Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-46
Chương 47: Đường môn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thiên thần và ác ma không thể so với tượng đất, tuy cấp bậc cao hơn nhưng dù sao cũng là vật sống, tính phòng ngự trời sinh kém hơn một chút, thế nên vừa mới lên sân khấu đã suýt bị đốt thành món thiên thần nướng.
Thiên thần luống cuống tay chân, thả ra thánh ngôn để ngăn cản sóng lửa đầu tiên, ác ma lập tức theo sau dùng hắc ám để cắn nuốt.
Tiêu hao hết sức lực toàn thân, gần như kiệt sức mới bảo vệ được cái mạng nhỏ, hai người chim (thiên thần và ác ma) mới bò trở lại. Thiên thần khóc ngay tại chỗ: “Đại nhân, ngài có thể đừng gọi tôi đến nữa có được không?” Dù có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể nào tả được nỗi ai oán trong lòng anh ta, nếu còn tiếp tục thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh ta hy sinh vì nhiệm vụ.
Dương Nghiên lại đánh với Nữ Bạt lần nữa, Phong Tiểu Tiểu vội an ủi hai tên thiên thần và ác ma bị thương: “Xin lỗi, xin lỗi. Thật sự thì tình huống nguy cấp lắm rồi, không kịp nói với mọi người trước!”
Tình thế cấp bách, hai người bị triệu hồi có bất mãn thế nào thì cũng biết, sếp của họ chưa chắc đã cùng cấp với người ta. Ngẫm lại mới thấy lúc trước Lucifer vô cùng khách sáo, ngay cả sách của thiên thần Rasiel bị hủy mà cũng không dám nói một câu nào, mấy cái chìa khóa vàng, bạc của thiên đường bị người ta lấy đi cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay... Càng đừng nhắc đến Jehovah. Lúc trước, Ngao Tiềm chẳng cần được cho phép đã tạo mưa ở New York rồi. Hay đêm giao thừa, cũng chính là ngày các thần hạ phàm vừa qua, Jehovah dứt khoát thừa nhận địa vị của Phục Hy dù chẳng hề lộ mặt...
Bởi vậy, dưới đủ loại phán đoán thì dù bề ngoài đều là các nhân vật đứng đầu một phương, nhưng nghiêm túc so ra thì sếp bên họ còn phải lấy lòng đối phương ấy chứ.
Đại ca đã không nói thì người dưới như bọn họ còn có thể nói gì được? Cố mà chịu đi thôi!
Thiên thần và ác ma đưa mắt nhìn nhau, hai người vốn luôn đối địch mà lần đầu tiên dâng lên cảm giác - chí lớn gặp nhau. Nữ Oa thật sự không phải nhân tài chiến đấu, cùng lắm thì cũng chỉ có thể coi đó là một ngành phụ, vì thế Phong Tiểu Tiểu cũng chỉ hỗ trợ ở bên ngoài, thuận tiện quản lý chung toàn cục mà thôi... Nói chẳng ra thì chính là người to mồm kêu người ta lên đánh nhau.
Vidar, quỷ vương Tiết, thiên thần ác ma đều bị Phong Tiểu Tiểu quăng về phía BOSS, cho dù chiến lực mỗi binh sĩ không đánh lại người ta, nhưng dùng chiến thuật biển người thì cũng sẽ không đến mức rơi vào thế yếu đúng không?
Những người khác thì còn may, hoặc là phẩm cấp thấp hoặc là chưa thức tỉnh hoàn chỉnh. Nhưng Vidar vừa lên sân khấu cũng tương đối có tác dụng, bởi dù sao cũng là một trong số ít ỏi những người sống sót sau “hoàng hôn của chư thần”. Dưới sự trợ giúp của đồng đội, bắt một Nữ Bạt thì cũng không phải là vấn đề lớn đối với anh ta... Đương nhiên, nếu có búa nữa thì anh ta có thể đánh càng nhanh hơn.
Cuối cùng thì tình thế có lợi cho Nữ Bạt cũng bị xoay chuyển, cô ta vội vàng đối phó vài chiêu, sau đó nhảy ra vòng chiến, vung ngang cây chùy rồi mở miệng: “Từ từ!”
Không kịp từ từ rồi!
Người phương Tây thường không hiểu mấy chuyện ẩn ý cho lắm, Vidar do dự một chút, sau đó nhanh chóng vung nắm đấm lên. Những người khác nhìn người chủ chiến hung mãnh như thế thì cũng mau chóng đuổi kịp. Nữ Bạt đánh thêm mấy chiêu, sau đó tức giận nói: “Ta bảo các người dừng lại, không nghe thấy sao?”
Lúc này Vidar mới hiểu được ý đối phương là dừng cuộc chiến, liền thu nắm đấm lại, mặt vô cảm, bình tĩnh mà phản bác: “Cô vừa nói từ từ...”
“...” Đệch!
Nữ Bạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Lần này tạm tha cho các ngươi, nhưng sớm muộn gì tôi cũng đến đón Xi Vưu đi. Chờ anh ta nhớ ra tất cả chuyện cũ, tự nhiên sẽ đến tìm ta thôi.”
Ánh mắt Khương Lễ đỏ ngầu, không cần nước mắt mà thoạt nhìn đã thấy có vẻ vô cùng ấm ức rồi. Cậu ta thở phì phì hét lên: “Tôi sẽ không thích cô đâu!”
Có lẽ Nữ Bạt không quá thích ứng với Xi Vưu bản “thụ” này, vì cảm thấy quá gai mắt nên chuyển sang nhìn Phong Tiểu Tiểu, nhìn sâu vào cô một lần, sau đó hừ lạnh: “Nữ Oa...”
“Hử?” Phong Tiểu Tiểu lên tiếng trả lời.
“Hừ!”
“...” Đây là ý gì? Không phải có chuyện muốn nói sao?
Lúc này có thể xem như thế lực của hai phe đã ngang nhau, hơn nữa mục đích cũng không phải đánh tới mức tôi chết cô sống. Một bên chủ yếu muốn bắt người, bên còn lại thì phần lớn đều lớn lên trong xã hội pháp chế(*), không có thói quen giết người. Giằng co một hồi mà trong chốc lát cũng không ai làm gì được nhau, cứ thế, kết quả chắc chắn là Nữ Bạt thuận lợi bỏ chạy.
(*) Xã hội pháp chế: Xã hội có trật tự pháp luật, người dân sống và làm việc theo luật pháp nhà nước ban hành.
Chờ sau khi cô ta đi khỏi, Thành Hoàng nhìn kho hàng và văn phòng bừa bãi, lúc này mới kịp phản ứng, đau lòng muốn chết: “Căn cứ của ông...” Mẹ kiếp! Trước đây có tranh đoạt địa bàn với người ta thì dù thê thảm đến mấy cũng chưa từng bị phá nhà ác như vậy.
Tiểu Hắc vẫn còn giữ được lý trí, ánh mắt trực tiếp ngắm trúng Phong Tiểu Tiểu.
“... Tôi hiểu, tôi sẽ phụ trách sửa chữa, nhưng mấy người đành phải tạm ngừng kinh doanh vài ngày.” Phong Tiểu Tiểu rưng rưng nước mắt đồng ý.
“Không thành vấn đề!” Tiểu Hắc dứt khoát gật đầu, kéo áo Thành Hoàng rồi bước đi. Khi đi ngang qua cậu Liên và đám vệ sĩ, anh ta dừng lại một chút, nhìn bọn họ một cái. Cậu Liên co rúm người lại theo bản năng, hít sâu một hơi rồi lui về phía sau một bước dài. Tiểu Hắc bình tĩnh nhìn người ta nửa phút, quay đầu nói: “Tôi ra ngoài gọi điện cho Lý Tiếu, phần cho chín người... đúng không?”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Cảm ơn.” Bớt hai xu tiền điện thoại cũng được.
Cậu Liên lại hít một hơi thật sâu, vội hoảng hốt quay đầu hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Có ý gì? Vì sao tôi cứ có dự cảm không tốt?”
“Không có gì, chỉ là uống thuốc thôi.” Dương Nghiên cử động cánh tay, không cẩn thận lại đụng phải miệng vết thương, đau đến mức xuýt xoa một tiếng. Mắt Thông Thiên trên trán chậm rãi thu lại thành một đường màu máu, sau đó dần dần biến mất, trên trán lại trơn bóng như ban đầu.
Phủi tay cất Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, Dương Nghiên sờ túi áo, chẳng còn điếu thuốc nào nên đành bất đắc dĩ hỏi cậu Liên: “Có thuốc không?”
“Có có có!” Cậu Liên chưa bao giờ cung kính như thế, khách sáo lấy hộp thuốc lá ra rồi ngoan ngoãn đưa cho Dương Nghiên, chờ người ta nhận xong rồi mới cẩn thận hỏi tiếp: “Ngài mới vừa nói uống cái gì thế? Thuốc độc sao?”
Dù sao thì cũng là anh hùng chính nghĩa, hẳn là sẽ không độc ác đến mức như vậy đâu.
“Chậc, còn là hàng đặc biệt nữa chứ, không tệ.” Dương Nghiên rút điếu thuốc ra châm, hút một hơi rồi liếc nhìn cậu Liên, cười với chút ý vị sâu sa: “Đừng lo, là thuốc tiên.”
“...” Nói ra những lời này mà ngài thấy tin nổi à?
Trước hết, Phong Tiểu Tiểu xử lý miệng vết thương của Dương Nghiên, việc này lại khiến cho cậu Liên được tận mắt chứng kiến trường hợp thần kỳ lần nữa. Lỗ máu cháy đen không ngừng lan ra, bên miệng còn có ánh lửa thi thoảng nhảy lên ngăn không cho miệng vết thương khép lại, vậy mà chỉ dùng một nắm bùn đã chữa xong, nhìn qua quả thực cứ như chuyện không tưởng.
Tiếp đó, cô lại chữa khỏi vết thương cho mọi người rồi khôi phục mặt đất. Cậu Liên thấy vậy thì đưa đám vệ sĩ vất vả đứng lui sang một bên, vô cùng ngoan ngoãn.
Phong Tiểu Tiểu vừa xử lý vừa nghe quỷ vương Tiết kiểm tra tình hình của Khương Lễ: “Thiên hồn của Xi Vưu rất sinh động... Mọi người đều biết ba hồn bảy vía chứ? Bảy vía tượng trưng cho tố chất thân thể và tình cảm… Cái này không quan trọng, nhưng ba hồn... Thiên chủ mệnh, nhân chủ vận, địa chủ linh, trong ba cái này không thể thiếu bất kỳ cái nào bởi chúng hỗ trợ lẫn nhau. Nữ Bạt ra tay là cưỡng ép thiên hồn thức tỉnh, như vậy tuy có thể đánh thức năng lực pháp thân của cậu Khương một cách nhanh nhất, nhưng hậu quả là thiên hồn sẽ cắn nuốt hai hồn phách còn lại. Đơn giản mà nói thì chính là ý thức trước kia của Xi Vưu sẽ thay thế ý thức cả đời này của cậu Khương.”
“Tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc trước à?” Thuận tay sửa một mảnh sàn xi măng, trần kho hàng bắt đầu khép lại, Phong Tiểu Tiểu tranh thủ hỏi: “Tình hình ông cũng đã nói rồi, vậy có cách giải quyết không?”
“Có, nhưng rất khó.” Quỷ vương Tiết khó xử nói: “Theo tôi nhớ thì trong trường hợp thế này, trừ phi là hai cái hồn phách khác cũng có thể cùng lớn mạnh, tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng với thiên hồn... Hay nói cách khác, trừ phi Khương Lễ có thể trở nên mạnh như Xi Vưu trước kia.”
Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Quả thật rất khó.”
“Hay là chúng ta rút sức mạnh dư thừa của thiên hồn ra? Nhưng nếu như vậy thì tương lai Khương Lễ sẽ không thể thức tỉnh được nữa...” Không chờ Phong Tiểu Tiểu phát biểu ý kiến với phương án thứ hai, quỷ vương Tiết lập tức nói ngay: “Nhưng độ khó của phương án này cũng ngang với phương án trước... Trừ phi mọi người có thể mau chóng tìm ngài Phục Hy về, có lẽ ngài ấy sẽ có cách gì đó.”
Cậu Liên nghe thấy vậy thì chấn động. Cái danh hiệu Xi Vưu này rất nổi tiếng mà, là ma thần nổi tiếng đó!! Chính và tà sao lại có thể hài hòa đến mức này vậy? Tiểu thuyết đều lừa người ư? Hệ thống hồng hoang đều sai sao? Cậu ta sẽ không bao giờ tin tưởng truyền thuyết thần thoại nữa...
“Anh Hy...” Phong Tiểu Tiểu nhíu mày: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách. Có thể kéo dài được bao lâu?”
“Nếu ý chí cậu Khương kiên định, có lẽ sẽ chống cự được nửa tháng.” Quỷ vương Tiết thở dài, căn bản ông ta đã không trông mong gì vào xác suất nhỏ bé như vậy nữa rồi. Phục Hy đi đâu cũng không biết, hơn nữa còn không để lại cách thức liên lạc, làm sao nói trở về là trở về được.
Bầu không khí nhất thời trầm xuống, cậu Liên ngay cả thở mạnh cũng không dám, cuối cùng lại là chính Khương Lễ an ủi mọi người.
Nhìn xung quanh, Khương Lễ nhẹ giọng, cẩn thận phá tan bầu không khí yên lặng này: “Tiểu Tiểu, mình rất kiên cường.”
“... Ừ, tôi tin.”
Chẳng qua đây không phải là manga shounen, không phải chỉ cần dựa vào sự kiên cường và ý chí là có thể vượt qua tất cả các cửa ải khó khăn...
Một ngày trôi qua mà không có thu hoạch mang tính thực chất nào, ngược lại còn giao đấu với Nữ Bạt, Phong Tiểu Tiểu quả thực sắp kiệt sức.
Khoảng hơn một giờ sau, Lý Tiếu mới chạy tới, dựa vào tin tức mà lúc trước Tiểu Hắc tiết lộ qua điện thoại, ông ta mang theo chín gói Vong Ưu Tán đến đây.
Thứ Vong Ưu Tán này khiến cậu Liên rất buồn bã, đáng tiếc là dù không muốn uống cũng không được. Cậu ta và bọn vệ sĩ bị “chuốc” thuốc tập thể, sau đó mới được trở lại trên xe, xe đi được nửa đường mới tỉnh táo lại từ trạng thái hoảng hốt.
Lúc này cậu Liên đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trong trung tâm sòng bài nữa, cả người tràn đầy sức sống nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
“Uống nhiều.” Phong Tiểu Tiểu tâm tình đang suy sụp, ngồi ở ghế lái phụ lười quay đầu lại nên chỉ nhìn qua kính chiếu hậu rồi qua loa đáp lại một cái: “Không phải anh bảo Vidar đưa anh đi xung quanh một chút sao?”
Cậu Liên nhìn Khương Lễ ốm yếu ngồi bên trái, sau đó lại nhìn sang Vidar có khuôn mặt vô cảm bên phải. Tuy bản năng cậu ta cảm thấy Phong Tiểu Tiểu nói có gì đó không đúng, nhưng dù ôm đầu suy nghĩ một hồi lâu thì cũng chẳng nhớ được mình đã từng làm gì, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, nhìn Khương Lễ trước mắt với tâm tình buồn bực. Nhưng khi thấy ánh mắt Dương Nghiên, cậu ta lại vô thức co rúm lại, chỉ có thể trút giận lên Khương Lễ: “Sao tôi và cậu ta lại cùng về? Nửa chết nửa sống...”
“...” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm, quay đầu ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Cậu Liên, có mấy câu muốn nói với cậu.”
Cậu Liên nhíu mày, quay đầu qua: “Có chuyện thì...”
Còn chưa nói xong, cậu ta đã bị đánh “bốp” một tiếng.
Sảng khoái thở ra một hơi, Phong Tiểu Tiểu thoải mái quay lại ngồi xuống: “Sảng khoái!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thiên thần luống cuống tay chân, thả ra thánh ngôn để ngăn cản sóng lửa đầu tiên, ác ma lập tức theo sau dùng hắc ám để cắn nuốt.
Tiêu hao hết sức lực toàn thân, gần như kiệt sức mới bảo vệ được cái mạng nhỏ, hai người chim (thiên thần và ác ma) mới bò trở lại. Thiên thần khóc ngay tại chỗ: “Đại nhân, ngài có thể đừng gọi tôi đến nữa có được không?” Dù có nói bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể nào tả được nỗi ai oán trong lòng anh ta, nếu còn tiếp tục thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh ta hy sinh vì nhiệm vụ.
Dương Nghiên lại đánh với Nữ Bạt lần nữa, Phong Tiểu Tiểu vội an ủi hai tên thiên thần và ác ma bị thương: “Xin lỗi, xin lỗi. Thật sự thì tình huống nguy cấp lắm rồi, không kịp nói với mọi người trước!”
Tình thế cấp bách, hai người bị triệu hồi có bất mãn thế nào thì cũng biết, sếp của họ chưa chắc đã cùng cấp với người ta. Ngẫm lại mới thấy lúc trước Lucifer vô cùng khách sáo, ngay cả sách của thiên thần Rasiel bị hủy mà cũng không dám nói một câu nào, mấy cái chìa khóa vàng, bạc của thiên đường bị người ta lấy đi cũng chỉ có thể vỗ tay khen hay... Càng đừng nhắc đến Jehovah. Lúc trước, Ngao Tiềm chẳng cần được cho phép đã tạo mưa ở New York rồi. Hay đêm giao thừa, cũng chính là ngày các thần hạ phàm vừa qua, Jehovah dứt khoát thừa nhận địa vị của Phục Hy dù chẳng hề lộ mặt...
Bởi vậy, dưới đủ loại phán đoán thì dù bề ngoài đều là các nhân vật đứng đầu một phương, nhưng nghiêm túc so ra thì sếp bên họ còn phải lấy lòng đối phương ấy chứ.
Đại ca đã không nói thì người dưới như bọn họ còn có thể nói gì được? Cố mà chịu đi thôi!
Thiên thần và ác ma đưa mắt nhìn nhau, hai người vốn luôn đối địch mà lần đầu tiên dâng lên cảm giác - chí lớn gặp nhau. Nữ Oa thật sự không phải nhân tài chiến đấu, cùng lắm thì cũng chỉ có thể coi đó là một ngành phụ, vì thế Phong Tiểu Tiểu cũng chỉ hỗ trợ ở bên ngoài, thuận tiện quản lý chung toàn cục mà thôi... Nói chẳng ra thì chính là người to mồm kêu người ta lên đánh nhau.
Vidar, quỷ vương Tiết, thiên thần ác ma đều bị Phong Tiểu Tiểu quăng về phía BOSS, cho dù chiến lực mỗi binh sĩ không đánh lại người ta, nhưng dùng chiến thuật biển người thì cũng sẽ không đến mức rơi vào thế yếu đúng không?
Những người khác thì còn may, hoặc là phẩm cấp thấp hoặc là chưa thức tỉnh hoàn chỉnh. Nhưng Vidar vừa lên sân khấu cũng tương đối có tác dụng, bởi dù sao cũng là một trong số ít ỏi những người sống sót sau “hoàng hôn của chư thần”. Dưới sự trợ giúp của đồng đội, bắt một Nữ Bạt thì cũng không phải là vấn đề lớn đối với anh ta... Đương nhiên, nếu có búa nữa thì anh ta có thể đánh càng nhanh hơn.
Cuối cùng thì tình thế có lợi cho Nữ Bạt cũng bị xoay chuyển, cô ta vội vàng đối phó vài chiêu, sau đó nhảy ra vòng chiến, vung ngang cây chùy rồi mở miệng: “Từ từ!”
Không kịp từ từ rồi!
Người phương Tây thường không hiểu mấy chuyện ẩn ý cho lắm, Vidar do dự một chút, sau đó nhanh chóng vung nắm đấm lên. Những người khác nhìn người chủ chiến hung mãnh như thế thì cũng mau chóng đuổi kịp. Nữ Bạt đánh thêm mấy chiêu, sau đó tức giận nói: “Ta bảo các người dừng lại, không nghe thấy sao?”
Lúc này Vidar mới hiểu được ý đối phương là dừng cuộc chiến, liền thu nắm đấm lại, mặt vô cảm, bình tĩnh mà phản bác: “Cô vừa nói từ từ...”
“...” Đệch!
Nữ Bạt hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Lần này tạm tha cho các ngươi, nhưng sớm muộn gì tôi cũng đến đón Xi Vưu đi. Chờ anh ta nhớ ra tất cả chuyện cũ, tự nhiên sẽ đến tìm ta thôi.”
Ánh mắt Khương Lễ đỏ ngầu, không cần nước mắt mà thoạt nhìn đã thấy có vẻ vô cùng ấm ức rồi. Cậu ta thở phì phì hét lên: “Tôi sẽ không thích cô đâu!”
Có lẽ Nữ Bạt không quá thích ứng với Xi Vưu bản “thụ” này, vì cảm thấy quá gai mắt nên chuyển sang nhìn Phong Tiểu Tiểu, nhìn sâu vào cô một lần, sau đó hừ lạnh: “Nữ Oa...”
“Hử?” Phong Tiểu Tiểu lên tiếng trả lời.
“Hừ!”
“...” Đây là ý gì? Không phải có chuyện muốn nói sao?
Lúc này có thể xem như thế lực của hai phe đã ngang nhau, hơn nữa mục đích cũng không phải đánh tới mức tôi chết cô sống. Một bên chủ yếu muốn bắt người, bên còn lại thì phần lớn đều lớn lên trong xã hội pháp chế(*), không có thói quen giết người. Giằng co một hồi mà trong chốc lát cũng không ai làm gì được nhau, cứ thế, kết quả chắc chắn là Nữ Bạt thuận lợi bỏ chạy.
(*) Xã hội pháp chế: Xã hội có trật tự pháp luật, người dân sống và làm việc theo luật pháp nhà nước ban hành.
Chờ sau khi cô ta đi khỏi, Thành Hoàng nhìn kho hàng và văn phòng bừa bãi, lúc này mới kịp phản ứng, đau lòng muốn chết: “Căn cứ của ông...” Mẹ kiếp! Trước đây có tranh đoạt địa bàn với người ta thì dù thê thảm đến mấy cũng chưa từng bị phá nhà ác như vậy.
Tiểu Hắc vẫn còn giữ được lý trí, ánh mắt trực tiếp ngắm trúng Phong Tiểu Tiểu.
“... Tôi hiểu, tôi sẽ phụ trách sửa chữa, nhưng mấy người đành phải tạm ngừng kinh doanh vài ngày.” Phong Tiểu Tiểu rưng rưng nước mắt đồng ý.
“Không thành vấn đề!” Tiểu Hắc dứt khoát gật đầu, kéo áo Thành Hoàng rồi bước đi. Khi đi ngang qua cậu Liên và đám vệ sĩ, anh ta dừng lại một chút, nhìn bọn họ một cái. Cậu Liên co rúm người lại theo bản năng, hít sâu một hơi rồi lui về phía sau một bước dài. Tiểu Hắc bình tĩnh nhìn người ta nửa phút, quay đầu nói: “Tôi ra ngoài gọi điện cho Lý Tiếu, phần cho chín người... đúng không?”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu: “Cảm ơn.” Bớt hai xu tiền điện thoại cũng được.
Cậu Liên lại hít một hơi thật sâu, vội hoảng hốt quay đầu hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Có ý gì? Vì sao tôi cứ có dự cảm không tốt?”
“Không có gì, chỉ là uống thuốc thôi.” Dương Nghiên cử động cánh tay, không cẩn thận lại đụng phải miệng vết thương, đau đến mức xuýt xoa một tiếng. Mắt Thông Thiên trên trán chậm rãi thu lại thành một đường màu máu, sau đó dần dần biến mất, trên trán lại trơn bóng như ban đầu.
Phủi tay cất Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, Dương Nghiên sờ túi áo, chẳng còn điếu thuốc nào nên đành bất đắc dĩ hỏi cậu Liên: “Có thuốc không?”
“Có có có!” Cậu Liên chưa bao giờ cung kính như thế, khách sáo lấy hộp thuốc lá ra rồi ngoan ngoãn đưa cho Dương Nghiên, chờ người ta nhận xong rồi mới cẩn thận hỏi tiếp: “Ngài mới vừa nói uống cái gì thế? Thuốc độc sao?”
Dù sao thì cũng là anh hùng chính nghĩa, hẳn là sẽ không độc ác đến mức như vậy đâu.
“Chậc, còn là hàng đặc biệt nữa chứ, không tệ.” Dương Nghiên rút điếu thuốc ra châm, hút một hơi rồi liếc nhìn cậu Liên, cười với chút ý vị sâu sa: “Đừng lo, là thuốc tiên.”
“...” Nói ra những lời này mà ngài thấy tin nổi à?
Trước hết, Phong Tiểu Tiểu xử lý miệng vết thương của Dương Nghiên, việc này lại khiến cho cậu Liên được tận mắt chứng kiến trường hợp thần kỳ lần nữa. Lỗ máu cháy đen không ngừng lan ra, bên miệng còn có ánh lửa thi thoảng nhảy lên ngăn không cho miệng vết thương khép lại, vậy mà chỉ dùng một nắm bùn đã chữa xong, nhìn qua quả thực cứ như chuyện không tưởng.
Tiếp đó, cô lại chữa khỏi vết thương cho mọi người rồi khôi phục mặt đất. Cậu Liên thấy vậy thì đưa đám vệ sĩ vất vả đứng lui sang một bên, vô cùng ngoan ngoãn.
Phong Tiểu Tiểu vừa xử lý vừa nghe quỷ vương Tiết kiểm tra tình hình của Khương Lễ: “Thiên hồn của Xi Vưu rất sinh động... Mọi người đều biết ba hồn bảy vía chứ? Bảy vía tượng trưng cho tố chất thân thể và tình cảm… Cái này không quan trọng, nhưng ba hồn... Thiên chủ mệnh, nhân chủ vận, địa chủ linh, trong ba cái này không thể thiếu bất kỳ cái nào bởi chúng hỗ trợ lẫn nhau. Nữ Bạt ra tay là cưỡng ép thiên hồn thức tỉnh, như vậy tuy có thể đánh thức năng lực pháp thân của cậu Khương một cách nhanh nhất, nhưng hậu quả là thiên hồn sẽ cắn nuốt hai hồn phách còn lại. Đơn giản mà nói thì chính là ý thức trước kia của Xi Vưu sẽ thay thế ý thức cả đời này của cậu Khương.”
“Tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc trước à?” Thuận tay sửa một mảnh sàn xi măng, trần kho hàng bắt đầu khép lại, Phong Tiểu Tiểu tranh thủ hỏi: “Tình hình ông cũng đã nói rồi, vậy có cách giải quyết không?”
“Có, nhưng rất khó.” Quỷ vương Tiết khó xử nói: “Theo tôi nhớ thì trong trường hợp thế này, trừ phi là hai cái hồn phách khác cũng có thể cùng lớn mạnh, tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng với thiên hồn... Hay nói cách khác, trừ phi Khương Lễ có thể trở nên mạnh như Xi Vưu trước kia.”
Phong Tiểu Tiểu thở dài: “Quả thật rất khó.”
“Hay là chúng ta rút sức mạnh dư thừa của thiên hồn ra? Nhưng nếu như vậy thì tương lai Khương Lễ sẽ không thể thức tỉnh được nữa...” Không chờ Phong Tiểu Tiểu phát biểu ý kiến với phương án thứ hai, quỷ vương Tiết lập tức nói ngay: “Nhưng độ khó của phương án này cũng ngang với phương án trước... Trừ phi mọi người có thể mau chóng tìm ngài Phục Hy về, có lẽ ngài ấy sẽ có cách gì đó.”
Cậu Liên nghe thấy vậy thì chấn động. Cái danh hiệu Xi Vưu này rất nổi tiếng mà, là ma thần nổi tiếng đó!! Chính và tà sao lại có thể hài hòa đến mức này vậy? Tiểu thuyết đều lừa người ư? Hệ thống hồng hoang đều sai sao? Cậu ta sẽ không bao giờ tin tưởng truyền thuyết thần thoại nữa...
“Anh Hy...” Phong Tiểu Tiểu nhíu mày: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách. Có thể kéo dài được bao lâu?”
“Nếu ý chí cậu Khương kiên định, có lẽ sẽ chống cự được nửa tháng.” Quỷ vương Tiết thở dài, căn bản ông ta đã không trông mong gì vào xác suất nhỏ bé như vậy nữa rồi. Phục Hy đi đâu cũng không biết, hơn nữa còn không để lại cách thức liên lạc, làm sao nói trở về là trở về được.
Bầu không khí nhất thời trầm xuống, cậu Liên ngay cả thở mạnh cũng không dám, cuối cùng lại là chính Khương Lễ an ủi mọi người.
Nhìn xung quanh, Khương Lễ nhẹ giọng, cẩn thận phá tan bầu không khí yên lặng này: “Tiểu Tiểu, mình rất kiên cường.”
“... Ừ, tôi tin.”
Chẳng qua đây không phải là manga shounen, không phải chỉ cần dựa vào sự kiên cường và ý chí là có thể vượt qua tất cả các cửa ải khó khăn...
Một ngày trôi qua mà không có thu hoạch mang tính thực chất nào, ngược lại còn giao đấu với Nữ Bạt, Phong Tiểu Tiểu quả thực sắp kiệt sức.
Khoảng hơn một giờ sau, Lý Tiếu mới chạy tới, dựa vào tin tức mà lúc trước Tiểu Hắc tiết lộ qua điện thoại, ông ta mang theo chín gói Vong Ưu Tán đến đây.
Thứ Vong Ưu Tán này khiến cậu Liên rất buồn bã, đáng tiếc là dù không muốn uống cũng không được. Cậu ta và bọn vệ sĩ bị “chuốc” thuốc tập thể, sau đó mới được trở lại trên xe, xe đi được nửa đường mới tỉnh táo lại từ trạng thái hoảng hốt.
Lúc này cậu Liên đã không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trong trung tâm sòng bài nữa, cả người tràn đầy sức sống nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
“Uống nhiều.” Phong Tiểu Tiểu tâm tình đang suy sụp, ngồi ở ghế lái phụ lười quay đầu lại nên chỉ nhìn qua kính chiếu hậu rồi qua loa đáp lại một cái: “Không phải anh bảo Vidar đưa anh đi xung quanh một chút sao?”
Cậu Liên nhìn Khương Lễ ốm yếu ngồi bên trái, sau đó lại nhìn sang Vidar có khuôn mặt vô cảm bên phải. Tuy bản năng cậu ta cảm thấy Phong Tiểu Tiểu nói có gì đó không đúng, nhưng dù ôm đầu suy nghĩ một hồi lâu thì cũng chẳng nhớ được mình đã từng làm gì, cuối cùng chỉ đành bỏ cuộc, nhìn Khương Lễ trước mắt với tâm tình buồn bực. Nhưng khi thấy ánh mắt Dương Nghiên, cậu ta lại vô thức co rúm lại, chỉ có thể trút giận lên Khương Lễ: “Sao tôi và cậu ta lại cùng về? Nửa chết nửa sống...”
“...” Phong Tiểu Tiểu cười tủm tỉm, quay đầu ngoắc ngoắc ngón trỏ: “Cậu Liên, có mấy câu muốn nói với cậu.”
Cậu Liên nhíu mày, quay đầu qua: “Có chuyện thì...”
Còn chưa nói xong, cậu ta đã bị đánh “bốp” một tiếng.
Sảng khoái thở ra một hơi, Phong Tiểu Tiểu thoải mái quay lại ngồi xuống: “Sảng khoái!”
Bình luận facebook