• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (1 Viewer)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-459

Chương 462: Bất hòa




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72672.png

Xem ảnh 2
72672_2.png
“Hết cách rồi.” Phong Tiểu Tiểu cũng thở dài: “Về sau cháu nghĩ lại thì tình huống của con trai bác không giống với những người mà trước đây cháu đã từng giúp sống lại. Những người mà trước đây cháu từng làm sống lại đều không có người thay thế thân phận, chỉ cần che giấu tin tử vong là được. Sau khi họ sống lại, trong mắt người khác chẳng qua chỉ là họ đã biến mất một thời gian mà thôi... Nhưng hiện tại, ở bên ngoài đã có một ‘“Hoàng Giam Ngôn’” rồi. Nếu con trai bác muốn quang minh chính đại xuất hiện, không phải là cần một thân phận hoàn toàn mới sao?”



“...”



“Vừa hay các bác lại có thể cho anh ấy vào gia phả nhà họ Hoàng một cách hợp logic! Thêm vào hộ khẩu cũng tiện...” Phong Tiểu Tiểu đề nghị: “Sau này nếu có người quen biết hỏi tới thì nói là cứ con hiếm muộn đi?!”



“...”



“Cháu nói như thế có phải là nói giảm nói tránh quá không? Nếu không, hay cháu nói là già mới có con... Có phải các bác dễ tiếp nhận cách nói này hơn không?” Thấy sắc mặt vợ chồng ông bà Hoàng không được tốt cho lắm, Phong Tiểu Tiểu biết ý mà chữa lại: “Nếu như thật sự không ổn thì có thể dùng danh nghĩa của A Bàn, nói là anh ta ở bên ngoài tán tỉnh thiếu nữ ngây thơ, không cẩn thận đã sinh ra đứa trẻ này rồi mang về nhà...”



Đủ rồi! Hình tượng thần tiên cao quý, đẹp đẽ bị hủy hoại hết trong tay cô rồi đấy!



Đang từ một đứa con mà vất vả lắm mới nuôi nó lớn khôn trưởng thành, giờ lại co thành một cục thế này, vợ chồng ông bà Hoàng thật sự không thể tiếp tục nhìn bi kịch này xảy ra trước mặt mình được nữa. Hai người càng không nghe nổi đề nghị không bình thường của Phong Tiểu Tiểu. Lúc này, ngoại trừ việc mắt không thấy tim sẽ không đau mà rời khỏi phòng ra thì bọn họ còn có thể có lựa chọn khác sao?



Ốc ngọc đau lòng tới mức vỏ trắng bệch cả ra, thế này là có nguy cơ bị bố mẹ ruột vứt bỏ?



Đúng ra thì cũng không phải là Phong Tiểu Tiểu cố ý làm chuyện xấu mà là nguyên nhân có liên quan đến vấn đề tiết tháo. Một vấn đề rất thực tế bày ra trước mặt... Lúc nặn Vương Vi còn khá ổn, dù sao đó cũng là con gái! Nhưng để một cô gái đoan trang đang độ xuân thì, còn chưa lấy chồng tự tay nặn cơ thể của một người con trai trưởng thành sao được? Cho dù là sau chuyện này, Phục Hy không nói gì thì cô cũng sợ bản thân mình sẽ không cẩn thận mà nặn người ta thành Đông Phương Bất Bại mất.



Đương nhiên, khi nặn Vương Vi cũng không phải là cô trực tiếp dùng tay nặn. Mà lúc đó cô chỉ đưa sinh hồn vào nắm bùn rồi thêm hai viên Tức Nhưỡng, dùng đuôi cuộn một đêm là coi như xong chuyện.



Nhưng lần này không phải là cần dung hòa huyết mạch của ông bà Hoàng vào trong nắm bùn trước sao? Còn thêm việc linh hồn của Hoàng Giam Ngôn tạm thời không thể trực tiếp tách khỏi ốc ngọc nữa. Trình tự các bước không giống nhau lắm, kết quả cuối cùng đương nhiên cũng sẽ không giống nhau chứ còn gì nữa...



Dương Nghiên che miệng nhịn cười, đồng thời dùng ngón tay chọt chọt con ốc ngọc an ủi: “Nghĩ thoáng một chút đi. Nếu như nhìn từ phương diện khác, cậu luyện võ từ nhỏ thì chắc chắn là sẽ có thể đạt được thành tựu cao hơn kiếp trước... Đúng rồi, trong cơ thể mới mà Tiểu Tiểu nặn này thế nào cũng có linh khí sót lại. Nói theo cách người luyện võ các cậu thì chính là có khí tiên thiên đó. Cậu vào rồi nhớ chú ý trải nghiệm một chút, chưa biết chừng còn có thể trực tiếp nhập đạo cơ.”



Ốc ngọc bé nhỏ cảm thấy được an ủi chút ít, đây thật sự là một tin tốt khó có được trong cuộc đời đầy bi kịch của mình.



Thế là sự việc đã được quyết định ổn thỏa như vậy. Nếu Phong Tiểu Tiểu đã sống chết không chịu mất công thêm một lần, vậy thì ốc ngọc cũng chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thật rằng bản thân mình phải trưởng thành thêm một lần nữa thôi.



Trẻ con... thì trẻ con vậy! Dù sao thì bố mẹ đẻ vẫn còn đó, còn có cả đám người ở tiệm gốm hậu thuẫn, anh ta cũng chẳng lo mình sẽ không có ai nuôi nấng.



Cuối cùng, ốc ngọc cũng ngoan ngoãn chịu bị chôn trong tượng đất. Phong Tiểu Tiểu chuyển tượng đất về thần đình. Cô chui bừa vào một trong số những phòng của khu chủ điện, sau đó dùng đuôi cuộn người đất lại rồi ngủ.



...



Phong Tiểu Tiểu ngủ một giấc đến hôm sau mới tỉnh lại. Quá trình tạo người lần nào cũng đều tiêu hao không ít, nên Phong Tiểu Tiểu mà ngủ là sẽ ngủ tương đối sâu.



Vừa mở mắt ra, còn chưa đợi Phong Tiểu Tiểu sắp xếp rõ ràng đầu óc đang hỗn loạn thì trên đuôi đã cảm giác được có một cơ thể mềm mại đang leo lên.



Cô ngóc dậy nhìn thì vừa hay có một chiếc “bánh bao nhỏ” trắng mềm cũng cảm nhận được động tĩnh dưới cơ thể mình nên rướn cổ lên: “Ôi?” Tỉnh rồi à?



Phong Tiểu Tiểu nhấc bánh bao nhỏ lên, rời giường. Đừng nhìn cơ thể thằng nhóc này còn bé, thật ra thì độ rắn chắc của dây chằng, xương cốt không yếu hơn người trưởng thành đâu. Cứ thoải mái tùy tiện chơi đùa, nắn bóp, xách lên... thỏa thích.



Phong Tiểu Tiểu thức dậy đánh răng rửa mặt, sau đó thu đuôi rắn lại, biến thành hai chân. Cô dùng một tay ôm bánh bao nhỏ vào lòng rồi cứ thế chuẩn bị ra ngoài giao “hàng” cho ông bà Hoàng.



Bánh bao nhỏ vẫn có chút ngại ngùng, căng thẳng. Dường như bánh bao thấy xấu hổ, không muốn bố mẹ nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình. Bé vặn vẹo cái mông, thẹn thùng vùi mặt vào cổ Phong Tiểu Tiểu mà trốn. Sau đó, bé cảm nhận được có một bàn tay dịu dàng vỗ về trên lưng mình, bên đầu vang lên giọng nói của Phong Tiểu Tiểu: “Đã trưởng thành rồi còn vờ vịt trẻ con gì nữa, đừng ỷ vào việc còn nhỏ tuổi mà sàm sỡ tôi.”



“...” Bé sai rồi, thật sự luôn! Loại con gái này vốn không thể có tính cách dịu dàng được.



Mọi người nhiệt tình qua chào hỏi, tiện thể hiếu kỳ liếc nhìn đứa bé thần bí trong lòng Phong Tiểu Tiểu... Vì còn đang giấu giếm chuyện thật ra Hoàng Giam Ngôn chưa chết, vậy nên hiện tại chư thần cũng không biết rốt cuộc là đứa bé này có thân phận thế nào.



Thật thần kỳ, trong lòng Tổ thần lại ôm một đứa trẻ. Lẽ nào lại là một vị thần nào đó trong đám thần phương Đông rảnh đến nhức trứng chơi trò di chuyển kia, pháp thân của ai lưu lại thức tỉnh rồi?



Phong Tiểu Tiểu đi qua hành lang của Thiên Điện, đúng lúc gặp Lucifer đã hoàn toàn hồi phục thân thể đang hăm hở dạo bộ. Đối phương cũng nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu, tươi cười đi tới: “Đây là con ai đấy, nữ thần?”



“Của A Bàn.” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng bôi nhọ.



“...” Đứa bé và Lucifer gần như cứng đờ lại cùng lúc, dù sao thì bọn họ đều rõ “A Bàn” mà Phong Tiểu Tiểu nói là ai.



“A!!!” Sau khi lấy lại tinh thần, đứa bé phẫn nộ rống lên, nước miếng phun cả ra ngoài.



Phong Tiểu Tiểu vui vẻ, giơ đầu ngón tay trêu chọc đứa trẻ: “Tôi nói bừa vậy thôi, anh tin thật à?”



Lucifer thở phào, nhưng sắc mặt kinh hãi vẫn chưa điều chỉnh lại ngay được: “Vậy hiện tại nữ thần đến đây để thăm anh Phục Hy hử?”



Nhắc tới Phục Hy, Phong Tiểu Tiểu mới nhớ ra một vấn đề: “Nói ra thì... thời gian này anh vẫn luôn trông coi ở cửa phòng của anh Hy, rốt cuộc tình hình anh ấy thế nào rồi? Ngay cả cơ thể của anh cũng được bổ sung đủ rồi, không lý nào anh Hy vẫn chưa tỉnh lại đâu nhỉ!”



Vì muốn hít chút linh khí nên thời gian trước đúng là Lucifer luôn ở trước cửa phòng nghỉ ngơi của Phục Hy. Có điều anh ta cũng thấy rất kỳ lạ, phải nói là khi đối phương tự mình tu bổ thì có linh khí tỏa ra thật, nhưng linh khí có tỏa ra nhiều đến đâu đi nữa, thì vốn dĩ trong tính toán của Lucifer, cơ thể anh ta mà muốn bù đủ lại một lần nữa thì cũng cần một khoảng thời gian rất dài.



Bây giờ nghĩ lại, lúc đó trong linh khí dường như còn trộn lẫn một chút sức mạnh liên quan đến pháp tắc...



Nghĩ đến đây, sắc mặt Lucifer trở nên nghiêm túc: “Nữ thần, tôi thấy hay là cô đích thân tới cảm nhận tỉ mỉ một chút thì tốt hơn... Anh Phục Hy dường như không chỉ hồi phục sức mạnh bị hao tổn mà ngược lại có vẻ còn đang đồng thời dung hợp pháp tắc của thế giới mới.”



Lucifer từng sở hữu sách của thiên sứ Raziel. Mặc dù anh ta không thể đích thân đọc được quyển sách có ghi chép lên quan đến pháp tắc này, nhưng với dưới sự tiếp xúc lâu dài thì cảm giác về phương diện này của anh ta cũng tương đối nhạy bén.



...



Một thế giới chỉ cần có được nền tảng của pháp tắc căn nguyên xong, từ những pháp tắc này có thể dần dần sinh ra nhiều chi tiết lặt nhặt hơn.



Nếu như dùng mệnh đề trong logic học để đại diện và bàn về ý nghĩa của pháp tắc căn nguyên, vậy thì định lý được suy ra từ sự giao thoa của các mệnh đề này chính là pháp tắc do thế giới tự bổ sung dần dần mà hoàn thiện thành.



Pháp tắc càng là thế giới hoàn thiện hơn thì lực hạn chế đối với những cá thể mạnh cũng sẽ càng mạnh hơn.



Lấy một ví dụ đơn giản. Thứ mà dạng võ công vượt rào băng tường trong truyền thuyết võ hiệp chống lại chính là những pháp tắc về trọng lực.



Còn nếu là sức mạnh to lớn hơn, ví dụ như là dời sông lấp biển, cưỡi mây đạp gió, xuyên qua tam giới lục đạo, phá vỡ sinh tử luân hồi... thì sức mạnh pháp tắc cần đối kháng để làm được những chuyện này đương nhiên cũng sẽ mạnh hơn.



Cách nói người tu hành là kẻ đi ngược lẽ trời chính là chỉ điều này.



Thần từ thuở ban sơ là Tổ thần, có sức mạnh siêu việt áp đảo mọi pháp tắc.



Sau đó là thần nguyên thủy, có sức mạnh thiên nhiên thao túng một bộ phận pháp tắc.



Tiếp đến là chủ thần, có sức mạnh là được trao tặng quyền sử dụng một phần sức mạnh pháp tắc.



Cuối cùng là thần phụ thuộc, cũng chỉ còn lại sức mạnh khai thông và mượn một phần nào sức mạnh pháp tắc.



Mặc dù Phục Hy là Tổ thần, nhưng dù sao thì thời đại mà anh ngủ say cũng đã cách hiện tại quá lâu. Trong khoảng thời gian này, pháp tắc đã biến hóa sinh sôi và trở nên khác rất nhiều so với thời viễn cổ.



Trước hết, pháp tắc cũng giảm thiểu đi nhiều. Điều này trực tiếp chứng minh lực ràng buộc pháp tắc của thế giới hiện tại đã trở nên khắc nghiệt hơn so với thời kỳ thượng cổ.



Khi Phục Hy ép buộc nghịch chuyển pháp tắc khiến cho cả tộc Aesir thai nghén trong hạt giống cây một lần nữa cũng là lúc anh đã khuấy động pháp tắc của thế giới hiện tại.



Sau khi sức mạnh bao trùm pháp tắc và pháp tắc vận hành theo quỹ đạo vốn có va chạm với nhau thì chỉ có hai kết quả có thể xảy ra. Hoặc là thế giới bị sụp đổ vì biến đổi to lớn của pháp tắc, rồi thăng cấp chỉnh hợp lần nữa. Hoặc là Phục Hy chủ động thu lại sức mạnh va chạm thế giới mới của mình, dựa vào cơ sở không gian ổn định hiện hữu đang có, dần dần dung hợp tất cả những pháp tắc mới.



Rõ ràng là hiện tại Phục Hy đã chọn phương án sau...



Phong Tiểu Tiểu ôm bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh giường của Phục Hy gần một giờ đồng hồ. Trong lúc cô đang ngẩn ra, cô dường như lại hiểu ra rất nhiều chuyện.



Tựa hồ không cần dồn hết tâm trí để suy nghĩ, chỉ cần ổn định lại tâm tình, tất cả những trạng thái liên quan đến Phục Hy sẽ chủ động hiện ra trong đầu cô.



Lucifer lẳng lặng đợi ở bên hồi lâu, anh ta có chút không hiểu việc Phong Tiểu Tiểu cứ ngồi như vậy thì có thể biết được cái gì. Thế nhưng trong chư thần thần hệ phương Đông luôn được gọi là thần kỳ, bọn họ gọi đây là “thể hồ quán đỉnh” gì đó... Nói không chừng cô ấy ngồi như này một hồi thật sự có thể biết được rất nhiều chuyện chăng?!



Lucifer nghĩ vậy, lại chờ thêm lúc nữa. Cuối cùng thì Phong Tiểu Tiểu cũng đứng dậy, cô gật gật đầu: “Ồ, tôi đã hiểu rồi.”



???



Cô hiểu cái gì thế? Tôi vẫn chẳng hiểu nổi, cầu chia sẻ với!



Phong Tiểu Tiểu không bắt được tín hiệu sóng não về khát vọng của Lucifer. Cô bình tĩnh nói: “Thời gian này làm phiền anh chuyện anh Hy vậy.”



“!!!”



Thời gian này cụ thể là bao lâu mới được chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom