Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-54
Chương 55: Quanh co
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhắc tới tín ngưỡng, Phong Tiểu Tiểu nhớ tới hai tên quỷ mới gia nhập phố Thành Hoàng, mà nhớ tới hai tên da trắng kia, lại nhớ đến mớ phiền phức xung quanh cái bình của Phục Hy.
Nhìn lại Phục Hy với vẻ mặt thỏa mãn bình tĩnh đi bên cạnh mình, Phong Tiểu Tiểu do dự một lúc mới hỏi: “Trăm năm trước… anh có trải qua chuyện gì lớn không?” Ví dụ như thành lập cái tổ chức phi pháp gì đó cướp địa bàn của người ta, hay là vô tình để lộ thần thông trước mặt nhân vật lớn nào đó.
“Chuyện lớn?” Phục Hy trầm ngâm một chút, “Em nói đến sáng thế hay là diệt thế?”
“…” Cứu… Cứu mạng… Thế giới của tổ thần cô thật sự không thể hiểu nổi!
Phong Tiểu Tiểu yên lặng lẽ đỡ trán: “Bỏ đi, tôi cảm thấy chắc là không có đâu.”
“Ừm, hiện tại luân hồi chưa hoạt động lại, nếu cứng rắn phá giải phong ấn, giải phóng chân linh thì mặc dù thoải mái, nhưng anh và em có thể lại phải cô đơn mấy vạn năm.” Phục Hy nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, “Ở thời đại này chúng ta chỉ có thể ngủ đông, cho nên nếu em thật muốn chơi đùa, thì tốt nhất chờ về sau…”
“Tôi tuyệt đối không muốn chơi!” Phong Tiểu Tiểu mệt mỏi.
“… À.” Phục Hy trưng ra cái vẻ “đừng gạt anh”, vô cùng bình tĩnh, vô cùng nghe lời gật đầu một cách không chút thành ý.
Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, Nữ Oa trước kia rốt cuộc là “mặt hàng” như thế nào vậy?!!
***
Dựa theo thông tin Dương Nghiên đọc được từ đám người Tô Tuyền, Điện Thập Tự thì bọn họ lấy cái bình là vì người đứng đầu ra lệnh. Còn băng nhóm xã hội đen và Rắn Đuôi Chuông thì hoàn toàn là xuất phát từ mục đích đối nghịch với Điện Thập Tự mà ra tay.
Mà dựa theo đợt thông tin thứ hai, theo hai tên người da trắng của bọn Rắn Đuôi Chuông được biết thì hình như là do ông chủ muốn cứu sống người chết, cho nên mới muốn trộm cái bình về để gọi hồn… Nội tâm con người sẽ không nói dối, nếu thông tin của cả hai bên đều đúng, như vậy sẽ có hai đáp án khác nhau. Chỉ sợ ông chủ hai bên đều dùng quyền hạn của mình để che giấu một phần sự thật với thuộc hạ.
Vì sao phải giấu giếm?! Không nghi ngờ gì là có chút chuyện mà cấp dưới không nên biết. Mà một cái bình tầm thường có đáng để bọn họ phải làm như vậy không? Rõ ràng là vì ông chủ hai bên đều biết cái bình kia không đơn giản.
“Tôi từng nghe chị Tam nói, hình như ở nước ngoài có mấy thế lực rất có hứng thú với anh?” Phong Tiểu Tiểu sắp xếp lại thông tin trong đầu, sau đó đổi cách nói, “Liệu có ai khác biết anh là Phục Hy không? Ví dụ như anh ở trước mặt người thường lộ ra pháp bảo hay thần thông gì đó?”
Phục Hy trầm mặc một cách đáng nghi.
“…” Quả nhiên là có.
Phục Hy ho nhẹ một tiếng. Hình như là có chút xấu hổ, nhưng bề ngoài vẫn giữ vững dáng vẻ cao nhân lạnh lùng.
Thật ra tâm tính của Phục Hy cũng không quá khó hiểu, từ lần gặp đầu tiên đến giờ, bộ dạng của đối phương mà Phong Tiểu Tiểu thấy nhiều nhất chính là tự nhiên đến đương nhiên, cứ như anh ta làm cái gì thì cũng đều là hợp lý. Dính lấy mình, thân thiết với mình là đương nhiên, bởi anh ta cảm thấy mình là bà vợ xui xẻo bị mất trí nhớ của anh ta. Để lộ sơ hở trước mặt người khác cũng là đương nhiên, bởi vì cổ thần cũng tượng trưng cho tín ngưỡng, anh ta sớm đã quen với việc được người khác ngước nhìn, căn bản không cảm thấy cần thiết phải che giấu trước mặt ai.
Phong Tiểu Tiểu buồn bực: “Bỏ đi, lát nữa nhờ anh Nhị và Tiểu Khương tra một chút là được, trong thế giới này bọn họ có thế lực hơn anh nhiều.”
Phục Hy gật đầu ừ một tiếng, vẫn trưng ra dáng vẻ thản nhiên tột độ, giống như là anh ta đang ban cho đám thần thị thấp kém cơ hội được phục vụ mình vậy.
***
“Thế giới này có rất nhiều tín ngưỡng.” Giữa trưa, rốt cuộc Dương Nghiên cũng rời giường và chạy đến, nguyên nhân chủ yếu có thể là vì muốn đến nhập bọn để ăn ké bữa cơm thuận tiện hóng hớt. Nghe xong tin tức Phong Tiểu Tiểu kể lại sau cuộc tán gẫu buổi sáng với Phục Hy, anh ta không hề bất ngờ mà nói: “Nếu là nhân loại bình thường, xúc phạm thần thánh cũng cần kha khá dũng khí, cho nên bọn họ có tham lam đi nữa cũng không dám quang minh chính đại đi cướp cái bình của Phục Hy. Huống hồ, nếu không có năng lực nhất định, cho dù cướp về tay cũng chưa chắc có thể sử dụng được.”
“Trong ký ức của Rắn Đuôi Chuông có đề cập đến, từ một nguồn thông tin bí ẩn mà ông trùm băng đảng xã hội đen biết được bình Phục Hy có thể nuôi dưỡng được máu thịt con người, vậy thì cái nguồn thông tin này cũng rất đáng chú ý.” Dương Nghiên nhìn Phục Hy, “Trước hết, vì sao ông trùm xã hội đen kia lại tin tưởng vào nguồn tin đó? Vậy thì nhất định là do đối phương đã thể hiện ra năng lực thần kỳ, cho nên mới có thể lấy được lòng tin của nhân vật sống trong thế giới ngầm theo chủ nghĩa hiện thực kia. Tiếp đó, dưới điều kiện giả thiết lúc nãy được thành lập, vậy thì ai có khả năng biết được manh mối về chiếc bình của Phục Hy, lại còn to gan nhắm đến nó? Thần thoại Trung Quốc là không có khả năng, ở đây thì Phục Hy chính là tổ tông, cho nên chỉ có thể là tín ngưỡng khác.”
“Đại chiến PK của chư thần toàn cầu?!” Phong Tiểu Tiểu ưu thương, “Chẳng lẽ chúng ta phải bắt đầu con đường làm tay sai tranh bá hay sao?!”
“… Với tính cách của cô, tôi rất khó tưởng tượng ra được tình tiết thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết như vậy.” Dương Nghiên run rẩy khóe môi nói.
Phục Hy nhíu mày: “Chẳng qua chỉ là đám ô hợp lợi dụng mạch hệ chính thống suy yếu nên mới dám nhảy ra cướp công đức sáng thế thôi. Vì sao bây giờ lại nghe nói tín đồ của chúng còn nhiều hơn của tôi?”
Cái này… Phải đề cập đến các nhân tố khác. Ví dụ như văn hóa bất đồng, hay như văn minh xói mòn…
“Đại khái là do thần thoại của chúng ta hơi bị nhiều bug?” Phong Tiểu Tiểu chần chừ giơ tay, “Tôn giáo của người ta đều có tiêu chuẩn, ví dụ như Thánh Kinh, Kinh Koran, sử thi Homer vân vân, tín đồ chỉ thờ phụng chính bản như vậy. Cái khác không nói… Nhưng chúng ta không có cái gì làm đức tin, chư thần lại chạy show từ truyện này sang truyện khác. Đã vậy, thực lực lên xuống còn lợi hại hơn cả thị trường chứng khoán.”
Điều này thật ra cũng chẳng khác viết tiểu thuyết là mấy, có một hai bug còn có thể hiểu được, nhưng nếu chỗ nào cũng lòi bug thì thật sỉ nhục chỉ số thông minh của độc giả.
Mạch truyện xưa vốn phức tạp, hơn nữa qua các triều đại lại bị bóp méo vì lợi ích của những người thống trị. Vì thế, thần thoại Trung Quốc được lưu truyền đến bây giờ quả thật rất khó làm người ta tin tưởng.
Xa không nói, gần thì ví dụ như nói đến thân phận mẫu thần sáng thế của Nữ Oa, trong điển tịch của đạo giáo thì đã bị phân là thổ thần…
Phục Hy tỏ vẻ “loại con kiến không đáng nhắc đến”: “Thật càn rỡ! Anh phải gặp cái đám tiểu bối kia mới được, ví dụ như cái tên biết phát sáng… là ai?”
“… Thượng đế.”
Thượng đế nằm không cũng trúng đạn tỏ ý mình rất vô tội.
Trương Tam chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Đúng đúng, ngày mai chúng ta bay ra nước ngoài luôn đi, Thượng đế ở chỗ nào nhỉ?!”
“…” Nếu thực sự có người biết Thượng đế ở đâu thì có lẽ toàn bộ người dân trên thế giới đã phát điên từ lâu rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhìn lại Phục Hy với vẻ mặt thỏa mãn bình tĩnh đi bên cạnh mình, Phong Tiểu Tiểu do dự một lúc mới hỏi: “Trăm năm trước… anh có trải qua chuyện gì lớn không?” Ví dụ như thành lập cái tổ chức phi pháp gì đó cướp địa bàn của người ta, hay là vô tình để lộ thần thông trước mặt nhân vật lớn nào đó.
“Chuyện lớn?” Phục Hy trầm ngâm một chút, “Em nói đến sáng thế hay là diệt thế?”
“…” Cứu… Cứu mạng… Thế giới của tổ thần cô thật sự không thể hiểu nổi!
Phong Tiểu Tiểu yên lặng lẽ đỡ trán: “Bỏ đi, tôi cảm thấy chắc là không có đâu.”
“Ừm, hiện tại luân hồi chưa hoạt động lại, nếu cứng rắn phá giải phong ấn, giải phóng chân linh thì mặc dù thoải mái, nhưng anh và em có thể lại phải cô đơn mấy vạn năm.” Phục Hy nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, “Ở thời đại này chúng ta chỉ có thể ngủ đông, cho nên nếu em thật muốn chơi đùa, thì tốt nhất chờ về sau…”
“Tôi tuyệt đối không muốn chơi!” Phong Tiểu Tiểu mệt mỏi.
“… À.” Phục Hy trưng ra cái vẻ “đừng gạt anh”, vô cùng bình tĩnh, vô cùng nghe lời gật đầu một cách không chút thành ý.
Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, Nữ Oa trước kia rốt cuộc là “mặt hàng” như thế nào vậy?!!
***
Dựa theo thông tin Dương Nghiên đọc được từ đám người Tô Tuyền, Điện Thập Tự thì bọn họ lấy cái bình là vì người đứng đầu ra lệnh. Còn băng nhóm xã hội đen và Rắn Đuôi Chuông thì hoàn toàn là xuất phát từ mục đích đối nghịch với Điện Thập Tự mà ra tay.
Mà dựa theo đợt thông tin thứ hai, theo hai tên người da trắng của bọn Rắn Đuôi Chuông được biết thì hình như là do ông chủ muốn cứu sống người chết, cho nên mới muốn trộm cái bình về để gọi hồn… Nội tâm con người sẽ không nói dối, nếu thông tin của cả hai bên đều đúng, như vậy sẽ có hai đáp án khác nhau. Chỉ sợ ông chủ hai bên đều dùng quyền hạn của mình để che giấu một phần sự thật với thuộc hạ.
Vì sao phải giấu giếm?! Không nghi ngờ gì là có chút chuyện mà cấp dưới không nên biết. Mà một cái bình tầm thường có đáng để bọn họ phải làm như vậy không? Rõ ràng là vì ông chủ hai bên đều biết cái bình kia không đơn giản.
“Tôi từng nghe chị Tam nói, hình như ở nước ngoài có mấy thế lực rất có hứng thú với anh?” Phong Tiểu Tiểu sắp xếp lại thông tin trong đầu, sau đó đổi cách nói, “Liệu có ai khác biết anh là Phục Hy không? Ví dụ như anh ở trước mặt người thường lộ ra pháp bảo hay thần thông gì đó?”
Phục Hy trầm mặc một cách đáng nghi.
“…” Quả nhiên là có.
Phục Hy ho nhẹ một tiếng. Hình như là có chút xấu hổ, nhưng bề ngoài vẫn giữ vững dáng vẻ cao nhân lạnh lùng.
Thật ra tâm tính của Phục Hy cũng không quá khó hiểu, từ lần gặp đầu tiên đến giờ, bộ dạng của đối phương mà Phong Tiểu Tiểu thấy nhiều nhất chính là tự nhiên đến đương nhiên, cứ như anh ta làm cái gì thì cũng đều là hợp lý. Dính lấy mình, thân thiết với mình là đương nhiên, bởi anh ta cảm thấy mình là bà vợ xui xẻo bị mất trí nhớ của anh ta. Để lộ sơ hở trước mặt người khác cũng là đương nhiên, bởi vì cổ thần cũng tượng trưng cho tín ngưỡng, anh ta sớm đã quen với việc được người khác ngước nhìn, căn bản không cảm thấy cần thiết phải che giấu trước mặt ai.
Phong Tiểu Tiểu buồn bực: “Bỏ đi, lát nữa nhờ anh Nhị và Tiểu Khương tra một chút là được, trong thế giới này bọn họ có thế lực hơn anh nhiều.”
Phục Hy gật đầu ừ một tiếng, vẫn trưng ra dáng vẻ thản nhiên tột độ, giống như là anh ta đang ban cho đám thần thị thấp kém cơ hội được phục vụ mình vậy.
***
“Thế giới này có rất nhiều tín ngưỡng.” Giữa trưa, rốt cuộc Dương Nghiên cũng rời giường và chạy đến, nguyên nhân chủ yếu có thể là vì muốn đến nhập bọn để ăn ké bữa cơm thuận tiện hóng hớt. Nghe xong tin tức Phong Tiểu Tiểu kể lại sau cuộc tán gẫu buổi sáng với Phục Hy, anh ta không hề bất ngờ mà nói: “Nếu là nhân loại bình thường, xúc phạm thần thánh cũng cần kha khá dũng khí, cho nên bọn họ có tham lam đi nữa cũng không dám quang minh chính đại đi cướp cái bình của Phục Hy. Huống hồ, nếu không có năng lực nhất định, cho dù cướp về tay cũng chưa chắc có thể sử dụng được.”
“Trong ký ức của Rắn Đuôi Chuông có đề cập đến, từ một nguồn thông tin bí ẩn mà ông trùm băng đảng xã hội đen biết được bình Phục Hy có thể nuôi dưỡng được máu thịt con người, vậy thì cái nguồn thông tin này cũng rất đáng chú ý.” Dương Nghiên nhìn Phục Hy, “Trước hết, vì sao ông trùm xã hội đen kia lại tin tưởng vào nguồn tin đó? Vậy thì nhất định là do đối phương đã thể hiện ra năng lực thần kỳ, cho nên mới có thể lấy được lòng tin của nhân vật sống trong thế giới ngầm theo chủ nghĩa hiện thực kia. Tiếp đó, dưới điều kiện giả thiết lúc nãy được thành lập, vậy thì ai có khả năng biết được manh mối về chiếc bình của Phục Hy, lại còn to gan nhắm đến nó? Thần thoại Trung Quốc là không có khả năng, ở đây thì Phục Hy chính là tổ tông, cho nên chỉ có thể là tín ngưỡng khác.”
“Đại chiến PK của chư thần toàn cầu?!” Phong Tiểu Tiểu ưu thương, “Chẳng lẽ chúng ta phải bắt đầu con đường làm tay sai tranh bá hay sao?!”
“… Với tính cách của cô, tôi rất khó tưởng tượng ra được tình tiết thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết như vậy.” Dương Nghiên run rẩy khóe môi nói.
Phục Hy nhíu mày: “Chẳng qua chỉ là đám ô hợp lợi dụng mạch hệ chính thống suy yếu nên mới dám nhảy ra cướp công đức sáng thế thôi. Vì sao bây giờ lại nghe nói tín đồ của chúng còn nhiều hơn của tôi?”
Cái này… Phải đề cập đến các nhân tố khác. Ví dụ như văn hóa bất đồng, hay như văn minh xói mòn…
“Đại khái là do thần thoại của chúng ta hơi bị nhiều bug?” Phong Tiểu Tiểu chần chừ giơ tay, “Tôn giáo của người ta đều có tiêu chuẩn, ví dụ như Thánh Kinh, Kinh Koran, sử thi Homer vân vân, tín đồ chỉ thờ phụng chính bản như vậy. Cái khác không nói… Nhưng chúng ta không có cái gì làm đức tin, chư thần lại chạy show từ truyện này sang truyện khác. Đã vậy, thực lực lên xuống còn lợi hại hơn cả thị trường chứng khoán.”
Điều này thật ra cũng chẳng khác viết tiểu thuyết là mấy, có một hai bug còn có thể hiểu được, nhưng nếu chỗ nào cũng lòi bug thì thật sỉ nhục chỉ số thông minh của độc giả.
Mạch truyện xưa vốn phức tạp, hơn nữa qua các triều đại lại bị bóp méo vì lợi ích của những người thống trị. Vì thế, thần thoại Trung Quốc được lưu truyền đến bây giờ quả thật rất khó làm người ta tin tưởng.
Xa không nói, gần thì ví dụ như nói đến thân phận mẫu thần sáng thế của Nữ Oa, trong điển tịch của đạo giáo thì đã bị phân là thổ thần…
Phục Hy tỏ vẻ “loại con kiến không đáng nhắc đến”: “Thật càn rỡ! Anh phải gặp cái đám tiểu bối kia mới được, ví dụ như cái tên biết phát sáng… là ai?”
“… Thượng đế.”
Thượng đế nằm không cũng trúng đạn tỏ ý mình rất vô tội.
Trương Tam chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn: “Đúng đúng, ngày mai chúng ta bay ra nước ngoài luôn đi, Thượng đế ở chỗ nào nhỉ?!”
“…” Nếu thực sự có người biết Thượng đế ở đâu thì có lẽ toàn bộ người dân trên thế giới đã phát điên từ lâu rồi.
Bình luận facebook