Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-66
Chương 67: Không hộ khẩu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điền Tố vừa dứt lời, tiếng nổ đã vang lên dữ dội.
Uy lực khống chế khá tốt, không lan truyền đến khu vực này. Nhưng căn nhà của nhà họ Hoàng thì đã bị hủy hoàn toàn bởi vì cái mà người ta cho nổ là dầm(*) chịu lực.
(*) Dầm: là thanh chịu lực đặt nằm ngang hoặc nghiêng, chịu tải trọng và đỡ các bộ phận phía trên nó như sàn, tường, mái.
Apolus tiếc nuối thổn thức một tiếng, có vẻ hắn đang cảm thấy nhàm chán vì lại giải quyết thêm được một mục tiêu nữa quá nhẹ nhàng. Thế nhưng, hắn ta vẫn không thể bỏ qua cho cô gái dám mở miệng hô hào kia được. Apolus dùng tay bổ thẳng một nhát vào sau gáy Điền Tố. Sau đó hắn ta cảm thấy hình như có điều không đúng. Tay không có cảm giác chặt vào thịt, ngược lại cứ như đụng phải áo giáp.
Ồ, không ngờ cô nàng này lại mặc đồ bảo hộ trên người! Apolus thoáng cảm thấy hứng thú, nhưng sau đó đã nhanh chóng nghĩ đến điểm dị thường. Lúc nãy bản thân ghé sát sau tai của đối phương, rõ ràng nhìn thấy cô nàng này mặc áo cổ tròn, để lộ ra phần cổ nõn nà…
Trong thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, Điền Tố đã hóa cứng phần cơ thể phía sau. Một mảng vỏ ốc kiên cố bao trùm lấy da thịt, đỡ lấy đòn tấn công bất ngờ.
Sau đó, nhân lúc Apolus chưa kịp phản ứng, Điền Tố vùng vẫy. Cô quay người lại và lên gối thật mạnh, tấn công hắn ta một cách chuẩn xác bằng chiêu phòng thân của con gái.
“Oh… Shit!” Apolus gập người hét lên đau đớn, cơn đau dữ dội về mặt sinh lý khiến hắn ta rớt cả nước mắt.
Đối với Apolus, không biết hắn ta đã đối diện với chuyện sống chết bao nhiêu lần, nhưng bị đánh trúng vị trí này thì đây là lần đầu tiên.
Ông Hoàng đang bị bịt miệng nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh. Một là vì cùng là đàn ông nên cảm thông được nỗi đau cơ thể mà hắn ta đang phải gánh chịu. Hai là ông biết hành vi gây hấn với đối phương như thế này là rất ngu ngốc. Cách tấn công gây ra nỗi đau đớn cực lớn nhưng lại không tạo ra thương tích thực tế thế này thì chỉ làm cho đối phương trở nên giận dữ, điên cuồng hơn sau khi trấn tĩnh lại… Ngay lúc đó, ông Hoàng cảm thấy rất bực bội vì việc làm chẳng tới đâu… Cô gái này, đá thì cũng đá rồi, sao không mạnh thêm chút nữa, đá cho nó nát luôn?
Sau khi thoát khỏi Apolus, Điền Tố nhào thẳng về phía ông bà Hoàng. Hai người lớn tuổi trợn mắt, kinh hãi nhìn Apolus với bộ mặt hung hãn đang giơ súng phía sau cô.
Lúc tiếng súng vang lên, ông bà Hoàng bị Điền Tố dùng hai tay xô ngã. Tiếp ngay đó, cả hai chỉ thấy trước mắt tối om. Không đợi bọn họ kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra, lại có vài tiếng súng nữa vang lên, còn có cả tiếng đạn va chan chát vào vật cứng…
Apolus vô cùng hứng thú nhìn con ốc khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong nhà. Đạn bắn ra đều đều, liên tục trúng vào một điểm trên vỏ ốc.
“Đây là thứ cản lại cú chặt lúc nãy của tao?” Apolus cố nhịn cơn đau từ phần thân dưới. Nụ cười khen ngợi của hắn ta vì biểu cảm méo mó xấu xí mà có chút biến thái: “Hiệp khách thần kỳ phương Đông, năng lực này đúng là làm tao phải bất ngờ.”
“…”Anh hiểu lầm rồi, thật ra chúng tôi cũng rất bất ngờ.
Ông bà Hoàng bị giấu vào trong vỏ ốc, họ vừa mới hiểu được chuyện gì xảy ra nên nhất thời không biết nói gì.
Trong thời khắc sống chết thế này, kỳ thật họ cũng chẳng hơi đâu mà ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng thần kỳ vừa rồi nữa.
“Hai bác không sao chứ?” Điền Tố cố gồng người gượng dậy, xoa xoa cái cùi chỏ bị trầy xước do lúc nãy ngã xuống đất. Cô lập tức xé băng keo bịt miệng cho ông bà Hoàng rồi cố gắng tháo dây thừng trên người họ.
“Không sao, cô gái, cháu…” Ông Hoàng nghẹn lời, trong tình huống thế này nên hỏi gì đây? Giờ ông chỉ thấy nói gì cũng đều không đủ, những thứ xảy ra trước mắt đã vượt quá sự hiểu biết của mình.
Kết quả vẫn là bà Hoàng thích ứng nhanh hơn, hỏi ngay đến vấn đề mấu chốt: “Con trai bác không sao chứ? Cháu có thể chống đỡ được bao lâu?”
Thần kỳ hay không thần kỳ gì cũng chẳng liên quan đến bà, chuyện quan trọng bây giờ là mọi người có thể sống sót không!
Điền Tố mở trói cho hai người. Cô nghe tiếng súng bên ngoài vỏ ốc không ngừng vang lên, thầm cảm nhận được thân vỏ đã bắt đầu xuất hiện vết nứt… Cuối cùng, Điền Tố lắc đầu nhẹ: “Có thể những gì cháu nói hai bác nghe sẽ không hiểu, nhưng tình hình bây giờ không ổn… Năng lực của cháu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ chống đỡ được một lúc thôi. Nếu như đạn của hắn ta đem theo đủ nhiều, vỏ ốc của cháu sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn vỡ. Còn con trai của hai bác, có thể qua được lần này hay không thì phải xem thực lực của anh ấy rồi…”
Điền Tố không dám nói ra khả năng còn lại, đó là Hoàng Giam Ngôn có thể đã chết trong trận nổ lúc nãy.
Cứ cho là Hoàng Giam Ngôn còn sống thì muốn phản công với tình hình trước mắt cũng vô cùng khó khăn. Cái khó nằm ở câu nói cuối cùng của cô lúc nãy. Trước mắt, Hoàng Giam Ngôn chỉ có thế phát huy thực lực của bản thân chứ không phải của Bàn Cổ, điểm này rất quan trọng.
Trước hết, vấn đề mấu chốt nhất là sau khi Bàn Cổ biến thân thì sẽ bị đưa về tiệm gốm ngay.
Mà dù cho vấn đề này không thành vấn đề thì Bàn Cổ cũng chưa chắc ra tay cứu người.
Tính mạng của người phàm có quan hệ gì với hắn chứ? Cứ cho là Hoàng Giam Ngôn cũng có thể chết, nhưng đối với Bàn Cổ mà nói, chuyện này vừa hay có thể giúp hắn thoát khỏi cấm chế của Phục Hy bắt ép hắn ở trong cơ thể này.
Vốn dĩ Bàn Cổ mượn cơ thể Hoàng Giam Ngôn để sống lại. Mục đích là tìm ra cơ thể phù hợp làm phương tiện phát huy thực lực của bản thân ở thế giới loài người. Nhưng bây giờ hắn lại liên tiếp mất đi mấy tướng lớn. Nhìn sức mạnh của mình mất dần một cách không tưởng tượng như thế, nếu nói trước đây Bàn Cổ có thể nhẫn nhịn đôi chút thì bây giờ e là hắn không kiềm chế nổi nữa rồi.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu sớm đã nhận ra điều này, cô cũng từng âm thầm tiết lộ cho mấy người Điền Tố biết, chỉ là không có ai nói với Hoàng Giam Ngôn. Cho nên, đây chỉ là chuyện mấy người trong tiệm gốm đều hiểu ngầm nhưng không ai muốn nói ra mà thôi.
“Không sao.” Ông Hoàng bình tĩnh an ủi hai người phụ nữ, một già một trẻ: “Mặt mũi tên người nước ngoài này quá dễ nhận dạng, ở đây lại xảy ra vụ nổ lớn, dù cho là ngoại ô thì một lát sau cũng sẽ có người đến điều tra. Cho nên trong vòng năm phút, hắn ta nhất định sẽ rút lui, chạy trốn vào sau núi. Chậm hơn nữa thì sẽ không thoát được.”
Điền Tố và bà Hoàng cảm thấy được an ủi phần nào, đây là một tin tốt.
Nhưng đồng thời cũng có một tin xấu Điền Tố không biết có nên nói ra không. Cô cảm thấy với mức độ tấn công như hiện giờ, vỏ ốc của mình chỉ có thể duy trì thêm nửa phút nữa…
Thời gian như bị kéo dài ra, mỗi một giây đối với ba người trong vỏ ốc mà nói đều là sự giày vò. Lúc này Điền Tố vô cùng ân hận vì thực lực kém cỏi của bản thân. Nếu như đổi lại là cậu hai nhà mình hay Phong Tiểu Tiểu… thậm chí dù là Lý Tiếu ăn hại nhất đến thì đều có thể hạ gục tên khốn ngoài kia chỉ với một lá bùa.
Lại qua thêm hai mươi giây, cảm giác vết nứt trên vỏ ốc đã bắt đầu lan ra như mạng nhện. Thêm hai ba viên đạn nữa thôi thì bản thân cô và hai người kia sẽ nằm ngay dưới họng súng. Điền Tố thở dài một tiếng đầy lưu luyến, cuối cùng cô không thể không nói ra sự thật tàn khốc với ông bà Hoàng: “Hai bác, thật ra cháu…”
Chưa nói dứt lời, đột nhiên có tiếng kính bị đập vỡ từ bên ngoài truyền đến. Tiếng súng ngưng bặt. Tiếp ngay sau đó, dường như có tiếng súng lục bị đá văng xuống đất. Tiếp đó nữa là một chuỗi đòn âm thanh tấn công dồn dập như tiếng mưa rơi truyền đến. Điền Tố lập tức ngậm miệng, cẩn thận lắng nghe. Bên ngoài hình như có cả tiếng hét của Hoàng Giam Ngôn…Thói quen của người giang hồ đều thế, lúc một người xuất chiêu hay có hành động nếu không hét lên một câu sẽ không có lực.
“Là anh Hoàng!” Điền Tố vỗ tay vui mừng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống. Cô vốn dĩ chỉ sợ Hoàng Giam Ngôn đã bỏ mạng trong trận nổ lúc nãy, bây giờ xem ra vẫn ổn, còn có sức phản công cứu người.
Ông Hoàng cũng vững lòng. Con trai không sao cả, lại còn đánh đến tận đây. Nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, lúc này ông đột nhiên có lại cảm giác kích động đầy nhiệt huyết như thời còn trẻ.
“Mở phòng ngự.” Ông Hoàng ép chân rồi đứng lên, bình tĩnh nói: “Chắc cháu cũng sắp không cầm cự nổi nữa rồi phải không.”
Khả năng nhìn trong đêm của người luyện võ cũng không tệ. Sau khi thích ứng được với bóng tối, ông đã sớm phát hiện khuôn mặt của cô gái trẻ trước mặt không phải bình tĩnh mà là vô cùng lo lắng. Lúc đó, ông Hoàng đã nghĩ đến việc vỏ ốc chắc là không chống cự được bao lâu nữa, lại thêm việc trước khi con trai xông vào, cô gái này đột nhiên mở miệng… Sở dĩ ông không nói gì là vì vợ mình đang ở bên cạnh. Nhưng bây giờ con trai đang ở ngoài, hai cha con có thể liên thủ. Dù kết quả sau cùng có thế nào thì cũng không có gì phải hối tiếc.
Bà Hoàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Điền Tố, nhưng vẫn gật đầu không chút do dự: “Cô gái, sau khi mở vỏ ra thì chạy cùng với bác, đừng cản trở đàn ông làm chính sự.”
Điền Tố không biết nói gì với gia đình này, cô cảm thấy vô cùng bái phục họ. Nhìn sự kết hợp ăn ý đó, rõ ràng là ngoài việc sớm có giác ngộ thì còn là đã có kinh nghiệm dày dạn nữa…
Điền Tố thầm đếm đến ba rồi đột ngột mở vỏ ốc ra. Cô cùng với bà Hoàng, không biết ai kéo ai, loạng choạng chạy về phía trong phòng.
Còn ông Hoàng thì khi nhìn thấy lại ánh sáng đã xông thẳng vào trận, tung một cước về phía Apolus.
Hai cha con cùng môn phái lại tập luyện với nhau nhiều năm nên cũng có sự ăn ý, kết hợp với nhau thì uy lực không phải người thường có thể so sánh được.
Tiếc là Apolus cũng không phải người thường, thân thủ của đối phương cũng tốt chẳng kém. Nhìn cách đánh của hắn thì là Muay Thái, lối đánh này vô cùng tàn nhẫn, tính sát thương cực lớn, nhưng cũng gây tổn hại rất nghiêm trọng cho cơ thể người sử dụng. Chủ yếu dùng những vị trí rắn chắc và sắc bén nhất như đầu gối, cùi chỏ và phần đầu để tiến hành tấn công và phòng ngự. Khi gây tổn thương cho người khác thì sẽ làm hại bản thân trước tiên. Nếu như so sánh với các môn công phu trong tiểu thuyết võ hiệp thì nó na ná với Thất Thương Quyền.
Hơn nữa, đối phương rõ ràng cũng có những kinh nghiệm và kỹ năng được tôi luyện ra từ những trận chiến sinh tử, uy lực lại càng gấp bội. Nếu không thì Dương Nghiên cũng sẽ không khuyên Hoàng Giam Ngôn rút lui ngay khi vừa mới nhìn thấy tư liệu.
Quả nhiên, người xấu thì đến luyện quyền cũng hiểm… Cha con nhà họ Hoàng cùng rủa thầm trong bụng.
Lúc nãy Hoàng Giam Ngôn tấn công bất ngờ mới tạm chiếm được thế thượng phong, tiếc là chưa bao lâu thì Apolus đã bình tĩnh áp đảo trở lại. Ngay sau đó, ông Hoàng lại tham gia, hai đánh một mới miễn cưỡng đạt trạng thái hòa.
Hai người chỉ muốn kéo dài thời gian, đợi có người đến điều tra tình hình vụ nổ, khi đó Apolus sẽ bị vây bắt. Tiếc là đối phương không muốn kéo dài thời gian với họ, lại càng không thích hòa. Khi đỡ đòn đá tấn công tới cùng lúc của hai cha con họ Hoàng, Apolus nhân cơ hội ngã xuống. Chân hắn vừa chạm đất thì cơ thể cũng đồng thời trượt về phía sau một đoạn. Tiếp ngay đó, hắn ta móc ra một khẩu súng từ trong ống quần còn lại ra.
ĐM!
Ông Hoàng và Hoàng Giam Ngôn đồng thanh chửi thầm, không ngờ thằng quỷ này còn có chiêu bẩn này.
Không đợi hai người họ kịp ra thế phòng ngự thì đã lại phát hiện ra chuyện bỉ ổi hơn ngay sau đó.
Họng súng của Apolus không nhắm vào hai cha con họ Hoàng nữa mà hướng thẳng vào Điền Tố đang định chạy vào trong phòng.
Đầu óc Hoàng Giam Ngôn trống rỗng, nhào về phía trước trong vô thức. Khi tiếng súng vang lên, anh ta cảm thấy trước ngực đau đớn vô cùng.
Tiếng hét của ông Hoàng vang lên bên tai, Hoàng Giam Ngôn đã bắt đầu không còn làm chủ được ý thức của mình nữa.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Uy lực khống chế khá tốt, không lan truyền đến khu vực này. Nhưng căn nhà của nhà họ Hoàng thì đã bị hủy hoàn toàn bởi vì cái mà người ta cho nổ là dầm(*) chịu lực.
(*) Dầm: là thanh chịu lực đặt nằm ngang hoặc nghiêng, chịu tải trọng và đỡ các bộ phận phía trên nó như sàn, tường, mái.
Apolus tiếc nuối thổn thức một tiếng, có vẻ hắn đang cảm thấy nhàm chán vì lại giải quyết thêm được một mục tiêu nữa quá nhẹ nhàng. Thế nhưng, hắn ta vẫn không thể bỏ qua cho cô gái dám mở miệng hô hào kia được. Apolus dùng tay bổ thẳng một nhát vào sau gáy Điền Tố. Sau đó hắn ta cảm thấy hình như có điều không đúng. Tay không có cảm giác chặt vào thịt, ngược lại cứ như đụng phải áo giáp.
Ồ, không ngờ cô nàng này lại mặc đồ bảo hộ trên người! Apolus thoáng cảm thấy hứng thú, nhưng sau đó đã nhanh chóng nghĩ đến điểm dị thường. Lúc nãy bản thân ghé sát sau tai của đối phương, rõ ràng nhìn thấy cô nàng này mặc áo cổ tròn, để lộ ra phần cổ nõn nà…
Trong thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, Điền Tố đã hóa cứng phần cơ thể phía sau. Một mảng vỏ ốc kiên cố bao trùm lấy da thịt, đỡ lấy đòn tấn công bất ngờ.
Sau đó, nhân lúc Apolus chưa kịp phản ứng, Điền Tố vùng vẫy. Cô quay người lại và lên gối thật mạnh, tấn công hắn ta một cách chuẩn xác bằng chiêu phòng thân của con gái.
“Oh… Shit!” Apolus gập người hét lên đau đớn, cơn đau dữ dội về mặt sinh lý khiến hắn ta rớt cả nước mắt.
Đối với Apolus, không biết hắn ta đã đối diện với chuyện sống chết bao nhiêu lần, nhưng bị đánh trúng vị trí này thì đây là lần đầu tiên.
Ông Hoàng đang bị bịt miệng nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh. Một là vì cùng là đàn ông nên cảm thông được nỗi đau cơ thể mà hắn ta đang phải gánh chịu. Hai là ông biết hành vi gây hấn với đối phương như thế này là rất ngu ngốc. Cách tấn công gây ra nỗi đau đớn cực lớn nhưng lại không tạo ra thương tích thực tế thế này thì chỉ làm cho đối phương trở nên giận dữ, điên cuồng hơn sau khi trấn tĩnh lại… Ngay lúc đó, ông Hoàng cảm thấy rất bực bội vì việc làm chẳng tới đâu… Cô gái này, đá thì cũng đá rồi, sao không mạnh thêm chút nữa, đá cho nó nát luôn?
Sau khi thoát khỏi Apolus, Điền Tố nhào thẳng về phía ông bà Hoàng. Hai người lớn tuổi trợn mắt, kinh hãi nhìn Apolus với bộ mặt hung hãn đang giơ súng phía sau cô.
Lúc tiếng súng vang lên, ông bà Hoàng bị Điền Tố dùng hai tay xô ngã. Tiếp ngay đó, cả hai chỉ thấy trước mắt tối om. Không đợi bọn họ kịp hiểu đang có chuyện gì xảy ra, lại có vài tiếng súng nữa vang lên, còn có cả tiếng đạn va chan chát vào vật cứng…
Apolus vô cùng hứng thú nhìn con ốc khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong nhà. Đạn bắn ra đều đều, liên tục trúng vào một điểm trên vỏ ốc.
“Đây là thứ cản lại cú chặt lúc nãy của tao?” Apolus cố nhịn cơn đau từ phần thân dưới. Nụ cười khen ngợi của hắn ta vì biểu cảm méo mó xấu xí mà có chút biến thái: “Hiệp khách thần kỳ phương Đông, năng lực này đúng là làm tao phải bất ngờ.”
“…”Anh hiểu lầm rồi, thật ra chúng tôi cũng rất bất ngờ.
Ông bà Hoàng bị giấu vào trong vỏ ốc, họ vừa mới hiểu được chuyện gì xảy ra nên nhất thời không biết nói gì.
Trong thời khắc sống chết thế này, kỳ thật họ cũng chẳng hơi đâu mà ngạc nhiên khi chứng kiến cảnh tượng thần kỳ vừa rồi nữa.
“Hai bác không sao chứ?” Điền Tố cố gồng người gượng dậy, xoa xoa cái cùi chỏ bị trầy xước do lúc nãy ngã xuống đất. Cô lập tức xé băng keo bịt miệng cho ông bà Hoàng rồi cố gắng tháo dây thừng trên người họ.
“Không sao, cô gái, cháu…” Ông Hoàng nghẹn lời, trong tình huống thế này nên hỏi gì đây? Giờ ông chỉ thấy nói gì cũng đều không đủ, những thứ xảy ra trước mắt đã vượt quá sự hiểu biết của mình.
Kết quả vẫn là bà Hoàng thích ứng nhanh hơn, hỏi ngay đến vấn đề mấu chốt: “Con trai bác không sao chứ? Cháu có thể chống đỡ được bao lâu?”
Thần kỳ hay không thần kỳ gì cũng chẳng liên quan đến bà, chuyện quan trọng bây giờ là mọi người có thể sống sót không!
Điền Tố mở trói cho hai người. Cô nghe tiếng súng bên ngoài vỏ ốc không ngừng vang lên, thầm cảm nhận được thân vỏ đã bắt đầu xuất hiện vết nứt… Cuối cùng, Điền Tố lắc đầu nhẹ: “Có thể những gì cháu nói hai bác nghe sẽ không hiểu, nhưng tình hình bây giờ không ổn… Năng lực của cháu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ chống đỡ được một lúc thôi. Nếu như đạn của hắn ta đem theo đủ nhiều, vỏ ốc của cháu sớm muộn gì cũng sẽ bị bắn vỡ. Còn con trai của hai bác, có thể qua được lần này hay không thì phải xem thực lực của anh ấy rồi…”
Điền Tố không dám nói ra khả năng còn lại, đó là Hoàng Giam Ngôn có thể đã chết trong trận nổ lúc nãy.
Cứ cho là Hoàng Giam Ngôn còn sống thì muốn phản công với tình hình trước mắt cũng vô cùng khó khăn. Cái khó nằm ở câu nói cuối cùng của cô lúc nãy. Trước mắt, Hoàng Giam Ngôn chỉ có thế phát huy thực lực của bản thân chứ không phải của Bàn Cổ, điểm này rất quan trọng.
Trước hết, vấn đề mấu chốt nhất là sau khi Bàn Cổ biến thân thì sẽ bị đưa về tiệm gốm ngay.
Mà dù cho vấn đề này không thành vấn đề thì Bàn Cổ cũng chưa chắc ra tay cứu người.
Tính mạng của người phàm có quan hệ gì với hắn chứ? Cứ cho là Hoàng Giam Ngôn cũng có thể chết, nhưng đối với Bàn Cổ mà nói, chuyện này vừa hay có thể giúp hắn thoát khỏi cấm chế của Phục Hy bắt ép hắn ở trong cơ thể này.
Vốn dĩ Bàn Cổ mượn cơ thể Hoàng Giam Ngôn để sống lại. Mục đích là tìm ra cơ thể phù hợp làm phương tiện phát huy thực lực của bản thân ở thế giới loài người. Nhưng bây giờ hắn lại liên tiếp mất đi mấy tướng lớn. Nhìn sức mạnh của mình mất dần một cách không tưởng tượng như thế, nếu nói trước đây Bàn Cổ có thể nhẫn nhịn đôi chút thì bây giờ e là hắn không kiềm chế nổi nữa rồi.
Thật ra Phong Tiểu Tiểu sớm đã nhận ra điều này, cô cũng từng âm thầm tiết lộ cho mấy người Điền Tố biết, chỉ là không có ai nói với Hoàng Giam Ngôn. Cho nên, đây chỉ là chuyện mấy người trong tiệm gốm đều hiểu ngầm nhưng không ai muốn nói ra mà thôi.
“Không sao.” Ông Hoàng bình tĩnh an ủi hai người phụ nữ, một già một trẻ: “Mặt mũi tên người nước ngoài này quá dễ nhận dạng, ở đây lại xảy ra vụ nổ lớn, dù cho là ngoại ô thì một lát sau cũng sẽ có người đến điều tra. Cho nên trong vòng năm phút, hắn ta nhất định sẽ rút lui, chạy trốn vào sau núi. Chậm hơn nữa thì sẽ không thoát được.”
Điền Tố và bà Hoàng cảm thấy được an ủi phần nào, đây là một tin tốt.
Nhưng đồng thời cũng có một tin xấu Điền Tố không biết có nên nói ra không. Cô cảm thấy với mức độ tấn công như hiện giờ, vỏ ốc của mình chỉ có thể duy trì thêm nửa phút nữa…
Thời gian như bị kéo dài ra, mỗi một giây đối với ba người trong vỏ ốc mà nói đều là sự giày vò. Lúc này Điền Tố vô cùng ân hận vì thực lực kém cỏi của bản thân. Nếu như đổi lại là cậu hai nhà mình hay Phong Tiểu Tiểu… thậm chí dù là Lý Tiếu ăn hại nhất đến thì đều có thể hạ gục tên khốn ngoài kia chỉ với một lá bùa.
Lại qua thêm hai mươi giây, cảm giác vết nứt trên vỏ ốc đã bắt đầu lan ra như mạng nhện. Thêm hai ba viên đạn nữa thôi thì bản thân cô và hai người kia sẽ nằm ngay dưới họng súng. Điền Tố thở dài một tiếng đầy lưu luyến, cuối cùng cô không thể không nói ra sự thật tàn khốc với ông bà Hoàng: “Hai bác, thật ra cháu…”
Chưa nói dứt lời, đột nhiên có tiếng kính bị đập vỡ từ bên ngoài truyền đến. Tiếng súng ngưng bặt. Tiếp ngay sau đó, dường như có tiếng súng lục bị đá văng xuống đất. Tiếp đó nữa là một chuỗi đòn âm thanh tấn công dồn dập như tiếng mưa rơi truyền đến. Điền Tố lập tức ngậm miệng, cẩn thận lắng nghe. Bên ngoài hình như có cả tiếng hét của Hoàng Giam Ngôn…Thói quen của người giang hồ đều thế, lúc một người xuất chiêu hay có hành động nếu không hét lên một câu sẽ không có lực.
“Là anh Hoàng!” Điền Tố vỗ tay vui mừng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống. Cô vốn dĩ chỉ sợ Hoàng Giam Ngôn đã bỏ mạng trong trận nổ lúc nãy, bây giờ xem ra vẫn ổn, còn có sức phản công cứu người.
Ông Hoàng cũng vững lòng. Con trai không sao cả, lại còn đánh đến tận đây. Nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài, lúc này ông đột nhiên có lại cảm giác kích động đầy nhiệt huyết như thời còn trẻ.
“Mở phòng ngự.” Ông Hoàng ép chân rồi đứng lên, bình tĩnh nói: “Chắc cháu cũng sắp không cầm cự nổi nữa rồi phải không.”
Khả năng nhìn trong đêm của người luyện võ cũng không tệ. Sau khi thích ứng được với bóng tối, ông đã sớm phát hiện khuôn mặt của cô gái trẻ trước mặt không phải bình tĩnh mà là vô cùng lo lắng. Lúc đó, ông Hoàng đã nghĩ đến việc vỏ ốc chắc là không chống cự được bao lâu nữa, lại thêm việc trước khi con trai xông vào, cô gái này đột nhiên mở miệng… Sở dĩ ông không nói gì là vì vợ mình đang ở bên cạnh. Nhưng bây giờ con trai đang ở ngoài, hai cha con có thể liên thủ. Dù kết quả sau cùng có thế nào thì cũng không có gì phải hối tiếc.
Bà Hoàng đột nhiên nắm chặt lấy tay Điền Tố, nhưng vẫn gật đầu không chút do dự: “Cô gái, sau khi mở vỏ ra thì chạy cùng với bác, đừng cản trở đàn ông làm chính sự.”
Điền Tố không biết nói gì với gia đình này, cô cảm thấy vô cùng bái phục họ. Nhìn sự kết hợp ăn ý đó, rõ ràng là ngoài việc sớm có giác ngộ thì còn là đã có kinh nghiệm dày dạn nữa…
Điền Tố thầm đếm đến ba rồi đột ngột mở vỏ ốc ra. Cô cùng với bà Hoàng, không biết ai kéo ai, loạng choạng chạy về phía trong phòng.
Còn ông Hoàng thì khi nhìn thấy lại ánh sáng đã xông thẳng vào trận, tung một cước về phía Apolus.
Hai cha con cùng môn phái lại tập luyện với nhau nhiều năm nên cũng có sự ăn ý, kết hợp với nhau thì uy lực không phải người thường có thể so sánh được.
Tiếc là Apolus cũng không phải người thường, thân thủ của đối phương cũng tốt chẳng kém. Nhìn cách đánh của hắn thì là Muay Thái, lối đánh này vô cùng tàn nhẫn, tính sát thương cực lớn, nhưng cũng gây tổn hại rất nghiêm trọng cho cơ thể người sử dụng. Chủ yếu dùng những vị trí rắn chắc và sắc bén nhất như đầu gối, cùi chỏ và phần đầu để tiến hành tấn công và phòng ngự. Khi gây tổn thương cho người khác thì sẽ làm hại bản thân trước tiên. Nếu như so sánh với các môn công phu trong tiểu thuyết võ hiệp thì nó na ná với Thất Thương Quyền.
Hơn nữa, đối phương rõ ràng cũng có những kinh nghiệm và kỹ năng được tôi luyện ra từ những trận chiến sinh tử, uy lực lại càng gấp bội. Nếu không thì Dương Nghiên cũng sẽ không khuyên Hoàng Giam Ngôn rút lui ngay khi vừa mới nhìn thấy tư liệu.
Quả nhiên, người xấu thì đến luyện quyền cũng hiểm… Cha con nhà họ Hoàng cùng rủa thầm trong bụng.
Lúc nãy Hoàng Giam Ngôn tấn công bất ngờ mới tạm chiếm được thế thượng phong, tiếc là chưa bao lâu thì Apolus đã bình tĩnh áp đảo trở lại. Ngay sau đó, ông Hoàng lại tham gia, hai đánh một mới miễn cưỡng đạt trạng thái hòa.
Hai người chỉ muốn kéo dài thời gian, đợi có người đến điều tra tình hình vụ nổ, khi đó Apolus sẽ bị vây bắt. Tiếc là đối phương không muốn kéo dài thời gian với họ, lại càng không thích hòa. Khi đỡ đòn đá tấn công tới cùng lúc của hai cha con họ Hoàng, Apolus nhân cơ hội ngã xuống. Chân hắn vừa chạm đất thì cơ thể cũng đồng thời trượt về phía sau một đoạn. Tiếp ngay đó, hắn ta móc ra một khẩu súng từ trong ống quần còn lại ra.
ĐM!
Ông Hoàng và Hoàng Giam Ngôn đồng thanh chửi thầm, không ngờ thằng quỷ này còn có chiêu bẩn này.
Không đợi hai người họ kịp ra thế phòng ngự thì đã lại phát hiện ra chuyện bỉ ổi hơn ngay sau đó.
Họng súng của Apolus không nhắm vào hai cha con họ Hoàng nữa mà hướng thẳng vào Điền Tố đang định chạy vào trong phòng.
Đầu óc Hoàng Giam Ngôn trống rỗng, nhào về phía trước trong vô thức. Khi tiếng súng vang lên, anh ta cảm thấy trước ngực đau đớn vô cùng.
Tiếng hét của ông Hoàng vang lên bên tai, Hoàng Giam Ngôn đã bắt đầu không còn làm chủ được ý thức của mình nữa.
Bình luận facebook