Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-409
Chương 355: Quốc sắc thiên hương (1)
Lẽ nào trong những sĩ phu nằm ngoài triều đình không có một ai có đủ tri thức để nhìn ra biến số trong thể cục này sao?
Nghĩ vậy, hắn không thể không khâm phục cái tên Vương Bàng kia, có thể tạo ra chuyện này mà không để lộ một dấu vết nào, đúng là người xấu luôn luôn trá hình...
Trong lòng rối như tơ vò, hắn đâu còn tâm tư đọc sách nữa, ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài trời đã tối, bèn gọi thắp đèn lên.
Trần Nghĩa bước nhanh vào trong, tay cầm một cây đèn đang thắp sáng, nhỏ nhẹ nói:
- Đại nhân, nên ăn chút gì đó.
- Ăn cái đầu ngươi ấy.
Trần Khác tức giận nói:
- Hôm nay vẫn chưa thấy có khách đến sao?
- Không có.
Trần Nghĩa lắc đầu nói:
- Đại nhân muốn gặp họ như vậy, tại sao không đi đến nhà họ thăm hỏi trước?
Theo Trần Nghĩ thấy, bọn họ vốn có tiếng tăm từ lâu, là người đức cao vọng trọng, phẩm cấp cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần phẩm cấp đại nhân Trần Khác của y. Dù có bán thân thì cũng phải giữ lại thể diện, xem ra họ sẽ không chủ động tới đây đâu.
- Ngươi biết cái gì mà nói...
Trần Khác lườm y một cái. Dĩ nhiên tới nhà thăm hỏi thì không thành vấn đề, nhưng hắn gánh việc của vua, chỉ là tiện đường ghé qua Lạc Dương mà thôi, không có cái cớ chính đáng thì sao có thể tùy tiện tới thăm viếng được? Tối thiểu thì cũng phải đưa được cái thiệp đến chứ?
Ngay cả thư mời cũng không nhận được thì thật sự quá mất mặt rồi.
Hai chủ tớ đang buồn bực lo lắng thì Trần Tín bước vào, thì thào nói:
- Đại nhân, có một đứa trẻ đưa tới một đồng tiền, nói phải đưa cho ngài xem, không biết có chuyện gì xảy ra không?
- Tiền đồng gì?
Trần Khác thuận miệng hỏi.
Trần Tín vội xòe bàn tay ra.
Dưới ngọn đèn, Trần Khác nhìn thấy một đồng tiền màu vàng sáng bóng.
- A!
Trò chơi ý này thực sự đối với hắn quá quen thuộc, năm đó nhận được mấy đồng tiền này đều dùng vào việc lớn, đây đúng là “tiền vàng Thiệu Ung” làm gì cũng thuận lợi.
- Sao ta lại quên mất người đó chứ!
Trần Khác kích động nói:
- Nhanh đưa đứa bé đó vào đây.
- Đứa bé kia đưa tiền liền chạy đi rồi.
Trần Tín cẩn thận nói:
- Các huynh đệ sợ gây phiền phức cho đại nhân nên cũng không ngăn nó lại.
- Biết rồi.
Trần Khác cười không thèm để ý nói:
- Thay quần áo, chuẩn bị lễ vật, đại nhân ta đêm nay phải tới hỏi thăm ẩn sĩ.
- Đại nhân không phải nói, không có thiệp mời thì sẽ không đi sao?
Trần Nghĩa nhỏ giọng nói..
- Hửm?
Trần Khác quay đầu lại liếc nhìn y một cái, Trần Nghĩa vội vàng rụt đầu lại, không dám nhiều chuyện nữa.
Nhà Thiệu Ung ở bờ Lạc Hà không khác biệt gì so với phòng xá của dân chúng xung quanh, cũng không phải là nhà cao cửa rộng gì. Từ ngoài nhìn vào, điểm không giống duy nhất là con đường nhỏ bằng gạch xanh ở dưới chân, trong phòng ngoài phòng thúy trúc mọc xanh mướt một mảng.
Thấp thoáng trong rừng thúy trúc là một căn đình hóng mát nho nhỏ, trong đình có treo đèn, một bàn hai ghế và một lò than. Trên bàn bày nguyên bộ trà cụ, bình nước bằng đồng đặt trên bếp lò, trên ghế có hai người ngồi đối diện...
Một người là Trần Khác ăn mặc giống người đọc sách bình thường, người kia là một trung niên áo gai mũ vuông, khuôn mặt quắc thước xuất trần, chính là phu tử Thiệu Ung có duyên gặp một lần trên Nhạc Dương lầu năm đó.
- Từ biệt ở Nhạc Dương, mười
Năm xuân thu, tiên sinh đã lâu không gặp.
Trần Khác cung kính.
- Ha ha.
Thiệu Ung cười ấm áp:
- Cậu nhóc của mười năm trước,
Hiện giờ đã là Trần học sĩ nổi danh khắp thiên hạ rồi, thật sự đáng mừng.
- Trước mặt tiên sinh, vãn sinh nào
Dám cho mình là học sĩ?
Trần Khác cung kính thưa:
- Tiên Thiên học của tiên sinh vãn
Sinh khổ công nghiên cứu mấy năm nay, có điều tư chất ngu dốt, vẫn chưa từng nhìn thấy được chân ý!
- Trọng Phương quá khiêm tốn rồi,
Qua một năm này, Thiệu mỗ cũng không làm gì khác, cũng có vinh dự được đọc qua “Đại học chương cú tập chú” và “Trung Dung chương cú tập chú” của ngươi.
Thiệu Ưng cười cười nói:
- Lý học ngươi lập ra, tuy là học
Thuyết của đời sau, nhưng thắng lợi ở chỗ hệ thống nghiêm chỉnh, lại tinh tế hữu dụng, bao hàm thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ, toàn diện, đúng là học thuyết tiếp cận gần với Thánh nhân nhất.
Nói xong lại cười ha ha:
- Mấy ngày trước, Trương
Hoành Cừ tới đây, ta nói với nó, Lý học vừa ra, những học thuyết khác đều sợ mà lui tránh, nó cũng rất đồng ý.
- Tiên sinh quá khen rồi.
Trần Khác cười khổ:
- Hoành Cừ huynh là đồng niên
Của tiểu tử, đương nhiên muốn giữ thể diện cho tôi. Thật đảm đương không nổi.
- Ha ha, chớ khẩn trương.
Thiệu Ung không cười nữa:
- Lần này mời ngươi tới cũng
Không phải để hàn huyên.
Châm trà cho Trần Khác nói:
- Tiền đồng lần trước ta đưa cho
Ngươi có còn không?
- Cộng thêm hôm nay là còn ba
Đồng.
Trần Khác nói xong, lấy ra ba đồng tiền từ trong tay áo, cười nói:
- Năm đó tiên sinh ban tặng, đã
Giúp tiểu tử một đại ân, một lần nữa đa tạ tiên sinh.
- Dễ như trở bàn tay, không đáng
Nói đến.
Thiệu Ung vươn tay nói:
- Với vị trí của ngươi hiện nay, tự
Nhiên cũng không cần đồng tiền này nữa. Trả lại cho ta đi!
Trần Khác cười cười:
- Còn muốn giữ làm kỉ niệm.
- Ha ha ha...
Thiệu Ung bị chọc cười, lấy lại một đồng từ trong tay hắn rồi cất vào tay áo. Sau đó ngưng cười nói:
- Còn nhớ lần đó trên Nhạc Dương
Lầu, ta đã nói gì với ngươi không?
- A, tiên sinh nói rất nhiều.
Trần Khác giả bộ hồ đồ.
- Lúc ấy ta nói, sớm muộn gì cũng
Sẽ đoán một quẻ cho ngươi.
Thiệu Ung nheo nheo đôi mắt dài, vẫn giống như mười năm trước, gằn từng tiếng nói:
- Bởi vì ngươi là kẻ loạn số trời!
- ...
Tim Trần Khác đập thìch thịch, những việc mình đã làm chẳng phải vì triều Đại Tống thay đổi vận mệnh đó sao? Nén lại sóng gió trong lòng, hắn cười lớn:
- Thiên đạo hữu thường. Bất vi
Nghiêu tồn bất vi kiệt vong. (Việc làm của trời có Đạo thường, không vì vua Nghiêu mà Đạo ấy còn và cũng không vì vua Trụ mà Đạo ấy mất đi) Ai cũng không loạn được số trời.
- Số trời chỉ là một phần, còn phải
Xem số người.
Thiệu Ung lại lắc đầu, kiên định nói:
- Ngươi nhất định phải để cho ta
Xem một quẻ!
- Còn có cả việc bức người cho
Xem bói hay sao?
Trần Khác cười khổ nói.
- Đúng là không biết tốt xấu, có
Biết bao nhiêu quan lại quyền quý đến xin ta bói một quẻ không?
Thiệu Ung lạnh lùng cười nói:
- Không gạt ngươi, mười mấy năm
Trước, Nhữ Nam quận Vương mời ta xem tướng cho đám con trai ông ta. Trong số đó có một Bát tự (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) là Nhâm Thân, Nhâm Dần, Bính Ngọ, Giáp Tuất – quy ra số là hai bốn một hai – cộng lại thành chín, suy ra là “ngẫu”, vô cùng cao quý khó mà nói được.
- Là Thập tam phải không?
Miệng Trần Khác khô khốc.
- Không sai.
Thiệu Ung vuốt cằm.
- Xem ra ý trời là như vậy...
Trần Khác than nhẹ nói:
- Tôi cũng nên sớm có dự định.
- Không hẳn vậy.
Thiệu Ung lại lắc đầu:
- Ta mới vừa nói, số trời chỉ là một
Phần. Có câu “Nhất mệnh, nhị vận, tam phong thủy, tứ tích công đức, ngũ độc thư, lục danh, thất tướng, bát kính thần, cửu giao quý nhân, thập dưỡng sinh, thập nhất trạch nghiệp dữ trạch ngẫu, thập nhị xu cát yếu tị hung” (ý chỉ về những thứ quyết định cuộc sống một con người: Thứ nhất mệnh, thứ hai là vận, thứ ba là phong thủy, bốn tích công đức, sáu danh tiếng, bảy quan hệ, tám kính thần, chín quen với quý nhân, mười dưỡng sinh, mười một chọn nghiệp chọn vợ chồng, mười hai biết theo cát tránh hung). Tiên thiên chi mệnh tất nhiên quan trọng, nhưng thời vận không tới, không gặp người hiền, âm đức không sâu, tâm tính không thuần khiết, đến cùng vẫn cứ là hoa trong gương trăng trong nước. Ví dụ như ca ca Lưu Diễn của Hán Quang Võ cũng có mệnh cực quý, nhưng không đề phòng, rốt cuộc chịu khổ đột tử, ngược lại để lại thuận lợi cho đệ đệ của mình.
Dừng một chút, Thiệu Ung lại nói:
- Huống chi, mạng của y cũng
Không được cho là quá tốt. Ngọ hỏa thiếp thân (Lửa nóng như giữa trưa ngay bên cạnh) xung với Nhâm, tổn hại hết sức. Vận mệnh trong thành có bại, dù lên làm Hoàng đế cũng khó tránh trở thành kẻ vô tích sự, thánh thọ không dài...
- Ý của tiên sinh là...?
Sắc mặt Trần Khác trở nên nghiêm trọng, mặc dù đối với mấy thứ huyền hoặc này hắn từ trước tới giờ cũng không quá quan tâm, nhưng đối phương lại là vị đại sư tướng số có tư cách bậc nhất Đại Tống trong ngàn năm qua, nên không thể không coi trọng.
- Ý của ta là, vận mệnh của một
Người là do nhiều nhân tố khác nhau cùng quyết định. Trong đó bát tự ngày sinh tháng đẻ, danh tính, phong thủy, kính thần, tu thân, kết giao quý nhân đều vô cùng quan trọng. Cũng không phải nói bát tự của ai tốt thì nhất định có thể thành công.
Thiệu Ung thản nhiên nói.
Lòng Trần Khác vừa động, hắn hơi hiểu được ý tứ của đối phương, mỉm cười nói:
- Nếu đã vậy, sao tiên sinh còn
Muốn xem tướng cho ta?
- Nếu người trong thiên hạ ai cũng
Giống như ngươi, thế nào thầy bói cũng chết đói.
Thiệu Ung cười ha ha nói:
- Nói cho ta nghe bát tự của ngươi!
Đối phương đã nói đến nước này rồi, Trần Khác cũng chỉ có thể cố mà làm, nói ra bát tự của mình.
- Bát tự cũng là bình thường.
Thiệu Ung bấm đốt ngón tay tính toán nói
- Ngươi nhớ không nhầm chứ?
Trần Khác không khỏi trợn trừng mắt.
- Loại bát tự phá này, sao có thể
Đậu Trạng Nguyên nhỉ?
Thiệu Ung lắc đầu nguầy nguậy:
- Không thể tưởng tượng được,
Không thể tưởng tượng được.
- Không phải tiên sinh nói bát tự
Chỉ là một phần thôi sao?
Trần Khác tức giận hỏi lại.
Lẽ nào trong những sĩ phu nằm ngoài triều đình không có một ai có đủ tri thức để nhìn ra biến số trong thể cục này sao?
Nghĩ vậy, hắn không thể không khâm phục cái tên Vương Bàng kia, có thể tạo ra chuyện này mà không để lộ một dấu vết nào, đúng là người xấu luôn luôn trá hình...
Trong lòng rối như tơ vò, hắn đâu còn tâm tư đọc sách nữa, ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài trời đã tối, bèn gọi thắp đèn lên.
Trần Nghĩa bước nhanh vào trong, tay cầm một cây đèn đang thắp sáng, nhỏ nhẹ nói:
- Đại nhân, nên ăn chút gì đó.
- Ăn cái đầu ngươi ấy.
Trần Khác tức giận nói:
- Hôm nay vẫn chưa thấy có khách đến sao?
- Không có.
Trần Nghĩa lắc đầu nói:
- Đại nhân muốn gặp họ như vậy, tại sao không đi đến nhà họ thăm hỏi trước?
Theo Trần Nghĩ thấy, bọn họ vốn có tiếng tăm từ lâu, là người đức cao vọng trọng, phẩm cấp cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần phẩm cấp đại nhân Trần Khác của y. Dù có bán thân thì cũng phải giữ lại thể diện, xem ra họ sẽ không chủ động tới đây đâu.
- Ngươi biết cái gì mà nói...
Trần Khác lườm y một cái. Dĩ nhiên tới nhà thăm hỏi thì không thành vấn đề, nhưng hắn gánh việc của vua, chỉ là tiện đường ghé qua Lạc Dương mà thôi, không có cái cớ chính đáng thì sao có thể tùy tiện tới thăm viếng được? Tối thiểu thì cũng phải đưa được cái thiệp đến chứ?
Ngay cả thư mời cũng không nhận được thì thật sự quá mất mặt rồi.
Hai chủ tớ đang buồn bực lo lắng thì Trần Tín bước vào, thì thào nói:
- Đại nhân, có một đứa trẻ đưa tới một đồng tiền, nói phải đưa cho ngài xem, không biết có chuyện gì xảy ra không?
- Tiền đồng gì?
Trần Khác thuận miệng hỏi.
Trần Tín vội xòe bàn tay ra.
Dưới ngọn đèn, Trần Khác nhìn thấy một đồng tiền màu vàng sáng bóng.
- A!
Trò chơi ý này thực sự đối với hắn quá quen thuộc, năm đó nhận được mấy đồng tiền này đều dùng vào việc lớn, đây đúng là “tiền vàng Thiệu Ung” làm gì cũng thuận lợi.
- Sao ta lại quên mất người đó chứ!
Trần Khác kích động nói:
- Nhanh đưa đứa bé đó vào đây.
- Đứa bé kia đưa tiền liền chạy đi rồi.
Trần Tín cẩn thận nói:
- Các huynh đệ sợ gây phiền phức cho đại nhân nên cũng không ngăn nó lại.
- Biết rồi.
Trần Khác cười không thèm để ý nói:
- Thay quần áo, chuẩn bị lễ vật, đại nhân ta đêm nay phải tới hỏi thăm ẩn sĩ.
- Đại nhân không phải nói, không có thiệp mời thì sẽ không đi sao?
Trần Nghĩa nhỏ giọng nói..
- Hửm?
Trần Khác quay đầu lại liếc nhìn y một cái, Trần Nghĩa vội vàng rụt đầu lại, không dám nhiều chuyện nữa.
Nhà Thiệu Ung ở bờ Lạc Hà không khác biệt gì so với phòng xá của dân chúng xung quanh, cũng không phải là nhà cao cửa rộng gì. Từ ngoài nhìn vào, điểm không giống duy nhất là con đường nhỏ bằng gạch xanh ở dưới chân, trong phòng ngoài phòng thúy trúc mọc xanh mướt một mảng.
Thấp thoáng trong rừng thúy trúc là một căn đình hóng mát nho nhỏ, trong đình có treo đèn, một bàn hai ghế và một lò than. Trên bàn bày nguyên bộ trà cụ, bình nước bằng đồng đặt trên bếp lò, trên ghế có hai người ngồi đối diện...
Một người là Trần Khác ăn mặc giống người đọc sách bình thường, người kia là một trung niên áo gai mũ vuông, khuôn mặt quắc thước xuất trần, chính là phu tử Thiệu Ung có duyên gặp một lần trên Nhạc Dương lầu năm đó.
- Từ biệt ở Nhạc Dương, mười
Năm xuân thu, tiên sinh đã lâu không gặp.
Trần Khác cung kính.
- Ha ha.
Thiệu Ung cười ấm áp:
- Cậu nhóc của mười năm trước,
Hiện giờ đã là Trần học sĩ nổi danh khắp thiên hạ rồi, thật sự đáng mừng.
- Trước mặt tiên sinh, vãn sinh nào
Dám cho mình là học sĩ?
Trần Khác cung kính thưa:
- Tiên Thiên học của tiên sinh vãn
Sinh khổ công nghiên cứu mấy năm nay, có điều tư chất ngu dốt, vẫn chưa từng nhìn thấy được chân ý!
- Trọng Phương quá khiêm tốn rồi,
Qua một năm này, Thiệu mỗ cũng không làm gì khác, cũng có vinh dự được đọc qua “Đại học chương cú tập chú” và “Trung Dung chương cú tập chú” của ngươi.
Thiệu Ưng cười cười nói:
- Lý học ngươi lập ra, tuy là học
Thuyết của đời sau, nhưng thắng lợi ở chỗ hệ thống nghiêm chỉnh, lại tinh tế hữu dụng, bao hàm thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ, toàn diện, đúng là học thuyết tiếp cận gần với Thánh nhân nhất.
Nói xong lại cười ha ha:
- Mấy ngày trước, Trương
Hoành Cừ tới đây, ta nói với nó, Lý học vừa ra, những học thuyết khác đều sợ mà lui tránh, nó cũng rất đồng ý.
- Tiên sinh quá khen rồi.
Trần Khác cười khổ:
- Hoành Cừ huynh là đồng niên
Của tiểu tử, đương nhiên muốn giữ thể diện cho tôi. Thật đảm đương không nổi.
- Ha ha, chớ khẩn trương.
Thiệu Ung không cười nữa:
- Lần này mời ngươi tới cũng
Không phải để hàn huyên.
Châm trà cho Trần Khác nói:
- Tiền đồng lần trước ta đưa cho
Ngươi có còn không?
- Cộng thêm hôm nay là còn ba
Đồng.
Trần Khác nói xong, lấy ra ba đồng tiền từ trong tay áo, cười nói:
- Năm đó tiên sinh ban tặng, đã
Giúp tiểu tử một đại ân, một lần nữa đa tạ tiên sinh.
- Dễ như trở bàn tay, không đáng
Nói đến.
Thiệu Ung vươn tay nói:
- Với vị trí của ngươi hiện nay, tự
Nhiên cũng không cần đồng tiền này nữa. Trả lại cho ta đi!
Trần Khác cười cười:
- Còn muốn giữ làm kỉ niệm.
- Ha ha ha...
Thiệu Ung bị chọc cười, lấy lại một đồng từ trong tay hắn rồi cất vào tay áo. Sau đó ngưng cười nói:
- Còn nhớ lần đó trên Nhạc Dương
Lầu, ta đã nói gì với ngươi không?
- A, tiên sinh nói rất nhiều.
Trần Khác giả bộ hồ đồ.
- Lúc ấy ta nói, sớm muộn gì cũng
Sẽ đoán một quẻ cho ngươi.
Thiệu Ung nheo nheo đôi mắt dài, vẫn giống như mười năm trước, gằn từng tiếng nói:
- Bởi vì ngươi là kẻ loạn số trời!
- ...
Tim Trần Khác đập thìch thịch, những việc mình đã làm chẳng phải vì triều Đại Tống thay đổi vận mệnh đó sao? Nén lại sóng gió trong lòng, hắn cười lớn:
- Thiên đạo hữu thường. Bất vi
Nghiêu tồn bất vi kiệt vong. (Việc làm của trời có Đạo thường, không vì vua Nghiêu mà Đạo ấy còn và cũng không vì vua Trụ mà Đạo ấy mất đi) Ai cũng không loạn được số trời.
- Số trời chỉ là một phần, còn phải
Xem số người.
Thiệu Ung lại lắc đầu, kiên định nói:
- Ngươi nhất định phải để cho ta
Xem một quẻ!
- Còn có cả việc bức người cho
Xem bói hay sao?
Trần Khác cười khổ nói.
- Đúng là không biết tốt xấu, có
Biết bao nhiêu quan lại quyền quý đến xin ta bói một quẻ không?
Thiệu Ung lạnh lùng cười nói:
- Không gạt ngươi, mười mấy năm
Trước, Nhữ Nam quận Vương mời ta xem tướng cho đám con trai ông ta. Trong số đó có một Bát tự (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) là Nhâm Thân, Nhâm Dần, Bính Ngọ, Giáp Tuất – quy ra số là hai bốn một hai – cộng lại thành chín, suy ra là “ngẫu”, vô cùng cao quý khó mà nói được.
- Là Thập tam phải không?
Miệng Trần Khác khô khốc.
- Không sai.
Thiệu Ung vuốt cằm.
- Xem ra ý trời là như vậy...
Trần Khác than nhẹ nói:
- Tôi cũng nên sớm có dự định.
- Không hẳn vậy.
Thiệu Ung lại lắc đầu:
- Ta mới vừa nói, số trời chỉ là một
Phần. Có câu “Nhất mệnh, nhị vận, tam phong thủy, tứ tích công đức, ngũ độc thư, lục danh, thất tướng, bát kính thần, cửu giao quý nhân, thập dưỡng sinh, thập nhất trạch nghiệp dữ trạch ngẫu, thập nhị xu cát yếu tị hung” (ý chỉ về những thứ quyết định cuộc sống một con người: Thứ nhất mệnh, thứ hai là vận, thứ ba là phong thủy, bốn tích công đức, sáu danh tiếng, bảy quan hệ, tám kính thần, chín quen với quý nhân, mười dưỡng sinh, mười một chọn nghiệp chọn vợ chồng, mười hai biết theo cát tránh hung). Tiên thiên chi mệnh tất nhiên quan trọng, nhưng thời vận không tới, không gặp người hiền, âm đức không sâu, tâm tính không thuần khiết, đến cùng vẫn cứ là hoa trong gương trăng trong nước. Ví dụ như ca ca Lưu Diễn của Hán Quang Võ cũng có mệnh cực quý, nhưng không đề phòng, rốt cuộc chịu khổ đột tử, ngược lại để lại thuận lợi cho đệ đệ của mình.
Dừng một chút, Thiệu Ung lại nói:
- Huống chi, mạng của y cũng
Không được cho là quá tốt. Ngọ hỏa thiếp thân (Lửa nóng như giữa trưa ngay bên cạnh) xung với Nhâm, tổn hại hết sức. Vận mệnh trong thành có bại, dù lên làm Hoàng đế cũng khó tránh trở thành kẻ vô tích sự, thánh thọ không dài...
- Ý của tiên sinh là...?
Sắc mặt Trần Khác trở nên nghiêm trọng, mặc dù đối với mấy thứ huyền hoặc này hắn từ trước tới giờ cũng không quá quan tâm, nhưng đối phương lại là vị đại sư tướng số có tư cách bậc nhất Đại Tống trong ngàn năm qua, nên không thể không coi trọng.
- Ý của ta là, vận mệnh của một
Người là do nhiều nhân tố khác nhau cùng quyết định. Trong đó bát tự ngày sinh tháng đẻ, danh tính, phong thủy, kính thần, tu thân, kết giao quý nhân đều vô cùng quan trọng. Cũng không phải nói bát tự của ai tốt thì nhất định có thể thành công.
Thiệu Ung thản nhiên nói.
Lòng Trần Khác vừa động, hắn hơi hiểu được ý tứ của đối phương, mỉm cười nói:
- Nếu đã vậy, sao tiên sinh còn
Muốn xem tướng cho ta?
- Nếu người trong thiên hạ ai cũng
Giống như ngươi, thế nào thầy bói cũng chết đói.
Thiệu Ung cười ha ha nói:
- Nói cho ta nghe bát tự của ngươi!
Đối phương đã nói đến nước này rồi, Trần Khác cũng chỉ có thể cố mà làm, nói ra bát tự của mình.
- Bát tự cũng là bình thường.
Thiệu Ung bấm đốt ngón tay tính toán nói
- Ngươi nhớ không nhầm chứ?
Trần Khác không khỏi trợn trừng mắt.
- Loại bát tự phá này, sao có thể
Đậu Trạng Nguyên nhỉ?
Thiệu Ung lắc đầu nguầy nguậy:
- Không thể tưởng tượng được,
Không thể tưởng tượng được.
- Không phải tiên sinh nói bát tự
Chỉ là một phần thôi sao?
Trần Khác tức giận hỏi lại.
Bình luận facebook