Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
Chương 356: Thi Chế khoa (4)
- Đó mới là lạ...
Triệu Tông Hữu không tìm được đầu mối:
- Hay là Quan Gia đang muốn chơi chúng ta?
- Vì sao quan gia lại muốn chơi ta?
Triệu Tông Thực căm tức nói:
- Ta còn phải làm thế nào nữa thì người mới vừa lòng?
Vương phủ của y có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, số lượng cung nữ nội thị chỉ bằng một phần ba quy chế, đồ ăn mỗi ngày quá ít thức ăn mặn, cho dù là bữa chính cũng chỉ có ba mặn một canh, bốn mùa quần áo chỉ sáu bộ thay giặt, chưa từng dư thừa.
Trong phủ y không nuôi ca kỹ, thậm chí không có thiếp thất, y không có bất kỳ đam mê xấu nào, duy chỉ thích đọc sách, hơn nửa phần bổng lộc đều biến thành thư tịch.
Từ khi phụng mệnh giải quyết công việc chính trị ở Tây phủ, mỗi ngày y xem duyệt hơn một ngàn kiện công văn, hết ngày dài lại đêm thâu, chưa từng lười biếng... Khiến cho quan viên Xu Mật Viện vừa thẹn vừa xấu hổ, không ngờ hiệu suất làm việc tăng cao gấp đôi.
Từng lời ca tụng của mọi người sau lưng y đều là những áp bức tàn khốc đối với y. Đường đường Vương gia Đại Tống lại tự làm khổ mình như thế, đương nhiên chỉ vì tính toán một việc. Một khi cố gắng của mình không được nhìn nhận, khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc buồn bực căm hận...
- Điện hạ bớt giận, hỏi ý Hàn tướng công trước đi.
Mạnh Dương vội vàng an ủi:
- Nói không chừng lại có thâm ý khác.
- Ừ...
Triệu Tông Thực nặng nhọc thở dài...
Có người tức giận thì cũng có người vui mừng.
Biết được Âu Dương Tu và Bao Chửng đều gia nhập vào trung tâm triều đình, Trần Khác cũng được tham dự việc quân cơ, Vương Bàng không kìm nổi sự hưng phấn, đặc biệt đi đến quý phủ của Trần Khác.
- Hiện giờ xem ra...
Trên khuôn mặt tuấn tú của y hiện rõ sự sảng khoái:
- Lo lắng của ngươi đúng là dư thừa!
- Ha ha...
Trần Khác cười cười, không nhận xét gì.
Kỳ thực không trách được bọn Triệu Tông Thực không hiểu gì, bởi vì lần này vốn là một lần hãm hại. Không biết tại sao Vương Bàng biết được một số chuyện câu thông của Triệu Tông Thực, cũng chẳng sao, đã gọi là vu oan, thì cũng mặc kệ ngươi có làm sai hay không.
Phương pháp của Vương Bàng đơn giản đến khiến người ta líu lưỡi, tâm cơ sâu đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Bản thân hắn chính là Quốc Tử Giám sinh, lại thêm trong tay có người đảng Tân Học chỉ đường, đương nhiên biết rõ như lòng bàn tay Vương Tuấn Dân là người có danh tiếng cao nhất khoa này. Y biết đối phương và công tử Hàn Tướng công quan hệ không ít, từng đọc sách ở nhà Hàn Kỳ lão gia, cũng chấp lễ đệ tử.
Có thể được Hàn Kỳ coi trọng, học thức nhân tài của Vương Tuấn Dân cũng tự nhiên nổi tiếng. Tất cả mọi người đều xem gã thành Lưu Kỷ thứ hai... Cũng chính là Lưu Huy sau này, cho rằng gã là quán quân không có người thứ hai.
Vương Bàng và Chương Đôn quan hệ rất tốt, từ đó mới biết, năm đó Lưu Huy đậu Trạng Nguyên, nguyên nhân lớn nhất bởi vì gã là người được Triệu Tông Thực coi trọng.
Hiện giờ Vương Tuấn Dân là người được Hàn tướng công coi trọng, trong mắt chúng nhân, đậu Trạng Nguyên gần như rất thuận lợi.
Bởi vậy Vương Bàng đoán, nếu Vương Tuấn Dân đậu Trạng Nguyên cũng không có gì dị nghị, Hàn tướng công kia sẽ không để rớt chức Trạng Nguyên kia.
Một chuyện thuận lý thành chương như thế, lại bị Vương Bàng thấy được cơ hội, chính là do tin tức trong ngoài không ăn khớp.
Mặc dù Quan gia cả đời sống ở Biện Kinh, nhưng kỳ thực mắt không thể tự nhìn, tai không thể tự nghe, tất cả những gì người biết đều là từ người bên cạnh nói. Các đại thần và nội thị nói cho người cái gì thì người biết cái ấy, không nói cho người biết thì người cũng không biết.
Đương nhiên Triệu Trinh biết nghe một tai thì không công bằng, trước giờ vẫn nghe nhiều chiều, xác minh lẫn nhau, tránh bị đại thần lừa gạt. Nhưng mấy năm gần đây thân thể tinh lực của người cũng không bằng lúc trước, quân quốc đại sự cũng khiến cho thân thể mệt mỏi, sớm không chú ý đến chút chuyện nguy cấp này.
Từ chỗ Lý Hiến, Vương Bàng nghe ngóng được, như là chuyện danh tiếng của Vương Tuấn Dân cao nhất, nhưng trước khoa cử Quan Gia lại không hề nghe thấy. Một kế sách liền xuất hiện trong đầu y, y bảo Lý Hiến sau khi bắt đầu thi thì bẩm báo việc này lên Quan Gia. Nhưng chỉ nói sáu tiếng “Vương Tuấn Dân làm Trạng Nguyên” – còn lại một mực không nói gì hết.
Triệu Trinh không biết nguyên nhân, đột nhiên nghe nói kỳ thi đình còn chưa bắt đầu thì Trạng Nguyên đã được dự báo, dĩ nhiên giận dữ cho rằng đại lễ tuyển tài của mình lại bị đám giám khảo biến thành bữa tiệc để lấy lòng đại thần, giành tư lợi.
Nếu đổi thành một vị Hoàng đế khác, có thể sẽ lập tức nổi giận lôi đình, hạ lệnh tra rõ việc này. Nhưng tính tình Triệu Trinh lại âm nhu, vả lại tâm cơ thâm trầm, sau một cơn giận ngắn ngủi, ông ta muốn lợi dụng cơ hội này nhìn cho kỹ sắc mặt của đám người đó.
Vì thế ông phá lệ bổ nhiệm Triệu Tông Thực làm quan Tổng tài hội thi Đình. Lần phá lệ này được cho là một sự bổ nhiệm có ý nghĩa đặc thù, nhưng thật ra là sự khảo nghiệm quan trọng mà Triệu Trinh dành cho Triệu Tông Thực – nhìn xem việc mình ân cần nghiêm khắc dạy bảo có được Tông Thực tuân theo hay không, dù chỉ là một chút tác dụng, xem xem y có cái gan nói không với các đại thần hay không!
Vương Bàng đoán chắc, chỉ cần cuối cùng Vương Tuấn Dân thật sự đỗ Trạng Nguyên, đám người Triệu Tông Thực này coi như đã rơi xuống vũng bùn rồi, nói cũng không nói rõ. Cho dù không phải thì cũng quấy nhiễu được mộng Trạng Nguyên của đối phương, thế nào cũng không thiệt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tuy Triệu Tông Thực chẳng biết gì, nhưng y cũng từng có cơ hội giải vây. Chính là lúc Dương Nhạc Đạo tranh với Vương An Thạch. Dương Nhạc Đạo hết sức quen thuộc với văn của Vương Tuấn Dân, chọn luôn làm Trạng Nguyên, nhưng Vương An Thạch lại không chịu, kiên trì phải chọn một vị khác.
Ai cũng biết, Vương An Thạch là một người không có tư tâm, hơn nữa học thức hơn xa Dương Nhạc Đạo, lựa chọn của y đương nhiên là càng công bằng.
Nếu Triệu Tông Thực chọn ủng hộ Vương An Thạch, cho dù duy trì trung lập, cuối cùng Trạng Nguyên cũng không rơi vào tay Vương Tuấn Dân.
Đáng tiếc, Triệu Tông Thực chỉ biết Dương Nhạc Đạo là người Hàn Kỳ chọn, đương nhiên muốn ủng hộ y vô điều kiện.
Kết quả lại sa vào hố của Vương Bàng rồi...
Chiêu này của Vương Bàng phải nói là cực kỳ gọn đẹp. Kế này, ngoại trừ Lí Hiến thì không còn ai tham gia, khiến nguy hiểm có thể xảy ra giảm xuống mức thấp nhất.
Nhưng nếu không muốn ai biết, trừ khi mình đừng làm, tất cả vẫn không giấu được Văn Ngạn Bác ở Lạc Dương. Ban đầu, Trần Khác nghĩ rằng bên cạnh Vương Bàng có gián điệp của Văn Ngạn Bác, nhưng nghĩ lại tính tình Vương Bàng khá kín đáo, tuyệt đối không để người bên cạnh biết rõ việc này. Hơn nữa, khả năng Văn Ngạn Bác giấu tai mắt cạnh một người mới mười bảy mười tám tuổi không lớn.
Tai mắt hẳn ở bên cạnh hoàng đế.
Mà việc Văn Ngạn Bác biết làm, chỉ sợ Hàn Kỳ cũng biết, nếu Văn Ngạn Bác biết chuyện gì đó, không lý nào Hàn tướng công không biết...
Khi Trần Khác nói chuyện này cho Vương Bàng thì y hoảng sợ không nói ra lời.
Trần Khác cũng không nói mấy câu nhảm nhí đại loại như ‘lúc trước ta đã khuyên ngươi, thế này không được’,... Mà tỉnh táo nói:
- Cũng may bọn họ không nắm giữ điểm yếu của ngươi, không cần lo lắng bọn họ nói huyên thuyên trước mặt Quan gia. Vì thế chúng ta thắng ván này, hơn nữa là toàn thắng.
- Ừm...
Vương Bàng chầm chậm gật đầu, thở dài nói:
- Nhưng Hàn tướng công biết rồi...
- Đã đi đến bước này, cũng không sợ bọn họ biết. Không lẽ bọn họ vì chúng ta đặt ra kế hoạch mà đặt kế hoạch với chúng ta?
- Cũng phải, trung tâm triều đình hai vào hai ra, bọn họ khẳng định sợ choáng váng.
Lúc này, vẻ mặt Vương Bàng mới chuyển biến tốt hơn, gật đầu nói:
- Khi đã tỉnh táo lại, tất nhiên phải phản công mạnh mẽ.
- Đúng vậy.
Sắc mặt Trần Khác ngưng trọng, nói:
- Quan gia đã hứa năm nay sẽ chọn ra thái tử, bước tiếp theo tất nhiên sẽ là không chết không thôi.
- Ai sợ ai.
Trên mặt Vương Bàng hiện ra nét kiêu ngạo quen thuộc, nói:
- Bây giờ chúng ta đã không còn là Ngô Hạ A Mông (ý bảo đã giỏi hơn trước nhiều, không thua kém người khác)!
- Ha ha...
Trần Khác cũng cười rộ lên, nhưng trong lòng hắn tuyệt đối không thoải mái. Hắn thật sự không biết đội quân hỗn tạp do đảng Tân Học, phái Tại Dã và Gia Hữu Học Xã liên hợp lại có thể đối kháng với quân chính quy của Triệu Tông Thực hay không... Đấu tranh chưa biết khi nào bắt đầu, cuộc thi Bí Các lại trong tình trạng cấp bách.
Thi Bí Các sáu luận là giai đoạn quan trọng nhất trong thi Chế Khoa, quyết định tư cách tham gia cuộc thi cuối cùng ở điện Sùng Chính, đồng thời cũng là phần thi khó khăn nhất. Phạm vi ra đề của thi Các sáu luận cực kỳ rộng. Lấy Cửu Kinh, Kiêm Kinh, Chính Sử làm chủ, bàn đến Thất Thư Vũ Kinh, Quốc Ngữ và Chư Tử. Ngoài chính văn ra, các kinh cũng kiêm luôn chú giải.
Điều này không chỉ yêu cầu thí sinh có hiểu biết rộng rãi, khái quát mà còn phải thuộc nằm lòng những kiến thức đó, chưa kể câu văn phải tốt mới có thể vượt qua. Người thời này đều xem Bí Các sáu luận là khó khăn nhất, gọi thi Các là ‘Qua Các’. Thi Các phức tạp và khó, đây cũng là nguyên nhân khiến Trung Quốc có rất ít người thi đậu.
Vì đối phó cuộc thi Các khó khăn phức tạp, đã thế chỗ nào cũng hỏi, anh em Tô Thức mới hoãn nhậm chức để chuyên tâm chuẩn bị.
- Đó mới là lạ...
Triệu Tông Hữu không tìm được đầu mối:
- Hay là Quan Gia đang muốn chơi chúng ta?
- Vì sao quan gia lại muốn chơi ta?
Triệu Tông Thực căm tức nói:
- Ta còn phải làm thế nào nữa thì người mới vừa lòng?
Vương phủ của y có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, số lượng cung nữ nội thị chỉ bằng một phần ba quy chế, đồ ăn mỗi ngày quá ít thức ăn mặn, cho dù là bữa chính cũng chỉ có ba mặn một canh, bốn mùa quần áo chỉ sáu bộ thay giặt, chưa từng dư thừa.
Trong phủ y không nuôi ca kỹ, thậm chí không có thiếp thất, y không có bất kỳ đam mê xấu nào, duy chỉ thích đọc sách, hơn nửa phần bổng lộc đều biến thành thư tịch.
Từ khi phụng mệnh giải quyết công việc chính trị ở Tây phủ, mỗi ngày y xem duyệt hơn một ngàn kiện công văn, hết ngày dài lại đêm thâu, chưa từng lười biếng... Khiến cho quan viên Xu Mật Viện vừa thẹn vừa xấu hổ, không ngờ hiệu suất làm việc tăng cao gấp đôi.
Từng lời ca tụng của mọi người sau lưng y đều là những áp bức tàn khốc đối với y. Đường đường Vương gia Đại Tống lại tự làm khổ mình như thế, đương nhiên chỉ vì tính toán một việc. Một khi cố gắng của mình không được nhìn nhận, khó tránh khỏi sinh ra cảm xúc buồn bực căm hận...
- Điện hạ bớt giận, hỏi ý Hàn tướng công trước đi.
Mạnh Dương vội vàng an ủi:
- Nói không chừng lại có thâm ý khác.
- Ừ...
Triệu Tông Thực nặng nhọc thở dài...
Có người tức giận thì cũng có người vui mừng.
Biết được Âu Dương Tu và Bao Chửng đều gia nhập vào trung tâm triều đình, Trần Khác cũng được tham dự việc quân cơ, Vương Bàng không kìm nổi sự hưng phấn, đặc biệt đi đến quý phủ của Trần Khác.
- Hiện giờ xem ra...
Trên khuôn mặt tuấn tú của y hiện rõ sự sảng khoái:
- Lo lắng của ngươi đúng là dư thừa!
- Ha ha...
Trần Khác cười cười, không nhận xét gì.
Kỳ thực không trách được bọn Triệu Tông Thực không hiểu gì, bởi vì lần này vốn là một lần hãm hại. Không biết tại sao Vương Bàng biết được một số chuyện câu thông của Triệu Tông Thực, cũng chẳng sao, đã gọi là vu oan, thì cũng mặc kệ ngươi có làm sai hay không.
Phương pháp của Vương Bàng đơn giản đến khiến người ta líu lưỡi, tâm cơ sâu đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.
Bản thân hắn chính là Quốc Tử Giám sinh, lại thêm trong tay có người đảng Tân Học chỉ đường, đương nhiên biết rõ như lòng bàn tay Vương Tuấn Dân là người có danh tiếng cao nhất khoa này. Y biết đối phương và công tử Hàn Tướng công quan hệ không ít, từng đọc sách ở nhà Hàn Kỳ lão gia, cũng chấp lễ đệ tử.
Có thể được Hàn Kỳ coi trọng, học thức nhân tài của Vương Tuấn Dân cũng tự nhiên nổi tiếng. Tất cả mọi người đều xem gã thành Lưu Kỷ thứ hai... Cũng chính là Lưu Huy sau này, cho rằng gã là quán quân không có người thứ hai.
Vương Bàng và Chương Đôn quan hệ rất tốt, từ đó mới biết, năm đó Lưu Huy đậu Trạng Nguyên, nguyên nhân lớn nhất bởi vì gã là người được Triệu Tông Thực coi trọng.
Hiện giờ Vương Tuấn Dân là người được Hàn tướng công coi trọng, trong mắt chúng nhân, đậu Trạng Nguyên gần như rất thuận lợi.
Bởi vậy Vương Bàng đoán, nếu Vương Tuấn Dân đậu Trạng Nguyên cũng không có gì dị nghị, Hàn tướng công kia sẽ không để rớt chức Trạng Nguyên kia.
Một chuyện thuận lý thành chương như thế, lại bị Vương Bàng thấy được cơ hội, chính là do tin tức trong ngoài không ăn khớp.
Mặc dù Quan gia cả đời sống ở Biện Kinh, nhưng kỳ thực mắt không thể tự nhìn, tai không thể tự nghe, tất cả những gì người biết đều là từ người bên cạnh nói. Các đại thần và nội thị nói cho người cái gì thì người biết cái ấy, không nói cho người biết thì người cũng không biết.
Đương nhiên Triệu Trinh biết nghe một tai thì không công bằng, trước giờ vẫn nghe nhiều chiều, xác minh lẫn nhau, tránh bị đại thần lừa gạt. Nhưng mấy năm gần đây thân thể tinh lực của người cũng không bằng lúc trước, quân quốc đại sự cũng khiến cho thân thể mệt mỏi, sớm không chú ý đến chút chuyện nguy cấp này.
Từ chỗ Lý Hiến, Vương Bàng nghe ngóng được, như là chuyện danh tiếng của Vương Tuấn Dân cao nhất, nhưng trước khoa cử Quan Gia lại không hề nghe thấy. Một kế sách liền xuất hiện trong đầu y, y bảo Lý Hiến sau khi bắt đầu thi thì bẩm báo việc này lên Quan Gia. Nhưng chỉ nói sáu tiếng “Vương Tuấn Dân làm Trạng Nguyên” – còn lại một mực không nói gì hết.
Triệu Trinh không biết nguyên nhân, đột nhiên nghe nói kỳ thi đình còn chưa bắt đầu thì Trạng Nguyên đã được dự báo, dĩ nhiên giận dữ cho rằng đại lễ tuyển tài của mình lại bị đám giám khảo biến thành bữa tiệc để lấy lòng đại thần, giành tư lợi.
Nếu đổi thành một vị Hoàng đế khác, có thể sẽ lập tức nổi giận lôi đình, hạ lệnh tra rõ việc này. Nhưng tính tình Triệu Trinh lại âm nhu, vả lại tâm cơ thâm trầm, sau một cơn giận ngắn ngủi, ông ta muốn lợi dụng cơ hội này nhìn cho kỹ sắc mặt của đám người đó.
Vì thế ông phá lệ bổ nhiệm Triệu Tông Thực làm quan Tổng tài hội thi Đình. Lần phá lệ này được cho là một sự bổ nhiệm có ý nghĩa đặc thù, nhưng thật ra là sự khảo nghiệm quan trọng mà Triệu Trinh dành cho Triệu Tông Thực – nhìn xem việc mình ân cần nghiêm khắc dạy bảo có được Tông Thực tuân theo hay không, dù chỉ là một chút tác dụng, xem xem y có cái gan nói không với các đại thần hay không!
Vương Bàng đoán chắc, chỉ cần cuối cùng Vương Tuấn Dân thật sự đỗ Trạng Nguyên, đám người Triệu Tông Thực này coi như đã rơi xuống vũng bùn rồi, nói cũng không nói rõ. Cho dù không phải thì cũng quấy nhiễu được mộng Trạng Nguyên của đối phương, thế nào cũng không thiệt.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tuy Triệu Tông Thực chẳng biết gì, nhưng y cũng từng có cơ hội giải vây. Chính là lúc Dương Nhạc Đạo tranh với Vương An Thạch. Dương Nhạc Đạo hết sức quen thuộc với văn của Vương Tuấn Dân, chọn luôn làm Trạng Nguyên, nhưng Vương An Thạch lại không chịu, kiên trì phải chọn một vị khác.
Ai cũng biết, Vương An Thạch là một người không có tư tâm, hơn nữa học thức hơn xa Dương Nhạc Đạo, lựa chọn của y đương nhiên là càng công bằng.
Nếu Triệu Tông Thực chọn ủng hộ Vương An Thạch, cho dù duy trì trung lập, cuối cùng Trạng Nguyên cũng không rơi vào tay Vương Tuấn Dân.
Đáng tiếc, Triệu Tông Thực chỉ biết Dương Nhạc Đạo là người Hàn Kỳ chọn, đương nhiên muốn ủng hộ y vô điều kiện.
Kết quả lại sa vào hố của Vương Bàng rồi...
Chiêu này của Vương Bàng phải nói là cực kỳ gọn đẹp. Kế này, ngoại trừ Lí Hiến thì không còn ai tham gia, khiến nguy hiểm có thể xảy ra giảm xuống mức thấp nhất.
Nhưng nếu không muốn ai biết, trừ khi mình đừng làm, tất cả vẫn không giấu được Văn Ngạn Bác ở Lạc Dương. Ban đầu, Trần Khác nghĩ rằng bên cạnh Vương Bàng có gián điệp của Văn Ngạn Bác, nhưng nghĩ lại tính tình Vương Bàng khá kín đáo, tuyệt đối không để người bên cạnh biết rõ việc này. Hơn nữa, khả năng Văn Ngạn Bác giấu tai mắt cạnh một người mới mười bảy mười tám tuổi không lớn.
Tai mắt hẳn ở bên cạnh hoàng đế.
Mà việc Văn Ngạn Bác biết làm, chỉ sợ Hàn Kỳ cũng biết, nếu Văn Ngạn Bác biết chuyện gì đó, không lý nào Hàn tướng công không biết...
Khi Trần Khác nói chuyện này cho Vương Bàng thì y hoảng sợ không nói ra lời.
Trần Khác cũng không nói mấy câu nhảm nhí đại loại như ‘lúc trước ta đã khuyên ngươi, thế này không được’,... Mà tỉnh táo nói:
- Cũng may bọn họ không nắm giữ điểm yếu của ngươi, không cần lo lắng bọn họ nói huyên thuyên trước mặt Quan gia. Vì thế chúng ta thắng ván này, hơn nữa là toàn thắng.
- Ừm...
Vương Bàng chầm chậm gật đầu, thở dài nói:
- Nhưng Hàn tướng công biết rồi...
- Đã đi đến bước này, cũng không sợ bọn họ biết. Không lẽ bọn họ vì chúng ta đặt ra kế hoạch mà đặt kế hoạch với chúng ta?
- Cũng phải, trung tâm triều đình hai vào hai ra, bọn họ khẳng định sợ choáng váng.
Lúc này, vẻ mặt Vương Bàng mới chuyển biến tốt hơn, gật đầu nói:
- Khi đã tỉnh táo lại, tất nhiên phải phản công mạnh mẽ.
- Đúng vậy.
Sắc mặt Trần Khác ngưng trọng, nói:
- Quan gia đã hứa năm nay sẽ chọn ra thái tử, bước tiếp theo tất nhiên sẽ là không chết không thôi.
- Ai sợ ai.
Trên mặt Vương Bàng hiện ra nét kiêu ngạo quen thuộc, nói:
- Bây giờ chúng ta đã không còn là Ngô Hạ A Mông (ý bảo đã giỏi hơn trước nhiều, không thua kém người khác)!
- Ha ha...
Trần Khác cũng cười rộ lên, nhưng trong lòng hắn tuyệt đối không thoải mái. Hắn thật sự không biết đội quân hỗn tạp do đảng Tân Học, phái Tại Dã và Gia Hữu Học Xã liên hợp lại có thể đối kháng với quân chính quy của Triệu Tông Thực hay không... Đấu tranh chưa biết khi nào bắt đầu, cuộc thi Bí Các lại trong tình trạng cấp bách.
Thi Bí Các sáu luận là giai đoạn quan trọng nhất trong thi Chế Khoa, quyết định tư cách tham gia cuộc thi cuối cùng ở điện Sùng Chính, đồng thời cũng là phần thi khó khăn nhất. Phạm vi ra đề của thi Các sáu luận cực kỳ rộng. Lấy Cửu Kinh, Kiêm Kinh, Chính Sử làm chủ, bàn đến Thất Thư Vũ Kinh, Quốc Ngữ và Chư Tử. Ngoài chính văn ra, các kinh cũng kiêm luôn chú giải.
Điều này không chỉ yêu cầu thí sinh có hiểu biết rộng rãi, khái quát mà còn phải thuộc nằm lòng những kiến thức đó, chưa kể câu văn phải tốt mới có thể vượt qua. Người thời này đều xem Bí Các sáu luận là khó khăn nhất, gọi thi Các là ‘Qua Các’. Thi Các phức tạp và khó, đây cũng là nguyên nhân khiến Trung Quốc có rất ít người thi đậu.
Vì đối phó cuộc thi Các khó khăn phức tạp, đã thế chỗ nào cũng hỏi, anh em Tô Thức mới hoãn nhậm chức để chuyên tâm chuẩn bị.