• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-65

Chương 66: Bàn bạc sắp xếp




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71660.png

Xem ảnh 2
71660_2.png
Phong Tiểu Tiểu hỏi dồn: “Nói vậy thì anh đọc được điều gì có ích từ tên boss mới xuất hiện đó không?”



Dương Nghiên lắc đầu:



“Rất đáng tiếc, người phụ nữ xuất hiện khoảng thời gian trước đã đi nước khác lên kế hoạch trò chơi lừa đảo có quy mô lớn, hôm nay vừa trở về nghe tài xế báo cáo, nên cô ả chưa kịp đi gặp hai người Lý Trường đã đến tìm chúng ta. Cho tới ngày hôm nay, trong ký ức của đối phương không có thứ chúng ta cần, muốn cập nhật tình báo thì phải chờ lần sau lại tiếp xúc với cô ta. Chờ ngày mai đi, hôm nay tôi ngủ sớm chút lấy sức đã.”



Phụ nữ?



Trong đầu Phong Tiểu Tiểu lóe lên một tia sáng, chợt nhớ hôm nay trong công viên Trung Ương hình như thấy một “mèo lông vàng” cười rất quyến rũ đa tình.



Phong Tiểu Tiểu hỏi: “Là cái người mà anh cố ý làm đổ cà phê làm dơ váy người ta sau đó bắt chuyện đó hả?”



Hèn gì hôm nay Dương Nghiên đặc biệt lãng mạn, Phong Tiểu Tiểu còn tưởng soái ca bị sắc đẹp hút mất hồn rồi cơ.



Dương Nghiên liếc Phong Tiểu Tiểu, thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, đã xin được số điện thoại di động rồi.”



Người phụ nữ có thể lên vị trí đại boss tất nhiên không phải nhân vật đơn giản, chịu đưa số di động cho Dương Nghiên chắc cũng ôm ý nghĩ giống anh nên thuận nước đẩy thuyền mà thôi, hoặc có thể tệ hơn nữa là đối phương đã biết mình bị lộ. Nhưng người ta đã không e ngại, đương nhiên Dương Nghiên cũng không để tâm.



Chờ đến đêm khuya vắng người, ai về phòng người nấy ngủ say, Phục Hy chợt mở mắt trượt xuống giường, nửa người dưới đã là đuôi rắn. Căn phòng yên tĩnh chỉ có vảy rắn ma sát dưới đất phát ra tiếng động.



Mở cửa sổ ra rồi trườn người lên sân thượng. Hai mắt Phục Hy nhắm lại rồi mở ra, hai đồng tử đen láy ban đầu đã được nhuộm một màu xanh lơ, kích thước của con ngươi tròn cũng dần thu hẹp lại rồi dựng thẳng đứng lên giống như con ngươi của loài vật.



Tay giơ lên không trung rồi điểm nhẹ vài cái, một trận đồ bát quát chậm rãi xoay tròn trong liền hiện ra. Đôi đồng tử dị thường của Phục Hy mở to ra, lẳng lặng nhìn trận đồ bát quái, đuôi rắn dưới thân cuộn lại, xung quanh xuất hiện đám sương mờ ảo nhưng chỉ trong chốc lát liền tan biến. Bóng người trên sân thượng đã hợp nhất với trận đồ bát quái trong không trung và cùng nhau biến mất.



***



Lý Trường và Thái Thượng Lão Quân đúng là được đãi ngộ khá tốt trong Điện Thập Tự. Dù Điện Thập Tự cho rằng hai người là tà thần dị đoan, nhưng dù sao bọn họ cũng dính đến chữ ‘thần’. Điện Thập Tự chắc chắn thánh khí nằm trong tay nhóm Phong Tiểu Tiểu, và Lý Trường với Thái Thượng Lão Quân chính là tiền cược hạng nặng để trao đổi thánh khí cho nên được chăm sóc hết sức tỉ mỉ.



Đương nhiên có chăm sóc tỉ mỉ đến đâu thì hai người vẫn là con tin, không được ở phòng riêng, hai người chỉ có thể chen nhau ngủ, không có riêng tư cá nhân gì. Trong căn phòng nhỏ cỡ phòng khách của khách sạn bình thường, trừ Lý Trường, Thái Thượng Lão Quân ở ra còn có bốn phần tử khủng bố khác là kiểu chiến đấu và một tiểu đội trưởng là thuộc người có trí tuệ. Tiểu đội gồm năm người trang bị đầy đủ, theo sát hai người Lý Trường suốt hai mươi tư giờ không rời. Đừng nói ăn cơm ngủ nghỉ, dù hai người có đi nặng cũng phải mở rộng cửa cho người ta nhìn chằm chằm.



Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Lý Trường đã cảm thấy trong sạch của mình vỡ nát, đi vệ sinh là lúc da đầu tê dại nhất. Mỗi lần nhìn tên đàn ông thô kệch ngồi chễm chệ trước cửa buồng vệ sinh, khuôn mặt nghiêm túc, tay bóp mũi nhìn ông chằm chằm không chớp mắt là ông không “rặn” ra nổi nữa.



Hôm nay Lý Trường mới nhận được một tin tốt, nghe phần tử khủng bố trông giữ tiết lộ thì được biết nhóm Phong Tiểu Tiểu đã sớm đến New York, vài ngày sau vào đêm Giáng Sinh sẽ dùng thánh khí để trao đổi hai con tin. Lý Trường và Thái Thượng Lão Quân sắp thoát khỏi bể khổ được làm người rồi! Không nói cái khác, ít nhất lúc đi vệ sinh không bị người ta nhìn đã là tốt lắm rồi.



Người gặp chuyện vui thì tinh thần khoan khoái, sau khi nghe được tin tốt này Lý Trường ăn nhiều thêm hai bát cơm, buổi tối lăn qua lăn lại hưng phấn ngủ không yên. Thái Thượng Lão Quân nghiêm túc khiển trách Lý Trường quấy nhiễu bạn cùng phòng, phần tử khủng bố đứng bên giường cũng không nhịn được mà lườm hai người.



Khó khăn lắm Lý Trường mới thấy hơi buồn ngủ, lúc ông híp mắt lại, mí mắt sắp dính vào nhau thì chợt cảm thấy có gì đó vụt qua, giống như có cái trận đồ bát quái lớn trên trần nhà.



Giây sau, hai phần tử khủng bố đứng gần giường đột nhiên ngã xuống. Trận đồ bát quái chậm rãi xoay, ở chính giữa xoay tròn thành ảo ảnh vòng xoáy.



Lý Trường bật dậy khỏi giường, dụi mắt lia lịa, thấy trận đồ bát quái còn ở đó thì vội lay lay người ngủ cạnh mình: “Lý Tiếu mau dậy đi! Có đồng nghiệp đến cứu chúng ta!”



Cảnh tượng vượt xa hiện thực này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm ra, hơn nữa phần tử khủng bố đã gục ngã, hiển nhiên người đến thuộc phe mình. Lý Trường nhanh chóng động não, mừng rỡ đến lạc giọng.



Thái Thượng Lão Quân tức là người trẻ tuổi được gọi là Lý Tiếu mơ màng mở mắt ra, vẻ mặt muốn giết người: “Khó khăn lắm mới ngủ được, làm ơn đừng ầm ĩ nữa có được không?”



Lý Trường cúi đầu hậm hực nạt: “Đến lúc này rồi còn ngủ cái gì! Viện binh của chúng ta đến rồi!”



Khi Lý Trường ngẩng đầu lên thấy một người đàn ông có mái tóc đen dài, khóe mắt có hoa văn vảy rắn màu xanh, thân dưới kéo theo một cái đuôi rắn xanh dài đã đứng ở đầu giường, ánh mắt hờ hững cao ngạo lạnh như băng.



“. . .”



Lý Trường hóa đá, ngược lại Lý Tiếu dụi mắt chưa biết chuyện gì đang xảy ra, kéo chăn quấn người lẩm bẩm: “Vài ngày nữa cũng về được mà, làm gì mà nửa đêm nửa hôm tới phá giấc ngủ của người ta thế chứ…”



Người đàn ông chính là Phục Hy, anh cau mày nhìn hai người, ngẫm nghĩ một hồi sau đó lên tiếng: “Thái Bạch Kim Tinh? Thái Thượng Lão Quân?”



Phục Hy không biết rõ về hệ thống thiên đình phát triển ở đời sau, vì thời đại không giống nhau, hệ thống và cấp bậc cũng khác.



Thuở hồng hoang, thần bẩm sinh đã là thần, công đức thành thánh, thành thiên đạo. Thần tiên đời sau độ kiếp khổ tu, thành chính quả.



Đời sau nữa gọi là tu chân, bị ngũ lôi đánh mà còn sống liền thành tiên. Đẳng cấp và khái niệm thần với tiên không giống nhau. Cứ thế qua từng đời yếu dần, mãi đến cuối cùng người tu chân cũng không sống nổi nữa, lúc này cũng có nghĩa là thế giới hoàn toàn tiến vào kỷ nguyên văn minh khoa học.



Không chỉ có thế giới không gian phát triển, bất cứ sự việc hoặc sự vật nào thì quỹ đạo phát triển đều giống như vậy. Thứ xuất hiện ban đầu luôn mạnh nhất nhưng luôn là không ổn định nhất, khi va chạm kịch liệt và chinh chiến sẽ sinh ra hình thức ban đầu, rồi lực lượng mạnh mẽ bị suy yếu dần, quy tắc và hệ thống dần bổ sung đầy đủ hơn, từng vòng kết nối với nhau và cuối cùng mắt xích tuần hoàn sẽ đạt tới trạng thái cân bằng ổn định. Những tồn tại lớn mạnh không cân bằng phải bị xóa sổ, như vậy mới đạt được hình thái ổn định vững chắc cuối cùng.



Phục Hy đại diện tộc hồng hoang tương đương với phép tắc thiên đạo, lúc Phục Hy xuất hiện nghĩa là sáng thế, diệt thế. Thiên đình và nhóm tổ thần cách nhau một khoảng thời gian sống động ít nhất vạn năm, là một khoảng cách rất lớn cho nên đương nhiên là hai bên không hiểu về nhau.



Nhưng có hiểu biết thiếu thốn cỡ nào thì khi nhìn đuôi rắn quen mắt lại liên tưởng tới trận đồ bát quái vừa rồi, thì ngay lập tức Lý Trường liền đoán được thân phận của đối phương.



Lý Trường biết có viện binh nhưng không thể ngờ rằng đẳng cấp viện binh lại cao như vậy. Lý Trường sắp khóc luôn rồi, không biết nên mừng hay nên sợ nữa.



Lý Trường lắp bắp kêu lên: “Tổ… Tổ… Tổ… Tổ thần?”



Lý Trường không dám giục Lý Tiếu dậy nữa, rụt chân về ngoan ngoãn quỳ trên giường, kính sợ hỏi: “Sao ngài lại tự mình đến đây?”



Lý Trường nhặt Nữ Oa về nuôi hai mươi năm, có kính sợ đến đâu chăng nữa thì sau khi thể nghiệm cá tính của đối phương lúc lớn lên thì sự kính sợ cũng bay sạch mất rồi. Nhưng Phục Hy thì khác, người ta từ thuở hồng hoang viễn cổ trực tiếp đến đây, khí thế đó, phương thức đó, ánh mắt đó, chao ôi sắc bén quá đi.



Lý Trường lặng lẽ giơ ống tay áo ngủ lên che mặt, cảm thấy áp lực hơi bị lớn.



Lý Tiếu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ khó khăn lắm mới tập trung tầm nhìn, thấy Phục Hy thì la lên: “Thật sự có người sao? Người anh em, nửa đêm tăng ca vất vả rồi, đến cứu chúng ta hả?”



Bị gọi là anh em, Phục Hy bình tĩnh nhìn hai người trên giường:



“… Không phải.”



Lý Trường ngạc nhiên buông tay áo xuống: “Không phải!? Tại sao?”



Lý Trường giật mình đến quên cả sợ.



Phục Hy nghiêng đầu ngẫm nghĩ, biểu tình hết sức bình tĩnh nói: “Tiểu Oa đang chơi rất vui.”



“…”



“…”



Măt trân trân nhìn nhau một lúc, Lý Trường suy ngẫm ý nghĩa từ trong câu nói đơn giản đó, do dự hỏi: “… Ý của ngài là Nữ Oa đang thích thú chuẩn bị cứu chúng ta nên người không định nhúng tay, để Nữ Oa có thể chơi thỏa thích sao?”



Phải không? Tính chơi trò cứu con tin đúng không?



Phục Hy gật đầu.



Lý Trường liền mếu, người này có dám không tiết tháo hơn nữa không?



“… Vậy hôm nay ngài tới đây để…?”



Phục Hy bình tĩnh nhìn Lý Trường: “Đến hỏi ngươi một câu, tiểu thần như ngươi cũng dám lén nuôi nấng Nữ Oa, rốt cuộc muốn làm gì hả?”



Niềm kiêu hãnh của tổ thần cao ngất ngưởng, trong mắt Phục Hy thì mình và Nữ Oa ở đỉnh kim tự tháp, xếp thứ hai là Phật tổ, Đạo tổ, kém chút là người lãnh đạo tông phái như Ngọc đế, sau cùng mới tính tới đám người Lý Trường.



Mặc dù nhận nuôi Nữ Oa, chăm sóc cô lớn lên là công lao lớn, nhưng trong mấy ngày ở tại tiệm gốm Phục Hy có nghe nói rất nhiều chuyện. Ví dụ như Lý Trường nuôi dưỡng Nữ Oa thì chỉ bỏ tiền ra chứ không chăm sóc nhiều.



Vốn bị thuộc hạ của thuộc hạ của thuộc hạ nhận nuôi đã là đối phương hỗn xược rồi, người này còn chỉ treo tên chứ không thật lòng chăm sóc, điều này khiến Phục Hy hết sức bất mãn.



Lý Trường đổ mồ hôi lạnh: “Cái đó… Vì khi ấy tôi còn phải đi tìm các thần tiên khác nên…”



Phục Hy khinh thường nói: “Một đám thần nhỏ bé thấp kém có thể quan trọng hơn Tiểu Oa sao?”



Lý Trường uất ức muốn khóc: “Vấn đề là không tìm không được! Không phải vì di thư ngài để lại đó sao, ngài nói mười năm sau sẽ đến ngày tận thế, tất nhiên tôi phải chuẩn bị từ sớm rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom