Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-485
Chương 488: Vô đề
Phong Tiểu Tiểu mở sự cảm nhận trải ra khắp mặt đất. Chỉ chốc lát sau, cô đã xác định được v3ị trí của đối tượng mà mình muốn tìm.
Đến giờ, lại lịch của tứ kỵ sĩ Khải Huyền vẫn còn2 là một bí ẩn. Nhưng có thể chắc chắn rằng, lúc truyền thuyết về bọn họ xuất hiện, Phục Hy 9vẫn còn chưa nhập thế, thể hiện sự tồn tại của mình với thế gian. Vậy nên cá nhân Phong Tiể0u Tiểu càng thiên về giả thiết Thiên Đạo đã ban cho bọn họ quyển tài phán... Không chỉ có t9ứ kỵ sĩ Khải Huyền, e rằng những kẻ phản bội xuất hiện trong các hệ thần khác cũng có bàn tay tên Thiên Đạo kia khích bác gây xích mích. Mục đích của việc này là để kiềm chế các vị thần, cũng là để tiện thực hiện một vài hành động vào những lúc cần thiết.
Cứ dựa theo mạch suy luận này, lời cảnh cáo Hồng Quân nói tối nay liền có ý nghĩa. Lúc đầu mới nghe, ý nó muốn nói có vẻ như nói sẽ có tai họa như thế này diễn ra vì sức mạnh của các vị thần phá vỡ sự cân bằng. Nhưng trên thực tế, những gì đang diễn ra trước mắt do chính nó dẫn dắt. Nó đang lẩy sự an toàn của sinh linh vạn vật uy hiếp Phong Tiểu Tiểu, không cho cô thời gian từ từ phản ứng lại, ép cô phải đưa ra quyết định trong thời gian ngắn nhất...
Hướng đông nam...
Khi tìm ra đáp án này, Phong Tiểu Tiểu im lặng mất nửa phút. Không vì điều gì khác, mà do chính phương hướng này. Nếu như lấy nhà họ Vũ làm trung tâm, vị trí hiện tại của cô ở hướng bắc, còn nhà họ Vũ sơ tán mọi người về phía đông.
Nhưng nếu lấy vị trí hiện tại của cô làm trung tâm, nhà họ Vũ đang ở phía nam của cô, còn phía đông nam... Thật trùng hợp, đó là địa điểm tập trung của những người được sơ tán. “Sao vậy? Vẫn chưa tìm ra sao?”
Tôn Nguyễn Hạo đã khởi động làm nóng người xong xuôi hết rồi. Mặc dù lúc ở biển, gã đã mang máy phát điện đến, có thể chơi điện thoại và máy tính, cũng không buồn chán, nhưng quan trọng nhất là ở đó, mạng gì cũng không có tín hiệu. Hơn nữa, cả vùng biển mênh mông ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, chỉ có mỗi cá... Tôn Nguyên Hạo đã chơi máy tính chán lắm rồi, buồn bực chỉ muốn tìm cơ hội thoải mái vươn tay vươn chân cho đã đời. Bây giờ cuối cùng cơ hội đó cũng đã tới, gã vốn còn tưởng rằng có thể chơi một ván lớn, ai dè lúc sắp lâm trận, Phong Tiểu Tiểu lại lề rà lề rề... “Rốt cuộc hắn ta ở chỗ nào? Để lão tôn đây bắt hắn tới cho cô xử lý!” Tôn Nguyên Hạo quả thực đã không thể chờ đợi thêm nữa.
“... Hướng đông nam.” Phong Tiểu Tiểu nhìn lướt qua Tôn Nguyên Hạo, cuối cùng cũng bật ra câu trả lời.
Nếu như tứ kỵ sĩ Khải Huyền ẩn núp trong đoàn người thật, mặc dù như vậy bọn họ sẽ rất dễ bị bại lộ, nhưng hiển nhiên, tình thế sẽ càng nguy hiểm hơn. Dù sao chỗ Bàn Cổ còn có nhân tố không xác định, chẳng biết liệu hắn có phá phách làm lớn chuyện không. Mà Tôn Nguyên Hạo nói ngang nói dọc thế nào cũng thuộc loại đi theo con đường cận chiến, giờ gã lại không có gậy Như Ý, chắc hẳn không đến nỗi gây ra sự kiện gì siêu thực hơn hai người ở thôn cách đó mười sáu dặm kia đâu nhỉ?
Vừa nghĩ tới phải bó tay bó chân trong tình trạng có nhiều phiền phức như vậy... mà quan trọng hơn nữa là hiện tại, cho dù có cố gắng che giấu hơn nữa, sợ rằng cũng không làm nổi. Nhất thời, Phong Tiểu Tiểu thấy phiền lòng không chịu nổi. Cô dứt khoát luôn, vò mẻ còn sợ gì nứt nữa: “Cậu tẩn tên kia một trận rồi lôi hắn về đây! Nhớ đừng làm những người khác bị thương!”
Tôn Nguyên Hạo vui sướng hớn hở chạy đi. Phong Tiểu Tiểu đứng từ xa, thấy ngay cả bóng lưng gã cũng lộ ra vẻ phấn khích hăng hái, trong chốc lát còn do dự không biết có nên gọi gã quay lại hay không. Trong tên này quả thực đã buồn chán sắp mọc nấm luôn rồi.
***
Trong lúc Tôn Nguyên Hạo chạy đi đánh con nhà người ta thì ở một bên khác, anh Vũ và Bàn Cổ cũng đã chạy tới chỗ thốn của dân tộc thiểu số, nơi các đệ tử nhà họ Vũ lập đội đi tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình. Quả nhiên sự thực giống hệt như những gì anh Vũ đã dự đoán. Đây vốn là buổi tiệc lửa trại, hơn nữa đại đa số người dân tộc thiểu số lại thích xây nhà gỗ, vì vậy vừa xảy ra động đất, khu vực lửa trại lung lay rơi rụng cả. Lại thêm mọi người đều cuống cuồng chạy thục mạng, ngọn lửa lan ra khắp nơi, chẳng mấy chốc đã đốt cháy không ít nhà ở.
Mới đầu, tất cả mọi người còn mải chạy tìm chỗ trốn, không ai chú ý tới. Đến khi có người phát hiện ra thì thể lửa đã lớn đến mức không thể cứu vãn.
Vậy nên các đệ tử nhà họ Vũ không chỉ phải cứu người từ những ngôi nhà gỗ bị sập ra, mà còn phải góp sức hỗ trợ dập lửa...
Đã là người tập võ ai cũng biết đến một câu nói, chính là: sức mạnh phát ra từ dưới chân. Bất kể thuộc môn phái nào, sử dụng loại vũ khí nào, trước khi chính thức học các chiêu thức, người luyện võ nào cũng đều phải tập trung bình tấn trước. Nếu nửa thân dưới không vững chắc, mặc cho loại công phu đó có cao thâm đến đâu cũng đều sẽ biến thành võ mèo cào.
Bây giờ thì hay rồi, gặp phải động đất, ngay cả mặt đất còn không ổn định nói chi đến chân mình. Không cần biết võ công của đệ tử nhà họ Vũ cao cường đến cỡ nào, gặp phải tình cảnh này, ít nhất cũng bị suy yếu mất ba mươi phần trăm sức mạnh. Ngoại trừ thanh máu vẫn còn nguyên ra, chắc có lẽ thuộc tính nhanh nhẹn linh tỉnh đều tụt xuống không khác gì cổ phiếu sụt giá.
Tưởng tượng bạn gặp phải một cái cột nhà bị đổ, vốn chỉ cần lắc người một cái là né được, ai dè dưới chân lảo đảo. Móa nó! Hành động lập tức bị chậm lại không chỉ nửa nhịp một nhịp thôi đâu! Kết quả, bạn không chỉ không tránh được cái cột, có khi còn liên lụy đến người mình vừa tiện tay cứu ra cũng bị ngã theo...
Lúc anh Vũ chạy đến, đập vào mắt chính là hình ảnh đám anh em của mình nhếch nhác thảm hại.
Quần áo đen đã rách nát, trên người đầy vết thương, ngay cả mặt cũng bị khói bụi hun thành một vạch đen một vạch trắng... Toàn thân từ trên xuống dưới quả thực không nhìn thấy còn chỗ nào nguyên vẹn.
Tuy rằng Phong Tiểu Tiểu đã dừng trận động đất lại đúng lúc, nhưng biển lửa vẫn đang lan ra, vậy nên còn rất nhiều người đang bận bịu cứu giá.
“Quay lại cho tôi!” Anh Vũ tiện tay lôi một đệ tử chân đã tập tễnh còn định cắn răng xông vào căn nhà đang cháy. Ngay cả nghĩ anh ta cũng không muốn nghĩ nữa, nóng máu mắng: “Không có năng lực thì đừng có chạy vào chịu chết!”
Cậu chàng kia bị kéo lại vứt sang một bên đời người ra, ngã ra đất nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại. Một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra người đang đứng trước căn nhà gỗ đang bốc cháy là ai.
“Anh Tu?” Cậu ta hơi sửng sốt.
Anh Vũ quét mắt qua căn phòng kia, sau đó không thèm nhìn đến cậu đệ tử kia của nhà mình bắt đầu cởi sợi dây xích trên cổ tay xuống. Ban nãy anh ta nghe thấy trong nhà có tiếng kêu khóc, hơn nữa còn không chỉ của một người. Nhưng thoạt nhìn căn nhà này cùng lắm cũng chỉ trụ được nửa phút nữa là sẽ sụp xuống, dù giờ anh ta có dùng cả hai tay cũng không có cách nào cứu hết tất cả người ở bên trong.
Anh Vũ hít một hơi thật sâu, cắn răng, hiện tại anh ta đã không thể để ý tới nhiều thứ như vậy được nữa. Sợi xích trong tay anh được quăng ra, lưỡi dao lập tức lia ngang một đường bạc tựa như tia chớp bắn vào trong căn nhà đang cháy. Nó đã kéo dài ra đến hơn mười mét nhưng vẫn chưa hết, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Cậu thanh niên đang ngã trên mặt đất sợ đến ngây người, cảm thấy hình ảnh đang diễn ra trước mắt mình đã vượt khỏi phạm trù của cao thủ võ lâm.
Ngay sau đó, sợi xích cuối cùng cũng chịu dừng lại. Sợi dây xích dài kéo căng giữa không trung tạo thành đường thẳng tắp. Một đầu của nó quấn chặt vào tay anh Vũ, đầu còn lại hình như đã cắm trúng vật gì đó. Anh Vũ vận khí, khẽ quát một tiếng. Sợi xích trong tay anh ta tỏa ra ánh sáng kim loại nhạt màu. Tiếp sau đó, anh ta xoay tay lại kéo một cái, căn nhà gỗ một giây trước còn đang cháy tức khắc nổ tung ra bốn phía, có vẻ như bị nổ từ giữa nhà ra. Từng khối gỗ còn đang cháy dở đột ngột bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh. Vị trí ban đầu của căn nhà gỗ đã biến thành một mảnh đất trống chỉ trong nháy mắt.
Giữa mảnh đất đó, một nhà ba người đang ngồi trên chiếc giường lớn duy nhất còn sót lại. Bọn họ vẫn giữ nguyên trạng thái há hốc miệng, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, bộ não trực tiếp log out ngay tại chỗ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ bọn họ đang nằm mơ?
Phong Tiểu Tiểu mở sự cảm nhận trải ra khắp mặt đất. Chỉ chốc lát sau, cô đã xác định được v3ị trí của đối tượng mà mình muốn tìm.
Đến giờ, lại lịch của tứ kỵ sĩ Khải Huyền vẫn còn2 là một bí ẩn. Nhưng có thể chắc chắn rằng, lúc truyền thuyết về bọn họ xuất hiện, Phục Hy 9vẫn còn chưa nhập thế, thể hiện sự tồn tại của mình với thế gian. Vậy nên cá nhân Phong Tiể0u Tiểu càng thiên về giả thiết Thiên Đạo đã ban cho bọn họ quyển tài phán... Không chỉ có t9ứ kỵ sĩ Khải Huyền, e rằng những kẻ phản bội xuất hiện trong các hệ thần khác cũng có bàn tay tên Thiên Đạo kia khích bác gây xích mích. Mục đích của việc này là để kiềm chế các vị thần, cũng là để tiện thực hiện một vài hành động vào những lúc cần thiết.
Cứ dựa theo mạch suy luận này, lời cảnh cáo Hồng Quân nói tối nay liền có ý nghĩa. Lúc đầu mới nghe, ý nó muốn nói có vẻ như nói sẽ có tai họa như thế này diễn ra vì sức mạnh của các vị thần phá vỡ sự cân bằng. Nhưng trên thực tế, những gì đang diễn ra trước mắt do chính nó dẫn dắt. Nó đang lẩy sự an toàn của sinh linh vạn vật uy hiếp Phong Tiểu Tiểu, không cho cô thời gian từ từ phản ứng lại, ép cô phải đưa ra quyết định trong thời gian ngắn nhất...
Hướng đông nam...
Khi tìm ra đáp án này, Phong Tiểu Tiểu im lặng mất nửa phút. Không vì điều gì khác, mà do chính phương hướng này. Nếu như lấy nhà họ Vũ làm trung tâm, vị trí hiện tại của cô ở hướng bắc, còn nhà họ Vũ sơ tán mọi người về phía đông.
Nhưng nếu lấy vị trí hiện tại của cô làm trung tâm, nhà họ Vũ đang ở phía nam của cô, còn phía đông nam... Thật trùng hợp, đó là địa điểm tập trung của những người được sơ tán. “Sao vậy? Vẫn chưa tìm ra sao?”
Tôn Nguyễn Hạo đã khởi động làm nóng người xong xuôi hết rồi. Mặc dù lúc ở biển, gã đã mang máy phát điện đến, có thể chơi điện thoại và máy tính, cũng không buồn chán, nhưng quan trọng nhất là ở đó, mạng gì cũng không có tín hiệu. Hơn nữa, cả vùng biển mênh mông ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, chỉ có mỗi cá... Tôn Nguyên Hạo đã chơi máy tính chán lắm rồi, buồn bực chỉ muốn tìm cơ hội thoải mái vươn tay vươn chân cho đã đời. Bây giờ cuối cùng cơ hội đó cũng đã tới, gã vốn còn tưởng rằng có thể chơi một ván lớn, ai dè lúc sắp lâm trận, Phong Tiểu Tiểu lại lề rà lề rề... “Rốt cuộc hắn ta ở chỗ nào? Để lão tôn đây bắt hắn tới cho cô xử lý!” Tôn Nguyên Hạo quả thực đã không thể chờ đợi thêm nữa.
“... Hướng đông nam.” Phong Tiểu Tiểu nhìn lướt qua Tôn Nguyên Hạo, cuối cùng cũng bật ra câu trả lời.
Nếu như tứ kỵ sĩ Khải Huyền ẩn núp trong đoàn người thật, mặc dù như vậy bọn họ sẽ rất dễ bị bại lộ, nhưng hiển nhiên, tình thế sẽ càng nguy hiểm hơn. Dù sao chỗ Bàn Cổ còn có nhân tố không xác định, chẳng biết liệu hắn có phá phách làm lớn chuyện không. Mà Tôn Nguyên Hạo nói ngang nói dọc thế nào cũng thuộc loại đi theo con đường cận chiến, giờ gã lại không có gậy Như Ý, chắc hẳn không đến nỗi gây ra sự kiện gì siêu thực hơn hai người ở thôn cách đó mười sáu dặm kia đâu nhỉ?
Vừa nghĩ tới phải bó tay bó chân trong tình trạng có nhiều phiền phức như vậy... mà quan trọng hơn nữa là hiện tại, cho dù có cố gắng che giấu hơn nữa, sợ rằng cũng không làm nổi. Nhất thời, Phong Tiểu Tiểu thấy phiền lòng không chịu nổi. Cô dứt khoát luôn, vò mẻ còn sợ gì nứt nữa: “Cậu tẩn tên kia một trận rồi lôi hắn về đây! Nhớ đừng làm những người khác bị thương!”
Tôn Nguyên Hạo vui sướng hớn hở chạy đi. Phong Tiểu Tiểu đứng từ xa, thấy ngay cả bóng lưng gã cũng lộ ra vẻ phấn khích hăng hái, trong chốc lát còn do dự không biết có nên gọi gã quay lại hay không. Trong tên này quả thực đã buồn chán sắp mọc nấm luôn rồi.
***
Trong lúc Tôn Nguyên Hạo chạy đi đánh con nhà người ta thì ở một bên khác, anh Vũ và Bàn Cổ cũng đã chạy tới chỗ thốn của dân tộc thiểu số, nơi các đệ tử nhà họ Vũ lập đội đi tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình. Quả nhiên sự thực giống hệt như những gì anh Vũ đã dự đoán. Đây vốn là buổi tiệc lửa trại, hơn nữa đại đa số người dân tộc thiểu số lại thích xây nhà gỗ, vì vậy vừa xảy ra động đất, khu vực lửa trại lung lay rơi rụng cả. Lại thêm mọi người đều cuống cuồng chạy thục mạng, ngọn lửa lan ra khắp nơi, chẳng mấy chốc đã đốt cháy không ít nhà ở.
Mới đầu, tất cả mọi người còn mải chạy tìm chỗ trốn, không ai chú ý tới. Đến khi có người phát hiện ra thì thể lửa đã lớn đến mức không thể cứu vãn.
Vậy nên các đệ tử nhà họ Vũ không chỉ phải cứu người từ những ngôi nhà gỗ bị sập ra, mà còn phải góp sức hỗ trợ dập lửa...
Đã là người tập võ ai cũng biết đến một câu nói, chính là: sức mạnh phát ra từ dưới chân. Bất kể thuộc môn phái nào, sử dụng loại vũ khí nào, trước khi chính thức học các chiêu thức, người luyện võ nào cũng đều phải tập trung bình tấn trước. Nếu nửa thân dưới không vững chắc, mặc cho loại công phu đó có cao thâm đến đâu cũng đều sẽ biến thành võ mèo cào.
Bây giờ thì hay rồi, gặp phải động đất, ngay cả mặt đất còn không ổn định nói chi đến chân mình. Không cần biết võ công của đệ tử nhà họ Vũ cao cường đến cỡ nào, gặp phải tình cảnh này, ít nhất cũng bị suy yếu mất ba mươi phần trăm sức mạnh. Ngoại trừ thanh máu vẫn còn nguyên ra, chắc có lẽ thuộc tính nhanh nhẹn linh tỉnh đều tụt xuống không khác gì cổ phiếu sụt giá.
Tưởng tượng bạn gặp phải một cái cột nhà bị đổ, vốn chỉ cần lắc người một cái là né được, ai dè dưới chân lảo đảo. Móa nó! Hành động lập tức bị chậm lại không chỉ nửa nhịp một nhịp thôi đâu! Kết quả, bạn không chỉ không tránh được cái cột, có khi còn liên lụy đến người mình vừa tiện tay cứu ra cũng bị ngã theo...
Lúc anh Vũ chạy đến, đập vào mắt chính là hình ảnh đám anh em của mình nhếch nhác thảm hại.
Quần áo đen đã rách nát, trên người đầy vết thương, ngay cả mặt cũng bị khói bụi hun thành một vạch đen một vạch trắng... Toàn thân từ trên xuống dưới quả thực không nhìn thấy còn chỗ nào nguyên vẹn.
Tuy rằng Phong Tiểu Tiểu đã dừng trận động đất lại đúng lúc, nhưng biển lửa vẫn đang lan ra, vậy nên còn rất nhiều người đang bận bịu cứu giá.
“Quay lại cho tôi!” Anh Vũ tiện tay lôi một đệ tử chân đã tập tễnh còn định cắn răng xông vào căn nhà đang cháy. Ngay cả nghĩ anh ta cũng không muốn nghĩ nữa, nóng máu mắng: “Không có năng lực thì đừng có chạy vào chịu chết!”
Cậu chàng kia bị kéo lại vứt sang một bên đời người ra, ngã ra đất nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại. Một lúc lâu sau, cậu mới nhận ra người đang đứng trước căn nhà gỗ đang bốc cháy là ai.
“Anh Tu?” Cậu ta hơi sửng sốt.
Anh Vũ quét mắt qua căn phòng kia, sau đó không thèm nhìn đến cậu đệ tử kia của nhà mình bắt đầu cởi sợi dây xích trên cổ tay xuống. Ban nãy anh ta nghe thấy trong nhà có tiếng kêu khóc, hơn nữa còn không chỉ của một người. Nhưng thoạt nhìn căn nhà này cùng lắm cũng chỉ trụ được nửa phút nữa là sẽ sụp xuống, dù giờ anh ta có dùng cả hai tay cũng không có cách nào cứu hết tất cả người ở bên trong.
Anh Vũ hít một hơi thật sâu, cắn răng, hiện tại anh ta đã không thể để ý tới nhiều thứ như vậy được nữa. Sợi xích trong tay anh được quăng ra, lưỡi dao lập tức lia ngang một đường bạc tựa như tia chớp bắn vào trong căn nhà đang cháy. Nó đã kéo dài ra đến hơn mười mét nhưng vẫn chưa hết, hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Cậu thanh niên đang ngã trên mặt đất sợ đến ngây người, cảm thấy hình ảnh đang diễn ra trước mắt mình đã vượt khỏi phạm trù của cao thủ võ lâm.
Ngay sau đó, sợi xích cuối cùng cũng chịu dừng lại. Sợi dây xích dài kéo căng giữa không trung tạo thành đường thẳng tắp. Một đầu của nó quấn chặt vào tay anh Vũ, đầu còn lại hình như đã cắm trúng vật gì đó. Anh Vũ vận khí, khẽ quát một tiếng. Sợi xích trong tay anh ta tỏa ra ánh sáng kim loại nhạt màu. Tiếp sau đó, anh ta xoay tay lại kéo một cái, căn nhà gỗ một giây trước còn đang cháy tức khắc nổ tung ra bốn phía, có vẻ như bị nổ từ giữa nhà ra. Từng khối gỗ còn đang cháy dở đột ngột bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh. Vị trí ban đầu của căn nhà gỗ đã biến thành một mảnh đất trống chỉ trong nháy mắt.
Giữa mảnh đất đó, một nhà ba người đang ngồi trên chiếc giường lớn duy nhất còn sót lại. Bọn họ vẫn giữ nguyên trạng thái há hốc miệng, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, bộ não trực tiếp log out ngay tại chỗ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ bọn họ đang nằm mơ?