Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-86
Chương 87: Hàn y
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Giải thích thế nào? Đáp án chính là không thể giải thích được.
Ít nhất theo góc độ khoa học là vậy.
“Em dâu tôi nói gần đây cũng không chạm hoặc ngửi phải thứ gì lạ. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự là cao thủ hạ độc, một cô gái bình thường làm sao phát hiện ra. Nhưng tôi đã xem bệnh án với kết quả kiểm tra của cô ấy rồi, chẩn đoán ban đầu cũng không có dấu hiệu trúng độc, nội tạng suy kiệt không rõ nguyên do. Kết luận của bác sĩ tựa hồ như là, nếu bỏ qua tuổi thực tế của đối phương thì những trạng thái biến đổi quả thật như là lão hóa tự nhiên vậy, quái lạ ở chỗ cô ta đang ở tuổi thanh xuân… Tuy rằng kết luận có chút khó tin, nhưng trình độ hạ độc hiện giờ hẳn là không có ai đạt được đẳng cấp đó, đây là chén cơm của tôi, không thể có chuyện xuất hiện một cao thủ như vậy mà tôi lại không biết được.”
Đêm đó Đường Cần lại đến ăn chực, bưng bát nhiệt tình mười phần cướp đồ ăn với hai em gái, vừa phun cơm vừa kể lại kết quả mình điều tra được hồi trưa.
Phong Tiểu Tiểu cùng Y Y nhìn nhau, trọng điểm đều chú ý đến lễ nghi trên bàn cơm của đối phương. Nhịn không được mà thở dài, Phong Tiểu Tiểu là người đầu tiên không thể chịu được nữa, buông bát: “Có chuyện gì đợi lát nữa hãy nói, bây giờ đừng có phá hỏng khẩu vị của tôi.”
Đường Cần nhanh nhẹn gắp lấy con tôm lột vỏ cuối cùng trên bàn, nuốt vào sau đó lau miệng, giương cao chính nghĩa: “Mạng người quan trọng, chưa nói tới cái khác vội, mấy người giúp tôi ngẫm lại có cách gì không.”
“…” Phong Tiểu Tiểu nói lời vô ích: “Anh lầm rồi, bọn này đều là lương dân.”
Lương dân cái cọng lông, trên thế giới này có lương dân nào lại thân thiết với đầu xỏ của gia tộc sát thủ đứng đầu thế giới - Khương gia như vậy không?!
Đường Cần vờ như không nghe thấy, tiếp tục: “Thật ra thằng em tôi cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm mới quen được một người bạn gái, cứ như vậy mà tan vỡ thì thật sự là tổn thương tâm hồn yếu ớt của nó. Hơn nữa, cô em dâu này tương lai cũng coi như là người nhà, không cứu không phù hợp với tinh thần hiệp nghĩa, nếu trong chuyện này có gì thật, tôi cũng không thể mặc kệ.”
Phong Tiểu Tiểu không thể nuốt trôi cơm được nữa, cô buông bát thở dài: “Vậy theo ý anh phải thế nào đây?”
Nếu không phải trúng độc, thì là do số mệnh của người ta như vậy rồi, mình đâu thể cứ giúp người ta cải thiên nghịch mệnh, giúp người ta đảo ngược âm dương mãi được chứ. Cứu người không phải không được, nhưng lỡ như một phần vạn xui xẻo vác phải cái nhân quả gì đó thì thật khó nói.
Nếu là trúng độc vậy thì càng không phải chuyện của cô, không thấy tổ tông dùng độc này còn không tìm ra được vấn đề, thì cô chỉ là một kẻ chơi bùn… Ừm?!
Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sờ sờ cằm có chút đăm chiêu hỏi: “Hôm nay lúc đi thăm em dâu, anh có mang theo tiểu Bạch không?!”
“Có, sao vậy?” Đường Cần khó hiểu.
“Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu nhìn về hướng cổ tay áo Đường Cần, một con rắn trắng trơn trơn trườn cái đầu ra, lè lưỡi lắc đầu… Ồ, xem ra thật sự không phải trúng độc.
Nhân thú hai đại tộc chuyên về độc đều lên tiếng chứng thực, Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể khuyên người ta nén bi thương, ai bảo cô gái kia bệnh tình cổ quái, nếu không phải trúng độc, thì là do số mạng của cô ta.
***
“Tiểu Tiểu, cậu lại đến thăm mình à?” Khương Lễ kích động xuất hiện ở ngoài văn phòng, vẫy vẫy tay với Phong Tiểu Tiểu.
“À, thật ra hôm qua tôi quên chút chuyện, hôm nay đến vẫn là để tìm ông chủ của cậu.” Phong Tiểu Tiểu toát cả mồ hôi. Gần đây phiền phức quá nhiều, cô quên luôn chuyện hỏi cậu em trai kia về những mảnh vỡ của cái bình đã vứt đi đâu rồi.
Tuy rằng con trai bất hiếu giúp vợ hủy thi diệt tích lừa gạt ba mình, nhưng nếu có thể tìm được mảnh vỡ, không chừng Phong Tiểu Tiểu vẫn có thể khôi phục lại nó. Hiện tại cô rất hy vọng đối phương không lấy một mớ giấy báo gói lại rồi ném vào thùng rác, nếu không thực sự là hết hy vọng.
Thuận lợi vào văn phòng, cậu em họ rất hiếu khách tiếp đãi Phong Tiểu Tiểu, sau khi nghe xong mục đích của người đến liền khó xử nói: “Cái bình là do Tiểu Hân mang đi vứt, kỳ thật tôi cũng không biết.”
“Anh không biết?” Phong Tiểu Tiểu nghẹn, “Cô ấy xử lý xong cũng nên nói với anh một câu chứ?!”
“Trên thực tế là ngay cả mảnh vỡ tôi cũng chưa nhìn thấy.” Bạn học em họ nhún vai, “Tiểu Hân vô cùng sợ hãi, cô ấy vừa làm vỡ cái bình đã sợ tới mức vội ném đi rồi, sau đó càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng mới khóc lóc tới tìm tôi nói thật…”
Nghe cách nói này, Phong Tiểu Tiểu càng cân nhắc càng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, đặc biệt là có hai điểm không thích hợp.
Thứ nhất, con dâu đến ra mắt cha mẹ chồng, lần đầu tới nhà đã làm bể cái bình quả thật là có chút tay chân lóng ngóng, dễ để lại ấn tượng đầu tiên không tốt trong lòng người ta. Nhưng, Chu Hân Nhiên đã là một người trưởng thành như vậy, cũng không phải cô gái nhỏ ngây thơ, hơn nữa lại là một Phó Giám đốc, cho dù thế nào thì cũng không nên vì một chút bất cẩn mà sử dụng đến chiêu vờ ngất xỉu để trốn tránh, còn không bằng hào phóng thừa nhận sai lầm, như vậy mới có phong thái của một cô gái trưởng thành, trừ phi…
Trừ phi cô ta đã biết giá trị của cái bình, biết cái mình đánh vỡ không phải vật tầm thường… Nhưng đây mới là vấn đề, lần đầu đến nhà, trước đó cậu em họ cũng không đặc biệt giới thiệu qua vật phẩm cá nhân của ba mình, Chu Hân Nhiên làm thế nào biết được cái bình này đặc biệt?
Thứ hai, tâm lý của đối phương biểu hiện trong chuyện này rất kỳ quặc, hoặc làm hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng. Cô ta giấu mảnh vỡ của cái bình đi, một nhân vật có gan dứt khoát, quyết đoán như vậy mà lại tìm bạn trai kể lể khóc lóc vì lỡ làm vỡ cái bình. Điểm này lại thể hiện tính cách quá bánh bèo vô dụng… Nếu đối phương không phải đa nhân cách hoặc bị tâm thần phân liệt, như vậy khẳng định là muốn che giấu điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc cô ta muốn che giấu cái gì đây?
Phong Tiểu Tiểu có chút đăm chiêu hỏi lại: “Bạn gái anh nằm ở bệnh viện nào? Dù sao chiều nay tôi cũng rảnh rỗi, đi thăm một chút.”
Cậu em trai khó hiểu: “Không cần phải thế đâu, cô Phong khách khí quá.” Hơn nữa hai người cũng không thân quen gì nhau, cho dù nói cô là chị em bạn dì với tiểu Hân thì cũng thôi, vấn đề là quan hệ của Đường Cần với cô rất bình thường… Cậu em họ hôm qua đã hỏi thăm tình báo. Đường Cần nhận mình với Phong Tiểu Tiểu chẳng có gì với nhau, càng đừng nói bên cạnh cô ta có người theo đuổi như lang như hổ… Khoan nói người khác, chỉ một tên Khương Lễ cũng dư sức khiến Đường Cần bốc hơi vài trăm lần.
Phong Tiểu Tiểu nhún nhún vai không miễn cưỡng, trực tiếp nhấc di động gọi điện cho Đường Cần: “Em dâu nhà anh nằm ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện nhân dân số X, phòng 303, có chuyện gì à?” Đường Cần ngốc nghếch khai hết.
“Không có gì, tôi định đi thăm chút thôi.”
Cậu em họ ngồi bên cạnh còn chưa phục hồi tinh thần lại chợt nghe đến vài câu đối thoại như vậy, suýt nữa thì bùng nổ. Hai người này xấu xa cũng có mức độ thôi chứ, trước mặt mình mà trao đổi thông tin trắng trợn như vậy, cơ mà em gái này sao tự nhiên lại hứng thú với bạn gái mình như vậy?!
***
Đang trên đường đến bệnh viện thì tắc đường, Phong Tiểu Tiểu dù sao cũng nhàn rỗi, ngồi ghế sau taxi gửi tin nhắn, chia sẻ mấy thông tin vừa mới phát hiện. Sau khi nghe Phong Tiểu Tiểu phân tích những điểm đáng ngờ xong, Dương nghiên cũng thấy hứng thú, tỏ vẻ mình sẽ đi đọc suy nghĩ của cô bạn gái em họ Đường Cần, sau đó về cùng tám…
Giá trị của bình gốm không nằm ở giá cả, mà ý nghĩa đặc biệt ở chỗ do tự tay Phục Hy chế tác. Ngoài cậu của Đường Cần cùng mấy vị có thân phận đặc thù như Phong Tiểu Tiểu, trong mắt người bình thường thì một cái bình gốm thủ công còn không đáng giá bằng một bao thuốc lá.
Cho nên, nếu trong vụ việc lỡ tay làm bể bình của Chu Hân Nhiên có vấn đề, như vậy em gái Chu - người có hứng thú với cái bình này cũng không đơn giản.
Phong Tiểu Tiểu tỏ ý rất hài lòng đối với sự thức thời của Dương Nghiên, tán gẫu thêm vài câu, hơn một tiếng sau cuối cùng cũng tới bệnh viện. Cô xuống xe, đi chưa được vài bước, đã thấy Đường Cần mang theo một cái cặp lồng đứng ở cổng bệnh viện vẫy vẫy tay si ngốc gọi cô.
“Sao anh cũng đến đây?” Phong Tiểu Tiểu đi lên vài bước kinh ngạc hỏi.
“Cái gì mà cũng chứ, tôi vốn ở đây cả ngày rồi.” Đường Cần buồn bực, “Thằng em tôi mấy ngày nay tăng ca, lại không yên tâm về bạn gái, cho nên việc đưa cơm toàn là tôi gánh… Cô cũng biết rồi đó, phàm là thức ăn ở căn tin thì không thể nào ngon nổi. Tiểu Hân này gây họa ở nhà cậu, hiện tại mợ cũng không muốn gặp cô ta, thằng em tôi đau lòng nhưng lại không dám nhờ ba mẹ, cứ vậy mà hành kẻ rảnh rỗi này đây.”
“Anh rảnh? Không phải là có đơn hàng…”
Đường Cần vừa nghe cũng buồn bực: “Lý do này có thể nói với thằng em tôi sao?! Đừng nói là nhà cậu, ngay cả mẹ tôi làm dâu ba mươi năm cũng không biết những chuyện này của nhà tôi đâu, cô không dọa họ sợ à?” Nói tới đây, Đường Cần nghi hoặc hỏi Phong Tiểu Tiểu, “Đừng nói tới chuyện của tôi nữa, còn cô sao tự nhiên hứng thú với em dâu tôi thế?”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại, nếu thân phận của Chu Hân Nhiên không đơn giản thật, vậy chuyện sau này cũng cần có người tương trợ, tiết lộ một chút cũng không thiệt gì, vì thế hàm hồ thả chút gió: “Hôm nay tôi tán gẫu với em họ anh, không hiểu sao cứ có cảm giác cô em dâu này của anh rất không đơn giản…”
“Không đơn giản?!” Đường Cần kinh ngạc, sầm mặt lại, “Không đơn giản ở chỗ nào?”
Không thế nói là đối phương có thể liên quan đến Phục Hy, Phong Tiểu Tiểu trả lời uyển chuyển: “Đại khái… tôi chỉ cảm thấy có thể cô ta là người cùng đường.” Về phần đường nào?! Người gặp người, tiện đường là gặp thôi.
Đường Cần nghe thấy vậy quả nhiên hiểu lầm thật, anh ta không khỏi hết hồn: “Người giang hồ?”
Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn xa xăm không đáp, Đường Cần xem như cô thừa nhận, vì thế một hiểu lầm xinh đẹp được sinh ra dưới sự cố ý của người trước…
Tục ngữ nói “miêu có miêu lộ, thử có thử đạo”. Ngay cả Đường Cần là người ngoài tỉnh, nhưng cũng có thể gọi ra vài bằng hữu giang hồ cứu giúp lúc nguy nan trong thành phố này. Như vậy, thân là người sống ở thành phố này lâu như Chu Hân Nhiên, mặc kệ thân phận có đơn giản hay không, nằm viện đương nhiên cũng phải có vài người đến thăm bệnh chứ.
Chu Hân Nhiên nhìn qua là một giai nhân thanh tú dịu dàng, lúc này nằm trên giường bệnh có vài phần điềm đạm đáng yêu. Mà trong phòng này còn có một cô gái phong cách thời thượng đang gọt hoa quả, thỉnh thoảng lên tiếng nói chuyện đôi câu: “Giờ thì vui rồi, khó khăn lắm mới có một vụ khá khẩm, vốn mày có thể về hưu non luôn, không ngờ lại gặp chuyện này… Haiz! Tao nói chứ, cái bệnh viện này rốt cuộc xét nghiệm ra cái gì không đấy? Nếu thật sự không ổn thì có muốn chuyển ra nước ngoài điều trị không, tao giới thiệu cho bệnh viện của người quen?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ít nhất theo góc độ khoa học là vậy.
“Em dâu tôi nói gần đây cũng không chạm hoặc ngửi phải thứ gì lạ. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự là cao thủ hạ độc, một cô gái bình thường làm sao phát hiện ra. Nhưng tôi đã xem bệnh án với kết quả kiểm tra của cô ấy rồi, chẩn đoán ban đầu cũng không có dấu hiệu trúng độc, nội tạng suy kiệt không rõ nguyên do. Kết luận của bác sĩ tựa hồ như là, nếu bỏ qua tuổi thực tế của đối phương thì những trạng thái biến đổi quả thật như là lão hóa tự nhiên vậy, quái lạ ở chỗ cô ta đang ở tuổi thanh xuân… Tuy rằng kết luận có chút khó tin, nhưng trình độ hạ độc hiện giờ hẳn là không có ai đạt được đẳng cấp đó, đây là chén cơm của tôi, không thể có chuyện xuất hiện một cao thủ như vậy mà tôi lại không biết được.”
Đêm đó Đường Cần lại đến ăn chực, bưng bát nhiệt tình mười phần cướp đồ ăn với hai em gái, vừa phun cơm vừa kể lại kết quả mình điều tra được hồi trưa.
Phong Tiểu Tiểu cùng Y Y nhìn nhau, trọng điểm đều chú ý đến lễ nghi trên bàn cơm của đối phương. Nhịn không được mà thở dài, Phong Tiểu Tiểu là người đầu tiên không thể chịu được nữa, buông bát: “Có chuyện gì đợi lát nữa hãy nói, bây giờ đừng có phá hỏng khẩu vị của tôi.”
Đường Cần nhanh nhẹn gắp lấy con tôm lột vỏ cuối cùng trên bàn, nuốt vào sau đó lau miệng, giương cao chính nghĩa: “Mạng người quan trọng, chưa nói tới cái khác vội, mấy người giúp tôi ngẫm lại có cách gì không.”
“…” Phong Tiểu Tiểu nói lời vô ích: “Anh lầm rồi, bọn này đều là lương dân.”
Lương dân cái cọng lông, trên thế giới này có lương dân nào lại thân thiết với đầu xỏ của gia tộc sát thủ đứng đầu thế giới - Khương gia như vậy không?!
Đường Cần vờ như không nghe thấy, tiếp tục: “Thật ra thằng em tôi cũng không dễ dàng gì, vất vả lắm mới quen được một người bạn gái, cứ như vậy mà tan vỡ thì thật sự là tổn thương tâm hồn yếu ớt của nó. Hơn nữa, cô em dâu này tương lai cũng coi như là người nhà, không cứu không phù hợp với tinh thần hiệp nghĩa, nếu trong chuyện này có gì thật, tôi cũng không thể mặc kệ.”
Phong Tiểu Tiểu không thể nuốt trôi cơm được nữa, cô buông bát thở dài: “Vậy theo ý anh phải thế nào đây?”
Nếu không phải trúng độc, thì là do số mệnh của người ta như vậy rồi, mình đâu thể cứ giúp người ta cải thiên nghịch mệnh, giúp người ta đảo ngược âm dương mãi được chứ. Cứu người không phải không được, nhưng lỡ như một phần vạn xui xẻo vác phải cái nhân quả gì đó thì thật khó nói.
Nếu là trúng độc vậy thì càng không phải chuyện của cô, không thấy tổ tông dùng độc này còn không tìm ra được vấn đề, thì cô chỉ là một kẻ chơi bùn… Ừm?!
Phong Tiểu Tiểu đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sờ sờ cằm có chút đăm chiêu hỏi: “Hôm nay lúc đi thăm em dâu, anh có mang theo tiểu Bạch không?!”
“Có, sao vậy?” Đường Cần khó hiểu.
“Không có gì.” Phong Tiểu Tiểu nhìn về hướng cổ tay áo Đường Cần, một con rắn trắng trơn trơn trườn cái đầu ra, lè lưỡi lắc đầu… Ồ, xem ra thật sự không phải trúng độc.
Nhân thú hai đại tộc chuyên về độc đều lên tiếng chứng thực, Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể khuyên người ta nén bi thương, ai bảo cô gái kia bệnh tình cổ quái, nếu không phải trúng độc, thì là do số mạng của cô ta.
***
“Tiểu Tiểu, cậu lại đến thăm mình à?” Khương Lễ kích động xuất hiện ở ngoài văn phòng, vẫy vẫy tay với Phong Tiểu Tiểu.
“À, thật ra hôm qua tôi quên chút chuyện, hôm nay đến vẫn là để tìm ông chủ của cậu.” Phong Tiểu Tiểu toát cả mồ hôi. Gần đây phiền phức quá nhiều, cô quên luôn chuyện hỏi cậu em trai kia về những mảnh vỡ của cái bình đã vứt đi đâu rồi.
Tuy rằng con trai bất hiếu giúp vợ hủy thi diệt tích lừa gạt ba mình, nhưng nếu có thể tìm được mảnh vỡ, không chừng Phong Tiểu Tiểu vẫn có thể khôi phục lại nó. Hiện tại cô rất hy vọng đối phương không lấy một mớ giấy báo gói lại rồi ném vào thùng rác, nếu không thực sự là hết hy vọng.
Thuận lợi vào văn phòng, cậu em họ rất hiếu khách tiếp đãi Phong Tiểu Tiểu, sau khi nghe xong mục đích của người đến liền khó xử nói: “Cái bình là do Tiểu Hân mang đi vứt, kỳ thật tôi cũng không biết.”
“Anh không biết?” Phong Tiểu Tiểu nghẹn, “Cô ấy xử lý xong cũng nên nói với anh một câu chứ?!”
“Trên thực tế là ngay cả mảnh vỡ tôi cũng chưa nhìn thấy.” Bạn học em họ nhún vai, “Tiểu Hân vô cùng sợ hãi, cô ấy vừa làm vỡ cái bình đã sợ tới mức vội ném đi rồi, sau đó càng nghĩ càng thấy sợ, cuối cùng mới khóc lóc tới tìm tôi nói thật…”
Nghe cách nói này, Phong Tiểu Tiểu càng cân nhắc càng cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, đặc biệt là có hai điểm không thích hợp.
Thứ nhất, con dâu đến ra mắt cha mẹ chồng, lần đầu tới nhà đã làm bể cái bình quả thật là có chút tay chân lóng ngóng, dễ để lại ấn tượng đầu tiên không tốt trong lòng người ta. Nhưng, Chu Hân Nhiên đã là một người trưởng thành như vậy, cũng không phải cô gái nhỏ ngây thơ, hơn nữa lại là một Phó Giám đốc, cho dù thế nào thì cũng không nên vì một chút bất cẩn mà sử dụng đến chiêu vờ ngất xỉu để trốn tránh, còn không bằng hào phóng thừa nhận sai lầm, như vậy mới có phong thái của một cô gái trưởng thành, trừ phi…
Trừ phi cô ta đã biết giá trị của cái bình, biết cái mình đánh vỡ không phải vật tầm thường… Nhưng đây mới là vấn đề, lần đầu đến nhà, trước đó cậu em họ cũng không đặc biệt giới thiệu qua vật phẩm cá nhân của ba mình, Chu Hân Nhiên làm thế nào biết được cái bình này đặc biệt?
Thứ hai, tâm lý của đối phương biểu hiện trong chuyện này rất kỳ quặc, hoặc làm hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng. Cô ta giấu mảnh vỡ của cái bình đi, một nhân vật có gan dứt khoát, quyết đoán như vậy mà lại tìm bạn trai kể lể khóc lóc vì lỡ làm vỡ cái bình. Điểm này lại thể hiện tính cách quá bánh bèo vô dụng… Nếu đối phương không phải đa nhân cách hoặc bị tâm thần phân liệt, như vậy khẳng định là muốn che giấu điều gì đó.
Nhưng rốt cuộc cô ta muốn che giấu cái gì đây?
Phong Tiểu Tiểu có chút đăm chiêu hỏi lại: “Bạn gái anh nằm ở bệnh viện nào? Dù sao chiều nay tôi cũng rảnh rỗi, đi thăm một chút.”
Cậu em trai khó hiểu: “Không cần phải thế đâu, cô Phong khách khí quá.” Hơn nữa hai người cũng không thân quen gì nhau, cho dù nói cô là chị em bạn dì với tiểu Hân thì cũng thôi, vấn đề là quan hệ của Đường Cần với cô rất bình thường… Cậu em họ hôm qua đã hỏi thăm tình báo. Đường Cần nhận mình với Phong Tiểu Tiểu chẳng có gì với nhau, càng đừng nói bên cạnh cô ta có người theo đuổi như lang như hổ… Khoan nói người khác, chỉ một tên Khương Lễ cũng dư sức khiến Đường Cần bốc hơi vài trăm lần.
Phong Tiểu Tiểu nhún nhún vai không miễn cưỡng, trực tiếp nhấc di động gọi điện cho Đường Cần: “Em dâu nhà anh nằm ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện nhân dân số X, phòng 303, có chuyện gì à?” Đường Cần ngốc nghếch khai hết.
“Không có gì, tôi định đi thăm chút thôi.”
Cậu em họ ngồi bên cạnh còn chưa phục hồi tinh thần lại chợt nghe đến vài câu đối thoại như vậy, suýt nữa thì bùng nổ. Hai người này xấu xa cũng có mức độ thôi chứ, trước mặt mình mà trao đổi thông tin trắng trợn như vậy, cơ mà em gái này sao tự nhiên lại hứng thú với bạn gái mình như vậy?!
***
Đang trên đường đến bệnh viện thì tắc đường, Phong Tiểu Tiểu dù sao cũng nhàn rỗi, ngồi ghế sau taxi gửi tin nhắn, chia sẻ mấy thông tin vừa mới phát hiện. Sau khi nghe Phong Tiểu Tiểu phân tích những điểm đáng ngờ xong, Dương nghiên cũng thấy hứng thú, tỏ vẻ mình sẽ đi đọc suy nghĩ của cô bạn gái em họ Đường Cần, sau đó về cùng tám…
Giá trị của bình gốm không nằm ở giá cả, mà ý nghĩa đặc biệt ở chỗ do tự tay Phục Hy chế tác. Ngoài cậu của Đường Cần cùng mấy vị có thân phận đặc thù như Phong Tiểu Tiểu, trong mắt người bình thường thì một cái bình gốm thủ công còn không đáng giá bằng một bao thuốc lá.
Cho nên, nếu trong vụ việc lỡ tay làm bể bình của Chu Hân Nhiên có vấn đề, như vậy em gái Chu - người có hứng thú với cái bình này cũng không đơn giản.
Phong Tiểu Tiểu tỏ ý rất hài lòng đối với sự thức thời của Dương Nghiên, tán gẫu thêm vài câu, hơn một tiếng sau cuối cùng cũng tới bệnh viện. Cô xuống xe, đi chưa được vài bước, đã thấy Đường Cần mang theo một cái cặp lồng đứng ở cổng bệnh viện vẫy vẫy tay si ngốc gọi cô.
“Sao anh cũng đến đây?” Phong Tiểu Tiểu đi lên vài bước kinh ngạc hỏi.
“Cái gì mà cũng chứ, tôi vốn ở đây cả ngày rồi.” Đường Cần buồn bực, “Thằng em tôi mấy ngày nay tăng ca, lại không yên tâm về bạn gái, cho nên việc đưa cơm toàn là tôi gánh… Cô cũng biết rồi đó, phàm là thức ăn ở căn tin thì không thể nào ngon nổi. Tiểu Hân này gây họa ở nhà cậu, hiện tại mợ cũng không muốn gặp cô ta, thằng em tôi đau lòng nhưng lại không dám nhờ ba mẹ, cứ vậy mà hành kẻ rảnh rỗi này đây.”
“Anh rảnh? Không phải là có đơn hàng…”
Đường Cần vừa nghe cũng buồn bực: “Lý do này có thể nói với thằng em tôi sao?! Đừng nói là nhà cậu, ngay cả mẹ tôi làm dâu ba mươi năm cũng không biết những chuyện này của nhà tôi đâu, cô không dọa họ sợ à?” Nói tới đây, Đường Cần nghi hoặc hỏi Phong Tiểu Tiểu, “Đừng nói tới chuyện của tôi nữa, còn cô sao tự nhiên hứng thú với em dâu tôi thế?”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại, nếu thân phận của Chu Hân Nhiên không đơn giản thật, vậy chuyện sau này cũng cần có người tương trợ, tiết lộ một chút cũng không thiệt gì, vì thế hàm hồ thả chút gió: “Hôm nay tôi tán gẫu với em họ anh, không hiểu sao cứ có cảm giác cô em dâu này của anh rất không đơn giản…”
“Không đơn giản?!” Đường Cần kinh ngạc, sầm mặt lại, “Không đơn giản ở chỗ nào?”
Không thế nói là đối phương có thể liên quan đến Phục Hy, Phong Tiểu Tiểu trả lời uyển chuyển: “Đại khái… tôi chỉ cảm thấy có thể cô ta là người cùng đường.” Về phần đường nào?! Người gặp người, tiện đường là gặp thôi.
Đường Cần nghe thấy vậy quả nhiên hiểu lầm thật, anh ta không khỏi hết hồn: “Người giang hồ?”
Phong Tiểu Tiểu đưa mắt nhìn xa xăm không đáp, Đường Cần xem như cô thừa nhận, vì thế một hiểu lầm xinh đẹp được sinh ra dưới sự cố ý của người trước…
Tục ngữ nói “miêu có miêu lộ, thử có thử đạo”. Ngay cả Đường Cần là người ngoài tỉnh, nhưng cũng có thể gọi ra vài bằng hữu giang hồ cứu giúp lúc nguy nan trong thành phố này. Như vậy, thân là người sống ở thành phố này lâu như Chu Hân Nhiên, mặc kệ thân phận có đơn giản hay không, nằm viện đương nhiên cũng phải có vài người đến thăm bệnh chứ.
Chu Hân Nhiên nhìn qua là một giai nhân thanh tú dịu dàng, lúc này nằm trên giường bệnh có vài phần điềm đạm đáng yêu. Mà trong phòng này còn có một cô gái phong cách thời thượng đang gọt hoa quả, thỉnh thoảng lên tiếng nói chuyện đôi câu: “Giờ thì vui rồi, khó khăn lắm mới có một vụ khá khẩm, vốn mày có thể về hưu non luôn, không ngờ lại gặp chuyện này… Haiz! Tao nói chứ, cái bệnh viện này rốt cuộc xét nghiệm ra cái gì không đấy? Nếu thật sự không ổn thì có muốn chuyển ra nước ngoài điều trị không, tao giới thiệu cho bệnh viện của người quen?”