Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-96
Chương 97: Anh em họ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Anh Vũ đã dần quen với tình trạng đi trên đường gần như gặp người nước ngoài còn nhiều hơn người bản địa.
Nhưng anh ta chỉ thấy quen, chứ không hề thích.
Mặc dù bản thân sống trong nước, nhưng mỗi ngày anh gặp người mắt xanh mũi lõ còn nhiều hơn người mắt đen da vàng, trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng còn tưởng mình đã ra nước ngoài rồi ấy chứ!
Bắc Kinh cũng không trâu bò bằng nơi bây giờ anh ta đang sống nữa rồi.
Hơn nữa, anh Vũ vẫn còn hơi có tính gia trưởng từ trong xương, cộng thêm lòng tự hào thái quá về tổ quốc thân yêu không cần lý do. Vì vậy, khi đối xử với người nước ngoài, thái độ của anh ta khó tránh khỏi có chút kiêu căng... Đây đã là nói giảm nói tránh rồi, chứ đúng ra thì phải gọi là lên mặt nạt người mới phải.
“Tôi đang gọi cô đấy!” Hoàng Giam Ngôn ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy ngay một người đẹp vừa bị anh Vũ gọi lại. Gương mặt người đẹp đó nhìn quen đến mức khiến chân anh ta mềm nhũn, suýt thì khuỵu luôn xuống đất. Lúc này, thủ lĩnh Lục Phiến Môn đang mang dùng ánh mắt coi thường nhìn công dân cấp hai, trắng trợn gây hấn, hùng hổ dọa người hỏi: “Hộ chiếu của cô đâu? Công văn nhập cảnh đâu? Số thẻ visa là bao nhiêu? Thuê trọ ở khu vực này à? Đã đến đồn công an đăng ký tạm trú chưa?”
Người đẹp kia thấy hơi váng đầu. Ở Trung Quốc, từ khi là trẻ con vừa sinh ra đã có đủ loại giấy tờ chứng minh, cứ động đến làm hồ sơ giấy tờ gì là phải làm đi làm lại cả nửa ngày. Nhưng những người nước ngoài rất ít khi có thông lệ này. Đương nhiên, các quốc gia khác cũng quản lý người nước ngoài nhập cảnh vào quốc gia họ tương tự như vậy, nhưng cô ta làm quái gì có giấy tờ tùy thân nào chứ?
Hộ chiếu? Công văn nhập cảnh? Đó là cái thứ kém sang gì vậy?
Nữ vương địa ngục cool ngầu nổ tung cả vũ trụ bày tỏ, ở đất nước của bà đây, ở hệ thần của bà đây thì bà chính là tà thần, tức thành viên tổ chức khủng bố. Nhân viên chấp pháp nào chán sống mà lại dám chạy đến cản đường, đòi làm giấy tờ tùy thân hả?
Nữ vương địa ngục lại kiêu ngạo bày tỏ thêm, bà đây chỉ cần cưỡi Jormungand cũng có thể bay vòng quanh thế giới đó.
Máy bay? Ca nô?
Mấy phương tiện quê mua này, bà đây thèm vào mà sử dụng chúng!
Đọc đến đây có lẽ mọi người cũng đã hiểu, người đẹp này và anh của cô ta đều nhập cảnh trái phép cả...
“... Đừng có cản đường tôi.” Người đẹp nhanh chóng nhớ lại việc chính, cô ta trầm giọng nói. Cô ta hoàn toàn coi anh Vũ không cùng tần số sóng não với mình thành không khí, chỉ tập trung vào mục tiêu chuyến đi lần này - Hoàng Giam Ngôn. Hela hất cằm, kiêu ngạo cười lạnh: “Tao đã trở về từ địa ngục. Hôm nay không có bất kỳ ai có thể cứu được mày đâu.”
Anh Vũ hầm hè: “Đừng nói lảng sang chuyện khác. Đề nghị cô lấy giấy tờ tùy thân ra cho tôi kiểm tra!”
Hoàng Giam Ngôn: “...”
“Sao mày không nói gì?” Người đẹp cao quý lạnh lùng khinh bỉ Hoàng Giam Ngôn. Từ đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô ta giấu trong tay áo đang rủ xuống, những móng tay sắc bén dần dần mọc ra: “Chẳng lẽ mới thế đã bị dọa sợ vỡ mật luôn rồi à?”
“Đừng có giả bộ không nghe thấy lời tôi nói!” Anh Vũ mất kiên nhẫn, rút tay trong túi quần ra, vô ý xoa nhẹ găng phủ đầu ngón tay: “Nếu cô không có giấy tờ chứng minh thân phận thì phiền đi theo tôi một chuyến!”
Hoàng Giam Ngôn: “...”
“Mày không trốn thoát được đâu...”
“Tôi cho cô năm giây cuối cùng...”
Từ đầu đến cuối, Hoàng Giam Ngôn vẫn: “...”
“Chết đi cho tao!”
“Lá gan cũng lớn nhỉ? Dám giả điếc trước mặt ông đây?”
Một giây sau, người đẹp đang định tấn công Hoàng Giam Ngôn đã bị anh Vũ chặn lại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành tình thế tao không chết thì mày phải chết. Còn Hoàng Giam Ngôn? Anh Vũ chê anh ta vướng víu không được tích sự gì nên trong lúc nghênh chiến, anh trai họ Hoàng đã bị người ta tiện chân đá ra một góc rồi.
Móa nó! Các người quá đáng vừa thôi!
Hoàng Giam Ngôn quả thực sắp sụp đổ.
Ngay sau đó, còn có chuyện khiến anh ta càng muốn sụp đổ hơn xảy ra. Bóng dáng anh Vũ vừa lao đến như bay, còn chưa kịp có va chạm đúng nghĩa gì với người đẹp kia thì đã có rất nhiều bóng người từ xung quanh bu lại. Có cả gái cả trai, tuổi tác trong khoảng từ mười sáu đến ba mươi. Còn có một thằng nhóc hình như mới từ trường về nhà, vẫn chưa kịp thay chiếc áo đồng phục sau lưng có in mấy chữ kiểu như trường trung học X thành phố XX ra...
“Tảo Đường Thối!”
“Oa Tâm Cước!!”
“Hầu Tử Trích... À không, là Đại bàng giương cánh!!!”
Đủ mọi giọng từ bắc vào nam hò hét ồn ào. Hoàng Giam Ngôn mặt nghệch ra đứng cạnh anh Vũ bị đám người đó đẩy ra ngoài chỉ trong nháy mắt. Sau đó, người đẹp kia bị bao vây...
Nếu như Hoàng Giam Ngôn không nhìn nhầm thì trong đám đó có mấy gương mặt rất quen thuộc mà anh ta từng tình cờ gặp ở trên đường. Có vẻ bọn họ đều là những người trẻ tuổi trong các dòng họ có truyền thống lâu đời của Lục Phiến Môn, hoặc là có quan hệ mật thiết không thể nói ra với Lục Phiến Môn.
“Anh không đánh sao?” Trong khi Hoàng Giam Ngôn đang bơ vơ một góc, một cô gái đứng cạnh anh đột nhiên lên tiếng. Lúc anh quay mặt lại mới phát hiện ra không chỉ có một mình mình thuộc đảng qua đường.
“Không biết cô là...” Hoàng Giam Ngôn duỗi tay ra.
Cô gái đang cúi đầu, ôm một chiếc Ipad trong lòng, nhoẻn miệng cười dịu dàng, bắt tay Hoàng Giam Ngôn: “Tôi họ Tang. Nhà chúng tôi cũng được coi là người trong giang hồ, nhưng không có tài nghệ đặc biệt gì, từ xưa đến nay đều chỉ làm công việc bàn giấy ở Lục Phiến Môn.”
“Xin chào cô Tang.” Hoàng Giam Ngôn như vừa gặp đã quen, bèn sáp lại gần người ta, thuận miệng nhắc nhở: “Nếu cô chỉ là nhân viên văn phòng thì đứng cách xa ra một chút. Người phụ nữ kia... khá trâu bò.”
Người bình thường nghĩ người giang hồ như Spider Man. Nhưng khái niệm cao thủ trong giới giang hồ và đám thần ma quỷ quái hoàn toàn là hai vấn đề khác hẳn nhau. Thậm chí cho dù bây giờ tất cả người ở đây cùng xông lên, đoán chừng người phụ nữa kia cũng sẽ giải quyết nhẹ nhàng chỉ như thổi khẽ một hơi.
Có vẻ như cô gái họ Tang không hiểu lời khuyên của Hoàng Giam Ngôn, hoặc là cô ấy hiểu như chỉ cho là anh ta đang nói quá. Cô gật đầu rồi thuận miệng tiết lộ cho Hoàng Giam Ngôn: “Trong lớp người trẻ tuổi thế hệ này của Lục Phiến Môn thì Võ Tu là người giỏi nhất. Gần đây mọi người đang bàn tán rằng anh ấy muốn thu đồ đệ, hơn nữa còn định nhận học sinh đã học căn bản trước. Vậy nên những gia tộc có thế khác đều đưa cao thủ trẻ tuổi có thực lực của bọn họ đến đây... Nếu như bây giờ anh không xông lên vào thì rất có thể vị trí đó sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
Giờ Hoàng Giam Ngôn mới biết vì sao giữa đường lại có nhiều người nhảy ra như vậy. Anh ta liền nhìn kỹ, quả nhiên thấy ánh mắt của những đệ tử xuất sắc kia khi nhìn mình đầy vẻ coi thường, có vẻ như bọn họ cho rằng anh ta chẳng có gì sở trường gì đặc biệt cả nên thậm chí còn không dám ra tay. Lời nhắc nhở của cô gái họ Tang cũng giúp anh ta hiểu ra mục đích những người này đến đây. Bọn họ muốn chứng tỏ thực lực của mình, hy vọng anh Vũ thay đổi quyết định, nhận bọn họ làm đệ tử... Đột nhiên, Hoàng Giam Ngôn nảy ra ý tưởng muốn bán sỉ một thùng nến cầu nguyện cho bọn họ.
Chỉ bởi vì muốn tranh thủ cơ hội thể hiện mà chủ động đến thể hiện sự tồn tại trước mặt một ma nữ thực sự à?
Tìm đường chết cũng đừng trực tiếp đến vậy chứ?
... Những người biết trước tình tiết quan trọng sắp diễn ra trong truyện có lẽ cũng đều có tâm trạng đắc chí kiểu như mình đã tiên tri trước. Bây giờ, cảm xúc trong lòng Hoàng Giam Ngôn cũng như vậy. Anh ta giương to mắt nhìn đám cao thủ giang hồ vây xung quanh người đẹp, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mình vừa nói mấy câu, bọn họ đã bị đập bẹp dí cả loạt. Trong khoảnh khắc, trong lòng anh ta dâng trào cảm giác kiêu ngạo “thiên hạ đều say chỉ mình ta là tỉnh”.
Cô gái họ Tang kia suýt nữa làm rơi cả chiếc Ipad trong tay, mắt chữ O miệng chữ A kinh ngạc: “Cao... cao thủ tuyệt thế!”
“Người đẹp kia còn đáng sợ hơn cao thủ tuyệt thế cơ.” Hoàng Giam Ngôn cẩn thận kéo cô gái kia lùi lại, không kìm được lại review thêm.
Hela không có chút kiên nhẫn nào với đám người cản đường mình đi báo thù. Nhưng cô ta vừa mới đập bẹp đám người kia thì người thanh niên vốn luôn đi cùng Bàn Cổ đã xông đến. Không biết từ lúc nào, trên tay anh ta đã có thêm một sợi xích dài gắn lưỡi dao ở đầu, sợi xích đó còn như được buff hiệu ứng ẩn có thể phá hủy pháp tắc... Hừ, là lại mấy tên tu hành đáng ghét của phương Đông!
Trong giây lát, sát khí xộc lên đáy mắt Hela. Nếu như đối phương không phải người bình thường, vậy thì cô ta cũng chẳng cần phải nương tay.
Một làn khói đen mơ hồ nhẹ nhàng lướt qua chân rồi biến mất. Mũi anh Vũ rất thính, ngửi được mùi hôi thối giống như thi thể bị phân hủy.
“Mày từng giết người?” Anh Vũ phẫn nộ. Chỉ có từng tiếp xúc với thân thể người chết trong thời gian dài mới có thể bị ám mùi này lên người, giống như người giữ xác, người mai táng, hoặc là nhân viên khám nghiệm tử thi... Mà người phụ xinh đẹp trước mặt anh ta, chắc chắn không thuộc về bất kỳ ví dụ nào kể trên.
Nếu là thế, vậy có nghĩa là cô ta đã tiếp xúc với xác chết bằng một cách khác, hơn nữa không phải chỉ có một hai cái xác...
Ngoài ra, bộ móng tay kỳ dị của đối phương cũng khiến anh Vũ vô cùng lưu ý. Lẽ nào truyền thuyết tu luyện ma công sẽ làm thân thể biến đổi mà mình vẫn nghĩ rằng nhảm nhít kia lại thật sự tồn tại?
Chậc! Vốn còn tưởng đó chỉ là mấy tình tiết hư cấu thôi chứ?
Cổ tay anh ta duỗi ra, vung lên. Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén hóa thành một tia sáng bạc cắt ngang không gian, chớp mắt đã quấn lên người người phụ nữ kia. Nhưng ngay sau đó, khi anh Vũ kéo sợi xích về phía mình, lại không hề cảm nhận được lực cản truyền đến từ sợi xích trên tay, giống như thứ nó đang quấn vào chỉ là không khí mà thôi.
Thân thể người phụ nữ kia giống như một ảo giác, di chuyển với tốc độc nhanh đến không thể tin được, tránh khỏi phạm vi anh có thể quăng sợi xích đến. Cô ta giơ tay lên rồi nắm lại, bắt được sợi xích một cách chuẩn xác. Anh Vũ hơi kinh ngạc vài giây. Anh ta nhìn tận mắt thấy rõ ràng, đoạn xích mà đối phương cầm trong tay bắt đầu thấm ra màu xanh đen chẳng lành.
Mùi xác chết trở nên nồng nặc hơn.
Bên này, hai người ra tay với tốc độ nhanh như chớp giật. Nhưng Hoàng Giam Ngôn nấp ở bên cạnh lại hoảng đến mức tưởng như cả vạn năm đã trôi qua.
Má ơi! Nếu anh Vũ mà chết ở đây thật thì bất kể là Lục Phiến Môn hay Phong Tiểu Tiểu cũng tuyệt đối sẽ không tha cho mình!!!
Hoàng Giam Ngôn cảm tưởng như có một ngọn núi to oành đang đè xuống người. Đầu óc anh ta trống rỗng, tay chân nhanh hơn bộ não lao luôn sang bên đó: “Này! Buông cậu tay sai đó ra!!”
Anh Vũ trừng mắt quay sang.
Hela cũng trừng mắt quay sang.
Hiển nhiên, câu nói này của Hoàng Giam Ngôn vô cùng thu hút Hela. Nếu như đối phương đã chủ động đi tìm chết, Hela đương nhiên sẽ thoải mái bỏ qua anh Vũ vốn sắp phải chịu một trận đòn đau. Cô ta quăng sợi xích trong tay ra, giơ mười đầu móng tay đen đúa trông có vẻ vô cùng kinh khủng lên và lao về phía Hoàng Giam Ngôn.
Hoàng Giam Ngôn quả thực sợ đến mức sắp vãi cả ra quần.
Anh chỉ tùy tiện hô một câu thôi, sao người đẹp này lại nghe lời thế?
Đứng trước ranh giới sống chết, tên ngốc Hoàng Giam Ngôn máu nóng bốc lên não nào có biết hô lên xong thì nên xử lý tiếp như thế nào. Trong khoảnh khắc đó, Bàn Cổ vẫn luôn khiêm tốn lặn xuống nước thấy nếu còn không đánh trả thì kiểu gì cũng nguy hiểm đến tính mạng. Hắn chỉ đành ló đầu ra.
Làn khói đen dày đặc hơn nhiều so với thứ ở dưới chân Hela khi nãy tuôn ra, trong nháy mắt đã che phủ hết khu vực trong phạm vi mười mét xung quanh.
Khác biệt nhất là khói đen của Hela thì mang theo hơi thở lạnh lẽo thối rữa của cõi âm ti, còn làn khói của Bàn Cổ thì dày đặc hơn, tràn đầy sức mạnh pháp tắc hỗn độn.
Hela vừa chạy vào đám khói thì thấy tia sáng lạnh trên lưỡi rìu lóe lên nên bèn xoay người tránh khỏi tia sáng đó theo phản xạ. Cô ta thuận thế khua mười đầu móng tay về phía ấy, thế nhưng chẳng ngờ lại chỉ chộp vào khoảng không…
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng anh ta chỉ thấy quen, chứ không hề thích.
Mặc dù bản thân sống trong nước, nhưng mỗi ngày anh gặp người mắt xanh mũi lõ còn nhiều hơn người mắt đen da vàng, trong lúc nhất thời chưa kịp thích ứng còn tưởng mình đã ra nước ngoài rồi ấy chứ!
Bắc Kinh cũng không trâu bò bằng nơi bây giờ anh ta đang sống nữa rồi.
Hơn nữa, anh Vũ vẫn còn hơi có tính gia trưởng từ trong xương, cộng thêm lòng tự hào thái quá về tổ quốc thân yêu không cần lý do. Vì vậy, khi đối xử với người nước ngoài, thái độ của anh ta khó tránh khỏi có chút kiêu căng... Đây đã là nói giảm nói tránh rồi, chứ đúng ra thì phải gọi là lên mặt nạt người mới phải.
“Tôi đang gọi cô đấy!” Hoàng Giam Ngôn ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy ngay một người đẹp vừa bị anh Vũ gọi lại. Gương mặt người đẹp đó nhìn quen đến mức khiến chân anh ta mềm nhũn, suýt thì khuỵu luôn xuống đất. Lúc này, thủ lĩnh Lục Phiến Môn đang mang dùng ánh mắt coi thường nhìn công dân cấp hai, trắng trợn gây hấn, hùng hổ dọa người hỏi: “Hộ chiếu của cô đâu? Công văn nhập cảnh đâu? Số thẻ visa là bao nhiêu? Thuê trọ ở khu vực này à? Đã đến đồn công an đăng ký tạm trú chưa?”
Người đẹp kia thấy hơi váng đầu. Ở Trung Quốc, từ khi là trẻ con vừa sinh ra đã có đủ loại giấy tờ chứng minh, cứ động đến làm hồ sơ giấy tờ gì là phải làm đi làm lại cả nửa ngày. Nhưng những người nước ngoài rất ít khi có thông lệ này. Đương nhiên, các quốc gia khác cũng quản lý người nước ngoài nhập cảnh vào quốc gia họ tương tự như vậy, nhưng cô ta làm quái gì có giấy tờ tùy thân nào chứ?
Hộ chiếu? Công văn nhập cảnh? Đó là cái thứ kém sang gì vậy?
Nữ vương địa ngục cool ngầu nổ tung cả vũ trụ bày tỏ, ở đất nước của bà đây, ở hệ thần của bà đây thì bà chính là tà thần, tức thành viên tổ chức khủng bố. Nhân viên chấp pháp nào chán sống mà lại dám chạy đến cản đường, đòi làm giấy tờ tùy thân hả?
Nữ vương địa ngục lại kiêu ngạo bày tỏ thêm, bà đây chỉ cần cưỡi Jormungand cũng có thể bay vòng quanh thế giới đó.
Máy bay? Ca nô?
Mấy phương tiện quê mua này, bà đây thèm vào mà sử dụng chúng!
Đọc đến đây có lẽ mọi người cũng đã hiểu, người đẹp này và anh của cô ta đều nhập cảnh trái phép cả...
“... Đừng có cản đường tôi.” Người đẹp nhanh chóng nhớ lại việc chính, cô ta trầm giọng nói. Cô ta hoàn toàn coi anh Vũ không cùng tần số sóng não với mình thành không khí, chỉ tập trung vào mục tiêu chuyến đi lần này - Hoàng Giam Ngôn. Hela hất cằm, kiêu ngạo cười lạnh: “Tao đã trở về từ địa ngục. Hôm nay không có bất kỳ ai có thể cứu được mày đâu.”
Anh Vũ hầm hè: “Đừng nói lảng sang chuyện khác. Đề nghị cô lấy giấy tờ tùy thân ra cho tôi kiểm tra!”
Hoàng Giam Ngôn: “...”
“Sao mày không nói gì?” Người đẹp cao quý lạnh lùng khinh bỉ Hoàng Giam Ngôn. Từ đầu ngón tay nhỏ nhắn của cô ta giấu trong tay áo đang rủ xuống, những móng tay sắc bén dần dần mọc ra: “Chẳng lẽ mới thế đã bị dọa sợ vỡ mật luôn rồi à?”
“Đừng có giả bộ không nghe thấy lời tôi nói!” Anh Vũ mất kiên nhẫn, rút tay trong túi quần ra, vô ý xoa nhẹ găng phủ đầu ngón tay: “Nếu cô không có giấy tờ chứng minh thân phận thì phiền đi theo tôi một chuyến!”
Hoàng Giam Ngôn: “...”
“Mày không trốn thoát được đâu...”
“Tôi cho cô năm giây cuối cùng...”
Từ đầu đến cuối, Hoàng Giam Ngôn vẫn: “...”
“Chết đi cho tao!”
“Lá gan cũng lớn nhỉ? Dám giả điếc trước mặt ông đây?”
Một giây sau, người đẹp đang định tấn công Hoàng Giam Ngôn đã bị anh Vũ chặn lại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành tình thế tao không chết thì mày phải chết. Còn Hoàng Giam Ngôn? Anh Vũ chê anh ta vướng víu không được tích sự gì nên trong lúc nghênh chiến, anh trai họ Hoàng đã bị người ta tiện chân đá ra một góc rồi.
Móa nó! Các người quá đáng vừa thôi!
Hoàng Giam Ngôn quả thực sắp sụp đổ.
Ngay sau đó, còn có chuyện khiến anh ta càng muốn sụp đổ hơn xảy ra. Bóng dáng anh Vũ vừa lao đến như bay, còn chưa kịp có va chạm đúng nghĩa gì với người đẹp kia thì đã có rất nhiều bóng người từ xung quanh bu lại. Có cả gái cả trai, tuổi tác trong khoảng từ mười sáu đến ba mươi. Còn có một thằng nhóc hình như mới từ trường về nhà, vẫn chưa kịp thay chiếc áo đồng phục sau lưng có in mấy chữ kiểu như trường trung học X thành phố XX ra...
“Tảo Đường Thối!”
“Oa Tâm Cước!!”
“Hầu Tử Trích... À không, là Đại bàng giương cánh!!!”
Đủ mọi giọng từ bắc vào nam hò hét ồn ào. Hoàng Giam Ngôn mặt nghệch ra đứng cạnh anh Vũ bị đám người đó đẩy ra ngoài chỉ trong nháy mắt. Sau đó, người đẹp kia bị bao vây...
Nếu như Hoàng Giam Ngôn không nhìn nhầm thì trong đám đó có mấy gương mặt rất quen thuộc mà anh ta từng tình cờ gặp ở trên đường. Có vẻ bọn họ đều là những người trẻ tuổi trong các dòng họ có truyền thống lâu đời của Lục Phiến Môn, hoặc là có quan hệ mật thiết không thể nói ra với Lục Phiến Môn.
“Anh không đánh sao?” Trong khi Hoàng Giam Ngôn đang bơ vơ một góc, một cô gái đứng cạnh anh đột nhiên lên tiếng. Lúc anh quay mặt lại mới phát hiện ra không chỉ có một mình mình thuộc đảng qua đường.
“Không biết cô là...” Hoàng Giam Ngôn duỗi tay ra.
Cô gái đang cúi đầu, ôm một chiếc Ipad trong lòng, nhoẻn miệng cười dịu dàng, bắt tay Hoàng Giam Ngôn: “Tôi họ Tang. Nhà chúng tôi cũng được coi là người trong giang hồ, nhưng không có tài nghệ đặc biệt gì, từ xưa đến nay đều chỉ làm công việc bàn giấy ở Lục Phiến Môn.”
“Xin chào cô Tang.” Hoàng Giam Ngôn như vừa gặp đã quen, bèn sáp lại gần người ta, thuận miệng nhắc nhở: “Nếu cô chỉ là nhân viên văn phòng thì đứng cách xa ra một chút. Người phụ nữ kia... khá trâu bò.”
Người bình thường nghĩ người giang hồ như Spider Man. Nhưng khái niệm cao thủ trong giới giang hồ và đám thần ma quỷ quái hoàn toàn là hai vấn đề khác hẳn nhau. Thậm chí cho dù bây giờ tất cả người ở đây cùng xông lên, đoán chừng người phụ nữa kia cũng sẽ giải quyết nhẹ nhàng chỉ như thổi khẽ một hơi.
Có vẻ như cô gái họ Tang không hiểu lời khuyên của Hoàng Giam Ngôn, hoặc là cô ấy hiểu như chỉ cho là anh ta đang nói quá. Cô gật đầu rồi thuận miệng tiết lộ cho Hoàng Giam Ngôn: “Trong lớp người trẻ tuổi thế hệ này của Lục Phiến Môn thì Võ Tu là người giỏi nhất. Gần đây mọi người đang bàn tán rằng anh ấy muốn thu đồ đệ, hơn nữa còn định nhận học sinh đã học căn bản trước. Vậy nên những gia tộc có thế khác đều đưa cao thủ trẻ tuổi có thực lực của bọn họ đến đây... Nếu như bây giờ anh không xông lên vào thì rất có thể vị trí đó sẽ bị người khác cướp mất đấy.”
Giờ Hoàng Giam Ngôn mới biết vì sao giữa đường lại có nhiều người nhảy ra như vậy. Anh ta liền nhìn kỹ, quả nhiên thấy ánh mắt của những đệ tử xuất sắc kia khi nhìn mình đầy vẻ coi thường, có vẻ như bọn họ cho rằng anh ta chẳng có gì sở trường gì đặc biệt cả nên thậm chí còn không dám ra tay. Lời nhắc nhở của cô gái họ Tang cũng giúp anh ta hiểu ra mục đích những người này đến đây. Bọn họ muốn chứng tỏ thực lực của mình, hy vọng anh Vũ thay đổi quyết định, nhận bọn họ làm đệ tử... Đột nhiên, Hoàng Giam Ngôn nảy ra ý tưởng muốn bán sỉ một thùng nến cầu nguyện cho bọn họ.
Chỉ bởi vì muốn tranh thủ cơ hội thể hiện mà chủ động đến thể hiện sự tồn tại trước mặt một ma nữ thực sự à?
Tìm đường chết cũng đừng trực tiếp đến vậy chứ?
... Những người biết trước tình tiết quan trọng sắp diễn ra trong truyện có lẽ cũng đều có tâm trạng đắc chí kiểu như mình đã tiên tri trước. Bây giờ, cảm xúc trong lòng Hoàng Giam Ngôn cũng như vậy. Anh ta giương to mắt nhìn đám cao thủ giang hồ vây xung quanh người đẹp, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mình vừa nói mấy câu, bọn họ đã bị đập bẹp dí cả loạt. Trong khoảnh khắc, trong lòng anh ta dâng trào cảm giác kiêu ngạo “thiên hạ đều say chỉ mình ta là tỉnh”.
Cô gái họ Tang kia suýt nữa làm rơi cả chiếc Ipad trong tay, mắt chữ O miệng chữ A kinh ngạc: “Cao... cao thủ tuyệt thế!”
“Người đẹp kia còn đáng sợ hơn cao thủ tuyệt thế cơ.” Hoàng Giam Ngôn cẩn thận kéo cô gái kia lùi lại, không kìm được lại review thêm.
Hela không có chút kiên nhẫn nào với đám người cản đường mình đi báo thù. Nhưng cô ta vừa mới đập bẹp đám người kia thì người thanh niên vốn luôn đi cùng Bàn Cổ đã xông đến. Không biết từ lúc nào, trên tay anh ta đã có thêm một sợi xích dài gắn lưỡi dao ở đầu, sợi xích đó còn như được buff hiệu ứng ẩn có thể phá hủy pháp tắc... Hừ, là lại mấy tên tu hành đáng ghét của phương Đông!
Trong giây lát, sát khí xộc lên đáy mắt Hela. Nếu như đối phương không phải người bình thường, vậy thì cô ta cũng chẳng cần phải nương tay.
Một làn khói đen mơ hồ nhẹ nhàng lướt qua chân rồi biến mất. Mũi anh Vũ rất thính, ngửi được mùi hôi thối giống như thi thể bị phân hủy.
“Mày từng giết người?” Anh Vũ phẫn nộ. Chỉ có từng tiếp xúc với thân thể người chết trong thời gian dài mới có thể bị ám mùi này lên người, giống như người giữ xác, người mai táng, hoặc là nhân viên khám nghiệm tử thi... Mà người phụ xinh đẹp trước mặt anh ta, chắc chắn không thuộc về bất kỳ ví dụ nào kể trên.
Nếu là thế, vậy có nghĩa là cô ta đã tiếp xúc với xác chết bằng một cách khác, hơn nữa không phải chỉ có một hai cái xác...
Ngoài ra, bộ móng tay kỳ dị của đối phương cũng khiến anh Vũ vô cùng lưu ý. Lẽ nào truyền thuyết tu luyện ma công sẽ làm thân thể biến đổi mà mình vẫn nghĩ rằng nhảm nhít kia lại thật sự tồn tại?
Chậc! Vốn còn tưởng đó chỉ là mấy tình tiết hư cấu thôi chứ?
Cổ tay anh ta duỗi ra, vung lên. Trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén hóa thành một tia sáng bạc cắt ngang không gian, chớp mắt đã quấn lên người người phụ nữ kia. Nhưng ngay sau đó, khi anh Vũ kéo sợi xích về phía mình, lại không hề cảm nhận được lực cản truyền đến từ sợi xích trên tay, giống như thứ nó đang quấn vào chỉ là không khí mà thôi.
Thân thể người phụ nữ kia giống như một ảo giác, di chuyển với tốc độc nhanh đến không thể tin được, tránh khỏi phạm vi anh có thể quăng sợi xích đến. Cô ta giơ tay lên rồi nắm lại, bắt được sợi xích một cách chuẩn xác. Anh Vũ hơi kinh ngạc vài giây. Anh ta nhìn tận mắt thấy rõ ràng, đoạn xích mà đối phương cầm trong tay bắt đầu thấm ra màu xanh đen chẳng lành.
Mùi xác chết trở nên nồng nặc hơn.
Bên này, hai người ra tay với tốc độ nhanh như chớp giật. Nhưng Hoàng Giam Ngôn nấp ở bên cạnh lại hoảng đến mức tưởng như cả vạn năm đã trôi qua.
Má ơi! Nếu anh Vũ mà chết ở đây thật thì bất kể là Lục Phiến Môn hay Phong Tiểu Tiểu cũng tuyệt đối sẽ không tha cho mình!!!
Hoàng Giam Ngôn cảm tưởng như có một ngọn núi to oành đang đè xuống người. Đầu óc anh ta trống rỗng, tay chân nhanh hơn bộ não lao luôn sang bên đó: “Này! Buông cậu tay sai đó ra!!”
Anh Vũ trừng mắt quay sang.
Hela cũng trừng mắt quay sang.
Hiển nhiên, câu nói này của Hoàng Giam Ngôn vô cùng thu hút Hela. Nếu như đối phương đã chủ động đi tìm chết, Hela đương nhiên sẽ thoải mái bỏ qua anh Vũ vốn sắp phải chịu một trận đòn đau. Cô ta quăng sợi xích trong tay ra, giơ mười đầu móng tay đen đúa trông có vẻ vô cùng kinh khủng lên và lao về phía Hoàng Giam Ngôn.
Hoàng Giam Ngôn quả thực sợ đến mức sắp vãi cả ra quần.
Anh chỉ tùy tiện hô một câu thôi, sao người đẹp này lại nghe lời thế?
Đứng trước ranh giới sống chết, tên ngốc Hoàng Giam Ngôn máu nóng bốc lên não nào có biết hô lên xong thì nên xử lý tiếp như thế nào. Trong khoảnh khắc đó, Bàn Cổ vẫn luôn khiêm tốn lặn xuống nước thấy nếu còn không đánh trả thì kiểu gì cũng nguy hiểm đến tính mạng. Hắn chỉ đành ló đầu ra.
Làn khói đen dày đặc hơn nhiều so với thứ ở dưới chân Hela khi nãy tuôn ra, trong nháy mắt đã che phủ hết khu vực trong phạm vi mười mét xung quanh.
Khác biệt nhất là khói đen của Hela thì mang theo hơi thở lạnh lẽo thối rữa của cõi âm ti, còn làn khói của Bàn Cổ thì dày đặc hơn, tràn đầy sức mạnh pháp tắc hỗn độn.
Hela vừa chạy vào đám khói thì thấy tia sáng lạnh trên lưỡi rìu lóe lên nên bèn xoay người tránh khỏi tia sáng đó theo phản xạ. Cô ta thuận thế khua mười đầu móng tay về phía ấy, thế nhưng chẳng ngờ lại chỉ chộp vào khoảng không…