Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-461
Chương 464: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nguyên nhân nổ ra chiến tranh là bí mật.
Lý do vì sao chiến tranh bùng nổ cũng chưa biết.
Vẫn chưa xác định được kẻ đứng đầu của quân địch.
Muốn đánh tới mức nào, có kết quả gì cũng chưa biết được...
Hiển nhiên, thiên thần sa đọa trước mặt đám người Phong Tiểu Tiểu cũng không phải cấp cao, không được tiếp xúc đến nhiều tình báo bên trong, gã chỉ biết là khi nhóm thiên thần sa đọa kịp phản ứng, chiến tranh đã nhanh chóng lan ra khắp địa ngục.
Hơn nữa, giữa dân bản xứ và nhóm ác ma vốn đã chồng chất mâu thuẫn, kết quả chính là tình thế như lửa rừng cháy nhanh chóng lan ra đồng cỏ trở nên không thể cứu vãn...
Phong Tiểu Tiểu nghe xong đầy một lỗ tai hóng hớt, tỏ vẻ khinh bỉ với thiên thần sa đọa: “Theo ý anh thì, đây là trận chiến có quy mộ lớn thứ hai từ trước tới nay của địa ngục, ngoài lần Lucifer dẫn các người tạo phản bị đánh ngã khỏi thiên đường ra thì mấy ngàn năm qua chỉ có lần xung đột này là lớn nhất, nhưng... Ngoài việc các người biết trận chiến lần này rất ác liệt, và đối thủ của mình là dân bản xứ ở địa ngục ra, thì hoàn toàn chẳng biết gì nữa. Việc duy nhất các người biết chính là nghe theo mệnh lệnh của Lucifer tả xung hữu đột, đánh liền mấy tháng, Sau đó Lucifer nói cho các người biết đã chiến bại, liền dẫn các người chạy đến phương Đông...”
“... Không sai.”
Thiên thần sa đọa đột nhiên cảm thấy thật đau trứng, người ta tổng kết lại như vậy, gã cảm thấy hình như chỉ số thông minh của mình đang bị khinh bỉ.
Đám thần ma quỷ quái phương Đông đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi, dựa vào chỉ số trung bình thông minh như thế này của địa ngục phương Tây mà có thể kiên trì đến bây giờ còn chưa bị thiên đường tiêu diệt, đây quả thực chính là kỳ tích...
“Khụ khụ!” Dương Nghiên ho khan một tiếng thu hút tầm mắt của quần chúng qua đường, sau khi nhận được sự chú ý của quần chúng mới nhún vai giải thích: “Thật ra tôi cảm thấy cũng không có thể trách anh ta, chỉ huy quân đội cũng không khác thế này là bao, rất nhiều thống soái sẽ không nói phương hướng hành động cho cấp dưới biết, cùng lắm cũng chỉ động viên trước trận chiến, về phần đám tiểu tốt thì chỉ cần ngoan ngoãn nghe lệnh mà hành động là được. Thứ nhất là vì quá nhiều người, không thể giải thích hết được, thứ hai cũng là vì không thể giải thích... Ví dụ rất đơn giản như, khi tôi cần một tên tốt thí nào đó kéo dài thời gian, đảm bảo cho phần lớn các quân khác rời đi, anh bảo anh sẽ nói rõ như thế nào?”
Thiên thần sa đọa rưng rưng, không biết là nên cảm động vì đối phương biện giải giúp mình, hay nên khóc to vì thân phận tiểu tốt bi kịch của mình...
Phong Tiểu Tiểu sờ cằm: “Cũng có lý.” Ngẫm lại quay đầu hỏi Phục Hy: “Xem ra chỉ có thể trực tiếp tìm Lucifer nói chuyện, anh Hy cảm thấy thế nào?”
Phục Hy không hề gì: “Vậy thi đi gặp thôi.”
Tuy thiên thần sa đọa bị bắt giữ đã bị đánh dấu, nhưng chẳng ai đảm bảo người này sẽ không có chuyện đầu óc điên lên mà lựa chọn hy sinh anh dũng, lỡ đối phương thật sự quá trung thành hoặc là sùng bái Lucifer đến nỗi bất chấp cả tính mạng của mình, thì rất có khả năng sẽ tình nguyện bị dấu vết trừng phạt thậm chí là tan biến nhất định phải làm ngáng chân mọi người vào thời khắc mấu chốt.
Có thể tránh được bất trắc thì cứ tránh, vì thế nhiệm vụ trông giữ thiên thần sa đọa được nhất trí giao cho Tiểu Hắc phụ trách. Xiềng xích âm khí trói lên, ở địa bàn âm ty của mình, tất cả người hoặc sinh vật không phải người đều phải ngoan ngoãn nghe lời, trừ phi thực lực của bọn họ có thể áp đảo Tiểu Hắc ít nhất ba cấp bậc... Hiển nhiên, điều này thiên thần sa đọa không làm được.
Lại lần nữa sắp xếp đội ngũ, do quỷ vương Tiết dẫn đường, lúc này hành trình thuận lợi hơn vừa rồi rất nhiều, không bất ngờ gặp phải ác ma tuần tra gì đó nữa, mọi người rất thuận lợi đi đến ngoài đại điện Diêm La. Sau đó không cần thiên thần sa đọa mở miệng, đám người Phong Tiểu Tiểu với giác quan tương đối nhạy bén đã nghe được rõ ràng từ phía xa trong điện loáng thoáng truyền đến âm thanh đi lại và nói chuyện.
“Ít nhất có hơn trăm người.” Phong Tiểu Tiểu hạ giọng mật báo với đám quỷ thần phía sau: “Chúng ta là vọt vào hay là xông vào đây?”
“...” Dương Nghiên ho khan một cái, trở tay một cái, lòng bàn hướng xuống dưới như là từ trong không trung lấy ra một thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận, vung một chiêu sau đó hơi nâng cằm, trên trán mở ra một đường chỉ máu uốn lượn, một đồng tử màu vàng sáng bóng lộ ra: “Tôi đánh đầu, anh Hy áp trận được không?”
Vào những thời điểm như thế này, nên tự giác thì phải tự giác, đừng nghĩ để cho đại BOSS nhà mình đi làm tay đấm anh dũng chiến đấu. Trước kia người ta không so đo với mình, không có nghĩa về sau cũng sẽ không so đo. Hơn nữa, đã nhiều năm chưa đánh trận nào lớn như vậy, Dương Nghiên cũng thấy hơi ngứa tay...
“Phụt...” Quỷ vương Tiết suýt nữa phun, “Người anh em, dáng vẻ này của cậu... Thật sự là Nhị Lang Thần sao?”
Kích thích quá đi mất! Vốn đang cảm thấy đối phương là người tới để lấp vị trí, dù sao cũng chưa ai nghe nói Nhị Lang Thần có sở trường đào bới chuyện nhà người ta. Nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là chiến thần bản gốc đã xuất hiện rồi, vậy còn sợ cái trứng chim gì nữa?
Dương Nghiên cạn lời: “... Ông thấy tôi liền kích động như vậy, lát mà thấy Tiểu Tiểu và anh Hy sẽ không nổ cột máu đấy chứ?”
“Hở?” Quỷ vương Tiết khó hiểu, theo bản năng quay lại nhìn, cô gái bên cạnh mình đã không thấy đâu... Mà nói thế cũng không đúng, chủ yếu là hiện tại quỷ vương Tiết thật sự có chút mù mờ đối với tình hình trước mắt, hai cái đùi của cô gái không hiểu sao đã biến mất từ lúc nào, hiện tại dưới người chính là một cái đuôi rắn màu trắng, sáng bóng mượt mà, vừa thấy là biết được chăm sóc không tệ...
“...”
Trầm mặc nửa phút, quỷ vương Tiết bỗng nhiên giật mình: “Bạch tố trinh?” Cũng được, tuy không quá trâu bò, nhưng cũng rất nổi danh.
Phong Tiểu Tiểu kiềm chế nỗi xúc động muốn quăng một đuôi qua đập bay người đi, đè lại gân xanh trên thái dương nghiến răng: “Ai nói với ông tôi là bạch xà tinh?”
“Vậy cô là?” Quỷ vương Tiết luống cuống, tạo hình của Nhị Lang Thần tương đối đặc sắc, danh tiếng cũng là số một số hai trong thế giới người phàm, còn tạo hình trước mắt của Phong Tiểu Tiểu khiến ông ta có chút mơ hồ.
Trong truyền thuyết, nhân vật có tạo hình biến thân là rắn, lại đánh đấm được... ngoài Bạch nương tử ra, ông ta chỉ biết có một con xà tinh đánh nhau với đám nhóc hồ lô...
Bạch xà tinh chân chính thò đầu ra kiếm cảm giác tồn tại, phun lưỡi rắn phát ra những tiếng “phì phì” lên tiếng: “Cô ấy không phải Bạch nương nương, Tiểu Tiểu là Nữ Oa nương nương.”
“!!!”
Quỷ vương Tiết hóa đá ngơ ngác nhìn Phong Tiểu Tiểu, không biết nên phản ứng như thế nào, nửa ngày sau mới nuốt nước miếng cứng ngắc quay đầu về phía Phục Hy cũng đã biến thân: “Vậy anh Hy...”
“Phục Hy.” Phục Hy thản nhiên liếc mắt một cái về phía này, ung dung nói.
“...”
***
Trận chiến tranh đoạt địa bàn âm tào địa phủ với quy mô nhỏ nhanh chóng mở màn, Nhị Lang Thần dẫn theo đám quỷ xông vào đại điện Diêm La, khởi xướng xung phong với đám thiên thần sa đọa, tuy Hao Thiên trung thành không ở bên cạnh anh ta, nhưng không sao, còn có rắn trắng nhỏ chung tình với Dương Nghiên tới thế chỗ.
Phong Tiểu Tiểu lôi kéo Phục Hy xem cuộc vui, bên tay còn kéo theo một thiên thần sa đọa vừa bắt làm tù binh. Làm át chủ bài cuối cùng tượng trưng cho tinh thần phương Đông, loại trường hợp quần ẩu hỗn loạn thế này không tới phiên hai người ra tay.
Không thể không nói sau khi Dương Nghiên thức tỉnh lần thứ hai, quả nhiên đã có vài phần phong thái của chiến thần tư pháp thiên đình.
Tuy mọi người chưa từng tận mắt nhìn thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn trước kia, nhưng hiện tại Dương Nghiên bằng một thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận tả xung hữu đột trong đám thiên thần sa đọa, rõ ràng chưa gặp phải đối thủ… Toàn bộ trận chiến nghiêng về một bên, thoải mái như như đang quay phim, mà còn là loại phim với âm nhạc có chủ đề chính nghĩa tất thắng nữa, tất cả kẻ địch đứng ở đây đều chỉ làm nền để tôn lên nhân vật chính anh dũng cao lớn, đến nỗi ngay cả cái ống kĩnh cũng không lia đến.
Không biết lúc trước nhóm thiên thần sa đọa đang nói gì trong điện Diêm La, lại đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu quát mắng, tiếp theo cửa đại điện đã bị người đạp mở, theo sau là một loạt ánh đao bóng kiếm, không đợi bọn họ kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã lần lượt bị chém trúng hoặc bị đánh bay.
Trước kia, đám thiên thần sa đọa tốt xấu gì cũng từng là thiên thần trên thiên đường, mọi người biết đến thiên thần, chẳng khác nào là đại quân bảo vệ thiên đường, dùng nói của phương Đông thì chẳng khác nào “Mười vạn thiên binh thiên tướng”. Hơn nữa sau khi rời khỏi thiên đường đến ở địa ngục mấy ngàn năm, trải qua chinh chiến xung đột, nhóm thiên thần sa đọa này cũng đã trở nên vô cùng dũng mãnh thiện chiến, tự cho đã là cao thủ hết sức tinh anh... Đáng tiếc vận may của bọn họ không tốt, thiên binh thiên tướng cao tay tới đâu mãi mãi cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi, gặp phải chiến thần số một của thiên đình như Nhị Lang Thần, cho dù đối phương chỉ thức tỉnh hai lần, cũng có thể ấn chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay.
Vì vậy bi kịch cứ thế xảy ra...
Thiên thần sa đọa bị bắt giữ trợn mắt há mồm nhìn cuộc chiến ác liệt trong điện Diêm La, nếu lấy tiêu chuẩn bình thường của đám quỷ mà nói, thì vị thần ba mắt phương Đông kia quả thực chính là BUG, các đồng nghiệp của mình hoàn toàn không thể kiên trì quá hai giây dưới tay đối phương, tất cả đều bị hạ gục... Sự thật tàn khốc như vậy khiến thiên thần sa đọa xấu hổ và bi phẫn, quả thực sắp không ngẩng đầu lên nổi.
Phong Tiểu Tiểu vòng đuôi che nắng liếc nhìn vào trong, cảm thán: “Anh Nhị anh dũng không thua năm đó ha.”
“Năm đó?” Phục Hy nhăn mày, hai người này rốt cuộc đã thông đồng bao lâu trước khi mình xuất hiện rồi?
“Em nói bừa chút thôi, không phải là phối hợp với không khí tí sao.” Phong Tiểu Tiểu cười gượng, “Nhưng hình như sức chiến đấu của Xi Vưu mạnh hơn, nếu Tiểu Khương cũng ở đây, hiện tại chắc cũng đã quét dọn xong chiến trường.”
Thật ra đây chỉ là người đứng xem vô vị tùy tiện kiếm đề tài nói chuyện phiếm, nhưng thiên thần sa đọa lại không cho là như vậy, gã cảm thấy đây quả thực chính là khoe khoang và sỉ nhục trắng trợn, không nhịn được mà nghiến răng: “Tuy thần của các ngươi quả thật rất mạnh, nhưng nếu có ngài Lucifer hoặc ma tướng nào đó xuất hiện, tình hình hiện tại chưa chắc là ai sẽ thắng đâu.”
“Ồ, còn mạnh miệng thế nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu tò mò quay đầu lại nhìn: “Ý anh là những ma tướng đó rất trâu bò hả?”
“Nhóm các vị ma tướng đều đã từng là chiến tướng thiên đường, cho dù là đối mặt ma quân khác trong địa ngục cũng chưa chắc sẽ bại.” Thiên thần sa đọa vô cùng tự hào thuận miệng tuyên truyền.
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ: “Vậy để tôi nói cho anh biết, thật ra anh Nhị cũng rất trâu bò. Theo như tôi nhớ thì ngoài một con khỉ ra, chưa từng có ai thắng được anh ấy.” Đương nhiên đây là những trận chiến được ghi lại, còn nếu lỡ như xuất hiện tên nào như Xi Vưu hay Phục Hy mà nói, thì kết quả không cần phải nói chắc mọi người cũng biết.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lý do vì sao chiến tranh bùng nổ cũng chưa biết.
Vẫn chưa xác định được kẻ đứng đầu của quân địch.
Muốn đánh tới mức nào, có kết quả gì cũng chưa biết được...
Hiển nhiên, thiên thần sa đọa trước mặt đám người Phong Tiểu Tiểu cũng không phải cấp cao, không được tiếp xúc đến nhiều tình báo bên trong, gã chỉ biết là khi nhóm thiên thần sa đọa kịp phản ứng, chiến tranh đã nhanh chóng lan ra khắp địa ngục.
Hơn nữa, giữa dân bản xứ và nhóm ác ma vốn đã chồng chất mâu thuẫn, kết quả chính là tình thế như lửa rừng cháy nhanh chóng lan ra đồng cỏ trở nên không thể cứu vãn...
Phong Tiểu Tiểu nghe xong đầy một lỗ tai hóng hớt, tỏ vẻ khinh bỉ với thiên thần sa đọa: “Theo ý anh thì, đây là trận chiến có quy mộ lớn thứ hai từ trước tới nay của địa ngục, ngoài lần Lucifer dẫn các người tạo phản bị đánh ngã khỏi thiên đường ra thì mấy ngàn năm qua chỉ có lần xung đột này là lớn nhất, nhưng... Ngoài việc các người biết trận chiến lần này rất ác liệt, và đối thủ của mình là dân bản xứ ở địa ngục ra, thì hoàn toàn chẳng biết gì nữa. Việc duy nhất các người biết chính là nghe theo mệnh lệnh của Lucifer tả xung hữu đột, đánh liền mấy tháng, Sau đó Lucifer nói cho các người biết đã chiến bại, liền dẫn các người chạy đến phương Đông...”
“... Không sai.”
Thiên thần sa đọa đột nhiên cảm thấy thật đau trứng, người ta tổng kết lại như vậy, gã cảm thấy hình như chỉ số thông minh của mình đang bị khinh bỉ.
Đám thần ma quỷ quái phương Đông đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin nổi, dựa vào chỉ số trung bình thông minh như thế này của địa ngục phương Tây mà có thể kiên trì đến bây giờ còn chưa bị thiên đường tiêu diệt, đây quả thực chính là kỳ tích...
“Khụ khụ!” Dương Nghiên ho khan một tiếng thu hút tầm mắt của quần chúng qua đường, sau khi nhận được sự chú ý của quần chúng mới nhún vai giải thích: “Thật ra tôi cảm thấy cũng không có thể trách anh ta, chỉ huy quân đội cũng không khác thế này là bao, rất nhiều thống soái sẽ không nói phương hướng hành động cho cấp dưới biết, cùng lắm cũng chỉ động viên trước trận chiến, về phần đám tiểu tốt thì chỉ cần ngoan ngoãn nghe lệnh mà hành động là được. Thứ nhất là vì quá nhiều người, không thể giải thích hết được, thứ hai cũng là vì không thể giải thích... Ví dụ rất đơn giản như, khi tôi cần một tên tốt thí nào đó kéo dài thời gian, đảm bảo cho phần lớn các quân khác rời đi, anh bảo anh sẽ nói rõ như thế nào?”
Thiên thần sa đọa rưng rưng, không biết là nên cảm động vì đối phương biện giải giúp mình, hay nên khóc to vì thân phận tiểu tốt bi kịch của mình...
Phong Tiểu Tiểu sờ cằm: “Cũng có lý.” Ngẫm lại quay đầu hỏi Phục Hy: “Xem ra chỉ có thể trực tiếp tìm Lucifer nói chuyện, anh Hy cảm thấy thế nào?”
Phục Hy không hề gì: “Vậy thi đi gặp thôi.”
Tuy thiên thần sa đọa bị bắt giữ đã bị đánh dấu, nhưng chẳng ai đảm bảo người này sẽ không có chuyện đầu óc điên lên mà lựa chọn hy sinh anh dũng, lỡ đối phương thật sự quá trung thành hoặc là sùng bái Lucifer đến nỗi bất chấp cả tính mạng của mình, thì rất có khả năng sẽ tình nguyện bị dấu vết trừng phạt thậm chí là tan biến nhất định phải làm ngáng chân mọi người vào thời khắc mấu chốt.
Có thể tránh được bất trắc thì cứ tránh, vì thế nhiệm vụ trông giữ thiên thần sa đọa được nhất trí giao cho Tiểu Hắc phụ trách. Xiềng xích âm khí trói lên, ở địa bàn âm ty của mình, tất cả người hoặc sinh vật không phải người đều phải ngoan ngoãn nghe lời, trừ phi thực lực của bọn họ có thể áp đảo Tiểu Hắc ít nhất ba cấp bậc... Hiển nhiên, điều này thiên thần sa đọa không làm được.
Lại lần nữa sắp xếp đội ngũ, do quỷ vương Tiết dẫn đường, lúc này hành trình thuận lợi hơn vừa rồi rất nhiều, không bất ngờ gặp phải ác ma tuần tra gì đó nữa, mọi người rất thuận lợi đi đến ngoài đại điện Diêm La. Sau đó không cần thiên thần sa đọa mở miệng, đám người Phong Tiểu Tiểu với giác quan tương đối nhạy bén đã nghe được rõ ràng từ phía xa trong điện loáng thoáng truyền đến âm thanh đi lại và nói chuyện.
“Ít nhất có hơn trăm người.” Phong Tiểu Tiểu hạ giọng mật báo với đám quỷ thần phía sau: “Chúng ta là vọt vào hay là xông vào đây?”
“...” Dương Nghiên ho khan một cái, trở tay một cái, lòng bàn hướng xuống dưới như là từ trong không trung lấy ra một thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận, vung một chiêu sau đó hơi nâng cằm, trên trán mở ra một đường chỉ máu uốn lượn, một đồng tử màu vàng sáng bóng lộ ra: “Tôi đánh đầu, anh Hy áp trận được không?”
Vào những thời điểm như thế này, nên tự giác thì phải tự giác, đừng nghĩ để cho đại BOSS nhà mình đi làm tay đấm anh dũng chiến đấu. Trước kia người ta không so đo với mình, không có nghĩa về sau cũng sẽ không so đo. Hơn nữa, đã nhiều năm chưa đánh trận nào lớn như vậy, Dương Nghiên cũng thấy hơi ngứa tay...
“Phụt...” Quỷ vương Tiết suýt nữa phun, “Người anh em, dáng vẻ này của cậu... Thật sự là Nhị Lang Thần sao?”
Kích thích quá đi mất! Vốn đang cảm thấy đối phương là người tới để lấp vị trí, dù sao cũng chưa ai nghe nói Nhị Lang Thần có sở trường đào bới chuyện nhà người ta. Nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là chiến thần bản gốc đã xuất hiện rồi, vậy còn sợ cái trứng chim gì nữa?
Dương Nghiên cạn lời: “... Ông thấy tôi liền kích động như vậy, lát mà thấy Tiểu Tiểu và anh Hy sẽ không nổ cột máu đấy chứ?”
“Hở?” Quỷ vương Tiết khó hiểu, theo bản năng quay lại nhìn, cô gái bên cạnh mình đã không thấy đâu... Mà nói thế cũng không đúng, chủ yếu là hiện tại quỷ vương Tiết thật sự có chút mù mờ đối với tình hình trước mắt, hai cái đùi của cô gái không hiểu sao đã biến mất từ lúc nào, hiện tại dưới người chính là một cái đuôi rắn màu trắng, sáng bóng mượt mà, vừa thấy là biết được chăm sóc không tệ...
“...”
Trầm mặc nửa phút, quỷ vương Tiết bỗng nhiên giật mình: “Bạch tố trinh?” Cũng được, tuy không quá trâu bò, nhưng cũng rất nổi danh.
Phong Tiểu Tiểu kiềm chế nỗi xúc động muốn quăng một đuôi qua đập bay người đi, đè lại gân xanh trên thái dương nghiến răng: “Ai nói với ông tôi là bạch xà tinh?”
“Vậy cô là?” Quỷ vương Tiết luống cuống, tạo hình của Nhị Lang Thần tương đối đặc sắc, danh tiếng cũng là số một số hai trong thế giới người phàm, còn tạo hình trước mắt của Phong Tiểu Tiểu khiến ông ta có chút mơ hồ.
Trong truyền thuyết, nhân vật có tạo hình biến thân là rắn, lại đánh đấm được... ngoài Bạch nương tử ra, ông ta chỉ biết có một con xà tinh đánh nhau với đám nhóc hồ lô...
Bạch xà tinh chân chính thò đầu ra kiếm cảm giác tồn tại, phun lưỡi rắn phát ra những tiếng “phì phì” lên tiếng: “Cô ấy không phải Bạch nương nương, Tiểu Tiểu là Nữ Oa nương nương.”
“!!!”
Quỷ vương Tiết hóa đá ngơ ngác nhìn Phong Tiểu Tiểu, không biết nên phản ứng như thế nào, nửa ngày sau mới nuốt nước miếng cứng ngắc quay đầu về phía Phục Hy cũng đã biến thân: “Vậy anh Hy...”
“Phục Hy.” Phục Hy thản nhiên liếc mắt một cái về phía này, ung dung nói.
“...”
***
Trận chiến tranh đoạt địa bàn âm tào địa phủ với quy mô nhỏ nhanh chóng mở màn, Nhị Lang Thần dẫn theo đám quỷ xông vào đại điện Diêm La, khởi xướng xung phong với đám thiên thần sa đọa, tuy Hao Thiên trung thành không ở bên cạnh anh ta, nhưng không sao, còn có rắn trắng nhỏ chung tình với Dương Nghiên tới thế chỗ.
Phong Tiểu Tiểu lôi kéo Phục Hy xem cuộc vui, bên tay còn kéo theo một thiên thần sa đọa vừa bắt làm tù binh. Làm át chủ bài cuối cùng tượng trưng cho tinh thần phương Đông, loại trường hợp quần ẩu hỗn loạn thế này không tới phiên hai người ra tay.
Không thể không nói sau khi Dương Nghiên thức tỉnh lần thứ hai, quả nhiên đã có vài phần phong thái của chiến thần tư pháp thiên đình.
Tuy mọi người chưa từng tận mắt nhìn thấy Nhị Lang Thần Dương Tiễn trước kia, nhưng hiện tại Dương Nghiên bằng một thanh đao Tam Tiêm Lưỡng Nhận tả xung hữu đột trong đám thiên thần sa đọa, rõ ràng chưa gặp phải đối thủ… Toàn bộ trận chiến nghiêng về một bên, thoải mái như như đang quay phim, mà còn là loại phim với âm nhạc có chủ đề chính nghĩa tất thắng nữa, tất cả kẻ địch đứng ở đây đều chỉ làm nền để tôn lên nhân vật chính anh dũng cao lớn, đến nỗi ngay cả cái ống kĩnh cũng không lia đến.
Không biết lúc trước nhóm thiên thần sa đọa đang nói gì trong điện Diêm La, lại đột nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu quát mắng, tiếp theo cửa đại điện đã bị người đạp mở, theo sau là một loạt ánh đao bóng kiếm, không đợi bọn họ kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã lần lượt bị chém trúng hoặc bị đánh bay.
Trước kia, đám thiên thần sa đọa tốt xấu gì cũng từng là thiên thần trên thiên đường, mọi người biết đến thiên thần, chẳng khác nào là đại quân bảo vệ thiên đường, dùng nói của phương Đông thì chẳng khác nào “Mười vạn thiên binh thiên tướng”. Hơn nữa sau khi rời khỏi thiên đường đến ở địa ngục mấy ngàn năm, trải qua chinh chiến xung đột, nhóm thiên thần sa đọa này cũng đã trở nên vô cùng dũng mãnh thiện chiến, tự cho đã là cao thủ hết sức tinh anh... Đáng tiếc vận may của bọn họ không tốt, thiên binh thiên tướng cao tay tới đâu mãi mãi cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi, gặp phải chiến thần số một của thiên đình như Nhị Lang Thần, cho dù đối phương chỉ thức tỉnh hai lần, cũng có thể ấn chết bọn họ chỉ bằng một ngón tay.
Vì vậy bi kịch cứ thế xảy ra...
Thiên thần sa đọa bị bắt giữ trợn mắt há mồm nhìn cuộc chiến ác liệt trong điện Diêm La, nếu lấy tiêu chuẩn bình thường của đám quỷ mà nói, thì vị thần ba mắt phương Đông kia quả thực chính là BUG, các đồng nghiệp của mình hoàn toàn không thể kiên trì quá hai giây dưới tay đối phương, tất cả đều bị hạ gục... Sự thật tàn khốc như vậy khiến thiên thần sa đọa xấu hổ và bi phẫn, quả thực sắp không ngẩng đầu lên nổi.
Phong Tiểu Tiểu vòng đuôi che nắng liếc nhìn vào trong, cảm thán: “Anh Nhị anh dũng không thua năm đó ha.”
“Năm đó?” Phục Hy nhăn mày, hai người này rốt cuộc đã thông đồng bao lâu trước khi mình xuất hiện rồi?
“Em nói bừa chút thôi, không phải là phối hợp với không khí tí sao.” Phong Tiểu Tiểu cười gượng, “Nhưng hình như sức chiến đấu của Xi Vưu mạnh hơn, nếu Tiểu Khương cũng ở đây, hiện tại chắc cũng đã quét dọn xong chiến trường.”
Thật ra đây chỉ là người đứng xem vô vị tùy tiện kiếm đề tài nói chuyện phiếm, nhưng thiên thần sa đọa lại không cho là như vậy, gã cảm thấy đây quả thực chính là khoe khoang và sỉ nhục trắng trợn, không nhịn được mà nghiến răng: “Tuy thần của các ngươi quả thật rất mạnh, nhưng nếu có ngài Lucifer hoặc ma tướng nào đó xuất hiện, tình hình hiện tại chưa chắc là ai sẽ thắng đâu.”
“Ồ, còn mạnh miệng thế nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu tò mò quay đầu lại nhìn: “Ý anh là những ma tướng đó rất trâu bò hả?”
“Nhóm các vị ma tướng đều đã từng là chiến tướng thiên đường, cho dù là đối mặt ma quân khác trong địa ngục cũng chưa chắc sẽ bại.” Thiên thần sa đọa vô cùng tự hào thuận miệng tuyên truyền.
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ: “Vậy để tôi nói cho anh biết, thật ra anh Nhị cũng rất trâu bò. Theo như tôi nhớ thì ngoài một con khỉ ra, chưa từng có ai thắng được anh ấy.” Đương nhiên đây là những trận chiến được ghi lại, còn nếu lỡ như xuất hiện tên nào như Xi Vưu hay Phục Hy mà nói, thì kết quả không cần phải nói chắc mọi người cũng biết.
Bình luận facebook