Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-95
Chương 96: Khách hàng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cho đến tận bây giờ thì mắt Thông Thiên của Dương Nghiên luôn là căn cứ để nhóm người Phong Tiểu Tiểu nhận diện thần tiên.
Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu thiện ác, nhìn rõ linh khí… Có thể nói từ khi có mắt Thông Thiên đến nay, Dương Nghiên gần như đã có thể treo lên bảng hiệu, đóng giả làm bán tiên, hơn nữa chắc chắn sẽ buôn may bán đắt, khách đến như mây…
Nhưng, ngay đến bản thân Dương Nghiên cũng không ngờ mình lại có lúc nhìn nhầm.
***
Lũ quỷ nhất mực khẳng định trên người cô em tiểu tam có gì đó kỳ quái, nếu nói một hoặc hai con quỷ thì là hiểu lầm, vậy thì mười, hai mươi con quỷ… Thậm chí toàn bộ lũ quỷ đều trăm miệng một lời, thái độ kiên định, vậy thì cũng chỉ có thể nói Dương Nghiên quả thật đã để lọt lưới.
Ngày hôm sau, hiếm thấy Dương Nghiên dậy sớm, ngồi ăn sáng ở phòng khách, từ giây phút Điềm Điềm ra khỏi phòng là ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô ta.
Nhìn từ đầu đến chân, từ quần áo đến giày… Bởi vì đang mang thai, nên hiện tại gần như Điềm Điềm không mang trang sức gì, cổ, tai cộng thêm mười ngón tay đều trống trơn, vậy có thể loại bỏ khả năng là bảo vật tổ truyền.
Quần áo, giày đều là hàng thương hiệu phổ biến, tuy giá cao nhưng tuyệt đối là hàng sản xuất theo công nghệ dây chuyền, chất liệu và đường may cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Như vậy chỉ còn lại duy nhất cái bụng…
Dương Nghiên đăm chiêu cầm ly sữa, vừa nhìn cái bụng bầu vừa uống… Điềm Điềm cho dù có vô tâm đến mấy đi chăng nữa cũng bị nhìn đến mất tự nhiên, càng đừng nói bản thân cô ta là một người phụ nữ rất nhạy cảm.
Điềm Điềm cảnh giác nhìn Dương Nghiên một cái, cả người đều không được tự nhiên, xê dịch mông, ánh mắt của Dương Nghiên cũng xê dịch theo cái bụng của cô ta… Điềm Điềm ho khan một tiếng, toàn thân cứng ngắc nghiêng cổ sang phía Phong Tiểu Tiểu kề tai cô, nói nhỏ: “Cô Phong, không phải tôi đa nghi đâu nhưng chồng chưa cưới của cô, anh ta… Có phải có ý gì với tôi không?”
Mặc dù có nghĩa khác, nhưng Điềm Điềm đã nói uyển chuyển hết sức có thể, vốn cô ta muốn nói là có ý đồ không tốt nữa kìa.
Đương nhiên Phong Tiểu Tiểu biết vì sao Dương Nghiên lại có hành động như vậy, sau khi biết ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào đâu, cô cũng đã hiểu ra, nghĩ một lúc mới hỏi: “Chắc tại anh Nhị chưa thấy phụ nữ có thai bao giờ, cảm thấy mới lạ… À, lúc cô mang thai có cảm giác gì lạ không?”
“Lạ?” Điềm Điềm nghiêm túc suy nghĩ, “Không có, ăn được ngủ được, tất cả đều rất tốt. Chắc không phải ý của cô là bụng tôi có vấn đề gì đấy chứ?!”
“… Cũng không thể nói là có vấn đề được, chỉ là đang đoán thôi.” Phong Tiểu Tiểu cũng không biết nên nói như thế nào, cũng không thể nói thẳng với người ta là có khả năng cô đang mang thai một thứ không phải người nhỉ?!
Khó khăn lắm mới ăn sáng xong, hiếm lắm mới có dịp Điềm Điềm không lười biếng ngồi xem ti vi ở phòng khách chờ Ngao Tiềm mà buông đũa trở về phòng của mình.
Phong Tiểu Tiểu xoa xoa thái dương, đau hết cả đầu, cô bảo Y Y thu dọn bát đũa, còn mình thì nhanh chóng phi qua chỗ Dương Nghiên: “Anh nhìn ra cái gì rồi?”
Dương Nghiên ngẫm nghĩ: “Bụng nhọn nhọn, nghe nói bụng như vậy là sinh con trai.”
“…” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt, sau đó phát hiện Đường Cần ngồi bên cạnh cũng đang hứng thú mà dựng lỗ tai lên nghe lén, vì thế cô liền kéo Dương Nghiên ra, hạ giọng hỏi lại: “Cô ta mang thai cái gì vậy?”
Lúc này Dương Nghiên mới nói thật: “Cũng khó nói, nhìn thì có vẻ có chút kỳ quái, nhưng còn chưa rõ ràng… Có thể lũ quỷ khá mẫn cảm với âm hồn đầu thai cho nên phát hiện sớm hơn chút. Nhưng chưa tới bảy tháng, theo lý thì linh phách còn chưa đầu thai nhập xác, hiện tại chỉ có một chút cảm giác mơ hồ, cụ thể thì chưa phân tích ra được.”
Nguyên thần của người do ba hồn bảy phách hợp thành, hồn chính là một phần linh hồn có thể tách ra mà tồn tại, còn phách thì là sinh lực khi hồn và thân thể kết hợp mới có thể tạo ra.
Ba hồn phân biệt là thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn. Mà bảy phách là tài, trí, khí, lực, trung, tinh, anh. Hồn đại diện cho số mệnh của một người, có tính duy nhất, còn phách là tư chất trong ngoài mà một người thể hiện ra, ví dụ như trí lực, thể chất, vân vân và mây mây.
Khi thai nghén một sinh mệnh mới, trước bảy tháng là lúc hình thành nơi ở của bảy phách, được bảy tháng, thân thể hoàn thiện, ba tháng sau mới là lúc dung hợp số mệnh ba hồn cũng chính là cái mà người ta gọi là quỷ hồn đầu thai.
Thai nghén mười tháng, người được sinh ra chính là một sinh mệnh mới có ba hồn bảy phách đều ổn định mạnh khỏe. Nếu sinh non, hơn bảy tháng thì ba hồn không ổn, cần thời gian điều dưỡng. Chưa đủ bảy tháng thì ngay cả đến thân thể cũng chưa hoàn thiện, thiếu hụt bảy phách, cơ thể hoặc trí lực cốt yếu đều yếu ớt hơn người thường.
Sau khi dung hợp cả thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn, pháp thân mới đầu thai chuyển thế làm người. Điều này ít nhất phải sau bảy tháng, sau khi ba hồn chính vào trú ngụ ở cơ thể mẹ mới phân biệt được. Mà lúc này đứa bé trong bụng chưa đủ tháng, đương nhiên không thể nhìn thấu hồn phách, chỉ có thể dựa vào bảy phách để nhận ra một ít dấu vết.
Nhãn lực của Dương Nghiên tuy đủ nhưng đáng tiếc kinh nghiệm lại thiếu, thua xa các chức quan của thiên đình hay địa phủ, cho dù anh ta nhìn ra được cái bụng của cô em tiểu tam có thể có chút kỳ quái nhưng cũng không cách nào phân biệt được thân phận của đối phương…
“Nói như vậy quả nhiên là cô em tiểu tam kia đang mai thai một đứa bé không bình thường?” Phong Tiểu Tiểu cảm thán, “Vậy thì vì đồng nghiệp có thể xuất hiện trong tương lai của chúng ta, từ giờ trở đi có nên đối xử tốt với cô ta một chút không?!”
Dương Nghiên đang trầm tư, nghe được lời này cũng không nhịn được khinh khỉnh: “Chúng ta hầu cô ta ăn, hầu cô ta uống đã đủ tốt rồi, còn muốn đối tốt với cô ta thế nào nữa?! Vậy theo cô, chẳng lẽ chúng ta nên bỏ thuốc Ngao Tiềm, sau đó nửa đêm ném vào phòng cô ta làm quà tặng, như vậy mới gọi là đối xử tốt?”
“Đừng nói chuyện chay mặn không kiêng kỵ như thế với một cô gái đơn thuần là tôi đây có được không?” Phong Tiểu Tiểu giơ ngón giữa khinh bỉ.
“…” Gân xanh ở thái dương của Dương Nghiên giật giật hai cái, đột nhiên nhíu mày nghĩ ngợi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc nhà họ Hồ đó không lẽ lại nhẫn nhịn giỏi như vậy? Điềm Điềm ở chỗ chúng ta đã được một khoảng thời gian rồi, gã không thể nào ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chứ?!”
“Cái này khó nói.” Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một lát, “Lão Hồ cũng không phải là kẻ ăn chay, cả đời này rất có khả năng lão ta chỉ còn một đứa con trong bụng Điềm Điềm nữa thôi, cho dù là đứa con trai yêu thương hơn hai mươi năm trước thì chắc lão Hồ cũng sẽ không nương tay đâu.”
Dương Nghiên ngẫm lại cũng đúng, châm điếu thuốc dựa người vào cửa, cười nhạo: “Vậy thì ý cô là chó cắn chó?”
“Nói chính xác hơn là nội chiến.” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ cách nói chuyện thô tục của Dương Nghiên, “Tên nhóc nhà họ Hồ cho dù có độc ác đến đâu, mánh khóe thấu trời thì cũng không địch được cha mình. Lúc trước, tất cả sự càn quấy bá đạo của gã đều là vì lão Hồ dung túng gã, hiện giờ lão Hồ muốn đấu với con mình, những người nịnh nọt cậu Hồ lúc trước ắt sẽ tự biết nên chọn đứng bên nào. Có điều…”
Lời chưa nói hết, trong phòng Điềm Điềm đã truyền ra tiếng mắng chửi: “Bà đây thích dưỡng thai ở đâu liên quan quái gì tới ông?! Dù sao thì chỉ cần sinh ra đứa bé là được, phụ nữ mang thai quan trọng nhất là tâm trạng phải tốt ông không biết hả?! Còn gây rối nữa, ông có tin tôi sinh ra cho ông một quái thai không?”
Phong Tiểu Tiểu: “…”
Dương Nghiên: “…”
“… Điều tôi vừa muốn nói chính là cái này.” Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật, sau đó nói nốt điều khi nãy muốn nói, “Có điều lão Hồ có thể sẽ không thích để cô ta dưỡng thai ở chỗ chúng ta, ai bảo lập trường của anh với lão ta đối địch nhau.”
Dương Nghiên rít một hơi thuốc, sau khi nhả một hơi khói thì bĩu môi cười: “Còn một điểm quan trọng hơn nữa, hôm qua Đường Cần vừa hủy giao dịch, e là lão Hồ sẽ không ngồi yên, cho rằng tôi mánh khóe ghê gớm, giải quyết xong mối uy hiếp tính mạng chắc chắn sẽ trả thù lão.” Anh nghĩ nghĩ lại nói tiếp, “Có điều nói đi phải nói lại, thím bầu bí kia có đợi thêm nữa cũng vô dụng thôi, chỉ bằng giọng điệu vừa rồi của cô ta, tôi có thể khẳng định, khẩu vị của Ngao Tiềm nhất định không phải người như cô ta.”
Chuyện này… Phong Tiểu Tiểu gật đầu tán thành.
Tuy rằng lúc trước vì để tiện nói chuyện, Ngao Tiềm đã nhiều lần bán sắc đánh lạc hướng sự chú ý của Điềm Điềm, nhưng đám Phong Tiểu Tiểu cũng từng nghe đối phương vô ý phàn nàn, anh ta thật sự cảm thấy rất đau đầu khi có một người theo đuổi mình vừa nhiệt tình lại không kiêng kỵ gì như thế.
Lúc trước, đối phương dùng kính viễn vọng ở tầng đối diện nhìn lén Ngao Tiềm đã khiến anh ta rất mất tự nhiên, sau lại mang cái bụng bầu lớn công khai theo đuổi anh ta… Cho dù Ngao Tiềm không kỳ thị chuyện cô ta là tiểu tam thì đương nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Mỗi người đều có cách sống của mình, anh ta không thích loại người này nhưng không có nghĩa là coi thường bọn họ. Nói thẳng ra, những người này cũng chẳng liền quan gì tới cuộc đời anh ta cả, mà nói kiểu thô tục một chút thì là “liên quan quái gì tới tôi chứ?”
Nhưng khi Điềm Điềm cứ cố bước vào thế giới của anh ta, anh ta cũng không thể ngó lơ được nữa. Cái Ngao Tiềm đau đầu chính là không thể lờ đi chuyện này…
“Thật ra tôi cảm thấy anh Ngao có chút cảm giác với Y Y.” Phong Tiểu Tiểu tán thành với Dương Nghiên xong lại nhiều chuyện thêm một câu.
“Nói thừa, chịu đánh chịu mắng, chịu oán, chịu bị sai khiến… Nếu nói anh ta tiếp xúc với Điềm Điềm là vì giúp chúng ta đánh lạc hướng thì đối với Y Y hoàn toàn là tự nguyện.” Sớm đã nhìn ra Dương Nghiên cũng là một bà tám, chẳng qua là lười nói mà thôi, “Nhưng tôi đoán hai người này cũng khó thành đôi lắm, Y Y có vẻ thích cô hơn. Hơn nữa, hình như Ngao Tiềm cũng không phát hiện ra bản thân đã vô thức nhường nhịn Y Y…”
Tình yêu chính là như vậy, không sợ mục tiêu khó theo đuổi, chỉ sợ bản thân không nhận ra tình cảm của mình. Đợi thời gian qua lâu rồi muốn xuống tay thì đã trở nên khó rồi.
Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, cuối cùng không nói gì.
***
Sau khi thảo luận thì tán gẫu thêm vài câu, nếu nguồn gốc của khí hung thần đã rõ, tất nhiên là không cần phải tiếp tục nghiên cứu nữa. Chờ thời cơ chín muồi, mười tháng sau xem Điềm Điềm sinh ra cái gì là được.
Việc duy nhất hai người cần làm là liên hệ ngay với Lý Trường, tốt nhất là kiếm thêm vài tấm phù triện, chờ khi đứa bé ra đời sẽ dán lên, xem xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào.
Đương nhiên, đến Xi Vưu cũng đã hiện thân rồi thì một hung thần nho nhỏ ở trước mặt ma thần thượng cổ căn bản chẳng là cái đinh gì. Mặc kệ đến lúc đó là ai, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đều tỏ vẻ không hề áp lực…
Nói chuyện xong, Dương Nghiên túm Đường Cần ra ngoài dắt chó đi dạo, Phong Tiểu Tiểu đi dạo quanh vườn trong cửa tiệm cho tiêu cơm, vừa đi được hai vòng đã gặp Y Y đang tiếp đãi một vị khách mới.
“Chỗ các cô có nhận làm theo yêu cầu không?” Vị khách dáng vẻ hào hoa phong nhã, rất lịch sự hỏi Y Y, “Trước đây ba tôi đặc biệt thích một cái bình gốm, sau đó không cẩn thận làm vỡ, thế nên ông ấy cứ luôn buồn phiền cho đến giờ, tôi muốn làm một cái giống hệt để ông vui.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu thiện ác, nhìn rõ linh khí… Có thể nói từ khi có mắt Thông Thiên đến nay, Dương Nghiên gần như đã có thể treo lên bảng hiệu, đóng giả làm bán tiên, hơn nữa chắc chắn sẽ buôn may bán đắt, khách đến như mây…
Nhưng, ngay đến bản thân Dương Nghiên cũng không ngờ mình lại có lúc nhìn nhầm.
***
Lũ quỷ nhất mực khẳng định trên người cô em tiểu tam có gì đó kỳ quái, nếu nói một hoặc hai con quỷ thì là hiểu lầm, vậy thì mười, hai mươi con quỷ… Thậm chí toàn bộ lũ quỷ đều trăm miệng một lời, thái độ kiên định, vậy thì cũng chỉ có thể nói Dương Nghiên quả thật đã để lọt lưới.
Ngày hôm sau, hiếm thấy Dương Nghiên dậy sớm, ngồi ăn sáng ở phòng khách, từ giây phút Điềm Điềm ra khỏi phòng là ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô ta.
Nhìn từ đầu đến chân, từ quần áo đến giày… Bởi vì đang mang thai, nên hiện tại gần như Điềm Điềm không mang trang sức gì, cổ, tai cộng thêm mười ngón tay đều trống trơn, vậy có thể loại bỏ khả năng là bảo vật tổ truyền.
Quần áo, giày đều là hàng thương hiệu phổ biến, tuy giá cao nhưng tuyệt đối là hàng sản xuất theo công nghệ dây chuyền, chất liệu và đường may cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Như vậy chỉ còn lại duy nhất cái bụng…
Dương Nghiên đăm chiêu cầm ly sữa, vừa nhìn cái bụng bầu vừa uống… Điềm Điềm cho dù có vô tâm đến mấy đi chăng nữa cũng bị nhìn đến mất tự nhiên, càng đừng nói bản thân cô ta là một người phụ nữ rất nhạy cảm.
Điềm Điềm cảnh giác nhìn Dương Nghiên một cái, cả người đều không được tự nhiên, xê dịch mông, ánh mắt của Dương Nghiên cũng xê dịch theo cái bụng của cô ta… Điềm Điềm ho khan một tiếng, toàn thân cứng ngắc nghiêng cổ sang phía Phong Tiểu Tiểu kề tai cô, nói nhỏ: “Cô Phong, không phải tôi đa nghi đâu nhưng chồng chưa cưới của cô, anh ta… Có phải có ý gì với tôi không?”
Mặc dù có nghĩa khác, nhưng Điềm Điềm đã nói uyển chuyển hết sức có thể, vốn cô ta muốn nói là có ý đồ không tốt nữa kìa.
Đương nhiên Phong Tiểu Tiểu biết vì sao Dương Nghiên lại có hành động như vậy, sau khi biết ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào đâu, cô cũng đã hiểu ra, nghĩ một lúc mới hỏi: “Chắc tại anh Nhị chưa thấy phụ nữ có thai bao giờ, cảm thấy mới lạ… À, lúc cô mang thai có cảm giác gì lạ không?”
“Lạ?” Điềm Điềm nghiêm túc suy nghĩ, “Không có, ăn được ngủ được, tất cả đều rất tốt. Chắc không phải ý của cô là bụng tôi có vấn đề gì đấy chứ?!”
“… Cũng không thể nói là có vấn đề được, chỉ là đang đoán thôi.” Phong Tiểu Tiểu cũng không biết nên nói như thế nào, cũng không thể nói thẳng với người ta là có khả năng cô đang mang thai một thứ không phải người nhỉ?!
Khó khăn lắm mới ăn sáng xong, hiếm lắm mới có dịp Điềm Điềm không lười biếng ngồi xem ti vi ở phòng khách chờ Ngao Tiềm mà buông đũa trở về phòng của mình.
Phong Tiểu Tiểu xoa xoa thái dương, đau hết cả đầu, cô bảo Y Y thu dọn bát đũa, còn mình thì nhanh chóng phi qua chỗ Dương Nghiên: “Anh nhìn ra cái gì rồi?”
Dương Nghiên ngẫm nghĩ: “Bụng nhọn nhọn, nghe nói bụng như vậy là sinh con trai.”
“…” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt, sau đó phát hiện Đường Cần ngồi bên cạnh cũng đang hứng thú mà dựng lỗ tai lên nghe lén, vì thế cô liền kéo Dương Nghiên ra, hạ giọng hỏi lại: “Cô ta mang thai cái gì vậy?”
Lúc này Dương Nghiên mới nói thật: “Cũng khó nói, nhìn thì có vẻ có chút kỳ quái, nhưng còn chưa rõ ràng… Có thể lũ quỷ khá mẫn cảm với âm hồn đầu thai cho nên phát hiện sớm hơn chút. Nhưng chưa tới bảy tháng, theo lý thì linh phách còn chưa đầu thai nhập xác, hiện tại chỉ có một chút cảm giác mơ hồ, cụ thể thì chưa phân tích ra được.”
Nguyên thần của người do ba hồn bảy phách hợp thành, hồn chính là một phần linh hồn có thể tách ra mà tồn tại, còn phách thì là sinh lực khi hồn và thân thể kết hợp mới có thể tạo ra.
Ba hồn phân biệt là thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn. Mà bảy phách là tài, trí, khí, lực, trung, tinh, anh. Hồn đại diện cho số mệnh của một người, có tính duy nhất, còn phách là tư chất trong ngoài mà một người thể hiện ra, ví dụ như trí lực, thể chất, vân vân và mây mây.
Khi thai nghén một sinh mệnh mới, trước bảy tháng là lúc hình thành nơi ở của bảy phách, được bảy tháng, thân thể hoàn thiện, ba tháng sau mới là lúc dung hợp số mệnh ba hồn cũng chính là cái mà người ta gọi là quỷ hồn đầu thai.
Thai nghén mười tháng, người được sinh ra chính là một sinh mệnh mới có ba hồn bảy phách đều ổn định mạnh khỏe. Nếu sinh non, hơn bảy tháng thì ba hồn không ổn, cần thời gian điều dưỡng. Chưa đủ bảy tháng thì ngay cả đến thân thể cũng chưa hoàn thiện, thiếu hụt bảy phách, cơ thể hoặc trí lực cốt yếu đều yếu ớt hơn người thường.
Sau khi dung hợp cả thiên hồn, địa hồn và mệnh hồn, pháp thân mới đầu thai chuyển thế làm người. Điều này ít nhất phải sau bảy tháng, sau khi ba hồn chính vào trú ngụ ở cơ thể mẹ mới phân biệt được. Mà lúc này đứa bé trong bụng chưa đủ tháng, đương nhiên không thể nhìn thấu hồn phách, chỉ có thể dựa vào bảy phách để nhận ra một ít dấu vết.
Nhãn lực của Dương Nghiên tuy đủ nhưng đáng tiếc kinh nghiệm lại thiếu, thua xa các chức quan của thiên đình hay địa phủ, cho dù anh ta nhìn ra được cái bụng của cô em tiểu tam có thể có chút kỳ quái nhưng cũng không cách nào phân biệt được thân phận của đối phương…
“Nói như vậy quả nhiên là cô em tiểu tam kia đang mai thai một đứa bé không bình thường?” Phong Tiểu Tiểu cảm thán, “Vậy thì vì đồng nghiệp có thể xuất hiện trong tương lai của chúng ta, từ giờ trở đi có nên đối xử tốt với cô ta một chút không?!”
Dương Nghiên đang trầm tư, nghe được lời này cũng không nhịn được khinh khỉnh: “Chúng ta hầu cô ta ăn, hầu cô ta uống đã đủ tốt rồi, còn muốn đối tốt với cô ta thế nào nữa?! Vậy theo cô, chẳng lẽ chúng ta nên bỏ thuốc Ngao Tiềm, sau đó nửa đêm ném vào phòng cô ta làm quà tặng, như vậy mới gọi là đối xử tốt?”
“Đừng nói chuyện chay mặn không kiêng kỵ như thế với một cô gái đơn thuần là tôi đây có được không?” Phong Tiểu Tiểu giơ ngón giữa khinh bỉ.
“…” Gân xanh ở thái dương của Dương Nghiên giật giật hai cái, đột nhiên nhíu mày nghĩ ngợi: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc nhà họ Hồ đó không lẽ lại nhẫn nhịn giỏi như vậy? Điềm Điềm ở chỗ chúng ta đã được một khoảng thời gian rồi, gã không thể nào ngay cả một chút động tĩnh cũng không có chứ?!”
“Cái này khó nói.” Phong Tiểu Tiểu trầm ngâm một lát, “Lão Hồ cũng không phải là kẻ ăn chay, cả đời này rất có khả năng lão ta chỉ còn một đứa con trong bụng Điềm Điềm nữa thôi, cho dù là đứa con trai yêu thương hơn hai mươi năm trước thì chắc lão Hồ cũng sẽ không nương tay đâu.”
Dương Nghiên ngẫm lại cũng đúng, châm điếu thuốc dựa người vào cửa, cười nhạo: “Vậy thì ý cô là chó cắn chó?”
“Nói chính xác hơn là nội chiến.” Phong Tiểu Tiểu khinh bỉ cách nói chuyện thô tục của Dương Nghiên, “Tên nhóc nhà họ Hồ cho dù có độc ác đến đâu, mánh khóe thấu trời thì cũng không địch được cha mình. Lúc trước, tất cả sự càn quấy bá đạo của gã đều là vì lão Hồ dung túng gã, hiện giờ lão Hồ muốn đấu với con mình, những người nịnh nọt cậu Hồ lúc trước ắt sẽ tự biết nên chọn đứng bên nào. Có điều…”
Lời chưa nói hết, trong phòng Điềm Điềm đã truyền ra tiếng mắng chửi: “Bà đây thích dưỡng thai ở đâu liên quan quái gì tới ông?! Dù sao thì chỉ cần sinh ra đứa bé là được, phụ nữ mang thai quan trọng nhất là tâm trạng phải tốt ông không biết hả?! Còn gây rối nữa, ông có tin tôi sinh ra cho ông một quái thai không?”
Phong Tiểu Tiểu: “…”
Dương Nghiên: “…”
“… Điều tôi vừa muốn nói chính là cái này.” Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật giật, sau đó nói nốt điều khi nãy muốn nói, “Có điều lão Hồ có thể sẽ không thích để cô ta dưỡng thai ở chỗ chúng ta, ai bảo lập trường của anh với lão ta đối địch nhau.”
Dương Nghiên rít một hơi thuốc, sau khi nhả một hơi khói thì bĩu môi cười: “Còn một điểm quan trọng hơn nữa, hôm qua Đường Cần vừa hủy giao dịch, e là lão Hồ sẽ không ngồi yên, cho rằng tôi mánh khóe ghê gớm, giải quyết xong mối uy hiếp tính mạng chắc chắn sẽ trả thù lão.” Anh nghĩ nghĩ lại nói tiếp, “Có điều nói đi phải nói lại, thím bầu bí kia có đợi thêm nữa cũng vô dụng thôi, chỉ bằng giọng điệu vừa rồi của cô ta, tôi có thể khẳng định, khẩu vị của Ngao Tiềm nhất định không phải người như cô ta.”
Chuyện này… Phong Tiểu Tiểu gật đầu tán thành.
Tuy rằng lúc trước vì để tiện nói chuyện, Ngao Tiềm đã nhiều lần bán sắc đánh lạc hướng sự chú ý của Điềm Điềm, nhưng đám Phong Tiểu Tiểu cũng từng nghe đối phương vô ý phàn nàn, anh ta thật sự cảm thấy rất đau đầu khi có một người theo đuổi mình vừa nhiệt tình lại không kiêng kỵ gì như thế.
Lúc trước, đối phương dùng kính viễn vọng ở tầng đối diện nhìn lén Ngao Tiềm đã khiến anh ta rất mất tự nhiên, sau lại mang cái bụng bầu lớn công khai theo đuổi anh ta… Cho dù Ngao Tiềm không kỳ thị chuyện cô ta là tiểu tam thì đương nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Mỗi người đều có cách sống của mình, anh ta không thích loại người này nhưng không có nghĩa là coi thường bọn họ. Nói thẳng ra, những người này cũng chẳng liền quan gì tới cuộc đời anh ta cả, mà nói kiểu thô tục một chút thì là “liên quan quái gì tới tôi chứ?”
Nhưng khi Điềm Điềm cứ cố bước vào thế giới của anh ta, anh ta cũng không thể ngó lơ được nữa. Cái Ngao Tiềm đau đầu chính là không thể lờ đi chuyện này…
“Thật ra tôi cảm thấy anh Ngao có chút cảm giác với Y Y.” Phong Tiểu Tiểu tán thành với Dương Nghiên xong lại nhiều chuyện thêm một câu.
“Nói thừa, chịu đánh chịu mắng, chịu oán, chịu bị sai khiến… Nếu nói anh ta tiếp xúc với Điềm Điềm là vì giúp chúng ta đánh lạc hướng thì đối với Y Y hoàn toàn là tự nguyện.” Sớm đã nhìn ra Dương Nghiên cũng là một bà tám, chẳng qua là lười nói mà thôi, “Nhưng tôi đoán hai người này cũng khó thành đôi lắm, Y Y có vẻ thích cô hơn. Hơn nữa, hình như Ngao Tiềm cũng không phát hiện ra bản thân đã vô thức nhường nhịn Y Y…”
Tình yêu chính là như vậy, không sợ mục tiêu khó theo đuổi, chỉ sợ bản thân không nhận ra tình cảm của mình. Đợi thời gian qua lâu rồi muốn xuống tay thì đã trở nên khó rồi.
Phong Tiểu Tiểu nghẹn lời, cuối cùng không nói gì.
***
Sau khi thảo luận thì tán gẫu thêm vài câu, nếu nguồn gốc của khí hung thần đã rõ, tất nhiên là không cần phải tiếp tục nghiên cứu nữa. Chờ thời cơ chín muồi, mười tháng sau xem Điềm Điềm sinh ra cái gì là được.
Việc duy nhất hai người cần làm là liên hệ ngay với Lý Trường, tốt nhất là kiếm thêm vài tấm phù triện, chờ khi đứa bé ra đời sẽ dán lên, xem xem rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào.
Đương nhiên, đến Xi Vưu cũng đã hiện thân rồi thì một hung thần nho nhỏ ở trước mặt ma thần thượng cổ căn bản chẳng là cái đinh gì. Mặc kệ đến lúc đó là ai, Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên đều tỏ vẻ không hề áp lực…
Nói chuyện xong, Dương Nghiên túm Đường Cần ra ngoài dắt chó đi dạo, Phong Tiểu Tiểu đi dạo quanh vườn trong cửa tiệm cho tiêu cơm, vừa đi được hai vòng đã gặp Y Y đang tiếp đãi một vị khách mới.
“Chỗ các cô có nhận làm theo yêu cầu không?” Vị khách dáng vẻ hào hoa phong nhã, rất lịch sự hỏi Y Y, “Trước đây ba tôi đặc biệt thích một cái bình gốm, sau đó không cẩn thận làm vỡ, thế nên ông ấy cứ luôn buồn phiền cho đến giờ, tôi muốn làm một cái giống hệt để ông vui.”