phục Hy dứt khoát bỏ qua chút khó chịu nhè nhẹ trong lòng, bắt đầu tiến hành tìm hiểu thăm dò nhân quả trước và sau khi hoa văn vảy rắn này xuất hiện.
“... Cũng có nghĩa… đây có lẽ là giác ngộ?!” Nghe xong quá trình Phong Tiểu Tiểu ra đại chiêu sau khi Trương Tam xảy ra chuyện, Phục Hy đăm chiêu: “Vận may của Tiểu Oa thực sự không tệ. Sau khi giác ngộ nếu không tĩnh tư nhập định, thì quá nửa là cảnh giới không được ổn định, bị thay đổi đôi chút cũng là chuyện bình thường...” Ví dụ trong manga đều là như vậy. Tiểu Vũ Trụ bùng nổ một lần sau đó vẫn có thể trở lại hình dáng ban đầu, nhân vật chính nào cũng nổ seed (bộc phát tiềm năng bản thân) đánh boss. Cơ mà trong tình huống bình thường thì ngay đến cả con tốt thí cũng chẳng xử được.
“Trùng hợp là em thu hồi được miếng đá Ngũ Sắc, khí tức vừa thông vừa khéo được giữ chắc ngay.” Phục Hy khá hài lòng với kết quả này: “Do may mắn cũng không sao. Anh tìm về thêm cho em vài vật cũ là được.”
Dương Nghiên đi dạo xong quay về cũng nghe nói qua câu chuyện bi thảm đau lòng xảy ra với Nữ Oa. Giờ nghe đến đây, anh không kìm được mà góp vui: “Tính ra thì thằng nhóc họ Tôn kia quả thực cũng tính là con trai của Tiểu Tiểu. Cậu ta được tạo ra từ linh khí đất trời được hấp thu trong đá Ngũ Sắc. Đá Ngũ Sắc lại là do Tiểu Tiểu tạo ra ở kiếp trước... Lần này hay rồi, đã có một Nữ Bạt giờ lại thêm cả Thánh Phật khỉ đá. Tiểu Tiểu cũng coi như có nếp có tẻ rồi.”
Phong Tiểu Tiểu ném gối về phía Dương Nghiên. Anh thuận tay đón lấy, chỉ chuyển tay một cái đã đưa gối qua lót sô-pha sau lưng, nhướng mày ác ý khiêu khích với Phục Hy: “Hay là anh Hy định cả khế ước hộ con trai của Tiểu Tiểu luôn đi?! Chưa cần nói việc này cũng là thọc gậy bánh xe với Bàn Cổ, mà kể cả bọn họ không có quan hệ gì thì chúng ta cũng không thể nhìn cốt nhục của Tiểu Tiểu lưu lạc đầu đường chứ.”
Anh vẫn nhớ chuyện lần trước bị con khỉ đó đè đánh... Mẹ kiếp! Nếu không phải mình còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nếu không phải đối phương ỷ vào kim thân linh thạch của trời đất thì lúc đó mình có đến mức bị thương nhiều thế không?!
Quả nhiên Phục Hy lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Anh trầm ngâm một hồi rồi tỏ thái độ cực kỳ thận trọng với Phong Tiểu Tiểu: “Nếu đã là con cháu của em, tất nhiên anh cũng coi như là người mình.”
“... Anh Hy, người ta nợ Bàn Cổ ơn cứu mạng đó. Kể cả có ký khế ước rồi cũng chưa chắc đã nghe theo chúng ta đâu.” Phong Tiểu Tiểu thật sự bất lực.
Tự nhiên dôi ra một đứa con gái thì cũng thôi đi, giờ lại thêm thằng con trai nữa là sao?!
Dương Nghiên lại tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Không thể nói như thế được. Con trai kết bạn với người xấu, thân làm phụ huynh đáng lẽ phải có trách nhiệm và quyền quản thúc. Hai người không thể vì con trai không nghe lời mà mặc kệ nó luôn được.”
Phục Hy vốn định thôi, nhưng nghe Dương Nghiên nói như vậy lại nghĩ thế nào cũng thấy hợp lý.
Cậu Nhị quả là tuyệt vời!
Tiên Ốc trong bể cá ra sức phun ra chuỗi bong bóng thả like - cái này nhất định phải ký.
Sau khi thận trọng suy xét, với tâm lý ký xong cũng sẽ chẳng còn kết quả nào bết bát hơn nên Phong Tiểu Tiểu lấy đá Ngũ Sắc đã được thuần phục từ trong người ra.
Con khỉ đá do đá Bổ Thiên thai nghén mà thành, nên đương nhiên bản thân đá Bổ Thiên cũng sẽ có mối liên kết không nào đó với gã.
Phục Hy cầm hòn đá trên tay rồi vuốt nhẹ một cái, đón lấy roi da mà Phong Tiểu Tiểu đưa qua. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi ấn ngược chuôi của cây roi xuống hòn đá. Hình vảy rắn màu xanh trên khóe mắt dao động hút vào thái dương. Triển khai Ngôn Xuất Pháp Tùy (Nói ra thế nào sẽ trở nên đúng như vậy)…
“Khế!”
Sau khi ánh sáng ngũ sắc lóe lên, không hề có lực cản, Phong Tiểu Tiểu nhận lại đá Ngũ Sắc. Cô đã cảm thấy trong đầu lại có thêm một sợi dây liên hệ mơ hồ như có như không nữa rồi.
“Có cần triệu hồi thử không?” Dương Nghiên hơi hả hê lên tiếng, hoàn toàn không thể chờ đợi được nữa vội xúi giục.
Phong Tiểu Tiểu bất lực nhìn con người này một cái. Thật ra trong lòng cô cũng rất nóng lòng muốn thử, bèn nhận lấy cây roi rồi nhanh chóng vung lên trên không một roi thật vang: “Triệu hồi!”
Bình luận facebook