• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (13 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-491

Chương 494: Hồi cuối 3 LỰA CHỌN CON ĐƯỜNG




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72772.png

Xem ảnh 2
72772_2.png
Hai ông bà nhà họ Hoàng vừa nghe xong chuyện, lập tức chẳng còn chút thiện cảm nào với cái cô Tang Uyển sắp đến kia nữa.



Đùa giỡn một vừa hai phải thôi thì còn có thể chấp nhận được, nhưng phá phách đến mức gây nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì Tang Uyển thật quá đáng.



Không cần biết Tang Uyển vô tình hay cố ý, bất kể là cô tính toán sai lệch hay không suy xét thấu đáo từ đầu, sai lầm cô đã gây ra không thể dùng từ “sai sót vô ý” để cho qua được.



Thế là ông Hoàng gật đầu với Phong Tiểu Tiểu, dẫn theo bà nhà mình còn đang ôm bánh bao nhỏ, hỏi ý kiến cô để tạm thời tránh đi: “Giờ bác và bác gái muốn về phòng nghỉ ngơi một lát, không biết có tiện không?”



Bánh bao nhỏ yên lặng tựa đầu vào hõm cổ bà Hoàng. Khuôn mặt đứa trẻ phúng phính toàn thịt, toát lên dáng vẻ uể oải hoàn toàn không hợp với tuổi tác bên ngoài... Đương nhiên, dù vẻ mặt nó có nhiều tâm sự hơn nữa thì khuôn mặt mũm mĩm kia vẫn không khiến người ta cảm thấy nặng nề, nên thoạt nhìn thì chỉ giống như một em bé chơi chán rồi nên mệt quá làm nũng thôi.



Phong Tiểu Tiểu cũng biết tâm trạng người nhà họ Hoàng hiện giờ, cô gật đầu, tiện tay chỉ lên trên tầng: “Vậy cháu không làm phiền mọi người nữa. Hai người cứ coi như đây là nhà mình nhé!”



Nghĩ kỹ lại, Phong Tiểu Tiểu cũng chẳng phải người hiền lành. Người nhà họ Hoàng vừa mới bước lên tầng về phòng, cái đuôi cô lập tức được quăng ra. Cô chớp chớp mắt, đôi con ngươi màu đỏ máu đã xuất hiện trong hốc mắt, trên khóe mắt, hoa văn vảy rắn màu bạc lan ra, mái tóc xõa tung. Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống ghế xô pha, thoải mái chờ Tang Uyển đến.



Đúng như Phong Tiểu Tiểu đã đoán, Tang Uyển vừa bước vào cửa, đưa mắt nhìn một cái đã hoảng hồn suýt ngã quỵ xuống đất. May mà cô nhanh tay vịn vào khung cửa mới không tự làm xấu mặt mình.



Phong Tiểu Tiểu lại giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, thấy cô tới thì cười khanh khách chỉ sang bên cạnh: “Tang Uyển tới rồi à? Ngồi xuống đi, không cần khách sáo đâu! Trong hình dạng này tôi mới thấy thoải mái, lâu lâu cũng phải lấy đuôi ra phơi nắng, không thì sợ nó mốc meo lên mất... Làm cô sợ à? Ha ha!”



Phơi đuôi...



Tang Uyển sa mạc lời. Mặc dù cô đã biết đối phương không phải người thường, nhưng tận mắt nhìn thấy hình dạng kỳ quái của người ta thế này thì lại là chuyện khác... Trước đây cô cũng đã từng thấy Hela và người đánh xe của địa ngục, nhưng dẫu sao hai người kia cũng không biến thành hình dạng gì đáng sợ đến mức dọa người khác nhảy dựng lên. Chưa kể lúc đó còn có khói đen che đi...



Hai bàn tay Tang Uyển siết chặt lấy nhau, cô cắn răng đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, cười gượng hỏi: “Thời gian trước trong nhà tôi có việc bận, không kịp chào hỏi mọi người đã vội đi mất. Đúng rồi, tôi mới nhận được hồ sơ của Apolus. Nghe mọi người nói, trước khi chết, tên tội phạm nguy hiểm đó đã có va chạm với anh Hoàng, không biết bây giờ anh Hoàng...”



“Hoàng Giam Ngôn?” Phong Tiểu Tiểu nghiêng đầu, có vẻ đang nhớ lại. Sau đó cô “À” lên một tiếng, thờ ơ nói: “Chết rồi, bây giờ A Bàn đang sử dụng thân thể của anh ta. Chúng tôi sợ hắn không thích ứng được với Lục Phiến Môn nên đang giúp hắn xin nghỉ thêm mấy ngày nữa, đợi sau rồi xem xem có quay lại làm việc không.”



“Anh ấy mất rồi?” Tang Uyển hoảng hốt kêu lên thất thanh, khuôn mặt cô tái nhợt: “Sao anh ấy mất được chứ? Không phải còn có một người khác sống nhờ trong cơ thể anh ấy hay sao? Mấy người là đồng bọn của nhau mà, đúng không? Mấy người...”



“Sao lại không chết được?” Phong Tiểu Tiểu bình thản hỏi ngược: “Nếu bây giờ cô quan tâm đến sự an toàn của đồng nghiệp như vậy, sao lúc bày mưu tính kế lấy anh ta làm mồi cho tên sát thủ kia, cô không suy nghĩ kỹ càng thêm một chút?”



Người Tang Uyển khựng lại một lát, sau đó cô bắt đầu run rẩy không ngừng: “Cô biết rồi sao?”



“Sau khi xảy ra chuyện tôi mới biết được.” Nói đúng hơn là giờ tôi mới biết. Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn Dương Nghiên. Anh hiểu ý, hắng giọng, đến khi Tang Uyển nhìn sang thì mới mở miệng: “Cô cảm thấy những người có khả năng vượt qua kiến thức thông thường như chúng tôi sẽ là những nhân tố không ổn định. Tôi nhờ cô giúp chút việc, cô cho rằng điều đó vi phạm nguyên tắc của bản thân nhưng lại không dám nói ra. Vì vậy, cô mới muốn bố trí ra một nguy cơ khiến chúng tôi tự làm lộ thân phận của mình... Chậc chậc! Đáng tiếc quá, kết quả lại không cẩn thận hại chết chính người của các cô.”



Đây đều là thông tin do Dương Nghiên dùng mắt Thông Thiên xem được. Anh như cười như không nhìn Tang Uyển, vệt máu đỏ giữa trán nhìn khiến cô kinh hồn bạt vía. Cảm giác bị bóc trần không nơi ẩn nấp lại xuất hiện lần nữa, điều này khiến cô vô cùng khó chịu, phải xoay người đi.



Phong Tiểu Tiểu nghe Dương Nghiên nói xong thì gật đầu. Cô xoa cằm, hỏi Tang Uyển với vẻ thắc mắc: “Tôi không hiểu lắm. Trong lòng cô đã chán ghét chúng tôi như thế, vậy dựa vào đâu mà cô cho rằng chúng tôi sẽ để ý đến sống chết của người bình thường chứ?”



Tang Uyển cắn môi, không nói lời nào. Sự hối hận vì cái chết của Hoàng Giam Ngôn không ngừng dâng lên trong lòng.



“Nếu cô đã dám tính kế với chúng tôi, vậy hẳn cô cũng nghĩ tới khả năng người bên cạnh mình sẽ bị liên lụy phải không?” Phong Tiểu Tiểu đứng lên, đuôi rắn trườn trên mặt đất đến bên Tang Uyển. Cô chậm rãi lượn xung quanh Tang Uyển một vòng, sau đó đứng trước mặt người kia, cúi người xuống: “Giả như chúng tôi thật sự là những phần tử nguy hiểm như cô dự đoán, vậy cứ coi như không có Hoàng Giam Ngôn, chắc chắn cũng sẽ có người khác bỏ mạng vì bị cô kéo vào chuyện này... Cô thực sự chưa từng tính đến việc những người hoàn toàn vô tội có thể sẽ mất đi sinh mạng vì kiểu tự cho là mình thông minh của cô hay sao? Vừa thấy tôi trong hình dạng này cô đã sợ? Lúc trước chẳng phải cô cho rằng mình có thể khống chế tất cả trong tay sao? Cô chưa từng nghĩ đến hậu quả nếu chẳng may mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát à?”



“... Tôi chưa từng nghĩ tới.” Tang Uyển khàn giọng, dùng hết sức bóp chặt tay mình. Cô ngẩng đầu lên: “Tôi không cố ý. Lúc đầu tôi còn tưởng rằng...”



Phong Tiểu Tiểu gật đầu, vươn thẳng người dậy cắt lời cô: “Nói cách khác thì đó là do cô nhất thời hăng máu lên, không thèm quan tâm đến sự an toàn của người khác mà đã ra tay.”



“...”



“Câu ‘tưởng rằng’ của cô chẳng có bất kỳ nghĩa lý gì cả.” Phong Tiểu Tiểu lắc đầu ngao ngán: “Trước khi định làm chuyện gì, cô phải chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận hậu quả mà hành động đó gây ra. Cô ‘tưởng rằng’ với chút xíu khôn ngoan đó, cô có thể coi mọi người thành quân cờ mặc mình điều khiển. Cô ‘tưởng rằng’ sẽ không có ai bị liên lụy, ‘tưởng rằng’ kế hoạch của mình chắc chắn sẽ diễn ra thuận lợi... Đáng tiếc, thực tế đã chứng minh: mấy cái ‘tưởng rằng’ của cô đều sai hết cả rồi.”



Khuôn mặt của Tang Uyển đã hoàn toàn cắt không còn hột máu. Cô loạng chạng gắng gượng đứng lên, dồn hết sức hỏi câu hỏi mình quan tâm nhất: “Hoàng Giam Ngôn mất thế nào?”



“Một phát súng, chết ngay!” Tay Phong Tiểu Tiểu bắt chước tư thế đang cầm súng, trong miệng còn kêu “pằng” một tiếng, minh họa cho Tang Uyển xem. Cô thỏa mãn nhìn nước mắt đối phương trào ra, thả tay xuống: “Lúc đó, cha mẹ anh ấy bị bắt cóc, thế nên... À đúng rồi, có thể cô ‘tưởng rằng’ không có người ngoài kế hoạch bị liên lụy đến.”



Tang Uyển lảo đảo như sắp ngã quỵ xuống, dường như không còn nghe thấy những câu châm chọc khiêu khích của Phong Tiểu Tiểu nữa. Phong Tiểu Tiểu thấy thế, cũng mất hứng tiếp tục dọa người ta, cô phất tay tỏ ý không chơi nữa: “Bỏ đi, bây giờ nói chuyện này với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lần sau cô có ý kiến gì với chúng tôi thì cứ trực tiếp nói ra. Nếu cô thực sự cho rằng chúng tôi là những phần tử nguy hiểm thì cứ mang súng thật đạn thật ra đánh nhau cũng được. Nhưng tôi bắt buộc phải nhắc cho cô nhớ, làm việc gì thì cũng phải tính trước tính sau. Đừng có ‘tưởng rằng’ bản thân thông minh, rồi ‘tưởng rằng’ những người khác đều là kẻ ngốc sẽ hành động theo kịch bản cô định sẵn...”



Đến cuối cùng Phong Tiểu Tiểu vẫn không nói ra chuyện Hoàng Giam Ngôn đã sống lại trong một thân thể khác. Cô thấy Tang Uyển khá được, nhưng vào những thời khắc mấu chốt thì lại ngốc tới chết người.



Thường thì những người thông minh đều sẽ như vậy. Lúc đang chung sống hòa thuận với nhau thì thấy mọi thứ đều rất tốt, những thỉnh thoảng não lại bỏ nhà ra đi một vài lần. Khi đó lực sát thương mà đối phương tạo nên quả thực bằng tổng sát thương người ta phát bệnh bao nhiêu năm mới tích được.



Vì thế, dạy cho cô một bài học nhớ đời có lẽ là chuyện nên làm. Ít nhất thì sau này mỗi khi muốn làm gì, Tang Uyển đều sẽ nhớ kỹ bản thân đã từng phải trả giá bằng một mạng người chỉ vì việc luôn tự cho mình thông minh.



“Vừa nãy tôi thấy hình như cô ta muốn đi tự thú.” Tang Uyển vừa đi, Dương Nghiên đã đột nhiên “chậc chậc” nói ra một tin có sức công phá lớn.



Phong Tiểu Tiểu ngạc nhiên: “Hả?”



“Có vẻ như cô ta thấy hổ thẹn với Hoàng Giam Ngôn, lương tâm cắn rứt. Vậy nên...” Dương Nghiên buồn cười: “Những người này hay ho thật đấy. Chúng ta vui chơi quá đà thì còn có thể hiểu được, dù sao xung quanh chúng ta vẫn còn người có năng lực giải quyết hậu quả. Nhưng những người này chỉ là người trần mắt thịt, vậy mà lại dám chơi trò mạo hiểm với toàn phần tử khủng bố. Rốt cuộc thì cô ta tự tin với chỉ số thông minh của mình đến mức nào nhỉ?”



“Những người có IQ cao đều rất tự tin.” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ thu đuôi lại, sao đó thảnh thơi ngồi xuống ghế, chuyển kênh ti vi.



Dương Nghiên nhướng mày: “Cô không sợ cô ta sẽ đi tự thú thật à?”



“Tự thú?” Phong Tiểu Tiểu cũng thấy buồn cười: “Chẳng lẽ lúc đi tự thú, cô ấy khai là mình đã gián tiếp hại chết một mạng người? Anh yên tâm đi, đợi đến khi cô ấy suy nghĩ kỹ càng thì sẽ từ bỏ ý định này thôi. Bây giờ ‘Hoàng Giam Ngôn’ vẫn còn đang nhảy nhót bừng bừng ở ngoài kia kìa, có ai chết đâu?”



Cả đời này, Tang Uyển sẽ không thể thoát khỏi bóng ma tội lỗi trong lòng, thậm chí còn không có cơ hội để chuộc tội... Đương nhiên, đợi đến khi cô ấy chết đi xuống âm phủ, hỏi Quỷ Sai dưới đó vài câu thì sẽ biết sự thực ngay thôi.



Phong Tiểu Tiểu chỉ cần tưởng tượng đến cảnh sau này, Tang Uyển xoắn xuýt khi phát hiện ra mình hối hận suốt một đời lại chẳng có ý nghĩa gì, cô lập tức cảm thấy mọi sự tức giận bay đi đâu hết.



Hai người vừa nói chuyện với Tang Uyển xong không lâu thì Bàn Cổ đang trong thân thể của Hoàng Giam Ngôn đi từ tầng hai xuống. Hắn gõ bàn, rất hùng hồn yêu cầu được ra ngoài hít thở không khí trong lành: “Tôi muốn ra ngoài!”



Phong Tiểu Tiểu không cần suy nghĩ giây nào đã từ chối: “Không được!”



Bây giờ Bàn Cổ không bị hạn chế nữa, thả hắn ra ngoài rồi chẳng may hắn bốc hơi luôn thì phải làm sao.



Mặc dù bây giờ bọn họ đã xử lý gần hết tay sai của đối phương, nhưng khó mà đảm bảo hắn sẽ không đi nhặt thêm mấy tên nữa về sai bảo gây chuyện.



Bàn Cổ vừa nghe cô trả lời xong liền nghiến răng: “Chẳng lẽ cô định cứ nhốt tôi thế này mãi?”



“...” Cái này đúng là có vấn đề thật.



Phong Tiểu Tiểu quay mặt lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Giờ mà thả anh ra ngoài tôi thấy lo lắm. Nhưng không thả anh ra thì đúng là không thực tế... Hay là anh nói thử xem giờ nên làm thế nào đi!” Hiện tại Phục Hy cũng đã bế quan, ngộ nhỡ để Bàn Cổ chạy thật, sau này có muốn cũng không bắt hắn lại được nữa.



“Tôi...” Bàn Cổ suýt chút nữa bị nghẹn chết. Nếu dựa theo cách nghĩ của hắn, tốt nhất là mấy người này cứ ngoan ngoãn thả hắn ra vẫy vùng khắp biển rộng trời cao đi. Nhưng người ta không những không đồng ý, lại còn bắt hắn chủ động đưa ra ý kiến làm sao để quản lý mình... Cô lười như thế mà cũng được hả?



Dương Nghiên lại còn không sợ chết mà kéo thêm thù hận: “Cô quất hắn một roi là được. Một roi giải quyết tất cả ân oán hận thù... Chỉ cần anh Bàn đây chịu làm bé ngoan nghe lời Tiểu Tiểu, sau này anh muốn đi đâu thì cứ đi!”



Móe nó!



Bàn Cổ sắp tức đến nổ phổi rồi. Hắn đang muốn quay lại dạy dỗ Dương Nghiên thì lại thấy trước mắt bỗng nhiên tối sầm rồi ngã xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom