Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-77
Chương 78: Trong giới
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chuyện này dễ mà.” Dương Nghiên vô cùng tâm lý hỏi, “Có cần tôi mang Alexander cho anh mượn mấy hôm không?”
Dù sao cũng chỉ là thú cưng, thân phận của Hao Thiên thì đúng là chuẩn thú trong đám thú, tuy rằng với đám chim chóc thì khả năng hơi khó, nhưng với đám thú chạy thì đúng là không có mấy con dám nhe răng gầm gừ trước mặt nó. Lại nói, đến lúc đó thần khuyển ngồi ở đây, đám du hồn dã quỷ cũng phải biết ngoan ngoãn hơn, chỗ này cũng yên ổn được vài ngày.
Hai mắt Ngao Tiềm sáng lên, vui mừng: “Vậy thì tốt quá, toàn bộ chi phí ăn uống vệ sinh của Alexander trong khoảng thời gian này tôi đều sẽ lo, tuyệt đối không bạc đãi nó.”
Nghĩ tới chuyện sủng vật nhà mình đã lâu không được hưởng chăm sóc kiểu chuyên nghiệp, Dương Nghiên ngẫm lại nói: “Chim sẻ nhà tôi anh có cần không? Mang đến một thể luôn?”
Phác Thiên Ưng quản đám chim chóc, Hao Thiên Khuyển quản đám thú chạy, lại thêm một Long Vương nữa thì chắc cái phòng khám cho thú cưng bé tí này lại được trang bị đủ cả hải quân, lục quân lẫn không quân rồi.
Ngao Tiềm cạn lời: “Thôi, chỗ này của tôi tạm thời không nuôi chim.”
Rao bán chim sẻ không thành công, Dương Nghiên cũng không quá để tâm, nhún vai chạy đi xem tiến độ trang hoàng. Đường Cần ngây ngô đứng nghe nửa ngày, rõ ràng bọn họ nói câu nào anh ta đều hiểu câu đấy, nhưng tổng kết lại sao cứ mịt mờ như thế nhỉ: “Bọn họ đang nói cái gì đó?”
“Không có gì, mấy cái chủ đề chuyên môn thôi, anh quan tâm làm gì.” Phong Tiểu Tiểu đáp qua loa rồi quay sang hỏi Ngao Tiềm, “Anh bao giờ mới xong việc? Bọn em muốn đi ăn rồi.”
Thành Hoàng chợt vỗ ngực nói: “Mấy người mà bận thì đi đi, tôi ở đây trông cho.”
Thành Hoàng trông gần giống người trong chốn giang hồ, ở chỗ khác còn khó nói, chứ ở con phố này thì đúng là có một không hai rồi. Cái đội thi công lắp đặt nho nhỏ kia làm sao dám qua mặt anh ta.
Thật ra bên Ngao Tiềm đã sắp xong, chỉ cần khoảng một tiếng nữa, dù sao cũng không quá lâu, giao cho người khác trông hộ cũng không phải lo lắm, nên cười gật đầu mà nói: “Vậy cảm ơn anh.”
“Ồ, bác sĩ Ngao phải đi rồi?” Đám quỷ đang vây xem đám thú cưng tiếc nuối.
“Không sao, mai bác sĩ Ngao lại tới mà.”
“Thế miếng điểm tâm kia có tới không?”
Điểm tâm? Phong Tiểu Tiểu men theo ánh mắt của đám quỷ mà nhìn Đường Cần – người mà đến lúc này vẫn hoàn toàn không biết gì cả, miệng khẽ giật… Những kẻ vô tư không biết gì thật sự rất hạnh phúc đó.
Đang nghĩ dở thì Tiểu Hắc trong bộ dạng linh thể kéo theo đám quỷ mới về, thấy cảnh này liền mắng nhiếc: “Vây lại quanh đây hết làm gì thế? Rảnh quá rồi có phải không? Rảnh quá tao bắc cái vạc dầu cho mấy đứa chơi nhá?”
Xuống vạc dầu á, ôi!
Đám quỷ liền chạy tán loạn, Thành Hoàng ngượng ngùng cười ha ha: “Thật xin lỗi, tính tình vợ tôi không tốt lắm.”
“Vợ anh ta?” Đường Cần ngơ ngác nhìn quanh, “Vợ anh ấy đến à? Ở đâu? Làm gì có ai?”
Chỗ này đúng là không thể nào ở lâu được.
Phong Tiểu Tiểu gật đầu bừa với Tiểu Hắc, lôi Đường Cần đi.
…
Lúc đến chỗ thanh niên nhỏ con mời mọi người ăn cơm đã là gần bảy giờ. Vừa may, đám này không thích quá phô trương nên cũng không đặt mấy chỗ như phòng VIP của nhà hàng nào đó.
Cả đám người vây quanh một chiếc bàn lớn ở một quán ven đường, dưới chân là vỏ chai rượu chất đống, uống đến mức đỏ mặt tía tai đang ngồi đánh bài với nhau… Có thể thấy được, lúc chờ mấy người Phong Tiểu Tiểu, cả đám này cũng không hề rảnh rỗi.
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ, đi tới đá văng mấy cái vỏ chai, kéo một chiếc ghế trống tới ngồi xuống, lắc lắc vai tên nhỏ con: “Người anh em, có thế nào thì các người cũng là con ông cháu cha hết đấy nhé, thế mà lại tìm cái quán vỉa hè mời bọn tôi thế này à?”
Anh ta uống không nhiều, tay cầm cốc bia nửa cười nửa không nhìn hai tên say đang gào mồm giơ tay oẳn tù tì, bị Phong Tiểu Tiểu lắc mới quay đầu sang, híp híp mắt nói: “Cái gọi là mỹ thực ở nhân gian, bếp trưởng ở nhà hàng còn phải học hỏi nhiều, những cao thủ chân chính được truyền thừa chỉ có ở những quán ven đường. Chỉ là khách ăn ở quán ven đường hầu hết đều không biết hàng nên đám cao thủ này cũng làm ẩu hơn để ứng phó thôi, hơn phân nửa là làm qua loa cho xong… Ngồi đi, đồ ăn ở đây không hề kém hơn đồ ăn ở nhà hàng lớn, cô ăn thử sẽ biết.”
Mấy người Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống, chủ quán cười tươi như Phật Di Lặc chạy tới đưa tờ thực đơn dính dầu bầy nhầy: “Bạn của Tiểu Triển cũng tới à? Yên tâm, mấy đứa ăn ở chỗ chú này, chú khẳng định sẽ dùng bản lĩnh thật sự, mấy món trên đó thích gọi món nào thì gọi, cả chợ này không ai làm ngon hơn chú đâu.”
Bệnh thích sạch sẽ của Dương Nghiên lại tái phát, dùng hết ba gói giấy ăn, liều mạng lau cả cái bàn ăn trên dưới mười lần, cuối cùng lại lót khăn tay lên từng chỗ ngồi, riêng chỗ anh ta ngồi phải lót chừng mười lớp mới chịu miễn cưỡng ngồi xuống, vẻ kiên định sẽ không thèm chạm vào cái bàn chút nào.
Tên nhỏ con chậc miệng: “Còn tưởng rằng cái đồ nhà cậu sẽ thoáng tính hơn chút, cuối cùng lại vẫn nguyên như vậy.”
Đây chính là nguyên nhân khi trước mấy người này không chơi được với Dương Nghiên, lần đầu ăn cơm, thằng nhãi này soi mói đủ thứ, cơm chưa ăn được nửa mọi người đã cảm thấy hết muốn ăn rồi.
Vốn trước đó lúc gọi điện tưởng đã có gì thay đổi, không ngờ gặp lại vẫn cứ như thế… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên nhàm chán nhạt nhẽo này lại có thể chơi thân với người như đứa con gái trên núi như thế kia? Còn tự nguyện đi cùng cô gái trước mặt đây tới những chỗ thế này?
Anh ta nghĩ nửa ngày, cuối cùng cảm thấy chắc là vì yêu…
“Anh Nhị giờ tốt hơn nhiều rồi, hồi mới quen anh ấy còn quá quắt hơn nhiều.” Phong Tiểu Tiểu lại thuận miệng nói đỡ cho vài câu, “Nhưng mà mấy người các anh cũng hơi quá đáng thật, rượu với đồ ăn cũng ăn quá nửa rồi, mặt bàn cũng đâu có sạch sẽ gì cho cam.”
Chủ quán cũng không giận, vui tươi hớn hở tiếp lời: “Ăn bẩn sống lâu.”
Dương Nghiên không nói gì: “Nếu nói hay như thế, mau mau mang đồ ăn lên đây đi, tôi tranh thủ chiều nay chạy cả mười vòng mới tới, cố ý để bụng rỗng đấy.”
Tên nhỏ con cũng cạn lời, anh ta đột nhiên phát hiện ấn tượng của mình về đối phương hoàn toàn bị thay đổi rồi… Người này rốt cuộc có đáng tin hay không đây?
Nghiêng người liếc sang Đường Cần ngồi cạnh nãy giờ vẫn không thèm hé răng, tranh thủ lúc Phong Tiểu Tiểu đang nghiên cứu thực đơn, nói chuyện với chủ quán, anh đứng lên gõ bàn, nói: “Yên lặng, tất cả yên lặng, mọi người tới đây để giao lưu, không thấy Dương Nghiên cùng em Phong tới rồi đây à.” Sau đó dừng lại một chút, áy náy nhìn Ngao Tiềm, “À, đúng rồi, còn có người anh em Ngao Tiềm đây.”
“…” Ngao Tiềm thấy thật ấm ức, sao vừa nói mấy câu mà anh đã biến thành nhân vật quần chúng qua đường thế này?
Tên mập đã say thành một viên thịt gục trên bàn, lúc này nghe thấy tên nhỏ con nói vậy, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh: “Đâu? Đâu? Em gái Phong đâu?”
Tên nhỏ con đưa tay ra chỉ: “Cậu đó, hắt nước cho cậu ta tỉnh lại đi.”
Chắc do thủ đoạn này được áp dụng với anh ta quá nhiều lần, vì thế mà vừa nghe đến đây thì tên mập đã tỉnh hẳn, nhảy dựng lên nói: “Tỉnh, tỉnh rồi! Tôi xem ai dám động vào tôi!”
Phong Tiểu Tiểu vừa hay gọi xong món ăn, đưa thực đơn trả lại cho chủ quán, quay đầu lại thuận miệng tiếp lời: “Có ai động đến anh đâu, chỉ là muốn xin ý kiến… Tôi nói các anh mời chúng tôi ăn cơm, tối thiểu cũng phải cổ vũ tí đi.”
Bọn họ ai mấy đều đã uống tới tầm, cười hi ha, tên nhỏ con vốn đang nói dở dang cũng bị quên luôn, mọi người đều tự xúm vào la hét vô cùng náo nhiệt.
Nào là em gái có biết chơi oẳn tù tì không, nào là em gái, sao em không mang con chim to đùng nhà em tới… Càng về sau mọi người càng nói to hơn, đến nỗi chủ quán đang làm đồ ăn cũng không nhịn được phải ngó đầu ra nhìn mấy lần.
Tên nhỏ con bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng anh ta cũng rất dung túng cho mấy người họ, tự ngồi xuống, túm lấy đôi đũa thi thoảng gắp miếng gà Cung Bảo lên ăn.
“Anh gọi chúng tôi tới là để tiếp rượu đó hả?” Dương Nghiên ngồi cách cái bàn ít nhất một thước, hai tay ôm ngực, “Hừ” một tiếng rồi hỏi. Phong Tiểu Tiểu nói chuyện vô cùng hợp cạ với mấy con ma men này, chỉ có anh là phải cố cứu vớt lấy thể diện.
“Không có gì.” Nhỏ con liếc anh ta một cái, “Vốn muốn hỏi người chị em này của nhà cậu sao lại biết nhà chúng tôi, nhưng mà các người vừa đến thì đã biết không cần hỏi nữa rồi.” Vừa nói vừa có ý liếc nhìn Đường Cần, “Không nghĩ tới mọi người lại quen với Tiểu Đường.”
Đường Cần kia bị bỏ rơi cả nửa ngày cuối cùng cũng được điểm danh, xách theo ghế kích động xán lại: “Anh Triển, em nhớ anh muốn chết. Nghe Tiểu Viên nói khoảng thời gian trước anh đi chơi, vốn em còn đang nghĩ không biết đến lúc xong việc có thể gặp mặt anh một lần không…”
Tên nhỏ con bĩu môi: “Anh đây khó lắm mới được nghỉ cũng không phải để gặp các chú, có việc gì thì mang theo Tiểu Viên là được, đừng có hòng kéo anh xuống cùng.”
“Hê hê…” Đường Cần ngượng ngùng cười hai tiếng, “Anh nghe rồi à? Thật ra trước đây em với anh Dương này có chút hiểu lầm, có người tìm em làm một vụ về anh ấy.”
Tên nhỏ con sửng sốt: “Làm một vụ về cậu ta?” Tuy anh ta biết nghề tay trái của Đường Cần, tuy rằng người trong giang hồ không quá quan tâm tới sát thủ, nhưng cũng không có nghĩa là họ sẽ tự cao tự đại đến mức không cần biết đến sự lợi hại của sát thủ.
Đường Cần này nếu đã nói đến “vụ làm ăn”, khẳng định là ám chỉ điều này, bằng không cái nghề tay phải chỉ là một nghiên cứu viên kia, thì lấy đâu ra cửa mà làm ăn?
Nghĩ ngợi một hồi, anh ta mới giật mình hiểu ra: “Đúng rồi, nghe nói khoảng thời gian trước Dương Nghiên đắc tội người nào đó, bị bức phải ra ngoài lánh nạn. Chắc không phải là vì chuyện này đấy chứ?”
“Chính là việc này.” Dương Nghiên gật đầu, “Con trai cả của nhà lão Hồ chọc phải một em gái nóng bỏng, bị người ta đá một cước đến đoạn tử tuyệt tôn, lão Hồ đổ hết tội lên đầu tôi, muốn tôi nợ máu phải trả bằng máu cơ mà.”
“Sao lại như thế nhỉ?” Tên nhỏ con hứng thú, “Ở trong quân đội hơi lâu, tôi không biết giới này còn có tin như vậy đấy.”
Đường Cần cũng là lần đầu mới nghe được sự thật đằng sau nhiệm vụ của mình, không khỏi há hốc cả mồm miệng. Dương Nghiên quét mắt một vòng, bình thản như không nói: “Tin tức bị nhà họ Hồ tự phong tỏa, mấy người đương nhiên không biết rồi. Ông già nhà tôi đang đấu với lão kia kích thích lắm.”
Nói tới đây, Dương Nghiên chợt nảy ra ý gì, hỏi: “Đúng rồi, người trong giang hồ như các anh ai cũng có bản lĩnh riêng, có thể giúp tôi điều tra những điểm đen của lão Hồ kia không?”
Tên nhỏ con run tay, bia trong cốc chút nữa bị sánh ra một nửa, thất thần ba giây sau mới hoàn hồn, căm tức nhìn Đường Cần: “Là cậu nói phải không?”
Trước kia mới là nghi ngờ thôi, giờ thì nhỏ con đã hoàn toàn xác định, vốn anh ta còn tưởng tên nhãi này chỉ tiện miệng nói lộ mấy câu về chuyện nhà mình thôi, không ngờ người ta còn khai hẳn cả chuyện trụ cột giang hồ ra rồi… Mặc dù nói mọi người cũng chẳng cần tỏ ra thần bí làm gì, nhưng nếu một thế lực như vậy tự nhiên phơi ra ngoài sáng cũng đủ làm người khác phải kiêng kỵ.
Cho nên, vì để bảo vệ mọi người tránh khỏi những phiền phức không đáng có, những người trong giang hồ đều tự giác không tiết lộ thông tin gì với người ngoài…
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Dù sao cũng chỉ là thú cưng, thân phận của Hao Thiên thì đúng là chuẩn thú trong đám thú, tuy rằng với đám chim chóc thì khả năng hơi khó, nhưng với đám thú chạy thì đúng là không có mấy con dám nhe răng gầm gừ trước mặt nó. Lại nói, đến lúc đó thần khuyển ngồi ở đây, đám du hồn dã quỷ cũng phải biết ngoan ngoãn hơn, chỗ này cũng yên ổn được vài ngày.
Hai mắt Ngao Tiềm sáng lên, vui mừng: “Vậy thì tốt quá, toàn bộ chi phí ăn uống vệ sinh của Alexander trong khoảng thời gian này tôi đều sẽ lo, tuyệt đối không bạc đãi nó.”
Nghĩ tới chuyện sủng vật nhà mình đã lâu không được hưởng chăm sóc kiểu chuyên nghiệp, Dương Nghiên ngẫm lại nói: “Chim sẻ nhà tôi anh có cần không? Mang đến một thể luôn?”
Phác Thiên Ưng quản đám chim chóc, Hao Thiên Khuyển quản đám thú chạy, lại thêm một Long Vương nữa thì chắc cái phòng khám cho thú cưng bé tí này lại được trang bị đủ cả hải quân, lục quân lẫn không quân rồi.
Ngao Tiềm cạn lời: “Thôi, chỗ này của tôi tạm thời không nuôi chim.”
Rao bán chim sẻ không thành công, Dương Nghiên cũng không quá để tâm, nhún vai chạy đi xem tiến độ trang hoàng. Đường Cần ngây ngô đứng nghe nửa ngày, rõ ràng bọn họ nói câu nào anh ta đều hiểu câu đấy, nhưng tổng kết lại sao cứ mịt mờ như thế nhỉ: “Bọn họ đang nói cái gì đó?”
“Không có gì, mấy cái chủ đề chuyên môn thôi, anh quan tâm làm gì.” Phong Tiểu Tiểu đáp qua loa rồi quay sang hỏi Ngao Tiềm, “Anh bao giờ mới xong việc? Bọn em muốn đi ăn rồi.”
Thành Hoàng chợt vỗ ngực nói: “Mấy người mà bận thì đi đi, tôi ở đây trông cho.”
Thành Hoàng trông gần giống người trong chốn giang hồ, ở chỗ khác còn khó nói, chứ ở con phố này thì đúng là có một không hai rồi. Cái đội thi công lắp đặt nho nhỏ kia làm sao dám qua mặt anh ta.
Thật ra bên Ngao Tiềm đã sắp xong, chỉ cần khoảng một tiếng nữa, dù sao cũng không quá lâu, giao cho người khác trông hộ cũng không phải lo lắm, nên cười gật đầu mà nói: “Vậy cảm ơn anh.”
“Ồ, bác sĩ Ngao phải đi rồi?” Đám quỷ đang vây xem đám thú cưng tiếc nuối.
“Không sao, mai bác sĩ Ngao lại tới mà.”
“Thế miếng điểm tâm kia có tới không?”
Điểm tâm? Phong Tiểu Tiểu men theo ánh mắt của đám quỷ mà nhìn Đường Cần – người mà đến lúc này vẫn hoàn toàn không biết gì cả, miệng khẽ giật… Những kẻ vô tư không biết gì thật sự rất hạnh phúc đó.
Đang nghĩ dở thì Tiểu Hắc trong bộ dạng linh thể kéo theo đám quỷ mới về, thấy cảnh này liền mắng nhiếc: “Vây lại quanh đây hết làm gì thế? Rảnh quá rồi có phải không? Rảnh quá tao bắc cái vạc dầu cho mấy đứa chơi nhá?”
Xuống vạc dầu á, ôi!
Đám quỷ liền chạy tán loạn, Thành Hoàng ngượng ngùng cười ha ha: “Thật xin lỗi, tính tình vợ tôi không tốt lắm.”
“Vợ anh ta?” Đường Cần ngơ ngác nhìn quanh, “Vợ anh ấy đến à? Ở đâu? Làm gì có ai?”
Chỗ này đúng là không thể nào ở lâu được.
Phong Tiểu Tiểu gật đầu bừa với Tiểu Hắc, lôi Đường Cần đi.
…
Lúc đến chỗ thanh niên nhỏ con mời mọi người ăn cơm đã là gần bảy giờ. Vừa may, đám này không thích quá phô trương nên cũng không đặt mấy chỗ như phòng VIP của nhà hàng nào đó.
Cả đám người vây quanh một chiếc bàn lớn ở một quán ven đường, dưới chân là vỏ chai rượu chất đống, uống đến mức đỏ mặt tía tai đang ngồi đánh bài với nhau… Có thể thấy được, lúc chờ mấy người Phong Tiểu Tiểu, cả đám này cũng không hề rảnh rỗi.
Phong Tiểu Tiểu vui vẻ, đi tới đá văng mấy cái vỏ chai, kéo một chiếc ghế trống tới ngồi xuống, lắc lắc vai tên nhỏ con: “Người anh em, có thế nào thì các người cũng là con ông cháu cha hết đấy nhé, thế mà lại tìm cái quán vỉa hè mời bọn tôi thế này à?”
Anh ta uống không nhiều, tay cầm cốc bia nửa cười nửa không nhìn hai tên say đang gào mồm giơ tay oẳn tù tì, bị Phong Tiểu Tiểu lắc mới quay đầu sang, híp híp mắt nói: “Cái gọi là mỹ thực ở nhân gian, bếp trưởng ở nhà hàng còn phải học hỏi nhiều, những cao thủ chân chính được truyền thừa chỉ có ở những quán ven đường. Chỉ là khách ăn ở quán ven đường hầu hết đều không biết hàng nên đám cao thủ này cũng làm ẩu hơn để ứng phó thôi, hơn phân nửa là làm qua loa cho xong… Ngồi đi, đồ ăn ở đây không hề kém hơn đồ ăn ở nhà hàng lớn, cô ăn thử sẽ biết.”
Mấy người Phong Tiểu Tiểu ngồi xuống, chủ quán cười tươi như Phật Di Lặc chạy tới đưa tờ thực đơn dính dầu bầy nhầy: “Bạn của Tiểu Triển cũng tới à? Yên tâm, mấy đứa ăn ở chỗ chú này, chú khẳng định sẽ dùng bản lĩnh thật sự, mấy món trên đó thích gọi món nào thì gọi, cả chợ này không ai làm ngon hơn chú đâu.”
Bệnh thích sạch sẽ của Dương Nghiên lại tái phát, dùng hết ba gói giấy ăn, liều mạng lau cả cái bàn ăn trên dưới mười lần, cuối cùng lại lót khăn tay lên từng chỗ ngồi, riêng chỗ anh ta ngồi phải lót chừng mười lớp mới chịu miễn cưỡng ngồi xuống, vẻ kiên định sẽ không thèm chạm vào cái bàn chút nào.
Tên nhỏ con chậc miệng: “Còn tưởng rằng cái đồ nhà cậu sẽ thoáng tính hơn chút, cuối cùng lại vẫn nguyên như vậy.”
Đây chính là nguyên nhân khi trước mấy người này không chơi được với Dương Nghiên, lần đầu ăn cơm, thằng nhãi này soi mói đủ thứ, cơm chưa ăn được nửa mọi người đã cảm thấy hết muốn ăn rồi.
Vốn trước đó lúc gọi điện tưởng đã có gì thay đổi, không ngờ gặp lại vẫn cứ như thế… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên nhàm chán nhạt nhẽo này lại có thể chơi thân với người như đứa con gái trên núi như thế kia? Còn tự nguyện đi cùng cô gái trước mặt đây tới những chỗ thế này?
Anh ta nghĩ nửa ngày, cuối cùng cảm thấy chắc là vì yêu…
“Anh Nhị giờ tốt hơn nhiều rồi, hồi mới quen anh ấy còn quá quắt hơn nhiều.” Phong Tiểu Tiểu lại thuận miệng nói đỡ cho vài câu, “Nhưng mà mấy người các anh cũng hơi quá đáng thật, rượu với đồ ăn cũng ăn quá nửa rồi, mặt bàn cũng đâu có sạch sẽ gì cho cam.”
Chủ quán cũng không giận, vui tươi hớn hở tiếp lời: “Ăn bẩn sống lâu.”
Dương Nghiên không nói gì: “Nếu nói hay như thế, mau mau mang đồ ăn lên đây đi, tôi tranh thủ chiều nay chạy cả mười vòng mới tới, cố ý để bụng rỗng đấy.”
Tên nhỏ con cũng cạn lời, anh ta đột nhiên phát hiện ấn tượng của mình về đối phương hoàn toàn bị thay đổi rồi… Người này rốt cuộc có đáng tin hay không đây?
Nghiêng người liếc sang Đường Cần ngồi cạnh nãy giờ vẫn không thèm hé răng, tranh thủ lúc Phong Tiểu Tiểu đang nghiên cứu thực đơn, nói chuyện với chủ quán, anh đứng lên gõ bàn, nói: “Yên lặng, tất cả yên lặng, mọi người tới đây để giao lưu, không thấy Dương Nghiên cùng em Phong tới rồi đây à.” Sau đó dừng lại một chút, áy náy nhìn Ngao Tiềm, “À, đúng rồi, còn có người anh em Ngao Tiềm đây.”
“…” Ngao Tiềm thấy thật ấm ức, sao vừa nói mấy câu mà anh đã biến thành nhân vật quần chúng qua đường thế này?
Tên mập đã say thành một viên thịt gục trên bàn, lúc này nghe thấy tên nhỏ con nói vậy, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nhìn khắp xung quanh: “Đâu? Đâu? Em gái Phong đâu?”
Tên nhỏ con đưa tay ra chỉ: “Cậu đó, hắt nước cho cậu ta tỉnh lại đi.”
Chắc do thủ đoạn này được áp dụng với anh ta quá nhiều lần, vì thế mà vừa nghe đến đây thì tên mập đã tỉnh hẳn, nhảy dựng lên nói: “Tỉnh, tỉnh rồi! Tôi xem ai dám động vào tôi!”
Phong Tiểu Tiểu vừa hay gọi xong món ăn, đưa thực đơn trả lại cho chủ quán, quay đầu lại thuận miệng tiếp lời: “Có ai động đến anh đâu, chỉ là muốn xin ý kiến… Tôi nói các anh mời chúng tôi ăn cơm, tối thiểu cũng phải cổ vũ tí đi.”
Bọn họ ai mấy đều đã uống tới tầm, cười hi ha, tên nhỏ con vốn đang nói dở dang cũng bị quên luôn, mọi người đều tự xúm vào la hét vô cùng náo nhiệt.
Nào là em gái có biết chơi oẳn tù tì không, nào là em gái, sao em không mang con chim to đùng nhà em tới… Càng về sau mọi người càng nói to hơn, đến nỗi chủ quán đang làm đồ ăn cũng không nhịn được phải ngó đầu ra nhìn mấy lần.
Tên nhỏ con bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng anh ta cũng rất dung túng cho mấy người họ, tự ngồi xuống, túm lấy đôi đũa thi thoảng gắp miếng gà Cung Bảo lên ăn.
“Anh gọi chúng tôi tới là để tiếp rượu đó hả?” Dương Nghiên ngồi cách cái bàn ít nhất một thước, hai tay ôm ngực, “Hừ” một tiếng rồi hỏi. Phong Tiểu Tiểu nói chuyện vô cùng hợp cạ với mấy con ma men này, chỉ có anh là phải cố cứu vớt lấy thể diện.
“Không có gì.” Nhỏ con liếc anh ta một cái, “Vốn muốn hỏi người chị em này của nhà cậu sao lại biết nhà chúng tôi, nhưng mà các người vừa đến thì đã biết không cần hỏi nữa rồi.” Vừa nói vừa có ý liếc nhìn Đường Cần, “Không nghĩ tới mọi người lại quen với Tiểu Đường.”
Đường Cần kia bị bỏ rơi cả nửa ngày cuối cùng cũng được điểm danh, xách theo ghế kích động xán lại: “Anh Triển, em nhớ anh muốn chết. Nghe Tiểu Viên nói khoảng thời gian trước anh đi chơi, vốn em còn đang nghĩ không biết đến lúc xong việc có thể gặp mặt anh một lần không…”
Tên nhỏ con bĩu môi: “Anh đây khó lắm mới được nghỉ cũng không phải để gặp các chú, có việc gì thì mang theo Tiểu Viên là được, đừng có hòng kéo anh xuống cùng.”
“Hê hê…” Đường Cần ngượng ngùng cười hai tiếng, “Anh nghe rồi à? Thật ra trước đây em với anh Dương này có chút hiểu lầm, có người tìm em làm một vụ về anh ấy.”
Tên nhỏ con sửng sốt: “Làm một vụ về cậu ta?” Tuy anh ta biết nghề tay trái của Đường Cần, tuy rằng người trong giang hồ không quá quan tâm tới sát thủ, nhưng cũng không có nghĩa là họ sẽ tự cao tự đại đến mức không cần biết đến sự lợi hại của sát thủ.
Đường Cần này nếu đã nói đến “vụ làm ăn”, khẳng định là ám chỉ điều này, bằng không cái nghề tay phải chỉ là một nghiên cứu viên kia, thì lấy đâu ra cửa mà làm ăn?
Nghĩ ngợi một hồi, anh ta mới giật mình hiểu ra: “Đúng rồi, nghe nói khoảng thời gian trước Dương Nghiên đắc tội người nào đó, bị bức phải ra ngoài lánh nạn. Chắc không phải là vì chuyện này đấy chứ?”
“Chính là việc này.” Dương Nghiên gật đầu, “Con trai cả của nhà lão Hồ chọc phải một em gái nóng bỏng, bị người ta đá một cước đến đoạn tử tuyệt tôn, lão Hồ đổ hết tội lên đầu tôi, muốn tôi nợ máu phải trả bằng máu cơ mà.”
“Sao lại như thế nhỉ?” Tên nhỏ con hứng thú, “Ở trong quân đội hơi lâu, tôi không biết giới này còn có tin như vậy đấy.”
Đường Cần cũng là lần đầu mới nghe được sự thật đằng sau nhiệm vụ của mình, không khỏi há hốc cả mồm miệng. Dương Nghiên quét mắt một vòng, bình thản như không nói: “Tin tức bị nhà họ Hồ tự phong tỏa, mấy người đương nhiên không biết rồi. Ông già nhà tôi đang đấu với lão kia kích thích lắm.”
Nói tới đây, Dương Nghiên chợt nảy ra ý gì, hỏi: “Đúng rồi, người trong giang hồ như các anh ai cũng có bản lĩnh riêng, có thể giúp tôi điều tra những điểm đen của lão Hồ kia không?”
Tên nhỏ con run tay, bia trong cốc chút nữa bị sánh ra một nửa, thất thần ba giây sau mới hoàn hồn, căm tức nhìn Đường Cần: “Là cậu nói phải không?”
Trước kia mới là nghi ngờ thôi, giờ thì nhỏ con đã hoàn toàn xác định, vốn anh ta còn tưởng tên nhãi này chỉ tiện miệng nói lộ mấy câu về chuyện nhà mình thôi, không ngờ người ta còn khai hẳn cả chuyện trụ cột giang hồ ra rồi… Mặc dù nói mọi người cũng chẳng cần tỏ ra thần bí làm gì, nhưng nếu một thế lực như vậy tự nhiên phơi ra ngoài sáng cũng đủ làm người khác phải kiêng kỵ.
Cho nên, vì để bảo vệ mọi người tránh khỏi những phiền phức không đáng có, những người trong giang hồ đều tự giác không tiết lộ thông tin gì với người ngoài…