• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (2 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-98

Chương 99: Phục hy




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
71693.png

Xem ảnh 2
71693_2.png
Lúc này, trông bộ dạng Đường Cần và em họ anh ta có vẻ rất kỳ lạ... À không, đêm khuya thế này mà lại đến thăm thì vô cùng kỳ lạ.



Người đang yêu mà, tất cả mọi người đều hiểu. Tình yêu làm lu mờ lý trí nên thích chơi kiểu tiết mục anh là gió em là cát, đúng là sến súa chết đi được. Huống hồ, thật ra cậu em họ cũng không sến súa lắm, chẳng qua lúc cậu ta ở nhà đón giao thừa nhìn thấy bữa tiệc tất niên đón năm mới chẳng có ý tưởng gì mới mẻ cả nên liền nhớ thương cô gái ốc đồng nghe nói không có người nhà kia. Sợ người yêu không có người nhà ở bên sẽ cô đơn trong cái ngày đặc biệt này, do vậy cậu ta liền tiện tay gửi một tin nhắn đi mà thôi.



Sau đó cô gái ốc đồng cũng lập tức trả lời, báo cho anh người yêu rằng mình đang ở tiệm gốm đón năm mới, không cần lo cô sẽ nhàm chán, cô đơn. Kế đó, cậu em trai kia đột nhiên tâm huyết dâng trào liền đến thăm bạn tốt của ông anh trai, thuận tiện muốn chính thức đón bạn gái về nhà để chọn ngày đính ước... Loại chuyện này thực sự là rất rõ ràng mà lại hiển nhiên.



Tết nhất vốn là thời điểm để thúc đẩy sự tồn tại của “thứ gì đó”. Chẳng phải lễ tình nhân tới thì tình hình làm ăn của khách sạn còn sôi động hơn cả rạp chiếu phim đấy ư?



Đường Cần tốn hết cả nước bọt cũng không thể ngăn cản được cái ý tưởng kinh sợ đột phát này của cậu em trai. Hơn nữa, nhà ông cậu lại rất tán đồng với hành vi đi tìm đường chết của con mình... Còn nói cái gì mà một chàng trai tốt là phải có trách nhiệm, gì mà Tiểu Tố làm một cô gái tốt nhiều năm như vậy quả thật không dễ dàng, chuyện gì có thể làm thì nên làm sớm một chút. Rồi cái gì mà những ngày như vậy thì nên đón con bé về, về sau chúng ta chính là người thân của con bé... Làm ơn đi, đừng nháo nhào cả lên có được không! Đã không biết tình hình thế nào thì đừng có mà xúi giục cho loạn thêm!



Suốt dọc đường đi đến cửa tiệm gốm đều vắt hết cả óc ra, càng tới gần cây cột đá kia, nhìn thấy tòa nhà quen thuộc, sắc mặt Đường Cần lại càng khó coi. Lúc này, biểu cảm trông càng đắng ngắt như ăn phải hoàng liên (một cây thuốc có vị đắng), nhìn là thấy anh ta đang rất muốn quỳ xuống, ôm đùi cậu em của mình mà gào khóc thốt lên suy nghĩ trong lòng: Anh hùng! Đám không phải người kia đã lời trong tiếng ngoài với nhau rằng đêm nay sẽ rất náo nhiệt, mà hắn thì thật sự không muốn biết mấy cái náo nhiệt của cái đám không phải là người kia rốt cuộc là thế nào đâu!



Chúng ta về nhà thôi! Trái đất thật sự rất nguy hiểm!



***



“Nhìn qua thì nhà cô Phong có vẻ rất náo nhiệt?” Cậu em trai đứng ở cửa nhà nhón chân nhìn vào bên trong vài lần, gõ cửa vài cái rồi đợi trong chốc lát, quả nhiên không có ai trả lời... Có phải gõ nhỏ quá nên bên trong không nghe thấy không?



Ánh sáng ngọn đèn mơ hồ tỏa ra, liếc mắt một cái vào trong sân sau, cậu em không kiềm chế được mà quay đầu oán giận nói: “Sao nhà cô ấy lại chẳng làm lấy cái chuông cửa chứ?”



“Ha ha...” Đường Cần cười gượng hai tiếng, nuốt vài ngụm nước miếng, không tự giác mà liếc mắt về phía sân sau: “Hay là ngày mai chúng ta quay lại cùng đón năm mới cùng Tiểu Tố? Chẳng phải nghe nói hôm nay trong nhà Phong Tiểu Tiểu có không ít họ hàng thân thích từ nơi khác tới đây sao?”



“Vậy thì càng phải đón Tiểu Tố về.” Cậu em là tinh anh của xã hội là động tác chỉnh trang lại quần áo rồi nghiêm túc nói: “Thực tế thì lẽ ra hôm nay Tiểu Tố vốn nên đến nhà chúng ta. Cứ cho là cô ấy là họ hàng thân thích với cô Phong, quan hệ giữa hai bên có tốt thế nào đi nữa thì dù sao vẫn là người ngoài. Đêm giao thừa mà lại tới nhà người ta, nhìn người nhà người ta đoàn tụ, không biết Tiểu Tố sẽ cảm thấy cô đơn tới mức nào nữa đây.”



“...” Sẽ không đâu. Đây chắc chắn là do chú suy nghĩ nhiều thì có...



Sắc mặt Đường Cần kỳ dị, nghe cậu em trai mình nắm chặt nắm tay lại sau đó lại gõ lên cửa thì đành nói tiếp: “Ý của ba là hôm nay trở về cũng nên chọn ra một ngày, về sau Tiểu Tố chính là người một nhà với chúng ta, rồi đến lúc đó tất nhiên Tiểu Tố sẽ về nhà mình ăn Tết... Ơ!”



“Ầm ầm ầm!” Tiếng phá cửa đột nhiên ngừng lại, bởi vì có người mở nó ra từ bên trong. Một anh chàng ngoại quốc cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh từ bên trong đi ra, phía sau cũng là một cậu em toàn thân tỏa ra khí thế y như vậy... Bởi vì cửa mở đột ngột nên tay của cậu em Đường Cần còn chưa rút lại được và mấy cú đập cửa cuối cùng liền đập lên cơ bắp rắn chắc trên người đối phương.



Vẻ mặt cậu em vô cùng kinh ngạc, ngửa đầu lên nhìn tên ngoại quốc, anh ta cũng cúi đầu, thant nhiên nhìn lại. Người sau trầm mặc là bởi vì không biết đột nhiên nhìn thấy cái tên phàm nhân này thì nên phản ứng như thế nào, còn người trước thì trầm mặc là bởi chưa quyết định được mình sẽ báo cảnh sát hay không... Thoạt nhìn thì người mới gia nhập hàng ngũ này hơi nguy hiểm, không biết có âm mưu quỷ kế gì không đây? Quả thực Đường Cần như muốn phát điên lên, hít sâu một hơi, miễn cưỡng mở khóe miệng, đang định nói gì đó để hòa giải thì từ phía sau anh chàng ngoại quốc kia truyền đến một giọng nói ồm ồm: “Enlil, sao tự nhiên lại không đi nữa?”



Sau đó, một anh chàng có màu da đậm chất điển hình Ai Cập, đồng thời cũng mang theo một cậu em nhô đầu ra từ phía sau anh chàng ngoại quốc kia... Cũng may là bề ngoài anh ta cũng không có cái gì trông quá kỳ lạ, nếu không thì lúc này cậu em mình cũng không đơn giản chỉ kinh ngạc như vậy... Tuy rằng lúc này cậu em cũng đã kinh ngạc lắm rồi. Cậu em họ vẫn duy trì vẻ kinh hãi mà quay đầu xin ý kiến ông anh trai: “Mấy người này... Cũng là họ hàng của cô Phong à?”



Không thể nào! Không thấy cô ấy có nét đặc trưng gì của con lai luôn!



“... Sơ sơ về quan hệ huyết thống thì có lẽ cũng đã là họ hàng xa?” Đường Cần cười như mếu.



“...” Dù có xa tới mấy thì cũng không thể thành thế này được! Cậu em nghiêm túc phân tích từ góc độ khoa học, rồi sau đó cho ra kết luận sơ lược đáng tin: “Đến chúc Tết... Bạn hàng? Bạn bè?”



Cũng bởi vì “lúc này ở đây tự nhiên lại có mấy người dân thường đến nhà” mà Enlil hơi khiếp sợ liếc mắt nhìn thẳng hai người một cái rồi gật đầu: “Khách hàng!” Cái này lý do không tồi, cứ như vậy đi!



Từ ý nghĩa nào đó mà nói, giữa mọi người lúc này mà lấy từ “khách hàng” ra để hình dung thì cũng không sai.



Đường Cần kịp thời nháy mắt với cậu em bên cạnh, mạng lưới buôn bán làm ăn của cái xưởng này đã vươn ra thế giới rồi ư? Hơn nữa, cậu em này quả thực nghiêm nghị mà kính nể, tài chính của công ty mình còn không được đến cấp B đấy được không?



Cứ như vậy, vẻ mặt cậu ta kính sợ nhìn theo hai nhóm người rời đi, biến mất trong đêm tối, sau đó một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt lại bắt đầu ảo não, lúc nãy cậu ta quên mất không tranh thủ cơ hội đi vào tiệm.



Thôi, lại đến gõ cửa lần nữa vậy...



Cũng may, thời gian chờ lúc này ngắn hơn lúc trước, chỉ chốc lát sau, lại có một ông già người Bắc Âu cao gần hai mét đi ra... Một mắt ông ta bị mù nên đeo băng đen che kín lại, tóc đen thùi lùi, chòm râu thì bạch phếch, vẻ mặt lạnh lẽo cứng ngắc đến mức như được khắc từ đá nham thạch mà ra. Cơ bắp toàn thân thì nảy nở, trông cứ như là một tên hải tặc từ thời Trung cổ mà ra vậy.



Đối phương liếc mắt qua một cái, cậu em kia quả thực không chống đỡ được mà muốn nhanh chân bỏ chạy, nước miếng nuốt ừng ực, dù làm cách nào cũng không chịu tin phần tử là nhân vật xã hội đen nguy hiểm này cũng là khách hàng, nói gì tới chuyện can đảm đi vào tiệm gốm ngay trước mắt đối phương...



Cũng may là cậu ta chưa kịp thốt ra từ ngữ tốt đẹp nào thì một giọng nói quen tai đã truyền ra: “Ngài Odin, Tiểu Tiểu nói mấy ngày nữa Vidar lại trở về nói chuyện với ngài, cho nên... Ồ? Ông chủ, sao ông cũng ở đây vậy?”



Cậu em họ kia vui mừng đến mức ánh mắt sáng lên: “Tiểu Khương...” Sau đó lại vì cảnh tiếp theo mà đột nhiên câm miệng.



Rừng trúc?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom