• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (3 Viewers)

  • Chap-342

Chương 335: Hoa thơm đêm rằm (4






Những cái này lung tung lộn xộn, có thể xuất hiện ra câu nói gì, mọi người nghĩ mãi mà không rõ. Nghĩ mãi không rõ coi như thôi, dù sao Trần Khác nhất định có thể đáp được...

- Những cái này cũng không phải khó.

Trần Khác suy nghĩ một chút, cười nói:

- Nhưng không thể giải thích cho các ngươi.

- Vậy ngươi sẽ giải thích cho ai?

Vương Hoàn nhìn Trần Khác nói.

- Đương nhiên là nương tử của ta.

Trần Khác cười nói.

- Vậy ngươi tính nói ra sao.

Mọi người cũng cười vang nói. Bầu không khí hôn lễ giống hệt hôn lễ ngàn năm sau.

Trần Khác cũng bị ảnh hưởng triệt để, buông “Danh thần đại nha”, bước đi vào cửa. Các cô nương tiếp đón đều cười đi ra, Trần Khác đi tới Tiểu Muội trước mặt đầu che khăn voan kim tiêu. Dùng tay chặn ngang, ôm nương tử mình vào trong ngực, lớn tiếng nói:

- Cùng nàng sánh cùng thiên địa!

Nước mưa không có cá, bùn núi không đá, Thiên nữ không chồng, thành hoang không dân, bản đồ không có tranh, lão tử không cha!

- Oh...

Mọi người lên tiếng hoan hô ầm trời... Đưa Tiểu Muội đón lên kiệu hoa, đội ngũ đón dâu rời khỏi Tô gia, diễn tấu sáo và trống đi về hướng Liễu gia.

Trần Khác đã thay đổi một cát phục khác, ngồi ở trên ngựa muốn uống nước.

Tào Bình ném cho hắn một bình bạc tinh xảo, Trần Khác đón lấy uống một miệng lớn, nhất thời nghẹn đỏ mặt nói:

- Đây là rượu, hơn nữa là tiên lộ...

- Uống đi, uống một chút thì thêm một chút can đảm.

Tào Bình vẻ mặt thông cảm nhìn hắn nói:

- Ở Tô gia chỉ dùng tới mồm mép. Tới Liễu gia rồi, là phải liều mạng đó...

Phù... Trần Khác phun ra một ngụm rượu lâu năm lên mặt gã.

- Ta nghe nói.

Triệu Tông Tích cũng ở bên cạnh nói:

- Có người xúi giục phụ nữ có chồng ở Liễu gia, có thể sẽ không có chừng mực.

- Binh đến thì tướng chặn.

Trần Khác thở dài nói.

Vừa nói chuyện thì đã tới trước cửa Liễu phủ. Thân bằng Liễu gia Hà Đông đương nhiên Tô gia không thể sánh bằng. Số lượng không chỉ nhiều hơn gấp mười, cả con đường đều chen đầy. Đây cũng không phải là đến xem, rõ ràng là ở đây thị uy...

Diễn tấu sáo và trống đi vào cửa, quá trình ở Tô gia lại diễn ra một lần nữa. Quả nhiên vừa tới hối thúc, thím của Liễu Nguyệt Nga liền nói:

- Nghe nói tân lang mới ở phủ Tô gia, phải trả lời ba đề mới có thể ôm mỹ nhân về. Nều đều là phu nhân, đương nhiên phải công bằng, cũng phải trả lời ba đề của chúng ta.

- Mời ra đề, tại hạ sẽ tận lực bồi tiếp.

Trần Khác cười khổ nói.

- Nghe nói tân lang văn võ song toàn, nếu Tô gia đã khảo thí văn, thì chúng ta sẽ kiểm tra võ.

Thẩm tử Liễu gia chỉ một Hồng tú cầu treo trên cây ngô đồng cao cao nói:

- Mời tân lang đứng ở chỗ này, bắn tú cầu xuống.

Nói xong sai người đưa hắn một cây cung cứng.

Mọi người đón dâu vừa nhìn là thấy cây kia cao phải năm trượng, cách Trần Khác phải xa ba mươi trượng. Hơn nữa hôm nay còn có chút gió nhẹ, tú cầu sáng ngời vô cùng. Lập tức liền không làm, chúng ta là người đọc sách, làm gì có bản lĩnh này?

Lại bị người Liễu gia châm chọc nói:

- Lục nghệ có phải là chương trình dạy của người đọc sách không? Trong đó không có bắn cung sao?!

Một đám thư sinh nhất thời á khẩu không trả lời được.
Triệu Tông Tích cho thị vệ lấy Xạ Nhật cung của mình ra, đưa cho Trần Khác, hạ giọng nói:

- Ngắm lấy nhánh cây mà bắn...

Trần Khác gật gật đầu, rút ra một cây Điêu Linh tiễn, dồn khí đan điền, giương cũng cài tên, nhắm ngay cành cây treo tú cầu...

Nghe tiếng xé gió bén nhọn, ánh mắt của mọi người còn chưa theo kịp thì đã thấy tú cầu cấp tốc rơi xuống, vừa vặn vào tay một người tân khách dưới tàng cây.

Trong âm thanh ủng hộ, các tân khánh đưa tú cầu giống như hiến bảo. Thẩm tử Liễu gia ngắm nhìn một cái rồi nói:

- Đây chỉ là “tiểu thí ngưu đao”, mời tân lang quan dời bước đến diễn võ trường, Hàn gia có lễ vật muốn tặng cho cô gia.

Mọi người liền vây quanh Trần Khác, đi đến phía diễn võ trường của Liễu phủ. Chỉ thấy trên diễn võ trường trống trải đã dựng sẵn một cây cọc buộc ngựa trơ trọi, cây cọc buộc một con ngựa cao lớn, dáng vẻ dũng mãnh, toàn thân tuấn mã đen tuyền như tượng, không có một chút lông tạp nào. Con ngựa kia vốn đang ăn cỏ, thì đột nhiên không lường trước gặp nhiều người tràn đến như vậy, nó nhất thời nôn nóng thở ra những tiếng phì phì trong mũi, đôi chân trước dài, to khỏe đạp lên mặt đất, tung lên khói bụi mờ mịt.

- Con ngựa này mới mua được từ Tây Vực, bướng bỉnh khó thuần, tính như lửa nóng, ngay cả yên ngựa cũng không đeo được lên cho nó.

Thẩm tử Liễu gia liếc mắt nhìn Trần Khác nói:

- Nghe nói cô gia cũng là người yêu ngựa, có lẽ thuần phục ngựa rất giỏi phải không? Nếu có thể thì thử một tay, để cho đoàn người chúng ta được mở mang tầm mắt. Nếu không thể thì cũng đừng lo, chúng ta dắt về chậm rãi dạy dỗ nó, khi nào dạy dỗ tốt thì đưa nó cho cô gia.

Ngày hôm qua, lúc sắp đặt, thật ra không có hai câu cuối cùng này, nhưng các nữ nhân Liễu gia ở Trần gia bị khi dễ, dưới sự xúi giục của một vài phụ nữ có dụng tâm kín đáo, lại mang con liệt mã làm liên tiếp bị thương mấy người ra, muốn cho Trần Khác biết tay.

Nhưng tới giờ phút này, Thẩm tử Liễu gia cũng ý thức được nếu làm cho cô gia bị thương thì cũng gây ra phiền toái lớn, vội tạm thời tạo cho Trần Khác một bậc thang lui xuống an toàn.

Mọi người cũng khuyên Trần Khác là không cần thể hiện, ở Tô gia thua thì chỉ bị mất mặt mà thôi, nhưng ở nơi này mà thua thì sẽ bị thương, làm sao có thể tiếp tục tiến hành được hôn lễ?

Trần Khác quay ra nhìn Triệu Tông Tích, hai người nhìn nhau cười, đều nghĩ đến đoạn thời gian ở thảo nguyên Bắc quốc ngày ngày làm bạn với liệt mã.

- Ta thử một chút.

Liệt mã cũng giống như danh kỹ, là đối tượng làm tăng lên khát vọng chinh phục của nam nhân. Huống chi sự tình phát sinh ngày hôm nay sẽ truyền khắp kinh thành, làm sao có thể để cho các học sinh của võ học viện Hoàng gia, cho rằng Viện Phán của bọn họ là một kẻ nhát gan? Ngày sau làm sao có thể tạo dựng được uy vọng?

- Hay là để người khác thử trước cho cô gia xem thử một chút đi.

Thẩm tử Liễu gia tưởng rằng hắn sẽ biết khó mà rút lui, ai ngờ người này lại hứng chí, đành phải để con trai của mình lên trước.

Không ít người giữa sân đều biết đến người thanh niên chắc nịch, nhanh nhẹn này là Liễu Dịch, là cao thủ chơi ngựa của kinh thành.

Trần Khác tất nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của người ta, gật gật đầu, lùi sang một bên.

Liễu Dịch và con ngựa kia chắc là đã rất quen nhau, ít nhất khi gã đi vào nó cũng không có phản ứng gì. Gã cởi bỏ dây cương, động tác nhanh như chớp nhảy lên lưng ngựa. Ai ngờ cái mông của gã vừa đặt lên lưng ngựa thì liệt mã nổi lên dã tính mười phần. Đầu tiên, nó dựng thẳng thân mình cao lên, hí ầm lên. Sau đó lại tung mông cao lên quyết liệt, đập móng sau xuống đất thật mạnh. Cứ như vậy nó giãy dụa lúc lên, lúc xuống gây ra xóc nảy kịch liệt, làm cho nhóm người vây xem xung quanh sợ tới mức phải lùi lại phía sau.

Liễu Dịch quả nhiên có bản lĩnh không tầm thường, tuy rằng liệt mã giãy dụa kịch liệt nhưng gã vẫn không bị quăng rơi xuống đất. Mọi người vừa định lớn tiếng cổ vũ, thì đại hắc mã đột nhiên ngửa đầu lên trời hí dài lên một tiếng, nằm lăn ra đất nghe “Phịch” một tiếng. Ngay lúc liệt mã nằm xuống đất như vậy, Trần Khác và Triệu Tông Tích đồng thời hô lên hoảng sợ:

- Nguy hiểm! Mau tránh ra!

Cũng may Liễu Dịch vốn duy trì cảnh giác cao độ, nghe thấy lời cảnh báo lập tức buông cổ ngựa ra, bị nó quăng mạnh ra ngoài, ôm đầu ngã lăn ra thật xa.

Mà con súc sinh kia lúc này bốn vó hướng lên trời, lăn lộn mãnh liệt trên mặt đất, lưng ngựa cọ xát gây ra bụi đất mù mịt bốc cao hơn thân người.

Triệu Tông Tích đỡ Liễu Dịch đứng dậy bên người, thấy gã tuy rằng vô cùng chật vật nhưng vẫn chưa bị thương, mới nói:

- Súc sinh này quá độc ác! Đây là nó muốn đè chết ngươi!

Liễu Dịch nghe vậy nổi trận lôi đình, nhặt roi ngựa trên mặt đất lên, hung hăng vung roi hướng phía thân ngựa quất xuống.

- Ngươi đừng quất, càng quất nó thì nó càng hung hãn.

Triệu Tông Tích cười nói:

- Trừ phi ngươi đánh chết nó.

- Giết nó thì chẳng phải đáng tiếc sao? Để ta thử dạy dỗ nó.

Trần Khác đã thay giày xong, đi về phía liệt mã, khó khăn khống chế lại nó một lần nữa.

- Ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Mọi người thấy Trần Khác quả nhiên là người lành nghề nên cũng không cố ngăn cản hắn.

Gật gật đầu, Trần Khác nhận dây cương, liếc mắt nhìn liệt mã đang lè lưỡi thở dốc, phi thân nhảy lên lưng ngựa. Súc sinh kia đã hình thành phản xạ có điều kiện từ lâu, vừa cảm thấy có người cưỡi lên lưng mình lập tức phản kháng kịch liệt. Không ngờ nó vừa mới giơ móng trước lên, còn chưa kịp phát uy thì đột nhiên móng trước lại rơi xuống mặt đất, yên lặng bất động đứng yên một chỗ.

Nhóm người vây xem xung quanh đều cảm thấy kỳ quái, không biết Trần Khác dùng pháp thuật gì mà ngay lập tức đã thu hồi dã tính của liệt mã.

Qua một hồi lâu mọi người mới tỉnh hồn lại, phát hiện ra đầu lưỡi của đại hắc mã trong nháy mắt lúc nó há mồm hí đã bị Trần Khác nắm lại. Một tay hắn ôm cổ ngựa, tay còn lại đang gắt gao giữ chặt lấy đầu lưỡi từ trong miệng nó. Liệt mã bị nắm đầu lưỡi, sợ đến mức toàn thân run rẩy, ngoan ngoãn đứng im một chỗ, không dám cử động chút nào.

Đây là tuyệt kỹ thuần phục ngựa mà Trần Khác học được từ chỗ cao thủ Liêu quốc. Nói thì đơn giản nhưng đến lúc thực hiện, ngoại trừ thân thủ phải nhanh, chuẩn, ổn, còn phải dồn cho sức ngựa tiêu hao hết, làm chuyện này được như hắn cũng không phải dễ dàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom