Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-483
Chương 486: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hai người đang kiểm tra đối chiếu đương nhiên là không biết, về cơ bản những bức ảnh này không phải được chụp lại một cách trùng hợp mà là do người phụ trách hôn lễ chưa thật sự uống Vong Ưu Tán.
Tuy nhiên cho dù người chụp ảnh là ai thì vấn đề quan trọng nhất vẫn là tiếp theo nên giải quyết thế nào đây.
Phong Tiểu Tiểu chăm chú suy nghĩ: “Cứ xem phản ứng của xã hội trước đã rồi tính tiếp, biết đâu thời gian này lại không có chuyện gì thì sao? Có điều, vẫn phải tóm người phụ trách hôn lẽ kia đến hỏi han một chút. Anh Nhị, mau sử dụng côn nhị khúc... Hừ! Không đúng, mau sử dụng mắt Thông Thiên đi!”
“...” Dương Nghiên sầm mặt: “Không cần cô nói tôi cũng đã thử rồi. Hôm nay người ta nghỉ luôn phiên, không ở công ty. Tôi đã phái thuộc hạ đi điều tra nơi gã ta ở, chắc là chiều nay có thể tra ra kết quả thôi.”
“Ra kết quả rồi thì việc đầu tiên là phải cho nhau biết đấy.” Phong Tiểu Tiểu lại thở dài, ỉu xìu oán trách: “Được rồi, không nói nữa. Điện thoại sắp hết pin rồi, tôi thử xem có thể vòng xe qua mỏm núi này không.”
“Ừm, tìm thấy chỗ rồi nhớ mở hướng dẫn định vị vệ tinh, chụp màn hình bản đồ rồi gửi thẳng cho tôi là được.”
Sau khi trao đổi tình báo và ý kiến xong, để bảo đảm trong thời khắc vạn nhất, pin điện thoại của mình vẫn còn có thể phát huy chút ít tác dụng nhỏ nhoi, Phong Tiểu Tiểu quyết đoán cắt đứt truyền tin, tiện tay đổi sang chế độ tiết kiệm pin nhất. Sau đó, cô cất điện thoại vào trong túi, phủi phủi tay, định đi đường vòng tránh xe của đài truyền hình cách nơi mình ẩn nấp tầm hơn 200 m kia.
Đáng tiếc là Phong Tiểu Tiểu vẫn chưa tỉnh táo và ý thức được độ hot thật sự ở trên mạng của những bức ảnh kia.
Màn kịch quan trọng thật sự của hôm nay không phải là ở trên xe thu thập tin tức kia, nhân viên của đài truyền hình cùng lắm cũng chỉ coi là người nửa nhà nước. Mà đám người chính quyền mới thực sự là đại BOSS núp sau màn muốn biết chân tướng nhất.
Vẫn là câu nói ấy, ảnh thật sự quá giống thật. Cho dù tạm thời mọi người vẫn chưa thể xác nhận thật giả, nhưng cũng phải suy nghĩ xem có phải là kiểu có người có ý đồ dẫn dắt dư luận không.
Vậy nên bắt buộc phải điều tra, bắt buộc phải lấy chứng cứ.
Vừa hay sau khi tra theo địa chỉ IP xác định được vị trí trên tấm ảnh truyền tới và phát hiện người tiện đủ đường là anh Vũ lại vừa hay ở thành phố ấy, bọn họ chẳng khách khí gì mà xài luôn bộ phận đặc biệt là Lục Phiến Môn.
Thế là trước khi Phong Tiểu Tiểu kịp dời đi, một đội đệ tử Lục Phiến Môn tinh anh do anh Vũ dẫn đội đã lược trận. Ngoài ra, phía sau còn thêm một đội điều tra chuyên nghiệp với một loạt công cụ máy móc ép đường ồ ạt kéo tới.
Vừa nhìn thấy gương mặt khiêu khích, trào phúng quen thuộc kia của anh Vũ, Phong Tiểu Tiểu đã bị dọa trợn tròn mắt tại chỗ, suýt chút nữa ngất đi... Cô hiểu rất rõ sự bài xích của người này đối với sự tồn tại có tính vũ lực cao.
“Đào lên cho tôi!” Sau khi quan sát xung quanh thì anh Vũ đứng ở nơi trông có vẻ là hiện trường hôn lễ trong tấm ảnh liền hạ lệnh.
Thật sự thì anh Vũ cũng bực bội vô cùng, đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi thì đương nhiên là anh ta đã xem qua những bức ảnh được chia sẻ rầm rộ trên mạng kia. Độ phân giải không cao không phải vấn đề, điều quan trọng là không ngăn được việc thấy người phụ nữ có đuôi rắn ở bức ảnh cuối nhìn rất quen!
Mặc dù lộ ra không đến 1/3 gương mặt, về góc độ chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng khó mà phủ nhận được việc người này vừa hay lại ở tiểu khu mình đóng quân. Chưa bàn tới chuyện cô gái này mở tiệm gốm có một đống phần tử tình nghi nguy hiểm ra vào thì cô cũng không phải chỉ mới giao tiếp một hai lần với anh ta...
Có một từ gọi là “phong thái”, mà phong thái ở đâu mà có?
Khung xương khác nhau, cách giơ tay nhấc chân khác nhau, còn có cả những cử chỉ, hành vi nhỏ bé khác nhau được hình thành trong cuộc sống... Toàn bộ những thứ này hợp lại sẽ trở thành phong thái khác nhau của mỗi người.
Ví dụ như rất nhiều người sẽ cảm thấy những cô em học ballet tao nhã. Tại sao ư? Bởi vì sống lưng của họ thẳng hơn, vai cũng mở rộng hơn, những chi tiết này tuy không hề rõ ràng nhưng hiệu quả cuối cùng lại khiến người ta vừa nhìn đã thấy khác biệt.
Cùng lý lẽ đó, trong mắt người quen, cho dù không cần nhìn dung mạo ngũ quan, chỉ dựa vào thân hình, tư thế cũng có thể dễ dàng nhận ra được người quen. Càng không nói tới loại người như anh Vũ, người vốn dĩ đã nhạy cảm hơn người thường, thời gian tiếp xúc với Phong Tiểu Tiểu lại tương đối dài.
Đương nhiên ban đầu anh ta chú ý tới Phong Tiểu Tiểu chỉ thuần túy là vì thấy đây là một con cừu đi nhầm vào miệng hổ... Không, là một bầy hổ.
Không ngờ rằng giờ mới đột nhiên phát hiện ra dường như con cừu nhỏ còn cao thâm khó lường hơn mình tưởng tượng nhiều.
Sau khi cơ bản xác định được cô em đuôi rắn trên ảnh là cô em mình quen, chấn động và tương phản to lớn lập tức khiến anh Vũ lâm vào sâu trong cảm xúc xoắn xuýt. Mà sau khi cụ thể hóa, sự xoắn xuýt này liền được thể hiện trên sắc mặt khó coi và tính tình nóng nảy của anh ta.
“Đào mười mét... không, đào trăm mét cho tôi!” Anh Vũ khẽ cắn môi, mắt nhíu lại mang theo vài phần sắc bén lợi hại: “Thi thể, hoa cỏ, đồ ăn... chỉ cần phát hiện ra lòng đất có thứ không thuộc về thổ nhưỡng lưu lại thì lập tức báo cáo!” Anh ta cũng muốn xem xem, những tấm hình kia rốt cuộc là thật hay giả!
Còn cả mấy phần tử nguy hiểm kia nữa, rốt cuộc đã làm ra tuyệt tác ghê gớm gì rồi!
... Bởi vì bị đối phương chiếu cố lâu rồi nên bây giờ hễ Phong Tiểu Tiểu thấy anh Vũ tức giận là tự nhiên cảm thấy chột dạ. Cô rụt đầu một cái, cố gắng đè xuống cảm giác quỷ dị như khi bị anh cả bắt được mình làm việc xấu đột nhiên dâng lên trong lòng. Cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ làm sao để thoát khỏi kiếp nạn này.
Nói ảnh chụp là photoshop à?
Không, không, không được. Không dùng chiêu này được, nếu như không phải đã xác định tính chân thực của ảnh chụp, cơ bản là anh Vũ sẽ không bị phái đến nơi này.
Hay là cứ giả ngốc, dù thế nào cũng chết cũng không chịu nhận nợ? Dù sao cũng không chụp được chính diện mà!...
Vừa mới mặc sức tưởng tượng không được bao lâu, âm thanh làm việc “ầm ầm” của máy móc công trình đã truyền tới phía cô. Nhóm phóng viên tràn đầy phấn khởi vây xem bắt đầu lấy tin tức. Tiểu đội Lục Phiến Môn công chính nghiêm minh, im lặng làm việc. Anh Vũ... anh ta nhìn chằm chằm mũi khoan khoan xuống đất, không nói một lời, dáng vẻ dường như đang ấp ủ cảm xúc, chờ đội công bố kết quả cuối cùng.
Phong Tiểu Tiểu trong nháy mắt đã muốn khóc. Lúc này cô mới nhớ ra là có giải thích hay không cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là bây giờ là sao để qua được ải trước mắt này đây!
Phong Tiểu Tiểu trốn vào đống đất phía sau, lén lút thò đuôi rắn ra suy nghĩ. Cô hạ quyết tâm, nghiến răng, duỗi hay tay ra, đè lên mặt đất.
Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi buông thả toàn bộ thần thức. Trong tích tắc, dường như tất cả những gì trong lòng đất đều mở ra trước cô. Tin tức liên tục cuồn cuộn, điên cuồng tràn vào trong đầu cô. Không chỉ có mũi khoan ở phía xa mới khoan xuống, thậm chí sâu hơn xa hơn, sinh lực bàng bạc trong bộ rễ thực vật, hơi thở sinh động náo nhiệt của chuột, kiến trong hang, còn có cả những thi thể yên lặng, chất đống lộn xộn bị đất vùi sâu hàng trăm mét,...
Phong Tiểu Tiểu đào lên nội dung tin tức phong phú dưới mặt đất xong, cô tập trung tinh thần thăm dò vào vỏ Trái đất then chốt. Khi tìm thấy một khu vực đất yếu, cô nghiến chặt răng, hung hăng tung linh lực ra.
Toàn bộ mặt đất bỗng nhiên thoáng rung lên. Anh Vũ bỗng nheo mắt cảnh giác, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Không chỉ anh ta mà ngay cả những người khác cũng đều nhận ra sự rung động này. Đám phóng viên líu ra líu ríu lập tức ngẩn người. Nhân viên làm việc đang thao tác dụng cụ thì lại không hay biết gì. Dù sao thì sau khi bắt đầu làm việc máy khoan sẽ rung hoài, họ ngồi trong đó cũng vẫn luôn rung lên... căn bản là không thấy được mặt đất vẫn đang không ngừng rung động.
Ngược lại là một cậu trai Lục Phiến Môn nhanh chóng cầm bộ đàm thông báo: “Dừng lại một lát đã!”
Anh Vũ lấy lại tinh thần, gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý tạm dừng công việc. Chút rung động vừa rồi của mặt đất không giống với một vấn đề nhỏ thông thường, tốt nhất vẫn là để cho nhân viên làm việc dừng lại.
Phong Tiểu Tiểu liếc trộm thăm dò, thấy bên kia quả nhiên đã dừng lại, lập tức rất ủng hộ, rụt cổ về lại tiếp tục.
Thế là một lát sau, quả nhiên đám người đứng trên mặt đất đã dừng lại toàn bộ việc khoan dò lại cảm thấy dưới chân truyền đến tầng tầng lớp lớp rung động... “Động, động đất?!” Đám phóng viên quả thực sợ tới ngây người. Má nó, bên dự báo thiên tai, khí tượng thủy văn là thùng cơm à? Sao lúc trước không có chút tin tức gì vậy?
Chút rung động nhỏ kia dần dần liên miên không ngớt. Từ độ chấn động nhỏ bé ban đầu giờ đã trở nên rõ ràng, giống như sắp biến thành một trận động đất cỡ lớn.
Đám quần chúng vốn thờ ơ không để ý rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng sợ. Anh Vũ âm thầm xì một cái, quay đầu chỉ huy: “Yểm trợ những người khác di tản!”
Phóng viên cuống quýt ngăn cản: “Chờ đã, chờ đã! Khi động đất nên tránh nạn ở vùng đất trống trải, tôi thấy vị trí hiện tại của chúng ta tốt nhất rồi!”
Nếu không, chẳng lẽ lại quay về trung tâm thành phố với công trình kiến trúc san sát để chịu chết sao?
Phong Tiểu Tiểu vốn đang vui, sắp dọa người chạy đi đến nơi rồi. Cô nghe thấy lời này, suýt chút nữa thì phun máu... Mẹ kiếp! Quên mất là vẫn còn vụ này... Biết trước thì phóng mồi lửa cho rồi!
Anh Vũ cũng không nghiên cứu nhiều về nhân tố nguy hiểm tự nhiên, những nghiên cứu của anh ta đều là về nhân tố nguy hiểm do con người tạo nên.
Nghe thấy nhân sĩ chuyên nghiệp đưa ra ý kiến, anh Vũ nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: “Vậy được, mọi người cách xa dụng cụ công trình ra một chút.” Dù sao thì điều này cũng không sai đâu nhỉ.
Phong Tiểu Tiểu “đau hết cả lòng mề”, gương mặt cô đầy tuyệt vọng. Nếu đã không dọa cho người chạy đi được thì dứt khoát là vò đã mẻ không sợ rơi, cô không ngừng phóng linh lực ra. Mặt đất cứ rung, không ngừng rung lên... Dưới sự che giấu từ mặt đất không ngừng rung động, thổ nhưỡng nơi sâu không ngừng quay cuồng khuấy động. Những “chứng cứ” vốn đã được chôn đủ sâu bị cô tức tối dời xuống thêm cả ngàn mét... Mẹ kiếp, cô không tin là thế này rồi còn có người có thể móc ra được.
Nếu như không phải hiện tại không đủ mạnh, lại sợ gây ra động tĩnh quá lớn, Phong Tiểu Tiểu chỉ hận không thể đưa thi thể dội quân ma quỷ chuyển tới tâm Trái đất luôn.
Tốn sức lực cả buổi rốt cuộc cũng giải quyết được hiện trường. Phong Tiểu Tiểu vỗ tay một cái gây ra chấn động lần cuối rồi nhanh chóng rút lui. Cô lách qua đống đất đá, ẩn vào rừng cây phía sau núi, mượn cây cối che chắn để lẩn trốn.
Trong lòng đám phàm phu tục tử run sợ, đứng ngây ngốc ở vùng đất trống hoang dã hơn một tiếng đồng hồ. Trận động đất lớn như trong dự tính vẫn chưa xuất hiện. Bọn họ vốn dĩ cho rằng trận rung động là màn dạo đầu, kết quả là lại chỉ có màn dạo đầu mà không có cao trào, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cho đến khi mặt đất đã yên ả hồi lâu, cuối cùng cũng xác định là không còn rung động nữa. Lúc này các phóng viên mới dám hoạt động, cẩn thận giẫm lên xung quanh, sau đó lấy điện thoại di động nhao nhao liên lạc với đồng nghiệp và điện đài, hỏi thăm một chút xem có phỏng vấn điều tra liên quan không.
Tiếp đó, khi gọi điện được mới biết trung tâm thành phố căn bản không có chuyện gì, vẫn cảnh ca múa mừng thái bình như thường. Mọi người thề thốt phủ nhận chuyện xuất hiện cảm giác chấn động...
Chết tiệt! Gặp ma rồi!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tuy nhiên cho dù người chụp ảnh là ai thì vấn đề quan trọng nhất vẫn là tiếp theo nên giải quyết thế nào đây.
Phong Tiểu Tiểu chăm chú suy nghĩ: “Cứ xem phản ứng của xã hội trước đã rồi tính tiếp, biết đâu thời gian này lại không có chuyện gì thì sao? Có điều, vẫn phải tóm người phụ trách hôn lẽ kia đến hỏi han một chút. Anh Nhị, mau sử dụng côn nhị khúc... Hừ! Không đúng, mau sử dụng mắt Thông Thiên đi!”
“...” Dương Nghiên sầm mặt: “Không cần cô nói tôi cũng đã thử rồi. Hôm nay người ta nghỉ luôn phiên, không ở công ty. Tôi đã phái thuộc hạ đi điều tra nơi gã ta ở, chắc là chiều nay có thể tra ra kết quả thôi.”
“Ra kết quả rồi thì việc đầu tiên là phải cho nhau biết đấy.” Phong Tiểu Tiểu lại thở dài, ỉu xìu oán trách: “Được rồi, không nói nữa. Điện thoại sắp hết pin rồi, tôi thử xem có thể vòng xe qua mỏm núi này không.”
“Ừm, tìm thấy chỗ rồi nhớ mở hướng dẫn định vị vệ tinh, chụp màn hình bản đồ rồi gửi thẳng cho tôi là được.”
Sau khi trao đổi tình báo và ý kiến xong, để bảo đảm trong thời khắc vạn nhất, pin điện thoại của mình vẫn còn có thể phát huy chút ít tác dụng nhỏ nhoi, Phong Tiểu Tiểu quyết đoán cắt đứt truyền tin, tiện tay đổi sang chế độ tiết kiệm pin nhất. Sau đó, cô cất điện thoại vào trong túi, phủi phủi tay, định đi đường vòng tránh xe của đài truyền hình cách nơi mình ẩn nấp tầm hơn 200 m kia.
Đáng tiếc là Phong Tiểu Tiểu vẫn chưa tỉnh táo và ý thức được độ hot thật sự ở trên mạng của những bức ảnh kia.
Màn kịch quan trọng thật sự của hôm nay không phải là ở trên xe thu thập tin tức kia, nhân viên của đài truyền hình cùng lắm cũng chỉ coi là người nửa nhà nước. Mà đám người chính quyền mới thực sự là đại BOSS núp sau màn muốn biết chân tướng nhất.
Vẫn là câu nói ấy, ảnh thật sự quá giống thật. Cho dù tạm thời mọi người vẫn chưa thể xác nhận thật giả, nhưng cũng phải suy nghĩ xem có phải là kiểu có người có ý đồ dẫn dắt dư luận không.
Vậy nên bắt buộc phải điều tra, bắt buộc phải lấy chứng cứ.
Vừa hay sau khi tra theo địa chỉ IP xác định được vị trí trên tấm ảnh truyền tới và phát hiện người tiện đủ đường là anh Vũ lại vừa hay ở thành phố ấy, bọn họ chẳng khách khí gì mà xài luôn bộ phận đặc biệt là Lục Phiến Môn.
Thế là trước khi Phong Tiểu Tiểu kịp dời đi, một đội đệ tử Lục Phiến Môn tinh anh do anh Vũ dẫn đội đã lược trận. Ngoài ra, phía sau còn thêm một đội điều tra chuyên nghiệp với một loạt công cụ máy móc ép đường ồ ạt kéo tới.
Vừa nhìn thấy gương mặt khiêu khích, trào phúng quen thuộc kia của anh Vũ, Phong Tiểu Tiểu đã bị dọa trợn tròn mắt tại chỗ, suýt chút nữa ngất đi... Cô hiểu rất rõ sự bài xích của người này đối với sự tồn tại có tính vũ lực cao.
“Đào lên cho tôi!” Sau khi quan sát xung quanh thì anh Vũ đứng ở nơi trông có vẻ là hiện trường hôn lễ trong tấm ảnh liền hạ lệnh.
Thật sự thì anh Vũ cũng bực bội vô cùng, đã tiếp nhận nhiệm vụ rồi thì đương nhiên là anh ta đã xem qua những bức ảnh được chia sẻ rầm rộ trên mạng kia. Độ phân giải không cao không phải vấn đề, điều quan trọng là không ngăn được việc thấy người phụ nữ có đuôi rắn ở bức ảnh cuối nhìn rất quen!
Mặc dù lộ ra không đến 1/3 gương mặt, về góc độ chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng khó mà phủ nhận được việc người này vừa hay lại ở tiểu khu mình đóng quân. Chưa bàn tới chuyện cô gái này mở tiệm gốm có một đống phần tử tình nghi nguy hiểm ra vào thì cô cũng không phải chỉ mới giao tiếp một hai lần với anh ta...
Có một từ gọi là “phong thái”, mà phong thái ở đâu mà có?
Khung xương khác nhau, cách giơ tay nhấc chân khác nhau, còn có cả những cử chỉ, hành vi nhỏ bé khác nhau được hình thành trong cuộc sống... Toàn bộ những thứ này hợp lại sẽ trở thành phong thái khác nhau của mỗi người.
Ví dụ như rất nhiều người sẽ cảm thấy những cô em học ballet tao nhã. Tại sao ư? Bởi vì sống lưng của họ thẳng hơn, vai cũng mở rộng hơn, những chi tiết này tuy không hề rõ ràng nhưng hiệu quả cuối cùng lại khiến người ta vừa nhìn đã thấy khác biệt.
Cùng lý lẽ đó, trong mắt người quen, cho dù không cần nhìn dung mạo ngũ quan, chỉ dựa vào thân hình, tư thế cũng có thể dễ dàng nhận ra được người quen. Càng không nói tới loại người như anh Vũ, người vốn dĩ đã nhạy cảm hơn người thường, thời gian tiếp xúc với Phong Tiểu Tiểu lại tương đối dài.
Đương nhiên ban đầu anh ta chú ý tới Phong Tiểu Tiểu chỉ thuần túy là vì thấy đây là một con cừu đi nhầm vào miệng hổ... Không, là một bầy hổ.
Không ngờ rằng giờ mới đột nhiên phát hiện ra dường như con cừu nhỏ còn cao thâm khó lường hơn mình tưởng tượng nhiều.
Sau khi cơ bản xác định được cô em đuôi rắn trên ảnh là cô em mình quen, chấn động và tương phản to lớn lập tức khiến anh Vũ lâm vào sâu trong cảm xúc xoắn xuýt. Mà sau khi cụ thể hóa, sự xoắn xuýt này liền được thể hiện trên sắc mặt khó coi và tính tình nóng nảy của anh ta.
“Đào mười mét... không, đào trăm mét cho tôi!” Anh Vũ khẽ cắn môi, mắt nhíu lại mang theo vài phần sắc bén lợi hại: “Thi thể, hoa cỏ, đồ ăn... chỉ cần phát hiện ra lòng đất có thứ không thuộc về thổ nhưỡng lưu lại thì lập tức báo cáo!” Anh ta cũng muốn xem xem, những tấm hình kia rốt cuộc là thật hay giả!
Còn cả mấy phần tử nguy hiểm kia nữa, rốt cuộc đã làm ra tuyệt tác ghê gớm gì rồi!
... Bởi vì bị đối phương chiếu cố lâu rồi nên bây giờ hễ Phong Tiểu Tiểu thấy anh Vũ tức giận là tự nhiên cảm thấy chột dạ. Cô rụt đầu một cái, cố gắng đè xuống cảm giác quỷ dị như khi bị anh cả bắt được mình làm việc xấu đột nhiên dâng lên trong lòng. Cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ làm sao để thoát khỏi kiếp nạn này.
Nói ảnh chụp là photoshop à?
Không, không, không được. Không dùng chiêu này được, nếu như không phải đã xác định tính chân thực của ảnh chụp, cơ bản là anh Vũ sẽ không bị phái đến nơi này.
Hay là cứ giả ngốc, dù thế nào cũng chết cũng không chịu nhận nợ? Dù sao cũng không chụp được chính diện mà!...
Vừa mới mặc sức tưởng tượng không được bao lâu, âm thanh làm việc “ầm ầm” của máy móc công trình đã truyền tới phía cô. Nhóm phóng viên tràn đầy phấn khởi vây xem bắt đầu lấy tin tức. Tiểu đội Lục Phiến Môn công chính nghiêm minh, im lặng làm việc. Anh Vũ... anh ta nhìn chằm chằm mũi khoan khoan xuống đất, không nói một lời, dáng vẻ dường như đang ấp ủ cảm xúc, chờ đội công bố kết quả cuối cùng.
Phong Tiểu Tiểu trong nháy mắt đã muốn khóc. Lúc này cô mới nhớ ra là có giải thích hay không cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là bây giờ là sao để qua được ải trước mắt này đây!
Phong Tiểu Tiểu trốn vào đống đất phía sau, lén lút thò đuôi rắn ra suy nghĩ. Cô hạ quyết tâm, nghiến răng, duỗi hay tay ra, đè lên mặt đất.
Phong Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi buông thả toàn bộ thần thức. Trong tích tắc, dường như tất cả những gì trong lòng đất đều mở ra trước cô. Tin tức liên tục cuồn cuộn, điên cuồng tràn vào trong đầu cô. Không chỉ có mũi khoan ở phía xa mới khoan xuống, thậm chí sâu hơn xa hơn, sinh lực bàng bạc trong bộ rễ thực vật, hơi thở sinh động náo nhiệt của chuột, kiến trong hang, còn có cả những thi thể yên lặng, chất đống lộn xộn bị đất vùi sâu hàng trăm mét,...
Phong Tiểu Tiểu đào lên nội dung tin tức phong phú dưới mặt đất xong, cô tập trung tinh thần thăm dò vào vỏ Trái đất then chốt. Khi tìm thấy một khu vực đất yếu, cô nghiến chặt răng, hung hăng tung linh lực ra.
Toàn bộ mặt đất bỗng nhiên thoáng rung lên. Anh Vũ bỗng nheo mắt cảnh giác, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Không chỉ anh ta mà ngay cả những người khác cũng đều nhận ra sự rung động này. Đám phóng viên líu ra líu ríu lập tức ngẩn người. Nhân viên làm việc đang thao tác dụng cụ thì lại không hay biết gì. Dù sao thì sau khi bắt đầu làm việc máy khoan sẽ rung hoài, họ ngồi trong đó cũng vẫn luôn rung lên... căn bản là không thấy được mặt đất vẫn đang không ngừng rung động.
Ngược lại là một cậu trai Lục Phiến Môn nhanh chóng cầm bộ đàm thông báo: “Dừng lại một lát đã!”
Anh Vũ lấy lại tinh thần, gật gật đầu cũng tỏ vẻ đồng ý tạm dừng công việc. Chút rung động vừa rồi của mặt đất không giống với một vấn đề nhỏ thông thường, tốt nhất vẫn là để cho nhân viên làm việc dừng lại.
Phong Tiểu Tiểu liếc trộm thăm dò, thấy bên kia quả nhiên đã dừng lại, lập tức rất ủng hộ, rụt cổ về lại tiếp tục.
Thế là một lát sau, quả nhiên đám người đứng trên mặt đất đã dừng lại toàn bộ việc khoan dò lại cảm thấy dưới chân truyền đến tầng tầng lớp lớp rung động... “Động, động đất?!” Đám phóng viên quả thực sợ tới ngây người. Má nó, bên dự báo thiên tai, khí tượng thủy văn là thùng cơm à? Sao lúc trước không có chút tin tức gì vậy?
Chút rung động nhỏ kia dần dần liên miên không ngớt. Từ độ chấn động nhỏ bé ban đầu giờ đã trở nên rõ ràng, giống như sắp biến thành một trận động đất cỡ lớn.
Đám quần chúng vốn thờ ơ không để ý rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng sợ. Anh Vũ âm thầm xì một cái, quay đầu chỉ huy: “Yểm trợ những người khác di tản!”
Phóng viên cuống quýt ngăn cản: “Chờ đã, chờ đã! Khi động đất nên tránh nạn ở vùng đất trống trải, tôi thấy vị trí hiện tại của chúng ta tốt nhất rồi!”
Nếu không, chẳng lẽ lại quay về trung tâm thành phố với công trình kiến trúc san sát để chịu chết sao?
Phong Tiểu Tiểu vốn đang vui, sắp dọa người chạy đi đến nơi rồi. Cô nghe thấy lời này, suýt chút nữa thì phun máu... Mẹ kiếp! Quên mất là vẫn còn vụ này... Biết trước thì phóng mồi lửa cho rồi!
Anh Vũ cũng không nghiên cứu nhiều về nhân tố nguy hiểm tự nhiên, những nghiên cứu của anh ta đều là về nhân tố nguy hiểm do con người tạo nên.
Nghe thấy nhân sĩ chuyên nghiệp đưa ra ý kiến, anh Vũ nghĩ một chút rồi cũng gật đầu: “Vậy được, mọi người cách xa dụng cụ công trình ra một chút.” Dù sao thì điều này cũng không sai đâu nhỉ.
Phong Tiểu Tiểu “đau hết cả lòng mề”, gương mặt cô đầy tuyệt vọng. Nếu đã không dọa cho người chạy đi được thì dứt khoát là vò đã mẻ không sợ rơi, cô không ngừng phóng linh lực ra. Mặt đất cứ rung, không ngừng rung lên... Dưới sự che giấu từ mặt đất không ngừng rung động, thổ nhưỡng nơi sâu không ngừng quay cuồng khuấy động. Những “chứng cứ” vốn đã được chôn đủ sâu bị cô tức tối dời xuống thêm cả ngàn mét... Mẹ kiếp, cô không tin là thế này rồi còn có người có thể móc ra được.
Nếu như không phải hiện tại không đủ mạnh, lại sợ gây ra động tĩnh quá lớn, Phong Tiểu Tiểu chỉ hận không thể đưa thi thể dội quân ma quỷ chuyển tới tâm Trái đất luôn.
Tốn sức lực cả buổi rốt cuộc cũng giải quyết được hiện trường. Phong Tiểu Tiểu vỗ tay một cái gây ra chấn động lần cuối rồi nhanh chóng rút lui. Cô lách qua đống đất đá, ẩn vào rừng cây phía sau núi, mượn cây cối che chắn để lẩn trốn.
Trong lòng đám phàm phu tục tử run sợ, đứng ngây ngốc ở vùng đất trống hoang dã hơn một tiếng đồng hồ. Trận động đất lớn như trong dự tính vẫn chưa xuất hiện. Bọn họ vốn dĩ cho rằng trận rung động là màn dạo đầu, kết quả là lại chỉ có màn dạo đầu mà không có cao trào, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Cho đến khi mặt đất đã yên ả hồi lâu, cuối cùng cũng xác định là không còn rung động nữa. Lúc này các phóng viên mới dám hoạt động, cẩn thận giẫm lên xung quanh, sau đó lấy điện thoại di động nhao nhao liên lạc với đồng nghiệp và điện đài, hỏi thăm một chút xem có phỏng vấn điều tra liên quan không.
Tiếp đó, khi gọi điện được mới biết trung tâm thành phố căn bản không có chuyện gì, vẫn cảnh ca múa mừng thái bình như thường. Mọi người thề thốt phủ nhận chuyện xuất hiện cảm giác chấn động...
Chết tiệt! Gặp ma rồi!
Bình luận facebook