Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-488
Chương 491: Vô đề
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhờ có cơ quan chức năng trợ giúp, chiếc xe bị tên ngoại quốc bỏ lại trên đường cao tốc đã được tìm thấy.
Qua điều tra sơ bộ, trong xe không có bất kỳ manh mối gì để xác định thân phận của đối phương, và sau khi điều tra cặn kẽ hơn về nguồn gốc chiếc xe thì mới biết chiếc ô tô này từng được báo mất cắp, nhưng biển số xe đã bị động tay chân.
“Không tính là chuyên nghiệp nhưng xử lý cũng sạch sẽ đấy.” Triển Hiên cúp điện thoại xong nhíu mày, “Tôi đã nhờ người ở các phân cục cảnh sát theo dõi ở các trạm xe buýt, một khi thấy bọn họ sẽ lập tức thông báo ngay.”
“Anh hành động cũng nhanh phết đấy.” Phong Tiểu Tiểu cũng cất điện thoại quay lại nói, “Tiểu Y nói vừa nãy có hai người xuống trạm gần nhất, đám người kia giao cái va ly cho bọn họ, ba tên còn lại vẫn khống chế anh Ngao và cô nàng đi tiếp… Mấy người tính đuổi theo va ly hay đuổi theo người?”
“Theo va ly!”
“Theo người!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Phong Tiểu Tiểu vui mừng vỗ vỗ Đường Cần: “Anh em tốt, không uổng công ăn cơm chùa nhà bọn này lâu như vậy.”
Triển Hiên đau răng một lát, giải thích: “Không phải là tôi không quan tâm đến bạn bè của hai người, nhưng mấu chốt là dường như cái thứ trong va ly kia không đơn giản như chúng ta nghĩ… Hơn nữa, va ly là vật chết, bị mang đi rồi muốn tìm về rất phiền phức, mà người thì còn có thể theo dõi…”
“Anh cũng nói đó, va ly là vật chết.” Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, “Thế này đi, dù sao trước đó anh cũng nói không muốn bọn tôi hành động chung với anh, nếu vậy bọn tôi sẽ đuổi theo người, còn các anh đuổi theo va ly…”
“Phong Tiểu Tiểu!” Triển Hiên nhíu mày cắt ngang lời cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi đã nói rồi, phần tử khủng bố là sự tồn tại mà cô không thể tưởng tượng nổi đâu, mọi người đừng không biết nặng nhẹ như thế có được không!”
Dương Nghiên cười nhạo một tiếng, giữ tay lái, đầu cũng không thèm quay lại mà thản nhiên mở miệng: “Chúng tôi cũng là một sự tồn tại mà anh không thể tưởng tượng nổi đấy.”
“…”
***
Không tính là chia tay không vui vẻ, nhưng Triển Hiên cũng không thể trói hai người kia lại rồi mang về nhốt trong đồn để trông giữ. Hơn nữa, anh ta cũng không thể bỏ qua chuyện xử lý cái va ly. Cuối cùng không biết làm thế nào, đành trừng mắt nhìn hai người Phong Tiểu Tiểu đổi xe rời đi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Đường Cần quyết định tin tưởng một mình anh Triển cũng có thể “trộm lại” cái bình, huống hồ anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn người quen có khả năng phải chết một cách vô nghĩa, như vậy không hợp với đạo lý nghĩa hiệp của người giang hồ.
Căn cứ vào hướng đi mà Tiểu Tinh Vệ cung cấp, hơn nữa với ưu thế rành đường của dân bản địa, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đã nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe buýt kia. Nhưng chỉ đuổi kịp cũng vô dụng, Dương Nghiên không tìm thấy bãi đỗ xe nào quanh đó. Ba người không thể lên xe buýt tụ hợp với Ngao Tiềm, chỉ còn nước tiếp tục theo đuôi.
Xe buýt này là tuyến đi ngoại thành, phần tử khủng bố khá kiên nhẫn ngồi một mạch tới bến cuối. Sau đó xuống xe đi bộ, Y Y kiếm một chỗ kín đáo biến thành chim bay lên không trung, vài phút sau đã tìm lại được mục tiêu, tiếp tục trạng thái giám sát. Đám Dương Nghiên sợ bị phát hiện, dừng ở trạm xe một lúc mới tiếp tục đuổi theo. Lần này rất dễ định vị, chỉ cần chú ý vị trí Tinh Vệ xoay quanh trên bầu trời là được, không cần tiến vào phạm vi quan sát của bọn khủng bố.
Không biết từ lúc nào mà bầu trời lại bắt đầu đổ mưa. Mới đầu Đường Cần còn không biết làm thế nào mà Dương Nghiên lái xe cứ như có người chỉ đường vậy, đến khi theo tầm mắt của đối phương thỉnh thoảng nhìn lên thì mới phát hiện trên cao, ở phía xa có một con chim hơi bị quen mắt… Khoảng cách khá xa, có chút khó xác định.
“… Đó là con chim to xông vào tiệm lần trước?!” Đường Cần ngơ ngác dựa vào màu sắc cùng hình thể mà phán đoán.
“Chính là nó.” Phong Tiểu Tiểu bắt đầu lên mạng đặt Vong Ưu Tán.
Đường Cần như có điều suy nghĩ: “Sao lúc nào tôi cũng có cảm giác các người còn có nhiều bí mật hơn cả tôi vậy nhỉ.” Anh ta lại nghĩ tới cái ngày xảy ra sự kiện khó tin khi chim khổng lồ vào phòng lại biến thành Y Y kia.
“Không sao, anh sẽ nhanh chóng quên mất mấy cái bí mật đó thôi.” Phong Tiểu Tiểu cười.
Đúng lúc này, chim khổng lồ ở trên không trung đột nhiên ngẩng đầu kêu to một tiếng, tiếng kêu réo rắt, có chút gấp gáp.
Đã tiến vào phạm vi rừng núi hẻo lánh, quanh đó không có nhà dân hay người đi đường, nhìn địa hình thì thấy rất thích hợp để giết người giấu xác… Dương Nghiên nhanh chóng phán đoán, khẽ rủa thầm một tiếng rồi tiếp tục chân nhấn ga: “Tăng tốc!” Lúc này, Tinh Vệ trên bầu trời cũng đã lao xuống như tia chớp.
***
Càng đi càng thấy xung quanh hoang vắng, Ngao Tiềm cảm thấy có chút không ổn.
Căn cứ theo tình hình trước mắt mà phán đoán, anh không hề có giá trị đối với bọn khủng bố, ngược lại còn vướng chân vướng tay. Hơn nữa, những kẻ này cũng không thể như bọn bắt cóc bình thường mà gọi điện đòi tiền chuộc kiếm thêm thu nhập. Như vậy, lựa chọn tốt nhất là bọn họ tiếp tục mang kẻ có giá trị là Tô Tuyền đi tiếp, còn bỏ lại kẻ vướng bận là anh… Nhưng bỏ lại kiểu gì?! Hiển nhiên không có khả năng cứ thế mà thả người, cách đơn giản nhất chính là cho bốc hơi khỏi cõi đời này.
Bốc hơi bao lâu không quan trọng, sau này có thể bị phát hiện không cũng không quan trọng, chỉ cần qua khoảng thời gian này, người ta đã trốn ra nước ngoài rồi, một dân thường nhỏ nhoi như anh thì không có khả năng gây ra được bao nhiêu sóng gió…
Hiển nhiên Tô Tuyền cũng hiểu được điểm này, suốt đoạn đường từ lúc xuống xe đi vào vùng núi, ánh mắt cô ta nhìn Ngao Tiềm đã tràn ngập thương hại như nhìn người chết. Ngao Tiềm than nhẹ một tiếng, bầu trời bắt đầu nổi lên mưa phùn, dần dần lại biến thành mưa to dầm dề. Đám khủng bố không chút quan tâm, dùng bao nylon bọc súng lục lại cho khỏi thấm nước, sắc mặt Ngao Tiềm càng trở nên tái nhợt, Tô Tuyền cảm thấy đối phương có lẽ đã biết được kết cục của bản thân.
Quả nhiên, ban nãy đi thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài người dân hoặc xe bò đi trên đường, sau đó đi thêm một đoạn đến giờ đã hoàn toàn không thấy bóng người nào nữa. Tên phụ trách cưỡng ép hai con tin bắt đầu quang minh chính đại để lộ ra họng súng chĩa vào hông mà lúc trước vốn giấu trong áo khoác, thái độ không hề kiêng kỵ gì này đã nói rõ ý đồ của chúng.
Không biết đi được bao lâu, tên ngoại quốc đi đằng trước rốt cuộc cũng dừng lại, lau nước mưa trên mặt rồi quay lại , lộ ra hai hàm răng trắng, cười đến xán lạn: “Được rồi thằng nhãi, đến đây là được rồi.”
Ngao Tiềm ngẩng lên khuôn mặt đã trắng bệch miễn cưỡng nhìn hắn, không hé môi. Tên ngoại quốc có chút tiếc hận dang hai tay về hướng anh thở dài: “Đừng nhìn tao như vậy, thật ra so với con đàn bà này thì tao thấy thích mày hơn, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta phải nói lời vĩnh biệt ở đây thôi.”
Tô Tuyền than nhẹ một tiếng, dường như có chút không đành lòng mà quay đầu đi chỗ khác.
Phối hợp với lời của tên ngoại quốc, tên bắt cóc đang kèm Ngao Tiềm thả tay lui ra sau vài bước, nâng súng chĩa vào thái dương của Ngao Tiềm. Mưa to lộp độp nện xuống, mặt đất đã tràn ngập những hố nước to nhỏ đọng lại.
Ngao Tiềm trầm tư, ngửa đầu thở dài một tiếng rồi mỉm cười, đột nhiên mở miệng nói một câu không liên quan đến tình cảnh trước mắt: “Tôi có bạn bè.”
“Hửm?” Tên ngoại quốc nghi hoặc đáp một tiếng, “Đương nhiên, tao cũng có không ít anh em tốt. Hy vọng bạn bè mày sớm nhặt được xác mày vậy… Câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Đúng rồi, chúc mày có thể sớm ngày an ổn mà xuống mồ.”
“Anh không giết được tôi đâu.” Ngao Tiềm cười, mưa gió cuồn cuộn nổi lên mang theo hương vị lạnh lẽo. Mưa chảy dài, vẽ lên ngũ quan trên mặt Ngao Tiềm, đọng lại ở cằm rồi nhỏ xuống, “Tôi sẽ không chết.”
“Tao rất thích sự tự tin của mày, càng thích sự hài hước của mày hơn.” Tên ngoại quốc lại cười, đưa tay ra hiệu, tên còn lại gật đầu rồi lên đạn.
“Âm phủ không chịu nhận tôi, tôi sẽ không chết.” Ngao Tiềm cũng cười, sắc mặt đã trắng như tờ giấy.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, mưa rền gió dữ bỗng nhiên gào thét cuồn cuộn, hạt mưa nặng nề đập vào trong mắt, trên mặt, trên người. Bọn bắt cóc giơ súng, mắt cay xè, bị giật mình nên phản xạ có điều kiện mà bóp cò súng. Cùng với tiếng của nòng giảm thanh vang lên là tiếng nước, tiếng gió, tiếng kêu, cùng với… Một tiếng hót bén nhọn cao vút truyền tới từ bầu trời…
Cả quá trình chỉ có tên kèm sau lưng Tô Tuyền thấy rõ, vì để không ảnh hưởng việc thủ tiêu, bọn họ đứng xa hơn một chút, vị trí và phương hướng vừa lúc tránh được khu vực nổi bão. Chỉ thấy trong nháy mắt mưa gió trở nên cuồng bạo, Ngao Tiềm nhân cơ hội nhanh chóng lắc người né được, đồng thời một cái lồng nước như vỏ trứng bao lấy toàn thân anh.
Khi bọn bắt cóc nổ súng, viên đạn xuyên qua lồng nước rồi ghim vào thân thể Ngao Tiềm, nhưng có vẻ như tốc độ đã giảm, cường lực đã yếu đi và quỹ đạo cũng bị lệch, nên sau khi đánh vỡ cái lồng nước thì chỉ bắn vào cánh tay trái Ngao Tiềm, viên đạn xẹt vào không sâu, thậm chí còn lộ một nửa vỏ đạn ở ngoài.
Sau đó, một con chim khổng lồ màu đỏ từ trên trời lao xuống, một móng vuốt xé rách bả vai kẻ nổ súng, tiếng hét thảm thiết vang lên, súng của tên cướp rơi trên mặt đất, hắn ôm vai lảo đảo lùi bước, máu đỏ không ngừng phun ra từ kẽ tay.
Chuyện gì xảy ra vậy?! Đang đóng phim sao?!
Tên bắt cóc và Tô Tuyền đều sửng sốt khó tin. Tên còn lại thì sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn mới tỉnh táo lại, cuống quýt giơ súng nhắm vào con chim to chắn trước người Ngao Tiềm.
Tô Tuyền cũng sửng sốt, nhưng nhìn tình hình cũng phán đoán được hiện tại phe ta có lợi. Chim khổng lồ thần bí là bạn không phải địch, vì thế cô ta liền chớp thời cơ nâng khủy tay thọt thật mạnh vào tên đứng sau lưng, thừa dịp đối phương đau đớn rên lên mà xoay người, bắt lấy cánh tay, túm lấy đầu hắn, bằng một cú quật ngược qua vai, nện một phát thật mạnh xuống đất, rồi bóp cổ tay đối phương, cướp lấy súng.
Có tiếng động cơ gầm rú từ xa truyền đến, Tô Tuyền chỉ vừa cầm súng lau nước mưa trên mặt, còn chưa kịp đứng lên nói gì thì phía sau đã dồn dập vang lên tiếng gọi: “Anh Ngao!!”
Anh Ngao?!
Theo phản xạ, Tô Tuyền nhìn về phía Ngao Tiềm đang ngã ngồi dưới đất, cúi đầu ôm cánh tay.
Âm thanh ấy giống như tức giận, hét lên một tiếng: “Khốn kiếp! Nổi lên cho ta!”
Nổi lên?! Nổi cái gì lên?!
Ngay sau đó, ba tên khủng bố và Tô Tuyền đều kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy cảnh tượng như trong phim viễn tưởng.
Mặt đất đột nhiên trở nên chấn động, khiến người ta gần như không thể đứng vững. Một đống đất vươn lên cao, ngay sau đó với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, một đám thân thể màu vàng to lớn nhanh chóng thành hình, vùng vẫy thoát khỏi mặt đất lầy lội. Có mấy tượng đất vây quanh Ngao Tiềm che chắn cho anh, những tượng đất còn lại cùng nhau xoay cái đầu không có ngũ quan về phía những kẻ khác ngoài chim khổng lồ và Ngao Tiềm.
Cảnh tượng biến hóa kỳ lạ mà yên tĩnh, Tô Tuyền mắt chữ A mồm chữ O, khóe mắt quyến rũ cũng trừng lớn đầy kinh hãi, súng trong tay đã rơi cũng không phát hiện. Đây… Đây là cái gì vậy?!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Qua điều tra sơ bộ, trong xe không có bất kỳ manh mối gì để xác định thân phận của đối phương, và sau khi điều tra cặn kẽ hơn về nguồn gốc chiếc xe thì mới biết chiếc ô tô này từng được báo mất cắp, nhưng biển số xe đã bị động tay chân.
“Không tính là chuyên nghiệp nhưng xử lý cũng sạch sẽ đấy.” Triển Hiên cúp điện thoại xong nhíu mày, “Tôi đã nhờ người ở các phân cục cảnh sát theo dõi ở các trạm xe buýt, một khi thấy bọn họ sẽ lập tức thông báo ngay.”
“Anh hành động cũng nhanh phết đấy.” Phong Tiểu Tiểu cũng cất điện thoại quay lại nói, “Tiểu Y nói vừa nãy có hai người xuống trạm gần nhất, đám người kia giao cái va ly cho bọn họ, ba tên còn lại vẫn khống chế anh Ngao và cô nàng đi tiếp… Mấy người tính đuổi theo va ly hay đuổi theo người?”
“Theo va ly!”
“Theo người!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, Phong Tiểu Tiểu vui mừng vỗ vỗ Đường Cần: “Anh em tốt, không uổng công ăn cơm chùa nhà bọn này lâu như vậy.”
Triển Hiên đau răng một lát, giải thích: “Không phải là tôi không quan tâm đến bạn bè của hai người, nhưng mấu chốt là dường như cái thứ trong va ly kia không đơn giản như chúng ta nghĩ… Hơn nữa, va ly là vật chết, bị mang đi rồi muốn tìm về rất phiền phức, mà người thì còn có thể theo dõi…”
“Anh cũng nói đó, va ly là vật chết.” Phong Tiểu Tiểu sờ sờ cằm, “Thế này đi, dù sao trước đó anh cũng nói không muốn bọn tôi hành động chung với anh, nếu vậy bọn tôi sẽ đuổi theo người, còn các anh đuổi theo va ly…”
“Phong Tiểu Tiểu!” Triển Hiên nhíu mày cắt ngang lời cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi đã nói rồi, phần tử khủng bố là sự tồn tại mà cô không thể tưởng tượng nổi đâu, mọi người đừng không biết nặng nhẹ như thế có được không!”
Dương Nghiên cười nhạo một tiếng, giữ tay lái, đầu cũng không thèm quay lại mà thản nhiên mở miệng: “Chúng tôi cũng là một sự tồn tại mà anh không thể tưởng tượng nổi đấy.”
“…”
***
Không tính là chia tay không vui vẻ, nhưng Triển Hiên cũng không thể trói hai người kia lại rồi mang về nhốt trong đồn để trông giữ. Hơn nữa, anh ta cũng không thể bỏ qua chuyện xử lý cái va ly. Cuối cùng không biết làm thế nào, đành trừng mắt nhìn hai người Phong Tiểu Tiểu đổi xe rời đi. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Đường Cần quyết định tin tưởng một mình anh Triển cũng có thể “trộm lại” cái bình, huống hồ anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn người quen có khả năng phải chết một cách vô nghĩa, như vậy không hợp với đạo lý nghĩa hiệp của người giang hồ.
Căn cứ vào hướng đi mà Tiểu Tinh Vệ cung cấp, hơn nữa với ưu thế rành đường của dân bản địa, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đã nhanh chóng đuổi kịp chiếc xe buýt kia. Nhưng chỉ đuổi kịp cũng vô dụng, Dương Nghiên không tìm thấy bãi đỗ xe nào quanh đó. Ba người không thể lên xe buýt tụ hợp với Ngao Tiềm, chỉ còn nước tiếp tục theo đuôi.
Xe buýt này là tuyến đi ngoại thành, phần tử khủng bố khá kiên nhẫn ngồi một mạch tới bến cuối. Sau đó xuống xe đi bộ, Y Y kiếm một chỗ kín đáo biến thành chim bay lên không trung, vài phút sau đã tìm lại được mục tiêu, tiếp tục trạng thái giám sát. Đám Dương Nghiên sợ bị phát hiện, dừng ở trạm xe một lúc mới tiếp tục đuổi theo. Lần này rất dễ định vị, chỉ cần chú ý vị trí Tinh Vệ xoay quanh trên bầu trời là được, không cần tiến vào phạm vi quan sát của bọn khủng bố.
Không biết từ lúc nào mà bầu trời lại bắt đầu đổ mưa. Mới đầu Đường Cần còn không biết làm thế nào mà Dương Nghiên lái xe cứ như có người chỉ đường vậy, đến khi theo tầm mắt của đối phương thỉnh thoảng nhìn lên thì mới phát hiện trên cao, ở phía xa có một con chim hơi bị quen mắt… Khoảng cách khá xa, có chút khó xác định.
“… Đó là con chim to xông vào tiệm lần trước?!” Đường Cần ngơ ngác dựa vào màu sắc cùng hình thể mà phán đoán.
“Chính là nó.” Phong Tiểu Tiểu bắt đầu lên mạng đặt Vong Ưu Tán.
Đường Cần như có điều suy nghĩ: “Sao lúc nào tôi cũng có cảm giác các người còn có nhiều bí mật hơn cả tôi vậy nhỉ.” Anh ta lại nghĩ tới cái ngày xảy ra sự kiện khó tin khi chim khổng lồ vào phòng lại biến thành Y Y kia.
“Không sao, anh sẽ nhanh chóng quên mất mấy cái bí mật đó thôi.” Phong Tiểu Tiểu cười.
Đúng lúc này, chim khổng lồ ở trên không trung đột nhiên ngẩng đầu kêu to một tiếng, tiếng kêu réo rắt, có chút gấp gáp.
Đã tiến vào phạm vi rừng núi hẻo lánh, quanh đó không có nhà dân hay người đi đường, nhìn địa hình thì thấy rất thích hợp để giết người giấu xác… Dương Nghiên nhanh chóng phán đoán, khẽ rủa thầm một tiếng rồi tiếp tục chân nhấn ga: “Tăng tốc!” Lúc này, Tinh Vệ trên bầu trời cũng đã lao xuống như tia chớp.
***
Càng đi càng thấy xung quanh hoang vắng, Ngao Tiềm cảm thấy có chút không ổn.
Căn cứ theo tình hình trước mắt mà phán đoán, anh không hề có giá trị đối với bọn khủng bố, ngược lại còn vướng chân vướng tay. Hơn nữa, những kẻ này cũng không thể như bọn bắt cóc bình thường mà gọi điện đòi tiền chuộc kiếm thêm thu nhập. Như vậy, lựa chọn tốt nhất là bọn họ tiếp tục mang kẻ có giá trị là Tô Tuyền đi tiếp, còn bỏ lại kẻ vướng bận là anh… Nhưng bỏ lại kiểu gì?! Hiển nhiên không có khả năng cứ thế mà thả người, cách đơn giản nhất chính là cho bốc hơi khỏi cõi đời này.
Bốc hơi bao lâu không quan trọng, sau này có thể bị phát hiện không cũng không quan trọng, chỉ cần qua khoảng thời gian này, người ta đã trốn ra nước ngoài rồi, một dân thường nhỏ nhoi như anh thì không có khả năng gây ra được bao nhiêu sóng gió…
Hiển nhiên Tô Tuyền cũng hiểu được điểm này, suốt đoạn đường từ lúc xuống xe đi vào vùng núi, ánh mắt cô ta nhìn Ngao Tiềm đã tràn ngập thương hại như nhìn người chết. Ngao Tiềm than nhẹ một tiếng, bầu trời bắt đầu nổi lên mưa phùn, dần dần lại biến thành mưa to dầm dề. Đám khủng bố không chút quan tâm, dùng bao nylon bọc súng lục lại cho khỏi thấm nước, sắc mặt Ngao Tiềm càng trở nên tái nhợt, Tô Tuyền cảm thấy đối phương có lẽ đã biết được kết cục của bản thân.
Quả nhiên, ban nãy đi thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài người dân hoặc xe bò đi trên đường, sau đó đi thêm một đoạn đến giờ đã hoàn toàn không thấy bóng người nào nữa. Tên phụ trách cưỡng ép hai con tin bắt đầu quang minh chính đại để lộ ra họng súng chĩa vào hông mà lúc trước vốn giấu trong áo khoác, thái độ không hề kiêng kỵ gì này đã nói rõ ý đồ của chúng.
Không biết đi được bao lâu, tên ngoại quốc đi đằng trước rốt cuộc cũng dừng lại, lau nước mưa trên mặt rồi quay lại , lộ ra hai hàm răng trắng, cười đến xán lạn: “Được rồi thằng nhãi, đến đây là được rồi.”
Ngao Tiềm ngẩng lên khuôn mặt đã trắng bệch miễn cưỡng nhìn hắn, không hé môi. Tên ngoại quốc có chút tiếc hận dang hai tay về hướng anh thở dài: “Đừng nhìn tao như vậy, thật ra so với con đàn bà này thì tao thấy thích mày hơn, nhưng thật đáng tiếc, chúng ta phải nói lời vĩnh biệt ở đây thôi.”
Tô Tuyền than nhẹ một tiếng, dường như có chút không đành lòng mà quay đầu đi chỗ khác.
Phối hợp với lời của tên ngoại quốc, tên bắt cóc đang kèm Ngao Tiềm thả tay lui ra sau vài bước, nâng súng chĩa vào thái dương của Ngao Tiềm. Mưa to lộp độp nện xuống, mặt đất đã tràn ngập những hố nước to nhỏ đọng lại.
Ngao Tiềm trầm tư, ngửa đầu thở dài một tiếng rồi mỉm cười, đột nhiên mở miệng nói một câu không liên quan đến tình cảnh trước mắt: “Tôi có bạn bè.”
“Hửm?” Tên ngoại quốc nghi hoặc đáp một tiếng, “Đương nhiên, tao cũng có không ít anh em tốt. Hy vọng bạn bè mày sớm nhặt được xác mày vậy… Câu đó nói thế nào ấy nhỉ? Đúng rồi, chúc mày có thể sớm ngày an ổn mà xuống mồ.”
“Anh không giết được tôi đâu.” Ngao Tiềm cười, mưa gió cuồn cuộn nổi lên mang theo hương vị lạnh lẽo. Mưa chảy dài, vẽ lên ngũ quan trên mặt Ngao Tiềm, đọng lại ở cằm rồi nhỏ xuống, “Tôi sẽ không chết.”
“Tao rất thích sự tự tin của mày, càng thích sự hài hước của mày hơn.” Tên ngoại quốc lại cười, đưa tay ra hiệu, tên còn lại gật đầu rồi lên đạn.
“Âm phủ không chịu nhận tôi, tôi sẽ không chết.” Ngao Tiềm cũng cười, sắc mặt đã trắng như tờ giấy.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, mưa rền gió dữ bỗng nhiên gào thét cuồn cuộn, hạt mưa nặng nề đập vào trong mắt, trên mặt, trên người. Bọn bắt cóc giơ súng, mắt cay xè, bị giật mình nên phản xạ có điều kiện mà bóp cò súng. Cùng với tiếng của nòng giảm thanh vang lên là tiếng nước, tiếng gió, tiếng kêu, cùng với… Một tiếng hót bén nhọn cao vút truyền tới từ bầu trời…
Cả quá trình chỉ có tên kèm sau lưng Tô Tuyền thấy rõ, vì để không ảnh hưởng việc thủ tiêu, bọn họ đứng xa hơn một chút, vị trí và phương hướng vừa lúc tránh được khu vực nổi bão. Chỉ thấy trong nháy mắt mưa gió trở nên cuồng bạo, Ngao Tiềm nhân cơ hội nhanh chóng lắc người né được, đồng thời một cái lồng nước như vỏ trứng bao lấy toàn thân anh.
Khi bọn bắt cóc nổ súng, viên đạn xuyên qua lồng nước rồi ghim vào thân thể Ngao Tiềm, nhưng có vẻ như tốc độ đã giảm, cường lực đã yếu đi và quỹ đạo cũng bị lệch, nên sau khi đánh vỡ cái lồng nước thì chỉ bắn vào cánh tay trái Ngao Tiềm, viên đạn xẹt vào không sâu, thậm chí còn lộ một nửa vỏ đạn ở ngoài.
Sau đó, một con chim khổng lồ màu đỏ từ trên trời lao xuống, một móng vuốt xé rách bả vai kẻ nổ súng, tiếng hét thảm thiết vang lên, súng của tên cướp rơi trên mặt đất, hắn ôm vai lảo đảo lùi bước, máu đỏ không ngừng phun ra từ kẽ tay.
Chuyện gì xảy ra vậy?! Đang đóng phim sao?!
Tên bắt cóc và Tô Tuyền đều sửng sốt khó tin. Tên còn lại thì sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng bọn mới tỉnh táo lại, cuống quýt giơ súng nhắm vào con chim to chắn trước người Ngao Tiềm.
Tô Tuyền cũng sửng sốt, nhưng nhìn tình hình cũng phán đoán được hiện tại phe ta có lợi. Chim khổng lồ thần bí là bạn không phải địch, vì thế cô ta liền chớp thời cơ nâng khủy tay thọt thật mạnh vào tên đứng sau lưng, thừa dịp đối phương đau đớn rên lên mà xoay người, bắt lấy cánh tay, túm lấy đầu hắn, bằng một cú quật ngược qua vai, nện một phát thật mạnh xuống đất, rồi bóp cổ tay đối phương, cướp lấy súng.
Có tiếng động cơ gầm rú từ xa truyền đến, Tô Tuyền chỉ vừa cầm súng lau nước mưa trên mặt, còn chưa kịp đứng lên nói gì thì phía sau đã dồn dập vang lên tiếng gọi: “Anh Ngao!!”
Anh Ngao?!
Theo phản xạ, Tô Tuyền nhìn về phía Ngao Tiềm đang ngã ngồi dưới đất, cúi đầu ôm cánh tay.
Âm thanh ấy giống như tức giận, hét lên một tiếng: “Khốn kiếp! Nổi lên cho ta!”
Nổi lên?! Nổi cái gì lên?!
Ngay sau đó, ba tên khủng bố và Tô Tuyền đều kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy cảnh tượng như trong phim viễn tưởng.
Mặt đất đột nhiên trở nên chấn động, khiến người ta gần như không thể đứng vững. Một đống đất vươn lên cao, ngay sau đó với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, một đám thân thể màu vàng to lớn nhanh chóng thành hình, vùng vẫy thoát khỏi mặt đất lầy lội. Có mấy tượng đất vây quanh Ngao Tiềm che chắn cho anh, những tượng đất còn lại cùng nhau xoay cái đầu không có ngũ quan về phía những kẻ khác ngoài chim khổng lồ và Ngao Tiềm.
Cảnh tượng biến hóa kỳ lạ mà yên tĩnh, Tô Tuyền mắt chữ A mồm chữ O, khóe mắt quyến rũ cũng trừng lớn đầy kinh hãi, súng trong tay đã rơi cũng không phát hiện. Đây… Đây là cái gì vậy?!
Bình luận facebook