• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (2 Viewers)

  • Chap-386

Chương 348: Xuân (2)






Ngoài ra, trong lư hương còn có mạn đà la...

Công chúa đối với y hoàn toàn không đề phòng, tựa vào ghế nằm, ngửi mùi hương hoa dương kim, nghe khúc đàn không nhanh không chậm, mí mắt dần dần trĩu xuống. Nàng cứ thỉnh thoảng lại mở mắt ra, nhìn đến chỗ y đánh đàn, rồi rất nhanh lại nhắm mắt lại.

Cuối cùng, hô hấp của nàng đều đều, bắt đầu ngủ say.

Lương Hoài Cát tấu xong một khúc, chậm rãi đứng dậy sợ làm tỉnh giấc công chúa. Y không dám đến gần, chỉ đứng ở một bên ngắm nhìn. Y bảy tuổi đã tiến cung, ở cục Hàn lâm thư nghệ học tập cầm kỳ thi họa bảy năm. Khi mười bốn tuổi được điều vào Nội Thị Tỉnh, trở thành nội thị cấp cao nhận nhiệm vụ hầu hạ công chúa, cho tới ngày hôm nay đã mười năm rồi.

Trong mười năm, bọn họ như hình với bóng. Bọn họ nói chuyện rất nhiều, tâm đầu ý hợp, giới hạn chủ tớ của bọn họ đã sớm mơ hồ, một chút tình cảm không thể cho phép cũng dần dần nảy sinh trong lòng y.

Y cũng biết phần tình cảm này không thể để cho mọi người biết, cho nên từ trước đến nay đều vững vàng kiềm chế. Hơn nữa y cũng vì thân thể không trọn vẹn nên cảm giác rất tự ti, không thể để ô uế thân thể vàng ngọc của Công chúa. Thật không nghĩ tới càng đè nén, phần tình cảm này lại càng khắc cốt ghi tâm. Bao nhiêu đêm y tỉnh dậy lấy nước lạnh dội lên người, bao nhiêu lần y ngắm nhìn bản thân là y tự thấy xót xa, tinh thần buồn bã.

Chẳng qua y cũng không ngờ, công chúa đối với y cũng có tình cảm thắm thiết. Sự việc tết Nguyên Tiêu lần này, công chúa sỡ dĩ tức giận đều là do Dương thị sỉ nhục y. Về sau sự việc ồn ào lên, vì bảo vệ cho y, nàng thậm chí không tiếc xích mích cùng Đế hậu...

Lương Hoài Cát chỉ là người thường, y cũng không có thần kinh vững vàng như các đại nhân vật. Lúc đầu y sợ ngây người, sau đó liền lâm vào sợ hãi. Nhưng dần dần sự sợ hãi biến mất, đối với Công chúa chỉ cảm thấy áy náy và lo lắng.

Y suy nghĩ cục diện cẩn thận, biết chỉ có chính mình chủ động rời khỏi mới có thể tránh cho tình hình trở nên gay gắt hơn, để công chúa và hoàng thượng hòa thuận lại.

Hiện tại, y cuối cùng cũng đã dỗ công chúa ngủ. Y ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt không chút sáng sủa kia, cho dù là sau khi ngủ say cũng mang theo vẻ lo sợ.

Bỗng nhiên nghe nàng nói mê:

- Phụ thân, nương nương, Huy Nhu sai rồi, hai người đừng bỏ mặc con...

Nói xong hai giọt nước mắt liền chảy xuống.

Lương Hoài Cát vươn tay muốn giúp công chúa lau đi nước mắt, nhưng nửa đường lại rụt tay lại, để nước mắt công chúa tùy ý chảy xuống khóe miệng...

- Hoàng thượng, Lương Hoài Cát đã đi ra.

Hồ Ngôn Đoái bước vội vào tẩm cung, cũng không để ý đến năm vị Hoàng tử còn lại, bẩm báo với Hoàng thượng.

- Hả?

Triệu Trinh ngồi dậy nói:

- Huy Như... Không việc gì chứ?

- Không có chuyện gì hết, ngủ rất say.

Nghe nói nữ nhi không có chuyện gì, Triệu Trinh nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống nói:

- Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể đem Lương Hoài Cát ra?

- Là chính y tự đi ra đó.

Hồ Ngôn Đoái thấp giọng nói:

- Y bỏ thuốc an thần Mạn đà la vào lư hương, đợi sau khi công chúa ngủ say liền đi ra.

- A...

Triệu Trinh sắc mặt cổ quái gật đầu nói:

- Coi như cũng không có mất trí.

- Phụ hoàng, theo kế hoạch hôm nay, mau để cho Miêu nương nương đến bên cạnh Huy Nhu.

Triệu Tông Tích sắm vai huynh trưởng hiền từ nói:

- Ngàn vạn lần đừng để muội ấy tỉnh lại làm chuyện điên rồ!

- Nói rất đúng.

Triệu Trinh gật đầu:

- Mau cho Hoàng Hậu và Miêu phi đi qua đó.

Nói xong vuốt cằm:

- Chẳng qua nữ nhi từ nhỏ được hai nàng nuông chiều đã quen, chỉ sợ sẽ có tác dụng ngược.

- Nhi thần có một người có thể nhờ được.

Bốn người còn lại cũng chưa có chuẩn bị tốt cho việc này, kết quả chỉ có thể nhìn Triệu Tông Tích tung chiêu:

- Bạn tốt của Huy Nhu là Trần Liễu thị, chỉ cần nàng ở bên cạnh, Huy Nhu cũng sẽ không làm việc gì ngu ngốc.

Trong lòng thầm nhủ, muốn làm cũng không làm được...

- Trần Liễu thị... Ngươi nói là Liễu Nguyệt Nga?

Triệu Trinh hai mắt tỏa sáng nói:

- Không tồi, mau chóng gọi nàng vào cung.

Đợi sau khi tất cả mọi người lui ra, Triệu Trinh mới hỏi lão Hồ:
- Lương Hoài Cát bây giờ đang ở đâu?

- Đã bắt lại, đang chờ xử lý.

- Mang y tới đây.

Chỉ sau một lát, Lương Hoài Cát đã đến, quỳ gối xuống đất.

- Ngươi làm sao lại đi ra?

Triệu Trinh hỏi.

- Nô tài lúc đầu rất sợ hãi.

Lương Hoài Cát nói:

- Từ từ mới thanh tỉnh lại, không thể nào làm liên lụy tới Công chúa nữa.

- Ngươi hiện tại không sợ nữa sao?

Triệu Trinh thản nhiên nói.

- Sợ.

Lương Hoài Cát thấp giọng nói.

- Yên tâm, quả nhân sẽ không giết ngươi.

Triệu Trinh thở dài nói:

- Bằng không thì công chúa sẽ không cởi bỏ được khúc mắc này.

- Công chúa và nô tài là hoàn toàn trong sạch.

Lương Hoài Cát đột nhiên ngẩng đầu lên nói:

- Nô tài nếu có chút nào nói sai, tình nguyện đời đời kiếp kiếp đều làm hoạn quan!

- Không có chuyện đó thì là trong sạch sao? Cử chỉ của hai người các ngươi đã vượt qua giới hạn chủ tớ.

Triệu Trinh hừ lạnh một tiếng nói.

Lương Hoài Cát cúi đầu không nói gì, Triệu Trinh cũng trầm mặc, qua một lúc sau mới mở miệng nói:

- Ngay mai quả nhân sẽ hạ lệnh, trục xuất ngươi khỏi kinh sư, đến Tây Kinh làm việc vặt.

Việc trừng phạt này không thể nói là không nặng, nhưng hiển nhiên là đã hạ thủ lưu tình. Nếu ở triều đại khác, chỉ sợ Lương Hoài Cát có một trăm cái mạng cũng không chết đủ.

Nhưng thật ra, Triệu Trinh tha cho y một con đường sống cũng không phải là do nhân từ, mà là thương tiếc nữ nhi của mình. Nói cho cùng thì Huy Nhu nhất định không muốn y chết... Công chúa ngủ suốt hai ngày một đêm mới tỉnh lại. Trong hai ngày này, Triệu Trinh đã vội vàng hạ chiếu chỉ tước đi danh hiệu của nàng, xuống làm Nghi Quốc công chúa, vẫn ở lại trong cung đình, cả chuyện nội thần trong chỗ ở công chúa bị đuổi hết, Lương Hoài Cát điều đi “Tây Kinh làm tạp vụ” hết thảy đều công cáo thiên hạ, không thể sửa lại.

Triệu Trinh tâm tư kín đáo, bảo Lương Hoài Cát viết một phong thư lưu lại cho Công chúa, nói là mình chủ động rời khỏi, không phải là do bị người khác bắt buộc. Bởi vì nếu tiếp tục giằng co nữa, ta chỉ có một con đường chết, vẫn là nên chủ động rời khỏi, tranh thủ sự khoan dung của Hoàng thượng thì tốt hơn...

Sau khi đọc thư xong, Công chúa khóc muốn hôn mê, nàng kiên quyết không tin Lương Hoài Cát là một người sợ chết. Cho rằng đây là âm mưu tách hai người ra, thậm chí Lương Hoài Cát đã chết oan uổng rồi.

Hoàng thượng chỉ nhẹ lời an ủi, thậm chí thề thốt. Công chúa vẫn không tin, đành phải triệu hồi Lương Hoài Cát đến để cho nàng gặp mặt một lần.

Lương Hoài Cát lại đem lời nói kia nói lại một lần, lúc này công chúa mới không khóc nữa. Lương Hoài Cát đi rồi, nàng liền không khóc nữa mà trở nên trầm mặc.

Đối mặt với từng người có ý khuyên giải nàng đều chỉ nói một câu:

- Đưa Lương Hoài Cát đến cho ta!

Nàng ở trong cung muốn treo cổ tự tử không phải lần một lần hai. Miêu Hiền Phi sợ tới mức phải vội vàng mời Liễu Nguyệt Nga đến cung làm bạn, canh giữ bên cạnh nàng suốt ngày, không dám rời đi một khắc.

Sau khi Liễu Nguyệt Nga khuyên nhủ, công chúa mới không tìm chết nữa, con người cũng có chút tinh thần hơn.

Vào lúc này, Triệu Trinh đã bị yêu cầu công chúa hồi phủ huyên náo đến phiền chết. Các đại thần cho rằng Công chùa và Lý Vĩ là vợ chồng, ở lâu trong cung không tiện, người ngoài biết được cũng mỉa mai. Không bằng công chúa hồi phủ, cầm sắt giao hòa mới là thích hợp.

Trên thực tế những nghị luận mỉa mai này chính là của bọn họ.

Triệu Trinh thấy nữ nhi mình khó khăn lắm mới bình thường lại, e sợ rời cung sẽ lại bệnh, làm sao mà đồng ý. Nào biết những ngôn quan này không ngờ lại đi tìm Triệu Tông Thực, yêu cầu y cũng đi khuyên nhủ Hoàng đế.

Triệu Tông Thực vốn không muốn đụng vào việc xui xẻo này, nhưng y đã cùng các quan lại hợp thành một thể, hoặc có thể nói là bị đám quan lại bắt cóc. Hơn nữa vì tạo dựng hình tượng hiền vương của mình, y không ngại can giám thẳng thắn, quân pháp bất vị thân. Vì thế trên tấu viết: “Nữ nhi của Hoàng thượng cũng phải tuân theo đạo lí nghe theo ý phụ thân, suy nghĩ đến đạo hiếu của thiên hạ, tuân theo nghi lễ của Hoàng thất... Để cho công chúa hồi phủ, cùng phò mã vợ chồng hòa hợp”.

Trừ lần đó ra, còn muốn yêu cầu hủy bỏ quy định “Thượng chủ chi gia, đảo hàng chiêu mục nhất đẳng” (Gia đình của phò mã và công chúa, thứ tự dòng tộc hạ một bậc), hy vọng về sau công chúa phải hành lễ với cậu cô, như một cô dâu bình thường phụng dưỡng cậu cô.

Lời vừa nói ra, thiên hạ đều xưng là hiền đức, nhất thời người phụ họa vô số.

Triệu Trinh bị ép buộc, nhưng không muốn đống ý, song lão là một đế vương, không thể tùy ý mà làm.

Đang lúc không có phương pháp, Triệu Tông Tích ở Hà Bắc trở về, kiên quyết không đồng ý cho công chúa hồi phủ. Y nói, công chúa chưa lành bệnh, tinh thần hoảng hốt, không thể chịu được kích thích, hiện nay muốn để nàng trở về chẳng phải là muốn bức chết nàng sao?

Nhưng giọng nói của y vẫn còn quá yếu, huống chi người của đảng Tân Học, Tư Mã Quang, Triệu Biện cũng không chịu giúp y nói chuyện. Hoàng thượng cuối cùng thật sự không chịu được, đành phải đồng ý để cho công chúa hồi phủ.

Chuyện này được các đại thần coi như là thắng lợi, huynh đệ Triệu Tông Thực lại âm thầm vui mừng. Cho rằng điều này có nghĩa là uy cán triều Đại Tống đã chậm rãi hướng về bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom