Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-53
Chương 54: Tình huống quỷ dị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Tiểu Tiểu và Trương Tam không biết Dương Nghiên đứng ở bên ngoài từ bao giờ. Vừa rồi, lúc đi vào toilet thì cô gái kia đang ở bên ngoài ầm ĩ với cha mình, Phong Tiểu Tiểu vội vàng kéo người đi nên không định nghe ngóng tình hình ngoài kia. Còn về Dương Nghiên có nghe được đoạn đối thoại trong toilet hay không? Phong Tiểu Tiểu cho rằng anh ta nghe thấy, thính lực của họ đều vô cùng nhạy bén, nếu muốn nghe thì một cái ván cửa không ngăn được.
Thấy hai người bọn cô đi ra, Dương Nghiên gật đầu xem như chào sau đó đẩy Trương Tam ra ngoài: “Người chờ một chút.”
Dương Nghiên chen vào nhà vệ sinh, kéo Phong Tiểu Tiểu vào theo.
Trước khi cửa đóng lại, Phong Tiểu Tiểu vẫn nghe thấy tiếng cô gái kia đang làm ầm làm ĩ lên. Một nam một nữ vào chung một… nhà vệ sinh, đúng là ảnh hưởng hơi bị không tốt.
Dương Nghiên đóng cửa lại, ngẫm nghĩ rồi nói thẳng:
“Đêm hôm đó tôi trở về có tìm đọc lịch sử thần thoại. Bà ta nói đúng, dù có nhớ hay không thì tôi cũng phải chấp nhận sự thật. Nhưng tôi cảm thấy vấn đề của tôi vẫn dễ xử, cùng lắm thêm một bà mẹ để hiếu thảo, còn cô…”
Phong Tiểu Tiểu hoang mang:
“Tôi làm sao?”
Chuyện nhà họ Dương thì liên quan gì đến cô?
Dương Nghiên trợn trắng mắt:
“Tôi có thêm người mẹ thì không sao, nhưng cô không nghĩ tới chuyện mình có thêm một ông chồng thì làm sao à? Đặc biệt còn có Tiểu Khương bám riết ở phía sau. Lỡ như Xi Vưu chiến Phục Hy thì… chậc chậc, muốn mọi chuyện êm thấm cũng khó.”
Từ khi Dương Nghiên biết mình có thêm một người mẹ thì cũng rất rối bời, nhưng chỉ trằn trọc qua một đêm rồi thôi, chủ yếu là cảm thấy bất mãn vì thái độ cười trên nỗi đau của người khác và xem chuyện vui không ngại lớn chuyện của đám người Phong Tiểu Tiểu.
Vừa rồi nghe Trương Tam nói mấy câu làm Dương Nghiên tỉnh táo lại. Trương Tam và Phục Hy đều mang theo ký ức hoàn chỉnh mà thức tỉnh, mẹ anh chỉ là có tật cưng con trai, cái này dễ xử, mẹ cưng cứ cưng, anh vẫn sống theo ý mình là được. Bố già cưng anh lên trời không phải mới một, hai năm, từ nhỏ đến lớn ông già vẫn bị anh chọc cho nổi giận đùng đùng đó thôi.
Kẻ gặp rắc rối nhất thật ra chính là Phong Tiểu Tiểu nhìn thì có vẻ như tạm thời còn chưa có chuyện gì kia. Có Phục Hy thâm tình là chồng trước, đặc biệt chồng trước còn có năng lực vĩ đại như thế. Nếu suy nghĩ của Phục Hy cũng giống như Trương Tam, với trạng thái hiện giờ của Phong Tiểu Tiểu thì không biết sẽ còn có bao nhiêu rắc rối đang chờ cô nữa.
Thêm một người chồng và thêm một người mẹ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Phong Tiểu Tiểu chợt hiểu ra, theo phản xạ mà rùng mình, cô xoa da gà nổi khắp cánh tay. Phong Tiểu Tiểu chợt nhận ra rắc rối của cô còn lớn hơn cả Dương Nghiên.
Nghe nói Trương Tam định dùng ngọc phù truyền âm cho Phục Hy! Lúc ấy Phong Tiểu Tiểu nghe mà như gió thoảng qua tai, không biết bây giờ đã truyền âm chưa. Việc bế quan ngồi thiền khó nói chính xác, lỡ mấy ngày nữa Phục Hy tỉnh lại thì làm sao đây?
Phong Tiểu Tiểu hết hồn kéo cánh tay Dương Nghiên giả khóc:
“Anh Nhị cứu tôi với, chẳng phải anh là Chiến Thần Đệ Nhất thiên đình sao?”
Dương Nghiên vô cùng sảng khoái vì cuối cùng cũng trả thù thành công, ai bảo cô nàng này xem trò vui còn thích chõ mũi vào.
Dương Nghiên châm điếu thuốc, đắc ý trêu ghẹo:
“Thôi đi, chiến thần thì cũng nằm trong thể chế thần thoại thiên đình, không cùng cấp bậc với thần thời thượng cổ.”
Đầu óc Phong Tiểu Tiểu xoay chuyển nhanh chóng tìm kiếm người thích hợp làm bảo tiêu: “Vậy Tiểu Khương…”
“Ừ, Xi Vưu và Phục Hy không cùng thời đại, chưa từng so đấu nên khó nói. Cá nhân tôi cảm thấy phần thắng của Phục Hy lớn hơn chút, nhưng dù sao Tiểu Khương cũng là mãnh thần, chắc sẽ giúp cô kéo dài được mấy phút.”
“Kéo dài mấy phút được ích gì!” Phong Tiểu Tiểu nổi khùng lên, “Anh không thể nói cái gì có ích hơn sao?”
Dương Nghiên liếc xéo Phong Tiểu Tiểu: “Hay cô tìm ai đó rồi gạo nấu thành cơm đi? Đến khi gặp Phục Hy thì bảo là anh ta tới chậm rồi, lúc cô biết chuyện của anh ta thì ván đã đóng thuyền, ước gì gặp nhau khi còn chưa gả…”
Phong Tiểu Tiểu dứt khoát quyết định:
“Được đấy, chọn anh đi!”
Dương Nghiên bị sặc khói thuốc, ngẩng đầu quát:
“Khụ khụ khụ! Cô không kéo tôi xuống nước thì sẽ chết sao?”
Phong Tiểu Tiểu cũng dỗi: “Ai bảo anh cố ý nhắc nhở tôi lại còn thấy chết không cứu? Anh không vui sướng khi người ta gặp họa thì chết được à?”
Trương Tam ở bên ngoài liên tục đập cửa, giọng sốt ruột cách ván cửa truyền vào rõ ràng, không biết là do la lớn hay dùng thần thông truyền âm nhập mật: “Tiểu Tiểu, Tiểu Nghiên nhà tôi giữ thân trong sạch như ngọc nhiều năm như vậy, đừng xuống tay với Tiểu Nghiên!”
Đặc biệt còn có Phục Hy ở đây, con trai của chị ta không đỡ nổi thần thông hung mãnh của người ta đâu.
Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu liếc nhau, chửi thầm.
Mợ, quên bên ngoài có người nghe trộm được!
Ông Dương lúc này sắp điên rồi, tiệc gặp mặt yên lành lại bị quậy tanh bành, đây là chuyện quái quỷ gì chứ!
Đến khi đôi nam nữ sắc mặt tái xanh ra khỏi toilet liền thành công thu hút ánh nhìn của toàn bộ người trong phòng.
Cô gái xinh đẹp đã mếu máo sắp khóc, mắt đỏ hoe trừng Phong Tiểu Tiểu, vẻ mặt nhìn cô như nhìn kẻ thứ ba mặt dày. Dương Nghiên thì đầy kinh nghiệm bị người khác chú ý, chỉ giây lát đã bình tĩnh ngồi xuống sô pha như không có chuyện gì xảy ra, phớt lờ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Phong Tiểu Tiểu xấu hổ ho khan, bưng tách trà lên dời đề tài: “Trà ngon, uống một hớp liền nhớ lâu, miệng thơm ngát…”
Dương Nghiên khinh thường, đây là của mấy cô gái kia mang đến, nghe nói là trà giảm béo được ưa thích nhất dạo gần đây, miệng thơm ngát cái quái gì.
Trương Tam rối rắm ngồi giữa Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu, hết nhìn người này lại quay sang ngó người kia, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đang lúc không khí trong phòng hết sức kỳ lạ thì nhân viên phục vụ gọi điện vào nói có đại diện công ty nào đó muốn xin vào gặp ông Dương.
Mấy lão già chơi mạt chược cũng không còn hào hứng nữa, ông Dương ngẫm nghĩ sau đó gật đầu đồng ý.
Vài phút sau, cô con gái của lệ quỷ mà mấy người Phong Tiểu Tiểu đã gặp ở đại sảnh cầm theo một tập tài liệu đi vào.
Phong Tiểu Tiểu sửng sốt tới gần Dương Nghiên nói nhỏ: “Anh Nhị? Lúc mới gặp hình như cô ấy không mang theo tập tài liệu này đúng không?”
Dương Nghiên gật đầu nói: “Đúng là không mang, không biết có chuyện gì, chờ xem.”
Không thể lãng phí mắt Thông Thiên, nhìn nhiều cũng sẽ hao phí sức lực.
Cô gái đi vào lễ phép chào ông Dương, thấy trong phòng toàn là nhân vật lớn của các giới, liền vội chào hỏi từng người, cuối cùng mới chuyển đến lớp trẻ. Khi thấy nhóm Phong Tiểu Tiểu, cô ta cũng ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cô ta cười cười sau đó quay đầu nói:
“Chủ tịch Dương, tôi có thể nói chuyện với ngài không?”
Ông Dương đẩy mạt chược đứng dậy đi ra ghế sô pha:
“Việc công hay tư? Có thể tra ra tôi đang tụ tập với đám bạn già tại đây thì công ty của mấy người cũng không đơn giản. Việc công thì tôi gọi điện thoại cho cô tìm quản lý tiếp đãi, nếu là việc tư thì nói xem cô muốn bàn cái gì?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thấy hai người bọn cô đi ra, Dương Nghiên gật đầu xem như chào sau đó đẩy Trương Tam ra ngoài: “Người chờ một chút.”
Dương Nghiên chen vào nhà vệ sinh, kéo Phong Tiểu Tiểu vào theo.
Trước khi cửa đóng lại, Phong Tiểu Tiểu vẫn nghe thấy tiếng cô gái kia đang làm ầm làm ĩ lên. Một nam một nữ vào chung một… nhà vệ sinh, đúng là ảnh hưởng hơi bị không tốt.
Dương Nghiên đóng cửa lại, ngẫm nghĩ rồi nói thẳng:
“Đêm hôm đó tôi trở về có tìm đọc lịch sử thần thoại. Bà ta nói đúng, dù có nhớ hay không thì tôi cũng phải chấp nhận sự thật. Nhưng tôi cảm thấy vấn đề của tôi vẫn dễ xử, cùng lắm thêm một bà mẹ để hiếu thảo, còn cô…”
Phong Tiểu Tiểu hoang mang:
“Tôi làm sao?”
Chuyện nhà họ Dương thì liên quan gì đến cô?
Dương Nghiên trợn trắng mắt:
“Tôi có thêm người mẹ thì không sao, nhưng cô không nghĩ tới chuyện mình có thêm một ông chồng thì làm sao à? Đặc biệt còn có Tiểu Khương bám riết ở phía sau. Lỡ như Xi Vưu chiến Phục Hy thì… chậc chậc, muốn mọi chuyện êm thấm cũng khó.”
Từ khi Dương Nghiên biết mình có thêm một người mẹ thì cũng rất rối bời, nhưng chỉ trằn trọc qua một đêm rồi thôi, chủ yếu là cảm thấy bất mãn vì thái độ cười trên nỗi đau của người khác và xem chuyện vui không ngại lớn chuyện của đám người Phong Tiểu Tiểu.
Vừa rồi nghe Trương Tam nói mấy câu làm Dương Nghiên tỉnh táo lại. Trương Tam và Phục Hy đều mang theo ký ức hoàn chỉnh mà thức tỉnh, mẹ anh chỉ là có tật cưng con trai, cái này dễ xử, mẹ cưng cứ cưng, anh vẫn sống theo ý mình là được. Bố già cưng anh lên trời không phải mới một, hai năm, từ nhỏ đến lớn ông già vẫn bị anh chọc cho nổi giận đùng đùng đó thôi.
Kẻ gặp rắc rối nhất thật ra chính là Phong Tiểu Tiểu nhìn thì có vẻ như tạm thời còn chưa có chuyện gì kia. Có Phục Hy thâm tình là chồng trước, đặc biệt chồng trước còn có năng lực vĩ đại như thế. Nếu suy nghĩ của Phục Hy cũng giống như Trương Tam, với trạng thái hiện giờ của Phong Tiểu Tiểu thì không biết sẽ còn có bao nhiêu rắc rối đang chờ cô nữa.
Thêm một người chồng và thêm một người mẹ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Phong Tiểu Tiểu chợt hiểu ra, theo phản xạ mà rùng mình, cô xoa da gà nổi khắp cánh tay. Phong Tiểu Tiểu chợt nhận ra rắc rối của cô còn lớn hơn cả Dương Nghiên.
Nghe nói Trương Tam định dùng ngọc phù truyền âm cho Phục Hy! Lúc ấy Phong Tiểu Tiểu nghe mà như gió thoảng qua tai, không biết bây giờ đã truyền âm chưa. Việc bế quan ngồi thiền khó nói chính xác, lỡ mấy ngày nữa Phục Hy tỉnh lại thì làm sao đây?
Phong Tiểu Tiểu hết hồn kéo cánh tay Dương Nghiên giả khóc:
“Anh Nhị cứu tôi với, chẳng phải anh là Chiến Thần Đệ Nhất thiên đình sao?”
Dương Nghiên vô cùng sảng khoái vì cuối cùng cũng trả thù thành công, ai bảo cô nàng này xem trò vui còn thích chõ mũi vào.
Dương Nghiên châm điếu thuốc, đắc ý trêu ghẹo:
“Thôi đi, chiến thần thì cũng nằm trong thể chế thần thoại thiên đình, không cùng cấp bậc với thần thời thượng cổ.”
Đầu óc Phong Tiểu Tiểu xoay chuyển nhanh chóng tìm kiếm người thích hợp làm bảo tiêu: “Vậy Tiểu Khương…”
“Ừ, Xi Vưu và Phục Hy không cùng thời đại, chưa từng so đấu nên khó nói. Cá nhân tôi cảm thấy phần thắng của Phục Hy lớn hơn chút, nhưng dù sao Tiểu Khương cũng là mãnh thần, chắc sẽ giúp cô kéo dài được mấy phút.”
“Kéo dài mấy phút được ích gì!” Phong Tiểu Tiểu nổi khùng lên, “Anh không thể nói cái gì có ích hơn sao?”
Dương Nghiên liếc xéo Phong Tiểu Tiểu: “Hay cô tìm ai đó rồi gạo nấu thành cơm đi? Đến khi gặp Phục Hy thì bảo là anh ta tới chậm rồi, lúc cô biết chuyện của anh ta thì ván đã đóng thuyền, ước gì gặp nhau khi còn chưa gả…”
Phong Tiểu Tiểu dứt khoát quyết định:
“Được đấy, chọn anh đi!”
Dương Nghiên bị sặc khói thuốc, ngẩng đầu quát:
“Khụ khụ khụ! Cô không kéo tôi xuống nước thì sẽ chết sao?”
Phong Tiểu Tiểu cũng dỗi: “Ai bảo anh cố ý nhắc nhở tôi lại còn thấy chết không cứu? Anh không vui sướng khi người ta gặp họa thì chết được à?”
Trương Tam ở bên ngoài liên tục đập cửa, giọng sốt ruột cách ván cửa truyền vào rõ ràng, không biết là do la lớn hay dùng thần thông truyền âm nhập mật: “Tiểu Tiểu, Tiểu Nghiên nhà tôi giữ thân trong sạch như ngọc nhiều năm như vậy, đừng xuống tay với Tiểu Nghiên!”
Đặc biệt còn có Phục Hy ở đây, con trai của chị ta không đỡ nổi thần thông hung mãnh của người ta đâu.
Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu liếc nhau, chửi thầm.
Mợ, quên bên ngoài có người nghe trộm được!
Ông Dương lúc này sắp điên rồi, tiệc gặp mặt yên lành lại bị quậy tanh bành, đây là chuyện quái quỷ gì chứ!
Đến khi đôi nam nữ sắc mặt tái xanh ra khỏi toilet liền thành công thu hút ánh nhìn của toàn bộ người trong phòng.
Cô gái xinh đẹp đã mếu máo sắp khóc, mắt đỏ hoe trừng Phong Tiểu Tiểu, vẻ mặt nhìn cô như nhìn kẻ thứ ba mặt dày. Dương Nghiên thì đầy kinh nghiệm bị người khác chú ý, chỉ giây lát đã bình tĩnh ngồi xuống sô pha như không có chuyện gì xảy ra, phớt lờ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Phong Tiểu Tiểu xấu hổ ho khan, bưng tách trà lên dời đề tài: “Trà ngon, uống một hớp liền nhớ lâu, miệng thơm ngát…”
Dương Nghiên khinh thường, đây là của mấy cô gái kia mang đến, nghe nói là trà giảm béo được ưa thích nhất dạo gần đây, miệng thơm ngát cái quái gì.
Trương Tam rối rắm ngồi giữa Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu, hết nhìn người này lại quay sang ngó người kia, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đang lúc không khí trong phòng hết sức kỳ lạ thì nhân viên phục vụ gọi điện vào nói có đại diện công ty nào đó muốn xin vào gặp ông Dương.
Mấy lão già chơi mạt chược cũng không còn hào hứng nữa, ông Dương ngẫm nghĩ sau đó gật đầu đồng ý.
Vài phút sau, cô con gái của lệ quỷ mà mấy người Phong Tiểu Tiểu đã gặp ở đại sảnh cầm theo một tập tài liệu đi vào.
Phong Tiểu Tiểu sửng sốt tới gần Dương Nghiên nói nhỏ: “Anh Nhị? Lúc mới gặp hình như cô ấy không mang theo tập tài liệu này đúng không?”
Dương Nghiên gật đầu nói: “Đúng là không mang, không biết có chuyện gì, chờ xem.”
Không thể lãng phí mắt Thông Thiên, nhìn nhiều cũng sẽ hao phí sức lực.
Cô gái đi vào lễ phép chào ông Dương, thấy trong phòng toàn là nhân vật lớn của các giới, liền vội chào hỏi từng người, cuối cùng mới chuyển đến lớp trẻ. Khi thấy nhóm Phong Tiểu Tiểu, cô ta cũng ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cô ta cười cười sau đó quay đầu nói:
“Chủ tịch Dương, tôi có thể nói chuyện với ngài không?”
Ông Dương đẩy mạt chược đứng dậy đi ra ghế sô pha:
“Việc công hay tư? Có thể tra ra tôi đang tụ tập với đám bạn già tại đây thì công ty của mấy người cũng không đơn giản. Việc công thì tôi gọi điện thoại cho cô tìm quản lý tiếp đãi, nếu là việc tư thì nói xem cô muốn bàn cái gì?”