• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (3 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-76

Chương 77: Cứu viện




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71671.png

Xem ảnh 2
71671_2.png
Nếu Phong Tiểu Tiểu thực sự có can đảm cứ thế đồng ý luôn, phỏng chừng là tiếp đó hai bên khỏi cần bàn bạc gì nữa, trực tiếp đánh luôn là được.



Phong Tiểu Tiểu nhận ra sự nhẫn nhịn của Athena sắp chạm tới giới hạn, cô cẩn thận cân nhắc rồi chọn cách nói khéo: “Thực ra, cá nhân tôi cho rằng phía cần chịu trách nhiệm chính vẫn là hai người tôi nói lúc nãy… Anh cũng đừng cảm thấy có trách nhiệm quá làm gì.”



Athena nhắm đôi mắt màu xám nhạt lại, hít sâu một hơi rồi mở mắt ra: “Được, tôi hiểu ý của cô rồi. Chuyện lần này quả thực chúng tôi không có lập trường để truy cứu trách nhiệm quý phương…”



“Hơn nữa, hiện tại hẳn là xem như anh đang nhờ vả chúng tôi.” Phong Tiểu Tiểu nhanh chóng bổ sung thêm. Địa vị chỉ ngang hàng thì vẫn chưa đủ, bên mình phải ở vị thế cao hơn mới được.



“…” Athena cố gắng nhẫn nại uống nốt nửa ly rượu, trầm ngâm rồi cắn răng: “Phải, tôi mong nhận được sự giúp đỡ của cô với thành ý lớn nhất của mình.”



Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể gả. Vì tương lai không phải ở bên một gã đàn ông xấu xí, Athena cũng nhượng bộ một bước rất lớn.



Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu: “Nói vậy sớm thì đã chẳng thành vấn đề rồi.” Sau đó, mọi người kêu phục vụ để gọi món.



Athena gật đầu với cậu bồi bàn. Cuối cùng, cậu trai cũng có cơ hội được phục vụ bàn này. Cậu ta mang menu ra cho ba vị “đồng hương” vừa nhìn đã biết là tới ăn chực của nhà giàu kia. Trong cả quá trình gọi món, thấy ba người chọn cả một hàng dài, cậu bồi bàn mắt chữ A mồm chữ O, tay thì viết lòng thì kêu đối phương mau dừng lại. Các vị đồng bào thân mến ơi, chừa lại chút thể diện cho nước mình trước mặt người nước ngoài được không hả? Đừng có như thể mười ngày nửa tháng chẳng có miếng nào vào miệng thế chứ, làm mất mặt người Trung Quốc quá đi mà.



Athena thì không quan tâm đến tiền. Anh ta lẳng lặng bình thản nhắm mắt nghe gọi món đồng thời tự mình suy nghĩ.



Cần giải quyết vấn đề tơ hồng chỉ là một phương diện, nhưng phương diện này cũng chỉ liên quan tới thể diện. Còn có một vấn đề khác quan trọng hơn ẩn trong đó chính là Hephaestus đã làm thế nào để tiếp cận mình mà buộc dây tơ hồng?



Chuyện của nhà mình, mình tự biết. Đầu tiên, bản thân mình là kẻ nhanh nhạy, ngoài ra còn có rất nhiều vị thần canh gác, đi lại trong Thần cung, muốn tiếp cận Thần vương mà không gây ra bất kỳ chú ý nào là điều không thể. Zeus từng trúng chiêu rồi bị bắt hoàn toàn là vì người phản bội ông ta, cũng chính là người vợ đồng thời là người thân cận nhất với ông ta. Thế nhưng mình còn chưa có vợ…



Hephaestus chỉ có thể buộc dây tơ hồng vào lúc mình đang không có ý thức, ví dụ như trong lúc ngủ. Nhưng hắn ta làm thế nào có thể tiếp cận được tẩm điện?



Với sự nhạy bén của mình, tại sao lại không phát hiện được điều gì trong quá trình buộc tơ hồng ấy?



Hai bác trai là Minh vương và Hải thần vẫn ngấp nghé cái ngai Thần vương đã lâu. Mình giành được vị trí Thần vương nhờ có Hera trợ giúp sau khi phản bội. Hai người đó không phục cũng là điều dễ hiểu. Vậy thì phải chăng bọn họ đã bắt tay nhau làm chuyện gì đó, trợ giúp ít nhiều cho Hephaestus? Điển hình, Athena hoài nghi nhất là Thụy thần Hypnos. Sức mạnh của người này vượt qua cả chư thần, đến cả Zeus cũng không thể tránh được thuật thôi miên của gã. Mà không khéo làm sao, gã lại là một trong những thuộc hạ đắc lực của Hades…



Athena cảm thấy sự hoài nghi của mình cũng không hoàn toàn vô căn cứ. Dù sao thì tơ hồng cũng là do Hephaestus lấy từ chỗ Hades về. Nếu bảo Hades không có lòng cố ý muốn xem kịch hay, chính Athena cũng cảm thấy điều này không thực tế.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu đúng là để trả thù mình hoặc muốn tranh giành ngôi vị, vậy thì hẳn là không chỉ nhẹ nhàng thế này mới phải… Trừ phi với bọn họ, chuyện thấy mình mất mặt còn hấp dẫn hơn cả việc tự ngồi lên thần tọa.



Athena suy tới nghĩ lui mãi vẫn không hiểu nổi. Anh ta vừa cảm thấy suy đoán của mình rất có lý, vừa thấy vẫn còn mặt nào đó khác chưa thông. Vì sao lại có người bỏ nhiều công như vậy để giúp Hephaestus làm ra một trò đùa ác ý, hơn nữa trò đùa này chỉ khiến mình mất mặt chứ chẳng gây tổn hại lớn gì…



Khó khăn lắm mới chờ ba người phía Phong Tiểu Tiểu gọi đồ ăn xong, Athena toát mồ hôi gật đầu với người phục vụ, ý bảo cậu ta cứ làm theo vậy. Đợi người phục vụ lui ra, bồi bàn phía sau Athena cũng xoay người đi về phía bếp chuẩn bị bưng thức ăn, mọi người mới tiếp tục chủ đề vừa rồi còn dang dở.



“Thật lòng mà nói, chúng tôi vốn nghĩ người bị buộc chỉ là vài vị thần nhỏ. Nhưng người trúng chiêu là anh thì tính chất sự việc sẽ không còn như vậy nữa. Chỉ e là, nước ở phía bên đó có hơi sâu.” Phong Tiểu Tiểu cũng không phải kẻ ngu ngốc. Địa vị, thân phận của Athena rành rành ra đó. Không cần nghĩ cũng biết, việc buộc tơ hồng lên người anh ta chẳng thể nào là nhiệm vụ đơn giản cho được. Vì vậy, cô liền nói rõ sự tình trước: “Chuyện bên anh, tôi sẽ không hỏi nhiều. Anh cứ tùy ý giải quyết. Còn phía tôi sẽ cung cấp vài phương án để giải trừ hiệu lực của tơ hồng.” Là giải trừ sức ảnh hưởng chứ không phải là cởi bỏ, điểm này rất quan trọng.



Trừ phi Athena chịu tu hành pháp thuật phương Đông từ đầu, nếu không thì chuyện cởi bỏ tơ hồng căn bản là không cần bàn tới nữa.



Athena khẽ siết nắm tay lại, gật đầu: “Cô nói đi.”



Phong Tiểu Tiểu uống một ngụm rượu xa hoa đắt đỏ, cảm giác chua chua chát chát khiến cô có chút không quen. Cô bỗng muốn gọi phục vụ đổi cho mình ly rượu xái ghê gớm. Thế nhưng nhìn đẳng cấp của những thứ bày biện xung quanh, cô lại thôi không nói ra yêu cầu khó xử ấy nữa: “Lúc trước, khi Vidar bị buộc tơ hồng, chúng tôi cũng đã có nghiên cứu về chuyện này. Cách tính toán nhân quả của phương Đông quá phức tạp, anh không cần biết làm gì. Tóm lại là sau khi bàn bạc, kết quả còn lại hai cách. Thứ nhất là để một người tu hành phương Đông giúp anh chặt đứt mối duyên. Nhưng biện pháp này có một điều kiện và một di chứng. Điều kiện là tu vi của người tu hành phương Đông cần cao tới một cảnh giới nhất định, di chứng là người đó sẽ nhận lấy nhân duyên của anh. Nói cách khác, việc này tương đương với đổi thành hai người bị buộc với nhau.



Phương án này cũng không phải là không đáng cân nhắc. Giới tu hành phương Đông vốn không thiếu những người xinh đẹp, hơn nưa năng lực còn có thể tăng lên nhờ tu luyện.



Nhưng đầu tiên, người có tu vi đạt mức nhất định mà đối phương nói hẳn là không dễ tìm. Tiếp theo, cứ cho là tìm được đi, liệu người ta có đồng ý gả tới vùng khác không? Ngoài ra, mình cưới về một Thần hậu mang thần tịch phương Đông, liệu Olympus có nổi lên tranh cãi kháng nghị không?



Athena day day trán, mở mắt ra hỏi: “Cách còn lại thì sao?”



“Cách còn lại chính là tìm cho ra đá Tam Sinh… Đây cũng là một đạo cụ để buộc nhân duyên. Nhưng cấp độ ưu tiên của đá Tam Sinh lớn hơn dây tơ hồng.” Phong Tiểu Tiểu giải thích: “Nói cách khác, là anh tự chọn lấy Thần hậu, sau đó khắc tên của anh và cổ lên đá Tam Sinh, như vậy là có thể đánh bại sức ảnh hưởng của tơ hồng. Nhưng biện pháp này vấp phải một vấn đề cực lớn, đó là tạm thời chúng tôi còn chưa tìm ra đá Tam Sinh ở đâu… Sức mạnh của tơ hồng chỉ có thể bị thay thế chứ không thể tiêu trừ được. Bất kể là làm cách nào thì anh cũng vẫn phải kết hôn, cách thì có hai phương án như vậy, anh tự chọn đi.”



“Bản thân tôi không có ý định sống độc thân cả đời, cưới một Thần hậu tôn quý cũng là chuyện rất cần phải làm.” Athena gõ gõ lên mặt bàn: “Nhưng cách mà mọi người đưa ra có vẻ cũng có độ khó nhất định…”



“Anh Na cứ thích đùa, nếu không khó thì chúng tôi đã sớm giải quyết xong sợi tơ hồng của Vidar và Thải Thải rồi.” Phong Tiểu Tiểu dở khóc dở cười: “Nhưng có hướng để phấn đấu cũng là chuyện tốt rồi. Phía chúng tôi thì định tìm đá Tam Sinh trước đã. Ý của anh Na thì sao?”



“… Tôi nhớ mình từng bảo cô có thể gọi tôi là Atenan” Gân xanh trên trán Athena giật hai cái vô cùng hoạt bát.



“Được thôi, anh A.”



“…” Tại sao không phải là anh Nan chứ?!



Athena cảm nhận được sâu sắc rằng, chưa biết chừng Phong Tiểu Tiểu tới đây là để xài mình làm trò tiêu khiển.



Bất kể có phải tiêu khiển hay không, sự việc bàn tới đây cũng có thể coi là tương đối rồi. Phong Tiểu Tiểu không đưa ra thêm được phương án trợ giúp nào khác, Athena cũng hiểu được rằng dù nhây thêm cũng chẳng đạt được điều gì hơn nữa.



Cho nên, hiện giờ vấn đề quan trọng nhất là, xử lý ra sao trước khi sự tình phát triển tới mức độ mình không thể không cưới Hephaestus… Chỉ vừa nghĩ tới khả năng này thôi Athena đã thấy như nuốt phải một con ruồi…



Phải tìm thấy đá Tam Sinh, hoặc là tìm một nữ thần phương Đông có đủ tu vi kiêm đồng ý cưới mình.



Để đảm bảo tối đa cho chuyện tránh né cuộc hôn nhân bi thảm, Athena quyết định triển cả hai hướng, chia người ra để tiến hành điều tra, chuẩn bị.



Nguyệt Lão đến thì lo lắng thấp thỏm, đi thì cơm nước no nê. Đã thế lại còn không bị quở trách, không bị đánh đập cũng không bị lột sạch rồi phơi lên tường thành thị chúng. Ông ta cảm thấy lúc về cần phải thắp nén nhang. Ờ… thắp cho Nữ Oa đi! Người ta tốt mà!



Chào tạm biệt Athena xong, ba người lên xe. Phong Tiểu Tiểu bắt đầu rút di động ra lướt web: “Chuyện này còn chưa xong đâu. Địa vị của Athena tương đối cao, cái kẻ buộc lại còn đúng là có hơi bị ấy thật, cho nên tìm kiếm gì cũng nhanh. Tôi đoán chừng mấy ngày nữa sẽ có người bị buộc khác không nhịn được nữa… Đậu má chứ! Sao tung tích của đá Tam Sinh lại không bị cộng đồng mạng rộng lớn bới ra nhỉ? Lần trước nghe Yến Khê bảo tìm thấy đá Tam Sinh ở nơi nhân quả luân hồi. Cái nơi gọi là nhân quả luân hồi ấy rốt cuộc là ở chỗ nào ta?”



“Chùa Linh Ẩn ở Tây Hồ, Hàng Châu chẳng phải cũng có một tảng sao?” Dương Nghiên bình tĩnh bẻ lái, dù sao thì người bị buộc cũng chẳng phải anh, lấy đâu ra áp lực. “Hay rút chút thời gian rảnh ra đi thử xem? Ừ, tiện thể du lịch luôn!”



“Tảng đá bên đó mà là thật thì đã không có chuyện Bàn Cổ không xài hàng có sẵn mà tự mình đi đục… Khoan đã!” Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ tới người biết chuyện: “Tôi nhớ Yến Khê nói là khi Phật tông tìm thấy đá Tam Sinh, Bàn Cổ cũng đã đi đục lấy một khối.”



Hai mắt Nguyệt Lão bỗng chốc trợn tròn. Trước kia người nọ ở phe đối địch thì còn khó, giờ đã là kẻ sống chung dưới một mái nhà rồi, chẳng có lý do gì mà không hỏi được cả.



Dương Nghiên ngẫm nghĩ rồi cũng giật mình: “Đúng là quên béng mất hắn thật. Về đến nhà thử hỏi xem sao.”



Về tới nhà, ba người phát hiện Bàn Cổ đã mò ra ngoài.



Chẳng còn cách nào khác cả. Tâm trạng buồn bực do bị thương thì hẳn là cần ra ngoài tìm người dốc bầu tâm sự. Chưa kể ở nhà còn có ba người nhà họ Hoàng đang ngứa mắt với hắn.



Các thuộc hạ trong tay đều có việc cần làm, hơn nữa mọi người gặp Bàn Cổ thì ít nhiều gì cũng cảm thấy có áp lực. Cuối cùng, hắn đếm tới đếm lui thì chỉ còn mỗi Tôn Nguyên Hạo là trò truyện được.



Cho nên, Bàn Cổ ôm mối muộn phiền chạy qua quán bar ké rượu… Cho ba tay lưu manh kia thêm một lá gan nữa, bọn họ cũng chẳng dám chạy tới tiệm gốm đòi tiền.



Vì thế mục tiêu được chuyển thành quán bar. Lần này thì Nguyệt Lão không cần đi theo nữa, cứ ở nhà ngồi ngẫm xem đã thấy tơ hồng trên chân bao nhiêu người là được. Dù sao cũng cần làm cái danh sách cho Phong Tiểu Tiểu còn chuẩn bị tâm lý. Mà nói sao thì ông ta cũng chẳng có gan đi gặp Tôn Nguyên Hạo.



Phong Tiểu Tiểu tới quán bar, vừa vào cửa đã thấy Tôn Nguyên Hạo đang đứng bên quầy, tung hứng bình pha chế như thể tung tiền xu. Mắt gã nhìn người ta nhảy nhót trên sàn, tai nghe Bàn Cổ ngồi bên than thở, miệng thi thoảng đáp lại hai câu. Một tay gã đặt trên bàn, tay còn lại thì xoay bình rượu theo đủ kiểu hoa lệ hoành tráng. Đám người xung quanh nhìn mà lé cả mắt.



Cuối cùng, bình rượu đáp lại trên bàn, khán giả vây quanh lập tức vỗ tay cổ động.



“Hay!”



Phong Tiểu Tiểu bỗng có cảm giác nơi mình tới không phải quán bar mà là gánh xiếc đầu phố.



Pha chế xong món đồ uống khách gọi, Tôn Nguyên Hạo vừa thêm rượu vào bình pha chế vừa nâng mắt lên nhìn quanh theo thói quen. Sau đó, gã phát hiện ra Phong Tiểu Tiểu.



Tôn Nguyên Hạo quay về phía bên này, gật đầu. Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên cũng không cố ý chào hỏi gì mà tự chen đi vào. Cả hai còn đang nghĩ đột phá bức tường người này chắc khó khăn lắm. Nếu không phải nể mặt cái gật đầu kia, mọi người xung quanh còn lâu mới nhường đường nhanh như vậy.



“Làm ăn không tệ.” Phong Tiểu Tiểu liếc nhìn đám đông tấp nập, cô không nhịn được bèn cảm thán: “Giờ mở cửa cả ban ngày à?”



“Mở cửa từ chiều, đóng vào rạng sáng.” Tôn Nguyên Hạo vừa tung hứng bình pha chế vừa thuận miệng đáp: “Lệnh giới nghiêm ban đêm được hủy rồi, ông chủ cũng tiện thể điều chỉnh lại thời gian luôn… Sao hôm nay cô lại rảnh mà tới đây thế?”



Phong Tiểu Tiểu nở nụ cười: “Tôi ngẫm lại chuyện về hòn đá kia thì đột nhiên nhớ ra. Lúc trước chẳng phải A Bàn từng đi đẽo một khối sao, hẳn là hắn sẽ biết vị trí. Vậy nên tôi tới đây tìm hắn hỏi xem.”



Tôn Nguyên Hạo nghe xong thì nhất thời sửng sốt. Sau đó, ánh mắt gã bắn ngay về phía Bàn Cổ, kẻ ngồi trước quầy rượu kể khổ với mình nửa ngày trời.



Bàn Cổ cũng ngẩn ra: “Mấy người muốn tìm đá Tam… hòn đá kia?”



Tôn Nguyên Hạo gật đầu. Gã chẳng quan tâm gì đến bình rượu mới pha xong kia nữa, trực tiếp quăng nó lên bàn rồi xoa tay: “Vậy thì ra phía sau nói chuyện.”



Mọi người đang vây quanh nhao nhao: “Tiểu Tôn đừng đi. Pha thêm đi mà.”



Thêm cái méo ấy! Xem người ta làm trò mà đến một đồng cũng không xì ra, có quỷ mới chơi với mấy người.



Có điều, xét cho cùng thì Tôn Nguyên Hạo cũng vẫn có đạo đức nghề nghiệp. Gã liếc nhìn kẻ đi theo hóng hớt đang đứng cạnh Phong Tiểu Tiểu là Dương Nghiên rồi cười đểu: “Người anh em này công phu cũng xịn lắm, kêu ổng pha cho mọi người coi.”



Dương Nghiên ngậm điếu thuốc im tịt: “…”



Đương nhiên là mọi người chẳng ai chấp nhận câu trả lời tắc trách như vậy cả. Ai nấy đều đồng lòng mặc kệ: “Công tử bột sao chơi nổi. Đây là công phu hàng xịn cơ mà!”



Sao chơi nổi ấy hả?



Dương Nghiên vốn đang không định phản ứng gì giờ lại liếc mắt. Anh cởi cúc cổ tay, xắn lên hai nấc rồi đưa tay quơ lấy bình pha chế. Ngón tay và cổ tay cử động đầy linh hoạt, thoáng chốc đã tung bình pha chế thành ánh bạc loang loáng. Hơn nữa, động tác xoay chuyển tung hứng còn đa dạng hơn Tôn Nguyên Hạo ít nhiều. Người ta chỉ nghịch trên tay, anh còn có thể rung tay, khiến cái bình lăn tới khuỷu tay rồi lại tung thành một đường parabol rớt xuống tay kia.



Quần chúng xung quanh quả thực nhìn mà sửng sốt. Sao gần đây cao thủ nhiều quá vậy, thì ra thành phố này là chốn ngọa hổ tàng long đến thế sao?!



Sau khi hồi phục tinh thần, khách khứa xung quanh điên cuồng hò hét cổ vũ. Trong đó cũng không ít những tiếng gào thét của các cô gái đẹp.



Dù sao thì Dương Nghiên cũng có cái mặt tiền tốt hơn Tôn Nguyên Hạo thật.



Tôn Đại Thánh khinh thường hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi quầy bar. Gã dẫn Phong Tiểu Tiểu và Bàn Cổ đi ra nhà sau. Dương Nghiên nháy mắt ra hiệu cho mọi người tránh đường rồi lại tung hứng bình pha chế, dùng một tay quăng nó xuống bàn. Mọi người lại hò reo ầm ĩ.



“Anh ta lúc nào cũng…” Tôn Nguyên Hạo cố gắng tìm một từ để diễn tả: “… làm màu như thế à?”



Phong Tiểu Tiểu im lặng rồi cười gượng: “Thi thoảng ấy mà.”



BỔ SUNG CỦA HÔM QUA TRƯỚC



Nếu Dương Nghiên được đã hold cả quán, vậy thì tất nhiên Tôn Nguyên Hạo sẽ không còn chút áp lực nào nữa, gã dẫn hai người kia ra phía sau quầy.



Từ sau lần Phong Tiểu Tiểu đến quán tìm Tôn Nguyên Hạo, tiện thể chào hỏi với ba ông chủ quán bar hôm trước, địa vị trong quán của Tôn Nguyên Hạo nghiễm nhiên đã trở nên cao hơn hẳn.



Tất cả người làm việc trong quán đều thấy rõ thái độ kính trọng khó hiểu của ba ông chủ dành cho Tôn Nguyên Hạo. Dù Tôn Nguyên Hạo đã tỏ vẻ mình không muốn sử dụng đặc quyền. Gã đi làm đúng giờ tan làm đúng giờ không khác gì trước đây, hơn nữa còn đáp ứng yêu cầu của khách hàng vượt quá cả phạm vi công việc yêu cầu. Nhưng từ một vài chi tiết nhỏ nhặt thông thường thì mọi người vẫn có thể nhận ra điều đó... Vậy nên khi gã dẫn hai người lạ mặt rời khỏi quầy bar để đi ra khu đằng sau, bọn họ gặp khá nhiều nhân viên nhưng lại không có ai định đứng ra ngăn cản.



Tôn Nguyên Hạo quen đường quen nẻo mở cửa phòng nghỉ cá nhân ra, dẫn hai người vào sau đó khóa cửa lại. Gã thuận miệng hỏi: “Uống bia hay Sprite?”



Đây là hai loại thức uống thường thấy ở quán bar. Người ta thường gọi bia khi tụ tập chơi bời, còn gọi Sprite để pha với rượu vang đỏ, mặc dù Phong Tiểu Tiểu không hiểu sao lại phải làm như vậy cho lắm. Đã mất công gọi rượu vang vốn có vị ngọt sẵn rồi, lại còn pha thêm nước ngọt vào rốt cuộc là để làm cái chi, sao không gọi luôn nước nho ngay từ đầu cho nhanh?



“Cậu được nhận nhiều phúc lợi phết nhỉ! Có phòng nghỉ cá nhân thì đã đành, lại còn có thể thoải mái lấy đồ uống trong quán bar ra đãi khách.” Phong Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn qua đã biết, căn phòng này chắc chắn là dành cho một mình Tôn Nguyên Hạo sử dụng để ngủ lại qua đêm hoặc nghỉ ngơi giữa giờ.



Trong phòng có một chiếc giường, đầu giường còn đặt ảnh chụp bé Thải Thải. Chỉ hai thứ này cũng đủ nói lên rất nhiều chuyện.



“Nếu hai người không chọn thì tôi lấy Sprite nhá!” Tôn Nguyên Hạo mở ngăn tủ lạnh nhỏ, lấy hai lon nước quăng đến chỗ bọn họ, sau đó gã lại cầm thêm một lon bia ra, hai ngón tay giữ chặt vòng tròn trên nắp lon giật một cái, nhẹ nhàng mở lon ra. Gã uống một ngụm rồi ngồi xuống ghế, nói vào thẳng vào vấn đề chính: “Anh Bàn, trước đây anh không nói cho tôi biết anh có thể tìm được đá Tam Sinh.”



“Việc này chẳng liên quan gì đến các cậu, tôi cần gì phải dài dòng.” Dường như Bàn Cổ vừa nghĩ đến chuyện gì khó chịu, hắn khẽ nguyền rủa vài câu, hừ một tiếng: “Tôi tìm đá Tam Sinh cho Luy Tổ dùng. Mặc dù Tổ thần không phụ thuộc vào nhân quả do Thiên Đạo đặt ra, nhưng tôi tưởng rằng dù sao đi nữa cô ta cũng sẽ không quên tình cũ, lại có thêm buff đá Tam Sinh... Ai biết được người phụ nữ kia lòng dạ vô tình ác độc, dám lén kết hôn với kẻ khác sau lưng tôi.”



“Nếu cô ấy không tàn nhẫn với bản thân thì người khác sẽ tàn nhẫn với cô ấy.” Phong Tiểu Tiểu cười nhạo: “Tàn nhẫn với chình mình thì ít nhiều cũng khống chế được mức độ nặng nhẹ... Anh cho là ai cũng giống anh, cả ngày miệt mài lao đầu vào chỗ chết không biết chán à?”



Bàn Cổ nhỏ giọng chửi bậy vài câu, nhìn cái đuôi của Phong Tiểu Tiểu đang lấp ló dưới váy. Hắn hừ lạnh một tiếng, quyết định không thèm để ý lời này của cô.



Tôn Nguyên Hạo nhíu mày: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Anh Bàn, nể mặt lúc tôi làm việc cho anh đã tận tâm tận lực, có thể nói cho tôi biết vị trí của đá Tam Sinh không?”



“Cậu cần tìm đá Tam Sinh làm gì?” Bàn Cổ vô ý hỏi một câu, nói xong thì kịp phản ứng lại, nhớ ra tình hình hiện tại của em gái đối phương. Hắn “à” một tiếng hiểu ra: “Thôi bỏ qua, tôi cũng có thể đoán được...” Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Phong Tiểu Tiểu, lại hừ một tiếng mới cam chịu mở miệng: “Đá Tam Sinh vốn được tạo nên bởi những hạt cát lúc Nữ Oa nặn người. Nó xuất hiện khi thế giới mới được tạo thành, lại hấp thụ vô số tinh hoa trong suốt bao năm tháng nên dần có được linh tính. Sau đó nó được Nữ Oa đặt vào vòng nhân duyên luân hồi, gọi tên là đá Tam Sinh, được ban cho Tam Sinh Quyết rồi đặt ở Quỷ Môn Quan bên sông Vong Xuyên... Vật đổi sao dời, bây giờ đá Tam Sinh đã rơi xuống đáy sông Vong Xuyên. Thế nên chắc không ai biết đến. Phật Tông vô tình tìm được nó. Nhưng vì nói dối với bên ngoài đó là đồ của bọn họ nên không dám cho người khác biết lai lịch thực sự, chỉ nói lập lờ rằng tìm được nó tại nơi nhân quả luân hồi...”



“Đệt!” Phong Tiểu Tiểu chửi tục: “Bảo sao tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy. Phật Tông đã tìm được tảng đá đó ở nơi gọi là chốn nhân quả luân hồi kia, vậy sao sau này bọn họ không đến đó nữa?” Không ngờ đó vốn là đồ nhà mình, chẳng qua chỉ là chính chủ nhân cũng không để ý hóa ra mình còn có cái của nợ này mà thôi. Đối phương lén lút trộm một miếng đá rồi chạy mất, sau này đương nhiên là không dám trắng trợn thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ.



Tôn Nguyên Hạo nhếch môi: “Nói cách khác là giờ tôi xuống âm phủ, lặn xuống đáy sông Vong Xuyên thì có thể tìm được đá Tam Sinh?”



Bàn Cổ ngứa đòn nhìn Phong Tiểu Tiểu, miệng lại trả lời Tôn Nguyên Hạo: “Sông Vong Xuyên nào có dễ lặn xuống như vậy! Nếu là hồi xưa thì tôi với Phục Hy xuống đó thoải mái. Nhưng giờ có hai người chúng tôi một người ngủ say, một người bị thương nặng. Chỉ đành trông chờ vào Nữ Oa nương nương của các cậu, xem cô ấy có dám lặn xuống đó thử một lần hay không thôi.”



Tên khốn xấu xa này, đến giờ còn không quên kéo mình xuống nước... Là xuống nước theo đúng nghĩa đen. Mặc dù lặn xuống sông Vong Xuyên không thể so bằng nhảy vào hồ a-xit, nhưng kết cục cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu! Nếu chẳng may cô uống nhầm vài hớp nước sông, quên sạch cả kiếp trước kiếp này, vậy có khác gì đứa ngốc đâu.



Phong Tiểu Tiểu đổ mồ hôi đầm đìa. Trong ánh mắt chờ mong của Tôn Nguyên Hạo, cô nỗ lực giữ bản thân bình tĩnh, lau trán: “Anh nói nó ở đáy sông thì nó ở đáy sông thật chắc? Ở đoạn nào? Sâu bao nhiêu? Cụ thể thì tảng đá đó to cỡ nào nặng cỡ nào? Đâu phải anh cứ phun ra vài câu là tôi phải liều mạng lặn xuống thật, ngộ nhỡ chả vớt được cái quần gì thì sao?”



Tôn Nguyên Hạo ngẫm lại cũng thấy đúng. Mặc dù gã thấy việc này rất khẩn cấp, nhưng lại không dám cứ như thế mà xúi Nữ Oa đi tìm đường chết được. Nếu việc này chỉ cần cô ấy nhẹ nhàng nhấc tay lên một cái, không mất miếng sức nào cũng làm được thì không nói làm gì, nhưng độ khó nhiệm vụ lặn xuống Vong Xuyên nào có thấp như vậy! “Người ở âm phủ có khả năng miễn dịch với nước sông không? Tuy là tôi cũng từng đại náo âm phủ rồi, nhưng chưa xem thử nước sông Vong Xuyên bao giờ... Anh Bàn, trước kia đám người Phật Tông kia vớt đá Tam Sinh lên kiểu gì? Chẳng lẽ bọn họ cũng vớt nó từ đáy sông lên?”



“Lúc tôi đục thì nó vẫn còn đang trên bờ. Hình dáng tảng đá kia không có gì đặc biệt, chất lượng thì bình thường lắm. Phật Tông cũng không biết, có khi bọn họ lại vứt nó xuống sông rồi cũng chưa biết chừng.” Bàn Cổ giễu cợt: “Đám người ở Thần giới đương nhiên cũng không cần dẫn dắt nhân duyên, thế gian này có dây tơ hồng của Nguyệt Lão là đủ rồi, bọn họ để ý vị trí của đá Tam Sinh làm gì chứ! Vả lại sự việc xảy ra cũng lâu rồi, tình hình năm đó ai cũng chẳng nói chắc được...”



Phong Tiểu Tiểu càng nghe càng thấy bất bình thường: “Anh chưa từng tận mắt thấy thì sao lại khẳng định với chúng tôi là đá Tam Sinh ở đáy sông Vong Xuyên?”



“Tôi đoán đó!” Bàn Cổ lại ngứa đòn: “Lẽ nào cô không dám đi tìm?”



“Bà đây mà dám thì não bà thành não phẳng luôn rồi!” Phong Tiểu Tiểu hăng máu giơ ngón giữa.



May mà cô còn hỏi kỹ thêm vài câu. Tên này quả nhiên là xấu xa từ trong trứng ra, chính hắn cũng không dám khẳng định mà lại dám xúi cô đi nghịch dại.



Hỏi chuyện chỉ đến thế này là tàm tạm rồi, Bàn Cổ sẽ chẳng đưa ra thông tin ý kiến gì tỉ mỉ hơn đâu. Mọi người cũng hiểu được hắn không thật lòng muốn giúp, nếu không đã chẳng cung cấp thông tin nửa thật nửa giả, đào hố chờ người ta nhảy xuống.



Nhưng dù sao thì bọn họ cũng đã có được vị trí của đá Tam Sinh, như vậy là đã tốt hơn nhiều so với tình trạng không biết gì như lúc đầu.



Sau một hồi suy nghĩ, Phong Tiểu Tiểu vẫn thấy mình tốt bụng quá thể đáng.



Dù sao thì người bị buộc dây tơ hồng không phải cô, cô ngồi đây lo lắng như kiến bò trong chảo làm cái móe gì!



Cô chỉ cần tuồn thông tin về vị trí của đá Tam Sinh cho những người bị hại, còn ai muốn đi vớt nó lên thì cứ vớt, cứ coi như cô cống hiến đạo cụ miễn phí cho nhân dân toàn thế giới đi... Cô sẽ bật đèn xanh cho bọn họ nhập cảnh vào âm phủ, vớt được cái gì thì cứ vớt, không ai thu thuế. Ưu đãi nhiều vậy rồi mà còn muốn chúng tôi giao hàng tận nhà? Nằm mơ giữa ban ngày à?



Không xúi được Phong Tiểu Tiểu đi nghịch dại, Bàn Cổ bĩu môi uống nước. Phong Tiểu Tiểu gọi cho Athena: “Anh Na, chúng tôi có manh mối tìm tảng đá kia rồi, giờ chỉ còn một vài vấn đề kỹ thuật... Ừ, đúng, người bên phía chúng tôi nói nó ở dưới đáy sông Vong Xuyên. Bên phía anh có ai dám lặn xuống sông không?... Không à, thật đáng tiếc, phía chúng tôi cũng không...”



Hai người gọi điện thoại nói nhảm một hồi. Bên Athena cũng không đào đâu ra dũng sĩ không tim không phổi thế cả.



Hy Lạp thừa mứa những dũng sĩ thích khiêu khích thần thánh, ngay cả vực sâu Vô Tận cũng từng có người xông vào, nhưng lại chưa từng nghe thấy có ai lặn xuống sông Acheron bao giờ.



Bình thường mọi người đều coi nơi này thành một cửa ải khiêu chiến, đi thì cứ đi qua thôi, còn chẳng có ai nghĩ đến có ngày con sông chết tiệt này lại có thể trở thành một phó bản độc lập.



Đương nhiên, Acheron không phải Vong Xuyên, nhưng nước hai con sông này có cùng nguồn gốc, về chất nước cũng không khác biệt gì nhiều lắm.



Athena có chút mất hứng, bắt đầu chuẩn bị sờ đến những người tu hành phương Đông. Phong Tiểu Tiểu cũng không cam lòng, cô ngẫm nghĩ lại, quyết định gọi điện thoại hỏi Thành Hoàng.



Thành Hoàng chuyển lời cho Tiểu Hắc, Tiểu Hắc nói lại có bà Tiết, bà Tiết tiện lúc xuống âm phủ đưa cơm cho Tiết quỷ vương thì nói luôn cho ông ta. Sau đó Tiết quỷ vương gãi đầu gãi tai, nghĩ ra một cách: “Bắt buộc phải lặn xuống nước à? Thay đổi dòng chảy nước sông không được sao? Gần đây tôi cảm thấy bố cục kiến trúc của âm phủ quy hoạch không hợp lý lắm, đang định xem có thời gian thì sửa sang lại chút. Đương nhiên, cái này phải đợi đến khi nào có thêm mấy tay kiến trúc sư giỏi giỏi chết đi thì mới thực hiện được... Ừm, tôi định sửa lại cho sông Vong Xuyên chảy xung quanh thành. Nếu như có thể xác định vị trí... Các cô có thể chỉ rõ đá Tam Sinh ở chỗ nào không?”



Phong Tiểu Tiểu vỗ đầu mình một cái. Cô chỉ nghĩ đến cách tìm dũng sĩ khiêu chiến phó bản, mà lại quên mất còn cách thay đổi dòng chảy nữa.



Nếu nói như vậy, tính đúng ra thì bản thân cũng có thể trực tiếp khống chế chuyển động của đất mà. Cố một tí có khi còn đẩy thẳng được đá Tam Sinh từ đáy sông lên ấy chứ.



Đã có cách giải quyết, vậy thì những việc còn lại không thành vấn đề. Phải đến âm phủ, khảo sát địa hình, xác định vị trí tảng đá trước, tiếp đó là tính toán đến vấn đề thay đổi dòng nước.



Phong Tiểu Tiểu và Bàn Cổ chào Tôn Nguyên Hạo một câu, dự định đi thẳng đến đường Thành Hoàng mở Quỷ Môn ra. Khi hai người đi qua sảnh quán bar, thấy người xung quanh Dương Nghiên đã vây thành lớp trong lớp ngoài, chẳng khác gì tình cảnh của Tôn Nguyên Hạo lúc trước. Nhưng cũng có điểm khác với Tôn Nguyên Hạo, chính là tỉ lệ con gái trong đám người đó tăng lên một chút.



“Anh Nhị, quay về làm việc thôi!” Phong Tiểu Tiểu lười chen vào trong, cô đứng bên ngoài gào lên một tiếng. Dương Nghiên còn đang vui quên trời quên đất lại nghe thấy. Anh tăng tốc độ tung bắt bình pha rượu trong tay, nhanh đến mức chỉ còn thấy những cái bóng kéo dài, đám người xung quanh hưng phấn thét chói tai.



Chưa đến nửa phút sau, rượu mới pha được rót ra. Dương Nghiên đi ra khỏi quầy bar. Tôn Nguyên Hạo mở bình ra ngó thì thấy rượu bị lắc ra bọt luôn rồi.



“...” Tôn Nguyên Hạo mặt không biểu cảm đổ sạch chỗ rượu đã không xài được nữa đi. Gã pha lại lần nữa, đồng thời thuận miệng dặn dò đám Phong Tiểu Tiểu sắp đi: “Mấy người nhớ giữ lại một khối đá cho tôi đấy!”



Phong Tiểu Tiểu giơ tay làm dấu OK rồi nhanh nhẹn lách người đi mất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom