Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-473
Chương 476: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù kẻ địch rất mạnh, mặc dù tình thế rất khắc nghiệt.
Nhưng không biết vì sao, sau khi thật sự nhìn thấy được Bàn Cổ, Phong Tiểu Tiểu ngược lại không hề cảm thấy căng thẳng mà thay vào đó là tâm trạng bất lực tột cùng ùa đến.
Không sai, y như cái cảm giác bất lực khi mà có một nhóc trẩu tre ngáo đá đứng trước mặt mình, bạn không muốn chơi với nó cũng không nói đạo lý với nó được. Thế nhưng nó lại cứ mặt dày, nhất định bám lấy bạn không tha…
Gạt mấy suy nghĩ rối rắm kỳ cục trong lòng qua một bên, Phong Tiểu Tiểu im lặng một lát. Sau khi thấy đối phương có vẻ không có ý ra tay ngay, chỉ dùng ánh mắt quái đản “Cô phạm lỗi rồi, còn không mau xin lỗi đi” nhìn mình chằm chằm, Phong Tiểu Tiểu chần chừ một hồi, nhưng rồi cũng không nhịn được bèn hỏi: “Thật ra…”
“Hừ!” Bàn Cổ vô cũng kiêu ngạo, chờ đợi đối phương xin lỗi.
“… Thật ra tôi muốn hỏi, năm đó rốt cuộc chúng ta đã đánh cược cái gì?” Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hỏi được ra lời.
“…”
Yên lặng, yên lặng vô cùng.
Bối rối, bối rối tột độ.
Giữa bầu không khí kỳ quặc này, Lý Trường chỉ hận không thể tàng hình quách đi, để tránh phải trực tiếp gánh chịu uy áp hắc ám ngày càng nặng nề đến từ Tổ thần.
Sau một hồi giằng co, Bàn Cổ cuối cùng cũng mở miệng, nghiến răng: “Cô không còn nhớ nữa à?”
Phí lời, nếu nhớ thì cô đã không cần phải mất thời gian ở đây rồi.
“Thế mà cô không nhớ gì thật à?” Bàn Cổ cao giọng, không thể tin nổi, năng lượng cả người như sắp bùng nổ, sức chiến đấu bức phá giới hạn tăng nhanh đến chóng mặt.
Phong Tiểu Tiểu cũng cảm thấy việc quên lời hứa không phải là chuyện hay cho lắm, thế là cô rất kiên nhẫn, cố gắng giải thích: “Thật ra hồi đó tôi vá trời xong, sau đó đi đầu thai thì đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa…”
“Đồ lừa đảo!”
Bàn Cổ căm phẫn lên án, hắn căn bản không muốn nghe những lý do này: “Đến Phục Hy cô còn nhớ rõ, sao lại có thể chỉ quên mỗi tôi?”
“…” Thật ra ban đầu là Phục Hy tự mình cố chấp đến gần cô, còn cô thì đến bây giờ vẫn chẳng nhớ ra được bao nhiêu những chuyện vụn vặt trước kia.
Phong Tiểu Tiểu thật sự không biết làm sao giải thích với người này thế nào gọi là dùng sức ép người ta.
Dự cảm lúc nãy quả thật không sai, tay ngáo ngơ này vốn đã không nói lý lại còn ngang ngược.
Phong Tiểu Tiểu thật sự bất lực nên đã dứt khoát lựa chọn cách trực tiếp nhất. Cô buông đuôi rắn ra khỏi hai bên cánh cửa lớn của vực sâu Vô Tận, tràn đầy khí thế mà đập mạnh đuôi xuống đất. Mặt đất của địa ngục bỗng chốc nứt ra, các chiến sĩ biến dị bò lên từ vết nứt, ùn ùn đứng dậy. Quanh họ là luồng sương đen quấn quanh thân do tính đặc thù của đất: “Đánh đi!”
***
Trước lúc Phục Hy dẫn theo Vidar đến vực sâu Vô Tận, cửa đồng ba lớp sớm đã bị phá hỏng rồi.
Thần Khổng lồ trăm tay buồn chán, ôm lấy đầu gối, thu người lại một cục chặn ngay lối ra trước cửa. Còn Tartarus thì nghe nói đã vào bên trong trấn áp phản loạn.
Anh em Hades cũng như nhóm của Athena, đương nhiên còn đến sớm hơn. Cánh cửa này là bị bọn họ và Cronus phá hư trong lúc kích động khi gặp mặt đàm phán.
Vì bốn góc của cánh cửa sớm đã có dấu hiệu nứt, lại thêm việc sau đó Bàn Cổ cũng âm thầm động tay động chân, khiến độ bền của nó sụt giảm. Nên trong lần đánh nhau này, cửa đồng đã đổ xuống một cách dễ dàng ngoài sức tưởng tượng, làm tất cả mọi người ở đó đều phát hoảng.
Tiếp đó, theo logic là đám Titan bị bỏ tù điên cuồng bò lên từ dưới đáy vực sâu, bao lấy Cronus cùng nhau âm mưu trốn khỏi minh giới. Còn nhóm của Hades thì không thể không vội vàng nhờ Tartarus giúp đỡ. Bốn người cùng liên thủ trấn áp phản loạn, khóa chặt lối ra đã bị đánh hổng hoàn toàn.
Suốt thời gian này, ba vị chủ thần và Tartarus không thể không liên tục thay phiên nhau vào vực sâu để áp chế và loại bỏ khả năng tháo chạy của bon Titan phản loạn. Đương nhiên, phần tử nguy hiểm Cronus cũng cần phải bắt lại cho sớm.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi bọn họ vào minh giới thì đã không có cách nào truyền tin về…
Không có thời gian mà.
Sau khi nghe thần Khổng lồ trăm tay kể lại những chuyện này, lúc hỏi đến Bàn Cổ, đối phương chỉ biết lắc đầu, hoàn toàn không biết tình hình của hắn ta.
Anh ta không dám bảo đảm trong vực sâu Vô Tận đó không có cổ thần cực mạnh nào. Thời gian đối phương tồn tại nghe nói còn lâu hơn cả Tartarrus. Nếu như cố ý che giấu hành tung thì dù cho vực thẳm có là bản thân Tartarus thì đối phương vẫn có cách yên lặng che giấu chính mình.
Nghe thấy kết luận này, Phục Hy và Vidar liền vào vực sâu Vô Tận ngay.
Một người là người chiến thắng cuối cùng trong Tận thế Ragnarok ở Bắc Âu, một người là vị Tổ thần với sức mạnh vô biên như mở tool hack. Hai người càn quét suốt dọc đường đi vào, trên đường cũng tiện tay bắt được không ít người khổng lồ Titan có mắt như mù. Không biết mất bao lâu, cuối cùng hai người đã tụ họp với Tartarus tại nơi sâu nhất trong lòng vực thẳm, rồi cùng nhau bắt lấy con boss Cronus.
Chiến tích thì lẫy lừng, nhưng tiếc là không thấy tung tích kẻ cần tìm nhất là Bàn Cổ đâu.
Việc trấn áp phản loạn có thể tạm thời khép lại, chỉ còn lại vài tên Titan giao cho mấy người Hades giải quyết. Tartarus ngồi trên lãnh thổ của mình, nghe Phục Hy nói về mục đích anh đến đây.
“Kẻ xông vào…” Tartarus nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận thông tin truyền đến từ các ngóc ngách trong vực sâu Vô Tận, khá lâu sau đó thì lắc đầu: “Có lẽ bọn họ có cách che giấu đặc biệt, hoặc là nhờ cái gì đó khác. Tóm lại chỉ dựa vào kết quả kiểm tra của tôi mà phán đoán thì người đàn ông chặt lìa cửa đồng hồi trước không hề xuất hiện ở đây.”
Ngược lại, hình như có mấy vị thần Bắc Âu đã vào, có vẻ cũng rất mạnh, trên đường cũng giải quyết không ít Titan, thậm chí còn chạm mặt Hades….
Bỏ qua những thông tin không quan trọng, Tartarus nói với Phục Hy với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi, chắc là anh không thể tìm thấy người mà anh muốn gặp rồi.”
Phục Hy liếc mắt xuống suy nghĩ, rồi hỏi: “Anh có pháp bảo độc môn nào không?”
“Pháp bảo?” Tartarus ngơ người mấy giây, y như bị ngu đột xuất vì cái từ lạ hoắc đó. Nhưng anh ta đã phản ứng lại rất nhanh rồi trầm ngâm: “Ý anh là bảo vật thuộc về riêng mỗi vị thần sao? Ví như dây thắt lưng vàng của Aphrodite hay trái táo vàng tranh chấp của Eris?”
“Đúng vậy.” Phục Hy gật đầu nhẹ: “Bàn Cổ đã nhằm vào chỗ này thì nhất định là ở đây có thứ hắn ta cần. Nếu không có bảo bối độc môn nào, vậy chắc là nhắm trúng âm khí dày đặc ở nơi này rồi.”
“Tôi là hóa thân của vực sâu Vô Tận, là một trong năm vị thần nguyên thủy được Chaos sinh ra. Chúng tôi vốn không cần bảo vật đặc biệt gì, bản thân chúng tôi đã có sẵn những gì tinh hoa nhất rồi.” Tartarus lắc đầu: “Nếu anh nói không sai thì có lẽ mục tiêu của vị thần đó là vì chính vực sâu Vô Tận này rồi… Đây là nơi gần với Chaos nhất, nếu như Titan ở đây bị thả ra, thế giới sẽ gặp phải tai ương khủng khiếp. Nếu tôi - tức vực sâu Vô Tận sụp đổ thì e là núi Olympus sẽ phun trào hết dung nham đã bị Chaos nuốt xuống mất.”
Vidar nhớ đến cây Thế Giới khổng lồ, cây đại thụ ấy cũng là biểu tượng của thần đình Bắc Âu. Sau khi nó chết hoặc bị thu phục, Bắc Âu chỉ có duy nhất một con đường chết.
Trừ khi giữ lại được cây Thế Giới, nếu không thì không chỉ Odin mà các thần khác, bao gồm cả Vanir, tất cả đều được định sẵn chỉ có một kết cục, hoặc là biến mất, hoặc là lưu lạc tha phương.
Lại vài phút yên lặng trôi qua, Vidar đứng một bên không nói lời nào.
“Nhưng cửa đóng chỗ này đã bị hủy…”
Phục Hy trầm ngâm một lát, nhíu mày rồi ngẩng đầu hỏi: “Nếu tôi có cách xóa đi chỗ này và không cần lo đến chuyện pháp tắc làm loạn… thì anh có tình nguyện không?”
Xóa đi sự tồn tại của vực sâu Vô Tận?
Tartarus cũng có thể coi là thuộc hàng ổn định hơn cả trong hệ thần Hy Lạp. Anh ta trước giờ không tham gia tranh chấp giữa các phái hệ, cũng có thể sống âm thầm dưới đáy vực tối hàng ngàn năm, không bước ra khỏi địa ngục, không giao lưu, qua lại với người khác. Thậm chí dù bên cạnh chỉ có sự tĩnh mịch vĩnh hằng hay là tiếng la hét của tội phạm thì anh cũng không hề có phản ứng gì…
Nhưng dù cho như vậy, khi nghe thấy ý kiến của Phục Hy, vẻ mặt của vị thần nguyên thủy với tố chất tâm lý cực tốt cũng phải run lên. Bạo tay thật, anh ta không ngờ đối phương lại nói tới chuyện trực tiếp loại bỏ vực sâu Vô Tận.
Anh ta nghiêm túc nhìn Phục Hy vài phút, nhận ra đối phương không hề nói đùa, cuối cùng Tartarus không nhịn nổi bèn mở miệng. Anh vốn khá cẩn thận, chỉ hỏi hai vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.
Vấn đề thứ nhất là: “Vậy tôi sẽ thế nào?”
Vấn đề thứ hai là: “Vậy những phạm nhân bị nhốt trong vực sâu sẽ phải làm sao?”
Phục Hy thì không đồng tình, thậm chí có thể nhận ra được sự xem thường hoặc nói cách khác là kinh ngạc từ biểu cảm của anh.
“Anh muốn thế nào thì thế ấy, đợi sau khi vực sâu bị phá, những việc anh làm thì có liên quan gì đến tôi nữa chứ?” Phục Hy nhìn Tartarus với ánh mắt như đang chế giễu sự ấu trĩ của anh ta: “Còn về phạm nhân. Nếu tội không thể tha thì cho về luôn với cát bụi, còn nếu muốn tha thì tìm chỗ khác nhốt. Thần đình lớn vậy, lẽ nào không kiếm ra được cái nhà lao?”
“…” Quả đúng là dứt khoát…
Giữa các vị thần thật ra rất ít khi có cách nói xử chết kẻ bại trận, phần lớn là dùng hình tra tấn. Ví dụ như Prometheus bị cột lại để cho chim ưng đói ăn nội tạng, hay là Hera bị treo ngược giữa trời và ban roi.
Tóm lại, chỉ cần không chết trong trận chiến, kết cục của phạm nhân sau đó thường đều là bị nhốt lại và chịu phạt.
Tartarus bỗng chốc cảm thấy quan điểm của mình và Phục Hy không giống nhau cho lắm.
Nhưng dù nói thế nào, vực sâu Vô Tận bây giờ quả thật đã không còn an toàn nữa. Có thể suy nghĩ về đề nghị tìm nơi giam giữ khác…
“Vậy được.” Tartarus suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Đang lúc anh ta định nói ra suy nghĩ và lựa chọn của mình thì đột nhiên ánh mắt sáng lên, lộ ra chút thần sắc bất ngờ.
“Lại chuyện gì nữa?” Phục Hy hỏi.
“…” Tartarus quay đầu lại nhìn Phục Hy với vẻ mặt cổ quái: “Người đàn ông đó xuất hiện rồi. Anh ta… cô gái đến cùng với anh lần trước hình như bị anh ta bắt mất trước cửa đồng rồi. Anh có cần đi xem thử không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng không biết vì sao, sau khi thật sự nhìn thấy được Bàn Cổ, Phong Tiểu Tiểu ngược lại không hề cảm thấy căng thẳng mà thay vào đó là tâm trạng bất lực tột cùng ùa đến.
Không sai, y như cái cảm giác bất lực khi mà có một nhóc trẩu tre ngáo đá đứng trước mặt mình, bạn không muốn chơi với nó cũng không nói đạo lý với nó được. Thế nhưng nó lại cứ mặt dày, nhất định bám lấy bạn không tha…
Gạt mấy suy nghĩ rối rắm kỳ cục trong lòng qua một bên, Phong Tiểu Tiểu im lặng một lát. Sau khi thấy đối phương có vẻ không có ý ra tay ngay, chỉ dùng ánh mắt quái đản “Cô phạm lỗi rồi, còn không mau xin lỗi đi” nhìn mình chằm chằm, Phong Tiểu Tiểu chần chừ một hồi, nhưng rồi cũng không nhịn được bèn hỏi: “Thật ra…”
“Hừ!” Bàn Cổ vô cũng kiêu ngạo, chờ đợi đối phương xin lỗi.
“… Thật ra tôi muốn hỏi, năm đó rốt cuộc chúng ta đã đánh cược cái gì?” Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hỏi được ra lời.
“…”
Yên lặng, yên lặng vô cùng.
Bối rối, bối rối tột độ.
Giữa bầu không khí kỳ quặc này, Lý Trường chỉ hận không thể tàng hình quách đi, để tránh phải trực tiếp gánh chịu uy áp hắc ám ngày càng nặng nề đến từ Tổ thần.
Sau một hồi giằng co, Bàn Cổ cuối cùng cũng mở miệng, nghiến răng: “Cô không còn nhớ nữa à?”
Phí lời, nếu nhớ thì cô đã không cần phải mất thời gian ở đây rồi.
“Thế mà cô không nhớ gì thật à?” Bàn Cổ cao giọng, không thể tin nổi, năng lượng cả người như sắp bùng nổ, sức chiến đấu bức phá giới hạn tăng nhanh đến chóng mặt.
Phong Tiểu Tiểu cũng cảm thấy việc quên lời hứa không phải là chuyện hay cho lắm, thế là cô rất kiên nhẫn, cố gắng giải thích: “Thật ra hồi đó tôi vá trời xong, sau đó đi đầu thai thì đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa…”
“Đồ lừa đảo!”
Bàn Cổ căm phẫn lên án, hắn căn bản không muốn nghe những lý do này: “Đến Phục Hy cô còn nhớ rõ, sao lại có thể chỉ quên mỗi tôi?”
“…” Thật ra ban đầu là Phục Hy tự mình cố chấp đến gần cô, còn cô thì đến bây giờ vẫn chẳng nhớ ra được bao nhiêu những chuyện vụn vặt trước kia.
Phong Tiểu Tiểu thật sự không biết làm sao giải thích với người này thế nào gọi là dùng sức ép người ta.
Dự cảm lúc nãy quả thật không sai, tay ngáo ngơ này vốn đã không nói lý lại còn ngang ngược.
Phong Tiểu Tiểu thật sự bất lực nên đã dứt khoát lựa chọn cách trực tiếp nhất. Cô buông đuôi rắn ra khỏi hai bên cánh cửa lớn của vực sâu Vô Tận, tràn đầy khí thế mà đập mạnh đuôi xuống đất. Mặt đất của địa ngục bỗng chốc nứt ra, các chiến sĩ biến dị bò lên từ vết nứt, ùn ùn đứng dậy. Quanh họ là luồng sương đen quấn quanh thân do tính đặc thù của đất: “Đánh đi!”
***
Trước lúc Phục Hy dẫn theo Vidar đến vực sâu Vô Tận, cửa đồng ba lớp sớm đã bị phá hỏng rồi.
Thần Khổng lồ trăm tay buồn chán, ôm lấy đầu gối, thu người lại một cục chặn ngay lối ra trước cửa. Còn Tartarus thì nghe nói đã vào bên trong trấn áp phản loạn.
Anh em Hades cũng như nhóm của Athena, đương nhiên còn đến sớm hơn. Cánh cửa này là bị bọn họ và Cronus phá hư trong lúc kích động khi gặp mặt đàm phán.
Vì bốn góc của cánh cửa sớm đã có dấu hiệu nứt, lại thêm việc sau đó Bàn Cổ cũng âm thầm động tay động chân, khiến độ bền của nó sụt giảm. Nên trong lần đánh nhau này, cửa đồng đã đổ xuống một cách dễ dàng ngoài sức tưởng tượng, làm tất cả mọi người ở đó đều phát hoảng.
Tiếp đó, theo logic là đám Titan bị bỏ tù điên cuồng bò lên từ dưới đáy vực sâu, bao lấy Cronus cùng nhau âm mưu trốn khỏi minh giới. Còn nhóm của Hades thì không thể không vội vàng nhờ Tartarus giúp đỡ. Bốn người cùng liên thủ trấn áp phản loạn, khóa chặt lối ra đã bị đánh hổng hoàn toàn.
Suốt thời gian này, ba vị chủ thần và Tartarus không thể không liên tục thay phiên nhau vào vực sâu để áp chế và loại bỏ khả năng tháo chạy của bon Titan phản loạn. Đương nhiên, phần tử nguy hiểm Cronus cũng cần phải bắt lại cho sớm.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi bọn họ vào minh giới thì đã không có cách nào truyền tin về…
Không có thời gian mà.
Sau khi nghe thần Khổng lồ trăm tay kể lại những chuyện này, lúc hỏi đến Bàn Cổ, đối phương chỉ biết lắc đầu, hoàn toàn không biết tình hình của hắn ta.
Anh ta không dám bảo đảm trong vực sâu Vô Tận đó không có cổ thần cực mạnh nào. Thời gian đối phương tồn tại nghe nói còn lâu hơn cả Tartarrus. Nếu như cố ý che giấu hành tung thì dù cho vực thẳm có là bản thân Tartarus thì đối phương vẫn có cách yên lặng che giấu chính mình.
Nghe thấy kết luận này, Phục Hy và Vidar liền vào vực sâu Vô Tận ngay.
Một người là người chiến thắng cuối cùng trong Tận thế Ragnarok ở Bắc Âu, một người là vị Tổ thần với sức mạnh vô biên như mở tool hack. Hai người càn quét suốt dọc đường đi vào, trên đường cũng tiện tay bắt được không ít người khổng lồ Titan có mắt như mù. Không biết mất bao lâu, cuối cùng hai người đã tụ họp với Tartarus tại nơi sâu nhất trong lòng vực thẳm, rồi cùng nhau bắt lấy con boss Cronus.
Chiến tích thì lẫy lừng, nhưng tiếc là không thấy tung tích kẻ cần tìm nhất là Bàn Cổ đâu.
Việc trấn áp phản loạn có thể tạm thời khép lại, chỉ còn lại vài tên Titan giao cho mấy người Hades giải quyết. Tartarus ngồi trên lãnh thổ của mình, nghe Phục Hy nói về mục đích anh đến đây.
“Kẻ xông vào…” Tartarus nhắm mắt lại, im lặng cảm nhận thông tin truyền đến từ các ngóc ngách trong vực sâu Vô Tận, khá lâu sau đó thì lắc đầu: “Có lẽ bọn họ có cách che giấu đặc biệt, hoặc là nhờ cái gì đó khác. Tóm lại chỉ dựa vào kết quả kiểm tra của tôi mà phán đoán thì người đàn ông chặt lìa cửa đồng hồi trước không hề xuất hiện ở đây.”
Ngược lại, hình như có mấy vị thần Bắc Âu đã vào, có vẻ cũng rất mạnh, trên đường cũng giải quyết không ít Titan, thậm chí còn chạm mặt Hades….
Bỏ qua những thông tin không quan trọng, Tartarus nói với Phục Hy với vẻ đầy tiếc nuối: “Xin lỗi, chắc là anh không thể tìm thấy người mà anh muốn gặp rồi.”
Phục Hy liếc mắt xuống suy nghĩ, rồi hỏi: “Anh có pháp bảo độc môn nào không?”
“Pháp bảo?” Tartarus ngơ người mấy giây, y như bị ngu đột xuất vì cái từ lạ hoắc đó. Nhưng anh ta đã phản ứng lại rất nhanh rồi trầm ngâm: “Ý anh là bảo vật thuộc về riêng mỗi vị thần sao? Ví như dây thắt lưng vàng của Aphrodite hay trái táo vàng tranh chấp của Eris?”
“Đúng vậy.” Phục Hy gật đầu nhẹ: “Bàn Cổ đã nhằm vào chỗ này thì nhất định là ở đây có thứ hắn ta cần. Nếu không có bảo bối độc môn nào, vậy chắc là nhắm trúng âm khí dày đặc ở nơi này rồi.”
“Tôi là hóa thân của vực sâu Vô Tận, là một trong năm vị thần nguyên thủy được Chaos sinh ra. Chúng tôi vốn không cần bảo vật đặc biệt gì, bản thân chúng tôi đã có sẵn những gì tinh hoa nhất rồi.” Tartarus lắc đầu: “Nếu anh nói không sai thì có lẽ mục tiêu của vị thần đó là vì chính vực sâu Vô Tận này rồi… Đây là nơi gần với Chaos nhất, nếu như Titan ở đây bị thả ra, thế giới sẽ gặp phải tai ương khủng khiếp. Nếu tôi - tức vực sâu Vô Tận sụp đổ thì e là núi Olympus sẽ phun trào hết dung nham đã bị Chaos nuốt xuống mất.”
Vidar nhớ đến cây Thế Giới khổng lồ, cây đại thụ ấy cũng là biểu tượng của thần đình Bắc Âu. Sau khi nó chết hoặc bị thu phục, Bắc Âu chỉ có duy nhất một con đường chết.
Trừ khi giữ lại được cây Thế Giới, nếu không thì không chỉ Odin mà các thần khác, bao gồm cả Vanir, tất cả đều được định sẵn chỉ có một kết cục, hoặc là biến mất, hoặc là lưu lạc tha phương.
Lại vài phút yên lặng trôi qua, Vidar đứng một bên không nói lời nào.
“Nhưng cửa đóng chỗ này đã bị hủy…”
Phục Hy trầm ngâm một lát, nhíu mày rồi ngẩng đầu hỏi: “Nếu tôi có cách xóa đi chỗ này và không cần lo đến chuyện pháp tắc làm loạn… thì anh có tình nguyện không?”
Xóa đi sự tồn tại của vực sâu Vô Tận?
Tartarus cũng có thể coi là thuộc hàng ổn định hơn cả trong hệ thần Hy Lạp. Anh ta trước giờ không tham gia tranh chấp giữa các phái hệ, cũng có thể sống âm thầm dưới đáy vực tối hàng ngàn năm, không bước ra khỏi địa ngục, không giao lưu, qua lại với người khác. Thậm chí dù bên cạnh chỉ có sự tĩnh mịch vĩnh hằng hay là tiếng la hét của tội phạm thì anh cũng không hề có phản ứng gì…
Nhưng dù cho như vậy, khi nghe thấy ý kiến của Phục Hy, vẻ mặt của vị thần nguyên thủy với tố chất tâm lý cực tốt cũng phải run lên. Bạo tay thật, anh ta không ngờ đối phương lại nói tới chuyện trực tiếp loại bỏ vực sâu Vô Tận.
Anh ta nghiêm túc nhìn Phục Hy vài phút, nhận ra đối phương không hề nói đùa, cuối cùng Tartarus không nhịn nổi bèn mở miệng. Anh vốn khá cẩn thận, chỉ hỏi hai vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.
Vấn đề thứ nhất là: “Vậy tôi sẽ thế nào?”
Vấn đề thứ hai là: “Vậy những phạm nhân bị nhốt trong vực sâu sẽ phải làm sao?”
Phục Hy thì không đồng tình, thậm chí có thể nhận ra được sự xem thường hoặc nói cách khác là kinh ngạc từ biểu cảm của anh.
“Anh muốn thế nào thì thế ấy, đợi sau khi vực sâu bị phá, những việc anh làm thì có liên quan gì đến tôi nữa chứ?” Phục Hy nhìn Tartarus với ánh mắt như đang chế giễu sự ấu trĩ của anh ta: “Còn về phạm nhân. Nếu tội không thể tha thì cho về luôn với cát bụi, còn nếu muốn tha thì tìm chỗ khác nhốt. Thần đình lớn vậy, lẽ nào không kiếm ra được cái nhà lao?”
“…” Quả đúng là dứt khoát…
Giữa các vị thần thật ra rất ít khi có cách nói xử chết kẻ bại trận, phần lớn là dùng hình tra tấn. Ví dụ như Prometheus bị cột lại để cho chim ưng đói ăn nội tạng, hay là Hera bị treo ngược giữa trời và ban roi.
Tóm lại, chỉ cần không chết trong trận chiến, kết cục của phạm nhân sau đó thường đều là bị nhốt lại và chịu phạt.
Tartarus bỗng chốc cảm thấy quan điểm của mình và Phục Hy không giống nhau cho lắm.
Nhưng dù nói thế nào, vực sâu Vô Tận bây giờ quả thật đã không còn an toàn nữa. Có thể suy nghĩ về đề nghị tìm nơi giam giữ khác…
“Vậy được.” Tartarus suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu. Đang lúc anh ta định nói ra suy nghĩ và lựa chọn của mình thì đột nhiên ánh mắt sáng lên, lộ ra chút thần sắc bất ngờ.
“Lại chuyện gì nữa?” Phục Hy hỏi.
“…” Tartarus quay đầu lại nhìn Phục Hy với vẻ mặt cổ quái: “Người đàn ông đó xuất hiện rồi. Anh ta… cô gái đến cùng với anh lần trước hình như bị anh ta bắt mất trước cửa đồng rồi. Anh có cần đi xem thử không?”
Bình luận facebook