Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-67
Chương 68: Chuyện vụn vặt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tối qua, Lư Phương nói đến tìm đồng tộc cùng là hồ ly ở thành phố này để nương tựa, trong đó có hai con trưởng thành và một con non, một trong hai con trưởng thành chính là ông chủ của anh ta…
Đem hai sự việc này ra đối chiếu, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên phát hiện đáp án mình có được cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
Vì thế mười phút sau, khi ông chủ công ty vội vàng chạy về, cẩn thận ôm hồ ly con xuất hiện trước hai người, Phong Tiểu Tiểu cũng không còn cảm giác ngạc nhiên hay bất ngờ gì cả.
“Hai người là ai?” Ông chủ hồ ly đóng cửa phòng lại, không để ý đến vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi của thư ký mà vẫn ôm hồ ly con có vẻ ngoài như mới chỉ ba tuổi ở lại trong phòng khách, dùng tư thái của một người đàn ông thành đạt là tinh anh của xã hội hỏi Dương Nghiên: “Viên Viên đã nói với tôi rồi, hai người… nói con bé là hồ ly tinh hả?!”
Đây là lời mấy người nói, tôi chưa nói gì hết nha… Câu kia chẳng khác nào gợi ý úp mở, nếu hai người Dương Nghiên có thể nhìn thấu được thân phận của hồ ly tinh, như vậy tiếp theo đương nhiên sẽ ngả bài. Nhưng nếu đối phương chỉ thuận miệng nói thế, vậy thì những lời này chẳng qua chỉ là xuất phát từ tình thương con của một người cha nên chất vấn bọn họ mà thôi.
Dương Nghiên xoay xoay tách cà phê, ngẩng đầu: “Với thân phận đã đăng ký dưới quầy lễ tân, chúng tôi là bên đầu tư… Nhưng anh thấy rồi đó, chúng tôi cũng vốn chỉ đến để xem hồ ly tinh sống thôi.”
“…” Một ngụm máu nghẹn giữa yết hầu, sao người này có thể thành thật đến đáng ghét như thế, làm gì có ai thích bị người khác coi như vật để mà ngắm nghía chứ.
Phong Tiểu Tiểu tiếp lời: “Thật ra còn một chuyện nữa, vợ của anh cũng là hồ ly phải không? Hai người là vợ chồng?”
Ông chủ ngẫm nghĩ, tuy rằng không biết tại sao cô gái trước mặt lại cảm thấy hứng thú với chuyện đời tư của mình, nhưng vẫn buông con hồ ly nhỏ trong lòng ra, quyết định không vòng vo nữa mà trực tiếp ngả bài: “Nếu hai vị là người một nhà, vậy thì tôi cũng sẽ không lấp lửng với hai người nữa, mẹ con bé… Là mẹ ruột, nhưng tôi hoàn toàn chỉ là người qua đường mà thôi.”
“Ừm, nhìn ra được.” Mắt Thông Thiên của Dương Nghiên đã nhìn thấu hết mọi chuyện từ lúc ông chủ bước vào cửa, cho nên bây giờ mới hoàn toàn không có hứng thú hỏi han mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, thản nhiên thả một quả bom, “Viên Viên này là do đồng tộc của anh với một cậu sinh viên sinh ra chứ gì?! Đối phương năm nay vừa mới tốt nghiệp, đang thực tập ở đây?! Đúng là không ngờ, Bồ Tùng Linh(1) nói hồ ly yêu thư sinh luôn là yêu già gặm cỏ non, thật chẳng sai tí nào.”
(1) Bồ Tùng Linh: (phồn thể: 蒲松齡, giản thể:蒲松龄, sinh ngày 5 tháng 6 năm 1640, mất ngày 25 tháng 2 năm 1715), tự là Liêu Tiên và Kiếm Thần, cũng có người gọi ông là Liễu Tuyền cư sĩ, là một văn sĩ dưới triều đại nhà Thanh. Ông được biết đến nhiều với tác phẩm “Liêu trai chí dị”.
Một câu mà khiến cả ba người kinh hãi, Phong Tiểu Tiểu hít một hơi lạnh. Hồ ly con bưng cái mặt bánh bao, hai mắt sáng lên. Nhưng phản ứng của ông chủ mới là mãnh liệt nhất, anh ta nghe thấy vậy liền giật bắn mình nhảy khỏi sô pha, kinh hãi hỏi: “Sao anh biết?!” Sau đó đầu óc chợt lóe, tựa hồ nhận ra điều gì đó, “Chẳng lẽ các người là do người nhà sinh viên kia phái tới?!”
“...” Dương Nghiên bị kinh hãi bởi năng lực suy luận này. Yên lặng đặt tách cà phê vừa mới bưng lên để xuống bàn, ngẫm lại nói: “Không liên quan gì đến cậu ta, chúng tôi đến chủ yếu là để tìm anh.” Nói tới đây anh tạm dừng, lúng túng ho khan một tiếng, có vẻ như không biết là nên hay không nên nhắc tới vấn đề tình cảm riêng tư của người ta… Cảm giác này thật quá đau trứng mà. Chẳng lẽ anh đập mấy trăm vạn vào đây chỉ để biết người này bao dưỡng thư ký liệu có phải vì tình yêu đích thực hay không à?!
Vào lúc mấu chốt Phong Tiểu Tiểu vẫn rất đáng tin, cười hề hề nói chuyện vòng vo tiếp lời: “Anh Hoàng này, nghe anh nói như vậy, anh kết hôn với hồ ly kia chỉ vì muốn cho Viên Viên một cái hộ khẩu đẹp thôi phải không?! Vậy anh chưa từng cân nhắc tới vấn đề tình cảm của mình à?!”
“Của tôi…” Ông chủ nghẹn lời, chẳng lẽ hai tên này đến thật sự chỉ để xem chuyện vui thôi sao?!
Hồ ly con nhấc tay: “Ba của bé đã có tình nhân rồi, qua một thời gian ngắn nữa thôi là cô bồ nhí kia có thể được lên ngôi rồi!”
“...” Ông chủ ôm mặt, có vẻ xấu hổ không dám nhìn người khác. Phong Tiểu Tiểu co giật khóe miệng gượng cười: “Đứa nhỏ này trưởng thành sớm ghê.”
Nếu hồ ly con không nói dối, nếu ông chủ này không có mục đích xấu khác, như vậy thì chân tướng của mọi chuyện đến bây giờ gần như đã sáng tỏ. Em gái ế nhìn trúng người đàn ông này, trùng hợp là người đàn ông này cũng có ý với đối phương. Tuy rằng ở giữa còn có một quan hệ gia đình trên danh nghĩa cần giải quyết, nhưng anh ta vốn chỉ xuất phát từ tấm lòng nghĩa hiệp muốn giúp đỡ đồng tộc, mà vấn đề này cần phải từ từ giải quyết… Ví dụ như dựa theo quy tắc xã hội hiện đại là phải làm thủ tục ly hôn rồi mới tái hôn gì gì đó…
Đương nhiên, trong chuyện này không thể nói hồ ly đực làm gì sai. Duy chỉ có một vấn đề rắc rối, chính là vấn đề thái độ lập trường của em gái ế. Mặc dù trên thực tế cô ta chẳng làm sai điều gì cũng không xúc phạm tới ai, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là khi người đàn ông kia vẫn còn đang vướng trong mối quan hệ phiền phức này, khi nhà trai chưa ly hôn mà đã vui vẻ làm tình nhân. Nhìn từ góc độ bên ngoài thì đã là phá hoại hạnh phúc gia đình người khác rồi.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhìn nhau, nếu mọi thứ đã rõ ràng, chân tướng sự việc cũng tốt đẹp hơn trong tưởng tượng, vậy chuyện kế tiếp hai người không tính nhúng tay vào nữa.
Người và quỷ khác biệt gì gì đó không liên quan tới hai người họ cả, dù sao với linh khí ngày nay, thần tiên dị tộc căn bản đã không còn môi trường tu luyện, kết hôn với ai cũng chẳng khác gì mấy.
Khoảng cách tuổi tác?! Giờ có phải chỉ có mỗi yêu mới thích chơi trò trâu già gặm cỏ non đâu.
Chủng tộc khác nhau dẫn đến vấn đề sinh đẻ khó khăn?! Ví dụ về không con không cái nhiều như vậy, cùng là nhân loại chưa chắc đã sinh được một đứa bé bình thường, đổi thành một con yêu thì khác bao nhiêu đâu.
Về phần Thiên quy… Thiên Đình còn không có, ai rảnh mà giữ gìn cái thứ rách nát đó chứ?!
Mọi sự thuận lợi, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liền nói lời tạm biệt, hồ ly đực bị đoàn bạn bè thân thích do nhà gái phái tới “tham quan” một phen không khỏi cảm thấy khó hiểu, sau đó lại ngu ngu ngơ ngơ tiễn người về, từ đầu tới cuối cũng chưa hiểu được rốt cuộc đối phương đến làm gì… À, đúng rồi, nghe nói là đến đầu tư?!
Mẹ nó, thế sao ngay đến anh ta cũng chưa nghe thấy đối phương nhắc tới chủ đề này chút nào vậy?!
Hồ ly đực vỗ đầu buồn bực, gọi thư ký tình nhân nhanh chóng liên hệ với đối phương để sắp xếp lần gặp mặt tới, sau đó mới nhận ra hai người này cũng không để lại số điện thoại nào cả… Nhưng không sao, anh ta có thể đưa theo thư ký đích thân đến tận nơi thăm hỏi thêm lần nữa. Ừm, mai đi luôn!
***
“Chuyện cần biết gần như đã biết hết, anh thấy có nên nói mọi chuyện về tình hình hiện tại cho ông chú quỷ kia biết không?” Trên đường trở về, Phong Tiểu Tiểu hỏi Dương Nghiên.
Dương Nghiên ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chờ đến khi nào hai người kia kết hôn đã rồi nói… Tôi cảm thấy nếu chúng ta nói ra, chưa bàn đến chuyện khác, chỉ vụ làm kẻ thứ ba chen chân, lại thêm vụ tình yêu giữa người và yêu, có khi ông chú kia biểu diễn luôn màn biến thành lệ quỷ ngay tại chỗ cho chúng ta xem đấy…” Nhưng sau này nếu ván đã đóng thuyền rồi mới nói thì sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa, thì bởi dù sao cũng là con gái ruột, người làm cha lúc nào cũng chỉ muốn nghĩ tốt cho con mình mà thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đem hai sự việc này ra đối chiếu, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên phát hiện đáp án mình có được cũng chẳng có gì bất ngờ cả.
Vì thế mười phút sau, khi ông chủ công ty vội vàng chạy về, cẩn thận ôm hồ ly con xuất hiện trước hai người, Phong Tiểu Tiểu cũng không còn cảm giác ngạc nhiên hay bất ngờ gì cả.
“Hai người là ai?” Ông chủ hồ ly đóng cửa phòng lại, không để ý đến vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi của thư ký mà vẫn ôm hồ ly con có vẻ ngoài như mới chỉ ba tuổi ở lại trong phòng khách, dùng tư thái của một người đàn ông thành đạt là tinh anh của xã hội hỏi Dương Nghiên: “Viên Viên đã nói với tôi rồi, hai người… nói con bé là hồ ly tinh hả?!”
Đây là lời mấy người nói, tôi chưa nói gì hết nha… Câu kia chẳng khác nào gợi ý úp mở, nếu hai người Dương Nghiên có thể nhìn thấu được thân phận của hồ ly tinh, như vậy tiếp theo đương nhiên sẽ ngả bài. Nhưng nếu đối phương chỉ thuận miệng nói thế, vậy thì những lời này chẳng qua chỉ là xuất phát từ tình thương con của một người cha nên chất vấn bọn họ mà thôi.
Dương Nghiên xoay xoay tách cà phê, ngẩng đầu: “Với thân phận đã đăng ký dưới quầy lễ tân, chúng tôi là bên đầu tư… Nhưng anh thấy rồi đó, chúng tôi cũng vốn chỉ đến để xem hồ ly tinh sống thôi.”
“…” Một ngụm máu nghẹn giữa yết hầu, sao người này có thể thành thật đến đáng ghét như thế, làm gì có ai thích bị người khác coi như vật để mà ngắm nghía chứ.
Phong Tiểu Tiểu tiếp lời: “Thật ra còn một chuyện nữa, vợ của anh cũng là hồ ly phải không? Hai người là vợ chồng?”
Ông chủ ngẫm nghĩ, tuy rằng không biết tại sao cô gái trước mặt lại cảm thấy hứng thú với chuyện đời tư của mình, nhưng vẫn buông con hồ ly nhỏ trong lòng ra, quyết định không vòng vo nữa mà trực tiếp ngả bài: “Nếu hai vị là người một nhà, vậy thì tôi cũng sẽ không lấp lửng với hai người nữa, mẹ con bé… Là mẹ ruột, nhưng tôi hoàn toàn chỉ là người qua đường mà thôi.”
“Ừm, nhìn ra được.” Mắt Thông Thiên của Dương Nghiên đã nhìn thấu hết mọi chuyện từ lúc ông chủ bước vào cửa, cho nên bây giờ mới hoàn toàn không có hứng thú hỏi han mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, thản nhiên thả một quả bom, “Viên Viên này là do đồng tộc của anh với một cậu sinh viên sinh ra chứ gì?! Đối phương năm nay vừa mới tốt nghiệp, đang thực tập ở đây?! Đúng là không ngờ, Bồ Tùng Linh(1) nói hồ ly yêu thư sinh luôn là yêu già gặm cỏ non, thật chẳng sai tí nào.”
(1) Bồ Tùng Linh: (phồn thể: 蒲松齡, giản thể:蒲松龄, sinh ngày 5 tháng 6 năm 1640, mất ngày 25 tháng 2 năm 1715), tự là Liêu Tiên và Kiếm Thần, cũng có người gọi ông là Liễu Tuyền cư sĩ, là một văn sĩ dưới triều đại nhà Thanh. Ông được biết đến nhiều với tác phẩm “Liêu trai chí dị”.
Một câu mà khiến cả ba người kinh hãi, Phong Tiểu Tiểu hít một hơi lạnh. Hồ ly con bưng cái mặt bánh bao, hai mắt sáng lên. Nhưng phản ứng của ông chủ mới là mãnh liệt nhất, anh ta nghe thấy vậy liền giật bắn mình nhảy khỏi sô pha, kinh hãi hỏi: “Sao anh biết?!” Sau đó đầu óc chợt lóe, tựa hồ nhận ra điều gì đó, “Chẳng lẽ các người là do người nhà sinh viên kia phái tới?!”
“...” Dương Nghiên bị kinh hãi bởi năng lực suy luận này. Yên lặng đặt tách cà phê vừa mới bưng lên để xuống bàn, ngẫm lại nói: “Không liên quan gì đến cậu ta, chúng tôi đến chủ yếu là để tìm anh.” Nói tới đây anh tạm dừng, lúng túng ho khan một tiếng, có vẻ như không biết là nên hay không nên nhắc tới vấn đề tình cảm riêng tư của người ta… Cảm giác này thật quá đau trứng mà. Chẳng lẽ anh đập mấy trăm vạn vào đây chỉ để biết người này bao dưỡng thư ký liệu có phải vì tình yêu đích thực hay không à?!
Vào lúc mấu chốt Phong Tiểu Tiểu vẫn rất đáng tin, cười hề hề nói chuyện vòng vo tiếp lời: “Anh Hoàng này, nghe anh nói như vậy, anh kết hôn với hồ ly kia chỉ vì muốn cho Viên Viên một cái hộ khẩu đẹp thôi phải không?! Vậy anh chưa từng cân nhắc tới vấn đề tình cảm của mình à?!”
“Của tôi…” Ông chủ nghẹn lời, chẳng lẽ hai tên này đến thật sự chỉ để xem chuyện vui thôi sao?!
Hồ ly con nhấc tay: “Ba của bé đã có tình nhân rồi, qua một thời gian ngắn nữa thôi là cô bồ nhí kia có thể được lên ngôi rồi!”
“...” Ông chủ ôm mặt, có vẻ xấu hổ không dám nhìn người khác. Phong Tiểu Tiểu co giật khóe miệng gượng cười: “Đứa nhỏ này trưởng thành sớm ghê.”
Nếu hồ ly con không nói dối, nếu ông chủ này không có mục đích xấu khác, như vậy thì chân tướng của mọi chuyện đến bây giờ gần như đã sáng tỏ. Em gái ế nhìn trúng người đàn ông này, trùng hợp là người đàn ông này cũng có ý với đối phương. Tuy rằng ở giữa còn có một quan hệ gia đình trên danh nghĩa cần giải quyết, nhưng anh ta vốn chỉ xuất phát từ tấm lòng nghĩa hiệp muốn giúp đỡ đồng tộc, mà vấn đề này cần phải từ từ giải quyết… Ví dụ như dựa theo quy tắc xã hội hiện đại là phải làm thủ tục ly hôn rồi mới tái hôn gì gì đó…
Đương nhiên, trong chuyện này không thể nói hồ ly đực làm gì sai. Duy chỉ có một vấn đề rắc rối, chính là vấn đề thái độ lập trường của em gái ế. Mặc dù trên thực tế cô ta chẳng làm sai điều gì cũng không xúc phạm tới ai, nhưng dưới điều kiện tiên quyết là khi người đàn ông kia vẫn còn đang vướng trong mối quan hệ phiền phức này, khi nhà trai chưa ly hôn mà đã vui vẻ làm tình nhân. Nhìn từ góc độ bên ngoài thì đã là phá hoại hạnh phúc gia đình người khác rồi.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhìn nhau, nếu mọi thứ đã rõ ràng, chân tướng sự việc cũng tốt đẹp hơn trong tưởng tượng, vậy chuyện kế tiếp hai người không tính nhúng tay vào nữa.
Người và quỷ khác biệt gì gì đó không liên quan tới hai người họ cả, dù sao với linh khí ngày nay, thần tiên dị tộc căn bản đã không còn môi trường tu luyện, kết hôn với ai cũng chẳng khác gì mấy.
Khoảng cách tuổi tác?! Giờ có phải chỉ có mỗi yêu mới thích chơi trò trâu già gặm cỏ non đâu.
Chủng tộc khác nhau dẫn đến vấn đề sinh đẻ khó khăn?! Ví dụ về không con không cái nhiều như vậy, cùng là nhân loại chưa chắc đã sinh được một đứa bé bình thường, đổi thành một con yêu thì khác bao nhiêu đâu.
Về phần Thiên quy… Thiên Đình còn không có, ai rảnh mà giữ gìn cái thứ rách nát đó chứ?!
Mọi sự thuận lợi, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên liền nói lời tạm biệt, hồ ly đực bị đoàn bạn bè thân thích do nhà gái phái tới “tham quan” một phen không khỏi cảm thấy khó hiểu, sau đó lại ngu ngu ngơ ngơ tiễn người về, từ đầu tới cuối cũng chưa hiểu được rốt cuộc đối phương đến làm gì… À, đúng rồi, nghe nói là đến đầu tư?!
Mẹ nó, thế sao ngay đến anh ta cũng chưa nghe thấy đối phương nhắc tới chủ đề này chút nào vậy?!
Hồ ly đực vỗ đầu buồn bực, gọi thư ký tình nhân nhanh chóng liên hệ với đối phương để sắp xếp lần gặp mặt tới, sau đó mới nhận ra hai người này cũng không để lại số điện thoại nào cả… Nhưng không sao, anh ta có thể đưa theo thư ký đích thân đến tận nơi thăm hỏi thêm lần nữa. Ừm, mai đi luôn!
***
“Chuyện cần biết gần như đã biết hết, anh thấy có nên nói mọi chuyện về tình hình hiện tại cho ông chú quỷ kia biết không?” Trên đường trở về, Phong Tiểu Tiểu hỏi Dương Nghiên.
Dương Nghiên ngẫm nghĩ, vẫn lắc đầu: “Thôi bỏ đi, chờ đến khi nào hai người kia kết hôn đã rồi nói… Tôi cảm thấy nếu chúng ta nói ra, chưa bàn đến chuyện khác, chỉ vụ làm kẻ thứ ba chen chân, lại thêm vụ tình yêu giữa người và yêu, có khi ông chú kia biểu diễn luôn màn biến thành lệ quỷ ngay tại chỗ cho chúng ta xem đấy…” Nhưng sau này nếu ván đã đóng thuyền rồi mới nói thì sẽ chẳng còn vấn đề gì nữa, thì bởi dù sao cũng là con gái ruột, người làm cha lúc nào cũng chỉ muốn nghĩ tốt cho con mình mà thôi.