Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-91
Chương 92: Vương vi chuyển vào ở
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tên nhỏ con thực sự cạn lời.
Trước đó trời con trong veo, thế mà đùng một cái mây đen dày đặc, mưa tầm mưa tã… Nói đến là đến. Như này biết tìm ai mà nói phải trái đây?
Nếu đã mưa to như vậy thì cũng khỏi cần chơi nữa, ai nấy tranh thủ về nhà ngủ đi thôi, có mượn rượu cũng dễ giải quyết, đá thẳng người đó ra ngoài là tỉnh ngay.
Anh ta không hề nương tay giằng lấy di động của từng người, lần lượt gọi cho người nhà bọn họ cho người đến đón, tên nhỏ con đi vào trong ngồi nhờ sạp hàng của chủ quán, nhìn Ngao Tiềm một lượt với vẻ hồ nghi: “Sao cậu lại biết là có mưa?”
“Anh Ngao biết xem phong thủy.” Phong Tiểu Tiểu nhanh nhau đáp.
Tên nhỏ con nheo mắt nhìn qua, rõ ràng là đang coi thường câu nói dối của Phong Tiểu Tiểu.
“Được rồi, thật ra anh ấy là chuyên gia khí tượng học.”
“Công việc của chuyên gia khí tượng học là làm bác sĩ thú y hả?” Nhỏ con hừ một tiếng, “Cái đêm mà chúng ta ở trong thôn trên núi, anh nhớ rõ vị chuyên gia khí tượng học này còn biết trị bệnh cho một con chó của nhà một người dân trên núi mà.”
“Anh Triển thật anh minh.” Phong Tiểu Tiểu không đỏ mặt mà khích lệ, sau đó cứ tự nhiên mà nhảy qua câu hỏi chính của đối phương.
Tên nhỏ con cũng không miễn cưỡng, ai nấy đều có chút bí mật riêng mình, thi thoảng nói mấy câu giết thời gian, chờ người nhà của mấy con ma men tới đón họ về xong, tên nhỏ con phủi mông chào mọi người rồi đi mất.
Lúc sau, Tiểu Hắc đi dạo một vòng rồi quay về, đám quỷ đằng sau chỉ còn có một con, cả cờ chiêu hồn cũng không thấy đâu nữa.
Mấy người Phong Tiểu Tiểu cùng Đường Cần đang ăn khuya, định bụng chờ đám kia về nhà hết rồi mới cho ngừng mưa tránh để tránh việc mấy người đó điên lên, nửa đường đòi quay xe đi chơi.
Thấy Tiểu Hắc trở về, có vẻ như muốn nói gì đó, Phong Tiểu Tiểu lau miệng đứng lên: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
Đường Cần gắp một con sò lớn, nói to: “Mưa lớn như thế đi đâu chứ?”
Phong Tiểu Tiểu cũng đáp lại dứt khoát: “Đi tháo nước!”
“…” Mẹ nó chứ! Sao mấy bà chị đại này còn không biết xấu hổ bằng đám đàn ông thế?
Ngao Tiềm đúng lúc giảm mưa nhỏ lại, Phong Tiểu Tiểu túm áo khoác của Dương Nghiên đáp lên đầu rồi lao ra, Dương Nghiên liếc mắt một cái, Đường Cần còn đang vui mừng: “Có phải mưa sắp tạnh rồi không?”
“Chắc còn phải đợi một lúc.” Dương Nghiên quay lại, nghĩ nghĩ rồi hỏi Đường Cần, “Mấy chuyện làm ăn thì khỏi nói, có muốn chơi xúc xắc không?”
“Không, anh là thần còn gì.”
“Thế poker thì sao?”
“Ha ha, ngày xưa ông đây được xưng là vua bài đó…”
…
Phong Tiểu Tiểu chạy trong mưa, lao vào một siêu thị 24h cách quán ăn chừng trăm mét, đứng ở cửa giũ tóc, tiện tay mặc áo khoác vào, xách cái giỏ đựng đồ đi vào trong, giống như thật sự vào để mua đồ vậy.
Lúc này trời đang mưa to, siêu thị cũng chẳng có mấy ai, chỗ quầy thu ngân chắc chắn có camera ghi hình, nhưng cũng không ảnh hưởng cuộc nói chuyện.
Giả bộ đi dọc các dãy hàng, từ từ nhìn đồ đạc, Phong Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi Tiểu Hắc lúc này vẫn đang theo bên người: “Chuyện gì đây?”
“Có hai chuyện, một là chị đã đã dán cờ chiêu hồn lên nóc cửa hàng nhà em, bên kia linh khí nhiều nhất, cũng dễ dàng thu hút quỷ, lát nữa đám quỷ đi dạo xong sẽ tập hợp ở đó.”
Phong Tiểu Tiểu tức đến nỗi muốn hộc máu, nhưng vẫn nhịn lại hồi lâu, hít sâu một cái mới nói: “Chuyện còn lại thì sao?”
“Chuyện là…” Tiểu Hắc đẩy quỷ hồn nãy giờ vẫn luôn cúi đầu đi theo cô vào giữa hai người, “Đây là quỷ mới mà lúc chạng vạng hôm nay chị vừa bắt được.”
Lại có phiền phức tìm đến rồi. Phong Tiểu Tiểu vừa nghe nửa câu đầu đã có kết luận, bất đắc dĩ: “Tôi không phụ trách chuyện âm gian.”
Nữ Oa tạo người, chứ đâu có tạo quỷ. Phong Tiểu Tiểu đầy buồn bực liếc nhìn cặp vợ chồng suốt ngày nhờ vả áp bức mình như thể áp bức bác gái thân thiện cùng phố kia… Nhặt được cái hồn sống nào không biết sắp xếp ra sao lại chạy tới tìm mình, thu được con quỷ mới cũng tới tìm mình…
Tiểu Hắc vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Hôm nay ông ta vừa bị xe đâm chết, oán khí không tan, chị với ông xã không trấn áp được, nếu mặc kể nó ở phố Thành Hoàng thì… Một thời gian nữa nó sẽ thành ác quỷ, nếu cứ trơ mắt nhìn anh ta tiêu tán đi thì cũng không hay lắm… Em có cách nào hay không?”
Phong Tiểu Tiểu hết nói nổi: “Người chết có oán khí có không cam lòng là chuyện đương nhiên, nhưng oán khí lớn đến nỗi Thành Hoàng cũng không trấn được… Tuy rằng chồng chị hơi bị ẻo lả, nhưng cũng không đến nỗi vô dụng chứ.”
Tiểu Hắc bất mãn nhìn Phong Tiểu Tiểu, thản nhiên nói: “Không phải quân ta quá yếu, mà do kẻ địch quá mạnh thôi.”
“Vậy ông ta có bao nhiêu oán khí cơ chứ?”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Chị hỏi, nhưng ông ta cũng không chịu mở miệng nói chuyện.”
Nam quỷ đi sau Tiểu Hắc chừng bốn mươi tuổi, hai tay hai chân bị hai luồng âm khí lộn xộn biến thành xiềng xích khóa lại, biểu cảm sầu khổ như mất sổ gạo. Trầm ngâm vài giây, Phong Tiểu Tiểu hỏi thẳng đương sự quỷ: “Rốt cuộc ông có oán khí gì không tan?”
“…”
“Nói đi chúng ta cùng nghĩ cách, ông cứ như thế cũng không giải quyết được việc gì.” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục khuyên, “Trước hết, chưa nói tới đám Tiểu Hắc sẽ gia tăng lượng công việc không cần thiết, chuyện của ông không có chúng tôi giúp thì cũng chẳng còn cách nào giải quyết được, âm dương cách biệt, ông biết rõ điều này chứ.”
Nam quỷ trung tuổi kia cuối cùng cũng có phản ứng, chần chừ ngẩng đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Phong Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra gọi: “Anh Ngao à? Anh cho mưa dừng một lát, tiện thể nhớ trông Đường Cần đừng để anh ta chạy lung tung, rồi bảo anh Nhị đến siêu thị XX đón em nhé.”
Đáp lại là tiếng nói vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ của Ngao Tiềm: “Không cần trông nhé, Tiểu Đường bị anh Nhị chuốc gục rồi, trừ khi có người đỡ, nếu không tự anh ta muốn đi cũng khó.”
“Anh phải đứng cạnh trông cẩn thận, đừng để mấy tên trứng thối ở phố Thành Hoàng mon men tới gần.” Phong Tiểu Tiểu sửa lại.
“Ừ!” Ngao Tiềm dừng lại, dường như nói gì với người bên cạnh, sau đó mới tiếp tục nói, “Anh Nhị sẽ tới ngay.” Không nói “bọn anh tới”, mà nói chỉ riêng Dương Nghiên tới, tỏ vẻ đã hiểu ý Phong Tiểu Tiểu, giờ chỗ cô chỉ cần Nhị Lang Thần, toàn bộ những người không liên quan thì cứ tránh đi là được.
Đương nhiên hiện tại Đường Cần đang say khướt, nhưng cũng không cần mạo hiểm đi khơi lên những nguy cơ tiềm ẩn này, ai biết được Đường Cần là say thật hay say giả? Cho dù là say thật cũng đâu ai dám cam đoan anh ta không lờ mờ nghe được?
Nghe thấy Ngao Tiềm trả lời, Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại, bắt đầu chậm rãi thật sự chọn đồ, Tiểu Hắc lôi quỷ mới kia đi theo sau, chậm như rùa hỏi: “Mắt Thông Thiên hả?”
“Ừ.” Phong Tiểu Tiểu khẳng định, “Loại chuyện tra hỏi này anh Nhị vẫn am hiểu hơn, nếu anh ta không chịu nói, chúng ta nhìn luôn là được.”
Quỷ mới kia ngẩng đầu uất ức nhìn Phong Tiểu Tiểu, tuy rằng vẫn chưa hiểu lắm ý của cô, nhưng cũng đoán được chắc chẳng phải chuyện tốt gì với mình.
Tiểu Hắc liền yên tâm, cũng không nhắc lại nữa, đẩy con quỷ kia đi mua đồ với Phong Tiểu Tiểu, thi thoảng cũng chỉ xem khoai tây chiên của hãng nào ngon…
Còn chưa tới mười phút, Dương Nghiên đã đi vào trong siêu thị, nhìn khắp một vòng, nhanh chóng thấy Phong Tiểu Tiểu, lập tức đi tới.
“Chuyện gì thế?” Thuận tay ném mấy lon bia vào giỏ của Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiên hỏi.
“Tiểu Hắc mới bắt được quỷ này… Có vẻ hơi khó xử, sắp biến thành ác quỷ rồi, thế mà ông ta còn không chịu nói mình còn chuyện gì chưa buông được.”
Dương Nghiên xì một cái: “Nếu đã không biết điều như thế cứ ném thẳng ra phố luôn, mắt Thông Thiên của ông đây dùng để làm mấy chuyện này à?”
“Anh còn dám lấy mắt Thông Thiên ra để gian lận đếm xúc xắc, tiện thể nhìn xem đời tư của người ta có sao đâu.” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt.
“Đâu có giống nhau, vật chết muốn xem sao thì xem, còn xem linh vật khá tốn tinh thần.” Dương Nghiên liếc mắt nhìn quỷ hồn, “Mà cô nhìn bộ dạng kia đi, mặc bộ đồ bán hàng rong mà.”
“Đồ bán hàng rong thì sao chứ?” Tiểu Hắc nhíu mày.
“Địa vị quyết định mặt mũi.” Dương Nghiên thản nhiên nói, “Nếu như oan khuất, phỏng chừng không cần chờ sau này, có khi anh ta đã nhảy dựng lên rồi, nào chịu đứng yên nghe mấy người giảng giải tâm lý nữa. Như vậy không phải oan thì là ấm ức… Một thị dân nho nhỏ sao có ấm ức? Đơn giản là con cái không cầu tiến, bà vợ càng lúc càng ghê gớm, con trai muốn cưới mà không có tiền mua nhà… Các người bảo tôi dùng mắt Thông Thiên đi soi mấy cái này?”
Quỷ mới thờ ơ với Tiểu Hắc, không lung lay trước dụ dỗ của Phong Tiểu Tiểu, nhưng lại không nhịn được trước Dương Nghiên đang hăng say giảng giải: “Nhà tôi hòa thuận lắm, không giống như cậu nghĩ đâu.”
“…”
Ba người cạn lời.
Ai nấy đều bất ngờ khi bọn họ nói chuyện này thì con quỷ mới này lại chịu mở miệng, mấy giây sau mới bớt kinh ngạc, hồi phục tinh thần. Tiểu Hắc lạnh mặt quát hỏi: “Ông sắp thành ác quỷ rồi, còn nói không có việc gì?”
Hình thái của quỷ hồn không được ổn định như người, bởi vì không có thân thể làm vật dẫn nên một linh thể tinh khiết mờ mịt như quỷ rất dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ tầm thường bên ngoài, làm thay đổi tính chất.
Đương nhiên, mấy cái ảnh hưởng như khí hậu của dương gian không làm gì được quỷ hồn, những thứ khác có vẻ hơi phiền toái là những yếu tố khó nắm bắt như cảm xúc, không khí, hoàn cảnh…
Ví dụ những chỗ có lệ khí quá nặng, quỷ hồn sẽ bị ảnh hưởng mạnh mà biến thành ác quỷ. Còn ở nơi tường hỏa hoặc có người niệm kinh thì tâm thần trong suốt hoặc sẽ thay đổi rõ ràng, cho dù tâm tính thiện hay ác thì môi trường cũng sẽ có ảnh hưởng tương đối tới quỷ hồn.
Cho nên mọi người mới nói nào là quỷ quái thiện biến chính là vì lí do này.
Có đôi khi ác quỷ chưa thật sự muốn làm điều ác, mà là sau đó gần như không khống chế nổi. Mặc dù quỷ mới kia nhìn tưởng như có lý trí, nhưng cũng không có nghĩa sau này anh ta sẽ không thay đổi.
Quỷ mới kia không có kinh nghiệm, hoàn toàn không hiểu được những đạo lý này, lúc đầu không để ý tới những gì Tiểu Hắc nói, chỉ lo tự buồn bực thôi. Bây giờ mới tỉnh táo lại thấy ba người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, cuối cùng mới rối rắm: “Không thể nào? Tôi chỉ là thấy hơi buồn bực, không đến mức biến thành ác quỷ chứ?”
“…” Phong Tiểu Tiểu cũng lười dông dài, quay sang nói với Dương Nghiên: “Anh Nhị, hay là anh vẫn mở mắt Thông Thiên đi, coi như giúp Tiểu Hắc, chẳng may sau này lớn chuyện thì mệt lắm.”
Dương Nghiên cũng gật đầu, con mắt thứ ba chỗ mi tâm mở ra, định thần nhìn trong chốc lát, buồn bực: “Tôi đã nói là không cần mở, chuyện kia vốn chẳng có gì.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trước đó trời con trong veo, thế mà đùng một cái mây đen dày đặc, mưa tầm mưa tã… Nói đến là đến. Như này biết tìm ai mà nói phải trái đây?
Nếu đã mưa to như vậy thì cũng khỏi cần chơi nữa, ai nấy tranh thủ về nhà ngủ đi thôi, có mượn rượu cũng dễ giải quyết, đá thẳng người đó ra ngoài là tỉnh ngay.
Anh ta không hề nương tay giằng lấy di động của từng người, lần lượt gọi cho người nhà bọn họ cho người đến đón, tên nhỏ con đi vào trong ngồi nhờ sạp hàng của chủ quán, nhìn Ngao Tiềm một lượt với vẻ hồ nghi: “Sao cậu lại biết là có mưa?”
“Anh Ngao biết xem phong thủy.” Phong Tiểu Tiểu nhanh nhau đáp.
Tên nhỏ con nheo mắt nhìn qua, rõ ràng là đang coi thường câu nói dối của Phong Tiểu Tiểu.
“Được rồi, thật ra anh ấy là chuyên gia khí tượng học.”
“Công việc của chuyên gia khí tượng học là làm bác sĩ thú y hả?” Nhỏ con hừ một tiếng, “Cái đêm mà chúng ta ở trong thôn trên núi, anh nhớ rõ vị chuyên gia khí tượng học này còn biết trị bệnh cho một con chó của nhà một người dân trên núi mà.”
“Anh Triển thật anh minh.” Phong Tiểu Tiểu không đỏ mặt mà khích lệ, sau đó cứ tự nhiên mà nhảy qua câu hỏi chính của đối phương.
Tên nhỏ con cũng không miễn cưỡng, ai nấy đều có chút bí mật riêng mình, thi thoảng nói mấy câu giết thời gian, chờ người nhà của mấy con ma men tới đón họ về xong, tên nhỏ con phủi mông chào mọi người rồi đi mất.
Lúc sau, Tiểu Hắc đi dạo một vòng rồi quay về, đám quỷ đằng sau chỉ còn có một con, cả cờ chiêu hồn cũng không thấy đâu nữa.
Mấy người Phong Tiểu Tiểu cùng Đường Cần đang ăn khuya, định bụng chờ đám kia về nhà hết rồi mới cho ngừng mưa tránh để tránh việc mấy người đó điên lên, nửa đường đòi quay xe đi chơi.
Thấy Tiểu Hắc trở về, có vẻ như muốn nói gì đó, Phong Tiểu Tiểu lau miệng đứng lên: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
Đường Cần gắp một con sò lớn, nói to: “Mưa lớn như thế đi đâu chứ?”
Phong Tiểu Tiểu cũng đáp lại dứt khoát: “Đi tháo nước!”
“…” Mẹ nó chứ! Sao mấy bà chị đại này còn không biết xấu hổ bằng đám đàn ông thế?
Ngao Tiềm đúng lúc giảm mưa nhỏ lại, Phong Tiểu Tiểu túm áo khoác của Dương Nghiên đáp lên đầu rồi lao ra, Dương Nghiên liếc mắt một cái, Đường Cần còn đang vui mừng: “Có phải mưa sắp tạnh rồi không?”
“Chắc còn phải đợi một lúc.” Dương Nghiên quay lại, nghĩ nghĩ rồi hỏi Đường Cần, “Mấy chuyện làm ăn thì khỏi nói, có muốn chơi xúc xắc không?”
“Không, anh là thần còn gì.”
“Thế poker thì sao?”
“Ha ha, ngày xưa ông đây được xưng là vua bài đó…”
…
Phong Tiểu Tiểu chạy trong mưa, lao vào một siêu thị 24h cách quán ăn chừng trăm mét, đứng ở cửa giũ tóc, tiện tay mặc áo khoác vào, xách cái giỏ đựng đồ đi vào trong, giống như thật sự vào để mua đồ vậy.
Lúc này trời đang mưa to, siêu thị cũng chẳng có mấy ai, chỗ quầy thu ngân chắc chắn có camera ghi hình, nhưng cũng không ảnh hưởng cuộc nói chuyện.
Giả bộ đi dọc các dãy hàng, từ từ nhìn đồ đạc, Phong Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi Tiểu Hắc lúc này vẫn đang theo bên người: “Chuyện gì đây?”
“Có hai chuyện, một là chị đã đã dán cờ chiêu hồn lên nóc cửa hàng nhà em, bên kia linh khí nhiều nhất, cũng dễ dàng thu hút quỷ, lát nữa đám quỷ đi dạo xong sẽ tập hợp ở đó.”
Phong Tiểu Tiểu tức đến nỗi muốn hộc máu, nhưng vẫn nhịn lại hồi lâu, hít sâu một cái mới nói: “Chuyện còn lại thì sao?”
“Chuyện là…” Tiểu Hắc đẩy quỷ hồn nãy giờ vẫn luôn cúi đầu đi theo cô vào giữa hai người, “Đây là quỷ mới mà lúc chạng vạng hôm nay chị vừa bắt được.”
Lại có phiền phức tìm đến rồi. Phong Tiểu Tiểu vừa nghe nửa câu đầu đã có kết luận, bất đắc dĩ: “Tôi không phụ trách chuyện âm gian.”
Nữ Oa tạo người, chứ đâu có tạo quỷ. Phong Tiểu Tiểu đầy buồn bực liếc nhìn cặp vợ chồng suốt ngày nhờ vả áp bức mình như thể áp bức bác gái thân thiện cùng phố kia… Nhặt được cái hồn sống nào không biết sắp xếp ra sao lại chạy tới tìm mình, thu được con quỷ mới cũng tới tìm mình…
Tiểu Hắc vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Hôm nay ông ta vừa bị xe đâm chết, oán khí không tan, chị với ông xã không trấn áp được, nếu mặc kể nó ở phố Thành Hoàng thì… Một thời gian nữa nó sẽ thành ác quỷ, nếu cứ trơ mắt nhìn anh ta tiêu tán đi thì cũng không hay lắm… Em có cách nào hay không?”
Phong Tiểu Tiểu hết nói nổi: “Người chết có oán khí có không cam lòng là chuyện đương nhiên, nhưng oán khí lớn đến nỗi Thành Hoàng cũng không trấn được… Tuy rằng chồng chị hơi bị ẻo lả, nhưng cũng không đến nỗi vô dụng chứ.”
Tiểu Hắc bất mãn nhìn Phong Tiểu Tiểu, thản nhiên nói: “Không phải quân ta quá yếu, mà do kẻ địch quá mạnh thôi.”
“Vậy ông ta có bao nhiêu oán khí cơ chứ?”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Chị hỏi, nhưng ông ta cũng không chịu mở miệng nói chuyện.”
Nam quỷ đi sau Tiểu Hắc chừng bốn mươi tuổi, hai tay hai chân bị hai luồng âm khí lộn xộn biến thành xiềng xích khóa lại, biểu cảm sầu khổ như mất sổ gạo. Trầm ngâm vài giây, Phong Tiểu Tiểu hỏi thẳng đương sự quỷ: “Rốt cuộc ông có oán khí gì không tan?”
“…”
“Nói đi chúng ta cùng nghĩ cách, ông cứ như thế cũng không giải quyết được việc gì.” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục khuyên, “Trước hết, chưa nói tới đám Tiểu Hắc sẽ gia tăng lượng công việc không cần thiết, chuyện của ông không có chúng tôi giúp thì cũng chẳng còn cách nào giải quyết được, âm dương cách biệt, ông biết rõ điều này chứ.”
Nam quỷ trung tuổi kia cuối cùng cũng có phản ứng, chần chừ ngẩng đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu, nhưng vẫn không chịu nói gì.
Phong Tiểu Tiểu nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra gọi: “Anh Ngao à? Anh cho mưa dừng một lát, tiện thể nhớ trông Đường Cần đừng để anh ta chạy lung tung, rồi bảo anh Nhị đến siêu thị XX đón em nhé.”
Đáp lại là tiếng nói vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ của Ngao Tiềm: “Không cần trông nhé, Tiểu Đường bị anh Nhị chuốc gục rồi, trừ khi có người đỡ, nếu không tự anh ta muốn đi cũng khó.”
“Anh phải đứng cạnh trông cẩn thận, đừng để mấy tên trứng thối ở phố Thành Hoàng mon men tới gần.” Phong Tiểu Tiểu sửa lại.
“Ừ!” Ngao Tiềm dừng lại, dường như nói gì với người bên cạnh, sau đó mới tiếp tục nói, “Anh Nhị sẽ tới ngay.” Không nói “bọn anh tới”, mà nói chỉ riêng Dương Nghiên tới, tỏ vẻ đã hiểu ý Phong Tiểu Tiểu, giờ chỗ cô chỉ cần Nhị Lang Thần, toàn bộ những người không liên quan thì cứ tránh đi là được.
Đương nhiên hiện tại Đường Cần đang say khướt, nhưng cũng không cần mạo hiểm đi khơi lên những nguy cơ tiềm ẩn này, ai biết được Đường Cần là say thật hay say giả? Cho dù là say thật cũng đâu ai dám cam đoan anh ta không lờ mờ nghe được?
Nghe thấy Ngao Tiềm trả lời, Phong Tiểu Tiểu cúp điện thoại, bắt đầu chậm rãi thật sự chọn đồ, Tiểu Hắc lôi quỷ mới kia đi theo sau, chậm như rùa hỏi: “Mắt Thông Thiên hả?”
“Ừ.” Phong Tiểu Tiểu khẳng định, “Loại chuyện tra hỏi này anh Nhị vẫn am hiểu hơn, nếu anh ta không chịu nói, chúng ta nhìn luôn là được.”
Quỷ mới kia ngẩng đầu uất ức nhìn Phong Tiểu Tiểu, tuy rằng vẫn chưa hiểu lắm ý của cô, nhưng cũng đoán được chắc chẳng phải chuyện tốt gì với mình.
Tiểu Hắc liền yên tâm, cũng không nhắc lại nữa, đẩy con quỷ kia đi mua đồ với Phong Tiểu Tiểu, thi thoảng cũng chỉ xem khoai tây chiên của hãng nào ngon…
Còn chưa tới mười phút, Dương Nghiên đã đi vào trong siêu thị, nhìn khắp một vòng, nhanh chóng thấy Phong Tiểu Tiểu, lập tức đi tới.
“Chuyện gì thế?” Thuận tay ném mấy lon bia vào giỏ của Phong Tiểu Tiểu, Dương Nghiên hỏi.
“Tiểu Hắc mới bắt được quỷ này… Có vẻ hơi khó xử, sắp biến thành ác quỷ rồi, thế mà ông ta còn không chịu nói mình còn chuyện gì chưa buông được.”
Dương Nghiên xì một cái: “Nếu đã không biết điều như thế cứ ném thẳng ra phố luôn, mắt Thông Thiên của ông đây dùng để làm mấy chuyện này à?”
“Anh còn dám lấy mắt Thông Thiên ra để gian lận đếm xúc xắc, tiện thể nhìn xem đời tư của người ta có sao đâu.” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt.
“Đâu có giống nhau, vật chết muốn xem sao thì xem, còn xem linh vật khá tốn tinh thần.” Dương Nghiên liếc mắt nhìn quỷ hồn, “Mà cô nhìn bộ dạng kia đi, mặc bộ đồ bán hàng rong mà.”
“Đồ bán hàng rong thì sao chứ?” Tiểu Hắc nhíu mày.
“Địa vị quyết định mặt mũi.” Dương Nghiên thản nhiên nói, “Nếu như oan khuất, phỏng chừng không cần chờ sau này, có khi anh ta đã nhảy dựng lên rồi, nào chịu đứng yên nghe mấy người giảng giải tâm lý nữa. Như vậy không phải oan thì là ấm ức… Một thị dân nho nhỏ sao có ấm ức? Đơn giản là con cái không cầu tiến, bà vợ càng lúc càng ghê gớm, con trai muốn cưới mà không có tiền mua nhà… Các người bảo tôi dùng mắt Thông Thiên đi soi mấy cái này?”
Quỷ mới thờ ơ với Tiểu Hắc, không lung lay trước dụ dỗ của Phong Tiểu Tiểu, nhưng lại không nhịn được trước Dương Nghiên đang hăng say giảng giải: “Nhà tôi hòa thuận lắm, không giống như cậu nghĩ đâu.”
“…”
Ba người cạn lời.
Ai nấy đều bất ngờ khi bọn họ nói chuyện này thì con quỷ mới này lại chịu mở miệng, mấy giây sau mới bớt kinh ngạc, hồi phục tinh thần. Tiểu Hắc lạnh mặt quát hỏi: “Ông sắp thành ác quỷ rồi, còn nói không có việc gì?”
Hình thái của quỷ hồn không được ổn định như người, bởi vì không có thân thể làm vật dẫn nên một linh thể tinh khiết mờ mịt như quỷ rất dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ tầm thường bên ngoài, làm thay đổi tính chất.
Đương nhiên, mấy cái ảnh hưởng như khí hậu của dương gian không làm gì được quỷ hồn, những thứ khác có vẻ hơi phiền toái là những yếu tố khó nắm bắt như cảm xúc, không khí, hoàn cảnh…
Ví dụ những chỗ có lệ khí quá nặng, quỷ hồn sẽ bị ảnh hưởng mạnh mà biến thành ác quỷ. Còn ở nơi tường hỏa hoặc có người niệm kinh thì tâm thần trong suốt hoặc sẽ thay đổi rõ ràng, cho dù tâm tính thiện hay ác thì môi trường cũng sẽ có ảnh hưởng tương đối tới quỷ hồn.
Cho nên mọi người mới nói nào là quỷ quái thiện biến chính là vì lí do này.
Có đôi khi ác quỷ chưa thật sự muốn làm điều ác, mà là sau đó gần như không khống chế nổi. Mặc dù quỷ mới kia nhìn tưởng như có lý trí, nhưng cũng không có nghĩa sau này anh ta sẽ không thay đổi.
Quỷ mới kia không có kinh nghiệm, hoàn toàn không hiểu được những đạo lý này, lúc đầu không để ý tới những gì Tiểu Hắc nói, chỉ lo tự buồn bực thôi. Bây giờ mới tỉnh táo lại thấy ba người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, cuối cùng mới rối rắm: “Không thể nào? Tôi chỉ là thấy hơi buồn bực, không đến mức biến thành ác quỷ chứ?”
“…” Phong Tiểu Tiểu cũng lười dông dài, quay sang nói với Dương Nghiên: “Anh Nhị, hay là anh vẫn mở mắt Thông Thiên đi, coi như giúp Tiểu Hắc, chẳng may sau này lớn chuyện thì mệt lắm.”
Dương Nghiên cũng gật đầu, con mắt thứ ba chỗ mi tâm mở ra, định thần nhìn trong chốc lát, buồn bực: “Tôi đã nói là không cần mở, chuyện kia vốn chẳng có gì.”