Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-97
Chương 98: Sinh phách
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có lẽ nhờ người cha quá cố thắp hương cầu nguyện mỗi ngày sau giờ làm việc ở âm ti mà cuối cùng bây giờ Lâm Lôi cũng thoát khỏi cái danh gái ế.
Hồ ly tinh mẹ đã khai xong thân phận cho con gái lên sổ hộ khẩu và ly hôn trong hòa bình với Hoàng Dung… Dù sao thì con gái cũng không phải là của anh ta. Từ đó về sau, trong mắt mọi người ở công ty của Hoàng Dung, Lâm Lôi trở thành cô tình nhân giành chỗ đứng thành công, từ trợ lý thư ký thăng chức thẳng thành vợ ông chủ.
Mặc dù nhiều lời dị nghị không tốt, nhưng Lâm Lôi cũng xem như đã được nở mày nở mặt. Điều duy nhất khiến cô để tâm là đứa con gái vợ trước để lại, bây giờ cũng là con kế của cô.
Hồ ly mẹ rất có chí khí, có lẽ cô đã bị kích thích bởi tấm gương hồ ly vượt khó của Yến Khê, nên cũng định về núi tiếp tục tu luyện. Cứ cho là không luyện thành ma hồ thì ít ra chắc cũng thành yêu hồ chứ!? Dù sao chỉ có cái danh Linh không thôi thì cứ cảm thấy thiếu mất chút đẳng cấp.
Về phần con gái? Dù sao người mang dòng máu lai nửa người nửa hồ ly vốn dĩ không dễ dàng tu luyện, hơn nữa, con gái cũng thích làm người… Thế là, vì những lý do không thể nói với người ngoài, lúc ly hôn, đương nhiên Hoàng Viên được phán đi theo Hoàng Dung. Hồ ly mẹ ra đi một cách vô tư dứt khoát, không chút lưu luyến. Đừng nói những nhân viên công ty đang chờ xem náo nhiệt, nghe nói khi ấy đến cả nhân viên làm thủ tục ly hôn cũng phải ngơ người ra.
Lâm Lôi vừa tân hôn đã thành mẹ kế, không thể nói là không thấp thỏm lo âu. Vốn dĩ dạng con kế mới hiểu chút chuyện lại đang tuổi bướng bỉnh sẽ rất khó bảo, nhưng vì biết chuyện trong nhà mình đặc biệt nên hồ ly tinh con không hề làm khó cô chút nào. Thậm chí, dù ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách, ở nhà thì cô nhóc lại vô cùng tôn kính người mẹ kế này… Cứ thế có qua có lại, hai người, một lớn một nhỏ cuối cùng lại chung sống hòa thuận với nhau.
Hôm nay vừa hay lúc cô đưa đón con kế theo thường lệ, ai ngờ ngẩng đầu đã gặp phải cậu chủ nhà họ Dương…
Lâm Lôi hơi bối rối, nụ cười thấy rõ sự gượng gạo. Cô mỉm cười với cô bé xinh đẹp trong vòng tay đang nhìn chằm chằm vào Dương Nghiên với vẻ cảnh giác: “Viên Viên lên lớp đi, dì… À, tan học mẹ đến đón con.”
Dương Nghiên như cười như không mà nhìn hồ ly tinh con. Lần trước ở công ty Hoàng Dung, nhóc này bị anh dọa đến hoảng loạn. Biết người này nhìn thấu được bản thân nên cô nhóc cũng không dám chọc ghẹo mỹ nam nữa, bèn giả bộ là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, ngoan ngoãn gật đầu: “Tạm biệt mẹ.” Quay đầu nhìn Dương Nghiên, cô nhóc không nhịn được bồi thêm câu nữa: “Tạm biệt chú.” Không gọi đằng ấy là bác là đã khách sáo lắm rồi đó. Cái đồ thần tiên chết tiệt!
Dương Nghiên không quan tâm, vỗ vỗ đầu hồ ly tinh con rồi chỉ vào cô bé trong vòng tay Phong Tiểu Tiểu, giới thiệu: “Con của bạn chú có thể cũng sắp đến đây học, bé Viên Viên sau này giúp đỡ thêm nhé.”
Bọn nhỏ cũng có hội của riêng mình, nhưng dù cho là đám học giỏi, đám bạo lực hay mấy đứa con nhà giàu làm giá thì ai có thể qua mặt được hồ ly tinh?
Hồ ly tinh con chớp chớp mắt, nhìn bé Thải Thư trong vòng tay Phong Tiểu Tiểu. Thấy rõ ràng là một người phàm, cô nhóc cười vô cùng ngọt ngào: “Được ạ! Con sẽ chăm sóc tốt cho chị bé…” Nhãi ranh, vào tay tao thì đừng mong thoát được…
Không đợi hồ ly tinh con nghĩ xong hết các phương pháp làm thế nào để chỉnh người phàm, Dương Nghiên đã vui vẻ gật đầu, ngồi xuống ôm lấy hồ ly tinh con. Con bé thoáng cái sững người, anh ta ghé vào bên tai nó nhỏ giọng: “Đây là em gái ruột của Đấu Chiến Thắng Phật. Nếu như ở trường học mà bị ấm ức chuyện gì, với tính cách của con khỉ đó… He he, nhóc hiểu đấy.”
“…” Hồ ly tinh con khóc cả một dòng sông.
Tôn Thải Thư vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. cô bé cười ngượng ngùng, áp vào lòng Phong Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn em.”
“Hì hì, không cần cảm ơn…” Đừng dư vậy mà, nhóc tôi đây không dám nữa là được chứ gì.
Hồ ly tinh con thua trong nước mắt. Lâm Lôi thấy đứa con kế trước giờ chưa từng chịu thiệt, hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy thì ngẩn người chừng nửa phút mới định thần lại. Cô cười với Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu: “Hai người cũng đưa bé đi nhập học à?
“Vâng” Phong Tiểu Tiểu gật đầu rồi nhìn về hướng hồ ly tinh con đang rời đi: “Đó là con của Hoàng Dung ạ?”
Kỳ thực đó là câu nói thừa. Việc chủ yếu Phong Tiểu Tiểu muốn hỏi là mới nãy người này xưng mẹ với hồ ly tinh con là có ý gì… Nếu như đã kết hôn thật, nói không chừng cô còn phải bớt thời gian xuống âm phủ nói với hồn ma kia một tiếng mới được.
Chỉ cần hồn ma đó đừng vì một phút vui mừng mà bay từ trong hộp tro cốt ra tìm con gái mình bày tỏ cảm xúc là được. Đương nhiên, cân nhắc đến việc con gái yêu không nhìn thấy ông ta, lại thêm việc trước đây ông ta không mấy hài lòng với thân phận đã từng kết hôn của Hoàng Dung, nói không chừng khả năng cao hơn là hồn ma kia sẽ buồn bực đến nỗi phải đi tìm Hoàng Dung để “nói chuyện” đàng hoàng.
Tóm lại, đều là việc nhà người ta cả, Phong Tiểu Tiểu cũng không hơi đâu mà lo nhiều vậy làm gì. Chỉ có đều, trước đây cô và Dương Nghiên đã từng nhúng tay vào vụ này, nên bây giờ mới muốn hỏi ra đáp án để coi như cũng khép lại.
Lâm Lôi bị hỏi đến việc riêng nên rất bối rối. Dù sao thì vợ bé lên ngôi cũng chẳng phải cái danh dễ nghe gì: “Tôi với Hoàng Dung…Tháng trước chúng tôi đã đi đăng ký, chỉ mời vài người bạn thân, không tuyên bố với bên ngoài.”
“Ồ… Hèn chi bọn tôi không nghe nói gì cả.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Lâm Lôi bối rối vuốt tóc, che giấu vẻ mất tự nhiên. Cô ta vội giải thích thêm: “Đương nhiên, tôi cũng xem Viên Viên như con đẻ của mình. Hoàng Dung và vợ trước của anh ấy chia tay trong hòa bình. Hai người ấy đến đỏ mặt cũng không có, chỉ là không hợp về mặt tình cảm…Viên Viên cũng rất hiểu chuyện, hoàn toàn không có bóng ma tâm lý hay làm loạn gì. Chúng tôi sau này vẫn có thể làm bạn.”
“…” Làm loạn mới lạ, người ta vốn dĩ là vì làm hộ khẩu cho hồ ly tinh con nên mới giả kết hôn mà.
Nhưng nếu nói đến làm bạn thì thật ngây ngô và nhảm nhí. Nếu không phải tình huống đặc biệt, thông thường vợ chồng ly hôn xong lấy đâu ra chuyện tiếp tục giữ hòa khí mà làm bạn với chả bè? Nếu không phải trong lòng hận đến thấy xương nhưng vẫn kiềm chế giữ biểu hiện tốt, thì là trong lòng còn có mưu đồ khác, muốn mượn danh nghĩa để giữ quan hệ mập mờ.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy chẳng sao cả. Khi có được đáp án chắc chắn của đối phương thì cô đã gạt chuyện đó đi, nói đại cho qua chuyện: “Vậy thì tốt. Chúc cô tân hôn vui vẻ.”
Lâm Lôi cười miễn cưỡng, chào hỏi vài câu rồi tìm cớ tạm biệt, quay người rời khỏi cổng trường.
Từ lúc âm thầm uy hiếp hồ ly tinh con xong thì Dương Nghiên không nói gì nữa. Anh ngậm điếu thuốc, nghĩ đến chuyện có trẻ con ở bên nên không châm lửa, chỉ đứng bên cạnh làm nền nhìn hai người phụ nữ nói chuyện. Xong chuyện, anh nhìn theo bóng lưng Lâm Lôi biến mất ở cuối đường, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phong Tiểu Tiểu tự nhiên thúc thúc cùi chỏ vào anh: “Sao thế!”
“Ờ! Cũng không có gì…” Dương Nghiên hoàn hồn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Không phải cô nói bây giờ cô có khả năng nghe thấu được vạn vật sao, bao gồm cả việc cảm nhận được tiếng lòng, khí chất của đối phương gì gì đó… Vừa nãy cô có cảm nhận được gì từ con gái của hồn ma kia không?”
Tiểu Thải Thư đợi đến phát chán, đang mơ mơ màng màng tựa lên cổ Phong Tiểu Tiểu. Phong Tiểu Tiểu đưa tay vỗ vỗ cô bé, thấy cô bé khép mắt lại rồi mới lắc đầu: “Hình như không, là một người rất sạch sẽ.”
Không có tạp niệm, không buồn bã, tâm trạng tiêu cực gần như không xuất hiện ở người này… Đương nhiên cũng không có gì tích cực là phải rồi.
“Đúng vậy, quá sạch sẽ.” Dương Nghiên lấy thuốc khỏi môi, kẹp vào giữa hai ngón tay xoay xoay mấy bận: “Lúc nãy khi tôi đọc cũng cảm thấy rất sạch sẽ, dòng ký ức được ghi lại rõ mồn một… Nhưng quá rõ ràng lại càng cho thấy có vấn đề.”
Nếu nói đến việc phân tích lòng người, anh có tư cách phát ngôn hơn Phong Tiểu Tiểu nhiều. Dù cho năng lực của hai bên ai mạnh hơn thì cuối cùng Dương Nghiên vẫn hơn Phong Tiểu Tiểu ở mười mấy năm kinh nghiệm. Từ nhỏ anh đã có thể nhìn thấu những thứ này, đương nhiên hiểu sâu sắc hơn người mới vào nghề như Phong Tiểu Tiểu.
“Nói thế này vậy, con người ai cũng có cái thích và cái không thích. Đối với những việc bản thân coi trọng, sóng ký ức thường sẽ mạnh hơn, còn với những chuyện nhỏ nhặt thường ngày thì sẽ không có gì đáng chú ý cho lắm.” Dương Nghiên giải thích tỉ mỉ với Phong Tiểu Tiểu: “Nói cách khác, nếu như sắp xếp theo mức độ quan trọng, những thứ con người càng để tâm thì thứ tự xuất hiện trong đầu sẽ càng gần phía trước. Còn những thứ không xem là gì thì sẽ bị đánh mất vào nơi sâu thẳm trong ký ức, không để ý đến nữa… Nhưng tôi thấy người phụ nữ này lại không như vậy. Dòng ký ức của cô ta có thứ tự rõ ràng, không có gì đặc biệt quan tâm, cũng không có gì đặc biệt không quan tâm, hoàn toàn sắp xếp theo thứ tự thời gian… Nói theo cách của người bình thường, có thứ tự ký ức như vậy có lẽ là vì tâm cô ta đã tĩnh lặng như mặt nước, nên không còn đặt nặng mọi thứ xảy ra trong cuộc sống nữa.”
“Tâm tĩnh như nước?” Phong Tiểu Tiểu cười một cái, nhìn ánh mắt Dương Nghiên như đang đùa: “Anh trêu tôi đấy à?” Cảnh giới này, đừng nói là người thường, đến Phục Hy, Bàn Cổ cũng đều không làm được. Ví dụ nếu Dương Nghiên có thực lực nhìn thấu tâm tư của Phục Hy thì có lẽ sóng ký ức đầu tiên ập đến chính là Phong Tiểu Tiểu.
Nhìn Bàn Cổ… có lẽ cũng là Phong Tiểu Tiểu. Đương nhiên, hẳn là không thiếu được cái mặt Phục Hy đi kèm.
Nhìn chuỗi sự việc Bàn Cổ làm sau đó thì biết, lòng oán hận của hắn đối với hai người này đã đạt đến một cảnh giới vi diệu rồi. Đặc biệt là có mấy lần làm việc xấu chọc tức Phục Hy, lại thêm gần đây lòi ra vụ đá Tam Sinh… Quả là tìm đường chết đủ bốn phương tám hướng.
Nhưng Phong Tiểu Tiểu cũng đã hiểu những lời mà Dương Nghiên nói.
Ký ức của Lâm Lôi có thể là giả. Sở dĩ bản thân mình không phát hiện ra điều gì lạ từ đối phương, e là vì có người cố ý khiến cô ta trông có vẻ vô cùng bình thường. Nếu không phải Dương Nghiên khá mẫn cảm về phương diện này, lại vừa đúng lúc vì chuyện hồ ly tinh con mà mở mắt Thông Thiên thì dù có mặt đối mặt cũng không thể phát hiện ra được vấn đề gì.
Nữ Bạt và những người khác là trực tiếp bị chặn, không cho đọc, Lâm Lôi thì cho đọc nhưng đều là những thứ cố tình sắp xếp.
Lẽ nào là vì có người muốn giấu cô ta đi?
Dương Nghiên thấy sắc mặt Phong Tiểu Tiểu trở nên trầm ngâm, biết là cô đã hiểu rồi, thế là anh cũng cười: “Có lẽ ký ức này đã bị người ta xử lý trước… Chưa chắc đã là giả đâu, nhưng tám phần là đã ẩn đi những thứ không muốn để chúng ta biết rồi.”
“Tại sao lại phải giấu đi.” Phong Tiểu Tiểu có chút không hiểu, vừa suy ngẫm vừa nói: “Ký ức mặc dù không đáng tin, nhưng linh khí tôi vẫn cảm nhận được chứ. Lâm Lôi tuyệt đối không phải nhân vật hoành tráng gì chuyển thế.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hồ ly tinh mẹ đã khai xong thân phận cho con gái lên sổ hộ khẩu và ly hôn trong hòa bình với Hoàng Dung… Dù sao thì con gái cũng không phải là của anh ta. Từ đó về sau, trong mắt mọi người ở công ty của Hoàng Dung, Lâm Lôi trở thành cô tình nhân giành chỗ đứng thành công, từ trợ lý thư ký thăng chức thẳng thành vợ ông chủ.
Mặc dù nhiều lời dị nghị không tốt, nhưng Lâm Lôi cũng xem như đã được nở mày nở mặt. Điều duy nhất khiến cô để tâm là đứa con gái vợ trước để lại, bây giờ cũng là con kế của cô.
Hồ ly mẹ rất có chí khí, có lẽ cô đã bị kích thích bởi tấm gương hồ ly vượt khó của Yến Khê, nên cũng định về núi tiếp tục tu luyện. Cứ cho là không luyện thành ma hồ thì ít ra chắc cũng thành yêu hồ chứ!? Dù sao chỉ có cái danh Linh không thôi thì cứ cảm thấy thiếu mất chút đẳng cấp.
Về phần con gái? Dù sao người mang dòng máu lai nửa người nửa hồ ly vốn dĩ không dễ dàng tu luyện, hơn nữa, con gái cũng thích làm người… Thế là, vì những lý do không thể nói với người ngoài, lúc ly hôn, đương nhiên Hoàng Viên được phán đi theo Hoàng Dung. Hồ ly mẹ ra đi một cách vô tư dứt khoát, không chút lưu luyến. Đừng nói những nhân viên công ty đang chờ xem náo nhiệt, nghe nói khi ấy đến cả nhân viên làm thủ tục ly hôn cũng phải ngơ người ra.
Lâm Lôi vừa tân hôn đã thành mẹ kế, không thể nói là không thấp thỏm lo âu. Vốn dĩ dạng con kế mới hiểu chút chuyện lại đang tuổi bướng bỉnh sẽ rất khó bảo, nhưng vì biết chuyện trong nhà mình đặc biệt nên hồ ly tinh con không hề làm khó cô chút nào. Thậm chí, dù ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách, ở nhà thì cô nhóc lại vô cùng tôn kính người mẹ kế này… Cứ thế có qua có lại, hai người, một lớn một nhỏ cuối cùng lại chung sống hòa thuận với nhau.
Hôm nay vừa hay lúc cô đưa đón con kế theo thường lệ, ai ngờ ngẩng đầu đã gặp phải cậu chủ nhà họ Dương…
Lâm Lôi hơi bối rối, nụ cười thấy rõ sự gượng gạo. Cô mỉm cười với cô bé xinh đẹp trong vòng tay đang nhìn chằm chằm vào Dương Nghiên với vẻ cảnh giác: “Viên Viên lên lớp đi, dì… À, tan học mẹ đến đón con.”
Dương Nghiên như cười như không mà nhìn hồ ly tinh con. Lần trước ở công ty Hoàng Dung, nhóc này bị anh dọa đến hoảng loạn. Biết người này nhìn thấu được bản thân nên cô nhóc cũng không dám chọc ghẹo mỹ nam nữa, bèn giả bộ là một đứa trẻ ngây thơ vô tội, ngoan ngoãn gật đầu: “Tạm biệt mẹ.” Quay đầu nhìn Dương Nghiên, cô nhóc không nhịn được bồi thêm câu nữa: “Tạm biệt chú.” Không gọi đằng ấy là bác là đã khách sáo lắm rồi đó. Cái đồ thần tiên chết tiệt!
Dương Nghiên không quan tâm, vỗ vỗ đầu hồ ly tinh con rồi chỉ vào cô bé trong vòng tay Phong Tiểu Tiểu, giới thiệu: “Con của bạn chú có thể cũng sắp đến đây học, bé Viên Viên sau này giúp đỡ thêm nhé.”
Bọn nhỏ cũng có hội của riêng mình, nhưng dù cho là đám học giỏi, đám bạo lực hay mấy đứa con nhà giàu làm giá thì ai có thể qua mặt được hồ ly tinh?
Hồ ly tinh con chớp chớp mắt, nhìn bé Thải Thư trong vòng tay Phong Tiểu Tiểu. Thấy rõ ràng là một người phàm, cô nhóc cười vô cùng ngọt ngào: “Được ạ! Con sẽ chăm sóc tốt cho chị bé…” Nhãi ranh, vào tay tao thì đừng mong thoát được…
Không đợi hồ ly tinh con nghĩ xong hết các phương pháp làm thế nào để chỉnh người phàm, Dương Nghiên đã vui vẻ gật đầu, ngồi xuống ôm lấy hồ ly tinh con. Con bé thoáng cái sững người, anh ta ghé vào bên tai nó nhỏ giọng: “Đây là em gái ruột của Đấu Chiến Thắng Phật. Nếu như ở trường học mà bị ấm ức chuyện gì, với tính cách của con khỉ đó… He he, nhóc hiểu đấy.”
“…” Hồ ly tinh con khóc cả một dòng sông.
Tôn Thải Thư vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. cô bé cười ngượng ngùng, áp vào lòng Phong Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn em.”
“Hì hì, không cần cảm ơn…” Đừng dư vậy mà, nhóc tôi đây không dám nữa là được chứ gì.
Hồ ly tinh con thua trong nước mắt. Lâm Lôi thấy đứa con kế trước giờ chưa từng chịu thiệt, hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy thì ngẩn người chừng nửa phút mới định thần lại. Cô cười với Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu: “Hai người cũng đưa bé đi nhập học à?
“Vâng” Phong Tiểu Tiểu gật đầu rồi nhìn về hướng hồ ly tinh con đang rời đi: “Đó là con của Hoàng Dung ạ?”
Kỳ thực đó là câu nói thừa. Việc chủ yếu Phong Tiểu Tiểu muốn hỏi là mới nãy người này xưng mẹ với hồ ly tinh con là có ý gì… Nếu như đã kết hôn thật, nói không chừng cô còn phải bớt thời gian xuống âm phủ nói với hồn ma kia một tiếng mới được.
Chỉ cần hồn ma đó đừng vì một phút vui mừng mà bay từ trong hộp tro cốt ra tìm con gái mình bày tỏ cảm xúc là được. Đương nhiên, cân nhắc đến việc con gái yêu không nhìn thấy ông ta, lại thêm việc trước đây ông ta không mấy hài lòng với thân phận đã từng kết hôn của Hoàng Dung, nói không chừng khả năng cao hơn là hồn ma kia sẽ buồn bực đến nỗi phải đi tìm Hoàng Dung để “nói chuyện” đàng hoàng.
Tóm lại, đều là việc nhà người ta cả, Phong Tiểu Tiểu cũng không hơi đâu mà lo nhiều vậy làm gì. Chỉ có đều, trước đây cô và Dương Nghiên đã từng nhúng tay vào vụ này, nên bây giờ mới muốn hỏi ra đáp án để coi như cũng khép lại.
Lâm Lôi bị hỏi đến việc riêng nên rất bối rối. Dù sao thì vợ bé lên ngôi cũng chẳng phải cái danh dễ nghe gì: “Tôi với Hoàng Dung…Tháng trước chúng tôi đã đi đăng ký, chỉ mời vài người bạn thân, không tuyên bố với bên ngoài.”
“Ồ… Hèn chi bọn tôi không nghe nói gì cả.” Phong Tiểu Tiểu gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.
Lâm Lôi bối rối vuốt tóc, che giấu vẻ mất tự nhiên. Cô ta vội giải thích thêm: “Đương nhiên, tôi cũng xem Viên Viên như con đẻ của mình. Hoàng Dung và vợ trước của anh ấy chia tay trong hòa bình. Hai người ấy đến đỏ mặt cũng không có, chỉ là không hợp về mặt tình cảm…Viên Viên cũng rất hiểu chuyện, hoàn toàn không có bóng ma tâm lý hay làm loạn gì. Chúng tôi sau này vẫn có thể làm bạn.”
“…” Làm loạn mới lạ, người ta vốn dĩ là vì làm hộ khẩu cho hồ ly tinh con nên mới giả kết hôn mà.
Nhưng nếu nói đến làm bạn thì thật ngây ngô và nhảm nhí. Nếu không phải tình huống đặc biệt, thông thường vợ chồng ly hôn xong lấy đâu ra chuyện tiếp tục giữ hòa khí mà làm bạn với chả bè? Nếu không phải trong lòng hận đến thấy xương nhưng vẫn kiềm chế giữ biểu hiện tốt, thì là trong lòng còn có mưu đồ khác, muốn mượn danh nghĩa để giữ quan hệ mập mờ.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy chẳng sao cả. Khi có được đáp án chắc chắn của đối phương thì cô đã gạt chuyện đó đi, nói đại cho qua chuyện: “Vậy thì tốt. Chúc cô tân hôn vui vẻ.”
Lâm Lôi cười miễn cưỡng, chào hỏi vài câu rồi tìm cớ tạm biệt, quay người rời khỏi cổng trường.
Từ lúc âm thầm uy hiếp hồ ly tinh con xong thì Dương Nghiên không nói gì nữa. Anh ngậm điếu thuốc, nghĩ đến chuyện có trẻ con ở bên nên không châm lửa, chỉ đứng bên cạnh làm nền nhìn hai người phụ nữ nói chuyện. Xong chuyện, anh nhìn theo bóng lưng Lâm Lôi biến mất ở cuối đường, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phong Tiểu Tiểu tự nhiên thúc thúc cùi chỏ vào anh: “Sao thế!”
“Ờ! Cũng không có gì…” Dương Nghiên hoàn hồn, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Không phải cô nói bây giờ cô có khả năng nghe thấu được vạn vật sao, bao gồm cả việc cảm nhận được tiếng lòng, khí chất của đối phương gì gì đó… Vừa nãy cô có cảm nhận được gì từ con gái của hồn ma kia không?”
Tiểu Thải Thư đợi đến phát chán, đang mơ mơ màng màng tựa lên cổ Phong Tiểu Tiểu. Phong Tiểu Tiểu đưa tay vỗ vỗ cô bé, thấy cô bé khép mắt lại rồi mới lắc đầu: “Hình như không, là một người rất sạch sẽ.”
Không có tạp niệm, không buồn bã, tâm trạng tiêu cực gần như không xuất hiện ở người này… Đương nhiên cũng không có gì tích cực là phải rồi.
“Đúng vậy, quá sạch sẽ.” Dương Nghiên lấy thuốc khỏi môi, kẹp vào giữa hai ngón tay xoay xoay mấy bận: “Lúc nãy khi tôi đọc cũng cảm thấy rất sạch sẽ, dòng ký ức được ghi lại rõ mồn một… Nhưng quá rõ ràng lại càng cho thấy có vấn đề.”
Nếu nói đến việc phân tích lòng người, anh có tư cách phát ngôn hơn Phong Tiểu Tiểu nhiều. Dù cho năng lực của hai bên ai mạnh hơn thì cuối cùng Dương Nghiên vẫn hơn Phong Tiểu Tiểu ở mười mấy năm kinh nghiệm. Từ nhỏ anh đã có thể nhìn thấu những thứ này, đương nhiên hiểu sâu sắc hơn người mới vào nghề như Phong Tiểu Tiểu.
“Nói thế này vậy, con người ai cũng có cái thích và cái không thích. Đối với những việc bản thân coi trọng, sóng ký ức thường sẽ mạnh hơn, còn với những chuyện nhỏ nhặt thường ngày thì sẽ không có gì đáng chú ý cho lắm.” Dương Nghiên giải thích tỉ mỉ với Phong Tiểu Tiểu: “Nói cách khác, nếu như sắp xếp theo mức độ quan trọng, những thứ con người càng để tâm thì thứ tự xuất hiện trong đầu sẽ càng gần phía trước. Còn những thứ không xem là gì thì sẽ bị đánh mất vào nơi sâu thẳm trong ký ức, không để ý đến nữa… Nhưng tôi thấy người phụ nữ này lại không như vậy. Dòng ký ức của cô ta có thứ tự rõ ràng, không có gì đặc biệt quan tâm, cũng không có gì đặc biệt không quan tâm, hoàn toàn sắp xếp theo thứ tự thời gian… Nói theo cách của người bình thường, có thứ tự ký ức như vậy có lẽ là vì tâm cô ta đã tĩnh lặng như mặt nước, nên không còn đặt nặng mọi thứ xảy ra trong cuộc sống nữa.”
“Tâm tĩnh như nước?” Phong Tiểu Tiểu cười một cái, nhìn ánh mắt Dương Nghiên như đang đùa: “Anh trêu tôi đấy à?” Cảnh giới này, đừng nói là người thường, đến Phục Hy, Bàn Cổ cũng đều không làm được. Ví dụ nếu Dương Nghiên có thực lực nhìn thấu tâm tư của Phục Hy thì có lẽ sóng ký ức đầu tiên ập đến chính là Phong Tiểu Tiểu.
Nhìn Bàn Cổ… có lẽ cũng là Phong Tiểu Tiểu. Đương nhiên, hẳn là không thiếu được cái mặt Phục Hy đi kèm.
Nhìn chuỗi sự việc Bàn Cổ làm sau đó thì biết, lòng oán hận của hắn đối với hai người này đã đạt đến một cảnh giới vi diệu rồi. Đặc biệt là có mấy lần làm việc xấu chọc tức Phục Hy, lại thêm gần đây lòi ra vụ đá Tam Sinh… Quả là tìm đường chết đủ bốn phương tám hướng.
Nhưng Phong Tiểu Tiểu cũng đã hiểu những lời mà Dương Nghiên nói.
Ký ức của Lâm Lôi có thể là giả. Sở dĩ bản thân mình không phát hiện ra điều gì lạ từ đối phương, e là vì có người cố ý khiến cô ta trông có vẻ vô cùng bình thường. Nếu không phải Dương Nghiên khá mẫn cảm về phương diện này, lại vừa đúng lúc vì chuyện hồ ly tinh con mà mở mắt Thông Thiên thì dù có mặt đối mặt cũng không thể phát hiện ra được vấn đề gì.
Nữ Bạt và những người khác là trực tiếp bị chặn, không cho đọc, Lâm Lôi thì cho đọc nhưng đều là những thứ cố tình sắp xếp.
Lẽ nào là vì có người muốn giấu cô ta đi?
Dương Nghiên thấy sắc mặt Phong Tiểu Tiểu trở nên trầm ngâm, biết là cô đã hiểu rồi, thế là anh cũng cười: “Có lẽ ký ức này đã bị người ta xử lý trước… Chưa chắc đã là giả đâu, nhưng tám phần là đã ẩn đi những thứ không muốn để chúng ta biết rồi.”
“Tại sao lại phải giấu đi.” Phong Tiểu Tiểu có chút không hiểu, vừa suy ngẫm vừa nói: “Ký ức mặc dù không đáng tin, nhưng linh khí tôi vẫn cảm nhận được chứ. Lâm Lôi tuyệt đối không phải nhân vật hoành tráng gì chuyển thế.”
Bình luận facebook