Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-58
Chương 59: Vị trí cửa hàng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đối với Phong Tiểu Tiểu mà nói, thứ mà cô phải bảo vệ là sinh linh vạn vật.
Còn đối với Thiên Đạo mà nói, thứ mà nó ưu tiên bảo vệ lại là pháp tắc và sự tồn tại ổn định của nền tảng thế giới chủ. Phục Hy không chú ý tới vạn vật, nhưng gọt giũa chế tạo là quyền lợi, năng lực bẩm sinh của anh, cũng không thể cho phép người ta tùy ý dây máu ăn phần. Giữa ba người này có điểm xung đột và có điểm trao đổi lẫn nhau, vì vậy vô tình hay cố ý thì cũng là mỗi người chủ động lợi dụng hoặc bị lợi dụng. Ví dụ như Phong Tiểu Tiểu và Thiên Đạo đều không hy vọng tận thể tới, cho nên trước đây, bọn họ có thể tạm thời liên thủ trong vấn đề này. Nhưng lại ví dụ như Phục Hy và Thiên Đạo đều chỉ lấy pháp tắc làm đầu, vậy nên khi tùy ý trách phạt vạn vật lại không tránh khỏi có chỗ xung đột với Phong Tiểu Tiểu. Ở thời điểm này, kỳ thật giữa ba người đã sớm bày ra một bàn cờ rồi. Phong Tiểu Tiểu mong muốn thế giới hiện tại được bình yên, còn Phục Hy lại sớm mất kiên nhẫn khi Nữ Oa dừng lại quá lâu. Mà trong kẽ hở của hai người, Thiên Đạo lại là bên bỏ tốt giữ tướng, bỏ qua sự tồn vong của sinh linh, khiến mọi thứ rối tung thành một ao nước đục. Nó có ý đổ bức ép Nữ Oa và Phục Hy quyết đoán vì nó mà bảo vệ thế giới chính.
Phục Hy có thể không để ý tới bất hòa giữa minh và Nữ Oa, vấn đề quan niệm giữa hai vợ chồng, miễn cưỡng làm cái gì đó thú vị cũng có thể điều hòa cuộc sống.
Nhưng anh lại không thể không để ý suy nghĩ muốn lợi dụng Nữ Oa để tránh họa của Thiên Đạo... Vợ mình đã bị lừa đi vá trời một lần, lẽ nào còn phải bị lừa dối hai lần bởi cùng một người, cam tâm tình nguyện hy sinh thêm lần nữa sao?!
Tên đó đúng là tính toán hay thật. Nó lợi dụng nhược điểm của Nữ Oa là không thể buông bỏ sinh linh vạn vật mà công khai, thậm chí căn bản là không kiêng kỵ mà yêu cầu đối phương hiến thân để bảo vệ thế giới nó cần dựa vào để tồn tại này?! Thể là trong giây phút Phục Hy quan sát Phong Tiểu Tiểu vận dụng pháp tắc và Tức Nhưỡng, anh hầu như không cần suy nghĩ mà hạ ngay quyết tâm. Cho dù tình thế nguy hiểm hiện tại là vì những mảnh vỡ hỗn độn của các hệ thần và pháp tắc bài trừ lẫn nhau, hay vì Thiên Đạo cố tình phá rối cục diện thì anh cũng đều không muốn để Nữ Oa bị liên lụy.
Pháp tắc đã hỗn loạn rồi, tiếp theo đây khắp nơi cũng sẽ gặp thiên tai dồn dập. Cho dù có giải được cục diện này hay không, cho dù Thiên đạo và chư thần chơi cờ như thế nào thì thời gian mười năm này cũng đã đủ để định kết cục rồi.
Chỉ cần Nữ Oa không chết, kết cục cuối cùng là chư thần ngã xuống hay thế giới tận diệt thì Phục Hy cũng đều không quan tâm.
Anh chỉ cần ngoảnh mặt làm thinh mà thôi...
Khi Phục Hy đưa Phong Tiểu Tiểu đi, cho dù là Tôn Nguyên Hạo hay Nữ Bạt cũng đều không đủ sức mà ngăn cản. Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ đành giao một kỵ sĩ ngựa xanh chẳng hề có tác dụng gì cho anh Vũ, coi như là miễn cưỡng có câu trả lời.
Cửa thần đình bị phong tỏa, hiện tại không còn bất kỳ ai có thể đi vào nữa. Các vị thần đã vội vàng về khu vực của thần hệ mình từ sớm, ngay đến đoàn quân thiên thần cũng đã rút lui, không biết được ông cụ râu trắng đưa đi đâu rồi... Cả thần đình lập tức trống vắng, tiêu điều, không còn sự náo nhiệt của ngày thường nữa. Chỉ có Phục Hy đưa Phong Tiểu Tiểu vào trong bể quan, say giấc ngủ. Còn ngay sau đêm động đất ở khu vực nhà họ Vũ đó, thiên tai nhân họa ở các nơi cũng đã xuất hiện tới tấp.
Mới đầu là động đất, sóng thần, bão, tiếp theo đó là ôn dịch, virus, loại bệnh cảm cúm mới. Thời tiết dị thường trong phạm vi thế giới đã gây ra việc cây nông nghiệp thu hoạch không đủ, nạn đói thật sự đã đến gần ngay trước mắt. Cuối cùng, bởi vì dấu vết của hoạt động khủng bố với nguyên nhân không rõ ràng xuất hiện ở một vài vùng biên giới, thậm chí ngay cả điểm báo chiến loạn cũng đã xuất hiện ở một vài quốc gia, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là có thể bùng nổ bất cứ lúc nào...
“Đát Kỷ phu nhân, có cần trở về trong hẻm núi không?!” Hoàng Dung ôm Đát Kỷ bé đứng trước cửa sổ bùi ngùi, mặt ủ mày chau.
“Gió không điều thì mưa không thuận. Pháp tắc đã náo loạn tới mức này rồi, cho dù lánh đời nơi hẻm núi, anh cho rằng chúng ta có thể ở sống thế giới này mà chỉ lo cho thân mình thôi sao?!” Cô bé bị ba bị bộ xem thường Hoàng Dung. Sau đó, bản thân bé còn chưa hết giận mà oán hận hỏi: “Vị nương nương có danh xưng nhân ái kia đâu? Không phải là phải cứu thế giới sao? Trong lúc thế này lại chết ở nơi nào rồi?”
Hoàng Dung nhớ tới chuyện mình có được tin tình báo từ con đường nội bộ... cụ thể mà nói thì thật ra là con gái của chồng trước của phu nhân mình... Anh ta cười khổ một tiếng, báo cáo lại: “Nương nương bị Phục Hy đại nhân tính kế đưa về thần đình rồi. Nghe nói không gian hai nơi đã bị chia cắt, bây giờ không có ai có thể tìm thấy cô ấy nữa.”
Mę kiếp!
Phục Hy, anh có cần phải tuyệt tình đến thế không? Vốn dĩ Nữ Oa là hy vọng sống cuối cùng giữa đại đạo mênh mông, anh mang người đi rồi thì ai cứu thế giới đây hả?
“Người đâu! Mang sữa lên!” Bé Đát Kỷ oán hận, “Hầu hạ bản phu nhân dùng bữa, rửa mặt chải đầu! Bản phu nhân phải đích thân đi bái kiến Bàn Cổ!”
Hoàng Dung cung kính năng hai tay đưa bé gái cho Lâm Lôi ở bên cạnh. Điềm Điểm thân là mẹ đẻ của hồ ly tinh thiên cổ, sau khi hai người con gái một lớn một nhỏ đi vào trong gian phòng nhỏ, cô ta mới mù tịt, thấp giọng thỉnh giáo Hoàng Dung ít câu: “Dùng bữa thì tôi hiểu, rửa mặt chải đầu là chỉ tắm rửa à? Trẻ nhỏ chăm tắm quá không tốt, buổi sáng mới nghịch nước mà...”
Hoàng Dung ho khan một tiếng, cũng thấp giọng: “Rửa mặt... ôi, chính là thay tã lót đó.”
Đáng tiếc là mọi người đều đã đoán sai rồi. Kẻ chẳng có xíu xiu địa vị gì từ khi còn trong hỗn độn là Bàn Cổ căn bản không hề có tin tức của Phục Hy. Dù sao mọi người có chết hết thì hắn cũng sẽ không chết, Phục Hy lại càng không muốn cái bóng đèn chướng mắt này vòng tới vòng lui bên cạnh mình.
Vậy nên hôm đó, khi thần đình đóng cửa, Bàn Cổ vẫn còn ở địa bàn của nhà họ Vũ, căn bản là hắn không biết gì cả. Mà đợi đến khi hắn nghe được tin tức từ miệng Tôn Nguyên Hạo rồi vội vàng trở về thì ngay cả rìa cổng cũng không sờ tới được nữa rồi. Chư thần lục tục tới thăm hỏi cũng chẳng moi được tin tức có ích gì từ phía Bàn Cổ, có thể tưởng tượng được trong lòng mọi người thảng thốt không yên như thế nào.
Cách ngày Phục Hy và Nữ Oa ở ẩn chưa đầy một tháng, thiên tai nhân họa ở các nơi đã ngày càng nghiêm trọng. Thường thì hôm nay mới nghe nói khu này xuất hiện một trận động đất, ngày mai lại nghe nói một nơi khác xảy ra lũ lón.
Cái gọi là sự cân bằng của pháp tắc thật ra là một thứ rất tinh vi. Thường thì nếu một bánh răng ở trong đó chệch hướng bị kẹt thì sau đó sẽ tạo ra rung chuyển liên tiếp. Mà pháp tắc cũng như cấu trúc nền tảng của thế giới, giống như một tòa kiến trúc cần phải có nền tảng vững chắc thì mới có thể đứng vững vàng lâu dài. Hiện tại, ngay cả nền tảng cũng đã không ổn định nữa rồi thì kiến trúc bể mặt làm sao có thể không xuất hiện đủ loại dao động được chứ?
Những vị thần rời khỏi chỗ của Bàn Cổ vốn dĩ đều tới vì thần hệ nhà mình nhiều lần xuất hiện sự rung chuyển của pháp tắc. Hiện tại lại không có lấy một chút thu hoạch, thậm chí ngay cả Phong Tiểu Tiểu cũng đã biến mất không thấy đâu, trong lòng mọi người nhất thời càng thêm không chắc chắn.
Trước đây các hệ thần bình an vô sự, thứ nhất là vì đã tiến vào thời đại mạt pháp, mọi người cần phải trông coi giúp đỡ lẫn nhau, vả lại sớm đã qua thời đại chinh phạt rất lâu rồi, vậy nên mới không muốn tùy tiện mở ra mầm tại hoa.
Thứ hai, đương nhiên cũng là vì uy áp của Phục Hy, còn có Phong Tiểu Tiểu duy trì sự cân bằng xung quanh, trong lúc vô thức đã khiến quan hệ của mọi người trở nên mật thiết hơn, thế là cũng không cần đánh trận nữa. Nhưng tới lúc này, thần đình lung lay sắp đổ đã khiến bọn họ không rảnh mà kiêng dè hiệp nghị của chúng thần năm đó nữa. Sự mất tích của Phong Tiểu Tiểu càng làm cho miền hòa hoãn xung đột cuối cùng giữa các chư hệ cũng biến mất theo.
Đầu tiên là chư thần lo lắng bất an đã vô tình xung đột với nhau trong lúc nói chuyện. Tiếp đó là khủng hoảng bất an trên phạm vi lớn tràn lan. Cuối cùng, không biết là sự khích bác trước đó của Gaia đã cho mọi người gợi ý nào đó, hay là thần minh nguyên thủy của các nhà cuối cùng đã không thể duy trì thêm sự im lặng mà nói gì... Tóm lại, sau trận chiến muộn màng của Bắc u và Olympus, cuối cùng các hệ chư thần đã bị cuốn vào chiến loạn, xé rách mọi vỏ bọc hòa bình, không kiêng dè gì nữa mà bắt đầu tranh đoạt pháp tắc.
Đến ba tháng sau, ngoại trừ thần định phương Đông vẫn chưa tham chiến, dường như toàn bộ các hệ thần đều đã chém giết đỏ mắt, không có ngoại lệ...
“May là bọn họ không dám đem chiến tranh tới tận phương Đông.” Dương Nghiên cười lạnh một tiếng. Mặc dù anh ngồi trên xô pha loay hoay nghịch điện thoại nhưng tâm tư đã sớm không biết bay tới nơi đâu rồi. Trương Tam lo lắng cắn răng, bên cạnh còn có ông Dương ngồi đó. Nhìn dáng vẻ chung sống hiện tại của hai người, nếu như không phải vì đột nhiên xuất hiện nhiều thiên tai như thế, phòng chứng hai người sắp làm đám cưới tới nơi rồi: “Có chiến loạn hay không cũng chẳng khác biệt là bao! Đám trẻ ranh kia vật lộn vui vẻ, nhưng cũng không biết bớt bớt lại. Bây giờ, rất nhiều quốc gia đều bỗng dưng phát hiện nguy cơ khủng bố. Vốn là mỗi quốc gia ít nhiều đều có một vài đối tượng ngoại giao không hài hòa, hiện tại đều chăm chăm ghép ngay kẻ địch giả tưởng vào nước đối thủ... Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù thần minh không đánh tới thì phỏng chừng đạn hạt nhân cũng đánh tới rồi!”
“... Vậy thì còn làm sao được nữa.” Dương Nghiên mệt mỏi xoa xoa giữa chân mày: “Phục Hy bắt Tiểu Tiểu vào thần đình, cô ấy mà không ra, ai sẽ là người bỏ không công sức ra đi khuyên can chư thần? Ai có trọng lượng và năng lực này đây?”
“Vậy thì con, cái thằng nhóc này phải đưa nương nương ra đi!” Trương Tam tức giận xắn tay áo, muốn tới đánh con trai. Ông Dương nhất thời mặc kệ: “Này! Không được bạo lực gia đình nha! Từ trước đến nay tôi còn không nỡ động tới một đầu ngón tay của con trai tôi đâu đấy!” Trương Tam quay đầu gầm lên: “Đó là con trai của bà đây!” Liên quan gì tới ông!
“Đó là Tổ thần đẩy mẹ của con ạ.” Dương Nghiên thật muốn thở dài, “Mẹ thật sự cho rằng con trai mẹ được gọi là chiến thần số một của thiên đình thì có thể ngang hàng với Tổ thần sao?” “Vậy con...” Dương Nghiên ngắt lời bà, vẫy vẫy điện thoại: “Yên tâm, con đã gọi trợ thủ tới rồi, chốc nữa mọi người cùng nhau thử xem. Có thể nào thì cứ phá vỡ thần đình trước đã rồi hãy tính tiếp!”
Trợ thủ?!
Tôn Nguyên Hạo bị Ngao Tiểm cấp tốc chộp tới trấn áp hải vực Đông Hải. Chư thần mang quốc tịch nước ngoài như Vidar đều vội vã trở về quê nhà đầu quân đánh trận rồi, Bàn Cổ thì đã tự chơi vui chơi đến tàn một nửa... Những người có chút trọng lượng này đều không rảnh rỗi, các binh tôm tướng tép khác cho dù tới thì cũng có tác dụng gì? Trương Tam nhìn Dương Nghiên bằng ánh mắt hoài nghi, Dương Nghiên thấy thần thái trên mặt mẹ ruột mình đầy vẻ không tin thì cũng chẳng tức giận hay xấu hổ. Anh chỉ liếc điện thoại theo bản năng, tựa hồ đang chờ cuộc gọi của ai đó.
Chốc lát sau, cuối cùng chuông điện thoại cũng reo. Mắt Trương Tam sáng lên, không kịp chờ đợi, xông tới muốn tìm đáp án. Tiếc là vẫn bị Dương Nghiên nhanh tay hơn một bước, quơ điện thoại lên nghe máy.
Một giọng nói giận dữ truyền ra từ ống nghe gần như ngay khi nối máy: “Anh nói sao, Hoàng Đế bắt Nữ Oa mang đi rồi á?” “Đúng vậy.” Dương Nghiến không hề chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của đối phương mà thản nhiên nói, “Có muốn qua đây lập tổ đội không?”
Ma thần Xi Vưu, mặc dù chưa chắc đã chịu được vài đòn của Phục Hy, nhưng nếu chỉ cần sức mạnh để xé rách không gian thì... Có lẽ là đủ rồi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Còn đối với Thiên Đạo mà nói, thứ mà nó ưu tiên bảo vệ lại là pháp tắc và sự tồn tại ổn định của nền tảng thế giới chủ. Phục Hy không chú ý tới vạn vật, nhưng gọt giũa chế tạo là quyền lợi, năng lực bẩm sinh của anh, cũng không thể cho phép người ta tùy ý dây máu ăn phần. Giữa ba người này có điểm xung đột và có điểm trao đổi lẫn nhau, vì vậy vô tình hay cố ý thì cũng là mỗi người chủ động lợi dụng hoặc bị lợi dụng. Ví dụ như Phong Tiểu Tiểu và Thiên Đạo đều không hy vọng tận thể tới, cho nên trước đây, bọn họ có thể tạm thời liên thủ trong vấn đề này. Nhưng lại ví dụ như Phục Hy và Thiên Đạo đều chỉ lấy pháp tắc làm đầu, vậy nên khi tùy ý trách phạt vạn vật lại không tránh khỏi có chỗ xung đột với Phong Tiểu Tiểu. Ở thời điểm này, kỳ thật giữa ba người đã sớm bày ra một bàn cờ rồi. Phong Tiểu Tiểu mong muốn thế giới hiện tại được bình yên, còn Phục Hy lại sớm mất kiên nhẫn khi Nữ Oa dừng lại quá lâu. Mà trong kẽ hở của hai người, Thiên Đạo lại là bên bỏ tốt giữ tướng, bỏ qua sự tồn vong của sinh linh, khiến mọi thứ rối tung thành một ao nước đục. Nó có ý đổ bức ép Nữ Oa và Phục Hy quyết đoán vì nó mà bảo vệ thế giới chính.
Phục Hy có thể không để ý tới bất hòa giữa minh và Nữ Oa, vấn đề quan niệm giữa hai vợ chồng, miễn cưỡng làm cái gì đó thú vị cũng có thể điều hòa cuộc sống.
Nhưng anh lại không thể không để ý suy nghĩ muốn lợi dụng Nữ Oa để tránh họa của Thiên Đạo... Vợ mình đã bị lừa đi vá trời một lần, lẽ nào còn phải bị lừa dối hai lần bởi cùng một người, cam tâm tình nguyện hy sinh thêm lần nữa sao?!
Tên đó đúng là tính toán hay thật. Nó lợi dụng nhược điểm của Nữ Oa là không thể buông bỏ sinh linh vạn vật mà công khai, thậm chí căn bản là không kiêng kỵ mà yêu cầu đối phương hiến thân để bảo vệ thế giới nó cần dựa vào để tồn tại này?! Thể là trong giây phút Phục Hy quan sát Phong Tiểu Tiểu vận dụng pháp tắc và Tức Nhưỡng, anh hầu như không cần suy nghĩ mà hạ ngay quyết tâm. Cho dù tình thế nguy hiểm hiện tại là vì những mảnh vỡ hỗn độn của các hệ thần và pháp tắc bài trừ lẫn nhau, hay vì Thiên Đạo cố tình phá rối cục diện thì anh cũng đều không muốn để Nữ Oa bị liên lụy.
Pháp tắc đã hỗn loạn rồi, tiếp theo đây khắp nơi cũng sẽ gặp thiên tai dồn dập. Cho dù có giải được cục diện này hay không, cho dù Thiên đạo và chư thần chơi cờ như thế nào thì thời gian mười năm này cũng đã đủ để định kết cục rồi.
Chỉ cần Nữ Oa không chết, kết cục cuối cùng là chư thần ngã xuống hay thế giới tận diệt thì Phục Hy cũng đều không quan tâm.
Anh chỉ cần ngoảnh mặt làm thinh mà thôi...
Khi Phục Hy đưa Phong Tiểu Tiểu đi, cho dù là Tôn Nguyên Hạo hay Nữ Bạt cũng đều không đủ sức mà ngăn cản. Cuối cùng, bọn họ cũng chỉ đành giao một kỵ sĩ ngựa xanh chẳng hề có tác dụng gì cho anh Vũ, coi như là miễn cưỡng có câu trả lời.
Cửa thần đình bị phong tỏa, hiện tại không còn bất kỳ ai có thể đi vào nữa. Các vị thần đã vội vàng về khu vực của thần hệ mình từ sớm, ngay đến đoàn quân thiên thần cũng đã rút lui, không biết được ông cụ râu trắng đưa đi đâu rồi... Cả thần đình lập tức trống vắng, tiêu điều, không còn sự náo nhiệt của ngày thường nữa. Chỉ có Phục Hy đưa Phong Tiểu Tiểu vào trong bể quan, say giấc ngủ. Còn ngay sau đêm động đất ở khu vực nhà họ Vũ đó, thiên tai nhân họa ở các nơi cũng đã xuất hiện tới tấp.
Mới đầu là động đất, sóng thần, bão, tiếp theo đó là ôn dịch, virus, loại bệnh cảm cúm mới. Thời tiết dị thường trong phạm vi thế giới đã gây ra việc cây nông nghiệp thu hoạch không đủ, nạn đói thật sự đã đến gần ngay trước mắt. Cuối cùng, bởi vì dấu vết của hoạt động khủng bố với nguyên nhân không rõ ràng xuất hiện ở một vài vùng biên giới, thậm chí ngay cả điểm báo chiến loạn cũng đã xuất hiện ở một vài quốc gia, chỉ cần một mồi lửa nhỏ là có thể bùng nổ bất cứ lúc nào...
“Đát Kỷ phu nhân, có cần trở về trong hẻm núi không?!” Hoàng Dung ôm Đát Kỷ bé đứng trước cửa sổ bùi ngùi, mặt ủ mày chau.
“Gió không điều thì mưa không thuận. Pháp tắc đã náo loạn tới mức này rồi, cho dù lánh đời nơi hẻm núi, anh cho rằng chúng ta có thể ở sống thế giới này mà chỉ lo cho thân mình thôi sao?!” Cô bé bị ba bị bộ xem thường Hoàng Dung. Sau đó, bản thân bé còn chưa hết giận mà oán hận hỏi: “Vị nương nương có danh xưng nhân ái kia đâu? Không phải là phải cứu thế giới sao? Trong lúc thế này lại chết ở nơi nào rồi?”
Hoàng Dung nhớ tới chuyện mình có được tin tình báo từ con đường nội bộ... cụ thể mà nói thì thật ra là con gái của chồng trước của phu nhân mình... Anh ta cười khổ một tiếng, báo cáo lại: “Nương nương bị Phục Hy đại nhân tính kế đưa về thần đình rồi. Nghe nói không gian hai nơi đã bị chia cắt, bây giờ không có ai có thể tìm thấy cô ấy nữa.”
Mę kiếp!
Phục Hy, anh có cần phải tuyệt tình đến thế không? Vốn dĩ Nữ Oa là hy vọng sống cuối cùng giữa đại đạo mênh mông, anh mang người đi rồi thì ai cứu thế giới đây hả?
“Người đâu! Mang sữa lên!” Bé Đát Kỷ oán hận, “Hầu hạ bản phu nhân dùng bữa, rửa mặt chải đầu! Bản phu nhân phải đích thân đi bái kiến Bàn Cổ!”
Hoàng Dung cung kính năng hai tay đưa bé gái cho Lâm Lôi ở bên cạnh. Điềm Điểm thân là mẹ đẻ của hồ ly tinh thiên cổ, sau khi hai người con gái một lớn một nhỏ đi vào trong gian phòng nhỏ, cô ta mới mù tịt, thấp giọng thỉnh giáo Hoàng Dung ít câu: “Dùng bữa thì tôi hiểu, rửa mặt chải đầu là chỉ tắm rửa à? Trẻ nhỏ chăm tắm quá không tốt, buổi sáng mới nghịch nước mà...”
Hoàng Dung ho khan một tiếng, cũng thấp giọng: “Rửa mặt... ôi, chính là thay tã lót đó.”
Đáng tiếc là mọi người đều đã đoán sai rồi. Kẻ chẳng có xíu xiu địa vị gì từ khi còn trong hỗn độn là Bàn Cổ căn bản không hề có tin tức của Phục Hy. Dù sao mọi người có chết hết thì hắn cũng sẽ không chết, Phục Hy lại càng không muốn cái bóng đèn chướng mắt này vòng tới vòng lui bên cạnh mình.
Vậy nên hôm đó, khi thần đình đóng cửa, Bàn Cổ vẫn còn ở địa bàn của nhà họ Vũ, căn bản là hắn không biết gì cả. Mà đợi đến khi hắn nghe được tin tức từ miệng Tôn Nguyên Hạo rồi vội vàng trở về thì ngay cả rìa cổng cũng không sờ tới được nữa rồi. Chư thần lục tục tới thăm hỏi cũng chẳng moi được tin tức có ích gì từ phía Bàn Cổ, có thể tưởng tượng được trong lòng mọi người thảng thốt không yên như thế nào.
Cách ngày Phục Hy và Nữ Oa ở ẩn chưa đầy một tháng, thiên tai nhân họa ở các nơi đã ngày càng nghiêm trọng. Thường thì hôm nay mới nghe nói khu này xuất hiện một trận động đất, ngày mai lại nghe nói một nơi khác xảy ra lũ lón.
Cái gọi là sự cân bằng của pháp tắc thật ra là một thứ rất tinh vi. Thường thì nếu một bánh răng ở trong đó chệch hướng bị kẹt thì sau đó sẽ tạo ra rung chuyển liên tiếp. Mà pháp tắc cũng như cấu trúc nền tảng của thế giới, giống như một tòa kiến trúc cần phải có nền tảng vững chắc thì mới có thể đứng vững vàng lâu dài. Hiện tại, ngay cả nền tảng cũng đã không ổn định nữa rồi thì kiến trúc bể mặt làm sao có thể không xuất hiện đủ loại dao động được chứ?
Những vị thần rời khỏi chỗ của Bàn Cổ vốn dĩ đều tới vì thần hệ nhà mình nhiều lần xuất hiện sự rung chuyển của pháp tắc. Hiện tại lại không có lấy một chút thu hoạch, thậm chí ngay cả Phong Tiểu Tiểu cũng đã biến mất không thấy đâu, trong lòng mọi người nhất thời càng thêm không chắc chắn.
Trước đây các hệ thần bình an vô sự, thứ nhất là vì đã tiến vào thời đại mạt pháp, mọi người cần phải trông coi giúp đỡ lẫn nhau, vả lại sớm đã qua thời đại chinh phạt rất lâu rồi, vậy nên mới không muốn tùy tiện mở ra mầm tại hoa.
Thứ hai, đương nhiên cũng là vì uy áp của Phục Hy, còn có Phong Tiểu Tiểu duy trì sự cân bằng xung quanh, trong lúc vô thức đã khiến quan hệ của mọi người trở nên mật thiết hơn, thế là cũng không cần đánh trận nữa. Nhưng tới lúc này, thần đình lung lay sắp đổ đã khiến bọn họ không rảnh mà kiêng dè hiệp nghị của chúng thần năm đó nữa. Sự mất tích của Phong Tiểu Tiểu càng làm cho miền hòa hoãn xung đột cuối cùng giữa các chư hệ cũng biến mất theo.
Đầu tiên là chư thần lo lắng bất an đã vô tình xung đột với nhau trong lúc nói chuyện. Tiếp đó là khủng hoảng bất an trên phạm vi lớn tràn lan. Cuối cùng, không biết là sự khích bác trước đó của Gaia đã cho mọi người gợi ý nào đó, hay là thần minh nguyên thủy của các nhà cuối cùng đã không thể duy trì thêm sự im lặng mà nói gì... Tóm lại, sau trận chiến muộn màng của Bắc u và Olympus, cuối cùng các hệ chư thần đã bị cuốn vào chiến loạn, xé rách mọi vỏ bọc hòa bình, không kiêng dè gì nữa mà bắt đầu tranh đoạt pháp tắc.
Đến ba tháng sau, ngoại trừ thần định phương Đông vẫn chưa tham chiến, dường như toàn bộ các hệ thần đều đã chém giết đỏ mắt, không có ngoại lệ...
“May là bọn họ không dám đem chiến tranh tới tận phương Đông.” Dương Nghiên cười lạnh một tiếng. Mặc dù anh ngồi trên xô pha loay hoay nghịch điện thoại nhưng tâm tư đã sớm không biết bay tới nơi đâu rồi. Trương Tam lo lắng cắn răng, bên cạnh còn có ông Dương ngồi đó. Nhìn dáng vẻ chung sống hiện tại của hai người, nếu như không phải vì đột nhiên xuất hiện nhiều thiên tai như thế, phòng chứng hai người sắp làm đám cưới tới nơi rồi: “Có chiến loạn hay không cũng chẳng khác biệt là bao! Đám trẻ ranh kia vật lộn vui vẻ, nhưng cũng không biết bớt bớt lại. Bây giờ, rất nhiều quốc gia đều bỗng dưng phát hiện nguy cơ khủng bố. Vốn là mỗi quốc gia ít nhiều đều có một vài đối tượng ngoại giao không hài hòa, hiện tại đều chăm chăm ghép ngay kẻ địch giả tưởng vào nước đối thủ... Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù thần minh không đánh tới thì phỏng chừng đạn hạt nhân cũng đánh tới rồi!”
“... Vậy thì còn làm sao được nữa.” Dương Nghiên mệt mỏi xoa xoa giữa chân mày: “Phục Hy bắt Tiểu Tiểu vào thần đình, cô ấy mà không ra, ai sẽ là người bỏ không công sức ra đi khuyên can chư thần? Ai có trọng lượng và năng lực này đây?”
“Vậy thì con, cái thằng nhóc này phải đưa nương nương ra đi!” Trương Tam tức giận xắn tay áo, muốn tới đánh con trai. Ông Dương nhất thời mặc kệ: “Này! Không được bạo lực gia đình nha! Từ trước đến nay tôi còn không nỡ động tới một đầu ngón tay của con trai tôi đâu đấy!” Trương Tam quay đầu gầm lên: “Đó là con trai của bà đây!” Liên quan gì tới ông!
“Đó là Tổ thần đẩy mẹ của con ạ.” Dương Nghiên thật muốn thở dài, “Mẹ thật sự cho rằng con trai mẹ được gọi là chiến thần số một của thiên đình thì có thể ngang hàng với Tổ thần sao?” “Vậy con...” Dương Nghiên ngắt lời bà, vẫy vẫy điện thoại: “Yên tâm, con đã gọi trợ thủ tới rồi, chốc nữa mọi người cùng nhau thử xem. Có thể nào thì cứ phá vỡ thần đình trước đã rồi hãy tính tiếp!”
Trợ thủ?!
Tôn Nguyên Hạo bị Ngao Tiểm cấp tốc chộp tới trấn áp hải vực Đông Hải. Chư thần mang quốc tịch nước ngoài như Vidar đều vội vã trở về quê nhà đầu quân đánh trận rồi, Bàn Cổ thì đã tự chơi vui chơi đến tàn một nửa... Những người có chút trọng lượng này đều không rảnh rỗi, các binh tôm tướng tép khác cho dù tới thì cũng có tác dụng gì? Trương Tam nhìn Dương Nghiên bằng ánh mắt hoài nghi, Dương Nghiên thấy thần thái trên mặt mẹ ruột mình đầy vẻ không tin thì cũng chẳng tức giận hay xấu hổ. Anh chỉ liếc điện thoại theo bản năng, tựa hồ đang chờ cuộc gọi của ai đó.
Chốc lát sau, cuối cùng chuông điện thoại cũng reo. Mắt Trương Tam sáng lên, không kịp chờ đợi, xông tới muốn tìm đáp án. Tiếc là vẫn bị Dương Nghiên nhanh tay hơn một bước, quơ điện thoại lên nghe máy.
Một giọng nói giận dữ truyền ra từ ống nghe gần như ngay khi nối máy: “Anh nói sao, Hoàng Đế bắt Nữ Oa mang đi rồi á?” “Đúng vậy.” Dương Nghiến không hề chịu ảnh hưởng bởi tâm tình của đối phương mà thản nhiên nói, “Có muốn qua đây lập tổ đội không?”
Ma thần Xi Vưu, mặc dù chưa chắc đã chịu được vài đòn của Phục Hy, nhưng nếu chỉ cần sức mạnh để xé rách không gian thì... Có lẽ là đủ rồi.
Bình luận facebook