Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-475
Chương 478: Hẹn ước! thách đấu!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rượu và thức ăn nhanh chóng được mang lên, mọi người ăn uống tiệc tùng, không khí cũng càng lúc càng hòa hợp.
Có nhiều người không cùng “ngành” ở xung quanh nên nói chuyện không tiện lắm, Thành Hoàng bảo đám đàn em lụi hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đều bị bắt đứng đằng xa, dù sao anh ta cũng không sợ mấy người Phong Tiểu Tiểu sẽ làm gì mình
Bởi vì, thứ nhất mọi người đều giống nhau, thứ hai đây là địa bàn của anh ta..
Cho dù là theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.
Uống hết hai ba chén, người đàn ông lau miệng rồi nói: “Anh vẫn cứ nghĩ trên đời này chỉ còn mỗi anh và Tiểu Hắc là người một nhà, không ngờ hôm nay lại được gặp mọi người..
Không nói mấy lời sến sẩm nữa, sau này mọi người đều là anh em nào, làm một chén nào!” Lại uống một chén.
Ngao Tiềm ái ngại nhìn Thành Hoàng, cầm ly nước trái cây lên: “Ngại quá, tôi không có thói quen uống rượu.” Vốn là vì trước kia thân thể không tốt, sau là vì nghề nghiệp không cho phép, cuối cùng thành thói quen, Ngao Tiểm không có lấy nửa điểm hứng thú với đồ uống chứa cồn.
Dương Nghiên cũng rót nước trái cây bình tĩnh nói: “Tôi lái xe.” Lý do quá chính đáng.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hai người này làm mình quá mất mặt, thế là tức giận: “Không có tiền đồ!” Sau đó rót đầy ba chén, hào sảng giơ chén rượu lên kính Thành Hoàng: “Các anh em! Chúng ta cùng đừng nói lời khách sáo làm gì nữa, nào, uống!” Nói xong ngửa cổ, làm liền một hơi uống cạn ba chén, sau đó dốc ngược cái chén trong tay
“Hay!!” Lũ quỷ vây xem ở cửa nhiệt liệt vỗ tay.
Thành Hoàng: “...”
Ngay khi lũ quỷ trầm trồ khen ngợi, người phụ nữ mặc trang phục hiện đại mà Dương Nghiên nhìn thấy lúc ở trên xe lại xuất hiện, lúc này không phải linh thể hư ảnh nữa mà là thực thể: “Anh đang làm gì vậy!” Người phụ nữ liếc lũ quỷ một vòng, sau đó nhíu mày nhìn Thành Hoàng tỏ vẻ không vui.
Thành Hoàng nhìn thấy người phụ nữ liền vui mừng, đứng dậy vẫy tay: “Tiểu Hắc mau đến đây!” Lại giống như có chút sốt ruột, còn chủ động chạy đến kéo cô đi, sau đó nắm tay cô giới thiệu với mấy người Phong Tiểu Tiểu: “Để anh giới thiệu, đây là vợ anh, Hắc Vô Thường.”
Nghe Thành Hoàng thẳng thắn giới thiệu mình là Hắc Vô Thường như vậy, người phụ nữ theo phản xạ giật mình quay đầu, qua vài giây thấy mấy người Phong Tiểu Tiểu không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này mới hiểu được: “..
Họ cũng nhìn thấy à? Là người một nhà?”
“Đúng vậy.” Thành Hoàng gật đầu, hưng phấn nói, “Vợ, em bất ngờ không? Vui không? Chúng ta cuối cùng cũng gặp người đồng đạo rồi!”
Dương Nghiên cười đầy ẩn ý, nụ cười mang ý tứ sâu xa nhìn người phụ nữ
Người phụ nữ hơi khựng lại một chút, rồi rất nhanh nhớ lại cái cảnh mà mình đứng trước xe người ta..
Liền ho khan vài tiếng, nhất thời khuôn mặt đỏ như máu
Tiểu Hắc thẹn quá hóa giận, trừng Thành Hoàng, giận cá chém thớt nói: “Biết có đồng nghiệp, sao không sớm giới thiệu cho em?” Hại cô mất mặt như vậy.
Thành Hoàng vẻ mặt mờ mịt: “Vừa biết được là anh cho người gọi em tới ngay mà?”
“...” Tiểu Hắc cắn răng.
Phong Tiểu Tiểu xem náo nhiệt một chút rồi đi ra hòa giải: “Nào, nào, chị đây là Hắc Vô Thường phải không ạ? Trước kia em chưa hề nghe nói Hắc Vô Thường là nữ nha.”
Tiểu Hắc ổn định lại cảm xúc, cố gắng làm bộ như chưa có gì xảy ra, giải thích: “Hắc Bạch Vô Thường cũng giống như Thành Hoàng, đều là quan chức âm ty
Chứ nếu không mỗi ngày có cả ngàn người chết, chỉ có hai người sao bắt cho hết? Dưới phạm vi cai quản của mỗi Thành hoàng đều có Hắc Bạch Vô Thường, giống như bộ đầu chuyên bắt người ở các nha môn ngày xưa ấy..
Chỉ cần là người có âm đức thì đều làm được, cho đến bây giờ cũng chưa nghe qua làm Vô Thường bắt buộc phải là đàn ông...”
Thành Hoàng cười ha ha: “Thảo luận vấn đề này làm gì, dù sao bọn anh đã thành như vậy rồi
Nếu theo như lời em gái nói chẳng phải anh còn có một bà Thành Hoàng sao?” Phong Tiểu Tiểu cũng cười xấu xa: “Nếu Hắc Vô Thường là bà Thành Hoàng, vậy có thể xem như anh dùng quy tắc ngầm đi.” Thành Hoàng lập tức sặc, Tiểu Hắc ở bên cạnh bình tĩnh giả chết.
Dương Nghiên mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, nói mấy thứ vô dụng đó để làm gì.”
Cái anh quan tâm chính là lý do mà mấy người Thành Hoàng thức tỉnh kia kìa.
Thành Hoàng ho khan vài tiếng, gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta nói chuyện chính đi..
Thật ra lúc này mời mọi người ăn cơm, ngoài việc làm quen, mặt khác anh còn có chuyện muốn nhờ mọi người.”
Mấy người Phong Tiểu Tiểu tò mò
Tiểu Hắc cũng nghi hoặc, sau đó mới giật mình: “Anh muốn nói đến sinh hồn kia sao?” Cái gọi là sinh hồn, thật ra chính là hồn phách tách khỏi cơ thể khi còn sống
Người sau khi chết đi, hồn phách xuất ra thành quỷ, thân thể mất đi sự sống
Mà với người sống, hồn phách ở trong cơ thể, nếu bởi vì lý do ngoài ý muốn nào đó hoặc là vì biến cố mà xuất hồn, thân thể rơi vào trạng thái không sống không chết, tri giác mê man, thì lúc ấy hồn phách đó gọi là sinh hồn.
Thành Hoàng là chức quan mang tính khu vực cho nên năng lực cũng chỉ có tính chất khu vực
Hơn nữa, năng lực sau khi thức tỉnh vốn không bằng thời kỳ hưng thịnh, cho nên thực lực của vị Thành Hoàng này càng không đáng nhắc tới..
Trên địa bàn của mình, anh ta là đại ca một phương, nhưng nếu ra khỏi phạm vi đó, vị này và Hắc Vô Thường chẳng khác gì người thường.
Đối mặt với những ánh mắt tò mò của đám người Phong Tiểu Tiểu, Thành Hoàng thở dài móc ra một miếng ngọc, nhìn qua giống như là hàng bán sỉ bằng nhựa, anh ta đưa nó đến trước mặt mấy người Phong Tiểu Tiểu, có chút ngượng ngùng nói: “Sinh hồn này bay đến quán mạt chược của anh từ mấy ngày trước, lúc ấy anh cũng không chú ý lắm, còn tưởng rằng là quỷ hồn bình thường, sau mới nhận ra có chỗ không ổn
Sau đó lại nghe ngóng được, hình như sinh hồn này xuất hiện từ khi có một cô gái ngất xỉu bên đường, anh thấy chắc là hồn phách của cô ta...” Nhưng ngặt nỗi là một khi ra khỏi khu phố này thì năng lực của anh ta chẳng có hiệu lực nữa
Nếu sớm phát hiện chuyện này có lẽ anh ta có thể đưa hồn cô ta trở về với cơ thể
Có điều, đã nhiều ngày như vậy, đã không có khả năng..
Trừ khi người nhà cô ta mang cô ta quay trở lại chỗ đó
Nhưng ai sẽ mang một bệnh nhân” hôn mê đến ngã tư đường mà nhiều lắm chỉ tìm được cái phòng khám tư nhân để..
ngắm cảnh.
Tiểu Hắc gật đầu: “Việc này bọn chị vốn không muốn nhúng tay vào, định cứ để như vậy rồi mặc kệ, nhưng năng lực của mọi người không bị hạn chế theo phạm vi địa lý, nghĩ chắc là có thể giúp được..
À, đúng rồi, mọi người là những thần nào?”
Này chị gái, bây giờ mới nhớ đến có phải là hơi chậm hay không?
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên buồn bực liếc nhau, sau đó quay đầu: “Vừa hay em cũng có chút năng lực này..
Còn chuyện kia, hai vị này là Nhị Lang Thần và Long Vương, em là Nữ Oa.”
Thật ra trong cái chuyện hoàn hồn mà Thành Hoàng nhắc đến này thì quá trình hoàn hồn chỉ là thứ yếu, quan trọng là làm sao tìm được thân thể của cô gái đã đánh mất sinh hồn kia.
Một cái thành phố rộng lớn như vậy, dân số hơn triệu người, biển người mênh mông, muốn tìm một cô gái ngất xỉu trên đường vào một ngày nào đó..
Đây quả thật là nhiệm vụ bất khả thi.
Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có ba cách, thứ nhất là có thể hỏi quỷ quái ở hiện trường lúc cô gái ngất đi
Hai là tìm kiếm tin tức trên báo chí hôm ấy và ngày hôm sau, hy vọng ở một góc nào đó có thể có manh mối
Thứ ba là liên lạc với sự phụ, xem vị thần tiên nửa mùa này có cách phi khoa học nào để dùng được không..
Dặn dò Thành Hoàng đi thu thập manh mối ở trong khu phố của anh ta xong, đám người Phong Tiểu Tiểu mới mang theo ngọc bội quay trở lại tiệm gốm
Sau đó cô gọi cho Lý Trường, không biết do ông ta đến nơi không có tín hiệu hay do điện thoại có vấn đề mà mãi vẫn không liên lạc được.
Sáng sớm hôm sau, Phong Tiểu Tiểu lên mạng tìm tin tức cũ trên báo, thuận tay online QQ, vừa mở không bao lâu đã nghe thấy một loạt âm báo vang lên, mở ra xem thì thấy đều là từ Thái Thượng Lão Quân.
[Thân mến, Vong Ưu Tán hết hàng rồi, Tẩy Tủy Đan vẫn còn đấy
Nhưng mà cô cần tẩy tủy đan để chữa bệnh tim bẩm sinh có phải hơi quá đáng hay không?! Thời buổi bây giờ thiên tài địa bảo vô cùng hiếm hoi, cái này thay đổi công thức cùng lắm là có thể trừ độc và làm đẹp, cao hơn thì cũng chỉ có thêm tác dụng giảm béo thôi.] Phong Tiểu Tiểu thuận tay trả lời: [Trừ độc, lại còn giảm béo? Đó rốt cuộc là Tẩy Tủy Đan hay là thuốc xổ:] Đối phường hồi âm ngay tức khắc, hiển nhiên đã rất thành thạo với việc trả lời loại câu hỏi này:[Chúng ta phải bắt kịp thời đại, dù sao đều là bài trừ tạp chất, ít nhiều gì cũng đều là bài trừ không phải sao...]
Phong Tiểu Tiểu nhìn điệu bộ này là hiểu, có vẻ bị cô nói trúng rồi
Có chút câm nín hỏi: [Không luyện được Tẩy Tủy Đan chính phẩm sao?]
[Không có công thức mà
Hay là cô mua công thức mới thử xem? Dù gì cũng là do chủ quán ta tự mình ra tay.]
“...” Không cần, cô chỉ sơ có khi em gái họ Vương kia chưa hết bệnh thì đã chết vì mất nước..
Phong Tiểu Tiểu cạn lời, xem ra việc hứa tìm thuốc cho em gái của em trai tóc đỏ phải hoãn lại rồi
Lão già Thái Thượng Lão Quân vô dụng, không biết sau này liệu có thể kiếm ra cái không gian tùy thân có thể trông thân thụ tiên thảo gì đó hay không?
Vừa nghĩ vừa tiếp tục tra cứu trên mạng, một lúc lâu sau, cánh cửa một căn phòng khác đột ngột mở ra, Dương Nghiến mặt mũi hầm hầm bước ra
Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên, bình thường người này chưa bao giờ dậy trước mười giờ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Liếc nhìn đồng hồ trên tường, ừ, mới có tám giờ
Nghĩ nghĩ, tuy rằng sắc mặt đối phương không tốt lắm, nhưng vì thỏa mãn lòng tò mò, Phong Tiểu Tiểu vẫn dũng cảm ôm máy tính đến gần: “Anh Nhị, sao vậy?” Dương Nghiên nhìn Phong Tiểu Tiểu, bĩu môi khinh thường: “Tên nhóc tóc đỏ không an phận, ông già gọi điện bảo tôi hôm nay về một chuyến.”
“Không an phận như thế nào?” Người nào đó cố vặn hỏi đầu cua tai nheo.
“Còn có thể không an phận như thế nào nữa.” Dương Nghiến lườm một cái, “Không biết thằng nhóc kia trúng gió gì, hay là nó cho rằng anh đây chết chắc rồi
Mấy ngày nay tự nhiên thay đổi phong cách, không tiếp tục nhẫn nhịn
mà đóng kịch nữa, trực tiếp mở miệng đòi tiền ông già, còn một lần đòi những mấy chục triệu...” Trong suy nghĩ của tóc đỏ và lão Hồ, giải quyết Dương Nghiên chỉ là chuyện mấy ngày, chẳng lẽ có từng đấy thời gian mà bọn họ không nhịn nổi nữa sao? Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên
Phong Tiểu Tiểu rất ngạc nhiên.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có nhiều người không cùng “ngành” ở xung quanh nên nói chuyện không tiện lắm, Thành Hoàng bảo đám đàn em lụi hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đều bị bắt đứng đằng xa, dù sao anh ta cũng không sợ mấy người Phong Tiểu Tiểu sẽ làm gì mình
Bởi vì, thứ nhất mọi người đều giống nhau, thứ hai đây là địa bàn của anh ta..
Cho dù là theo nghĩa đen hay nghĩa bóng.
Uống hết hai ba chén, người đàn ông lau miệng rồi nói: “Anh vẫn cứ nghĩ trên đời này chỉ còn mỗi anh và Tiểu Hắc là người một nhà, không ngờ hôm nay lại được gặp mọi người..
Không nói mấy lời sến sẩm nữa, sau này mọi người đều là anh em nào, làm một chén nào!” Lại uống một chén.
Ngao Tiềm ái ngại nhìn Thành Hoàng, cầm ly nước trái cây lên: “Ngại quá, tôi không có thói quen uống rượu.” Vốn là vì trước kia thân thể không tốt, sau là vì nghề nghiệp không cho phép, cuối cùng thành thói quen, Ngao Tiểm không có lấy nửa điểm hứng thú với đồ uống chứa cồn.
Dương Nghiên cũng rót nước trái cây bình tĩnh nói: “Tôi lái xe.” Lý do quá chính đáng.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy hai người này làm mình quá mất mặt, thế là tức giận: “Không có tiền đồ!” Sau đó rót đầy ba chén, hào sảng giơ chén rượu lên kính Thành Hoàng: “Các anh em! Chúng ta cùng đừng nói lời khách sáo làm gì nữa, nào, uống!” Nói xong ngửa cổ, làm liền một hơi uống cạn ba chén, sau đó dốc ngược cái chén trong tay
“Hay!!” Lũ quỷ vây xem ở cửa nhiệt liệt vỗ tay.
Thành Hoàng: “...”
Ngay khi lũ quỷ trầm trồ khen ngợi, người phụ nữ mặc trang phục hiện đại mà Dương Nghiên nhìn thấy lúc ở trên xe lại xuất hiện, lúc này không phải linh thể hư ảnh nữa mà là thực thể: “Anh đang làm gì vậy!” Người phụ nữ liếc lũ quỷ một vòng, sau đó nhíu mày nhìn Thành Hoàng tỏ vẻ không vui.
Thành Hoàng nhìn thấy người phụ nữ liền vui mừng, đứng dậy vẫy tay: “Tiểu Hắc mau đến đây!” Lại giống như có chút sốt ruột, còn chủ động chạy đến kéo cô đi, sau đó nắm tay cô giới thiệu với mấy người Phong Tiểu Tiểu: “Để anh giới thiệu, đây là vợ anh, Hắc Vô Thường.”
Nghe Thành Hoàng thẳng thắn giới thiệu mình là Hắc Vô Thường như vậy, người phụ nữ theo phản xạ giật mình quay đầu, qua vài giây thấy mấy người Phong Tiểu Tiểu không có phản ứng gì đặc biệt, lúc này mới hiểu được: “..
Họ cũng nhìn thấy à? Là người một nhà?”
“Đúng vậy.” Thành Hoàng gật đầu, hưng phấn nói, “Vợ, em bất ngờ không? Vui không? Chúng ta cuối cùng cũng gặp người đồng đạo rồi!”
Dương Nghiên cười đầy ẩn ý, nụ cười mang ý tứ sâu xa nhìn người phụ nữ
Người phụ nữ hơi khựng lại một chút, rồi rất nhanh nhớ lại cái cảnh mà mình đứng trước xe người ta..
Liền ho khan vài tiếng, nhất thời khuôn mặt đỏ như máu
Tiểu Hắc thẹn quá hóa giận, trừng Thành Hoàng, giận cá chém thớt nói: “Biết có đồng nghiệp, sao không sớm giới thiệu cho em?” Hại cô mất mặt như vậy.
Thành Hoàng vẻ mặt mờ mịt: “Vừa biết được là anh cho người gọi em tới ngay mà?”
“...” Tiểu Hắc cắn răng.
Phong Tiểu Tiểu xem náo nhiệt một chút rồi đi ra hòa giải: “Nào, nào, chị đây là Hắc Vô Thường phải không ạ? Trước kia em chưa hề nghe nói Hắc Vô Thường là nữ nha.”
Tiểu Hắc ổn định lại cảm xúc, cố gắng làm bộ như chưa có gì xảy ra, giải thích: “Hắc Bạch Vô Thường cũng giống như Thành Hoàng, đều là quan chức âm ty
Chứ nếu không mỗi ngày có cả ngàn người chết, chỉ có hai người sao bắt cho hết? Dưới phạm vi cai quản của mỗi Thành hoàng đều có Hắc Bạch Vô Thường, giống như bộ đầu chuyên bắt người ở các nha môn ngày xưa ấy..
Chỉ cần là người có âm đức thì đều làm được, cho đến bây giờ cũng chưa nghe qua làm Vô Thường bắt buộc phải là đàn ông...”
Thành Hoàng cười ha ha: “Thảo luận vấn đề này làm gì, dù sao bọn anh đã thành như vậy rồi
Nếu theo như lời em gái nói chẳng phải anh còn có một bà Thành Hoàng sao?” Phong Tiểu Tiểu cũng cười xấu xa: “Nếu Hắc Vô Thường là bà Thành Hoàng, vậy có thể xem như anh dùng quy tắc ngầm đi.” Thành Hoàng lập tức sặc, Tiểu Hắc ở bên cạnh bình tĩnh giả chết.
Dương Nghiên mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, nói mấy thứ vô dụng đó để làm gì.”
Cái anh quan tâm chính là lý do mà mấy người Thành Hoàng thức tỉnh kia kìa.
Thành Hoàng ho khan vài tiếng, gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta nói chuyện chính đi..
Thật ra lúc này mời mọi người ăn cơm, ngoài việc làm quen, mặt khác anh còn có chuyện muốn nhờ mọi người.”
Mấy người Phong Tiểu Tiểu tò mò
Tiểu Hắc cũng nghi hoặc, sau đó mới giật mình: “Anh muốn nói đến sinh hồn kia sao?” Cái gọi là sinh hồn, thật ra chính là hồn phách tách khỏi cơ thể khi còn sống
Người sau khi chết đi, hồn phách xuất ra thành quỷ, thân thể mất đi sự sống
Mà với người sống, hồn phách ở trong cơ thể, nếu bởi vì lý do ngoài ý muốn nào đó hoặc là vì biến cố mà xuất hồn, thân thể rơi vào trạng thái không sống không chết, tri giác mê man, thì lúc ấy hồn phách đó gọi là sinh hồn.
Thành Hoàng là chức quan mang tính khu vực cho nên năng lực cũng chỉ có tính chất khu vực
Hơn nữa, năng lực sau khi thức tỉnh vốn không bằng thời kỳ hưng thịnh, cho nên thực lực của vị Thành Hoàng này càng không đáng nhắc tới..
Trên địa bàn của mình, anh ta là đại ca một phương, nhưng nếu ra khỏi phạm vi đó, vị này và Hắc Vô Thường chẳng khác gì người thường.
Đối mặt với những ánh mắt tò mò của đám người Phong Tiểu Tiểu, Thành Hoàng thở dài móc ra một miếng ngọc, nhìn qua giống như là hàng bán sỉ bằng nhựa, anh ta đưa nó đến trước mặt mấy người Phong Tiểu Tiểu, có chút ngượng ngùng nói: “Sinh hồn này bay đến quán mạt chược của anh từ mấy ngày trước, lúc ấy anh cũng không chú ý lắm, còn tưởng rằng là quỷ hồn bình thường, sau mới nhận ra có chỗ không ổn
Sau đó lại nghe ngóng được, hình như sinh hồn này xuất hiện từ khi có một cô gái ngất xỉu bên đường, anh thấy chắc là hồn phách của cô ta...” Nhưng ngặt nỗi là một khi ra khỏi khu phố này thì năng lực của anh ta chẳng có hiệu lực nữa
Nếu sớm phát hiện chuyện này có lẽ anh ta có thể đưa hồn cô ta trở về với cơ thể
Có điều, đã nhiều ngày như vậy, đã không có khả năng..
Trừ khi người nhà cô ta mang cô ta quay trở lại chỗ đó
Nhưng ai sẽ mang một bệnh nhân” hôn mê đến ngã tư đường mà nhiều lắm chỉ tìm được cái phòng khám tư nhân để..
ngắm cảnh.
Tiểu Hắc gật đầu: “Việc này bọn chị vốn không muốn nhúng tay vào, định cứ để như vậy rồi mặc kệ, nhưng năng lực của mọi người không bị hạn chế theo phạm vi địa lý, nghĩ chắc là có thể giúp được..
À, đúng rồi, mọi người là những thần nào?”
Này chị gái, bây giờ mới nhớ đến có phải là hơi chậm hay không?
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên buồn bực liếc nhau, sau đó quay đầu: “Vừa hay em cũng có chút năng lực này..
Còn chuyện kia, hai vị này là Nhị Lang Thần và Long Vương, em là Nữ Oa.”
Thật ra trong cái chuyện hoàn hồn mà Thành Hoàng nhắc đến này thì quá trình hoàn hồn chỉ là thứ yếu, quan trọng là làm sao tìm được thân thể của cô gái đã đánh mất sinh hồn kia.
Một cái thành phố rộng lớn như vậy, dân số hơn triệu người, biển người mênh mông, muốn tìm một cô gái ngất xỉu trên đường vào một ngày nào đó..
Đây quả thật là nhiệm vụ bất khả thi.
Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có ba cách, thứ nhất là có thể hỏi quỷ quái ở hiện trường lúc cô gái ngất đi
Hai là tìm kiếm tin tức trên báo chí hôm ấy và ngày hôm sau, hy vọng ở một góc nào đó có thể có manh mối
Thứ ba là liên lạc với sự phụ, xem vị thần tiên nửa mùa này có cách phi khoa học nào để dùng được không..
Dặn dò Thành Hoàng đi thu thập manh mối ở trong khu phố của anh ta xong, đám người Phong Tiểu Tiểu mới mang theo ngọc bội quay trở lại tiệm gốm
Sau đó cô gọi cho Lý Trường, không biết do ông ta đến nơi không có tín hiệu hay do điện thoại có vấn đề mà mãi vẫn không liên lạc được.
Sáng sớm hôm sau, Phong Tiểu Tiểu lên mạng tìm tin tức cũ trên báo, thuận tay online QQ, vừa mở không bao lâu đã nghe thấy một loạt âm báo vang lên, mở ra xem thì thấy đều là từ Thái Thượng Lão Quân.
[Thân mến, Vong Ưu Tán hết hàng rồi, Tẩy Tủy Đan vẫn còn đấy
Nhưng mà cô cần tẩy tủy đan để chữa bệnh tim bẩm sinh có phải hơi quá đáng hay không?! Thời buổi bây giờ thiên tài địa bảo vô cùng hiếm hoi, cái này thay đổi công thức cùng lắm là có thể trừ độc và làm đẹp, cao hơn thì cũng chỉ có thêm tác dụng giảm béo thôi.] Phong Tiểu Tiểu thuận tay trả lời: [Trừ độc, lại còn giảm béo? Đó rốt cuộc là Tẩy Tủy Đan hay là thuốc xổ:] Đối phường hồi âm ngay tức khắc, hiển nhiên đã rất thành thạo với việc trả lời loại câu hỏi này:[Chúng ta phải bắt kịp thời đại, dù sao đều là bài trừ tạp chất, ít nhiều gì cũng đều là bài trừ không phải sao...]
Phong Tiểu Tiểu nhìn điệu bộ này là hiểu, có vẻ bị cô nói trúng rồi
Có chút câm nín hỏi: [Không luyện được Tẩy Tủy Đan chính phẩm sao?]
[Không có công thức mà
Hay là cô mua công thức mới thử xem? Dù gì cũng là do chủ quán ta tự mình ra tay.]
“...” Không cần, cô chỉ sơ có khi em gái họ Vương kia chưa hết bệnh thì đã chết vì mất nước..
Phong Tiểu Tiểu cạn lời, xem ra việc hứa tìm thuốc cho em gái của em trai tóc đỏ phải hoãn lại rồi
Lão già Thái Thượng Lão Quân vô dụng, không biết sau này liệu có thể kiếm ra cái không gian tùy thân có thể trông thân thụ tiên thảo gì đó hay không?
Vừa nghĩ vừa tiếp tục tra cứu trên mạng, một lúc lâu sau, cánh cửa một căn phòng khác đột ngột mở ra, Dương Nghiến mặt mũi hầm hầm bước ra
Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên, bình thường người này chưa bao giờ dậy trước mười giờ, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Liếc nhìn đồng hồ trên tường, ừ, mới có tám giờ
Nghĩ nghĩ, tuy rằng sắc mặt đối phương không tốt lắm, nhưng vì thỏa mãn lòng tò mò, Phong Tiểu Tiểu vẫn dũng cảm ôm máy tính đến gần: “Anh Nhị, sao vậy?” Dương Nghiên nhìn Phong Tiểu Tiểu, bĩu môi khinh thường: “Tên nhóc tóc đỏ không an phận, ông già gọi điện bảo tôi hôm nay về một chuyến.”
“Không an phận như thế nào?” Người nào đó cố vặn hỏi đầu cua tai nheo.
“Còn có thể không an phận như thế nào nữa.” Dương Nghiến lườm một cái, “Không biết thằng nhóc kia trúng gió gì, hay là nó cho rằng anh đây chết chắc rồi
Mấy ngày nay tự nhiên thay đổi phong cách, không tiếp tục nhẫn nhịn
mà đóng kịch nữa, trực tiếp mở miệng đòi tiền ông già, còn một lần đòi những mấy chục triệu...” Trong suy nghĩ của tóc đỏ và lão Hồ, giải quyết Dương Nghiên chỉ là chuyện mấy ngày, chẳng lẽ có từng đấy thời gian mà bọn họ không nhịn nổi nữa sao? Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên
Phong Tiểu Tiểu rất ngạc nhiên.
Bình luận facebook