Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-75
Chương 76: Hô mưa gọi gió
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khi Amphitrite đi tới tiệm gốm, đúng lúc gặp được Lý Tiếu vừa đi du lịch từ Minh giới Hy Lạp về.
“Bên đó chẳng có bao nhiêu quỷ, hình như cũng chỉ có một vài linh hồn đặc biệt mạnh mới có thể tiến vào Minh giới.” Lý Tiếu bộ dạng phong trần mệt mỏi vừa ăn lót dạ vừa báo cáo, chẳng quan tâm là trước tiên nên rửa mặt cái đã: “Tôi thấy Cerberus nhà Hades cũng sắp rảnh rỗi đến mức sinh bệnh rồi, cả ngày ngồi ở cửa ra vào cũng không thấy có chuyện gì, ba đầu tụ lại một chỗ đấu địa chủ.”
Vấn đề là đầu thì đủ dùng rồi, móng vuốt cầm bài lại không dùng được, vì vậy cách chơi của Cerberus chính là một đầu mở mắt đánh bài, hai đầu còn lại đặt bài đã được chia trên mặt đất và nhắm mắt, nhưng như thế này lại rất dễ dính dáng tới vấn đề ăn gian, ví dụ như đầu mở mắt lén đổi bài, hay ví dụ như đầu nhắm mắt giở trò hé mắt... Cũng vì vậy mà dẫn tới những lần đánh nhau chẳng còn lạ lùng gì nữa. Hằng ngày, ở ngoài cửa địa ngục đều có thể nghe thấy tiếng ba đầu Cerberus gào rít cắn xé lẫn nhau vì cái gì, Lý Tiếu may mắn đứng xem hiện trường ở khoảng cách gần, xem đến là sung sướng.
“...” Phong Tiểu Tiểu có chút không tiếp nhận được: “Ông đi Thần vực Hy Lạp chẳng lẽ không chú ý tới những thông tin hữu dụng khác sao?”
Không ngờ chỉ vì như thế mà Dương Nghiên giúp tên khốn này xuất ngoại, ông ta thật sự cho rằng đây là chuyến đi du lịch thăm người thân sao?
“Thật ra cũng không có gì. Linh khí trên toàn thế giới đều thiếu thốn, hiện giờ bên chúng ta thì vì quỷ hồn tranh đấu không nhiều, cho nên trong phạm vi phố Thành Hoàng bao trùm vẫn còn có thể quản lý, đợi về sau nhiều hơn nữa chắc hẳn sẽ khó khăn.” Lý Tiếu lau miệng, đúng lúc nịnh bợ Y Y vừa nghỉ phép về mới đi làm chưa được mấy hôm: “Điểu Điểu làm mấy bàn thịt ăn chứ? Thói quen ẩm thực bên kia thật sự không hợp khẩu vị, nguyên liệu nấu ăn cũng đủ thể loại quỷ dị, miệng tôi đây cũng sắp nhạt như mỏ Điểu rồi.”
Y Y tức giận: “Xin gọi tôi Y Y!” Tức giận xong rồi vẫn ngoan ngoãn quay trở lại phòng bếp xào rau nấu cơm, chỗ tốt lớn nhất của cô nàng này chính là dễ mềm lòng.
Lý Tiếu ưỡn mặt cùng với cười xòa mấy câu liền bị muôi nện tới, vì vậy mặt xám xịt chạy về phòng khách tiếp tục báo cáo: “Tóm lại, tôi nghe lão Had nói thì dường như tình hình cả thế giới hiện giờ cũng không khác biệt lắm. Nhưng nếu đếm trong những lãnh thổ phạm vi tương đối và lượng người bình thường chết thì thực sự tỉ lệ quỷ hồn và thần linh thật sự quá nhỏ... Ngoài ra, sông Acheron ở nơi bọn họ thật sự cũng không lớn, bên trong đều là oán linh, nhìn từ dưới lên nơi đó... Chậc chậc, ảnh ngược một cái đầu của tôi dưới đó ít nhất cũng chồng chéo bảy, tám mặt vong linh u hồn vặn vẹo, đến cả lằn nước di chuyển cũng đều là trạng thái đầu lâu.”
“Nói cách khác là không thể lấy về chế ra thuốc sao?” Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một chút: “Có thể là thần vực Minh giới vẫn thuộc những không gian không giống nhau chứ... Chẳng qua không được liền thôi vậy, dù sao em họ nhỏ cũng sắp lập gia đình cùng em gái ốc đồng rồi, không cần phải xóa trí nhớ, về phần Điềm Điềm bên kia càng không cần thiết, cô ấy còn phải sống chung với đám hồ ly tinh kia nhiều năm nữa.” Tính sơ bộ thì chắc hẳn ít nhất quan hệ hai bên còn phải kéo dài đến khi Tô Đát Kỷ trưởng thành nha.
“Ừm, nhưng cũng may còn tìm được thứ tốt mà trên mặt đất không kiếm được, chắc hẳn có thể mở mấy lô đan mới.” Lý Tiếu tiếp tục ăn mấy miếng bánh ngọt, sực nhớ ra gì đó bắt đầu lục túi xách: “Đúng rồi, lão Had nghe người khác nói về việc mọi người đã nhốt Zeus lại, có vẻ như vì chuyện này mà trông ông ta rất vui mừng, còn cố ý bảo tôi đưa cho mọi người ít đặc sản...” Vừa nói vừa lấy ra một loại hạt giống như củ tỏi lớn, đến khi Phong Tiểu Tiểu nhận lấy mới cảm xúc dâng trào giới thiệu: “Đây chính là một trong những thánh vật của lão Had, một hạt mầm có thể trồng ra cả vườn hoa thủy tiên, một khi có người ngắt nó thì mặt đất sẽ rạn nứt, Minh Vương ngồi trên cỗ chiến xa do bốn tuấn mã đen kéo sẽ xuất hiện từ dưới mặt đất lên, dẫn người ngắt hoa thủy tiên xuống địa ngục.”
“...” Phong Tiểu Tiểu lặng lẽ ném củ tỏi trở lại: “Cám ơn, ông vẫn nên tự trồng ở nhà mình đi thì hơn.”
Con mẹ nó! Ai sẽ trồng loại mặt hàng nguy hiểm này trong nhà mình chứ!
Ngẫm lại, về sau ba, năm nhà hàng xóm hoặc khách hàng DIY tới đi dạo ở sân sau, trông thấy một vườn hoa thủy tiên không kiềm chế được liền vươn móng vuốt ngắt một cái... Điều này hoàn toàn là tiết tấu nghịch thiên nha!
Lý Tiếu không bàn bạc được, còn bị Phục Hy trừng mắt một cái, đành phải sờ mũi tiện tay cất củ tỏi này vào trong túi áo.
Sau khi nói chuyện phiếm được một lát, đợi đến khi Y Y đã mang thức ăn đặt lên bàn, khi Lý Tiếu đang muốn bắt đầu ăn thì pháp trận mà Phục Hy bố trí ngoài cửa liền bị ai đó chạm vào.
“Ai vậy nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu khó hiểu thì thầm một tiếng, cùng liếc nhìn Phục Hy, vì vậy anh liền thản nhiên mở miệng: “Là thần minh.”
Phong Tiểu Tiểu vừa nghe thấy vậy, đương nhiên nhanh chóng ra ngoài mở cửa.
“Ôi chao, thần nào tới cửa đây?” Lý Tiếu bưng bát cơm, gắp một đũa đầy thức ăn, vừa nhét vừa chạy tới xem. Khi ông ta đi ngang qua sân sau, có thể vì chạy quá nhanh, cũng có thể vì túi áo quá bé mà một vật dạng củ tỏi gì đó cứ như vậy rơi ra, “nhanh như chớp” lăn xuống bắn tới đụng vào góc tường hai cái, cuối cùng bất động trong một lùm cỏ, sau vài giây im hơi lặng tiếng hòa vào mặt đất, một chiếc lá non liền nhú ra...
Phục Hy ngồi trong phòng khách đương nhiên không thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ xảy ra trong sân này. Mà Lý Tiếu cũng hoàn toàn không chú ý tới mình đã mất đồ, bưng bát vui vẻ chạy đi, vừa hay nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu mở cửa tiệm ra, ngoài cửa đậu một chiếc xe thể thao vàng óng cực kỳ phách lối, trước xe còn có một cô nàng thoạt nhìn thì có vẻ ôn nhu với mái tóc quăn dài đang đứng trước xe thể thao.
“Oa! Mỹ nữ!” Lý Tiếu phun cơm khen một câu, sau đó khẽ “Hả” một tiếng, dụi mắt nhìn chiếc xe thể thao vàng óng lần nữa: “Chiến xa kia nhìn có vẻ giống phong cách của lão Had nha, cô cũng là người Olympus?”
Sắc mặt Amphitrite hơi biến đổi thành tức giận, chuyển sự chú ý đến người đàn ông không nhìn có vẻ không có chút lịch sự nào kia, dò xét đối phương từ trên xuống dưới, sau đó cười: “Ngài đây quen với Hades sao? Mặc dù thật xin lỗi khi phải nói như vậy, nhưng trên thân ngài có chứa một cỗ...” Dường như đang suy tư không biết nên dùng từ như thế nào, sau đó cô ta tiếp tục lời nói chẳng có chút uyển chuyển nào: “Một cỗ hương vị chết chóc âm u cùng ngôi mộ cổ dưới đất.”
Lý Tiếu bị miếng sườn chẹn họng: “... Tôi mới xuyên từ cửa lão Had về, khà khà, lỗ mũi của cô thật linh.” Lý Tiếu lau mồ hôi lạnh, cả người nổi da gà xoay người chạy về.
Nói chuyện với cô nàng này thật sự hại khẩu vị.
Amphitrite lơ đễnh cười, lại nhìn Phong Tiểu Tiểu, bỗng nhiên xoa ngực khom người, một lần nữa đứng thẳng người mở miệng nói: “Tôi có thể cảm nhận được trên người ngài có lực lượng thuần túy đến từ viễn cổ, xem ra ngài chính là chủ nhân nơi này?”
“Nếu cô nói tới quyền tài sản tiệm gốm, coi như là vậy đi...” Phong Tiểu Tiểu có chút nghẹn lời, vẫn không kiềm chế được mà mở miệng: “Người đẹp này, trước tiên chúng ta giải quyết sự việc còn quan trọng hơn trước mắt được không?”
Amphitrite lập tức vô thức thẳng lưng thêm vài phần, mỉm cười gật đầu: “Mời ngài nói!”
“Có thể di chuyển xe rời khỏi đây trước không? Nơi này không phải chỗ đỗ xe.” Hiện giờ, Phong Tiểu Tiểu đã không nhìn nổi nữa.
“...”
“... Sẽ bị phạt tiền đó nha!”
“...”
Đợi qua một hồi lâu, hai cô gái rốt cuộc kết bạn đi từ ngoài cửa vào, Phục Hy hơi ngạc nhiên khi phát hiện nụ cười mỉm của nữ thần ngoại quốc kia có chút cứng ngắc.
Ngược lại, bộ dạng Phong Tiểu Tiểu rất tự nhiên, cười tủm tỉm một cái đã vội vàng giới thiệu: “Đây là Amphitrite, mọi người không cần khách khí, gọi cô ấy là Tiểu An là được rồi...”
Amphitrite: “...”
“Anh Hy, cô ấy chính là vợ của Thần biển cả Poseidon.” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục bổ sung tư liệu nhân vật: “Là người nắm giữ quyền tài sản lãnh thổ Atlantis hiện giờ.”
“Khụ!” Amphitrite nắm tay đặt lên môi ho một tiếng, sau khi đã hành lễ với Phục Hy liền đoan trang ngồi trên ghế sô pha: “Khi nãy trước khi vào đây tôi đã nghe cô Phong nói qua về việc chư vị muốn dùng Atlantis làm nền thần đình mới?”
Phục Hy bình tĩnh: “Đúng vậy thì sao.”
Những lời này cực kỳ có tính khiêu khích, giống như đang nói cho người ta rằng mảnh đất này ông đây đã muốn, mấy người có ý kiến thì ông đây cũng không quan tâm... Đại loại ý tứ là như vậy.
Amphitrite vội mỉm cười: “Đương nhiên một mảnh đất làm nền mà thôi, đó cũng không phải vấn đề gì lớn, vốn tôi cũng quyết định xây một hội trường múa mới, nhưng...” Do dự nhìn Phong Tiểu Tiểu một lát, dường như cảm thấy nói chuyện với Phục Hy khá áp lực, vị nữ vương biển cả này vẫn cẩn thận lựa chọn nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu: “Thật ra thì tôi sợ chư vị có chút hiểu lầm, Atlantis đã sớm hoang vu, mặc dù quy cách tổng thể coi như vẫn bảo tồn toàn vẹn, nhưng bị ngâm dưới nước biển lâu cũng đã bị xói mòn cực kỳ... Cá nhân tôi thấy thì thật ra chư vị tùy tiện chọn ở đây một lãnh thổ cũng không kém so với Atlantis...”
Đối với một khu vực đất đai mà bản vốn cũng không có ý định lấy, Amphitrite cũng không thèm để ý, nhưng điều mà cô quan tâm chính là sợ những người này sẽ hiểu lầm, ví dụ như cho rằng hiện giờ Atlantis còn có thể xinh đẹp đến cỡ nào... Đến lúc đó nếu như nhìn thấy quần thể kiến trúc không giống như trong dự đoán của mình, khó đảm bảo những người này sẽ không vì thẹn quá hóa giận hay gì gì đó, cho nên điều mà Amphitrite muốn tránh chính là những phiền phức như vậy.
Đối với thần minh mà nói, đúng hay sai cũng không quan trọng, quan trọng là anh có đè ép được thực lực của đối thủ hay không.
Cho nên dù đến lúc đó, vì sai lầm của đối phương mà dẫn tới mất mát hay không, thì trong cơn tức giận cũng khó đảm bảo bọn họ sẽ không vì phần trách nhiệm này mà đổ lỗi lên người vợ chồng Poseidon.
“Ý cô là Atlantis cũng không khác gì mấy so với mảnh đất hoang? Rốt cuộc nát tới mức nào?” Phong Tiểu Tiểu cẩn thận hỏi.
Amphitrite suy nghĩ một chút, cũng cẩn thận tiết lộ: “Đại khái không khác lắm so với thành trì cổ đại sau đại chiến!” Đây có lẽ là điều nằm trong phạm vi mà đối phương có thể chấp nhận.
Dù sao cũng là thành phố dưới biển mà Poseidon từng thống trị, dù đã sớm vứt bỏ mấy nghìn năm, nhưng kiến trúc cơ bản vẫn được bảo tồn, cũng không đến mức quá tệ. Đương nhiên sau khi bị vứt bỏ cũng không có một ai tới sửa chữa, bảo dưỡng rồi, cho nên hiện giờ cũng đã tiêu điều hơn nhiều.
Phong Tiểu Tiểu khẽ thở ra: “Vậy thì được rồi.” Dứt lời quay đầu nói với Phục Hy: “Nếu anh Hy không có vấn đề gì, chi bằng mấy ngày này chúng ta liền tới đào Atlantis ra?”
“Ừ.” Phục Hy gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.
Amphitrite cũng gật đầu: “Vậy chờ tôi gặp chồng tôi xong liền phái người đến thông báo cho chư vị.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Bên đó chẳng có bao nhiêu quỷ, hình như cũng chỉ có một vài linh hồn đặc biệt mạnh mới có thể tiến vào Minh giới.” Lý Tiếu bộ dạng phong trần mệt mỏi vừa ăn lót dạ vừa báo cáo, chẳng quan tâm là trước tiên nên rửa mặt cái đã: “Tôi thấy Cerberus nhà Hades cũng sắp rảnh rỗi đến mức sinh bệnh rồi, cả ngày ngồi ở cửa ra vào cũng không thấy có chuyện gì, ba đầu tụ lại một chỗ đấu địa chủ.”
Vấn đề là đầu thì đủ dùng rồi, móng vuốt cầm bài lại không dùng được, vì vậy cách chơi của Cerberus chính là một đầu mở mắt đánh bài, hai đầu còn lại đặt bài đã được chia trên mặt đất và nhắm mắt, nhưng như thế này lại rất dễ dính dáng tới vấn đề ăn gian, ví dụ như đầu mở mắt lén đổi bài, hay ví dụ như đầu nhắm mắt giở trò hé mắt... Cũng vì vậy mà dẫn tới những lần đánh nhau chẳng còn lạ lùng gì nữa. Hằng ngày, ở ngoài cửa địa ngục đều có thể nghe thấy tiếng ba đầu Cerberus gào rít cắn xé lẫn nhau vì cái gì, Lý Tiếu may mắn đứng xem hiện trường ở khoảng cách gần, xem đến là sung sướng.
“...” Phong Tiểu Tiểu có chút không tiếp nhận được: “Ông đi Thần vực Hy Lạp chẳng lẽ không chú ý tới những thông tin hữu dụng khác sao?”
Không ngờ chỉ vì như thế mà Dương Nghiên giúp tên khốn này xuất ngoại, ông ta thật sự cho rằng đây là chuyến đi du lịch thăm người thân sao?
“Thật ra cũng không có gì. Linh khí trên toàn thế giới đều thiếu thốn, hiện giờ bên chúng ta thì vì quỷ hồn tranh đấu không nhiều, cho nên trong phạm vi phố Thành Hoàng bao trùm vẫn còn có thể quản lý, đợi về sau nhiều hơn nữa chắc hẳn sẽ khó khăn.” Lý Tiếu lau miệng, đúng lúc nịnh bợ Y Y vừa nghỉ phép về mới đi làm chưa được mấy hôm: “Điểu Điểu làm mấy bàn thịt ăn chứ? Thói quen ẩm thực bên kia thật sự không hợp khẩu vị, nguyên liệu nấu ăn cũng đủ thể loại quỷ dị, miệng tôi đây cũng sắp nhạt như mỏ Điểu rồi.”
Y Y tức giận: “Xin gọi tôi Y Y!” Tức giận xong rồi vẫn ngoan ngoãn quay trở lại phòng bếp xào rau nấu cơm, chỗ tốt lớn nhất của cô nàng này chính là dễ mềm lòng.
Lý Tiếu ưỡn mặt cùng với cười xòa mấy câu liền bị muôi nện tới, vì vậy mặt xám xịt chạy về phòng khách tiếp tục báo cáo: “Tóm lại, tôi nghe lão Had nói thì dường như tình hình cả thế giới hiện giờ cũng không khác biệt lắm. Nhưng nếu đếm trong những lãnh thổ phạm vi tương đối và lượng người bình thường chết thì thực sự tỉ lệ quỷ hồn và thần linh thật sự quá nhỏ... Ngoài ra, sông Acheron ở nơi bọn họ thật sự cũng không lớn, bên trong đều là oán linh, nhìn từ dưới lên nơi đó... Chậc chậc, ảnh ngược một cái đầu của tôi dưới đó ít nhất cũng chồng chéo bảy, tám mặt vong linh u hồn vặn vẹo, đến cả lằn nước di chuyển cũng đều là trạng thái đầu lâu.”
“Nói cách khác là không thể lấy về chế ra thuốc sao?” Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một chút: “Có thể là thần vực Minh giới vẫn thuộc những không gian không giống nhau chứ... Chẳng qua không được liền thôi vậy, dù sao em họ nhỏ cũng sắp lập gia đình cùng em gái ốc đồng rồi, không cần phải xóa trí nhớ, về phần Điềm Điềm bên kia càng không cần thiết, cô ấy còn phải sống chung với đám hồ ly tinh kia nhiều năm nữa.” Tính sơ bộ thì chắc hẳn ít nhất quan hệ hai bên còn phải kéo dài đến khi Tô Đát Kỷ trưởng thành nha.
“Ừm, nhưng cũng may còn tìm được thứ tốt mà trên mặt đất không kiếm được, chắc hẳn có thể mở mấy lô đan mới.” Lý Tiếu tiếp tục ăn mấy miếng bánh ngọt, sực nhớ ra gì đó bắt đầu lục túi xách: “Đúng rồi, lão Had nghe người khác nói về việc mọi người đã nhốt Zeus lại, có vẻ như vì chuyện này mà trông ông ta rất vui mừng, còn cố ý bảo tôi đưa cho mọi người ít đặc sản...” Vừa nói vừa lấy ra một loại hạt giống như củ tỏi lớn, đến khi Phong Tiểu Tiểu nhận lấy mới cảm xúc dâng trào giới thiệu: “Đây chính là một trong những thánh vật của lão Had, một hạt mầm có thể trồng ra cả vườn hoa thủy tiên, một khi có người ngắt nó thì mặt đất sẽ rạn nứt, Minh Vương ngồi trên cỗ chiến xa do bốn tuấn mã đen kéo sẽ xuất hiện từ dưới mặt đất lên, dẫn người ngắt hoa thủy tiên xuống địa ngục.”
“...” Phong Tiểu Tiểu lặng lẽ ném củ tỏi trở lại: “Cám ơn, ông vẫn nên tự trồng ở nhà mình đi thì hơn.”
Con mẹ nó! Ai sẽ trồng loại mặt hàng nguy hiểm này trong nhà mình chứ!
Ngẫm lại, về sau ba, năm nhà hàng xóm hoặc khách hàng DIY tới đi dạo ở sân sau, trông thấy một vườn hoa thủy tiên không kiềm chế được liền vươn móng vuốt ngắt một cái... Điều này hoàn toàn là tiết tấu nghịch thiên nha!
Lý Tiếu không bàn bạc được, còn bị Phục Hy trừng mắt một cái, đành phải sờ mũi tiện tay cất củ tỏi này vào trong túi áo.
Sau khi nói chuyện phiếm được một lát, đợi đến khi Y Y đã mang thức ăn đặt lên bàn, khi Lý Tiếu đang muốn bắt đầu ăn thì pháp trận mà Phục Hy bố trí ngoài cửa liền bị ai đó chạm vào.
“Ai vậy nhỉ?” Phong Tiểu Tiểu khó hiểu thì thầm một tiếng, cùng liếc nhìn Phục Hy, vì vậy anh liền thản nhiên mở miệng: “Là thần minh.”
Phong Tiểu Tiểu vừa nghe thấy vậy, đương nhiên nhanh chóng ra ngoài mở cửa.
“Ôi chao, thần nào tới cửa đây?” Lý Tiếu bưng bát cơm, gắp một đũa đầy thức ăn, vừa nhét vừa chạy tới xem. Khi ông ta đi ngang qua sân sau, có thể vì chạy quá nhanh, cũng có thể vì túi áo quá bé mà một vật dạng củ tỏi gì đó cứ như vậy rơi ra, “nhanh như chớp” lăn xuống bắn tới đụng vào góc tường hai cái, cuối cùng bất động trong một lùm cỏ, sau vài giây im hơi lặng tiếng hòa vào mặt đất, một chiếc lá non liền nhú ra...
Phục Hy ngồi trong phòng khách đương nhiên không thể phát hiện ra những chi tiết nhỏ xảy ra trong sân này. Mà Lý Tiếu cũng hoàn toàn không chú ý tới mình đã mất đồ, bưng bát vui vẻ chạy đi, vừa hay nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu mở cửa tiệm ra, ngoài cửa đậu một chiếc xe thể thao vàng óng cực kỳ phách lối, trước xe còn có một cô nàng thoạt nhìn thì có vẻ ôn nhu với mái tóc quăn dài đang đứng trước xe thể thao.
“Oa! Mỹ nữ!” Lý Tiếu phun cơm khen một câu, sau đó khẽ “Hả” một tiếng, dụi mắt nhìn chiếc xe thể thao vàng óng lần nữa: “Chiến xa kia nhìn có vẻ giống phong cách của lão Had nha, cô cũng là người Olympus?”
Sắc mặt Amphitrite hơi biến đổi thành tức giận, chuyển sự chú ý đến người đàn ông không nhìn có vẻ không có chút lịch sự nào kia, dò xét đối phương từ trên xuống dưới, sau đó cười: “Ngài đây quen với Hades sao? Mặc dù thật xin lỗi khi phải nói như vậy, nhưng trên thân ngài có chứa một cỗ...” Dường như đang suy tư không biết nên dùng từ như thế nào, sau đó cô ta tiếp tục lời nói chẳng có chút uyển chuyển nào: “Một cỗ hương vị chết chóc âm u cùng ngôi mộ cổ dưới đất.”
Lý Tiếu bị miếng sườn chẹn họng: “... Tôi mới xuyên từ cửa lão Had về, khà khà, lỗ mũi của cô thật linh.” Lý Tiếu lau mồ hôi lạnh, cả người nổi da gà xoay người chạy về.
Nói chuyện với cô nàng này thật sự hại khẩu vị.
Amphitrite lơ đễnh cười, lại nhìn Phong Tiểu Tiểu, bỗng nhiên xoa ngực khom người, một lần nữa đứng thẳng người mở miệng nói: “Tôi có thể cảm nhận được trên người ngài có lực lượng thuần túy đến từ viễn cổ, xem ra ngài chính là chủ nhân nơi này?”
“Nếu cô nói tới quyền tài sản tiệm gốm, coi như là vậy đi...” Phong Tiểu Tiểu có chút nghẹn lời, vẫn không kiềm chế được mà mở miệng: “Người đẹp này, trước tiên chúng ta giải quyết sự việc còn quan trọng hơn trước mắt được không?”
Amphitrite lập tức vô thức thẳng lưng thêm vài phần, mỉm cười gật đầu: “Mời ngài nói!”
“Có thể di chuyển xe rời khỏi đây trước không? Nơi này không phải chỗ đỗ xe.” Hiện giờ, Phong Tiểu Tiểu đã không nhìn nổi nữa.
“...”
“... Sẽ bị phạt tiền đó nha!”
“...”
Đợi qua một hồi lâu, hai cô gái rốt cuộc kết bạn đi từ ngoài cửa vào, Phục Hy hơi ngạc nhiên khi phát hiện nụ cười mỉm của nữ thần ngoại quốc kia có chút cứng ngắc.
Ngược lại, bộ dạng Phong Tiểu Tiểu rất tự nhiên, cười tủm tỉm một cái đã vội vàng giới thiệu: “Đây là Amphitrite, mọi người không cần khách khí, gọi cô ấy là Tiểu An là được rồi...”
Amphitrite: “...”
“Anh Hy, cô ấy chính là vợ của Thần biển cả Poseidon.” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục bổ sung tư liệu nhân vật: “Là người nắm giữ quyền tài sản lãnh thổ Atlantis hiện giờ.”
“Khụ!” Amphitrite nắm tay đặt lên môi ho một tiếng, sau khi đã hành lễ với Phục Hy liền đoan trang ngồi trên ghế sô pha: “Khi nãy trước khi vào đây tôi đã nghe cô Phong nói qua về việc chư vị muốn dùng Atlantis làm nền thần đình mới?”
Phục Hy bình tĩnh: “Đúng vậy thì sao.”
Những lời này cực kỳ có tính khiêu khích, giống như đang nói cho người ta rằng mảnh đất này ông đây đã muốn, mấy người có ý kiến thì ông đây cũng không quan tâm... Đại loại ý tứ là như vậy.
Amphitrite vội mỉm cười: “Đương nhiên một mảnh đất làm nền mà thôi, đó cũng không phải vấn đề gì lớn, vốn tôi cũng quyết định xây một hội trường múa mới, nhưng...” Do dự nhìn Phong Tiểu Tiểu một lát, dường như cảm thấy nói chuyện với Phục Hy khá áp lực, vị nữ vương biển cả này vẫn cẩn thận lựa chọn nói chuyện với Phong Tiểu Tiểu: “Thật ra thì tôi sợ chư vị có chút hiểu lầm, Atlantis đã sớm hoang vu, mặc dù quy cách tổng thể coi như vẫn bảo tồn toàn vẹn, nhưng bị ngâm dưới nước biển lâu cũng đã bị xói mòn cực kỳ... Cá nhân tôi thấy thì thật ra chư vị tùy tiện chọn ở đây một lãnh thổ cũng không kém so với Atlantis...”
Đối với một khu vực đất đai mà bản vốn cũng không có ý định lấy, Amphitrite cũng không thèm để ý, nhưng điều mà cô quan tâm chính là sợ những người này sẽ hiểu lầm, ví dụ như cho rằng hiện giờ Atlantis còn có thể xinh đẹp đến cỡ nào... Đến lúc đó nếu như nhìn thấy quần thể kiến trúc không giống như trong dự đoán của mình, khó đảm bảo những người này sẽ không vì thẹn quá hóa giận hay gì gì đó, cho nên điều mà Amphitrite muốn tránh chính là những phiền phức như vậy.
Đối với thần minh mà nói, đúng hay sai cũng không quan trọng, quan trọng là anh có đè ép được thực lực của đối thủ hay không.
Cho nên dù đến lúc đó, vì sai lầm của đối phương mà dẫn tới mất mát hay không, thì trong cơn tức giận cũng khó đảm bảo bọn họ sẽ không vì phần trách nhiệm này mà đổ lỗi lên người vợ chồng Poseidon.
“Ý cô là Atlantis cũng không khác gì mấy so với mảnh đất hoang? Rốt cuộc nát tới mức nào?” Phong Tiểu Tiểu cẩn thận hỏi.
Amphitrite suy nghĩ một chút, cũng cẩn thận tiết lộ: “Đại khái không khác lắm so với thành trì cổ đại sau đại chiến!” Đây có lẽ là điều nằm trong phạm vi mà đối phương có thể chấp nhận.
Dù sao cũng là thành phố dưới biển mà Poseidon từng thống trị, dù đã sớm vứt bỏ mấy nghìn năm, nhưng kiến trúc cơ bản vẫn được bảo tồn, cũng không đến mức quá tệ. Đương nhiên sau khi bị vứt bỏ cũng không có một ai tới sửa chữa, bảo dưỡng rồi, cho nên hiện giờ cũng đã tiêu điều hơn nhiều.
Phong Tiểu Tiểu khẽ thở ra: “Vậy thì được rồi.” Dứt lời quay đầu nói với Phục Hy: “Nếu anh Hy không có vấn đề gì, chi bằng mấy ngày này chúng ta liền tới đào Atlantis ra?”
“Ừ.” Phục Hy gật đầu tỏ vẻ không có ý kiến.
Amphitrite cũng gật đầu: “Vậy chờ tôi gặp chồng tôi xong liền phái người đến thông báo cho chư vị.”
Bình luận facebook