• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhất phẩm giang sơn (1 Viewer)

  • Chap-407

Chương 354: Xuân phong đắc ý (3)






Triệu Tông Thực cũng có ý nghĩ như vậy đó, nhưng chiếu thư lập y làm hoàng thái tử vẫn chưa ban xuống, vì vậy y vẫn không dám lơ là, ngược lại càng thêm dè dặt cẩn thận hơn. Đại cục trước mắt, y sợ xảy ra sai sót nên đặt ra quy tắc, từ chối mọi sự nhờ vả của bất cứ người nào, nhất định phải làm tốt nhiệm vụ, để người khác không nắm được điểm xấu của mình.

Chỉ là nói dễ làm khó, nhưng tin tức y được làm quan chủ khảo nhanh chóng được truyền ra ngoài, tất cả các “đường đút lót” đều được ngăn lại, nhưng vẫn không ngăn được. Những người nhờ vả đó thấy rằng, vào được thi đình thì đồng nghĩa con cháu của bọn họ rất ưu tú. Về phần xếp hạng cuối cùng, có thể ở vào vị trí giữa cao hay thấp đều tùy thuộc vào cảm giác của các vị giám khảo. Bởi vậy vì thứ tự của con cháu, bọn họ cố hết sức để an bài, chỉ là mất chút công sức mà thôi, không ảnh hưởng gì tới toàn cục.

Cho nên điện hạ cảm thấy là chuyện nên làm, nhưng nếu ngay cả việc này cũng không giúp thì không phải rồi.

Trong số những người cậy nhờ không thiếu những nhân vật cấp cao, lần lượt từng tờ từng tờ một thông qua mọi thủ đoạn bí mật được đưa đến tận tay Triệu Tông Thực, khiến y đành chịu không biết làm sao. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể nuốt lời, lặng lẽ ghi lại những điều cần thiết trên mẩu giấy nhắn, sau đó đốt chúng đi.

Chỉ là kéo dài như vậy, Triệu Tông Thực cũng cực khổ lắm rồi, y không thể không chấm từng bài một, lần mò đối chiếu với các tín hiệu đã quy ước... Ví dụ như một quy ước trên mẩu giấy nào đó có ghi: Quy ước của tôi sẽ nằm ở phần cuối của đoạn thứ ba trong bài sách luận thứ nhất, dùng “Vu hưu tai” để kết bài. Y phải dò tìm hơn ba trăm bài thi mới tìm được đúng dấu hiệu kia, sau đó cố gắng hết sức đặt vị trí này lên trước.

Như vậy đương nhiên là vất vả vô cùng, cũng may các quan viên đều không biết chân tướng việc này, mà còn khâm phục sát đất... Điện hạ làm việc thật sự có tinh thần trách nhiệm cao.

Nào ngờ y đang vất vả chịu khổ vì quyền lực của chính mình, có điều Triệu Tông Thực trong lòng vẫn có chút đắn đo, đó chính là tuyệt đối không can thiệp vào vị trí tốp mười, bởi vì điều này quá lộ liễu, rất dễ rước lấy vạ vào thân...

Cứ như thế y vất vả khổ sở trong hơn mười ngày, công tác chấm bài thi cũng đã tới hồi kết thúc. Ba trăm hai mươi mốt tiến sĩ tân khoa trừ mười vị trí đầu ra đã được xắp xếp thứ bậc, mười vị trí đầu còn lại vẫn chưa được sắp xếp.

Hai vị quan tường định là Vương An Thạch và Dương Nhạc Đạo đem mười bài thi còn lại trình lên trước mặt Triệu Tông Thực.

- Nhị vị học sĩ có ý gì vậy?

Triệu Tông Thực trong lòng đã có suy tính, nhưng cố làm ra vẻ mặt chân thành hỏi.

- Xin điện hạ định đoạt.

Dương Nhạc Đạo khẽ nói.

- Tiểu vương tài hèn học ít, chủ yếu vẫn là nghe ý kiến của hai vị.

Triệu Tông Thực cười nói.

- Điện hạ khiêm tốn rồi,

Dương Nhạc Đạo nói:

- Hai chúng thần đâu dám bạo gan, khẩn cầu điện hạ đứng ra làm chủ.

[ truyen❤cua tui đốt net ]
- Được rồi.

Triệu Tông Thực gật đầu.

- Đầu tiên phải chọn ra người xếp thứ nhất.

Dương Nhạc Đạo nói:

- Về phương diện này, triều đình có một quy định, đó chính là bất kể sắp xếp như thế nào, Trạng nguyên nhất định phải là người đã được quan sơ khảo và quan phúc khảo chọn, không thể lựa chọn người khác.

Ông cười gượng nói:

- Nhưng ý của Vương ngoại chế lại muốn phá bỏ quy tắc để chọn một Trạng nguyên khác.

- Hả?

Triệu Tông Thực nhìn Vương An Thạch nói:

- Ý này của Vương ngoại chế là sao?

Y từ trước đến giờ đều tỏ ra tôn kính lễ độ với các đại thần, huống chi là Vương An Thạch là trụ cột có tiếng trong triều.

- Hạ quan đã xem bài thi đứng đầu do quan sơ khảo và quan phúc khảo chấm, có chút không hài lòng đối với bài thi này,

Vương An Thạch đáp:

- Nên đề nghị chọn lại vị trí đầu.

- Nhưng như thế không đúng với quy tắc.

Dương Nhạc Đạo lắc đầu nói.

- Quy tắc đương nhiên vẫn phải tuân thủ, nhưng đều do triều đình đặt ra, hoàng thượng ban bố pháp lệnh.

Vương An Thạch thản nhiên nói:

- Quy tắc này chẳng qua là do các quan tường định trước kia trốn tránh trách nhiệm, ngồi mát ăn bát vàng mà đặt ra. Trạng nguyên là người đứng đầu trong các chư sinh, biết rõ có bài thi ưu tú hơn mà không chọn, thì đó là quy tắc gì vậy?

- Này, này...

Dương Nhạc Đạo không phải là đối thủ của Vương An Đạo, nên nhẫn nhịn suốt buổi mới nói:

- Hay là để điện hạ quyết định.

- Vậy thì xin điện hạ xem xét rồi quyết định.

Vương An Thạch đành phải bằng lòng.

- Hả...

Công bằng mà nói thì Triệu Tông Thực thích sự quả quyết của Vương An Thạch hơn, nhưng trong lúc quan trọng như thế này, nhiều chuyện không bằng ít đi một chuyện. Huống hồ có tật giật mình, y giả vờ suy nghĩ một lúc cười nói:
- Vương học sĩ nói rất có lý, tuy nhiên chúng ta vẫn cứ làm theo quy tắc đi.

Vương An Thạch lập tức có chút nóng nảy, giọng trầm xuống nói:

- Tất cả các nguyên tắc nên dựa trên việc chọn lựa nhân tài làm chính, không nên lấy quy tắc áp đặt nguyên tắc, như thế chẳng khác nào tự mua dây buộc mình.

Nước bọt của Vương An Thạch bắn tung tóe trên mặt của Triệu Tông Thực, trong lòng y vô cùng không hài lòng, thản nhiên nói:

- Thực ra quy tắc này không phải hoàn toàn sai lầm, ít nhất chúng cũng làm hạn chế quyền lực của quan tường định, khiến bọn họ không được phép vì tình cảm riêng tư mà làm trái pháp luật.

Cảm thấy câu nói hơi nặng nề, y vội vàng nhỏ nhẹ hơn:

- Đương nhiên tài năng nhân phẩm của Vương công cả thiên hạ đều biết, còn có ai dám hoài nghi phán quyết của ngài. Nhưng nếu phá vỡ quy tắc, sau này nếu có quan chủ khảo bảo thủ cố chấp hay không chính trực, thì dễ biến đại lễ tuyển chọn nhân tài của triều đình thành đại lễ yến tiệc của nhà mình.

Triệu Tông Thực thực sự là người thông minh, những lời nói này làm cho Vương An Thạch đỏ mặt tía tai. Nếu ông kiên trì nói thêm thì đã tự biến mình là “kẻ bảo thủ cố chấp” hoặc là “kẻ có tâm bất chính”, đành phải cúi đầu nuốt giận.

Triệu Tông Thực nói mấy câu trấn an Vương An Thạch, rồi dựa vào ý kiến của Dương Nhạc Đạo để chọn ra trạng nguyên. Mấy vị trí phía sau thì Vương An Thạch và Dương Nhạc Đạo không có gì ý kiến gì, Triệu Tông Thực cũng chiếu theo đó mà sắp xếp.

Thứ bậc trong cuộc thi đình năm Gia Hựu thứ sáu cuối cùng cũng đã an bài xong. Triệu Tông Thực thở phào nhẹ nhõm, chắp hai tay nói với hai vị quan tường định:

- Vất vả cho hai vị rồi, chúng ta mau đi báo tin vui này cho hoàng thượng biết thôi.

- Vâng.

Hai người cùng đứng dậy đáp, sau đó lệnh cho người đem hòm đựng bài thi đã sao chép mang đến điện Phúc Ninh bẩm báo lên hoàng thượng.

- Các ngươi vất vả rồi.

Nghe xong bẩm báo của bọn họ, Triệu Trinh mỉm cười nói:

- Phải ở lại trong cung nhiều ngày như thế quả thực không nhân đạo chút nào, khẩn trương về nhà đoàn tụ với gia đình đi.

Trong lòng ba người cảm thấy kì lạ, điều này không đúng với quy tắc. Triệu Tông Thực đành phải lên tiếng hỏi:

- Phụ hoàng, vẫn còn chưa mở niêm phong đối chiếu tên.

- Chút việc vặt này cứ giao cho phía dưới làm là được rồi.

Triệu Trinh cười nói:

- Sao phải làm phiền tới chư khanh?

- Vâng...

Hoàng thượng châm chước, mọi người không có gì phải nói thêm, vội cáo lui ra về.

Rời khỏi điện Phúc Ninh, Triệu Tông Thực càng nghĩ càng không thấy đúng, xem ra ý này của hoàng thượng hình như muốn kiểm tra qua các bài thi. Thế thì cần gì phải để mình làm quan chủ khảo nữa?

Suy nghĩ một chút, dường như có hai khả năng, một là hoàng thượng muốn thử mình, xem xem mình có xứng đáng với chức vụ không. Thứ hai là chỉ là mang tính tượng trưng, để làm nền sau này truyền ngôi cho mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, dẫu là bất cứ lý do nào thì chuyện cũng không có gì to tát... Dù sao chỉ là sắp xếp thứ tự mà thôi, hoặc cao hoặc thấp, không ai nói gì được.

Về phần những mẩu giấy nhờ vả kia đều là vương phi của y gửi tới, bọn họ nhất định không thể để lộ tin tức.

Vì thế trong lòng y bớt lo lắng hơn, lên ngựa phóng ra khỏi cung... Trong điện Phúc Ninh, Triệu Trinh đang cầm phần bài thi của Trạng nguyên, dường như đã xem qua rồi, nhưng không chút để ý tới.

Dưới điện, Hồ Ngôn Đoái và Lý Hiến đang làm như một cái máy, từ trong rương bài thi tìm bản nguyên gốc tương ứng.

- Tìm được rồi!

Qua một tuần trà, Lý Hiến cuối cùng cũng đã tìm thấy “Củng tự thất hào quyển” (chữ Củng, quyển số bảy) trong mấy trăm bài thi, đưa cho Hồ Ngôn Đoái.

Hồ Ngôn Đoái vội vàng đưa cho hoàng thượng.

Triệu Trinh mở bài thi ra, nội dung trong bài thi không sai một chữ. Gật đầu nói:

- Rọc tên.

- Vâng.

Hồ Ngôn Đoái cầm thanh đao hủy thư trên ngự án, cẩn thận rọc bỏ phần dán tên ra, sau đó đem bài thi đưa cho hoàng thượng.

Triệu Trinh liền thấy bên trên hiện lên dòng chữ rõ mồn một: “Vương Tuấn Dân nhân sĩ huyện Đông Lai Lai Châu.”

Hàng chữ đen trên trang giấy trắng khiến cho Triệu Trinh ngây người một lúc lâu, mãi sau mới định thần lại, chậm chạp nói:

- Vương Tuấn Dân sẽ là Trạng nguyên...

Hồ Ngôn Đoái và Lý Hiến đều kinh hãi không nói lên lời.

Triệu Trinh nhìn những khung trang trí trên đỉnh điện, kìm nén cơn giận nói:

- Ta đã nói với nó cái gì, các ngươi đều nghe thấy rồi đó? Ân cần dạy bảo, còn cảnh cáo nhiều lần, không ngờ chỉ như gió thổi bên tai!

Hai người đó đương nhiên vẫn không dám lên tiếng.

- Ầy, thằng nhãi...

Triệu Trinh thở dài ngao ngán, cả đại điện chìm sâu trong tĩnh lặng... Đoàn người của Trần Khác đã trở về từ Thiểm Tây, cuối cùng cũng đã về tới thành Lạc Dương Tây Kinh của Đại Tống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom