Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-89
Chương 90: Mang thai thần thánh phương nào?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Tiểu Tiểu có thai rồi!!!
Tin này quả thực là kinh thiên động địa, suýt chút nữa khiến cả đám người ở tiệm gốm sốc đến ngu người.
Ngay cả Khương Lễ từ sau khi nghe tin Phục Hy và Nữ Oa kết hôn đã rất lâu chẳng thấy mặt nay cũng kéo tay áo ổng anh sinh đôi Xi Vưu nức nở chạy tới nhà. Khoảnh khắc nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu mở cửa, đôi mắt thỏ đỏ hoen lập tức ào ào nước mắt như chiếc vòi hoa sen bị hỏng không thể nào khóa lại được.
“Tại sao, tại sao cậu lại có thai rồi chứ?” Khương Lễ khóc một cách vô cùng tủi thân, đau lòng như thể biết tin vợ mình cắm sừng mình vậy. Từ sau khi xác thực tin tức này đến bây giờ, cả người Phong Tiểu Tiểu cổ phiếu phiếu như mất hồn, cô nghe thấy câu nói thì cũng mơ hồ yếu ớt đáp lại: “Đúng vậy, tại sao tôi lại có thai rồi chứ?!” Không phải Tổ thần không thể sinh con đẻ cái chính là hạn chế của pháp tắc sao? Tuy bây giờ cô và Phục Hy đều phong ấn toàn bộ thần lực rồi, miễn cưỡng cũng có thể coi là người bình thường, nhưng chỉ cần sau khi thân thể kiếp này chết đi, hai người sẽ có thể giải trừ toàn bộ cẩm chế, sau đó thì tự lựa chọn tiếp tục vào luân hồi hay trở lại làm thần... Tồn tại hack như thế này, sinh con không vấn đề gì thật chứ? Lỡ như không cẩn thận sinh ra một bug cũng có năng lực pháp tắc thì phải làm sao?!
Phong Tiểu Tiểu vô cùng xoắn xuýt, nhưng việc đã đến nước này, chẳng có cách nào tìm ra được chân tướng nữa cả. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, bỏ qua chuyện chúng thần chịu phong ấn, mà ngay đến cả Thiên Đạo sau khi tìm được Phục Hy cũng thoát ly thân thể cậu nhóc mập nhà họ Vũ. Điều này đồng nghĩa với việc hiện tại bên cạnh mọi người đã chẳng còn một sự tồn tại nào có thể thăm dò được sự thay đổi của pháp tắc nữa rồi.
Phục Hy thì không quan tâm lắm việc mọi người xoắn xuýt hay không, anh lạnh nhạt bước tới đỡ Phong Tiểu Tiểu ra khỏi móng vuốt của Khương Lễ: “Bây giờ em đang mang thai, bình thường tốt nhất là nên cẩn thận hơn. Một số người vô duyên vô cớ khó hiểu thì ít gặp mặt là tốt nhất, tránh để con sau này sinh ra không khỏe mạnh...”
Định mệnh! Xi Vưu lập tức xắn tay áo, biểu cảm tức giận nóng lòng muốn đánh nhau: “Nói ai đấy hả! Thấy hai anh em tôi thì làm sao mà không khỏe mạnh?! Chúng tôi là virus à hay là nấm mốc? Quay lại đây quay lại đây nói rõ ràng cho ông.” Khương Lễ thì lại nhìn Phong Tiểu Tiểu với biểu cảm còn tủi thân hơn: “Tiểu Tiểu..” Anh em nhà họ Khương một trong một ngoài, một mềm một cứng, hôm nay lại song kiếm hợp bích, cường độ kiềm cảm giác tồn tại đâu chỉ hơn ngày trước một hai lần?!
“Đừng ồn ào nữa. Tôi đau đầu.” Phong Tiểu Tiểu day day thái dương, bất lực thở dài một cái rồi khuyên giải một cách thành thục. Người vừa mới tủi thân không tủi thân nữa, người vừa mới tức giận cũng không tức giận nữa, mà đến cả người lạnh nhạt cũng chẳng lạnh nhạt nữa. Ba người đàn ông cùng nhìn cái bụng phẳng lì của Phong Tiểu Tiểu với biểu cảm lo lắng: “Sao vậy, đứa bé quậy em hả?!”
“...” Bà đây đau đầu chứ không đau bụng!!
Mà định mệnh, cô mới mang thai một tháng, con quậy cái quái gì!! Phong Tiểu Tiểu vừa mới dẹp yên được lượt khách đến thăm đầu tiên là hai anh em nhà họ Khương nghe tin mà đến rồi được đưa vào phòng khách. Tiếp sau đó, cô còn chưa kịp điều hòa hơi thở, YY đã dẫn Lý Tiểu vào: “Chị chủ, anh Tiểu nói đến thăm hai người.”
Lại thêm một người nữa! Lần này Phong Tiểu Tiểu còn chưa đứng lên, Lý Tiểu đã sáng mắt lên xông tới, nhìn bụng cô với vẻ mặt đầy kính nể: “Hậu duệ của Phục Hy và Nữ Oa kìa...” “.” Anh đến là để thăm viếng bài vị liệt sĩ hả?! Thái dương của Phong Tiểu Tiểu giật giật, cô cố gắng bỏ qua ánh mắt tha thiết một cách kỳ dị quá mức của đối phương.
Cũng may Lý Tiểu cũng không quá đáng quá, nhìn hai cái rồi thu ánh mắt lại. Anh ta bận rộn lấy đồ từ trong chiếc túi nhỏ đeo bên người, vừa lấy vừa lẩm bẩm: “Đúng rồi đúng rồi, tôi nghe nói chị mang thai nên đã chuẩn bị một món quà, nghĩ bây giờ nhà chị có lẽ cũng không thiếu thứ gì, vậy nên... Ting ting! Xem này!”
Đi kèm với tiếng “ting ting” của Lý Tiểu là một chiếc bình được anh ta lấy từ trong túi ra, nâng trên tay đưa đến trước mặt Phong Tiểu Tiểu.
“... Cái gì vậy?”
Thấy ánh mắt Lý Tiểu tràn ngập ý khoe khoang, Phong Tiểu Tiểu không thể không phối hợp mà ráng miễn cưỡng hỏi một câu. “Bảo Thai đan! Trúc Cơ đan! Tẩy Tủy đan vân vân mây mây...” Lý Tiểu thả chiếc bình trên tay vào lòng Phong Tiểu Tiểu sau đó vừa “vân vân” vừa tiếp tục lấy ra thêm một đống chai lọ.
Chiếc túi nhỏ xíu mà lại có tiềm lực vô hạn, quả thực là y như túi thần kỳ của Doraemon. Chẳng mấy chốc anh ta đã lôi ra cả một đống lớn các thứ đồ, sau đó chất đống toàn bộ sang bên cạnh Phong Tiểu Tiểu đang hết sức cạn lời.
“Thực ra tôi cũng không biết phụ nữ khi mang thai nên dùng những đan dược nào, nên có loại nào thì mang tất sang đây cho chị luôn!” “..” Phụ nữ mang thai bình thường chẳng ai dùng loại thuốc này đâu ba!!! Phong Tiểu Tiểu quả thực muốn ôm trán. Cô biết rằng không thể giao tiếp với người này được, nên dứt khoát chuyển chủ đề: “Không phải anh đã trở thành người phàm rồi sao?” “Thần lực thì mất rồi nhưng phương pháp bào chế thuốc thì vẫn còn trong đầu chứ!” Lý Tiểu vô cùng tự tin, “Vẫn là phương pháp quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc. Yên tâm đi, uống vào tuyệt đối không có vấn đề gì... AAA! Anh Hy dừng tay! Anh mang đan dược của tôi vào nhà vệ sinh làm cái gì vậy!!!” Giọng điệu khoe khoang về sau đã biến thành kêu rên. Đến khi Phục Hy mang tất cả đan dược vào phòng vệ sinh với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, sau đó từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, tiếng kêu rên cuối cùng đã biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Đan dược mà tôi vất vả cực nhọc thu thập chín chín tám mốt dược liệu chất lượng cao mới luyện ra được...” Hu hu hu con người này thật tàn nhẫn, thật quá đáng!
Lý Tiểu dám giận nhưng không dám nói, chỉ dùng đôi mắt ầng ậc nước nhìn Phong Tiểu Tiểu tổ cáo: “Tiểu Tiểu, chồng chị thật quá đáng!” “Đúng vậy, đúng vậy, thật quá đáng!” Phong Tiểu Tiểu phụ họa một câu không thật lòng lắm, sau đó quay đầu lại giơ ngón cái với Phục Hy vừa mới đi ra: “Làm hay lắm!”
Người thăm cứ đến từng tốp từng tốp một, tốp này vừa đi tốp sau tốp sau lại đến. Cứ là người từng có giao tình qua lại với Phong Tiểu Tiểu gần như đều dành thời gian đến tiệm gồm một chuyến và không tiếc gì tặng đủ các loại quà cáp.
Đứa bé còn chưa sinh ra mà số bỉm sữa đã đủ cho nó dùng đến tận năm mười tám tuổi rồi.
Mà trong khoảng thời gian này, những người trong ngoài nước qua lại cũng trở thành cảnh tượng của tiểu khu đó. Cư dân nhao nhao lấy làm lạ, nhất thời không đoán ra được rốt cuộc tại sao nơi đây lại đột nhiên trở thành nơi địa linh nhân kiệt thu hút bao nhiêu bạn bè quốc tế đến thế này?!
Đến khi có người biết chuyện tiết lộ ra mới biết, thì ra là bà chủ tiệm gốm mang thai... Vì vậy, đôi vợ chồng trong tiệm gốm vốn đã có giao du rộng rãi trong mắt hàng xóm láng giềng nay lại trở nên càng thâm sâu khó đoán. Đến tận khi cái thai đã đầy mười tháng... “Bà chủ tiệm gốm sắp sinh rồi ấy nhỉ?!” “Tính ngày thì chắc cũng sắp rồi.” “Vậy sao sáng nay tôi vẫn thấy cô đi dạo trong công viên của khu? Không cần đưa đến bệnh viện cho sinh hả?!” “... Nghe nói là muốn tự sinh ở nhà.” “Trời ơi! Thời đại nào rồi mà còn tự sinh?!” Người trong tiểu khu ai nấy đều bàn tán sôi nổi. Gần đây, đến chập tối khi mọi người ra ngoài tản bộ tiêu cơm, chủ đề tám chuyện được yêu thích nhất là liên quan đến chuyện cô chủ tiệm gốm sinh con. Hết cách rồi, ai bảo trong nhà người ta ngày nào cũng có bao nhiêu người đến, ai bảo cảm giác tồn tại của người ta cao chứ.
Đừng nói đến ngày sinh theo dự tỉnh, đến cả nhà họ Phong chuẩn bị đặt tên gì cho đứa con sắp chào đời mọi người cũng đã nghe ngóng được kha khá rồi. Nghe nói cái tên được nhiều phiếu bình chọn nhất trong hội bạn bè người thân là Phong Hoành Thánh... Lúc đó cái tên này vừa được nêu ra lập tức đã làm vô số người kinh ngạc, hội hóng hớt có vắt kiệt óc cũng chẳng thể nghĩ ra được rốt cuộc cái tên này là từ đâu ra...
Mà ngay trong lúc mọi người đều đang cao hứng lẳng lặng bàn luận, chẳng ai biết rằng bạn bè người thân nhà họ Phong đang nhìn chằm chằm một đống trứng mà phát sầu.
“Sao mà nhiều như vậy?!”
“Đúng đó, tên không đủ dùng!” “Đủ rồi, đừng nhắc đến chuyện tên với tôi nữa...” Sắc mặt Phong Tiểu Tiểu rất khó coi, cái bụng vốn phình lên nay đã xẹp xuống, “Bây giờ ai giải thích giùm tôi đi. Bà đây cực nhọc bao nhiêu tháng như vậy mà sao lại sinh ra một ổ trứng?!” “... Vấn đề chủng loại chăng?!” “... Vấn đề nhân phẩm chăng?!”
“... Vấn đề may rủi chăng?!” Đám bạn bè người thân tiếp tục sầu muộn. Phong Tiểu Tiểu không thể nhịn được nữa: “Được rồi mặc kệ những cái đó. Vấn đề mấu chốt là phải làm sao với đồng trứng này đây?! Ai ấp?!”
Lần này rốt cuộc cũng không còn ai nói gì nữa. Theo nguyên tắc công bằng thì Phong Tiểu Tiểu đã cực nhọc mười tháng rồi, vậy nên tiếp sau đây... Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Phục Hy: “...”
- The end
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tin này quả thực là kinh thiên động địa, suýt chút nữa khiến cả đám người ở tiệm gốm sốc đến ngu người.
Ngay cả Khương Lễ từ sau khi nghe tin Phục Hy và Nữ Oa kết hôn đã rất lâu chẳng thấy mặt nay cũng kéo tay áo ổng anh sinh đôi Xi Vưu nức nở chạy tới nhà. Khoảnh khắc nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu mở cửa, đôi mắt thỏ đỏ hoen lập tức ào ào nước mắt như chiếc vòi hoa sen bị hỏng không thể nào khóa lại được.
“Tại sao, tại sao cậu lại có thai rồi chứ?” Khương Lễ khóc một cách vô cùng tủi thân, đau lòng như thể biết tin vợ mình cắm sừng mình vậy. Từ sau khi xác thực tin tức này đến bây giờ, cả người Phong Tiểu Tiểu cổ phiếu phiếu như mất hồn, cô nghe thấy câu nói thì cũng mơ hồ yếu ớt đáp lại: “Đúng vậy, tại sao tôi lại có thai rồi chứ?!” Không phải Tổ thần không thể sinh con đẻ cái chính là hạn chế của pháp tắc sao? Tuy bây giờ cô và Phục Hy đều phong ấn toàn bộ thần lực rồi, miễn cưỡng cũng có thể coi là người bình thường, nhưng chỉ cần sau khi thân thể kiếp này chết đi, hai người sẽ có thể giải trừ toàn bộ cẩm chế, sau đó thì tự lựa chọn tiếp tục vào luân hồi hay trở lại làm thần... Tồn tại hack như thế này, sinh con không vấn đề gì thật chứ? Lỡ như không cẩn thận sinh ra một bug cũng có năng lực pháp tắc thì phải làm sao?!
Phong Tiểu Tiểu vô cùng xoắn xuýt, nhưng việc đã đến nước này, chẳng có cách nào tìm ra được chân tướng nữa cả. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, bỏ qua chuyện chúng thần chịu phong ấn, mà ngay đến cả Thiên Đạo sau khi tìm được Phục Hy cũng thoát ly thân thể cậu nhóc mập nhà họ Vũ. Điều này đồng nghĩa với việc hiện tại bên cạnh mọi người đã chẳng còn một sự tồn tại nào có thể thăm dò được sự thay đổi của pháp tắc nữa rồi.
Phục Hy thì không quan tâm lắm việc mọi người xoắn xuýt hay không, anh lạnh nhạt bước tới đỡ Phong Tiểu Tiểu ra khỏi móng vuốt của Khương Lễ: “Bây giờ em đang mang thai, bình thường tốt nhất là nên cẩn thận hơn. Một số người vô duyên vô cớ khó hiểu thì ít gặp mặt là tốt nhất, tránh để con sau này sinh ra không khỏe mạnh...”
Định mệnh! Xi Vưu lập tức xắn tay áo, biểu cảm tức giận nóng lòng muốn đánh nhau: “Nói ai đấy hả! Thấy hai anh em tôi thì làm sao mà không khỏe mạnh?! Chúng tôi là virus à hay là nấm mốc? Quay lại đây quay lại đây nói rõ ràng cho ông.” Khương Lễ thì lại nhìn Phong Tiểu Tiểu với biểu cảm còn tủi thân hơn: “Tiểu Tiểu..” Anh em nhà họ Khương một trong một ngoài, một mềm một cứng, hôm nay lại song kiếm hợp bích, cường độ kiềm cảm giác tồn tại đâu chỉ hơn ngày trước một hai lần?!
“Đừng ồn ào nữa. Tôi đau đầu.” Phong Tiểu Tiểu day day thái dương, bất lực thở dài một cái rồi khuyên giải một cách thành thục. Người vừa mới tủi thân không tủi thân nữa, người vừa mới tức giận cũng không tức giận nữa, mà đến cả người lạnh nhạt cũng chẳng lạnh nhạt nữa. Ba người đàn ông cùng nhìn cái bụng phẳng lì của Phong Tiểu Tiểu với biểu cảm lo lắng: “Sao vậy, đứa bé quậy em hả?!”
“...” Bà đây đau đầu chứ không đau bụng!!
Mà định mệnh, cô mới mang thai một tháng, con quậy cái quái gì!! Phong Tiểu Tiểu vừa mới dẹp yên được lượt khách đến thăm đầu tiên là hai anh em nhà họ Khương nghe tin mà đến rồi được đưa vào phòng khách. Tiếp sau đó, cô còn chưa kịp điều hòa hơi thở, YY đã dẫn Lý Tiểu vào: “Chị chủ, anh Tiểu nói đến thăm hai người.”
Lại thêm một người nữa! Lần này Phong Tiểu Tiểu còn chưa đứng lên, Lý Tiểu đã sáng mắt lên xông tới, nhìn bụng cô với vẻ mặt đầy kính nể: “Hậu duệ của Phục Hy và Nữ Oa kìa...” “.” Anh đến là để thăm viếng bài vị liệt sĩ hả?! Thái dương của Phong Tiểu Tiểu giật giật, cô cố gắng bỏ qua ánh mắt tha thiết một cách kỳ dị quá mức của đối phương.
Cũng may Lý Tiểu cũng không quá đáng quá, nhìn hai cái rồi thu ánh mắt lại. Anh ta bận rộn lấy đồ từ trong chiếc túi nhỏ đeo bên người, vừa lấy vừa lẩm bẩm: “Đúng rồi đúng rồi, tôi nghe nói chị mang thai nên đã chuẩn bị một món quà, nghĩ bây giờ nhà chị có lẽ cũng không thiếu thứ gì, vậy nên... Ting ting! Xem này!”
Đi kèm với tiếng “ting ting” của Lý Tiểu là một chiếc bình được anh ta lấy từ trong túi ra, nâng trên tay đưa đến trước mặt Phong Tiểu Tiểu.
“... Cái gì vậy?”
Thấy ánh mắt Lý Tiểu tràn ngập ý khoe khoang, Phong Tiểu Tiểu không thể không phối hợp mà ráng miễn cưỡng hỏi một câu. “Bảo Thai đan! Trúc Cơ đan! Tẩy Tủy đan vân vân mây mây...” Lý Tiểu thả chiếc bình trên tay vào lòng Phong Tiểu Tiểu sau đó vừa “vân vân” vừa tiếp tục lấy ra thêm một đống chai lọ.
Chiếc túi nhỏ xíu mà lại có tiềm lực vô hạn, quả thực là y như túi thần kỳ của Doraemon. Chẳng mấy chốc anh ta đã lôi ra cả một đống lớn các thứ đồ, sau đó chất đống toàn bộ sang bên cạnh Phong Tiểu Tiểu đang hết sức cạn lời.
“Thực ra tôi cũng không biết phụ nữ khi mang thai nên dùng những đan dược nào, nên có loại nào thì mang tất sang đây cho chị luôn!” “..” Phụ nữ mang thai bình thường chẳng ai dùng loại thuốc này đâu ba!!! Phong Tiểu Tiểu quả thực muốn ôm trán. Cô biết rằng không thể giao tiếp với người này được, nên dứt khoát chuyển chủ đề: “Không phải anh đã trở thành người phàm rồi sao?” “Thần lực thì mất rồi nhưng phương pháp bào chế thuốc thì vẫn còn trong đầu chứ!” Lý Tiểu vô cùng tự tin, “Vẫn là phương pháp quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc. Yên tâm đi, uống vào tuyệt đối không có vấn đề gì... AAA! Anh Hy dừng tay! Anh mang đan dược của tôi vào nhà vệ sinh làm cái gì vậy!!!” Giọng điệu khoe khoang về sau đã biến thành kêu rên. Đến khi Phục Hy mang tất cả đan dược vào phòng vệ sinh với vẻ mặt hết sức bình tĩnh, sau đó từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, tiếng kêu rên cuối cùng đã biến thành tiếng kêu thảm thiết: “Đan dược mà tôi vất vả cực nhọc thu thập chín chín tám mốt dược liệu chất lượng cao mới luyện ra được...” Hu hu hu con người này thật tàn nhẫn, thật quá đáng!
Lý Tiểu dám giận nhưng không dám nói, chỉ dùng đôi mắt ầng ậc nước nhìn Phong Tiểu Tiểu tổ cáo: “Tiểu Tiểu, chồng chị thật quá đáng!” “Đúng vậy, đúng vậy, thật quá đáng!” Phong Tiểu Tiểu phụ họa một câu không thật lòng lắm, sau đó quay đầu lại giơ ngón cái với Phục Hy vừa mới đi ra: “Làm hay lắm!”
Người thăm cứ đến từng tốp từng tốp một, tốp này vừa đi tốp sau tốp sau lại đến. Cứ là người từng có giao tình qua lại với Phong Tiểu Tiểu gần như đều dành thời gian đến tiệm gồm một chuyến và không tiếc gì tặng đủ các loại quà cáp.
Đứa bé còn chưa sinh ra mà số bỉm sữa đã đủ cho nó dùng đến tận năm mười tám tuổi rồi.
Mà trong khoảng thời gian này, những người trong ngoài nước qua lại cũng trở thành cảnh tượng của tiểu khu đó. Cư dân nhao nhao lấy làm lạ, nhất thời không đoán ra được rốt cuộc tại sao nơi đây lại đột nhiên trở thành nơi địa linh nhân kiệt thu hút bao nhiêu bạn bè quốc tế đến thế này?!
Đến khi có người biết chuyện tiết lộ ra mới biết, thì ra là bà chủ tiệm gốm mang thai... Vì vậy, đôi vợ chồng trong tiệm gốm vốn đã có giao du rộng rãi trong mắt hàng xóm láng giềng nay lại trở nên càng thâm sâu khó đoán. Đến tận khi cái thai đã đầy mười tháng... “Bà chủ tiệm gốm sắp sinh rồi ấy nhỉ?!” “Tính ngày thì chắc cũng sắp rồi.” “Vậy sao sáng nay tôi vẫn thấy cô đi dạo trong công viên của khu? Không cần đưa đến bệnh viện cho sinh hả?!” “... Nghe nói là muốn tự sinh ở nhà.” “Trời ơi! Thời đại nào rồi mà còn tự sinh?!” Người trong tiểu khu ai nấy đều bàn tán sôi nổi. Gần đây, đến chập tối khi mọi người ra ngoài tản bộ tiêu cơm, chủ đề tám chuyện được yêu thích nhất là liên quan đến chuyện cô chủ tiệm gốm sinh con. Hết cách rồi, ai bảo trong nhà người ta ngày nào cũng có bao nhiêu người đến, ai bảo cảm giác tồn tại của người ta cao chứ.
Đừng nói đến ngày sinh theo dự tỉnh, đến cả nhà họ Phong chuẩn bị đặt tên gì cho đứa con sắp chào đời mọi người cũng đã nghe ngóng được kha khá rồi. Nghe nói cái tên được nhiều phiếu bình chọn nhất trong hội bạn bè người thân là Phong Hoành Thánh... Lúc đó cái tên này vừa được nêu ra lập tức đã làm vô số người kinh ngạc, hội hóng hớt có vắt kiệt óc cũng chẳng thể nghĩ ra được rốt cuộc cái tên này là từ đâu ra...
Mà ngay trong lúc mọi người đều đang cao hứng lẳng lặng bàn luận, chẳng ai biết rằng bạn bè người thân nhà họ Phong đang nhìn chằm chằm một đống trứng mà phát sầu.
“Sao mà nhiều như vậy?!”
“Đúng đó, tên không đủ dùng!” “Đủ rồi, đừng nhắc đến chuyện tên với tôi nữa...” Sắc mặt Phong Tiểu Tiểu rất khó coi, cái bụng vốn phình lên nay đã xẹp xuống, “Bây giờ ai giải thích giùm tôi đi. Bà đây cực nhọc bao nhiêu tháng như vậy mà sao lại sinh ra một ổ trứng?!” “... Vấn đề chủng loại chăng?!” “... Vấn đề nhân phẩm chăng?!”
“... Vấn đề may rủi chăng?!” Đám bạn bè người thân tiếp tục sầu muộn. Phong Tiểu Tiểu không thể nhịn được nữa: “Được rồi mặc kệ những cái đó. Vấn đề mấu chốt là phải làm sao với đồng trứng này đây?! Ai ấp?!”
Lần này rốt cuộc cũng không còn ai nói gì nữa. Theo nguyên tắc công bằng thì Phong Tiểu Tiểu đã cực nhọc mười tháng rồi, vậy nên tiếp sau đây... Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về một phía. Phục Hy: “...”
- The end