• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-486

Chương 489: Vô đề




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72767.png

Xem ảnh 2
72767_2.png
Có lần một rồi tất có lần hai, nhóm cảnh sát đã có nhận thức sâu sắc về thực lực của chú chó cỏ này, không khỏi nổi lên hứng thú cực lớn với nó.



Trong quá trình theo cảnh sát về đồn ghi lại lời khai, ở trong đồn cảnh sát, người đàn ông trung niên tỏ ý rất thích con chó cỏ, khai xong tất tần tật cũng không vội đi, hào hứng quan sát nó một lúc lâu, vẻ mặt rất tiếc nuối, rất muốn nuôi một con như vậy trong nhà.



“Thiên phú không tệ, nếu có thể rèn luyện một chút nhất định sẽ rất lợi hại.” Người đàn ông trung niên không tiếc lời tán dương, “Bạn cậu huấn luyện ra con chó này sao?”



“…” Đường Cần hồi tưởng lại cảnh tượng Dương Nghiên ăn no rửng mỡ không có việc gì làm dắt chó cỏ ra ngoài dạo một vòng phơi nắng, miễn cưỡng thừa nhận đó cũng được tính là huấn luyện: “Hình như là do trời sinh.”



“Không giống lắm.” Người đàn ông trung niên nghiêm túc nói, “Cho dù là dạng thiên phú gì đi chăng nữa thì không được huấn luyện nghiêm khắc cũng rất khó phát huy. Nhất là loại chó này…” Nói đến đây lại tấm tắc quan sát một lần nữa chó cỏ đang uể oải, “Lúc nó đối phó với đám trộm kia rất có trình tự, hoàn toàn không bị một chút xây xát ngoài da nào… Phải biết rằng, lúc đó trong tay người ta có cầm ống tuýp. Hiếm thấy hơn nữa là, bình thường nó còn biết ngụy trang thành dáng vẻ vô hại. Cậu xem, nếu không phải chúng ta biết nó lợi hại từ đầu thì ai sẽ đi mà đề phòng một con chó cỏ lười nhác vậy chứ?” Đánh úp bất ngờ, giành chiến thắng… Ông ta kiên định cho rằng con mãnh khuyển này tuyệt đối đã trải qua huấn luyện, hơn nữa trong đó chương trình học còn bao gồm cả ngụy trang nữa.



Đường Cần quả thật hết biết nói gì rồi, anh ta thật muốn nói cho người trước mặt biết rằng thái độ của con chó bây giờ mới là bình thường, vừa rồi là vũ trụ nhỏ bùng nổ thôi, cũng chẳng có vấn đề ngụy trang… Nó căn bản chính là một con chó lười nhác.



Anh cảnh sát ở bên cạnh vừa sắp xếp lại lời khai vừa dỏng tai nghe chuyện, nghe người đàn ông nói đến đây cũng nhịn không được xen mồm nói: “Tôi cũng thấy con chó này đã được huấn luyện qua, chưa nói cái khác, chỉ nói so với chó nghiệp vụ của chúng tôi thì đã bị nó quăng vài con phố rồi.”



Chó nghiệp vụ thì có khả năng gì? Bắt ma túy, lục soát hàng cấm? Đương nhiên chó nghiệp vụ cũng có thể hỗ trợ đuổi bắt tội phạm, một con chó nghiệp vụ được huấn luyện có thể đối phó hai ba người đàn ông trưởng thành một cách dễ dàng không áp lực, nhưng nói đến đứng giữa mười mấy tên côn đồ cầm ống tuýp. Cho dù là chó nghiệp vụ cũng không dám chắc có thể giành được thắng lợi cuối cùng, và dù có thắng cũng không thể có khả năng lành lặn.



Cho nên sự uy mãnh của chó cỏ quả thực là vượt qua nhận thức của mọi người, càng đừng nói đến chuyện có rất nhiều người ở hiện trường nhìn thấy nó mất kiên nhẫn mà ngoạm nát một cái ống tuýp… Xem dấu răng trên ống tuýp, cảnh sát có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu lúc ấy ảo diệu mãnh liệt đến mức nào….



Khen ngợi xong chó nhà người ta, anh cảnh sát đứng lên chuẩn bị tiễn người ra ngoài, thuận tay sờ sờ đầu chó, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào: “Người anh em, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, có thể để chó nhà anh đến giúp chúng tôi huấn luyện chó nghiệp vụ không?”



“Nó? Giúp các anh huấn luyện chó nghiệp vụ?” Đường Cần sửng sốt.



“Đúng vậy, không những có thể nâng cao khả năng thực chiến mà còn có tấm gương đi đầu, những chó nghiệp vụ khác hẳn là cũng sẽ có chút tiến bộ.” Cảnh sát càng nghĩ càng thấy ý kiến của mình thật thông minh.



Chỉ cần vừa nghĩ tới những chú chó nghiệp vụ trong cục sau khi được tập luyện với con mãnh khuyển này thì chỉ cần hung hãn chừng một nửa nó thôi, về sau nếu có án mạng hay gì gì thì cũng có chỗ dùng.



“Con chó tốt như vậy, không tận dụng thật lãng phí.” Anh cảnh sát tươi cười, vỗ vỗ vai Đường Cần giống như là anh em tốt, “Lần này trở về tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, sau đó sẽ đưa mấy chú chó còn non đến tìm nhà anh luyện một chút nhé… Đúng rồi, số điên thoại anh là gì?”



“… Không phải ban nãy anh lưu rồi đấy à?” Đường Cần thật sự không còn gì để nói.



“À, quên mất.” Anh cảnh sát cười có chút ngượng ngùng.



Đường Cần bất đắc dĩ phất phất tay: “Tôi thì không sao, nhưng con chó này quả thật không phải của tôi. Nếu các anh vẫn muốn thì cần phải hỏi bạn tôi một tiếng.”



Níu kéo hồi lâu rốt cuộc người ta cũng buông tha. Đừng thấy thái độ của đối phương thân thiết mà lầm, đồn cảnh sát dù sao cũng không phải là nơi có thể tự do tự tại ra ra vào vào, ở lâu không chừng người ngoài còn nghĩ hắn phạm tội gì ấy chứ.



Sau khi bị hành một hồi, đến lúc trở về tiệm gốm, Đường Cần lại nói một chút về chuyện con chim lớn biến thành người, sau đó tất nhiên anh ta vẫn nhớ tới lời dặn dò thân thiết của anh cảnh sát mà chuyển lời tới người “bạn” Dương Nghiên của mình về chuyện ngày hôm nay, tiện thể cũng tò mò hỏi luôn chuyện rốt cuộc đối phương đã huấn luyện con chó kia như thế nào.



Dương Nghiên tháo cái vòng cổ đã bị đứt của chó cỏ ra, tùy tay vứt qua một bên, bĩu môi: “Huấn luyện? Dạo này toàn là anh dẫn nó đi dạo, hằng ngày nó làm cái gì không phải anh rõ nhất sao?”



Đường Cần ngẫm lại cũng đúng, trên cơ bản mình đã sắp thành hộ lý riêng cho thú cưng nhà người ta rồi, ngoài không phải động tay vào việc cho ăn hay tắm cho nó ra, khoảng thời gian còn lại thì kẻ cùng nó thân thiết nhất chính là mình, thoạt nhìn có vẻ đúng là không có lịch trình huấn luyện gì thật.



Chẳng lẽ thật sự là do bẩm sinh?



Trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, Phong Tiểu Tiểu ngủ đủ lúc này rời giường, cô gọi cho Điềm Điềm từ nhà trọ bắt xe tới, gọi luôn Ngao Tiềm, một phòng toàn người quây quần bên nhau ăn cơm.



Trên bàn cơm Đường Cần lại một lần nữa gặp Y Y, anh ta không khỏi tự nhiên nghĩ tới cái cảnh thấy được trước đó, nhưng vấn đề là hình như không một ai muốn giải thích cho mình, anh ta cũng chỉ có thể nghẹn lại.



Ra vẻ tự nhiên dời tầm mắt, Đường Cần nhìn cái bàn, sửng sốt: “Nghê Nhân Giai với Nghê Nhân Ất không ra ăn cơm à?”



Động tác của Phong Tiểu Tiểu thoáng khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại: “Bọn họ không ăn cùng chúng ta.”



“Vì sao?” Đường Cần cảm thấy khó hiểu.



Trước kia chỉ có một mình Nghê Nhân Giai thì thôi không nói, đã ít nói chuyện còn ít xuất hiện trước mặt mọi người, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, bình thường nếu không chú ý có lẽ mọi người cũng quên mất sự tồn tại của anh ta luôn.



Nhưng Nghê Nhân Ất thì khác, tuy rằng cách hành sự cũng khiêm tốn như thế, nhưng bất đắc dĩ ở chỗ đối phương lại có một vóc dáng không hề “khiêm tốn” chút nào.



Đường Cần cho rằng một kẻ ăn chầu uống chực như mình mà vẫn có thể ngồi vào bàn cơm, thì cùng là nhân viên cửa hàng giống Y Y, hai anh em họ Nghê theo lý không nên bị đối xử như thế mới phải.



Chẳng lẽ vì bọn họ xấu à?



Không ai trả lời nghi hoặc trong lòng Đường Cần, anh ta cũng chỉ có thể nhắm mắt tự cho qua.



Ăn cơm xong là thời gian hoạt động tự do, Y Y rửa bát, Đường Cần trầm tư suy nghĩ các loại chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, Điềm Điềm xun xoe với Ngao Tiềm như thường lệ, còn Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiên tiến vào cuộc chiến tranh giành điều khiển ti vi tôi sống anh chết...



Mới vừa cướp được điều khiển từ xa còn chưa kịp chuyển kênh, di động của Phong Tiểu Tiểu đã kêu vang.



“Tiểu Khương?” Phong Tiểu Tiểu bắt điện thoại, vừa sơ sẩy, điều khiển từ xa đã đổi chủ trong nháy mắt.



Phong Tiểu Tiểu bất mãn trừng mắt một cái, bĩu môi, tiếp tục nói chuyện: “Cậu đi công tác về rồi à?”



Dương Nghiên vặn nhỏ âm thanh, giọng Khương Lễ đầu bên kia vẫn ngượng ngùng như ngày nào: “Ừ, mình mang về cho cậu chút quà, không biết cậu có thích không… Vốn định hôm nay đến chỗ cậu, nhưng mà buổi chiều cha mình bị lỡ thời gian, tối về thì muộn mất rồi nên thôi đành để mai mới tới.”



“Quen thân như vậy rồi còn khách sáo làm gì?” Phong Tiểu Tiểu rất vô tư, “Mà mọi người đến cũng đúng lúc lắm, nếu đến sớm mấy ngày là tôi không ở trong tiệm rồi, hôm nay vừa mới về thôi.”



Khương Lễ kinh ngạc nói: “Có chuyện gì sao?”



“Không phải chuyện gì lớn cả, anh Ngao đi lấy lại ít đồ dùng cá nhân.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần, qua loa lướt qua đề tài này, “À, bên tôi có chút chuyện cần cậu giúp, chú Khương sẽ không phiền chứ?”



“Chuyện của cậu chính là chuyện của mình.” Khương Lễ vội thể hiện lòng trung thành, “Tiểu Tiểu không cần khách sáo vậy đâu, thật ra cậu gọi cha cũng…”



Phong Tiểu Tiểu thẳng thừng ngắt lời: “Không ngại là được rồi, thật ra với chú Khương thì cũng chỉ là chuyện một câu nói thôi, phiền cậu đánh tiếng trước với chú ấy hộ bọn tôi nhé.”



Vì có Đường Cần ngồi bên cạnh, cô cũng có nhiều lời không tiện nói thẳng, chỉ có thể lấy chút chuyện không quan trọng nói vài câu giết thời gian, được vài phút cũng đã kể gần hết chuyện gần đây một cách rõ ràng, đến khi thật sự hết chuyện rồi mới không đếm xỉa đến Khương Lễ vẫn lưu luyến không rời kia nữa, mạnh mẽ cúp điện thoại.



Dương Nghiên liếc nhìn, thấy Phong Tiểu Tiểu tắt di động, mới ấn điều khiển tăng âm lượng ti vi, thuận tiện thờ ơ hỏi: “Tiểu Khương nói khi nào thì qua?”



Trong lòng Đường Cần còn sợ hãi nhớ lại cảnh thiếu niên nhìn trông thanh tú mà ra tay tàn nhẫn kia, cái gai trong lòng lại gợn lên!



“Trưa mai tới, cha cậu ta cũng đến cùng.” Phong Tiểu Tiểu nhìn Đường Cần, Đường Cần ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.



Dương Nghiên nghe được tin tức chính xác, tuy chưa hẳn đã trút được gánh nặng trong lòng, nhưng vẫn thở phào một cái. Đổi lại thành ai thì khi bị một sát thủ bám hết ngày này qua ngày khác như thế cũng sẽ thấy nhột thôi. Tuy nói bản thân có lòng tin chắc chắn sẽ không dính chiêu của đối phương, hơn nữa còn chắc chắn có dính cũng sẽ không chết, nhưng nếu có thể bớt gặp phiền phức thì ai mà chẳng muốn, con người mà, ai chẳng thích sống những ngày tháng an nhàn bình dị.



Dương Nghiên gật gật đầu, hài lòng nói: “Đến là tốt rồi, đúng lúc mọi chuyện cũng sắp rõ ràng cả rồi, chúng ta cũng rảnh tay đi làm chuyện khác.” Nói xong anh ta cũng nhìn lướt qua Đường Cần, Đường Cần lại càng nghi hoặc, đầu óc mờ mịt không hiểu. Hai đứa này bệnh hả?!



Anh ta cũng đâu phải quen thân gì quá với cái cậu Tiểu Khương kia đâu, mắc mớ gì đối phương cứ nhắc đến cậu ta là lại liếc mình một cái như thế?!



Đường Cần không hiểu nổi, cũng không thể tìm được đáp án cho câu hỏi này, Ngao Tiềm nghe nói Hao Thiên Khuyển hôm nay ra ngoài đánh nhau, lúc này đang cẩn thận kiểm tra tình trạng vết thương trên người nó. Sau khi không phát hiện ra vết thương gì thì thuận tiện lại kiểm tra sức khỏe sơ bộ: “Trạng thái không tồi, tố chất thân thể của chó anh Nhị nuôi quả nhiên không tầm thường… Đúng rồi, nghe nói có cảnh sát còn muốn mời Alexander đặc huấn cho chó nghiệp vụ phải không?”



“Không có hứng thú.” Dương Nghiên lười nhác tựa vào trên sô pha đáp, “Nhà chúng tôi chẳng thiếu chút tiền huấn luyện đó, hà tất phải đi cướp bát cơm của người khác làm gì?” Hơn nữa, uy phong lừng lẫy của Hao Thiên Khuyển là vấn đề huyết thống, căn bản không thể nào nhờ huấn luyện mà thành được. Nếu như những cảnh sát kia tính chọn ra mấy con chó cái để lai giống, nói thật, tỉ lệ để đạt được mục đích có đời sau xuất sắc còn cực nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom